Quyển 2 - Chương 163: Sau cánh cửa
Cỏ Cỏ
28/10/2016
-Cô là bị kẻ khác phong bế trí nhớ? Chết rồi mà vẫn lo sợ linh hồn cô gây ra cục diện không tốt nên bị mời pháp sư đến chỉnh sửa sao?
Âu Tử Dạ trầm ngâm nhìn Bạch Ngân nhẹ phán. Nhìn trang phục thổ cẩm sắc đỏ lộng lẫy cùng vòng bạc đinh đang đeo khắp người đủ biết thân thế lúc sống không đơn giản. Bạch Ngân lầm bầm không vui.
-Vậy thì khả năng lớn tôi chết vì hãm hại. Chẳng lẽ do biết nhiều điều không cần thiết nên bị diệt khẩu? Hoặc do tôi nắm giữ bí mật gì đó không thể bại lộ nên phải chết? Mời thầy pháp tới giải trừ được không?
Bạch Ngân vừa dứt lời tôi liền nhanh nhảu quay sang hỏi Âu Tử Dạ.
-Anh nói có khi tôi cũng bị tên thầy chùa nào đó làm phép xóa bỏ ký ức? Hoặc là thôi miên? Hay là bị ám sát không thành ngã đập đầu trấn thương sọ não?
Âu Tử Dạ từ từ di chuyển đầu, nhìn tôi. Mắt hắn tựa như lỗ đen, không chứa đựng bất cứ tia sáng, chỉ có bóng tối âm trầm tàn khốc nhưng đôi khi lại mang theo bi thương phảng phất, làm người ta chua xót. Thỉnh thoảng không chút tiêu cự nhìn xuyên qua một thứ, về khoảng không xa xôi, cảm giác sau một khắc không chú ý anh ta sẽ tự động hòa nhập vào hắc ám, vĩnh viễn biến mất cùng bóng đêm.
-Khóa trong lòng người so với bất kỳ lời chú thuật nào cũng đều chắc chắn hơn gấp chục lần. Cậu là tự mình đóng lại, vậy cũng chỉ có thể tự cậu mở ra.
Trước mặt chúng tôi là một bức tường đá, bóng tối cũng không che lấp được những hoa văn uốn lượn ngoằn ngoèo như rắn bò trăn trườn trên bề mặt. Đưa tay chạm nhẹ, bề mặt rất lạnh, cứ như là băng tảng. Những đường nét nhấp nhô rất mượt mà, không giống do tự nhiên tạo ra, là bàn tay con người điêu khắc sao?
Âu Tử Dạ đặt hai tay lên mặt đá, hắc khí theo đó từ từ lan ra, tựa như nước chảy ngoan hiền trong lòng kênh mương, thường xuyên những ngọn lửa xanh ngọc bích bắn ra, soi sáng khu vực xung quanh.
Hắc khí cùng nhiệt khí như hai con rắn xoắn xuýt bên nhau, cùng dây dưa trong hệ thống như hình đồ án trên bề mặt khối đá. Đi tới đâu soi tỏ hoa văn chạm khắc đến đó. Lan tỏa tới đâu đám hoa văn tựa như được thổi một luồng sinh khí, cựa quậy thức giấc.
Đây là một bức tường đá quả thật được điêu khắc chạm trổ rất nhiều rắn. Chúng tựa như đang ở trong trạng thái ngủ đông, cứ dính chùm một bó với nhau, trái phải quấn quýt xoắn bện, trên dưới lối tiếp kéo dài.
Khi Âu Tử Dạ thu tay lại, nhiệt khí ngọc lục bảo đã bao trùm hết toàn bộ bề mặt, nguyên hình của nó hiện lên là một bước tranh về một gốc cây đại thụ thân to lớn tán xòe rộng. Bức phù điêu cao khoảng 6m, dài khoảng 8m, bên trái khung là hình nhân xà nam tay phải cầm thương và nữ đứng bên phải tay trái cầm khiên, xoay mặt nhìn nhau, bảo hộ đại mộc thụ.
Từ vị trí thân cây, một vết nứt loằng ngoằng chạy dọc từ dưới lên trên, theo kẽ nứt, mặt đá nặng nề chậm chãi xê dịch hình thành hai cánh cửa, mở ra một khoảng đủ cho 2 người sóng bước.
-Đây chính là lối vào trung tâm Âm Huyệt, cũng là nói nơi trấn yểm của một trong 8 thanh kiếm của Âu Dã Tử, bảo vệ 1 trong 8 viên Ngọc Hồn.
Âu Tử Dạ nói, bước vào trước tiên. Tôi nhìn ra đằng sau, bọn kia còn chưa đến, có lẽ rất nhanh thôi. Tôi bước theo, Bông Tuyết “chít chít” hai tiếng háo hức trên đầu vai, Sula gào rú một tràng “cú cú cú” phấn khích cũng bay theo.
Chúng tôi bước vào, cánh cửa phía sau từ tốn lặng lẽ khép lại, bóng tối càng dày đặc phủ vây.
Trong này rất tối, tới mức giơ tay không thấy ngón, chẳng nhìn thấy gì xung quanh tựa như mắt bạn bị bịt lại, chỉ có thể hoàn toàn dựa theo tiếng động của người bên cạnh mà lần bước theo, mỗi bước đi đều phải thận trọng dè chừng. Bạch Ngân tựa như lân quang, không có khả năng tán xạ, nhưng mà Âu Tử Dạ bên cạnh nên cũng không tới mức thần hồn nát thần tính.
Tôi nghĩ chẳng mấy khi có cơ hội ở riêng với anh ta, tốt nhất lên tranh thủ moi móc chút thông tin.
-Anh có biết thanh kiếm tiếp theo là thanh nào không?
Im lặng. Chỉ có tiếng bước chân nhẹ đáp lại.
-Anh tập hợp những thanh kiếm lại với mục đích gì? Nếu như Ngọc Hồn có tác dụng tạo dựng đội quân bất tử vậy bát kiếm lập trận để phục sinh ma thần sống dậy thật sao?
Vẫn im lặng không thèm ngó ngàng tới.
-Miêu tộc muốn chiến thần Xi Vưu sống lại, dẫn dắt bọn họ trả thù Hoa Hạ, còn anh thì sao? Anh mong muốn điều gì?
Tiếp tục im lặng bước đều tựa như bên cạnh không hề có con ruồi nào vo ve.
-Tộc Điệt Triết cũng có thể xem là bán tiên rồi. Khi mà sinh mệnh của chúng ta trượt đi một khoảng dài rất lớn, kim giây của Ưu Đàm mới tích tắc vang lên. Vì thế nhiều người nghĩ uống đan dược luyện từ xương thịt tộc Điệt Triết cũng tựa như ăn thịt Đường Tăng nhỉ?
Lần này Âu Tử Dạ không làm lơ, dừng bước nhìn tôi, trong bóng tối đặc quánh, dù đứng rất gần cũng không tài nào nhìn ra biểu cảm của anh ta, chỉ có giọng nói có chút lãnh đạm thờ ơ, lại gieo theo tịch mịch tang thương.
-Trường sinh bất lão không chỉ là mong ước điên cuồng của riêng các vị hoàng đế. Nhưng từ xưa tới nay có mấy ai thành toàn, mà cái giá phải trả chính là máu thịt của vô số sinh mạng vô tội. Thọ mệnh có hạn là quy luật tất yếu của vạn vật, phàm nhân nếu ai vượt qua được thì cũng không còn là phàm nhân. Là thần tiên hay ma quỷ thực chất cũng giống nhau cả thôi.
Nói xong anh ta lại bước tiếp, tôi cảm thấy trái tim mình khẽ nhói đau. Đầu lắc lắc mấy cái lại vội vã bám theo, lại bắt đầu luyên thuyên.
-Âu Tử Dạ, lúc đầu anh cũng không biết về sự tồn tại của Ngọc Hồn đúng không? Tôi được biết nó còn có tên gọi khác là Canh Mạnh Bà, thậm chí được cổ nhân phân chia làm 4 loại.
Chính nhất sư Hư Minh Đạo Chân Quân (Trương Sỹ Nguyên tự Trọng Lương - Năm Nguyên Chí Chính 13 - 1341) viết trong Vu Thuật Mật Tông có đoạn như sau: Hán Vũ Đế Lưu Triệt được so sánh với Tần Thủy Hoàng Đế, đều đánh giá là một trong những vị vua vĩ đại nhưng cũng bạo tàn khát máu, đồng thời còn mộng trường sinh bất tử.
Phương sĩ Dịch Đại tiết lộ Tây Vực chuyên khai thác ngọc quý, nghe nói tồn tại một loại đá có khả năng cải tử hồi sinh nhưng không rõ thuộc về tiểu vương quốc nào canh giữ. Lưu Triệt sai Trương Khiên (Trương Khiên tự Tử Văn - nhà ngoại giao nhà thám hiểm kiệt xuất thời Tây Hán) đi xứ truy tìm, ngoài mặt thì làm sứ giả kết tình thân giao.
Năm Nguyên Đỉnh thứ 2 (115 TCN), Trương Khiên quay về mang theo cống phẩm của Đại Nguyệt Chi quốc (chỉ những người Trung Á trong đó có đế quốc Qúy Sương).
Sử ký Tư Mã Thiên ghi Chu Điệu Vương Cơ Mãnh kế vị được 7 tháng thì vương tử Cơ Triều tạo phản, giết anh trai cướp ngôi, tuy không thành song lại được tha. Vương tử Cơ Cái nối ngôi, Tử Triều tiếp tục làm loạn nhưng vẫn được khoan dung. Đến lần nổi loạn thứ 3 năm 504 TCN, Tử Triều mới bị Chu Kính Vương giết.
Sở dĩ có đến ba lần tạo phản là do Chu Kính Vương biết Chu Điệu Vương vẫn còn sống nhưng lại bị Tử Triều nắm giữ tính mạng bằng một loại ngọc lạ kỳ không biết từ đâu có được, không biết tên gọi là gì. Nó nhỏ như trứng chim, đen như dâu tằm, gặp nhiệt tỏa mùi thơm ngào ngạt.
Chu Điệu Vương không những bị mất trí nhớ, mà ngay đến trí khôn cũng bị suy giảm, tựa như đứa trẻ mới trào đời. Không những Chu Điệu Vương Cơ Mãnh thần trí bị thao túng biến thành quân cờ đi ám sát Chu Kính Vương Cơ Cái mà kỳ quái thay dù bị thương cỡ nào cũng không chết, nghe nói chỉ khi nào người sử dụng tà thuật tử thì vong mới siêu. Cho nên sau khi Vu Hích của Tử Triệu chết, Cơ Mãnh không còn, Cơ Triệu mới bị giết, viên ngọc tuyệt tích.
Năm 441 TCN sử sơ sài ghi Chu Trinh Định vương mất, Chu Ai vương Cơ Khứ Tật lên nối ngôi. Được ba tháng thì bị em trai là Cơ Thúc Tập giết hại giành lại, tức Chu Tư Vương. Sau năm tháng tại vị ông ta bị em trai là Cơ Nguy giết chết, tức Chu Khảo Vương.
Trương Sỹ Nguyên ghi, Trương Khiên giúp Đại Nguyệt Chi đánh đuổi Hung Nô nên được cống nạp bảo vật định quốc Ngọc Hồn, qua đó biết thêm về nguồn gốc xuất hiện của ngọc lạ. Chu Ai Vương và Chu Tư Vương không phải bị giết mà là bị biến thành kẻ mất trí nhớ, một kẻ thiểu năng trí tuệ ngu ngơ khờ khạo đến cực điểm vì bị Vu Hích của Chu Khảo Vương Cơ Nguy dùng ngọc lạ làm phép thuật. Từ đó Hán tộc gọi là đá Canh Mạnh Bà.
Chỉ là không ngờ nó quả thật có tồn tại, còn lưu lạc vào tận tay Đại Nguyệt Chi quốc, lúc đó viên đá đã nhỏ lắm rồi. Vu Hích dùng đá cứu sống Lý phu nhân xong thì cũng là lúc viên đá biến mất, lại nhờ người dạy lại phép tắc để có thể nối tiếp đoạn duyên tình với Hán Vũ Đế. Theo tôi suy đoán thực chất cũng chỉ dùng nàng ta làm chuột thử nghiệm. Ban đầu mọi chuyện đều thuận lợi chỉ là kỳ tích cũng không dài lâu như người ta mong đợi.
Âu Tử Dạ dừng bước lục túi tìm gì đó, lôi ra một cây súng có chút không đúng. Anh ta kiểm tra một chút hình như không có vấn đề gì, bèn mở chốt an toàn sau đó nhắm khoảng không bắn ra một quả pháo sáng.
-Kẻ thi thuật có thể tùy ý đùa giỡn linh hồn làm người khác kinh nghi khiếp sợ nhưng chẳng một ai sống thọ và chết yên ổn. Sinh tử luân hồi chính là thiên đạo, làm chuyện nghịch thiên thì linh hồn sau khi xuống Cửu Tuyền kết quả làm sao tốt đẹp được? Thậm chí những linh hồn tội nghiệp bị vạ lây cũng bị tan biến thành hư vô.
Anh ta dứt lời quay sang nhìn tôi, ánh nhìn vẫn lạnh lẽo lại có chút ảm đạm cùng bất đắc dĩ không thể không tuân.
-Chúng ta cũng không hơn gì cái loại đáng khinh đó, trời không dung chứa, đất chẳng buông tha.
Âu Tử Dạ dời mắt, tôi cũng xoay hướng nhìn. Ánh sáng bừng lên rọi chiếu một vùng rộng lớn, trong nháy mắt cả sơn động hiện lên rõ ràng ngay trước mặt.
Vì ánh sáng không đủ, chỉ có thể nhìn thấy một phần nhỏ, còn lại vẫn là hắc ám che đậy nên không thể xác định chính xác được nó dài rộng bao nhiêu, cảm thấy đây là một hang động cực kỳ to lớn.
Chúng tôi là đứng trên thành miệng hố vừa nhìn xuống dưới lập tức ngây ra tại chỗ, miệng há hốc bàng hoàng, gần như không dám tin vào mắt mình. Âu Tử Dạ thức thời nạp thêm đạn pháo sáng, hướng về phía quả ban nãy vừa xịt, bắn thêm một phát, lần nữa chiếu sáng khu vực.
Dưới vách đá mười mấy mét là một hố thiên nhiên to lớn, trong đó chất đầy ắp những thứ gì đó trông giống như củi khô xếp thành từng đống từng đống như những nấm mộ mới đắp. Nhìn kỹ lần nữa mới hết sửng sốt sững sờ, hóa ra toàn là xương cốt mọc rêu xanh mốc đen, lớp này nối tiếp lớp kia, thành đừng ụ to ụ nhỏ, ước chừng cũng phải mấy vạn bộ xương.
Âu Tử Dạ trầm ngâm nhìn Bạch Ngân nhẹ phán. Nhìn trang phục thổ cẩm sắc đỏ lộng lẫy cùng vòng bạc đinh đang đeo khắp người đủ biết thân thế lúc sống không đơn giản. Bạch Ngân lầm bầm không vui.
-Vậy thì khả năng lớn tôi chết vì hãm hại. Chẳng lẽ do biết nhiều điều không cần thiết nên bị diệt khẩu? Hoặc do tôi nắm giữ bí mật gì đó không thể bại lộ nên phải chết? Mời thầy pháp tới giải trừ được không?
Bạch Ngân vừa dứt lời tôi liền nhanh nhảu quay sang hỏi Âu Tử Dạ.
-Anh nói có khi tôi cũng bị tên thầy chùa nào đó làm phép xóa bỏ ký ức? Hoặc là thôi miên? Hay là bị ám sát không thành ngã đập đầu trấn thương sọ não?
Âu Tử Dạ từ từ di chuyển đầu, nhìn tôi. Mắt hắn tựa như lỗ đen, không chứa đựng bất cứ tia sáng, chỉ có bóng tối âm trầm tàn khốc nhưng đôi khi lại mang theo bi thương phảng phất, làm người ta chua xót. Thỉnh thoảng không chút tiêu cự nhìn xuyên qua một thứ, về khoảng không xa xôi, cảm giác sau một khắc không chú ý anh ta sẽ tự động hòa nhập vào hắc ám, vĩnh viễn biến mất cùng bóng đêm.
-Khóa trong lòng người so với bất kỳ lời chú thuật nào cũng đều chắc chắn hơn gấp chục lần. Cậu là tự mình đóng lại, vậy cũng chỉ có thể tự cậu mở ra.
