Quyển 2 - Chương 172: Chương 171
Cỏ Cỏ
20/11/2016
Ưu Đàm chỉ xuống nước, sau đó không chút nao núng nhảy vào. “Ùm” một tiếng vang dội, mặt nước rung chuyển, phá vỡ sự tĩnh lặng. Giây sau Ưu Đàm trồi lên, thế mà nước lại ngập ngang cổ.
Tôi bước lại gần hơn, mức nước vẫn chỉ ngang ngang bắp chân. Lại gần hơn nữa mới thấy khu vực xung quanh Ưu Đàm màu sắc tối đen hơn mực, hình thành ra một vòng tròn méo mó, mặt nước xiêu vẹo, sóng nước xô nghiêng, thì ra chỗ đó là một cái hố sâu.
-Thế này chắc Thiên Hương cùng Tư Đồ không ra ngoài được rồi!
Phong Linh có chút hụt hẫng bất lực, nhìn thần sắc đám người một lượt, nói tiếp.
-Vậy đi, Đăng Đăng cùng Cung Trường Lĩnh ở lại chăm sóc họ, bọn tôi ra ngoài trước, sau đó tìm cách đưa mấy người ra sau?
Tư Đồ uể uể oải oải lết tấm thân béo tốt đẫy đà đã gầy đi một vòng, tới bên thềm đá, trút một hơi mỏi mệt ngồi phịch xuống, tùy tiện bông đùa.
-Chứ còn biết thế nào nữa, tôi đây liễu yếu đào tơ, không chịu nổi nước lạnh vậy đâu.
Nói xong ngửa đầu uống hớp nước trong chai. Cung Trường Lĩnh phì cười, đến bên cạnh.
-Tôi biết anh mong manh dễ vỡ rồi, thôi anh im hơi lặng tiếng mà dưỡng sức đi cho tôi nhờ.
Minh Đăng cũng dìu Thiên Hương tới bên. Cô khó nhọc ngồi xuống, liếc xéo Tư Đồ, lười biếng phát biểu, toàn thân yếu nhược như nhành liễu lung lay trước gió mạnh.
Minh Đăng ôm lấy cô vào lòng, dùng thân nhiệt ấm áp của bản thân những mong sưởi ẩm.
Thiên Hương sắc mặt thâm tím mà tái nhợt, mí mắt rũ xuống như đeo chì, nặng nề muốn ngủ, vì độc tính gây hại mà khí lực yếu ớt như ngọn đèn leo lắt.
-Hương Hương, cố chịu đựng.
Giọng Minh Đăng âu lo quan tâm, cô gật nhẹ sau đó đưa mắt không yên lòng nhìn Âu Tử Dạ.
Phong Linh lôi trong túi xách ra sợi dây, bảo tôi đưa cho Ưu Đàm cột vào người, sau đó từ sợi dây lần lượt cột nối tiếp với những người còn lại.
Phía dưới không biết sâu rộng thế nào, không biết có dòng chảy ngầm bất chợt de dọa, không biết có thủy quái nào ngứa răng tập kích? Nhưng điều tôi lo sợ hơn cả, là lượng hơi lưu trữ trong phổi, mong là đủ dùng tới lúc thoát ra.
-Báo ca, anh ... anh bảo trọng.
Cuối cùng Thiên Hương không nhịn được thốt ra, giọng nói khô khốc suy nhược như kẻ khát nước đã lâu, một câu ân cần khe khẽ cất lên, mong manh như cánh bướm thủy tinh.
Âu Tử Dạ rốt cục cũng xoay đầu đưa mắt nhìn cô một chút, giọng thốt ra, cũng coi như ôn hòa.
-Sẽ đưa em ra ngoài.
Phong Linh xoay đầu nhìn qua nhìn lại hai người bọn họ, cười cười, tiếng nói ôn nhã.
-Được rồi, sẽ không có vấn đề gì đâu. Hương Hương, yên tâm. Đăng Đăng, chăm sóc cô ấy. Tư Đồ, Cung Trường Lĩnh, rất nhanh sẽ tìm cách mang mọi người ra.
Cung Trường Lĩnh gật nhẹ.
-Nhờ cậy mọi người.
Âu Tử Dạ lôi ra cây gậy, vặn nó, ánh sáng lân quang phát ra. Tôi thật là sa mạc lời trước tên này, đợi tới bây giờ mới nhớ tới việc lôi gậy ánh sáng ra xài.
Tôi kéo kéo tay áo Âu Tử Dạ, chìa tay, sau đó lại chỉ ngược ngón cái về phía Ưu Đàm, nhướn nhướn lông mày, xòe tay. Âu Tử Dạ trân trân nhìn tôi, mắt cũng không thèm chớp, đơ như là tượng gỗ điêu khắc, rồi máy móc đặt cây gậy vào tay. Tôi xoay người vui vẻ trao cho Ưu Đàm bên cạnh. Coi như anh ta thức thời.
Đoạn dây buộc xuyên qua thắt lưng từng người, mỗi người cách nhau độ 2m. Tôi nhảy xuống theo Ưu Đàm, Tiếp theo Phong Linh, cuối cùng là Mạnh Chương.
Chúng tôi nhìn nhau một lượt, cùng đồng thời há miệng phùng má hít đầy không khí vào buồng phổi hạn hẹp. Tôi chỉ hận không thể mọc thêm một lá phổi dự trữ nữa cho chắc ăn.
Ưu Đàm lặn xuống trước, cả đám tức tốc bơi theo, lấy ánh sáng trước mặt làm mục tiêu, không suy nghĩ nhiều, cứ thế nhắm tới.
Ánh sáng chiếu không được xa, nước lạnh buốt thấm qua áo quần tiến vào da thịt không ngừng bòn rút hơi ấm.
Ngoài ánh sáng của gậy huỳnh quang, không còn thấy bất cứ nguồn sáng nào cung cấp nữa, không tính đám bụi lân tinh của Ưu Đàm.
Chúng tôi bơi trong lòng một thông đạo rộng cỡ 2m, xuống sâu khoảng 5m thì rẽ sang ngang, nhờ ánh sáng mới biết lối đi thoáng trở lên rộng rãi.
Hai bên thủy đạo càng lúc càng bành trướng, theo đó cũng xuất hiện càng lúc càng nhiều hốc nhỏ, không biết bên trong có sinh vật gì đang say giấc? Hay đang im lìm ẩn mình trong dòng nước tối, đang dõi mắt trông theo, trực chờ thời cơ, bất thình lình nhảy ra xâu xé?
Nhiều ngách tối nhiều lỗ sâu nhờ ánh sáng tình cờ lướt qua mà hiện ra ngày một nhiều. Tựa hồ thông đạo này là con đường chính, hai bên mọc ra vô vàn chân rết, so le, đối xứng, như một mê cung trăm lối ngang nghìn đường dọc, che dấu sinh môn, phơi bày tử lộ.
Một mê cung tăm tối hoang vắng, như thể chẳng dung chứa bất cứ sinh vật nào tồn tại nổi, sẵn sàng xoay vần chôn vùi sinh mệnh của bất cứ kẻ nào xâm nhập.
Là nước lạnh ngắt như từ băng chảy ra uốn mình chảy ngoan hiền trong lòng mê cung hung hiểm? Hay là toàn bộ mê cung chôn vùi vào bể nước sâu thăm thẳm?
Liệu đâu đó trong thủy đạo như địa ngục, có con cá sống qua trăm năm, thành tinh thành quái, trốn trong góc sâu xa kín đáo, nhếch môi cười thầm, diễu cợt bọn người kia dám to gan xâm phạm lãnh địa?
Nghĩ vậy không tránh khỏi tự rùng mình thất kinh, phảng phất bất an không kìm chế cứ bủa vây như kiến cắn râm ran trên da thịt, ngứa ngáy khó chịu. Trong bóng tối bốn bề mơ hồ nhìn thấy những cánh tay đen đặc, mềm mại uốn lượn, lan ra thứ hình thù méo mó vặn vẹo, như dụ dỗ kẻ tò mò đến gần, như mời mọc kẻ hiếu kỳ lần bước.
Tựa như bước vào ngục giam, tranh tối tranh sáng, âm u tà khí, hai bên là phòng giam phạm nhân, những cánh tay đen xì, những ngón tay khô đét, gầy quắt queo vươn ra khỏi song sắt, không ngừng vươn ra quơ quào. Cứ cố gắng vươn ra, gắng vươn ra hết mức có thể, những mong chạm tới dù chỉ vạt áo kẻ đi ngang. Chỉ cần chạm tới, sẽ lập tức bị kéo về, tóm lấy, không dứt ra nổi, không buông ra được.
Tôi lo lắng sợ hãi ngó quanh, thật chẳng biết đó là cái giống dị hợm gì? Ánh sáng không đủ soi tỏ, chỉ cảm thấy nó như một dải lụa, dập dềnh dịu dặt, tựa như vô hại, tựa như một sinh vật đặc hữu của nơi này, đơn giản là vẫy tay chào đón khách nhân, đơn giản là thân thiện muốn líu bước đám người vô tình bơi ngang.
Tôi cũng không phải bận tâm quá nhiều, rất nhanh Ưu Đàm lại đưa chúng tôi vào một thủy đạo nhỏ hẹp, từ đó cấp tốc bơi lên cao.
Đám xúc tu như bạch tuộc mơn man mềm mại kia hoàn toàn bị chúng tôi làm lơ, mà chúng tôi cũng hoàn toàn không có cơ hội tới gần để kiểm chứng dung mạo thật sự.
Thật tình, ở cái nơi như đánh đố tìm đường, đặt cược sinh tử thế này, nếu không có Ưu Đàm dẫn lối chỉ đường, chỉ sợ dù được trang bị đồ lặn tiên tiến hiện đại, cũng bó tay thối lui.
Phía trên đầu, vẫn chỉ một mảng tối tăm, không biết đến bao giờ mới được hít thở thỏa thích đầy phổi. Đám tế bào não căng lên nhức nhối, rên rỉ ỉ ôi đòi máu, máu, máu và máu.
Phổi cũng trương lên hết cỡ, bị nội tạng xung quanh đè nén đến phát đau, chen chúc dày vò nhau. Mạch máu toàn thân nghẹn ứ lại, đông đặc như bị hóa băng, toàn thân vì thế nhiệt độ giảm sút, lạnh đến thống khổ, ao ước nhỏ nhoi được ôm một hỏa lò.
Đột nhiên cơ thể được nâng đỡ, tốc độ bơi lên càng nhanh hơn. Cuối cùng ào một cái, vừa nhô ra khỏi mặt nước, theo bản năng liền há to hít thở, sóng nước vì kẻ phía sau liên tiếp trồi lên mà xô nghiêng, chui cả vào miệng tôi, sặc sụa ho ra bằng mũi.
-Dương Dương, chúng ta thoát ra rồi!
Giọng Bạch Ngân trong trẻo kề cận bên tai, vỗ nhè nhẹ vào lưng giúp tôi nhuận khí.
Tôi mắt nhắm mắt mở nhìn thấy phía trước có đốm sáng trắng nhàn nhạt.
Vậy ra phía ngoài là ban ngày?Thật tình tôi cứ ngỡ đã trải qua cả tuần khổ luyện với ma quỷ, áp lực chết chóc đè nén, căng thẳng ngột ngạt bủa vây. Sự chật vật gian nan mỗi một chặng đường đương đầu khiến tôi rã rời từng tế bào từng thớ cơ, chỉ muốn được ngủ vùi trong chăn ấm đệm êm. Một tia kia, nhìn thấy ánh dương quang như nhìn thấy lại tương lai hi vọng, không khỏi lộ ra nụ cười vui mừng hớn hở.
Bạch Ngân giúp tôi leo lên bờ. Tôi run lập cập tới bên giúp Ưu Đàm tháo sợi dây. Nó trả lại cây gậy phát sáng. Sự trói buộc vừa mất Ưu Đàm liền bước đi ngay.
Tôi run lẩy bẩy trả lại cây gậy cho Âu Tử Dạ, vừa lóng ngóng tháo dây vừa xoay đầu quan sát.
Chúng tôi vẫn còn ở trong hang động mái vòm, phía dưới mực nước nhấp nhô sóng sánh ngang bắp đùi. Nơi chúng tôi vừa chui ra là một cái hố ngầm trong lòng nước, bên trong tối đen, đen đặc như một chất dịch hắc ám khiến người ta nhìn thấy e ngại tiếp cận.
Hang không quá sâu, cũng chẳng quá rộng, tuy thế ánh sáng phía ngoài vẫn chẳng đủ soi rõ.
Ánh sáng từ gậy huỳnh quang trong tay Âu Tử Dạ di động, soi xuống mặt nước, lấp lánh những vệt sáng dõi theo như ngân quang.
Hầu hết toàn bộ lòng hang đều bị nước xâm chiếm, nước khá nông, mấp mé ngang đùi, phía dưới là đá sỏi gồ ghề lởm chởm xen cùng trơn trượt của rong tảo.
Sắc màu của rêu loang loáng trong lòng nước, giống như một dải lụa được dệt từ xanh lá đậm, trải dài vô cùng vô tận, mềm mại và miên man, tưởng như không có điểm kết thúc.
Càng đi về phía cửa hang, lại càng sửng sốt sững sờ trước sự biến đổi đầy ngoạn mục của rong tảo trong lòng nước.
Xa xa phía ngoài cửa hang nắng như sợi vàng hiếm hoi của mùa đông chiếu chan hòa trên mặt nước như vẩy ánh kim quang. Có thể nhìn thấy ẩn dưới mặt nước thấp thoáng ánh lên vẻ đẹp của sắc màu cầu vồng lộng lẫy, tràn ngập kỳ thú bất ngờ.
Dưới chân, màu xanh đậm của rong rêu xen lẫn xanh lá non, lác đác màu vàng cốm. Càng đi màu lá non càng thay thế, càng đi, càng chuyển dần về màu vàng cốm.
Ngoài cửa hang, gió lạnh lẽo vi vu lùa vào từng đợt buốt giá, cũng không thể xua tan được cảm xúc choáng ngợp trước vẻ đẹp mỹ lệ tuyệt luân của một hồ nước.
Những luồng dương quang rọi xuống lóng lánh như thác đổ, chiếu sáng soi tỏ mặt hồ, như khắc họa ra một viên ngọc ngũ sắc, sự nâng niu của tạo hóa, toàn mỹ không tì vết.
Trong lòng hồ, sự quyện sắc chuyển màu đầy ngoạn mục, những dải màu hồng tím mượt mà của loài thủy sinh không rõ tên, chen cùng màu ngọc bích, ngọc lam của rong rêu, hòa lẫn trong sắc thái ẩn hiện của những đụn cát vàng mịn.
Khung cảnh như mơ như mộng, như một bức tranh được bàn tay nghệ nhân chăm chút cho từng sắc màu, từng đường nét ưng ý nhất. Hoặc một tấm thảm lụa được sóng nước vuốt ve yêu chiều, được dệt khéo léo từ hàng ngàn loại rong tảo mang sắc màu rực rỡ chói lóa tới mức như được vị thần nào đó ngẫu hứng trồng xuống nghìn vạn loài hoa mùa hạ, đẹp tới không chân thực.
Một hồ nước hình lòng chảo, tôi nghĩ là mang vẻ đẹp độc nhất vô nhị, dù sao cũng là lần đầu tiên trong đời có phúc phần được tận mắt chiêm ngưỡng. Lòng hồ là nơi hòa quyện của những sắc màu chỉ thấy ở mùa hè vậy mà ở đây lại thấy ngập tràn, ngay tại tiết đông khan hiếm sắc màu.
Vào thời điểm giá rét căm căm, màu hồng nhàn nhạt ửng lên ở tầng trên cùng, màu cam tươi thắm lan ra, màu vàng như nắng sớm rải rác, màu đỏ nâu ngập tràn, rắc một chút tím biếc, xen lẫn với sắc xanh ngọc bích, chấm phá một chút ngọc lam ở tầng dưới đáy.
Hồ nước này, như sự tụ hội những sắc màu tự hào nhất của thế gian, mỹ cảnh nhân gian gì đó còn không phải nói về nó sao?
Tôi bước lại gần hơn, mức nước vẫn chỉ ngang ngang bắp chân. Lại gần hơn nữa mới thấy khu vực xung quanh Ưu Đàm màu sắc tối đen hơn mực, hình thành ra một vòng tròn méo mó, mặt nước xiêu vẹo, sóng nước xô nghiêng, thì ra chỗ đó là một cái hố sâu.
-Thế này chắc Thiên Hương cùng Tư Đồ không ra ngoài được rồi!
Phong Linh có chút hụt hẫng bất lực, nhìn thần sắc đám người một lượt, nói tiếp.
-Vậy đi, Đăng Đăng cùng Cung Trường Lĩnh ở lại chăm sóc họ, bọn tôi ra ngoài trước, sau đó tìm cách đưa mấy người ra sau?
Tư Đồ uể uể oải oải lết tấm thân béo tốt đẫy đà đã gầy đi một vòng, tới bên thềm đá, trút một hơi mỏi mệt ngồi phịch xuống, tùy tiện bông đùa.
-Chứ còn biết thế nào nữa, tôi đây liễu yếu đào tơ, không chịu nổi nước lạnh vậy đâu.
Nói xong ngửa đầu uống hớp nước trong chai. Cung Trường Lĩnh phì cười, đến bên cạnh.
-Tôi biết anh mong manh dễ vỡ rồi, thôi anh im hơi lặng tiếng mà dưỡng sức đi cho tôi nhờ.
Minh Đăng cũng dìu Thiên Hương tới bên. Cô khó nhọc ngồi xuống, liếc xéo Tư Đồ, lười biếng phát biểu, toàn thân yếu nhược như nhành liễu lung lay trước gió mạnh.
Minh Đăng ôm lấy cô vào lòng, dùng thân nhiệt ấm áp của bản thân những mong sưởi ẩm.
Thiên Hương sắc mặt thâm tím mà tái nhợt, mí mắt rũ xuống như đeo chì, nặng nề muốn ngủ, vì độc tính gây hại mà khí lực yếu ớt như ngọn đèn leo lắt.
-Hương Hương, cố chịu đựng.
Giọng Minh Đăng âu lo quan tâm, cô gật nhẹ sau đó đưa mắt không yên lòng nhìn Âu Tử Dạ.
Phong Linh lôi trong túi xách ra sợi dây, bảo tôi đưa cho Ưu Đàm cột vào người, sau đó từ sợi dây lần lượt cột nối tiếp với những người còn lại.
Phía dưới không biết sâu rộng thế nào, không biết có dòng chảy ngầm bất chợt de dọa, không biết có thủy quái nào ngứa răng tập kích? Nhưng điều tôi lo sợ hơn cả, là lượng hơi lưu trữ trong phổi, mong là đủ dùng tới lúc thoát ra.
-Báo ca, anh ... anh bảo trọng.
Cuối cùng Thiên Hương không nhịn được thốt ra, giọng nói khô khốc suy nhược như kẻ khát nước đã lâu, một câu ân cần khe khẽ cất lên, mong manh như cánh bướm thủy tinh.
Âu Tử Dạ rốt cục cũng xoay đầu đưa mắt nhìn cô một chút, giọng thốt ra, cũng coi như ôn hòa.
-Sẽ đưa em ra ngoài.
Phong Linh xoay đầu nhìn qua nhìn lại hai người bọn họ, cười cười, tiếng nói ôn nhã.
-Được rồi, sẽ không có vấn đề gì đâu. Hương Hương, yên tâm. Đăng Đăng, chăm sóc cô ấy. Tư Đồ, Cung Trường Lĩnh, rất nhanh sẽ tìm cách mang mọi người ra.
Cung Trường Lĩnh gật nhẹ.
-Nhờ cậy mọi người.
Âu Tử Dạ lôi ra cây gậy, vặn nó, ánh sáng lân quang phát ra. Tôi thật là sa mạc lời trước tên này, đợi tới bây giờ mới nhớ tới việc lôi gậy ánh sáng ra xài.
Tôi kéo kéo tay áo Âu Tử Dạ, chìa tay, sau đó lại chỉ ngược ngón cái về phía Ưu Đàm, nhướn nhướn lông mày, xòe tay. Âu Tử Dạ trân trân nhìn tôi, mắt cũng không thèm chớp, đơ như là tượng gỗ điêu khắc, rồi máy móc đặt cây gậy vào tay. Tôi xoay người vui vẻ trao cho Ưu Đàm bên cạnh. Coi như anh ta thức thời.
Đoạn dây buộc xuyên qua thắt lưng từng người, mỗi người cách nhau độ 2m. Tôi nhảy xuống theo Ưu Đàm, Tiếp theo Phong Linh, cuối cùng là Mạnh Chương.
Chúng tôi nhìn nhau một lượt, cùng đồng thời há miệng phùng má hít đầy không khí vào buồng phổi hạn hẹp. Tôi chỉ hận không thể mọc thêm một lá phổi dự trữ nữa cho chắc ăn.
Ưu Đàm lặn xuống trước, cả đám tức tốc bơi theo, lấy ánh sáng trước mặt làm mục tiêu, không suy nghĩ nhiều, cứ thế nhắm tới.
Ánh sáng chiếu không được xa, nước lạnh buốt thấm qua áo quần tiến vào da thịt không ngừng bòn rút hơi ấm.
Ngoài ánh sáng của gậy huỳnh quang, không còn thấy bất cứ nguồn sáng nào cung cấp nữa, không tính đám bụi lân tinh của Ưu Đàm.
Chúng tôi bơi trong lòng một thông đạo rộng cỡ 2m, xuống sâu khoảng 5m thì rẽ sang ngang, nhờ ánh sáng mới biết lối đi thoáng trở lên rộng rãi.
Hai bên thủy đạo càng lúc càng bành trướng, theo đó cũng xuất hiện càng lúc càng nhiều hốc nhỏ, không biết bên trong có sinh vật gì đang say giấc? Hay đang im lìm ẩn mình trong dòng nước tối, đang dõi mắt trông theo, trực chờ thời cơ, bất thình lình nhảy ra xâu xé?
Nhiều ngách tối nhiều lỗ sâu nhờ ánh sáng tình cờ lướt qua mà hiện ra ngày một nhiều. Tựa hồ thông đạo này là con đường chính, hai bên mọc ra vô vàn chân rết, so le, đối xứng, như một mê cung trăm lối ngang nghìn đường dọc, che dấu sinh môn, phơi bày tử lộ.
Một mê cung tăm tối hoang vắng, như thể chẳng dung chứa bất cứ sinh vật nào tồn tại nổi, sẵn sàng xoay vần chôn vùi sinh mệnh của bất cứ kẻ nào xâm nhập.
Là nước lạnh ngắt như từ băng chảy ra uốn mình chảy ngoan hiền trong lòng mê cung hung hiểm? Hay là toàn bộ mê cung chôn vùi vào bể nước sâu thăm thẳm?
Liệu đâu đó trong thủy đạo như địa ngục, có con cá sống qua trăm năm, thành tinh thành quái, trốn trong góc sâu xa kín đáo, nhếch môi cười thầm, diễu cợt bọn người kia dám to gan xâm phạm lãnh địa?
Nghĩ vậy không tránh khỏi tự rùng mình thất kinh, phảng phất bất an không kìm chế cứ bủa vây như kiến cắn râm ran trên da thịt, ngứa ngáy khó chịu. Trong bóng tối bốn bề mơ hồ nhìn thấy những cánh tay đen đặc, mềm mại uốn lượn, lan ra thứ hình thù méo mó vặn vẹo, như dụ dỗ kẻ tò mò đến gần, như mời mọc kẻ hiếu kỳ lần bước.
Tựa như bước vào ngục giam, tranh tối tranh sáng, âm u tà khí, hai bên là phòng giam phạm nhân, những cánh tay đen xì, những ngón tay khô đét, gầy quắt queo vươn ra khỏi song sắt, không ngừng vươn ra quơ quào. Cứ cố gắng vươn ra, gắng vươn ra hết mức có thể, những mong chạm tới dù chỉ vạt áo kẻ đi ngang. Chỉ cần chạm tới, sẽ lập tức bị kéo về, tóm lấy, không dứt ra nổi, không buông ra được.
Tôi lo lắng sợ hãi ngó quanh, thật chẳng biết đó là cái giống dị hợm gì? Ánh sáng không đủ soi tỏ, chỉ cảm thấy nó như một dải lụa, dập dềnh dịu dặt, tựa như vô hại, tựa như một sinh vật đặc hữu của nơi này, đơn giản là vẫy tay chào đón khách nhân, đơn giản là thân thiện muốn líu bước đám người vô tình bơi ngang.
Tôi cũng không phải bận tâm quá nhiều, rất nhanh Ưu Đàm lại đưa chúng tôi vào một thủy đạo nhỏ hẹp, từ đó cấp tốc bơi lên cao.
Đám xúc tu như bạch tuộc mơn man mềm mại kia hoàn toàn bị chúng tôi làm lơ, mà chúng tôi cũng hoàn toàn không có cơ hội tới gần để kiểm chứng dung mạo thật sự.
Thật tình, ở cái nơi như đánh đố tìm đường, đặt cược sinh tử thế này, nếu không có Ưu Đàm dẫn lối chỉ đường, chỉ sợ dù được trang bị đồ lặn tiên tiến hiện đại, cũng bó tay thối lui.
Phía trên đầu, vẫn chỉ một mảng tối tăm, không biết đến bao giờ mới được hít thở thỏa thích đầy phổi. Đám tế bào não căng lên nhức nhối, rên rỉ ỉ ôi đòi máu, máu, máu và máu.
Phổi cũng trương lên hết cỡ, bị nội tạng xung quanh đè nén đến phát đau, chen chúc dày vò nhau. Mạch máu toàn thân nghẹn ứ lại, đông đặc như bị hóa băng, toàn thân vì thế nhiệt độ giảm sút, lạnh đến thống khổ, ao ước nhỏ nhoi được ôm một hỏa lò.
Đột nhiên cơ thể được nâng đỡ, tốc độ bơi lên càng nhanh hơn. Cuối cùng ào một cái, vừa nhô ra khỏi mặt nước, theo bản năng liền há to hít thở, sóng nước vì kẻ phía sau liên tiếp trồi lên mà xô nghiêng, chui cả vào miệng tôi, sặc sụa ho ra bằng mũi.
-Dương Dương, chúng ta thoát ra rồi!
Giọng Bạch Ngân trong trẻo kề cận bên tai, vỗ nhè nhẹ vào lưng giúp tôi nhuận khí.
Tôi mắt nhắm mắt mở nhìn thấy phía trước có đốm sáng trắng nhàn nhạt.
Vậy ra phía ngoài là ban ngày?Thật tình tôi cứ ngỡ đã trải qua cả tuần khổ luyện với ma quỷ, áp lực chết chóc đè nén, căng thẳng ngột ngạt bủa vây. Sự chật vật gian nan mỗi một chặng đường đương đầu khiến tôi rã rời từng tế bào từng thớ cơ, chỉ muốn được ngủ vùi trong chăn ấm đệm êm. Một tia kia, nhìn thấy ánh dương quang như nhìn thấy lại tương lai hi vọng, không khỏi lộ ra nụ cười vui mừng hớn hở.
Bạch Ngân giúp tôi leo lên bờ. Tôi run lập cập tới bên giúp Ưu Đàm tháo sợi dây. Nó trả lại cây gậy phát sáng. Sự trói buộc vừa mất Ưu Đàm liền bước đi ngay.
Tôi run lẩy bẩy trả lại cây gậy cho Âu Tử Dạ, vừa lóng ngóng tháo dây vừa xoay đầu quan sát.
Chúng tôi vẫn còn ở trong hang động mái vòm, phía dưới mực nước nhấp nhô sóng sánh ngang bắp đùi. Nơi chúng tôi vừa chui ra là một cái hố ngầm trong lòng nước, bên trong tối đen, đen đặc như một chất dịch hắc ám khiến người ta nhìn thấy e ngại tiếp cận.
Hang không quá sâu, cũng chẳng quá rộng, tuy thế ánh sáng phía ngoài vẫn chẳng đủ soi rõ.
Ánh sáng từ gậy huỳnh quang trong tay Âu Tử Dạ di động, soi xuống mặt nước, lấp lánh những vệt sáng dõi theo như ngân quang.
Hầu hết toàn bộ lòng hang đều bị nước xâm chiếm, nước khá nông, mấp mé ngang đùi, phía dưới là đá sỏi gồ ghề lởm chởm xen cùng trơn trượt của rong tảo.
Sắc màu của rêu loang loáng trong lòng nước, giống như một dải lụa được dệt từ xanh lá đậm, trải dài vô cùng vô tận, mềm mại và miên man, tưởng như không có điểm kết thúc.
Càng đi về phía cửa hang, lại càng sửng sốt sững sờ trước sự biến đổi đầy ngoạn mục của rong tảo trong lòng nước.
Xa xa phía ngoài cửa hang nắng như sợi vàng hiếm hoi của mùa đông chiếu chan hòa trên mặt nước như vẩy ánh kim quang. Có thể nhìn thấy ẩn dưới mặt nước thấp thoáng ánh lên vẻ đẹp của sắc màu cầu vồng lộng lẫy, tràn ngập kỳ thú bất ngờ.
Dưới chân, màu xanh đậm của rong rêu xen lẫn xanh lá non, lác đác màu vàng cốm. Càng đi màu lá non càng thay thế, càng đi, càng chuyển dần về màu vàng cốm.
Ngoài cửa hang, gió lạnh lẽo vi vu lùa vào từng đợt buốt giá, cũng không thể xua tan được cảm xúc choáng ngợp trước vẻ đẹp mỹ lệ tuyệt luân của một hồ nước.
Những luồng dương quang rọi xuống lóng lánh như thác đổ, chiếu sáng soi tỏ mặt hồ, như khắc họa ra một viên ngọc ngũ sắc, sự nâng niu của tạo hóa, toàn mỹ không tì vết.
Trong lòng hồ, sự quyện sắc chuyển màu đầy ngoạn mục, những dải màu hồng tím mượt mà của loài thủy sinh không rõ tên, chen cùng màu ngọc bích, ngọc lam của rong rêu, hòa lẫn trong sắc thái ẩn hiện của những đụn cát vàng mịn.
Khung cảnh như mơ như mộng, như một bức tranh được bàn tay nghệ nhân chăm chút cho từng sắc màu, từng đường nét ưng ý nhất. Hoặc một tấm thảm lụa được sóng nước vuốt ve yêu chiều, được dệt khéo léo từ hàng ngàn loại rong tảo mang sắc màu rực rỡ chói lóa tới mức như được vị thần nào đó ngẫu hứng trồng xuống nghìn vạn loài hoa mùa hạ, đẹp tới không chân thực.
Một hồ nước hình lòng chảo, tôi nghĩ là mang vẻ đẹp độc nhất vô nhị, dù sao cũng là lần đầu tiên trong đời có phúc phần được tận mắt chiêm ngưỡng. Lòng hồ là nơi hòa quyện của những sắc màu chỉ thấy ở mùa hè vậy mà ở đây lại thấy ngập tràn, ngay tại tiết đông khan hiếm sắc màu.
Vào thời điểm giá rét căm căm, màu hồng nhàn nhạt ửng lên ở tầng trên cùng, màu cam tươi thắm lan ra, màu vàng như nắng sớm rải rác, màu đỏ nâu ngập tràn, rắc một chút tím biếc, xen lẫn với sắc xanh ngọc bích, chấm phá một chút ngọc lam ở tầng dưới đáy.
Hồ nước này, như sự tụ hội những sắc màu tự hào nhất của thế gian, mỹ cảnh nhân gian gì đó còn không phải nói về nó sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.