Thiên Hữu

Chương 37: Thất a ca hào khí ngất trời

Nguyệt Hạ Điệp Ảnh

27/12/2016

“Lý Đức Toàn, giờ nào rồi?” Khang Hi buông tấu chương xuống, nhìn ra ngoài cửa.

“Hồi hoàng thượng, đã gần giờ Mùi.” Lý Đức Toàn bưng một tách trà nóng, cũng liếc nhìn ra phía ngoài cửa.

“Giờ Mùi rồi sao?” Khang Hi nhìn hơi trà bốc lên, “Đại quân đi biên quan hẳn là đã khởi hành?”

Lý Đức Toàn nói, “Chắc cũng đã khởi hành, Thái tử điện hạ đi đưa tiễn cũng sắp hồi cung.”

Khang Hi nâng tách trà, mở nắp nhưng không uống, một lúc lâu sau, hắn buông tách xuống, khẽ thở dài, “Hài tử kia, có oán trẫm không?”

Lý Đức Toàn trong lòng hiểu người vạn tuế gia muốn nói tới là ai, cũng biết vấn đề này ai cũng không trả lời được, vạn tuế gia cũng không cần người trả lời, hắn chôn đầu thấp hơn, toàn ngự thư phòng im lặng không một tiếng động.

Khang Hi cũng không đoán được đáp án, hắn xoa xoa hai bên trán đang ẩn ẩn đau, chậm rãi tựa lưng vào ghế. Hắn vẫn cố ý xem nhẹ hài tử kia, làm một a mã, hắn không đành lòng nhìn thấy con của mình tàn tật, làm một đế vương, hắn không muốn thừa nhận bản thân có một nhi tử chân thọt, điều này khiến hắn nghĩ mình làm không tốt, nên trời trừng phạt hắn, cho nên trừ bỏ trên cung yến, hắn rất ít nhìn đến hài tử kia, thậm chí ngay cả ngạch nương nó cũng rất ít sủng hạnh.

Nhưng hài tử này phẩm hạnh chuẩn mực, trong hậu cung sống sót rất tốt, tuy rằng ngay thẳng, nhưng chưa bao giờ phạm sai lầm. Hắn vốn có thể cho đứa bé này một cuộc sống vô tư, không bao giờ gặp phải nguy hiểm gì. Khi đã được một trăm tuổi, hắn có thể để cho hài tử này làm một Quận Vương an nhàn hoặc là một Bối Lặc, nhưng chưa từng nghĩ đến nó lại muốn làm một vị đại tướng quân.

“Thôi,” thở dài một tiếng, hắn buông tay xuống, trên mặt không thấy nửa điểm mệt mỏi, vẫn như cũ là một đế vương cơ trí, “Truyền Thành phi thị phụng.”

“Dạ,” Lý Đức Toàn khom người lui ra ngoài, đến cửa khẽ ngẩng đầu, chỉ thấy đế vương cao cao tại thượng thẳng lưng ngồi ở trên ghế rồng, thần sắc lạnh lẽo.

Dưới ánh chiều tà, Dận Chân đứng ở trên đường Tử Cấm thành như bị lửa nhuộm đỏ, chậm rãi nhắm mắt lại, hồi tưởng lại chuyện vài năm trước, khi đó Thất đệ vẫn còn là một tiểu hài tử ngây thơ nắm tay mình.

“Quay về thôi,” hắn mở mắt ra, âm thanh có chút khàn khàn, gió chiều thổi bay vạt áo, ngẩng đầu nhìn bầu trời phía tây, “Ngày thật dài.”

Tiểu Lộ Tử khó hiểu nhìn đám mây như bị lửa thiêu đốt, đi theo phía sau chủ tử, nhắm mắt theo đuôi ra Tử Cấm thành.

Ở một góc, Dận Tự đạm mạc nhìn bóng Dận Chân rời đi, ánh trời chiều nhuộm đỏ y bào sáng màu của hắn.

Lần này Phí Dương Cổ mang theo một vạn binh lực, phần lớn là Mãn Mông Bát Kỳ tử đệ, mà mấy Mãn Mông tử đệ này phần lớn đều là ở trong quân doanh đánh đá phấn đấu, cho nên những binh lính này đối Thất a ca ngay cả lông còn chưa dài này cùng đồng hành cũng không có nhiều ý hoan nghênh.

Dận Hữu cũng không ngốc, y tự nhiên hiểu được thái độ của những người này, cũng may kiếp trước y cũng là kẻ từng chịu khổ, cùng ăn cùng ở chung như vậy cũng không phải chuyện quá khó khăn. Dọc theo đường đi, y cũng không ra vẻ mình là a ca, y làm việc không chút do dự, không nhiều lời, dần dần làm thái độ của binh lính đối với vị a ca không có thực quyền như y trở nên bình thường, không có bài xích.

Vốn có chút lo lắng Thất a ca không thể dung nhập với quân đội, khi Phí Dương Cổ nhìn thấy tình huống này, cũng yên tâm thả lỏng. Mãi cho đến khi đóng quân ở biên quan, vị Thất a ca mà hắn từng nghĩ không thể trọng dụng lại cùng binh lính tiếp xúc thập phần hòa hợp.

Tuy nói Dận Hữu đi theo Phí Dương Cổ học tập, nhưng ai cũng không dám thật sự cho vị a ca này làm binh lính, cho nên an bài cho y một cái doanh trướng độc lập, thậm chí còn phái hai gã tiểu binh ở bên cạnh chiếu cố y. Dận Hữu không có cự tuyệt, với thân phận a ca của y, đây là chuyện tất nhiên, nhưng mỗi sáng rời giường y đều không sai người hầu hạ, cũng không cần người gọi mình dậy, tự giác cùng những binh lính khác cùng thao luyện.

Trong lòng y hiểu được, ở trong quân đội, thực lực có đôi khi so với cái gọi là thân phận có quyền hơn, nếu y muốn ở đây, trước hết phải để cho những binh lính này thừa nhận mình.



Ở giáo tràng, đại bộ phận binh lính cũng không nhận ra Dận Hữu, hai bên có đôi khi đấu với nhau, đối phương cũng không lưu tình chút nào. Thậm chí có người lấy chuyện chân thọt của y ra đùa giỡn, Dận Hữu cũng không để ý, đi theo họ ra sông, lăn bùn, mấy ngày sau, dần dần làm quen được vài binh lính, một ít binh lính bắt đầu gọi y là “Thất tiểu tử” hoặc “tiểu tử chân thọt”.

Ngày hôm đó, Phí Dương Cổ đi vào quân trướng của Dận Hữu, không tìm được thân ảnh của y, hỏi binh lính thủ trướng, “Thất a ca đâu?”

“Hồi tướng quân, đã nhiều ngày trời nay, vừa vừa sáng là Thất a ca rời trướng, hạ lệnh không cần người đi theo, cho nên thuộc hạ cũng không rõ lắm.” làm tiểu binh nào dám cãi mệnh lệnh a ca, nếu a ca mở miệng bảo không được theo, bọn hắn tự nhiên ngoan ngoãn đợi.

Phí Dương Cổ cau mày, vốn tưởng rằng đã phải bớt lo cho vị a ca này, thật không ngờ đến đây chưa được mấy ngày lại dở chứng. Mặc kệ bất mãn trong lòng, hắn cũng không tiện phát tác, chỉ có thể lệnh tiểu binh thủ vững cương vị, xoay người rời đi.

Đi cùng Phí Dương Cổ, Mã Tư Khách thấy biểu tình hắn, liền cười nói, “Na Lạp tướng quân có nghe nói bên cạnh Thất a ca có một tiểu binh thiện xạ kỵ?”

Phí Dương Cổ ngẩn người, “Tiểu binh? Ở bên cạnh Thất a ca?” Tại sao hắn lại không có ấn tượng gì?

Mã Tư Khách cười không đáp, mang Phí Dương Cổ đi vào một giáo tràng, nơi này là chỗ binh lính ngày thường tự do thao luyện, bọn họ vẫn chưa tới gần, đã nghe đến tiếng trầm trồ khen ngợi không ngớt.

“Thất tiểu tử, hạ hắn đi.”

“A Nhĩ Hán, ngươi được không đó, không phải cứ như vậy bị tiểu tử chân thọt kia đánh gục đi!”

Nghe được chữ “Thất tiểu tử”, khóe miệng Phí Dương Cổ co quắp, đến khi nghe được chữ “tiểu tử chân thọt”, gương mặt vốn nghiêm túc của hắn đã muốn biến sắc, nhưng Mã Tư Khách ở bên cạnh hắn cười cười, chỉ vào nơi đám binh lính đang vây quanh nói, “Tướng quân, không bằng chúng ta tới gần xem thử?”

Dận Hữu cũng không biết hai vị danh tướng Thanh triều đang bước tới, lúc này mặt y đã trúng một quyền của đối thủ, đau đến nỗi khuôn mặt vặn vẹo. Y xoa xoa nơi bị đánh, dưới chân dùng sức một chút, đối thủ liền bị y làm cho trượt té trên mặt đất, y xoay người áp chế, đắc ý nhìn A Nhĩ Hán bị chính mình ép tới không thể động đậy, “Thế nào, ta thắng, đánh cuộc lần này ngươi đã thua, ngươi phải chạy quanh giáo tràng mười vòng!”

Bốn phía binh lính đều ồn ào, “Chạy mau, chạy mau!”

“Chạy thì chạy,” A Nhĩ Hán thở hổn hển quỳ rạp trên mặt đất, “Vậy ngươi cũng phải buông lão tử ra trước mới được.”

Dận Hữu xoay người, nằm ngửa ra trên mặt đất, nhìn bầu trời xanh bao la, cười đến vô cùng đắc ý, phía sau có mấy binh lính bước lên kéo y, không phải đỡ mà là tha đi, đây là hào khí cùng thô lỗ của đàn ông trong quân đội.

“Phi,” A Nhĩ Hán phun mấy hạt cát trong miệng ra, đưa tay vỗ vai Dận Hữu, cười đến vẻ mặt hàm hậu: “Nhìn không ra tiểu tử nhà ngươi cà thọt mà lợi hại như vậy, khó trách có thể bảo hộ bên người Thất a ca, ta không còn gì để nói, A Nhĩ Hán ta thật bội phục!” Nói xong, liền xoay người bắt đầu chạy.

Phí Dương Cổ nghe những lời binh lính này nói, trái một cái chân thọt, phải một cái tiểu tử, sắc mặt vô cùng khó chịu, nhưng khi hắn nhìn vị Thất a ca chân thọt này vẻ mặt đầy đất cát mà còn cười sáng lạn như vậy, yên lặng xoay người, vội ho một tiếng: “Mã Tư Khách đại nhân, chúng ta vẫn nên quay về doanh trướng đi.”

“Tướng quân!” Có binh lính phát hiện hai người đến, lập tức quy củ đứng vững, kề vai sát cánh, những người còn đang chửi rủa, đánh nhau đều rất nhanh đứng vững đội hình, tốc độ nhanh đến nỗi làm cho Dận Hữu không kịp phản ứng.

Dận Hữu nhìn đội hình chỉnh tề bên cạnh, lại nhìn thấy bốn phía trống rỗng, vỗ vỗ bụi đất trên người, hướng Phí Dương Cổ cùng Mã Tư Khách cúi chào, “Na Lạp tướng quân, Mã Tư Khách tướng quân.”



Theo lý, Dận Hữu không cần hành lễ với hai vị tướng quân, nhưng đây là quân doanh, y lại là người đi theo hai vị tướng quân này ra ngoài học hỏi thêm kiến thức, cho nên lễ này hai người cũng có thể nhận.

Phí Dương Cổ cùng Mã Tư Khách cũng không phải kẻ lỗ mãng, thấy vậy hồi lễ, Mã Tư Khách nói: “Thân thủ của Thất a ca rất tốt.” Trong lòng lại xem trọng Dận Hữu hai phần, người tôn kính người khác, thường thường sẽ được người khác tôn kính lại.

“Lạch cạch!” Vài binh lính vừa rồi kêu Dận Hữu là tiểu tử chân thọt liền làm rớt đao trong tay xuống đất, trong lòng lạnh hơn phân nửa, mắng một a ca là tên thọt, đây chính là tội bất kính đối với hoàng thất.

“Mã Tư Khách tướng quân khen sai rồi, ” Dận Hữu nhìn quân đội chỉnh tề phía sau, ” Từng huynh đệ ở đây đều lợi hại hơn nhiều so với Dận Hữu, Dận Hữu chỉ có được thân thủ linh hoạt mà thôi, nếu thật sự đang ở chiến trường, sợ là rất kém so với bất cứ người nào ở đây.” Trong cảm nhận của y, những người này đều là người quên mình phục vụ cho Thanh triều, ăn uống rất bình thường, ra chiến trường lại là người xông lên phía trước, một a ca như y, tránh phía sau để cho bọn họ bảo vệ, vô luận chỗ nào cũng đều kém hơn bọn họ.

Tựa như kiếp trước, những người con em tham gia bộ đội, đã dùng thân thể mình đi ngăn lũ, dùng mạng mình đi cứu người khác trong gió, trong lửa, bọn họ có thể không phải là người có văn hóa, nhưng quả thật là người đáng giá cho y tôn kính.

Dận Hữu hướng chư vị tướng sĩ ôm quyền nói: “Nhiều ngày qua Dận Hữu không nói cho các vị huynh đệ thân phận của mình, kính xin các vị huynh đệ thứ lỗi. Ở đây đều là binh sĩ bảo vệ Đại Thanh, ở trong này không có a ca, không có tiểu binh, chỉ có chúng ta là hảo huynh đệ cùng nhau thủ hộ biên quan Đại Thanh. Chính là Dận Hữu tuổi nhỏ, kính xin các vị huynh đệ khi thao luyện thủ hạ không cần lưu tình, cũng thỉnh các vị huynh đệ tha thứ Dận Hữu tội giấu diếm này.”

Lời này làm cho binh lính nguyên bản lo lắng mình phải chịu tội bất kính bớt lo lắng hơn phân nữa, trong lòng cũng có không ít hảo cảm đối với vị a ca này.

Phí Dương Cổ đứng ở một bên nhìn thấy vậy, trong lòng ẩn ẩn có chút hiểu được vìa sao Thánh Thượng lại phái vị a ca này đến biên quan, cũng hiểu được vì sao Tứ a ca rất thân thiết với vị a ca này. Vị Thất a ca không có tiếng tăm này ở sâu trong nội tâm thích những binh lính, cũng đem mình bỏ vào một vị trí hậu bối.

Mấy ngày kế tiếp, bọn lính cùng Dận Hữu ở chung có chút câu nệ, nhưng dần về sau, những người này tuy vẫn như cũ kêu Dận Hữu một tiếng Thất a ca, nhưng trên giáo tràng đối luyện lại không lưu tình chút nào, cho dù bị đánh cho mặt mũi bầm dập, sau khi kết thúc y cũng đều hào sảng cười.

Dận Hữu dần dần thích ứng với cuộc sống trong quân doanh, mặc dù cuộc sống so với trong hoàng cung khổ hơn rất nhiều, y đã có loại cảm giác hào khí ngất trời, đại khái chính là cảm giác quân đội mang đến đi.

Mà gần nhất Phí Dương Cổ tướng quân cũng không có đối hành vi “Không làm việc đàng hoàng” của Thất a ca tỏ vẻ bất mãn, vì thế Dận Hữu ở trong quân đội sống rất tốt đẹp và hài hòa.

Trong Càn Thanh cung, Khang Hi mở ra một chiết tử đến từ biên quan, trên mặt dần dần lộ ra mỉm cười, “Hảo, tốt lắm.” Phí Dương Cổ trên chiết tử báo cáo hành động gần đây của Thất a ca, điều này làm cho Khang Hi thập phần vừa lòng

Ngồi ở bên dưới, Dận Chân liếc nhìn sắc mặt vui mừng của Khang Hi, cũng không dám mở miệng hỏi.

“Lão Tứ a, xem ra Dận Hữu cũng không chịu thua kém, ” Khang Hi đem chiết tử đưa cho Lý Đức Toàn, ý bảo hắn giao cho Dận Chân, “Trẫm biết ngươi cùng Tiểu Thất huynh đệ tình thâm, xem nó gần nhất làm gì kiếm ăn.” Ngoài miệng tuy nói là kiếm ăn, nhưng nụ cười trên mặt cùng ý tán thưởng trong mắt, nửa điểm cũng không hề che dấu.

Dận Chân hai tay tiếp nhận chiết tử, tuy trong lòng sốt ruột, nhưng cũng không dám nhìn kỹ, chỉ nhìn lướt qua, thấy bên trên nói Thất a ca cùng binh lính đoạt cơm trong nồi, Thất a ca cùng binh lính ở giáo tràng luyện tập, đánh cuộc thua phải ôm tảng đá chạy mấy chục vòng, còn có một ít hành vi khác làm cho người ta buồn cười lại đau lòng, sơ sơ nhìn xong, Dận Chân đem chiết tử trả lại cho Lý Đức Toàn, mặt hướng Khang Hi nói: “Thất đệ cùng binh lính đồng cam cộng khổ, nhi thần không bằng ấu đệ, thật có thẹn.”

“Ngươi không đi quân doanh, thẹn cái gì mà thẹn,” tâm tình Khang Hi rất tốt, uống một ngụm trà rồi nói, “Được rồi, được rồi, ngươi lui ra đi, trẫm nghe nói Tiểu Thất cũng sai người mang thư cho ngươi, mau chạy trở về xem đi.” Nguồn :

“Nhi thần cáo lui, ” Dận Chân nghe xong lời này, ra Càn Thanh cung liền tăng nhanh cước bộ hồi phủ.

Khang Hi từ dưới chiết tử rút ra một phong thư bình thường, buông chén trà trong tay, rút ra thư, cười nói: “Nhập ngũ hai tháng, chữ lão Thất cũng cứng cáp hơn mấy phần, không tệ.”

Lý Đức Toàn thừa dịp này ngẩng đầu, thay cho Khang Hi một tách trà nóng, xem xét nụ cười trên mặt Khang Hi, trong lòng liền hiểu được, biểu hiện của vị Thất a ca này trong quân đội hẳn là rất được lòng vạn tuế gia.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Thiên Hữu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook