Quyển 1 - Chương 90: Sự thật bị che dấu.
Cỏ Cỏ
16/05/2016
-Thiên Hương, nửa năm trước cô tới Mã Tam Gia là thu thập thông tin cho báo Nhân Quyền?
Tôi trao trả điện thoại cho Minh Đăng, quay sang tò mò hỏi cô ấy. Thiên Hương khoanh tay nghiêng đầu có chút trầm ngâm, tựa như hồi tưởng lại chuyện cũ. Sau đó quay lại nhìn tôi, nhẹ cười một cái.
-mọi người cũng sắp ăn xong cả rồi, chỉ riêng cậu là vẫn chưa đụng thìa.
Cô ấy chạm tay vào hộp nhựa, không hài lòng bổ sung thêm.
-nó đã nguội lạnh mất rồi, thật tình, mau ăn cháo đi. Cậu cũng quá lười ăn uống rồi.
Tôi cười có chút miễn cưỡng, có lúc Thiên Hương rất quan tâm lo lắng cho tôi, cũng có khi ác cảm đề phòng như kẻ xa lạ. Tôi nhìn tô cháo, có chút bất lực, nói.
-thật ra, vị giác không tốt lắm.
-dù là thế cũng phải cố mà ăn.
-được.
Tôi thở dài, gật nhẹ, múc mấy thìa cháo chậm chãi nuốt xuống.
-Vì sao lại chọn công việc nguy hiểm thế? Cô không sợ hãi sao?
Thiên Hương lắc nhẹ đầu, chia sẻ.
-nếu đơn thương độc mã dấn thân vào chốn hang hùm như thế, đương nhiên sợ hãi, nhưng mà bên cạnh tôi luôn có hai tên này hậu thuẫn, rất an tâm, cho nên ,có động lực mà khiêu chiến hiểm nguy.
Cô ấy nhìn cặp sinh đôi, bọn họ cũng đã ăn uống no nê, đang thu dọn rác, nghe Thiên Hương tin tưởng nói thế cùng dừng tay một chút, ánh mắt sáng trong đáp lại. Phong Linh ôn hòa mở miệng giải thích.
- 10 năm trước anh em chúng tôi rơi vào thảm cảnh tồi tệ, nếu như không có Hương Hương thu nhận hẳn là chết thống khổ không sai. Vì thế, mạng hèn của chúng tôi là do cô ấy ban, tương lai có thể đồng hành cùng cô ấy kề sai sát cánh chính là vinh hạnh.
-mặc dù đôi lúc có nhõng nhẽo ích kỷ một chút nhưng căn bản coi như sống chung được.
Phong Linh vừa dứt lời thì Minh Đăng gật gù nối tiếp, Thiên Hương lập tức vươn tay cầm lấy cái gối bên cạnh, thần tốc ném, nhưng dường như anh chàng biết tỏng cái tính xấu đó, hơi nghiêng đầu liền tránh được, hai tay đồng thời tóm lại cái gối, quăng trả.
Tiếng của Thiếu Thiên hớn hở xen vào, tay còn vẫy vẫy mấy cái.
-Mặc ca, Mặc ca, hai đứa cô nhi tụi em 8 năm trước cũng là do đại tỉ nhặt về, ở bên tỷ ấy rất tốt a, vì thế nếu sau này Mặc ca không có nơi nào để dung thân, hay là đầu quân cho đại tỉ? Dù tính cách đôi khi có hơi độc tài kiêm lập dị đồng quái đản một chút.
Vừa nói đến đó một vật thể lạ bay vèo tới đáp trúng mặt cậu chàng. Giọng của Thiên Hương cũng theo đó tà ác vọng đến.
-tiểu tử thối, lá gan càng ngày càng to.
Thiếu Thiên lấy cái gối ra khỏi mặt, không chút phật lòng, biểu tình vẫn hi hả. Thiên Hương lại vung tay, lần này cậu chàng thành công tránh được cái chăn mỏng lao tới.
-nào dám nào dám, còn không phải đang khen tỉ tính cách độc đáo hay sao?
Tiểu Trà nãy giờ mặt đờ đẫn một tay chống má như kẻ mới ngủ dậy, vẫn như khán giả câm lặng nghiêm túc mà ngồi xem phim hay, vừa thẫn thờ gắp đồ ăn cho vào miệng như nhai rơm khô.
Tôi còn có căn nhà ở Hưng Long Đài để trở về a, dù có khả năng cao nó đã bị chính quyền nước nhà tiếp quản hộ. Nên chỉ cười cho qua chuyện, nhìn nhìn tô cháo nhạt nhẽo như vừa lấy ra từ tủ lạnh, ngoáy ngoáy mấy cái, múc lên rồi múc xuống, quay lại chủ đề chính, tôi hỏi.
-trại giam Mã Tam Gia gì đó, chắc cô cũng muốn phá nát nó như với nhà tù Bàn Cẩm nhỉ?
-cậu, ở trong nhà tù Bàn Cẩm lâu chưa?
-ừm?...
Câu hỏi khó ghê, tôi nhíu mày mãi mới chốt hạ.
-chắc là, hơn nửa tháng...
-..cậu biết “địa ngục trần gian” ở đâu không? Trên đất nước này, khắp mọi nơi được gọi là nhà tù dành cho việc đàn áp các học viên Pháp Luân Công.
Tôi không đáp lời, chỉ lẳng lặng nghe cô ấy nói, đoán tiếp theo sẽ là câu chuyện dài hơi đây. Thiên Hương quả nhiên bắt đầu chầm chậm tường thuật.
Đại khái vào nửa năm trước, một đồng nghiệp trong tờ báo Nhân Quyền ở hải ngoại gọi điện nhờ cô tới Mã Tam Gia xác nhận một chuyện... Người bạn đó nói có một độc giả gởi cho xem mấy bức thư viết tay chi chít, hầu như được lấp kín hết bằng những câu tiếng Anh lủng củng lẫn với tiếng Trung ... Tuy nhiên nội dung chúng chứa đựng bên trong lại khiến người ta kinh hoảng mà sốc nặng. Vị độc giả đó nói vợ anh ta mua một lọ hoa nhựa về nhà chẳng may lại lỡ tay đánh rơi, chậu sứ nứt vỡ, bên trong thấy mấy cục giấy được gấp nhỏ xíu, khi mở ra ,nội dung nói về chuỗi ngày bị tra tấn thậm tệ cả thể xác và tinh thần trong trại giam Mã Tam Gia của một nữ phạm nhân.
Cả hai vợ chồng đều cảm thấy đây là một sự thật cực kỳ kinh khủng và rất khó chấp nhận, tuy bán tín bán nghi nhưng vẫn quyết định chọn gởi chúng tới trang báo Nhân Quyền. Thiên Hương đọc đi đọc lại tờ giấy vô số lần, càng đọc càng căm phẫn tới mức chỉ muốn vác đại pháo đến bắn bỏ mịa cái chốn nhung nhúc người lại mang tâm địa ma quỷ đó, tuy vậy cô tới địa chỉ nhà của nhân vật xưng “tôi” ghi trong thư để tìm hiểu thực hư trước...Nội dung của bút ký cơ bản như sau.
Nếu ai đọc được bức thư này, xin hãy gửi chúng đến các Tổ chức Nhân quyền Thế giới. Hàng ngàn người đang bị giam giữ trong trại lao động giáo dưỡng Mã Tam Gia sẽ biết ơn bạn mãi mãi. Tôi là học viên Pháp Luân Công 30 tuổi tên Trương Thanh Vân sống Ngũ Lão Truân, quận Vọng Hoa, thành phố Phủ Thuận tỉnh Liêu Ninh, đi Bắc Kinh giam gia thỉnh nguyện hòa bình vào ngày 22/6/2013 thì bị cảnh sát Quảng trường Thiên An Môn bắt giam.
Cứ đơn giản như thế cùng với vài chục người khác bị tống vào xe tải và trở thẳng tới trại giáo dưỡng mà không qua bất cứ một khâu xét xử pháp lý nào. Cứ như thể họ chọn lấy một món hàng và ung dung mang về kho cất, túy ý sử dụng.