Trước mặt chúng tôi là một bức tường đá, bóng tối cũng không che lấp được những hoa văn uốn lượn ngoằn ngoèo như rắn bò trăn trườn trên bề mặt. Đưa tay chạm nhẹ, bề mặt rất lạnh, cứ như là băng tảng. Những đường nét nhấp nhô rất mượt mà, không giống do tự nhiên tạo ra, là bàn tay con người điêu khắc sao?
Âu Tử Dạ đặt hai tay lên mặt đá, hắc khí theo đó từ từ lan ra, tựa như nước chảy ngoan hiền trong lòng kênh mương, thường xuyên những ngọn lửa xanh ngọc bích bắn ra, soi sáng khu vực xung quanh.
Hắc khí cùng nhiệt khí như hai con rắn xoắn xuýt bên nhau, cùng dây dưa trong hệ thống như hình đồ án trên bề mặt khối đá. Đi tới đâu soi tỏ hoa văn chạm khắc đến đó. Lan tỏa tới đâu đám hoa văn tựa như được thổi một luồng sinh khí, cựa quậy thức giấc.
Đây là một bức tường đá quả thật được điêu khắc chạm trổ rất nhiều rắn. Chúng tựa như đang ở trong trạng thái ngủ đông, cứ dính chùm một bó với nhau, trái phải quấn quýt xoắn bện, trên dưới lối tiếp kéo dài.
Khi Âu Tử Dạ thu tay lại, nhiệt khí ngọc lục bảo đã bao trùm hết toàn bộ bề mặt, nguyên hình của nó hiện lên là một bước tranh về một gốc cây đại thụ thân to lớn tán xòe rộng. Bức phù điêu cao khoảng 6m, dài khoảng 8m, bên trái khung là hình nhân xà nam tay phải cầm thương và nữ đứng bên phải tay trái cầm khiên, xoay mặt nhìn nhau, bảo hộ đại mộc thụ.
Từ vị trí thân cây, một vết nứt loằng ngoằng chạy dọc từ dưới lên trên, theo kẽ nứt, mặt đá nặng nề chậm chãi xê dịch hình thành hai cánh cửa, mở ra một khoảng đủ cho 2 người sóng bước.
-Đây chính là lối vào trung tâm Âm Huyệt, cũng là nói nơi trấn yểm của một trong 8 thanh kiếm của Âu Dã Tử, bảo vệ 1 trong 8 viên Ngọc Hồn.
Âu Tử Dạ nói, bước vào trước tiên. Tôi nhìn ra đằng sau, bọn kia còn chưa đến, có lẽ rất nhanh thôi. Tôi bước theo, Bông Tuyết “chít chít” hai tiếng háo hức trên đầu vai, Sula gào rú một tràng “cú cú cú” phấn khích cũng bay theo.
Chúng tôi bước vào, cánh cửa phía sau từ tốn lặng lẽ khép lại, bóng tối càng dày đặc phủ vây.
Trong này rất tối, tới mức giơ tay không thấy ngón, chẳng nhìn thấy gì xung quanh tựa như mắt bạn bị bịt lại, chỉ có thể hoàn toàn dựa theo tiếng động của người bên cạnh mà lần bước theo, mỗi bước đi đều phải thận trọng dè chừng. Bạch Ngân tựa như lân quang, không có khả năng tán xạ, nhưng mà Âu Tử Dạ bên cạnh nên cũng không tới mức thần hồn nát thần tính.
Tôi nghĩ chẳng mấy khi có cơ hội ở riêng với anh ta, tốt nhất lên tranh thủ moi móc chút thông tin.
-Anh có biết thanh kiếm tiếp theo là thanh nào không?
Im lặng. Chỉ có tiếng bước chân nhẹ đáp lại.
-Anh tập hợp những thanh kiếm lại với mục đích gì? Nếu như Ngọc Hồn có tác dụng tạo dựng đội quân bất tử vậy bát kiếm lập trận để phục sinh ma thần sống dậy thật sao?
Vẫn im lặng không thèm ngó ngàng tới.
-Miêu tộc muốn chiến thần Xi Vưu sống lại, dẫn dắt bọn họ trả thù Hoa Hạ, còn anh thì sao? Anh mong muốn điều gì?
Tiếp tục im lặng bước đều tựa như bên cạnh không hề có con ruồi nào vo ve.
-Tộc Điệt Triết cũng có thể xem là bán tiên rồi. Khi mà sinh mệnh của chúng ta trượt đi một khoảng dài rất lớn, kim giây của Ưu Đàm mới tích tắc vang lên. Vì thế nhiều người nghĩ uống đan dược luyện từ xương thịt tộc Điệt Triết cũng tựa như ăn thịt Đường Tăng nhỉ?
Lần này Âu Tử Dạ không làm lơ, dừng bước nhìn tôi, trong bóng tối đặc quánh, dù đứng rất gần cũng không tài nào nhìn ra biểu cảm của anh ta, chỉ có giọng nói có chút lãnh đạm thờ ơ, lại gieo theo tịch mịch tang thương.
-Trường sinh bất lão không chỉ là mong ước điên cuồng của riêng các vị hoàng đế. Nhưng từ xưa tới nay có mấy ai thành toàn, mà cái giá phải trả chính là máu thịt của vô số sinh mạng vô tội. Thọ mệnh có hạn là quy luật tất yếu của vạn vật, phàm nhân nếu ai vượt qua được thì cũng không còn là phàm nhân. Là thần tiên hay ma quỷ thực chất cũng giống nhau cả thôi.
Nói xong anh ta lại bước tiếp, tôi cảm thấy trái tim mình khẽ nhói đau. Đầu lắc lắc mấy cái lại vội vã bám theo, lại bắt đầu luyên thuyên.
-Âu Tử Dạ, lúc đầu anh cũng không biết về sự tồn tại của Ngọc Hồn đúng không? Tôi được biết nó còn có tên gọi khác là Canh Mạnh Bà, thậm chí được cổ nhân phân chia làm 4 loại.
Chính nhất sư Hư Minh Đạo Chân Quân (Trương Sỹ Nguyên tự Trọng Lương - Năm Nguyên Chí Chính 13 - 1341) viết trong Vu Thuật Mật Tông có đoạn như sau: Hán Vũ Đế Lưu Triệt được so sánh với Tần Thủy Hoàng Đế, đều đánh giá là một trong những vị vua vĩ đại nhưng cũng bạo tàn khát máu, đồng thời còn mộng trường sinh bất tử.
Phương sĩ Dịch Đại tiết lộ Tây Vực chuyên khai thác ngọc quý, nghe nói tồn tại một loại đá có khả năng cải tử hồi sinh nhưng không rõ thuộc về tiểu vương quốc nào canh giữ. Lưu Triệt sai Trương Khiên (Trương Khiên tự Tử Văn - nhà ngoại giao nhà thám hiểm kiệt xuất thời Tây Hán) đi xứ truy tìm, ngoài mặt thì làm sứ giả kết tình thân giao.
Năm Nguyên Đỉnh thứ 2 (115 TCN), Trương Khiên quay về mang theo cống phẩm của Đại Nguyệt Chi quốc (chỉ những người Trung Á trong đó có đế quốc Qúy Sương).
Sử ký Tư Mã Thiên ghi Chu Điệu Vương Cơ Mãnh kế vị được 7 tháng thì vương tử Cơ Triều tạo phản, giết anh trai cướp ngôi, tuy không thành song lại được tha. Vương tử Cơ Cái nối ngôi, Tử Triều tiếp tục làm loạn nhưng vẫn được khoan dung. Đến lần nổi loạn thứ 3 năm 504 TCN, Tử Triều mới bị Chu Kính Vương giết.
Sở dĩ có đến ba lần tạo phản là do Chu Kính Vương biết Chu Điệu Vương vẫn còn sống nhưng lại bị Tử Triều nắm giữ tính mạng bằng một loại ngọc lạ kỳ không biết từ đâu có được, không biết tên gọi là gì. Nó nhỏ như trứng chim, đen như dâu tằm, gặp nhiệt tỏa mùi thơm ngào ngạt.
Chu Điệu Vương không những bị mất trí nhớ, mà ngay đến trí khôn cũng bị suy giảm, tựa như đứa trẻ mới trào đời. Không những Chu Điệu Vương Cơ Mãnh thần trí bị thao túng biến thành quân cờ đi ám sát Chu Kính Vương Cơ Cái mà kỳ quái thay dù bị thương cỡ nào cũng không chết, nghe nói chỉ khi nào người sử dụng tà thuật tử thì vong mới siêu. Cho nên sau khi Vu Hích của Tử Triệu chết, Cơ Mãnh không còn, Cơ Triệu mới bị giết, viên ngọc tuyệt tích.
Năm 441 TCN sử sơ sài ghi Chu Trinh Định vương mất, Chu Ai vương Cơ Khứ Tật lên nối ngôi. Được ba tháng thì bị em trai là Cơ Thúc Tập giết hại giành lại, tức Chu Tư Vương. Sau năm tháng tại vị ông ta bị em trai là Cơ Nguy giết chết, tức Chu Khảo Vương.
Trương Sỹ Nguyên ghi, Trương Khiên giúp Đại Nguyệt Chi đánh đuổi Hung Nô nên được cống nạp bảo vật định quốc Ngọc Hồn, qua đó biết thêm về nguồn gốc xuất hiện của ngọc lạ. Chu Ai Vương và Chu Tư Vương không phải bị giết mà là bị biến thành kẻ mất trí nhớ, một kẻ thiểu năng trí tuệ ngu ngơ khờ khạo đến cực điểm vì bị Vu Hích của Chu Khảo Vương Cơ Nguy dùng ngọc lạ làm phép thuật. Từ đó Hán tộc gọi là đá Canh Mạnh Bà.
Chỉ là không ngờ nó quả thật có tồn tại, còn lưu lạc vào tận tay Đại Nguyệt Chi quốc, lúc đó viên đá đã nhỏ lắm rồi. Vu Hích dùng đá cứu sống Lý phu nhân xong thì cũng là lúc viên đá biến mất, lại nhờ người dạy lại phép tắc để có thể nối tiếp đoạn duyên tình với Hán Vũ Đế. Theo tôi suy đoán thực chất cũng chỉ dùng nàng ta làm chuột thử nghiệm. Ban đầu mọi chuyện đều thuận lợi chỉ là kỳ tích cũng không dài lâu như người ta mong đợi.
Âu Tử Dạ dừng bước lục túi tìm gì đó, lôi ra một cây súng có chút không đúng. Anh ta kiểm tra một chút hình như không có vấn đề gì, bèn mở chốt an toàn sau đó nhắm khoảng không bắn ra một quả pháo sáng.
-Kẻ thi thuật có thể tùy ý đùa giỡn linh hồn làm người khác kinh nghi khiếp sợ nhưng chẳng một ai sống thọ và chết yên ổn. Sinh tử luân hồi chính là thiên đạo, làm chuyện nghịch thiên thì linh hồn sau khi xuống Cửu Tuyền kết quả làm sao tốt đẹp được? Thậm chí những linh hồn tội nghiệp bị vạ lây cũng bị tan biến thành hư vô.
Anh ta dứt lời quay sang nhìn tôi, ánh nhìn vẫn lạnh lẽo lại có chút ảm đạm cùng bất đắc dĩ không thể không tuân.
-Chúng ta cũng không hơn gì cái loại đáng khinh đó, trời không dung chứa, đất chẳng buông tha.
Âu Tử Dạ dời mắt, tôi cũng xoay hướng nhìn. Ánh sáng bừng lên rọi chiếu một vùng rộng lớn, trong nháy mắt cả sơn động hiện lên rõ ràng ngay trước mặt.
Vì ánh sáng không đủ, chỉ có thể nhìn thấy một phần nhỏ, còn lại vẫn là hắc ám che đậy nên không thể xác định chính xác được nó dài rộng bao nhiêu, cảm thấy đây là một hang động cực kỳ to lớn.
Chúng tôi là đứng trên thành miệng hố vừa nhìn xuống dưới lập tức ngây ra tại chỗ, miệng há hốc bàng hoàng, gần như không dám tin vào mắt mình. Âu Tử Dạ thức thời nạp thêm đạn pháo sáng, hướng về phía quả ban nãy vừa xịt, bắn thêm một phát, lần nữa chiếu sáng khu vực.
Dưới vách đá mười mấy mét là một hố thiên nhiên to lớn, trong đó chất đầy ắp những thứ gì đó trông giống như củi khô xếp thành từng đống từng đống như những nấm mộ mới đắp. Nhìn kỹ lần nữa mới hết sửng sốt sững sờ, hóa ra toàn là xương cốt mọc rêu xanh mốc đen, lớp này nối tiếp lớp kia, thành đừng ụ to ụ nhỏ, ước chừng cũng phải mấy vạn bộ xương.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.