Chương 79: Đoàn kết ( Thượng )
Kinh Kha Thủ
29/03/2014
Bên ngoài trấn Lý Tạp.
Một đoàn gần ba mươi kẻ mạo hiểm dừng lại. Còn La Mông thì đứng trước mặt họ, vất vả nói cái gì đó.
- La Mông! Ngươi ngăn chúng ta lại làm gì? Chẳng lẽ, ngươi không muốn tìm tên kia nói rõ? - Hải Ngõa Duy khó hiểu nhìn La Mông.
Sau khi quyết định trở về trấn, cả đoàn kẻ mạo hiểm nhanh chóng quay về, hiển nhiên là muốn lôi tên mục sư Đặc Ni Tư ra để trút giận.
Có điều, trong chuyện này, La Mông không cảm thấy đơn giản như vậy. Bởi vì, so với những kẻ mạo hiểm, hắn còn hiểu rõ thái độ của mục sư Đặc Ni Tư và Nam tước lĩnh chủ hơn.
Đầu tiên, người mà bọn họ muốn đụng tới không phải là một người thường mà là một nhân viên thần chức. Đây là loại người mà ngay cả quý tộc cũng không dễ phán quyết. Tất cả tội lỗi đều phải từ giáo hội quyết định.
Mục sư Đặc Ni Tư là người chủ trì thần điện trong trấn. Nếu gã phủ nhận thì cho dù có thêm người tới làm chứng cũng không thể trị tội gã được.
Huống chi, nam tước đại nhân càng không hy vọng trong lãnh địa mình có nhân viên thần chức xảy ra việc làm ác. Vì vậy có thể sau khi chuyện xảy ra, lão còn cản trở hành vi trả thù của kẻ mạo hiểm.
Quan trọng hơn nếu để cho những kẻ mạo hiểm này vọt vào trong thần điện, thì dưới cơn giận rất dễ xảy ra chuyện ầm ĩ. Sau đó, hành vi của họ sẽ là tiêu điểm cho những người khác công kích.
Hiện giờ, điều phải làm đó là công bố chân tướng sự việc ra ngoài để cho mọi người đều biết, làm cho chuyện trở nên càng ầm ĩ càng tốt. Tốt nhất là tới mức không còn đè ép được nữa. Có như vậy, cho dù mục sư Đặc Ni Tư có quỷ kế gì thì cũng vo dụng còn nam tước muốn ngăn cản thì cũng bất lực.
Nghĩ tới đây, La Mông liền cảm thấy được việc quay về trấn là một sự lựa chọn không sáng suốt.
Vì vậy mà trước khi đoàn mạo hiểm hùng hổ xông vào trấn, La Mông nhanh chóng cản lại.
Hải Ngõa Duy thấy La Mông ngăn lại thì cảm thấy khó hiểu. Có điều, nghe xong La Mông giải thích, y cũng thấy mình mất bình tĩnh:
- Vậy chúng ta phải làm thế nào bây giờ? Về công hội kẻ mạo hiểm trước?
- Đúng vậy! Trước tiên, chúng ta về công hội kẻ mạo hiểm, lên án chuyện mục sư cấu kết với Lam Tạp Tây đánh lén thành viên trong đội với công hội. Giải quyết như vậy so với việc hùng hổ vào trong trấn. Như vậy, nếu có phải đối mặt với quan viên, chúng ta cũng nắm quyền chủ động. Dù sao thì công hội kẻ mạo hiểm cũng là người đứng ra bảo vệ kẻ mạo hiểm. Đến đó, có lẽ là một phương thức giải quyết hay nhất đúng không? - La Mông nói.
- Đúng vậy! Nghe theo lời ngươi. Trước hết quay về công hội kẻ mạo hiểm, mang chuyện xảy ra mà báo lên công hội. Thành viên của đội Lam Tạp Tây, các ngươi cũng có thể tố cáo với công hội. Dù sao thì việc lần này, các ngươi cũng là người bị hại. - Sau khi nghe La Mông nói, đội trưởng Hải Ngõa Duy cũng quyết định không trở về trấn nhỏ ngay mà về công hội trước.
Đồng thời, gã cũng chấp nhận lời đề nghị của La Mông, giữ chuyện hợp tác với thành viên của đội Lam Tạp Tây.
Mặc dù chuyện Lam Tạp Tây làm nói là ân oán riêng nhưng là một người mạo hiểm, hành vi của gã đã làm cho bọn họ nổi giận. Cái chuyện phản bội thành viên trong khi làm nhiệm vụ là một chuyện không thể tha thứ đối với kẻ mạo hiểm. Bất kể hành động này có ảnh hưởng tới cuộc sống của mình hay không.
Dù sao thì chuyện này một khi được dung túng, mà tiếp diễn thì sau khi thực hiện nhiệm vụ, tính mạng của thành viên trong đội bất cứ lúc nào cũng bị uy hiếp.
Kẻ mạo hiểm vốn là một trong những nghề rất nguy hiểm. Trong lúc liên tục mạo hiểm làm nhiệm vụ còn phải đề phòng người xung quanh ám sát mình thì sẽ ảnh hưởng rất nhiều tới cả đội.
Vì vậy, một khi xuất hiện hành vi phản bội của kẻ mạo hiểm trong khi thực hiện nhiệm vụ thì kẻ đó chắc chắn sẽ bị tất cả những kẻ mạo hiểm khác phỉ nhổ.
Huống chi, hành vi của Lam Tạp Tây còn gián tiếp làm mấy người bị chết. Hơn nữa, gã còn ra tay giết chết một thành viên trong đội của mình, còn chuẩn bị diệt khẩu tất cả những thành viên khác có mặt trong hầm ngầm. Ngươi như vậy đủ khiến cho cả đội tức giận.
Mà thành viên của đội Lam Tạp Tây có thể nói là không chỉ oán hận y lừa gạt tình cảm của họ mà còn hận y máu lạnh, khiến cho họ có cảm giác bị sỉ nhục.
Vì vậy mà sau khi Lam Tạp Tây bị chết, tất cả cơn giận của họ đổ hết lên người của mục sư Đặc Ni Tư. Hơn nữa, thời gian trôi đi, cơn giận lại càng lúc càng tăng.
Sau khi nghe không về trấn trước mà đi vòng tới công hội kẻ mạo hiểm ở trong thành, thành viên của đội Lam Tạp Tây cũng đồng ý.
Vì vậy mà đoàn người lại chậm rãi đi về thành nhỏ.
Vào mùa xuân, cái thành nhỏ nhìn có sức sống hơn mùa đông rất nhiều. Binh lính nơi cửa thành cũng nhìn mới hơi, mặc dù ăn mặc có chút giản dị nhưng cũng coi là có tinh thần. Mà đội tân binh hoàn toàn khác với đội lính cũ, ngày đầu tiên đứng gác khiến cho họ cảm thấy thoải mái. Vầng thái dương lên cao khiến cho họ đứng khuất trong cửa thành mà tán gẫu, thảo luận về một cô gái xinh xắn nào đó.
Đúng lúc này, một tên binh sĩ chợt ngẩng đầu nhìn ra ngoài thành mà giật mình, vội lôi tay người bên cạnh.
- Này này! Đám người kia là ai? Dường như không đúng lắm. Chúng ta có phải tra hỏi một chút không?
Đám binh lính ngẩng dầu nhìn lên thì thấy trên đường có một đám thoáng nhìn như tộc ăn thịt người đang hùng hổ đi tới. Trên người bọn họ lại có vết máu khiến cho chúng kinh hãi.
- Dường như không ổn lắm. Chẳng lẽ...là địch tới tập kích sao? Chúng ta! Chúng ta có nên đóng cửa thành hay không? - Do đây là một đám tân binh, lại lần đầu tiên gặp tình huống như vậy cho nên kinh hoàng, nhanh chóng đóng cổng thành lại.
Khi đám La Mông tới nơi, thấy cảnh tượng như vậy chỉ biết dở khóc dở cười. Cho dù họ có nói thế nào thì đám binh lính cũng không chịu mở cổng.
Cho tới khi quan giữ cửa thành chạy tới, hỏi rõ tình hình thì đã được một lúc. Bởi vậy mà đám mạo hiểm vốn tức giận vì chờ đợi trong thời gian dài, cũng chỉ biết trừng mắt nhìn đám lính nhưng không thể ấn đầu chúng xuống đất. Ai bảo bản thân mình hiện giờ nhìn cũng đâu giống với những người lương thiện? Vì vậy mà họ đành phải dồn cơn tức lên đầu mục sư Đặc Ni Tư rồi hùng hổ đi tới công hội kẻ mạo hiểm.
Thấy đám người La Mông đi xa, quan giữ cửa thành vỗ đầu đám binh lính:
- Nói cho ta các ngươi có cái gì? Chưa thấy kẻ mạo hiểm bao giờ hay sao?
Đám tân binh bị quát đều cúi đầu, làm như đang hối lỗi. Tới lúc này, trong lòng họ mới xuất hiện ý nghĩ, việc giữ cửa thành cũng không phải là việc thoải mái lắm.
Còn đám người La Mông nhanh chóng đi tới công hội kẻ mạo hiểm. Lần này, đón tiếp bọn họ vẫn là người trung niên mà lần trước La Mông đã gặp. Thấy quần áo họ nhếch nhác, y cũng không ngạc nhiên như là chuyện thường xuyên vậy.
- Các ngươi muốn vào tố cáo ai? Tố cáo có người trong lúc làm nhiệm vụ phản bội đồng đội? - Nhưng khi vào đến bên trong, tới đại sảnh của công hôi, nữ tử từng đăng ký Đức Lỗ Y cho La Mông biết được tin liền kinh ngạc nhìn mọi người.
Chẳng riêng gì cô, những kẻ mạo hiểm khác có mặt nghe thấy vậy cũng chạy tới. Có một số người quen biết với Hải Ngõa Duy liền nhanh chóng hỏi thăm.
Sau đó mọi người mới biết được người có tên Lam Tạp Tây không ngờ trong lúc làm nhiệm vụ vị báo thù riêng còn định giết chết tất cả thành viên. Tội ác đó khiến cho tất cả những kẻ mạo hiểm đều tức giận.
Còn sau đó, đám người Hải Ngõa Duy tuyên bố tội của mục sư Đặc Ni Tư lại khơi dậy mối thù chung của mọi người.
Kẻ mạo hiểm là một trong những nghề có thể nói là đoàn kết nhất. Mặc dù bọn họ thường xuyên trong lúc thi hành nhiệm vụ có sự cạnh tranh nhưng không ảnh hưởng tới việc bọn họ đối chọi với những kẻ bên ngoài. Đó chính là sự đoàn kết của cái nghề này.
- Không ngờ mục sư cũng có kẻ khốn nạn như vậy. - Một người không quen biết với đám người La Mông mắng to:
- Người như thế mà có thể làm mục sư thì đúng là hoang đường. Đây đúng là làm vấy bẩn cho thần điện.
- Đúng vậy! Cái loại khốn nạn đó mà có thể làm mục sư thì đúng là nực cười.
- Gã không xứng đáng làm mục sư. Cái loại này mà còn có thể ngồi ở trấn Lý Tạp thì không biết là còn gây ra chuyện gì nữa.
- Nói đúng lắm! Tất cả mọi người phải chống lại hắn. Ngươi như thế mà có thể khoác áo mục sư thì đúng là khinh nhờn tới nữ thần đại địa.
Rất nhiều kẻ mạo hiểm nổi giận với thái độ của mục sư Đặc Ni Tư, và bất mãn đối với việc y có thể làm mục sư.
Trong sự phẫn nộ của mọi người, công hội kẻ mạo hiểm quyết định điều tra chuyện này. Hơn nữa, dưới nhiều người làm chứng, chuyện này nhanh chóng lan rộng trong giới kẻ mạo hiểm.
Công hội kẻ mạo hiểm ra mặt cũng đồng nghĩa với việc thông cáo với tất cả kẻ mạo hiểm, thừa nhận tính chân thật của sự việc này.
Còn đám người Hải Ngõa Duy nhằm vào những người quen của mình khiến cho những kẻ mạo hiểm khác biết được chuyện này cũng vô cùng tức giận.
Một đoàn gần ba mươi kẻ mạo hiểm dừng lại. Còn La Mông thì đứng trước mặt họ, vất vả nói cái gì đó.
- La Mông! Ngươi ngăn chúng ta lại làm gì? Chẳng lẽ, ngươi không muốn tìm tên kia nói rõ? - Hải Ngõa Duy khó hiểu nhìn La Mông.
Sau khi quyết định trở về trấn, cả đoàn kẻ mạo hiểm nhanh chóng quay về, hiển nhiên là muốn lôi tên mục sư Đặc Ni Tư ra để trút giận.
Có điều, trong chuyện này, La Mông không cảm thấy đơn giản như vậy. Bởi vì, so với những kẻ mạo hiểm, hắn còn hiểu rõ thái độ của mục sư Đặc Ni Tư và Nam tước lĩnh chủ hơn.
Đầu tiên, người mà bọn họ muốn đụng tới không phải là một người thường mà là một nhân viên thần chức. Đây là loại người mà ngay cả quý tộc cũng không dễ phán quyết. Tất cả tội lỗi đều phải từ giáo hội quyết định.
Mục sư Đặc Ni Tư là người chủ trì thần điện trong trấn. Nếu gã phủ nhận thì cho dù có thêm người tới làm chứng cũng không thể trị tội gã được.
Huống chi, nam tước đại nhân càng không hy vọng trong lãnh địa mình có nhân viên thần chức xảy ra việc làm ác. Vì vậy có thể sau khi chuyện xảy ra, lão còn cản trở hành vi trả thù của kẻ mạo hiểm.
Quan trọng hơn nếu để cho những kẻ mạo hiểm này vọt vào trong thần điện, thì dưới cơn giận rất dễ xảy ra chuyện ầm ĩ. Sau đó, hành vi của họ sẽ là tiêu điểm cho những người khác công kích.
Hiện giờ, điều phải làm đó là công bố chân tướng sự việc ra ngoài để cho mọi người đều biết, làm cho chuyện trở nên càng ầm ĩ càng tốt. Tốt nhất là tới mức không còn đè ép được nữa. Có như vậy, cho dù mục sư Đặc Ni Tư có quỷ kế gì thì cũng vo dụng còn nam tước muốn ngăn cản thì cũng bất lực.
Nghĩ tới đây, La Mông liền cảm thấy được việc quay về trấn là một sự lựa chọn không sáng suốt.
Vì vậy mà trước khi đoàn mạo hiểm hùng hổ xông vào trấn, La Mông nhanh chóng cản lại.
Hải Ngõa Duy thấy La Mông ngăn lại thì cảm thấy khó hiểu. Có điều, nghe xong La Mông giải thích, y cũng thấy mình mất bình tĩnh:
- Vậy chúng ta phải làm thế nào bây giờ? Về công hội kẻ mạo hiểm trước?
- Đúng vậy! Trước tiên, chúng ta về công hội kẻ mạo hiểm, lên án chuyện mục sư cấu kết với Lam Tạp Tây đánh lén thành viên trong đội với công hội. Giải quyết như vậy so với việc hùng hổ vào trong trấn. Như vậy, nếu có phải đối mặt với quan viên, chúng ta cũng nắm quyền chủ động. Dù sao thì công hội kẻ mạo hiểm cũng là người đứng ra bảo vệ kẻ mạo hiểm. Đến đó, có lẽ là một phương thức giải quyết hay nhất đúng không? - La Mông nói.
- Đúng vậy! Nghe theo lời ngươi. Trước hết quay về công hội kẻ mạo hiểm, mang chuyện xảy ra mà báo lên công hội. Thành viên của đội Lam Tạp Tây, các ngươi cũng có thể tố cáo với công hội. Dù sao thì việc lần này, các ngươi cũng là người bị hại. - Sau khi nghe La Mông nói, đội trưởng Hải Ngõa Duy cũng quyết định không trở về trấn nhỏ ngay mà về công hội trước.
Đồng thời, gã cũng chấp nhận lời đề nghị của La Mông, giữ chuyện hợp tác với thành viên của đội Lam Tạp Tây.
Mặc dù chuyện Lam Tạp Tây làm nói là ân oán riêng nhưng là một người mạo hiểm, hành vi của gã đã làm cho bọn họ nổi giận. Cái chuyện phản bội thành viên trong khi làm nhiệm vụ là một chuyện không thể tha thứ đối với kẻ mạo hiểm. Bất kể hành động này có ảnh hưởng tới cuộc sống của mình hay không.
Dù sao thì chuyện này một khi được dung túng, mà tiếp diễn thì sau khi thực hiện nhiệm vụ, tính mạng của thành viên trong đội bất cứ lúc nào cũng bị uy hiếp.
Kẻ mạo hiểm vốn là một trong những nghề rất nguy hiểm. Trong lúc liên tục mạo hiểm làm nhiệm vụ còn phải đề phòng người xung quanh ám sát mình thì sẽ ảnh hưởng rất nhiều tới cả đội.
Vì vậy, một khi xuất hiện hành vi phản bội của kẻ mạo hiểm trong khi thực hiện nhiệm vụ thì kẻ đó chắc chắn sẽ bị tất cả những kẻ mạo hiểm khác phỉ nhổ.
Huống chi, hành vi của Lam Tạp Tây còn gián tiếp làm mấy người bị chết. Hơn nữa, gã còn ra tay giết chết một thành viên trong đội của mình, còn chuẩn bị diệt khẩu tất cả những thành viên khác có mặt trong hầm ngầm. Ngươi như vậy đủ khiến cho cả đội tức giận.
Mà thành viên của đội Lam Tạp Tây có thể nói là không chỉ oán hận y lừa gạt tình cảm của họ mà còn hận y máu lạnh, khiến cho họ có cảm giác bị sỉ nhục.
Vì vậy mà sau khi Lam Tạp Tây bị chết, tất cả cơn giận của họ đổ hết lên người của mục sư Đặc Ni Tư. Hơn nữa, thời gian trôi đi, cơn giận lại càng lúc càng tăng.
Sau khi nghe không về trấn trước mà đi vòng tới công hội kẻ mạo hiểm ở trong thành, thành viên của đội Lam Tạp Tây cũng đồng ý.
Vì vậy mà đoàn người lại chậm rãi đi về thành nhỏ.
Vào mùa xuân, cái thành nhỏ nhìn có sức sống hơn mùa đông rất nhiều. Binh lính nơi cửa thành cũng nhìn mới hơi, mặc dù ăn mặc có chút giản dị nhưng cũng coi là có tinh thần. Mà đội tân binh hoàn toàn khác với đội lính cũ, ngày đầu tiên đứng gác khiến cho họ cảm thấy thoải mái. Vầng thái dương lên cao khiến cho họ đứng khuất trong cửa thành mà tán gẫu, thảo luận về một cô gái xinh xắn nào đó.
Đúng lúc này, một tên binh sĩ chợt ngẩng đầu nhìn ra ngoài thành mà giật mình, vội lôi tay người bên cạnh.
- Này này! Đám người kia là ai? Dường như không đúng lắm. Chúng ta có phải tra hỏi một chút không?
Đám binh lính ngẩng dầu nhìn lên thì thấy trên đường có một đám thoáng nhìn như tộc ăn thịt người đang hùng hổ đi tới. Trên người bọn họ lại có vết máu khiến cho chúng kinh hãi.
- Dường như không ổn lắm. Chẳng lẽ...là địch tới tập kích sao? Chúng ta! Chúng ta có nên đóng cửa thành hay không? - Do đây là một đám tân binh, lại lần đầu tiên gặp tình huống như vậy cho nên kinh hoàng, nhanh chóng đóng cổng thành lại.
Khi đám La Mông tới nơi, thấy cảnh tượng như vậy chỉ biết dở khóc dở cười. Cho dù họ có nói thế nào thì đám binh lính cũng không chịu mở cổng.
Cho tới khi quan giữ cửa thành chạy tới, hỏi rõ tình hình thì đã được một lúc. Bởi vậy mà đám mạo hiểm vốn tức giận vì chờ đợi trong thời gian dài, cũng chỉ biết trừng mắt nhìn đám lính nhưng không thể ấn đầu chúng xuống đất. Ai bảo bản thân mình hiện giờ nhìn cũng đâu giống với những người lương thiện? Vì vậy mà họ đành phải dồn cơn tức lên đầu mục sư Đặc Ni Tư rồi hùng hổ đi tới công hội kẻ mạo hiểm.
Thấy đám người La Mông đi xa, quan giữ cửa thành vỗ đầu đám binh lính:
- Nói cho ta các ngươi có cái gì? Chưa thấy kẻ mạo hiểm bao giờ hay sao?
Đám tân binh bị quát đều cúi đầu, làm như đang hối lỗi. Tới lúc này, trong lòng họ mới xuất hiện ý nghĩ, việc giữ cửa thành cũng không phải là việc thoải mái lắm.
Còn đám người La Mông nhanh chóng đi tới công hội kẻ mạo hiểm. Lần này, đón tiếp bọn họ vẫn là người trung niên mà lần trước La Mông đã gặp. Thấy quần áo họ nhếch nhác, y cũng không ngạc nhiên như là chuyện thường xuyên vậy.
- Các ngươi muốn vào tố cáo ai? Tố cáo có người trong lúc làm nhiệm vụ phản bội đồng đội? - Nhưng khi vào đến bên trong, tới đại sảnh của công hôi, nữ tử từng đăng ký Đức Lỗ Y cho La Mông biết được tin liền kinh ngạc nhìn mọi người.
Chẳng riêng gì cô, những kẻ mạo hiểm khác có mặt nghe thấy vậy cũng chạy tới. Có một số người quen biết với Hải Ngõa Duy liền nhanh chóng hỏi thăm.
Sau đó mọi người mới biết được người có tên Lam Tạp Tây không ngờ trong lúc làm nhiệm vụ vị báo thù riêng còn định giết chết tất cả thành viên. Tội ác đó khiến cho tất cả những kẻ mạo hiểm đều tức giận.
Còn sau đó, đám người Hải Ngõa Duy tuyên bố tội của mục sư Đặc Ni Tư lại khơi dậy mối thù chung của mọi người.
Kẻ mạo hiểm là một trong những nghề có thể nói là đoàn kết nhất. Mặc dù bọn họ thường xuyên trong lúc thi hành nhiệm vụ có sự cạnh tranh nhưng không ảnh hưởng tới việc bọn họ đối chọi với những kẻ bên ngoài. Đó chính là sự đoàn kết của cái nghề này.
- Không ngờ mục sư cũng có kẻ khốn nạn như vậy. - Một người không quen biết với đám người La Mông mắng to:
- Người như thế mà có thể làm mục sư thì đúng là hoang đường. Đây đúng là làm vấy bẩn cho thần điện.
- Đúng vậy! Cái loại khốn nạn đó mà có thể làm mục sư thì đúng là nực cười.
- Gã không xứng đáng làm mục sư. Cái loại này mà còn có thể ngồi ở trấn Lý Tạp thì không biết là còn gây ra chuyện gì nữa.
- Nói đúng lắm! Tất cả mọi người phải chống lại hắn. Ngươi như thế mà có thể khoác áo mục sư thì đúng là khinh nhờn tới nữ thần đại địa.
Rất nhiều kẻ mạo hiểm nổi giận với thái độ của mục sư Đặc Ni Tư, và bất mãn đối với việc y có thể làm mục sư.
Trong sự phẫn nộ của mọi người, công hội kẻ mạo hiểm quyết định điều tra chuyện này. Hơn nữa, dưới nhiều người làm chứng, chuyện này nhanh chóng lan rộng trong giới kẻ mạo hiểm.
Công hội kẻ mạo hiểm ra mặt cũng đồng nghĩa với việc thông cáo với tất cả kẻ mạo hiểm, thừa nhận tính chân thật của sự việc này.
Còn đám người Hải Ngõa Duy nhằm vào những người quen của mình khiến cho những kẻ mạo hiểm khác biết được chuyện này cũng vô cùng tức giận.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.