Chúng tôi bị nhồi nhét vào căn phòng chứa tới 26 người, ngủ chen chúc trên những chiếc giường tầng kê liền sát, cứ hai giường 3 người, làm việc hơn 14 giờ mỗi ngày, từ 06 giờ sáng đến 08 giờ tối ở lò sản xuất gạch, công việc khuân vác nặng nhọc này là quá mức với tôi. Đối với phụ nữ đang mang thai tới tháng thứ 7 mà nói, đây là cực hình không sai, vì thế tôi thường xuyên không thể hoàn thành chỉ tiêu trong ngày. Tôi đã van xin nài nỉ bọn họ giảm giờ lao động nhưng bọn chúng lại cột tôi vào khoảng trống giữa hai dãy giường, bị lột hết đồ rồi kéo căng hai cánh tay ra, một cái cột vào giường trên, một cái cột vào giường dưới, chân qụy xuống, đứng thẳng không được, quỳ xuống không xong, trong vòng 16 tiếng liền, không cho phép ăn, uống hay sử dụng nhà vệ sinh.
Hình phạt tủi nhục khổ sở đó tôi phải nếm trải không dưới 20 lần. Tôi nói với đám cai ngục rằng bắt giam phụ nữ có thai là trái với luật pháp, bọn chúng lại đáp rằng đã được cấp trên ban lệnh không cần nương tay với các học viên Pháp Luân Công, không cần phải lo nghĩ về pháp luật và hiến pháp, bọn họ có thể làm bất cứ điều gì miễn sao khiến chúng tôi khốn khổ.
Ngoài thời gian làm việc vắt kiệt sức người mà khẩu phần ăn lại thiếu dinh dưỡng khiến cơ thể tôi càng ngày càng yếu ớt xanh xao, chúng tôi còn có những buổi cưỡng bức đến lớp học tẩy não do phòng 610 quản lý. Nơi đó bọn họ cố ép buộc chúng tôi phải ghi chép những bài phỉ báng môn học Pháp Luân Công, thậm chí còn phải ký vào bản cam kết bất tu luyện Pháp Luân Công, khi tôi từ chối, một hình phạt tàn khốc không ngờ giáng xuống.
Dùi cui không ngừng đánh vào cơ thể thậm chí cả đến khi tôi không chịu đựng nổi mà ngã xuống đất. Tôi đau đớn ôm bụng bảo vệ, một tên cai ngục dùng gót giầy nhọn giẫm lên bắp chân, xoay gót giầy của cô ta 360 độ cho đến khi bị rách da, lòi thịt, rớm máu. Cô ta vẫn không ngừng lại cho đến khi nó lõm sâu xuống, máu giàn giụa chảy lênh láng, vết thương nặng nề khiến tôi bị nhiễm trùng kéo dài trong nhiều tháng vì không được xử lý.
Cuối cùng điều lo sợ nhất cũng xảy đến, tôi bị vỡ nước ối ngay trong lúc đang lao động. Tôi nằm vật xuống ,ôm bụng đau đớn khôn cùng, tôi mặc kệ xung quanh huyên náo thế nào, chỉ biết gào khóc nước mắt đầm đìa. Đau đớn đến mức tôi chỉ ước sao ngất đi, nhưng không thể, tôi cắn răng chịu đựng, cố rặn cho đứa bé ra ngoài, nếu không, nó sẽ chết mất, nó đang quẫy đạp trong tôi dường như cũng khổ sở không kém. Tôi phải giữ được nó, phải bảo vệ được nó, cho đến khi nghe thấy tiếng khóc oe oe như xé rách tâm can cất lên. Tựa như nghe thấy âm thanh của thiên thần, mọi đau đớn nhục nhã ba tuần qua đều tan biến, tôi cố gắng mỉm cười, thều thào bảo bọn họ đưa đứa bé cho tôi nhìn.
Tôi gắng gượng tự ngồi dậy, ôm lấy đứa nhỏ sinh thiếu tháng đỏ như cục máu, nó rất nhẹ, ước chừng 1kg, đã mở mắt, cái miệng vẫn gào khóc không ngừng, nước mắt tôi càng lã chã tuôn rơi như mưa. Sau đó tôi ngất xuống, đồng thời cảm thấy nó bị lấy đi, bên tai còn văng vẳng âm thanh đứa con vô tội gào lớn như khát sữa xen cùng tiếng lạnh lùng dửng dưng của cai ngục nói tôi bị băng huyết trầm trọng.
Tôi trao trả điện thoại cho Minh Đăng, quay sang tò mò hỏi cô ấy. Thiên Hương khoanh tay nghiêng đầu có chút trầm ngâm, tựa như hồi tưởng lại chuyện cũ. Sau đó quay lại nhìn tôi, nhẹ cười một cái.
-mọi người cũng sắp ăn xong cả rồi, chỉ riêng cậu là vẫn chưa đụng thìa.
Cô ấy chạm tay vào hộp nhựa, không hài lòng bổ sung thêm.
-nó đã nguội lạnh mất rồi, thật tình, mau ăn cháo đi. Cậu cũng quá lười ăn uống rồi.
Tôi cười có chút miễn cưỡng, có lúc Thiên Hương rất quan tâm lo lắng cho tôi, cũng có khi ác cảm đề phòng như kẻ xa lạ. Tôi nhìn tô cháo, có chút bất lực, nói.
-thật ra, vị giác không tốt lắm.
-dù là thế cũng phải cố mà ăn.
-được.
Tôi thở dài, gật nhẹ, múc mấy thìa cháo chậm chãi nuốt xuống.
-Vì sao lại chọn công việc nguy hiểm thế? Cô không sợ hãi sao?
Thiên Hương lắc nhẹ đầu, chia sẻ.
-nếu đơn thương độc mã dấn thân vào chốn hang hùm như thế, đương nhiên sợ hãi, nhưng mà bên cạnh tôi luôn có hai tên này hậu thuẫn, rất an tâm, cho nên ,có động lực mà khiêu chiến hiểm nguy.
Cô ấy nhìn cặp sinh đôi, bọn họ cũng đã ăn uống no nê, đang thu dọn rác, nghe Thiên Hương tin tưởng nói thế cùng dừng tay một chút, ánh mắt sáng trong đáp lại. Phong Linh ôn hòa mở miệng giải thích.
- 10 năm trước anh em chúng tôi rơi vào thảm cảnh tồi tệ, nếu như không có Hương Hương thu nhận hẳn là chết thống khổ không sai. Vì thế, mạng hèn của chúng tôi là do cô ấy ban, tương lai có thể đồng hành cùng cô ấy kề sai sát cánh chính là vinh hạnh.
-mặc dù đôi lúc có nhõng nhẽo ích kỷ một chút nhưng căn bản coi như sống chung được.
Phong Linh vừa dứt lời thì Minh Đăng gật gù nối tiếp, Thiên Hương lập tức vươn tay cầm lấy cái gối bên cạnh, thần tốc ném, nhưng dường như anh chàng biết tỏng cái tính xấu đó, hơi nghiêng đầu liền tránh được, hai tay đồng thời tóm lại cái gối, quăng trả.
Tiếng của Thiếu Thiên hớn hở xen vào, tay còn vẫy vẫy mấy cái.
-Mặc ca, Mặc ca, hai đứa cô nhi tụi em 8 năm trước cũng là do đại tỉ nhặt về, ở bên tỷ ấy rất tốt a, vì thế nếu sau này Mặc ca không có nơi nào để dung thân, hay là đầu quân cho đại tỉ? Dù tính cách đôi khi có hơi độc tài kiêm lập dị đồng quái đản một chút.
Vừa nói đến đó một vật thể lạ bay vèo tới đáp trúng mặt cậu chàng. Giọng của Thiên Hương cũng theo đó tà ác vọng đến.
-tiểu tử thối, lá gan càng ngày càng to.
Thiếu Thiên lấy cái gối ra khỏi mặt, không chút phật lòng, biểu tình vẫn hi hả. Thiên Hương lại vung tay, lần này cậu chàng thành công tránh được cái chăn mỏng lao tới.
-nào dám nào dám, còn không phải đang khen tỉ tính cách độc đáo hay sao?
Tiểu Trà nãy giờ mặt đờ đẫn một tay chống má như kẻ mới ngủ dậy, vẫn như khán giả câm lặng nghiêm túc mà ngồi xem phim hay, vừa thẫn thờ gắp đồ ăn cho vào miệng như nhai rơm khô.
Tôi còn có căn nhà ở Hưng Long Đài để trở về a, dù có khả năng cao nó đã bị chính quyền nước nhà tiếp quản hộ. Nên chỉ cười cho qua chuyện, nhìn nhìn tô cháo nhạt nhẽo như vừa lấy ra từ tủ lạnh, ngoáy ngoáy mấy cái, múc lên rồi múc xuống, quay lại chủ đề chính, tôi hỏi.
-trại giam Mã Tam Gia gì đó, chắc cô cũng muốn phá nát nó như với nhà tù Bàn Cẩm nhỉ?
-cậu, ở trong nhà tù Bàn Cẩm lâu chưa?
-ừm?...
Câu hỏi khó ghê, tôi nhíu mày mãi mới chốt hạ.
-chắc là, hơn nửa tháng...
-..cậu biết “địa ngục trần gian” ở đâu không? Trên đất nước này, khắp mọi nơi được gọi là nhà tù dành cho việc đàn áp các học viên Pháp Luân Công.
Tôi không đáp lời, chỉ lẳng lặng nghe cô ấy nói, đoán tiếp theo sẽ là câu chuyện dài hơi đây. Thiên Hương quả nhiên bắt đầu chầm chậm tường thuật.
Đại khái vào nửa năm trước, một đồng nghiệp trong tờ báo Nhân Quyền ở hải ngoại gọi điện nhờ cô tới Mã Tam Gia xác nhận một chuyện... Người bạn đó nói có một độc giả gởi cho xem mấy bức thư viết tay chi chít, hầu như được lấp kín hết bằng những câu tiếng Anh lủng củng lẫn với tiếng Trung ... Tuy nhiên nội dung chúng chứa đựng bên trong lại khiến người ta kinh hoảng mà sốc nặng. Vị độc giả đó nói vợ anh ta mua một lọ hoa nhựa về nhà chẳng may lại lỡ tay đánh rơi, chậu sứ nứt vỡ, bên trong thấy mấy cục giấy được gấp nhỏ xíu, khi mở ra ,nội dung nói về chuỗi ngày bị tra tấn thậm tệ cả thể xác và tinh thần trong trại giam Mã Tam Gia của một nữ phạm nhân.
Cả hai vợ chồng đều cảm thấy đây là một sự thật cực kỳ kinh khủng và rất khó chấp nhận, tuy bán tín bán nghi nhưng vẫn quyết định chọn gởi chúng tới trang báo Nhân Quyền. Thiên Hương đọc đi đọc lại tờ giấy vô số lần, càng đọc càng căm phẫn tới mức chỉ muốn vác đại pháo đến bắn bỏ mịa cái chốn nhung nhúc người lại mang tâm địa ma quỷ đó, tuy vậy cô tới địa chỉ nhà của nhân vật xưng “tôi” ghi trong thư để tìm hiểu thực hư trước...Nội dung của bút ký cơ bản như sau.
Nếu ai đọc được bức thư này, xin hãy gửi chúng đến các Tổ chức Nhân quyền Thế giới. Hàng ngàn người đang bị giam giữ trong trại lao động giáo dưỡng Mã Tam Gia sẽ biết ơn bạn mãi mãi. Tôi là học viên Pháp Luân Công 30 tuổi tên Trương Thanh Vân sống Ngũ Lão Truân, quận Vọng Hoa, thành phố Phủ Thuận tỉnh Liêu Ninh, đi Bắc Kinh giam gia thỉnh nguyện hòa bình vào ngày 22/6/2013 thì bị cảnh sát Quảng trường Thiên An Môn bắt giam.
Cứ đơn giản như thế cùng với vài chục người khác bị tống vào xe tải và trở thẳng tới trại giáo dưỡng mà không qua bất cứ một khâu xét xử pháp lý nào. Cứ như thể họ chọn lấy một món hàng và ung dung mang về kho cất, túy ý sử dụng.
Chúng tôi bị nhồi nhét vào căn phòng chứa tới 26 người, ngủ chen chúc trên những chiếc giường tầng kê liền sát, cứ hai giường 3 người, làm việc hơn 14 giờ mỗi ngày, từ 06 giờ sáng đến 08 giờ tối ở lò sản xuất gạch, công việc khuân vác nặng nhọc này là quá mức với tôi. Đối với phụ nữ đang mang thai tới tháng thứ 7 mà nói, đây là cực hình không sai, vì thế tôi thường xuyên không thể hoàn thành chỉ tiêu trong ngày. Tôi đã van xin nài nỉ bọn họ giảm giờ lao động nhưng bọn chúng lại cột tôi vào khoảng trống giữa hai dãy giường, bị lột hết đồ rồi kéo căng hai cánh tay ra, một cái cột vào giường trên, một cái cột vào giường dưới, chân qụy xuống, đứng thẳng không được, quỳ xuống không xong, trong vòng 16 tiếng liền, không cho phép ăn, uống hay sử dụng nhà vệ sinh.
Hình phạt tủi nhục khổ sở đó tôi phải nếm trải không dưới 20 lần. Tôi nói với đám cai ngục rằng bắt giam phụ nữ có thai là trái với luật pháp, bọn chúng lại đáp rằng đã được cấp trên ban lệnh không cần nương tay với các học viên Pháp Luân Công, không cần phải lo nghĩ về pháp luật và hiến pháp, bọn họ có thể làm bất cứ điều gì miễn sao khiến chúng tôi khốn khổ.
Ngoài thời gian làm việc vắt kiệt sức người mà khẩu phần ăn lại thiếu dinh dưỡng khiến cơ thể tôi càng ngày càng yếu ớt xanh xao, chúng tôi còn có những buổi cưỡng bức đến lớp học tẩy não do phòng 610 quản lý. Nơi đó bọn họ cố ép buộc chúng tôi phải ghi chép những bài phỉ báng môn học Pháp Luân Công, thậm chí còn phải ký vào bản cam kết bất tu luyện Pháp Luân Công, khi tôi từ chối, một hình phạt tàn khốc không ngờ giáng xuống.
Dùi cui không ngừng đánh vào cơ thể thậm chí cả đến khi tôi không chịu đựng nổi mà ngã xuống đất. Tôi đau đớn ôm bụng bảo vệ, một tên cai ngục dùng gót giầy nhọn giẫm lên bắp chân, xoay gót giầy của cô ta 360 độ cho đến khi bị rách da, lòi thịt, rớm máu. Cô ta vẫn không ngừng lại cho đến khi nó lõm sâu xuống, máu giàn giụa chảy lênh láng, vết thương nặng nề khiến tôi bị nhiễm trùng kéo dài trong nhiều tháng vì không được xử lý.
Cuối cùng điều lo sợ nhất cũng xảy đến, tôi bị vỡ nước ối ngay trong lúc đang lao động. Tôi nằm vật xuống ,ôm bụng đau đớn khôn cùng, tôi mặc kệ xung quanh huyên náo thế nào, chỉ biết gào khóc nước mắt đầm đìa. Đau đớn đến mức tôi chỉ ước sao ngất đi, nhưng không thể, tôi cắn răng chịu đựng, cố rặn cho đứa bé ra ngoài, nếu không, nó sẽ chết mất, nó đang quẫy đạp trong tôi dường như cũng khổ sở không kém. Tôi phải giữ được nó, phải bảo vệ được nó, cho đến khi nghe thấy tiếng khóc oe oe như xé rách tâm can cất lên. Tựa như nghe thấy âm thanh của thiên thần, mọi đau đớn nhục nhã ba tuần qua đều tan biến, tôi cố gắng mỉm cười, thều thào bảo bọn họ đưa đứa bé cho tôi nhìn.
Tôi gắng gượng tự ngồi dậy, ôm lấy đứa nhỏ sinh thiếu tháng đỏ như cục máu, nó rất nhẹ, ước chừng 1kg, đã mở mắt, cái miệng vẫn gào khóc không ngừng, nước mắt tôi càng lã chã tuôn rơi như mưa. Sau đó tôi ngất xuống, đồng thời cảm thấy nó bị lấy đi, bên tai còn văng vẳng âm thanh đứa con vô tội gào lớn như khát sữa xen cùng tiếng lạnh lùng dửng dưng của cai ngục nói tôi bị băng huyết trầm trọng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.