Thiên Hương Bách Mị

Chương 24: Thuộc Tính Linh Căn

Thập Tứ Lang

16/04/2024

Lê Phi ngự kiếm trở lại đảo nhỏ phía Tây nơi có võ trường. Mười sáu đệ tử thông qua khảo nghiệm đã đến đầy đủ, thậm chí Lôi Tu Viễn cũng quy củ mà đứng trong đám người, hắn còn trở về sớm hơn so với chính mình.

Bách Lý Ca Lâm ở trong đám người nhẹ nhàng mà ngoắc nàng, Lê Phi vội vàng nhảy xuống kiếm đá, cúi đầu chầm chậm chạy qua đám người đang đứng.

“Mấy tiên sinh mới đều đến cả rồi, thật tốt quá, ta còn nghĩ một năm này đều là Hồ Gia Bình kia dạy chúng ta! Vậy thì cũng thật quá đáng!” Khuôn mặt Bách Lý Ca Lâm vì hưng phấn mà đỏ bừng. “Ngươi xem ngươi xem, đại ca mặc áo trắng kia thật đẹp! Một trăm Hồ Gia Bình cũng không bằng một cọng lông mi của huynh ấy!”

Vóc dáng Lê Phi thấp, ở trong đám người một lúc đã bị che khuất, có một vài tiên sinh đứng ở đối diện, nhưng nàng lại không thể nhón chân lên được, chỉ có thể vươn cổ để nhìn qua khe hở giữa vai người phía trước.

Đứng cạnh Hồ Gia Bình là ba nam một nữ, là những tiên sinh mới đến, nhưng mà trong bốn tiên sinh kia có ba người không hoàn toàn lạ mặt. Cô gái kia là người có khuôn mặt quả táo luôn cười tủm tỉm, người đàn ông trung niên tuổi chừng bốn mươi, khuôn mặt lạnh lùng, còn có một người thanh niên tuổi đôi mươi trông thật thà —— đây đều là ba người lúc trước ở nhị tuyển, chờ bọn họ trong Thụy Tuyết Lư.

Người còn lại...... Lê Phi vẫn đang lặng lẽ nhón chân nhìn, bên cạnh cô gái mặt quả táo còn có một nam tử trẻ tuổi mặc áo choàng trắng. Tuổi dường như cũng không lớn hơn Hồ Gia Bình bao nhiêu, mi thanh mục tú, tóc đen như đàn hương, đúng là mỹ nam tử hiếm thấy. Trong ánh mắt của người này có loại khí chất cực kỳ lãnh đạm thanh tịnh, dường như được khắc bằng băng.

“Ngươi có thấy không?” Trái tim thiếu nữ của Bách Lý Ca Lâm đã từ cổ họng bay ra đến đây. “Cái người mặc áo bào trắng kia! Trời ơi huynh ấy thật đẹp! Mặc dù lạnh như băng, nhưng vẫn đẹp!”

Lê Phi nhẹ nhàng kéo nàng một cái, mặc dù mấy đứa con gái xung quanh đều nhìn chằm chằm tiên sinh anh tuấn này, nhưng Ca Lâm như vậy vẫn rất lộ liễu. Tiên sinh này cũng rất dễ nhìn, nhưng mà...... Cũng không cần điên cuồng như vậy chứ?

Năm người tiên sinh bọn họ dường như tán gẫu xong rồi, Hồ Gia Bình mở miệng nói: “Bốn vị đó là tiên sinh mới đến, trong đó có ba vị các ngươi hẳn đã biết rồi, khi nhị tuyển đã từng gặp qua. Vị đại ca mặc đồ trắng mỹ mạo này là tinh anh đệ tử của Tinh Chính Quán...... Mấy tiểu nha đầu bên kia, nhìn hắn đến nỗi mắt rơi xuống hết rồi kìa.”

Mấy đứa nhỏ bị nói đến nhất thời đỏ mặt cúi đầu xuống. Nam tử áo trắng thản nhiên nhìn thoáng qua Hồ Gia Bình, còn Hồ Gia Bình nhìn hắn cười cười: “Chỉ đùa một chút thôi, được rồi, mấy tiên sinh tự giới thiệu một chút đi.”

Nam tử trẻ tuổi với khuôn mặt phúc hậu nói đầu tiên: “Ta tên La Thành Tề, thuộc Lãm Thiên Phái, chính đệ tử môn hạ của Tề trưởng lão. Sau này ta sẽ phụ trách dạy các ngươi phương pháp tu hành Mộc hành, Thổ hành.”

Nam tử trung niên lạnh nhạt nói: “Kẻ hèn này tên Miêu Lam Hân, đệ tử thứ nhất của Địa Tàng Môn Hàn các chủ. Về sau phụ trách giảng dạy Kim và Hỏa phương pháp.”

Cô gái mặt quả táo cười khúc khích đi lên trước, nàng nhìn cùng lắm chỉ lớn hơn vài tuổi so với mấy đứa nhỏ này, nhưng trong mắt như có ánh sao, vô cùng sắc bén lõi đời.

“Ta là Lâm Du, tam đệ tử của Hỏa Liên Quan Long U Nguyên Quân, sau này phụ trách phương pháp Thủy hành. Trước tiên, đừng nhìn dáng vẻ trẻ tuổi của ta mà đánh giá vì ta đây đã hơn năm mươi tuổi rồi, so với mấy vị đại thúc bên cạnh còn lớn hơn vài năm. Nếu ai trong lúc tu hành lười biếng, chậm trễ, coi thường bề trên thì đừng trách ta không lưu tình.”

Hơn năm mươi tuổi! Bách Lý Ca Lâm cả kinh ánh mắt trừng to, cả buổi mới túm túm Lê Phi, thấp giọng nói: “Làm tiên nhân thật tốt! Hơn năm mươi tuổi nhìn qua chỉ giống hơn mười tuổi!”

Như là nghe thấy lời của nàng, Lâm Du lập tức nhìn lại đây, làm Bách Lý Ca Lâm sợ tới mức thiếu chút nữa cắn trúng đầu lưỡi.

“...... Hổ thẹn, ta còn chưa phải là tiên nhân.” Lâm Du cười khúc khích mà nhìn nàng một cái. “Người thành tiên nhân phần lớn đều lấy tên tương xứng với phái của mình, tên lúc làm phàm nhân khi thành tiên sẽ không còn tồn tại nữa.”

Sau khi thành tiên ngay cả tên cũng không còn nữa? Tả Khâu tiên sinh còn cho nàng tên Khương Lê Phi làm gì? Dù sao sớm muộn gì cũng vứt bỏ thôi.

Vị mỹ nam tử áo trắng cuối cùng cũng bước lên trước, dung mạo hắn tuấn mỹ vô cùng, giống như không có thất tình lục dục* bình thường, thanh âm lúc nói chuyện cũng hết sức lạnh lùng, vừa nghe liền cảm thấy như dòng suối lạnh, khiến người nghe thình lình rùng mình một cái.

*thất tình lục dục: Thất tình diễn tả theo 7 cảm xúc, tâm lý của con người, đó chính là: Hỷ, Nộ, Ai, Lạc, Ái, Ố, Dục. Lục dục bao gồm sáu loại dụ/c vọng do mắt, tai, mũi, lưỡi, thân và ý niệm mà ra.

“Mặc Ngôn Phàm, đệ tử thứ năm của Huyền Sơn Tử, Tinh Chính Quán. Quyền kiếm pháp là do ta giảng dạy.”

Huyền Sơn Tử? Dường như đã nghe qua tên này ở đâu rồi? Lê Phi vắt hết óc suy nghĩ, vừa quay đầu, chợt thấy vẻ mặt Kỷ Đồng Chu bên cạnh vô cùng phức tạp. A, nàng nhớ ra rồi. Huyền Sơn Tử này hình như lúc trước Diệp Diệp có nói qua, là người của Hoàng tộc Việt Quốc? Việt Quốc là bởi vì có vị tiên nhân lợi hại này tọa trấn phía sau nên mấy năm nay mới liên tục mở rộng ranh giới, làm việc càn quấy ngang ngược.

Đúng rồi, khi đó mọi người còn thắc mắc, nếu Việt Quốc có người Hoàng tộc là tiên nhân, tại sao không trực tiếp đưa Kỷ Đồng Chu vào Tinh Chính Quán làm đệ tử chính thức, mà còn bắt hắn trải qua ngàn cay vạn đắng vào Sồ Phượng Thư Viện đi một vòng lớn làm gì. Nhìn vẻ mặt Kỷ Đồng Chu lúc này, có vẻ như ẩn trong đó có bí mật không muốn người khác biết.

Lại nói tiếp, Mặc Ngôn Phàm này cho nàng một loại cảm giác rất quen thuộc, cho dù là thái độ lạnh như băng hay là thanh âm khiến mọi người run sợ này, giống Chấn Vân Tử gặp ở Thanh Khâu như đúc. Bởi vì không có hảo cảm với Chấn Vân Tử nên nàng cũng chẳng thích vị tiên sinh tuấn mỹ này. Hắn nói mình dạy quyền kiếm pháp, nghĩa là quyền pháp cùng kiếm pháp sao? Tiên nhân còn phải học cái này sao?



“Không tán gẫu nữa, bây giờ làm kiểm tra thuộc tính linh căn.” Hồ Gia Bình vung tay áo dài lên, trước mặt bỗng nhiên xuất hiện một cái bàn thấp, trên bàn có một hạt châu lớn bằng quả trứng gà, toàn bộ hạt châu trong suốt, bên trong dường như có dòng nước trong suốt, rực rỡ kiều diễm. Không ai lay nó cả, nhưng nước bên trong đang từ từ gợn sóng.

Bọn nhỏ vừa nghe hai chữ “Kiểm tra”, hai chân liền run lên. Buổi sáng mới khảo nghiệm mà buổi chiều còn muốn kiểm tra nữa sao?!

Hồ Gia Bình cười nói: “Sợ cái gì? Cũng không phải tu hành khảo nghiệm, chẳng qua chỉ xác định linh căn thuộc tính các ngươi thôi. Gọi đến tên thì đi lên—— Lâm đại nương...... Cô nương, mời ngươi.”

Miệng hắn nhất thời lỡ gọi đại nương*, cũng may lập tức sửa lại, âm thầm nhẹ nhàng thở ra.

*đại nương: bác gái

Lâm Du cười tủm tỉm đứng nơi bàn thấp phía đối diện nhìn hắn một cái, cũng nhìn không ra nàng rốt cuộc có tức giận hay không. Bàn tay Hồ Gia Bình đầy mồ hôi, ướt cả danh sách đệ tử, bắt đầu gọi tên: “Triệu Hoằng Nghị”

Một đứa con trai cao to khỏe mạnh, nhưng vẻ mặt lại lo lắng đi lên. Lâm Du kêu hắn đưa tay đặt trên hạt châu kia, còn tay mình đặt trên đỉnh đầu hắn, thấp giọng dặn dò: “Ngưng thần, dẫn linh khí nhập thể.”

Qua một lát, hạt châu Triệu Hoằng Nghị đè lên kia, bên trong nước gợn sóng dồn dập không dứt, dần dần, trời như bắt đầu mưa, trên mặt nước xuất hiện những hạt mưa tí tách rơi. Lại qua một lát, nơi to bằng cái móng tay dưới đáy hạt châu bỗng nhiên đổi thành màu xanh lục bích, hạt châu cứ như vậy mà duy trì cảnh tượng mưa rơi trên mặt nước, dưới đáy vẫn giữ màu xanh ngọc bích thật lâu.

“Chủ tính Thủy, phó tính Mộc.” Lâm Du thu tay lại, Hồ Gia Bình lập tức thêm bốn chữ “chủ Thủy phó Mộc” bên cạnh tên của Triệu Hoằng Nghị.

Lê Phi đang có chút lo lắng mà nhìn bên này, bên tai bỗng nhiên vang lên tiếng của Nhật Viêm: “Ồ? Tiểu nha đầu này?”

Nàng hơi kinh hãi, nhẹ giọng nói: “Ta nghĩ ngươi ngủ rồi, còn tỉnh sao?”

Nhật Viêm không để ý nàng, đôi mắt xanh lục đang đánh giá Lâm Du từ trên xuống dưới. Sau một lúc lâu, hắn đột nhiên nở nụ cười: “Tốt lắm tốt lắm, nhìn thật là náo nhiệt.”

“Ngươi đang nói cái gì vậy?” Lê Phi bị nụ cười của hắn làm cho bối rối.

Nhật Viêm lại nói: “Kiểm tra thuộc tính linh căn, chỉ sợ ngươi không dễ làm. Làm theo lời ta nói, khi gọi ngươi vào, ngươi cứ lén lút dùng Linh Nhập, nhưng đừng dùng nhiều quá, một chút là được rồi. Sau khi nha đầu kia đưa linh khí của mình vào đỉnh đầu để ngươi kiểm tra thuộc tính linh căn, cứ thuận theo nàng, nếu bị nàng nhìn ra thuộc tính gì thì là thuộc tính đó, cũng đừng ngoan cố.”

Rốt cuộc là muốn nói cái gì? Lê Phi vừa bối rối lại có chút lo lắng, là bởi vì thể chất nàng khác người thường sao? Hay là linh căn của nàng không có thuộc tính sợ bị người khác phát hiện?

Rất nhanh đã có mười người kiểm tra xong, phần lớn đứa nhỏ là một chủ một phó song thuộc tính. Nói là một chủ một phó, kỳ thật về điểm này phó thuộc tính dường như có cũng như không, phản ứng trên hạt châu cực kỳ nhỏ. Chỉ có Kỷ Đồng Chu là chỉ có một thuộc tính Hỏa, dường như là thuộc tính hiếm thấy, Hồ Gia Bình còn cố ý hỏi rất nhiều để xác định.

“Lôi Tu Viễn.”

Gọi đến tên Lôi Tu Viễn, hắn chậm rãi đi lên, đưa tay đặt trên hạt châu. Hạt châu biến hóa thật kỳ lạ, bên trong kim quang từng chút một phát ra, trong nháy mắt, nước trong hạt châu liền biến thành màu vàng, thậm chí bắt đầu ngưng kết, thoạt nhìn giống như một thỏi vàng.

“Ồ?” Lần này ngay cả Lâm Du cũng có chút kinh ngạc. “Chỉ có một thuộc tính Kim? Điều này thật hiếm thấy.”

Phần lớn linh căn của người tu hành đều là một chủ một phó, người kém hơn thì có ba thuộc tính bốn thuộc tính. Thuộc tính linh căn càng đơn giản, càng dễ dàng tu luyện tiên pháp có thuộc tính bậc cao, thậm chí còn dễ dàng tu luyện tiên pháp bậc cao của tổ hợp ngũ hành.

Lâm Du cười nói: “Chỉ có một thuộc tính Kim. Ta nhớ hình như Chu tiên sinh của Lãm Thiên Phái cũng có thì phải.”

La Thành Tể gật đầu: “Không sai, Chu sư bá là trụ cột vững vàng của phái ta.”

Lâm Du cười khúc khích nhìn Lôi Tu Viễn: “Ngươi không tồi, cứ tu hành thật tốt đi. Nếu có thể được Lãm Thiên Phái thu làm đệ tử, được Chu tiên sinh tự mình dạy dỗ, vậy thì tiền đồ ngày sau sẽ vô cùng rộng mở.”

Lôi Tu Viễn cúi đầu không nói gì, không sợ hãi không vui mừng mà xoay người rời đi.



Cuối cùng chỉ còn Lê Phi. Trong lòng nàng không yên tâm, trong đầu vẫn một mực yên lặng học thuộc lòng những lời Nhật Viêm vừa dạy. Nàng đưa tay đặt nhẹ lên hạt châu, khi nghe được Lâm Du hướng dẫn “Dẫn linh khí nhập thể” lập tức ngưng thần bắt đầu dùng Linh Nhập, sau đó dừng Linh Nhập lại. Tay Lâm Du đặt trên đỉnh đầu nàng, rất nhanh, một lực kỳ lạ từ đỉnh đầu truyền đến, đi vào da đầu, rồi xâm nhập kỳ kinh bát mạch khiến nàng không khỏi sợ run cả người.

“Đừng nhúc nhích.” Lâm Du cúi đầu nói.

Linh khí của nàng ta xuyên qua trong cơ thể, Lê Phi một chút cũng không dám phản kháng, chợt thấy luồng linh khí kia dường như đang xác nhận điều gì đó, một luồng linh khí nhỏ trong cơ thể bị nàng nhẹ nhàng đánh ra, sau đó dừng trên hạt châu.

Dòng nước trong hạt châu chợt biến thành bùn đất màu đỏ sẫm, khô cằn mà dán trên hạt châu trong suốt.

Hồ Gia Bình cả kinh nói: “Thổ? Là Thổ?!”

Trong chốc lát, mấy tiên sinh đều khác bị kinh động, đều đến đây xem. Khi nhìn thấy bùn đất trong hạt châu, tất cả mọi người đều lộ ra vẻ mặt khó tin.

“Chủ Thổ, có thể có phó thuộc tính nào không?” Miêu Lam Hân cuối cùng cũng bình tĩnh, mở lời hỏi.

Lâm Du nhắm mắt thật lâu, cuối cùng cũng mở mắt ra, vẻ mặt cũng khó tin: “Chỉ có một thuộc tính Thổ! Đây chính là thuộc tính linh căn ngàn năm khó gặp! Tiểu cô nương, muội tên là gì?!”

Hiếm thấy như vậy sao? Lê Phi bị dọa rồi, nàng chỉ thuận theo nàng ta không phản kháng mà thôi, ai mà biết bị đánh ra là linh khí thuộc tính Thổ? Nếu thử lại một lần nữa, bị đánh ra không chừng là một trong bốn thuộc tính khác.

“Khương Lê Phi.”

Hồ Gia Bình nhớ ra tên của nàng, vẻ mặt kích động khó giấu, chỉ có một thuộc tính Thổ, đây là thuộc tính quý hiếm cỡ nào! Ai cũng đều biết, Thổ hành để phòng ngự, nhỏ đến mức đao thương bất nhập, lớn đến mức kết giới của các đại tiên gia môn phái đều kết từ Thổ hành, chủ Thổ phó bốn thuộc tính gì khác cũng là đã hiếm thấy, là nhân tài môn phái tứ phương đều mời chào, huống chi là chỉ có một thuộc tính Thổ!

Miêu Lam Hân bất chấp thân phận, giành trước một bước nói: “Khương Lê Phi? Được! Ngươi có muốn cùng ta đến Địa Tạng Môn không?”

“Miêu tiên sinh, ngươi không nên như vậy đâu!” La Thành Tể đưa tay ngăn cản hắn. “Nơi này là Thư Viện, không phải là phàm trần thế tục, sao có thể tùy ý lôi kéo người được?”

Lâm Du cười nói: “Mấy môn phái kia, Tinh Chính Quán hay Vô Nguyệt Đình, đa số đều là nam nhân. Tiểu cô nương, muội đường đường là một nữ nhân, sao không cùng ta đến Hỏa Liên Quán đi? Nơi đó có rất nhiều tỷ tỷ, chắc chắn sẽ rất yêu thương muội.”

Đây, đây là chuyện gì vậy? Lê Phi trợn tròn mắt, nàng làm sao lại trở thành món đồ tranh giành như vậy?

Nhật Viêm ở bên tai nàng cười lạnh: “Một đám ngu xuẩn, nếu thật sự chỉ có một thuộc tính Thổ, ở Thư Viện làm gì, cũng không đến lượt bọn họ!”

Nói xong, hắn lại tự phản bác: “Cũng không đúng. Tiểu nha đầu này thật kỳ lạ, không phải cũng là xuất hiện ở Thư Viện sao?”

“...... Ngươi đang nói thầm cái gì vậy? Tình hình trước mắt này...... Làm sao bây giờ? Nổi bật như thế này, về sau rất khó giả vờ!”

“Sợ cái rắm, cho dù là cướp người, cũng không tới phiên mấy môn phái đó. Tiểu ca của Tinh Chính Quán bên kia còn chưa lên tiếng! Huống chi còn có người của Vô Nguyệt Đình, sao có thể để ngươi bị người đoạt đi trong này!”

Quả nhiên, Nhật Viêm vừa dứt lời, Mặc Ngôn Phàm liền mở miệng. Trong thanh âm hắn có sự bình tĩnh kỳ lạ, một khi mở miệng tất cả mọi người đều không tự chủ được mà ngưng tranh giành: “Chư vị tạm thời đừng nóng nảy, chớ quên nơi này là Thư Viện. Nếu đã là nhân tài hiếm gặp, sao không chờ một năm sau tuyển chọn tân đệ tử, đến lúc đó quang minh chính đại mà tranh giành?”

Hồ Gia Bình cũng cười: “Không sai, chúng ta đến nơi này để làm tiên sinh, cũng không phải là đến cướp người. Nếu Tả Khâu tiên sinh biết được, chúng ta làm sao còn mặt mũi nào nữa?”

Mọi người nghe hắn nhắc tới Tả Khâu tiên sinh, lập tức không nói nữa. Sau một lúc lâu, Miêu Lam Hân mới thở dài nói: “Thật có lỗi, thất lễ rồi.”

Lâm Du mỉm cười nói: “Thuộc tính Thổ hiếm thấy, thất lễ cũng là chuyện thường tình. Thôi được rồi, việc này tạm thời gác lại đi. Hồ tiểu tử, buổi chiều sắp xếp như thế nào, ngươi tới đây nói một chút đi.”

Có lẽ là muốn trả thù hắn vừa rồi lỡ miệng gọi nàng là đại nương, nàng không lưu tình chút nào, gọi hắn Hồ tiểu tử.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Thiên Hương Bách Mị

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook