Chương 173: Tâm Trí
Thập Tứ Lang
17/04/2024
Lê Phi mở mắt ra, chỉ cảm thấy vô số mảnh vụn từ trên vách hang rơi xuống, linh khí dày đặc của Cam Hoa Chi Cảnh đã bị nàng hút sạch, vách động chứa đầy ắp linh khí lâu ngày lập tức biến đổi, hồ nước nhỏ không còn trong xanh nữa, ngay cả bệ đá đen cũng bắt đầu bong tróc rồi vỡ vụn.
Thế nhưng nàng vẫn cảm thấy còn lâu mới đủ và muốn có thêm nhiều linh khí hơn. Mấy đời Quả Kiến Mộc trước cũng là như thế này phải không?
Nàng có thể cảm giác được bắt đầu từ vùng trung tâm Trung Thổ, nguồn linh khí bất tận và phong phú liên tục lan rộng ra như một dãy núi, uốn lượn và ngoằn ngoèo cho đến khi gặp Đông Hải thì phai nhạt dần. Thay vào đó, trong nước biển Đông Hải lại có vô số nguồn linh khí dồi dào và bất thường và chúng biến mất ở Hải Ngoại cách đó hàng vạn dặm. Nên đi đâu tiếp theo? Đông Hải hay là trung tâm Trung Thổ?
Mặc dù lý trí biết rõ bây giờ không phải là lúc nên làm những chuyện này, nhưng khát vọng linh khí của nàng sau khi đã thoát xác không thể bị đè nén, bản năng mạnh mẽ như vậy khiến nàng không còn là người bình thường có thể chi phối hành động và suy nghĩ của mình được nữa.
Có một vài dao động linh khí rất quen thuộc, là của Xung Di sư phụ và những người khác. Bọn họ là được Lôi Tu Viễn cứu ra sao? Nàng nên đi gặp bọn họ mới đúng vì nàng có rất nhiều chuyện muốn thú nhận và xin lỗi. Thế nhưng không được, chỉ cần nhìn thấy bọn họ thì nàng nhất định sẽ hấp thu toàn bộ linh khí trong người họ, cho dù có gặp Lôi Tu Viễn thì chỉ sợ cũng sẽ như vậy.
Tốt hơn là nên tránh đi trước.
Lê Phi bay nhanh ra khỏi Cam Hoa Chi Cảnh, hang động vốn tràn đầy linh lực này sẽ không còn có thể duy trì hình dạng ban đầu nữa vì linh lực đã bị hút cạn, sẽ sớm trở thành một ngọn núi bình thường thôi, và mọi dấu vết của sư phụ nàng cũng sẽ bị xóa nhòa.
Nàng bay về phía trung tâm Trung Thổ để nhanh chóng thỏa mãn cơn khát linh lực của mình, nếu không nàng không biết liệu mình có thể kìm nén được bản năng đáng sợ và mãnh liệt này hay không.
Ở phía xa, dao động linh khí của Xung Di sư phụ và những người khác đột nhiên đuổi theo khiến Lê Phi giật mình. Nàng chợt ra sư phụ giỏi nhất là tìm ra những dao động linh khí, cho dù là nhỏ nhất. Sau khi nàng thoát xác bởi vì nỗi khao khát linh khí quá mạnh mẽ nên không thể nào che giấu hành tung nên nhất định là đã bị bọn họ phát hiện rồi.
Trong lòng nàng không thể đưa ra quyết định, dường như cảm nhận được tâm trạng do dự của chủ nhân, Hủy Chi Giác bất an ngừng lại ở giữa bầu trời.
“Lê Phi!” Giọng nói của Tô Uyển kích động vang lên từ phía xa, vang vọng khắp núi non.
Lê Phi sửng sốt hồi lâu, cuối cùng chậm rãi xoay người lại, dùng toàn bộ ý chí ngăn cản Linh Nhập lại.
Mấy người Xung Di chân nhân trong giây lát đã bay đến trước mặt nàng, khi Chiêu Mẫn vừa thấy nàng thì vội vàng muốn tiến tới ôm nàng nhưng không ngờ Lê Phi vội vàng lùi lại để tránh đi. Chiêu Mẫn hoài nghi dừng lại, nói nhỏ: “Lê Phi?”
Thiếu nữ ngồi trên Hủy Chi Giác trước mắt cúi thấp đầu, mái tóc dài như suối không được búi lên mà để xõa ra sau lưng, phong cách váy trắng ở trên người cũng cực kỳ cổ kính và kỳ lạ, chưa từng thấy trước đây. Nàng cúi thấp đầu, thân hình mảnh khảnh dường như hơi run lên, đến khi lại gần mới cảm thấy linh khí trên người nàng dao động rất kịch liệt, dường như mạnh hơn trước vô cùng.
“Sư phụ, sư tỷ, Đặng sư huynh, Tô Uyển. Đã liên lụy đến mọi người rồi.” Giọng nói của nàng nghe rất mệt mỏi, nói ra từng chữ một vô cùng khó khăn.
Tô Uyển vội la lên: “Lúc này còn chào hỏi gì nữa! Mau kể chuyện của hai người cho ta đi! Ta đang tò mò muốn chết rồi đây này!”
Thấy nàng hồi lâu không nói chuyện mà vẻ mặt lại vô cùng sợ hãi, Xung Di chân nhân cũng lộ ra vẻ khó hiểu, trong lòng thầm kinh ngạc, lập tức nhẹ nhàng nói: “Chuyện xảy ra quá đột ngột, con không biết phải bắt đầu từ đâu là chuyện bình thường. Lê Phi, con cùng Lôi Tu Viễn đều là từ Hải Ngoại đến sao?”
Lê Phi trầm mặc hồi lâu, mới khó nhọc mở miệng nói: “Con là đệ tử của Thanh Thành tiên nhân, được ông ấy mang từ Hải Ngoại về nuôi dưỡng thành người. Hiện giờ, ông ấy đã qua đời rồi nên con định cùng Tu Viễn đến Hải Ngoại một lần.”
Lời này vừa nói ra, mọi người đều sợ ngây người, ngay cả Xung Di chân nhân cũng lo lắng hỏi: “Thanh Thành tiên nhân là sư phụ của con sao?!”
Tô Uyển tiếp tục la lên: ‘Vậy muội và Lôi Tu Viễn đều là Dạ Xoa sao? Thanh Thành tiên nhân mang muội về Trung Thổ làm gì?”
Mỗi người một câu hỏi loạn một lúc lâu thì thấy Lê Phi run rẩy càng ngày càng dữ dội, nàng đột nhiên xoay người vội vàng rời đi nhưng lại bị bọn họ nhanh chóng đuổi theo. Xung Di chân nhân cảm thấy linh khí xung quanh mình dường như bị hút vào một vòng xoáy khổng lồ, đang chảy nhanh về phía trước, thậm chí ngay cả linh khí trong người y cũng bắt đầu rục rịch. Y tóm lấy Tô Uyển đang đuổi theo ở phía trước nhất, kinh ngạc nói: “Dừng lại! Đứa nhỏ này… đang hấp thu linh khí sao?”
Lực hút càng ngày càng mạnh, linh khí trong cơ thể mọi người không ngừng tuôn ra ngoài khiến ai nấy cũng đều kinh hãi mà lùi lại, lùi được mấy dặm thì ngã xuống mặt đất. Lúc này, mới cảm giác được linh khí trào ra từ cơ thể đã ngừng lại, biến cố này hỗn loạn đến mức bọn họ chỉ có thể nhìn nhau ngơ ngác không biết phải làm sao.
Tô Uyển run giọng nói: “Đây là năng lực của Dạ Xoa sao?”
Ngay cả linh khí trong cơ thể của người tu hành cũng có thể cưỡng ép cướp lấy, cái này cũng quá đáng sợ rồi!
“Không phải.” Xung Di chân nhân dần dần khôi phục lại tinh thần, sau đó nói: “Dạ Xoa là sắt thép, đến và đi như gió, không có năng lực kỳ lạ như vậy.”
Tuy rằng vừa rồi Lê Phi chỉ nói mấy chữ, nhưng trong lời nói chứa đựng vô số nội dung. Ngày hôm đó, y và Nghiễm Vi cũng đoán được Thanh Thành tiên nhân đã đi Hải Ngoại, nhưng không ngờ tất cả lại trùng hợp như thế, người sư phụ mà Lê Phi nhớ mãi không quên lại là Thanh Thành tiên nhân, nhìn dáng vẻ của nàng hẳn là cũng vừa mới biết chuyện này.
Nàng được Thanh Thành tiên nhân mang đến từ Hải Ngoại, mà thể chất và năng lực của nàng đặc biệt như thế nên chắc chắn không phải là Dạ Xoa, chỉ không biết là thuộc bộ tộc nào của Hải Ngoại Dị Dân. Với tầm nhìn xa như vậy của Thanh Thành tiên nhân, ông sẽ không bao giờ mạo hiểm song to gió lớn ngàn dặm mà mang về Dị Dân tầm thường được, Lê Phi đương nhiên là một loài rất hiếm.
Những thứ này thật ra thì cũng không quá quan trọng… Xung Di chân nhân thầm thở dài, đứa nhỏ này có tình cảm rất sâu đậm với sư phụ của nàng mà có thể đợi ở Vô Nguyệt Đình sáu năm, từ lúc nhỏ đến khi trưởng thành. Có bao nhiêu đứa nhỏ vì tu hành quá gian khổ mà ngay cả người nhà ruột thịt còn quên, thế nhưng nàng vẫn luôn nhớ đến Thanh Thành tiên nhân, dường như mỗi ngày đều nhắc đến. Tình cảm sâu đậm như thế, vậy mà phát hiện sư phụ mình là do mấy người Thúy Huyền tiên nhân bức tử thì nàng sẽ còn làm ra chuyện gì nữa?
Lôi Tu Viễn đã từng nói hắn đã đồng ý với Lê Phi không làm hại người nào cả, là thật sao? Với sức mạnh áp đảo và lòng hận thù vẫn ẩn chứa trong lòng, có bao nhiêu người trên thế gian này có thể bỏ qua?
“Làm thế nào bây giờ? Đuổi theo sao?” Hai mắt Triệu Mẫn vẫn còn đỏ hoe, tuổi tác của nàng và Lê Phi chênh lệch khá nhiều nên nàng không chỉ coi Lê Phi như muội muội ruộc mà còn coi nàng như con gái của mình. Nữ nhân thường rất tỉ mỉ nên nàng nhìn ra tâm trạng Lê Phi không ổn nhưng chẳng biết an ủi thế nào, hiện tại ngay cả việc đến gần cũng không được nên cực kỳ khó chịu.
Xung Di chân nhân lắc đầu: “Tạm thời không đuổi theo nữa, chung quy thì nó cũng đã nói hết chuyện quan trọng rồi. Nhìn vẻ mặt vừa rồi có thể thấy nó vô cùng đau đớn và lúng túng, chắc hẳn chính nó cũng không thể khống chế hành vi hấp thu linh khí kia nên biết được Lê Phi bình an là dủ rồi.”
Nói đến đây, y lại bật cười hai tiếng: “Có được năng lực này thì cũng không cần lo lắng về vấn đề tự vệ của nó nữa. Nếu đã có thể hút lấy linh khí trong cơ thể của người tu hành thì chắc hẳn cũng có thể điều khiển yêu vật, vậy thì chúng ta mới là người nên lo lắng đây này.”
Tô Uyển liên tục xua tay: “Lê Phi sẽ không làm điều đó! Nàng tuyệt đối không thể nào ra tay với chúng ta!”
Mặc dù thời gian tiếp xúc không lâu lắm, nhưng Lê Phi là một người vô cùng trọng tình cảm. Nếu người khác đối xử tốt với nàng thì nàng sẽ luôn ghi nhớ và sẽ tìm mọi cơ hội để báo đáp. Nàng là Lê Phi là một vô cùng trọng tình cảm, không phải là con người cũng chẳng sao, vì Khương Lê Phi vẫn luôn là Khương Lê Phi mà bọn họ biết.
Đặng Khê Quang cũng sờ sờ cái mũi, lẩm bẩm nói: “Đúng vậy… việc Khương sư muội không phải người bình thường ta ngược lại có thể hiểu được đó! Muội ấy quốc sắc thiên hương như thế, thoạt nhìn cũng biết không phải là người bình thường rồi!”
Lời nói này khiến Tô Uyển cùng Chiêu Mẫn đều bật cười.
Xung Di chân nhân cũng cười, nhưng trong lòng có chút chua xót. Bọn họ vẫn còn là trẻ con, nghĩa khí, lời hứa, và lòng tin không chút dè dặt mà cho người khác, đây là điều mà chỉ có người thiếu niên mới có. Càng trải qua nhiều chuyện thì ánh mắt nhìn Lê Phi không thể đơn thuần như thế nữa, giống như bản thân y, tuy rất vui mừng nhưng vẫn không thể buông bỏ cảnh giác trong lòng.
Thời gian sống trên thế gian này càng lâu thì tâm trí càng trở nên kém rộng mở.
Xung Di chân nhân cười khổ tự giễu lắc đầu. Y có thể mơ hồ đoán được tại sao Thanh Thành tiên nhân tại sao lại muốn mang Lê Phi từ Hải Ngoại đến Trung Thổ, hẳn là muốn tạo một cơ hội cho thiên tai Hải Vẫn năm trăm năm một lần kia, thế nhưng có bao nhiêu người hiểu được? Nhìn khắp thiên hạ, tri kỷ sợ rằng chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.
Sau lưng bỗng nhiên truyền tới tiếng cành lá lay động, Xung Di chân nhân phản ứng nhanh nhất, lập tức xoay người trở tay phủ lên cho mọi người mấy tầng Thổ Chủ Hộ Thân, có người ở phía sau sao? Tại sao ngay cả y cũng chẳng cảm nhận được sự dao động linh khí nào?
Những cành lá rậm rạp bị đẩy sang một bên, mọi người nhìn thấy một người toàn thân thấm đẫm máu từ đầu đến chân bước ra, trước ngực còn có vết thương rách lộ cả thịt vẫn còn đang rỉ máu. Hắn không nói lời nào, cũng không cử động, chỉ dõi ánh mắt nóng rực về phía trước.
Tô Uyển nhìn hồi lâu, đột nhiên kinh hãi đến tái mặt: “… Lôi sư đệ?!”
Tại sao đệ áy lại bị thương nặng như vậy? Không phải nói Dạ Xoa rất lợi hại sao? Bọn họ ở Thanh Khâu tìm Lê Phi đã mấy ngày rồi, đệ ấy bị thương lúc nào thế? Đến hôm nay vẫn còn chảy máu?
Nàng vốn định đặt một lưới trị liệu lên nhưng khi thấy hai cái sừng đẫm máu hai bên đầu hắn thì đột nhiên dừng động tác lại. Tô Uyển lúng túng quay đầu nhìn những người khác, đương nhiên mọi người đều có cùng một ý nghĩ —— máu trên người hắn là của một mình hắn hay còn có cả nhưng tiên nhân khác của Vô Nguyệt Đình nữa?
Lôi Tu Viễn dường như không nghe thấy lời của nàng mà cũng chẳng chú ý đến bọn họ. Bởi vì mặt đầy vết máu, nên hai con mắt vàng rực của hắn trông rất đáng sợ, ngơ ngác nhìn về phương xa, ánh mắt có chút phức tạp lại tham lam điên cuồng khiến lòng người rét lạnh.
“Lôi sư đệ?” Tô Uyển lại nhẹ nhàng gọi một tiếng.
Lôi Tu Viễn tùy ý liếc nhìn bọn họ rồi đột nhiên lên tiếng, thanh âm khàn khàn khô khốc: “Nàng ấy đâu?”
“Đê, đệ muốn làm gì?” Tô Uyển thấy hắn rất kỳ lạ nên không khỏi cảnh giác.
Lời còn chưa dứt, Lôi Tu Viễn đột nhiên tung người lên, không biết đang đứng trên thứ gì nhưng tốc độ còn nhanh hơn cả bay, giống như tia chớp thoáng cái đã biến mất.
Lê Phi đang cắn chặt răng, dùng hết sức lực đè nén ý muốn quay trở lại hấp thu linh khí của mọi người.
Hủy Chi Giác chở nàng bay nhanh chưa từng thấy, chập chờn trong mây như thế mười mấy dặm. Toàn bộ linh khí mỏng manh trong núi đã bị nàng hấp thu hết, dần dần, dao động linh khí của mọi người đã bị bỏ lại quá xa không thể cảm nhận được nữa.
Lê Phi vừa mới thở phào nhẹ nhõm thì đột nhiên cảm thấy thân thể mình bị một lực rất mạnh đụng vào, có một đôi tay siết chặt nàng như vòng sắt, chặt đến mức xương cánh tay và xương sườn nàng như sắp gãy vụn. Nàng kêu lên một tiếng đau đớn, khi bình tĩnh nhìn lại thì nhận ra đó là Lôi Tu Viễn không biết từ nơi nào bay đến, cả người hắn đầy màu nhưng lại tỏa ra kim quang chói lóa.
Thế nhưng nàng vẫn cảm thấy còn lâu mới đủ và muốn có thêm nhiều linh khí hơn. Mấy đời Quả Kiến Mộc trước cũng là như thế này phải không?
Nàng có thể cảm giác được bắt đầu từ vùng trung tâm Trung Thổ, nguồn linh khí bất tận và phong phú liên tục lan rộng ra như một dãy núi, uốn lượn và ngoằn ngoèo cho đến khi gặp Đông Hải thì phai nhạt dần. Thay vào đó, trong nước biển Đông Hải lại có vô số nguồn linh khí dồi dào và bất thường và chúng biến mất ở Hải Ngoại cách đó hàng vạn dặm. Nên đi đâu tiếp theo? Đông Hải hay là trung tâm Trung Thổ?
Mặc dù lý trí biết rõ bây giờ không phải là lúc nên làm những chuyện này, nhưng khát vọng linh khí của nàng sau khi đã thoát xác không thể bị đè nén, bản năng mạnh mẽ như vậy khiến nàng không còn là người bình thường có thể chi phối hành động và suy nghĩ của mình được nữa.
Có một vài dao động linh khí rất quen thuộc, là của Xung Di sư phụ và những người khác. Bọn họ là được Lôi Tu Viễn cứu ra sao? Nàng nên đi gặp bọn họ mới đúng vì nàng có rất nhiều chuyện muốn thú nhận và xin lỗi. Thế nhưng không được, chỉ cần nhìn thấy bọn họ thì nàng nhất định sẽ hấp thu toàn bộ linh khí trong người họ, cho dù có gặp Lôi Tu Viễn thì chỉ sợ cũng sẽ như vậy.
Tốt hơn là nên tránh đi trước.
Lê Phi bay nhanh ra khỏi Cam Hoa Chi Cảnh, hang động vốn tràn đầy linh lực này sẽ không còn có thể duy trì hình dạng ban đầu nữa vì linh lực đã bị hút cạn, sẽ sớm trở thành một ngọn núi bình thường thôi, và mọi dấu vết của sư phụ nàng cũng sẽ bị xóa nhòa.
Nàng bay về phía trung tâm Trung Thổ để nhanh chóng thỏa mãn cơn khát linh lực của mình, nếu không nàng không biết liệu mình có thể kìm nén được bản năng đáng sợ và mãnh liệt này hay không.
Ở phía xa, dao động linh khí của Xung Di sư phụ và những người khác đột nhiên đuổi theo khiến Lê Phi giật mình. Nàng chợt ra sư phụ giỏi nhất là tìm ra những dao động linh khí, cho dù là nhỏ nhất. Sau khi nàng thoát xác bởi vì nỗi khao khát linh khí quá mạnh mẽ nên không thể nào che giấu hành tung nên nhất định là đã bị bọn họ phát hiện rồi.
Trong lòng nàng không thể đưa ra quyết định, dường như cảm nhận được tâm trạng do dự của chủ nhân, Hủy Chi Giác bất an ngừng lại ở giữa bầu trời.
“Lê Phi!” Giọng nói của Tô Uyển kích động vang lên từ phía xa, vang vọng khắp núi non.
Lê Phi sửng sốt hồi lâu, cuối cùng chậm rãi xoay người lại, dùng toàn bộ ý chí ngăn cản Linh Nhập lại.
Mấy người Xung Di chân nhân trong giây lát đã bay đến trước mặt nàng, khi Chiêu Mẫn vừa thấy nàng thì vội vàng muốn tiến tới ôm nàng nhưng không ngờ Lê Phi vội vàng lùi lại để tránh đi. Chiêu Mẫn hoài nghi dừng lại, nói nhỏ: “Lê Phi?”
Thiếu nữ ngồi trên Hủy Chi Giác trước mắt cúi thấp đầu, mái tóc dài như suối không được búi lên mà để xõa ra sau lưng, phong cách váy trắng ở trên người cũng cực kỳ cổ kính và kỳ lạ, chưa từng thấy trước đây. Nàng cúi thấp đầu, thân hình mảnh khảnh dường như hơi run lên, đến khi lại gần mới cảm thấy linh khí trên người nàng dao động rất kịch liệt, dường như mạnh hơn trước vô cùng.
“Sư phụ, sư tỷ, Đặng sư huynh, Tô Uyển. Đã liên lụy đến mọi người rồi.” Giọng nói của nàng nghe rất mệt mỏi, nói ra từng chữ một vô cùng khó khăn.
Tô Uyển vội la lên: “Lúc này còn chào hỏi gì nữa! Mau kể chuyện của hai người cho ta đi! Ta đang tò mò muốn chết rồi đây này!”
Thấy nàng hồi lâu không nói chuyện mà vẻ mặt lại vô cùng sợ hãi, Xung Di chân nhân cũng lộ ra vẻ khó hiểu, trong lòng thầm kinh ngạc, lập tức nhẹ nhàng nói: “Chuyện xảy ra quá đột ngột, con không biết phải bắt đầu từ đâu là chuyện bình thường. Lê Phi, con cùng Lôi Tu Viễn đều là từ Hải Ngoại đến sao?”
Lê Phi trầm mặc hồi lâu, mới khó nhọc mở miệng nói: “Con là đệ tử của Thanh Thành tiên nhân, được ông ấy mang từ Hải Ngoại về nuôi dưỡng thành người. Hiện giờ, ông ấy đã qua đời rồi nên con định cùng Tu Viễn đến Hải Ngoại một lần.”
Lời này vừa nói ra, mọi người đều sợ ngây người, ngay cả Xung Di chân nhân cũng lo lắng hỏi: “Thanh Thành tiên nhân là sư phụ của con sao?!”
Tô Uyển tiếp tục la lên: ‘Vậy muội và Lôi Tu Viễn đều là Dạ Xoa sao? Thanh Thành tiên nhân mang muội về Trung Thổ làm gì?”
Mỗi người một câu hỏi loạn một lúc lâu thì thấy Lê Phi run rẩy càng ngày càng dữ dội, nàng đột nhiên xoay người vội vàng rời đi nhưng lại bị bọn họ nhanh chóng đuổi theo. Xung Di chân nhân cảm thấy linh khí xung quanh mình dường như bị hút vào một vòng xoáy khổng lồ, đang chảy nhanh về phía trước, thậm chí ngay cả linh khí trong người y cũng bắt đầu rục rịch. Y tóm lấy Tô Uyển đang đuổi theo ở phía trước nhất, kinh ngạc nói: “Dừng lại! Đứa nhỏ này… đang hấp thu linh khí sao?”
Lực hút càng ngày càng mạnh, linh khí trong cơ thể mọi người không ngừng tuôn ra ngoài khiến ai nấy cũng đều kinh hãi mà lùi lại, lùi được mấy dặm thì ngã xuống mặt đất. Lúc này, mới cảm giác được linh khí trào ra từ cơ thể đã ngừng lại, biến cố này hỗn loạn đến mức bọn họ chỉ có thể nhìn nhau ngơ ngác không biết phải làm sao.
Tô Uyển run giọng nói: “Đây là năng lực của Dạ Xoa sao?”
Ngay cả linh khí trong cơ thể của người tu hành cũng có thể cưỡng ép cướp lấy, cái này cũng quá đáng sợ rồi!
“Không phải.” Xung Di chân nhân dần dần khôi phục lại tinh thần, sau đó nói: “Dạ Xoa là sắt thép, đến và đi như gió, không có năng lực kỳ lạ như vậy.”
Tuy rằng vừa rồi Lê Phi chỉ nói mấy chữ, nhưng trong lời nói chứa đựng vô số nội dung. Ngày hôm đó, y và Nghiễm Vi cũng đoán được Thanh Thành tiên nhân đã đi Hải Ngoại, nhưng không ngờ tất cả lại trùng hợp như thế, người sư phụ mà Lê Phi nhớ mãi không quên lại là Thanh Thành tiên nhân, nhìn dáng vẻ của nàng hẳn là cũng vừa mới biết chuyện này.
Nàng được Thanh Thành tiên nhân mang đến từ Hải Ngoại, mà thể chất và năng lực của nàng đặc biệt như thế nên chắc chắn không phải là Dạ Xoa, chỉ không biết là thuộc bộ tộc nào của Hải Ngoại Dị Dân. Với tầm nhìn xa như vậy của Thanh Thành tiên nhân, ông sẽ không bao giờ mạo hiểm song to gió lớn ngàn dặm mà mang về Dị Dân tầm thường được, Lê Phi đương nhiên là một loài rất hiếm.
Những thứ này thật ra thì cũng không quá quan trọng… Xung Di chân nhân thầm thở dài, đứa nhỏ này có tình cảm rất sâu đậm với sư phụ của nàng mà có thể đợi ở Vô Nguyệt Đình sáu năm, từ lúc nhỏ đến khi trưởng thành. Có bao nhiêu đứa nhỏ vì tu hành quá gian khổ mà ngay cả người nhà ruột thịt còn quên, thế nhưng nàng vẫn luôn nhớ đến Thanh Thành tiên nhân, dường như mỗi ngày đều nhắc đến. Tình cảm sâu đậm như thế, vậy mà phát hiện sư phụ mình là do mấy người Thúy Huyền tiên nhân bức tử thì nàng sẽ còn làm ra chuyện gì nữa?
Lôi Tu Viễn đã từng nói hắn đã đồng ý với Lê Phi không làm hại người nào cả, là thật sao? Với sức mạnh áp đảo và lòng hận thù vẫn ẩn chứa trong lòng, có bao nhiêu người trên thế gian này có thể bỏ qua?
“Làm thế nào bây giờ? Đuổi theo sao?” Hai mắt Triệu Mẫn vẫn còn đỏ hoe, tuổi tác của nàng và Lê Phi chênh lệch khá nhiều nên nàng không chỉ coi Lê Phi như muội muội ruộc mà còn coi nàng như con gái của mình. Nữ nhân thường rất tỉ mỉ nên nàng nhìn ra tâm trạng Lê Phi không ổn nhưng chẳng biết an ủi thế nào, hiện tại ngay cả việc đến gần cũng không được nên cực kỳ khó chịu.
Xung Di chân nhân lắc đầu: “Tạm thời không đuổi theo nữa, chung quy thì nó cũng đã nói hết chuyện quan trọng rồi. Nhìn vẻ mặt vừa rồi có thể thấy nó vô cùng đau đớn và lúng túng, chắc hẳn chính nó cũng không thể khống chế hành vi hấp thu linh khí kia nên biết được Lê Phi bình an là dủ rồi.”
Nói đến đây, y lại bật cười hai tiếng: “Có được năng lực này thì cũng không cần lo lắng về vấn đề tự vệ của nó nữa. Nếu đã có thể hút lấy linh khí trong cơ thể của người tu hành thì chắc hẳn cũng có thể điều khiển yêu vật, vậy thì chúng ta mới là người nên lo lắng đây này.”
Tô Uyển liên tục xua tay: “Lê Phi sẽ không làm điều đó! Nàng tuyệt đối không thể nào ra tay với chúng ta!”
Mặc dù thời gian tiếp xúc không lâu lắm, nhưng Lê Phi là một người vô cùng trọng tình cảm. Nếu người khác đối xử tốt với nàng thì nàng sẽ luôn ghi nhớ và sẽ tìm mọi cơ hội để báo đáp. Nàng là Lê Phi là một vô cùng trọng tình cảm, không phải là con người cũng chẳng sao, vì Khương Lê Phi vẫn luôn là Khương Lê Phi mà bọn họ biết.
Đặng Khê Quang cũng sờ sờ cái mũi, lẩm bẩm nói: “Đúng vậy… việc Khương sư muội không phải người bình thường ta ngược lại có thể hiểu được đó! Muội ấy quốc sắc thiên hương như thế, thoạt nhìn cũng biết không phải là người bình thường rồi!”
Lời nói này khiến Tô Uyển cùng Chiêu Mẫn đều bật cười.
Xung Di chân nhân cũng cười, nhưng trong lòng có chút chua xót. Bọn họ vẫn còn là trẻ con, nghĩa khí, lời hứa, và lòng tin không chút dè dặt mà cho người khác, đây là điều mà chỉ có người thiếu niên mới có. Càng trải qua nhiều chuyện thì ánh mắt nhìn Lê Phi không thể đơn thuần như thế nữa, giống như bản thân y, tuy rất vui mừng nhưng vẫn không thể buông bỏ cảnh giác trong lòng.
Thời gian sống trên thế gian này càng lâu thì tâm trí càng trở nên kém rộng mở.
Xung Di chân nhân cười khổ tự giễu lắc đầu. Y có thể mơ hồ đoán được tại sao Thanh Thành tiên nhân tại sao lại muốn mang Lê Phi từ Hải Ngoại đến Trung Thổ, hẳn là muốn tạo một cơ hội cho thiên tai Hải Vẫn năm trăm năm một lần kia, thế nhưng có bao nhiêu người hiểu được? Nhìn khắp thiên hạ, tri kỷ sợ rằng chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.
Sau lưng bỗng nhiên truyền tới tiếng cành lá lay động, Xung Di chân nhân phản ứng nhanh nhất, lập tức xoay người trở tay phủ lên cho mọi người mấy tầng Thổ Chủ Hộ Thân, có người ở phía sau sao? Tại sao ngay cả y cũng chẳng cảm nhận được sự dao động linh khí nào?
Những cành lá rậm rạp bị đẩy sang một bên, mọi người nhìn thấy một người toàn thân thấm đẫm máu từ đầu đến chân bước ra, trước ngực còn có vết thương rách lộ cả thịt vẫn còn đang rỉ máu. Hắn không nói lời nào, cũng không cử động, chỉ dõi ánh mắt nóng rực về phía trước.
Tô Uyển nhìn hồi lâu, đột nhiên kinh hãi đến tái mặt: “… Lôi sư đệ?!”
Tại sao đệ áy lại bị thương nặng như vậy? Không phải nói Dạ Xoa rất lợi hại sao? Bọn họ ở Thanh Khâu tìm Lê Phi đã mấy ngày rồi, đệ ấy bị thương lúc nào thế? Đến hôm nay vẫn còn chảy máu?
Nàng vốn định đặt một lưới trị liệu lên nhưng khi thấy hai cái sừng đẫm máu hai bên đầu hắn thì đột nhiên dừng động tác lại. Tô Uyển lúng túng quay đầu nhìn những người khác, đương nhiên mọi người đều có cùng một ý nghĩ —— máu trên người hắn là của một mình hắn hay còn có cả nhưng tiên nhân khác của Vô Nguyệt Đình nữa?
Lôi Tu Viễn dường như không nghe thấy lời của nàng mà cũng chẳng chú ý đến bọn họ. Bởi vì mặt đầy vết máu, nên hai con mắt vàng rực của hắn trông rất đáng sợ, ngơ ngác nhìn về phương xa, ánh mắt có chút phức tạp lại tham lam điên cuồng khiến lòng người rét lạnh.
“Lôi sư đệ?” Tô Uyển lại nhẹ nhàng gọi một tiếng.
Lôi Tu Viễn tùy ý liếc nhìn bọn họ rồi đột nhiên lên tiếng, thanh âm khàn khàn khô khốc: “Nàng ấy đâu?”
“Đê, đệ muốn làm gì?” Tô Uyển thấy hắn rất kỳ lạ nên không khỏi cảnh giác.
Lời còn chưa dứt, Lôi Tu Viễn đột nhiên tung người lên, không biết đang đứng trên thứ gì nhưng tốc độ còn nhanh hơn cả bay, giống như tia chớp thoáng cái đã biến mất.
Lê Phi đang cắn chặt răng, dùng hết sức lực đè nén ý muốn quay trở lại hấp thu linh khí của mọi người.
Hủy Chi Giác chở nàng bay nhanh chưa từng thấy, chập chờn trong mây như thế mười mấy dặm. Toàn bộ linh khí mỏng manh trong núi đã bị nàng hấp thu hết, dần dần, dao động linh khí của mọi người đã bị bỏ lại quá xa không thể cảm nhận được nữa.
Lê Phi vừa mới thở phào nhẹ nhõm thì đột nhiên cảm thấy thân thể mình bị một lực rất mạnh đụng vào, có một đôi tay siết chặt nàng như vòng sắt, chặt đến mức xương cánh tay và xương sườn nàng như sắp gãy vụn. Nàng kêu lên một tiếng đau đớn, khi bình tĩnh nhìn lại thì nhận ra đó là Lôi Tu Viễn không biết từ nơi nào bay đến, cả người hắn đầy màu nhưng lại tỏa ra kim quang chói lóa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.