Thiên Huyền Địa Hoàng

Quyển 1 - Chương 57: Trò chơi chết chóc.

Cỏ Cỏ

19/02/2016

Lại “đùng đùng” hai tiếng ,cái thứ đang khống chế ngã xuống, tôi cũng theo đó được buông tha, chân lảo đảo một chút rồi đứng yên ổn soi đèn pin nhìn kỹ hung thủ. Chỉ là một tên lính cai tù mà khí lực thật lớn nhưng bộ dạng có chút kỳ quái.

-Tiểu Minh, không sao chứ?

Tôi không đáp lời, xua tay ý không sao rồi lại loạng choạng một chút đi tới bên Phong Linh, thấy hai cái xác loang lổ máu nằm bất động gần gã. Lại đưa mắt liếc một chút, vẫn là hai tên lính cai tù, da thịt cơ mặt dường như là thứ bị biến đổi rõ nét mà đáng sợ nhất, tựa thể trúng độc, trở lên tím tái với những mạch máu xanh lét nổi lên gồ ghề ghê rợn tựa đám trùng uốn éo muốn lòi ra ngoài dạo chơi.

Tôi đột nhiên liên tưởng tới cái tên bị thanh kiếm cổ Thắng Tà khống chế.

-tiểu Minh ,thật vẫn ổn đấy chứ?

Tôi nhìn gã gật gật nhưng Phong Linh dường như không tin, hai tay bám lấy bả vai kéo lại gần tỉ mỉ nhìn một lượt từ đầu đến chân.

-cậu chắc chắn?

Tôi mệt mỏi gạt hai tay gã ra, vừa bỏ đi vừa nói.

-tôi tự biết tình trạng bản thân.

-Tiểu Minh, tôi nói thật, cậu so với cái đám đang nằm chết dí này cũng không sai biệt lắm.

Nghe gã nói thế, nhất thời dừng bước, vừa xoay thân lại ngoài ý nhìn thấy một màn trấn động, hốt hoảng thông báo.

-Phong Linh, đằng sau.

Phong Linh giật mình một cái, nghe ra sự hoảng sợ trong chất giọng của tôi liền tức tốc nâng súng quay phắt lại. Sau lưng, ba tên vốn là xác chết rồi lại đang từ từ đứng dậy, lắc lư mấy cái rồi trợn trắng mắt hùng hổ vọt tới như chưa từng bị thương.

Phong Linh nhìn chưa đầy một giây đã nổ súng, đạn bắn ra dễ dàng phát nào cũng gim trúng mục tiêu .



-bọn ma quỷ này, còn không chịu siêu thoát, tao cho chúng mày nát như tương.

Tôi trợn mắt nhìn chằm chằm màn bắn phá của Phong Linh, lũ người không ra người ma quỷ không ra ma quỷ cứ như phát cuồng, nhe tầng tầng hàm răng nhọn hoắt như của dã thú đói khát lâu ngày, lại cứ như một cái bia tập bắn, cứ thế hứng trọn từng phát đạn.

Thế nhưng tôi cũng chỉ mất tập trung về phía Phong Linh vài giây, giây sau đã quay phắt lại tạo đà vung tay phang một cái thật mạnh. Cây dùi cui quả nhiên đập vào đầu kẻ âm thầm tiếp cận, cái đầu lật đi một bên rồi nhanh chóng tứ tốn chậm chãi quay lại trừng trừng nhìn. Tôi lại vận sức đập thêm một cú nữa vào thái dương, phản lực truyền lại, cảm giác như đánh vào khúc gỗ lim.

Trên thân thể gã có vài vết dao rạch đao cứa, đặc biệt ngay phần họng, một đường rạch dài máu còn be bét nơi đó nhưng đã đông đặc lại. Chợt nhận ra, đây không phải là tên lính bị Âu Tử Dạ giết lúc tấn công ở ngoài cửa điện thờ? Lúc đó tôi còn dừng lại nhìn một lượt rồi chắp tay khấn nguyện cho vong linh đám xấu số sớm lên cõi niết bàn.

Xem ra không linh nghiệm rồi. Biến thành tập đoàn thi quỷ.

Mới sao nhãng một chút liền cảm nhận một sức mạnh cực lớn túm lấy cánh tay đó, vặn nhẹ một cái tôi tức thì lao đi, phần eo đập vào một thanh sắt, thân thể như trái chín đổ ngục xuống đất, đau đến không thở nổi .

Gắng ngượng một chút mới khó nhọc chống cánh tay nguyện vẹn ngóc đầu dậy, nhìn cánh tay kia đã bị vặn cho trật khớp, đau tới chảy nước mắt.

Lại rầm một tiếng lớn va chạm, một vật lao gần chỗ tôi đập vào tủ sắt đựng đồ. Quay ra nhìn nhanh thấy bốn tên lính thân thể không còn nguyên vẹn đang lững thững lại gần Phong Linh.

Một tên phần bụng bị Phong Linh bắn nát bấy tới mức như một cái hố đen đặc, vừa di động thì “bộp bộp” mấy thứ bên trong cũng theo bước chân ồng ộc chảy xuống đất, mùi hôi thối theo đó xộc vào cánh mũi khiến tôi muốn ói. Vội đưa tay bịt mũi lại, thầm nghĩ thật giống mùi mấy bộ lòng phèo tim cật của lợn bị ôi thiu đã lâu chỉ thu hút được đám ruồi bọ vo ve tới kiếm trác.

Hai tên còn lại một tên bị nát bét nửa bên đầu, một tên bị bắn cho nhừ hai bắp đùi, dùng hai tay lết lết từng chút một lại gần, hàm răng sắc nhọn hung hiểm như đám đinh tán, cắn chặt lại gầm gừ như lũ linh cẩu khát máu cứ thế tiến gần tên Phong Linh.

Tôi trố mắt nhìn ,quả nhiên chuyện kỳ quái trên đời nhiều không đếm xuể, thiếu là cơ duyên ta được diện kiến hay không thôi. Thôi đi, cho xin hai chữ bình an được không, cái này là ác duyên, là xui xẻo mười tám đời cộng dồn.

Phong Linh dùng mũi súng khó khăn nâng đỡ cơ thể dậy, nhìn một màn bị quái vật siết chặt vòng vây, chửi một câu tay cũng bận rộn thay đạn.

-mẹ nó, thành ra như vậy rồi vẫn không chịu an phận nằm yên.

Tôi bám vào thành giường đứng dậy khó nhọc lại gần Phong Linh thế nhưng chân mới nhúc nhích được hai bước, phía sau một vật bay tới theo phản xạ tức tốc đưa hai tay lên che chắn mặt.

Bên cạnh tiếng súng lại nổ lên giòn giã.



Cái tên tấn công ban nãy tiện tay vớ lấy cái ghế gần giường phang vào đầu tôi, còn chưa hết choáng váng gã lại nhấc cái tủ sắt nhỏ ném tới. Tôi ngã vật lên giường, đau tới không nhúc nhích nổi, nhưng theo đó cổ họng bị túm lấy, gã quái vật chỉ cần dùng một bàn tay dễ dàng nhấc bổng lên.

Tôi nghe thấy tiếng Phong Linh khản giọng gọi tên mình...Sau đó là tiếng gào thét tức giận... rồi tiếng la đau đớn...như mũi khoan ,xoáy chặt vào óc.

Liếc mắt sang, tôi không nhìn thấy cậu ta, chỉ thấy một đám quái vật đã che kín tầm mắt. Không xong, cậu ta bị siết chặt tứ bề, sẽ không thoát được...sẽ bị ăn mất.

Gã thi quỷ từ tốn siết chặt cổ họng, không khí bị ngăn chặn lại hồi lâu, đầu óc hỗn độn điên loạn...

Một cơn đau buốt nơi bả vai thình lình xộc tới....

Tôi mở trừng trừng mắt nhìn lên trần nhà, tiếng cười nho nhỏ lại lặng lẽ hiện ra, từ không trung lởn vởn lượn quanh, cũng có thể là trong tiềm thức.

Tiếng cười khanh khách giống như của một kẻ cao cao tại thượng nhìn xuống thứ sinh vật thấp cổ bé họng, nhìn món đồ chơi bị dày vò trong đau đớn thống khổ sinh ra một khoái cảm thoải mái.

-lũ ma quỷ, tao cho chúng mày ra cám.

Tiếng Phong Linh gào lên căm giận, tôi vô thức đưa mắt tới, gã đã thoát khỏi ba tên thú săn mồi, bắn cho một tên đứt đôi thân thể mỗi nơi mỗi ngả, một tên thì mất luôn đầu rồi, tên cuối cùng thì tiêu luôn một phần bả vai cùng cánh tay.

-cho chúng mày thành bã bón cây, xem chúng mày còn đứng dậy nổi không?

Gã điên tiết nâng súng bắn liên tục mấy phát vào tên đang bóp cổ tôi.

Cánh tay của gã rụng xuống, tôi cũng rơi theo, khó khăn dứt cánh tay xương xẩu đó ra rồi vừa ho lụ sụ vừa loạng choạng chạy tới chỗ Phong Linh. Thế nhưng đi chưa được mấy bước lại thấy cái tên bị mất đầu từ phía sau dùng tứ chi bám lên người Phong Linh, ôm chặt tới mức gã có cựa quậy thế nào cũng không sao vùng thoát. Tên khác bị bắn cho lìa thân dưới, dùng sức bật của cánh tay nhảy lên, cắn một phát vào bả vai con mồi.

Phong Linh hét lên đau đớn.

Tôi còn chưa kịp thốt lên tiếng nào thì cái gã bị bắn cho cụt tay lại quay ra đá văng tôi đập vào cánh cửa.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Thiên Huyền Địa Hoàng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook