Thiên Huyền Địa Hoàng

Quyển 1 - Chương 72: Người đeo mặt nạ.

Cỏ Cỏ

25/03/2016

Tôi giật mình, ngước đầu lên, ẩn dưới chiếc mặt nạ rồng loang lổ đủ sắc màu ấn tượng nhảy múa là âm thanh trầm khàn xa lạ lại có chút phong vị giống Âu Tử Dạ.

-anh hỏi như vậy, ý tứ như là người đã đưa chúng tôi ra đây?

Phong Linh chủ động mở miệng hỏi. Tôi còn đang thất thần nhìn đến mê man.

Người đó đứng trên cổ pho tượng nham nhở bị đập mất đầu, tầm mắt của tôi bắt đầu từ đôi giày cao cổ màu đỏ chói, lộ ra đoạn ống chân, gấu quần túm lại màu xanh rêu.

Giọng nói nhè nhẹ, nghe không rõ tâm tình, chỉ cảm thấy sự trầm ổn mà lại bình đạm, không khí như thể một buổi tám nhảm vô hại với bạn bè.

- không sai, tôi vốn có việc nên cần đi tới nơi này, thấy có khói lửa bốc lên thì tò mò vào xem, thấy có người nằm ngất thì tiện tay cứu ra.

Ánh mắt tôi tiếp tục hướng lên cao, hông quần rộng thùng thình, cạp quần rút dây trễ rốn, áo lửng cổ lọ hồng phớt bên trong ôm sát cơ thể, áo khoác vàng nhạt mỏng manh hờ hững nhẹ lay bên người.

Phong Linh vẫn tiếp tục làm người tiếp chuyện.

- Chúng tôi rất cảm kích vì được cứu giúp nhưng trông bộ dạng của anh lại làm chúng tôi có chút quan ngại, tựa như người mẫu diễn viên ...Một người như thế, xuất hiện ở nơi này, hình như không thích hợp...

Một tay đút trong túi quần, người đứng thẳng tắp như cây tùng nghênh gió, tay còn lại cầm chiếc ô đen nhánh, dưới ánh sáng bập bùng của ngọn lửa hắt lên, nó tựa như một bầu trời đêm hè, trong veo quang đãng, lộ ra muôn vàn tinh tú lấp lánh.

Đẹp đẽ và lộng lấy tới mức, tôi có chút xúc động muốn cướp lấy.

- Nói như thế, hai người tuy mặc lính cai phục, nhưng hành vi phá hoại tựa hồ rất không phù hợp.

-chúng tôi đích xác không phù hợp, anh cũng là thành phần khả nghi, có thể tạm xem chúng ta đồng hội cùng thuyền không?

-không thành vấn đề, nếu đã cứu ra rồi sẽ không vô nghĩa giết đi.

Đột ngột hàng loạt trận gió rét buốt cuồng dã ập tới như vũ bão. Lửa trong khu nhà như đồng loạt gào thét đòi được tự do, như điên loạn muốn tìm mọi cách phá hỏng những bức tường vốn đang trên đà rạn vỡ.

Trên trời đêm, ngoại trừ những cơn lốc khói hắc ám, còn nhiều thêm những dải đen đặc trao lượn tới cùng tần sóng uy áp đả kích thần kinh người sống. Tiếng vỗ cánh rào rào như thác đổ kèm âm thanh nơi miệng phát ra ong ong mà rin rít kin kít, khó chịu như mài móng tay trên bảng đen.

Những ngọn lửa như có tay, không ngừng vươn ra ngoài như muốn thâu tóm thứ gì, rồi bất chợt âm thanh ‘ầm ầm” vang lên trấn động vô cùng, chính là một mảng tường lớn sụp đổ kéo dài từ tầng một xuyên qua trần lộ ra kết cấu bên trong, từ đó vươn lên tầng hai. Từ cái lỗ to đùng đoàng toang hoác đó, đàn dơi ào ào lao đầu tới.

Tôi thấy biểu tình của Phong Linh ngoại trừ kinh ngạc tột độ ra thì cũng không kèm theo thống khổ đau đớn gì hết. Nhưng trớ trêu sao, tôi lại luôn được ưu ái tác động, triệt để cho khác người thường. Tôi cố gắng chịu đựng, tự động viên kích lệ bản thân không sao, không sao hết.

Phong Linh vẫn còn sửng sốt nhìn đàn dơi vì nghĩ quẩn mà tự tử, miệng vô thức lảm nhảm.

- bọn chúng, tại sao lại làm thế? Nơi này động tĩnh lớn như vậy có hay không sẽ lôi kéo bọn lính tới?

Đàn dơi này hẳn là từ chỗ đền tế kiếm Thắng Tà thoát ra ngoài đây mà, nhà cũ bị phá hỏng thì đi tìm nhà mới rồi tiếp tục cuộc sống thường nhật là ổn, cớ sao lại làm ra hành động tự sát tập thể khó hiểu thế kia?



Giọng nói trầm lặng đàm đạm, ẩn dấu sau chiếc mặt nạ rồng phủ lên nhiều màu sắc rực rỡ độc đáo, không biết là một gương mặt thế nào?

-yên tâm, từ giờ tới rạng sáng, sẽ không có tên lính nào thừa thời gian tới viếng thăm nơi này.

-vì sao?

Giọng nói vẫn đều đặn nhẹ tuôn, cảm giác không khí do người này tạo ra, hòa nhã khó hiểu, song lại càng là khó đoán.

-vì bọn chúng còn đang bận bù đầu xử lý những nơi khác, nhân lực thiếu thốn, dù biết ở đây xảy ra sự tình bất ổn, cũng chẳng đào đâu ra người tới do thám.

Phong Linh xoay hẳn người lại trực tiếp nhìn kỹ cái tên bất thình lình xuất hiện, bí ẩn cùng kỳ quái. Thế nhưng, có thể nhìn ra biểu tình gì khi kẻ đó dấu đi dung mạo sau chiếc mặt nạ tô màu tinh xảo ấn tượng như một tác phẩm nghệ thuật quý giá.

-anh dường như biết rất rõ.

-ừ, tôi vừa mới từ những nơi đó thị sát về.

-móa, anh nói cứ như thể dạo một vòng trong công viên rồi thong thả trở về nhà.

Gã vẫn ung dung đáp lời, như thể bạn bè bình thường gặp nhau nói mấy lời hỏi thăm vô nghĩa.

-à, hiện giờ tình hình mấy khu đó khá là rối ren phức tạp, có thêm một tên thoắt ẩn thoắt hiện như tôi béng mảng, bọn đó tuyệt đối không phát hiện ra.

-bọn đó bất tài vô dụng vậy sao? Bạo loạn cũng xảy ra mấy tiếng trước, lẽ nào doanh trại quân đội đóng quân gần đây chưa tới tiếp ứng?

-đương nhiên tới rồi chứ, có điều ,vì Thắng Tà bị lấy mất, oán hận của ác linh được dịp xổ lồng, đang bay loạn tứ tán, cứ thấy người là bạo động cuồng sát.

Biểu tình Phong Linh như nghe chuyện cười nhạt nhẽo, nhếch môi cười cười, lại châm lửa hút thuốc, vò vò cái bao đựng rồi vung tay hất đi, nhàn nhạt nói.

-mặc dù tôi không có kỳ thị mấy vấn đề tâm linh, nhưng cũng chẳng cả tin tới mức cho rằng vong hồn đang dạo chơi nơi này như chốn âm tào.

Gã vấn rất ôn hòa điềm tĩnh đáp lời, chiếc mặt nạ rồng này gom đủ sắc màu sự sống như thể thu hết vẻ tươi đẹp của mùa xuân.

-Từ khi kiếm trấn linh bị rút khỏi nơi thờ cúng, nơi này sẽ nhanh chóng trở thành đất âm, một khi như vậy, đất dương hóa dữ, phàm là người sống, không chết tất sẽ hóa điên.

Phong Linh nghe thế có chút sững sờ, hàng lông mày nhíu lại.

-theo như anh nói, vậy lấy Thắng Tà đi là hành vi sai trái?

-cậu nghĩ vì sao nó lại được bảo vệ chặt chẽ cẩn mật suốt mấy ngàn năm? Còn không phải vì tác dụng yểm trấn cường đại của nó sao?



Gã nói xong quay đi nhìn đàn dơi đã lao mất hút vào vùng lửa tàn khốc, lửa như được đổ thêm dầu, bùng lên hung tợn, âm thanh rít gào nhè nhẹ lan tỏa lại thẩm thấu vào đôi tai mẫn cảm khiến tôi chao đảo đứng không vững.

Phong Linh thấy vậy hốt hoảng đỡ lấy tôi, quan tâm hỏi thăm.

-Tiểu Minh, cậu lại làm sao thế?

Âm thanh rền rĩ đó khiến bụng tôi quặn đau, tựa như có thứ gì quẫy đạp, mà trong óc, cũng bởi thứ sóng âm chết người mà nhức nhối như có con gì đang nhún nhẩy trên dây thần kinh mong manh.

-vậy, có phải anh cùng tên bạch y nhân kia là đồng bọn?

Một tay ôm đầu, một tay bám lấy bờ vai Phong Linh, cố đứng vững vàng, giọng nói khản đặc, nuốt nước bọt mà đau rát cuống họng.

Gã đó từ trên cao hơi cúi xuống nhìn tôi, rồi bất chợt ngồi hẳn xuống lại chỉ im lìm đăm đăm chú mục. Dù khoảng cách đã thu lại nhưng cái tôi đối mặt lại là cặp mắt rồng uy nghiêm quyền quý. Không có lỗ cho mắt người nhìn qua.

Khoảng cách với ô càng gần, sự cám dỗ lại dâng lên, tôi như tạm quên đi cơn đau, rời khỏi Phong Linh, cánh tay run run vươn ra.

- vậy, nhiệm vụ của anh là gì?

Gã tỉ mỉ nhìn gương mặt tôi, rồi khẽ nhúc nhích đầu chuyển hướng tới bàn tay lại gần, sau cùng chuyển tới thân ô.

-Giống như các cậu, phá hủy nơi này.

Tôi cảm thấy mâu thuẫn nha, mắt nhìn như dán keo vào chiếc ô, vẫn có thể mơ màng hỏi được.

-không phải tên kia đang ngăn cản chúng tôi sao?

-tên đó hả, chỉ là đang khảo nghiệm...

Bàn tay tôi đã chạm nhẹ vào cán ô, có chút run rẩy không tưởng.

-khảo nghiệm cái gì?

Cái ô nhẹ lùi ra sau.

-người được khảo nghiệm và thứ bị khảo nghiệm.

Tay tôi lại cố chấp vươn tới, một lần nữa dọc theo thân ô vuốt ve lên, mê man hỏi.

-vậy là gã đeo mặt nạ bạch hổ muốn thử nghiệm khả năng chiến đấu của lũ thi quỷ, đồng thời cũng thăm dò trình độ chém giết của bọn Âu Tử Dạ?

-Âu Tử Dạ? Người sử dụng song đao?...Vậy ra đó mới là tên anh ta?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Thiên Huyền Địa Hoàng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook