Chương 75: Dữ Tợn (Thượng)
Kinh Kha Thủ
10/03/2014
Biến cố bất ngờ gần như xảy ra trong nháy mắt. Mặc dù chỉ trong nháy mắt nhưng Lam Tạp Tây chém người, La Mông bị thương, thần tượng vỡ nát chỉ diễn ra cực nhanh.
Chờ khi tất cả mọi người kịp phản ứng thì Lam Tạp Tây đã thành công. La Mông bị chém ngã xuống, máu chảy đầy đất. Việc đã xảy ra không thể cứu vãn được nữa.
Bởi vì chuyện xảy ra quá đột ngột cho nên khiến cho mọi người sững sờ, tới khi bừng tỉnh thì chỉ biết quát hỏi:
- Đội trưởng! Ngươi đang làm gì vậy? Đó là La Mông chứ không phải là Hùng Địa Tinh. Tại sao ngươi lại chém hắn?
- Lam Tạp Tây! Ngươi điên rồi sao?
- La Mông! Tới xem hắn thế nào! Khốn kiếp, không thể nhúc nhích được.
Đội viên của Lam Tạp Tây thì kinh ngạc. Còn đội viên Hải Ngõa Duy thì ngây người. Bọn họ không hiểu hành động của Lam Tạp Tây là như thế nào. La Mông trong việc cứu chữa từ trước đến nay lúc nào cũng tận tâm tận lực. Lần trước mạo hiểm với đội viên Hải Ngõa Duy, mọi người có quan hệ rất tốt. Tuy rằng đội viên của Lam Tạp Tây có chút thành kiến nhưng việc tàn sát lẫn nhau khiến cho bọn họ kinh hãi.
Còn đội trưởng Hải Ngõa Duy sau phút kinh hoàng cố gắng bò tới bên cạnh La Mông. Thấy La Mông vẫn còn chưa tắt thở, đang cố gắng mở mắt nhìn mình thì cảm thấy khổ sở:
- La Mông! Ngươi bị thương có nặng không? Đừng lo lắng! Ta sẽ đưa ngươi về trấn, nhờ đại sư Kiệt Pháp chữa cho ngươi.
- Không...hắn không để cho chúng ta trở về... - Lúc này, La Mông đang cảm nhận thứ lực lượng kia chữa trị cho thân thể của mình. Thứ hiện tại mà hắn cần đó là kéo dài thời gian, để cho hắn có thể hồi phục. Thấy Hải Ngõa Duy đi tới trước mặt mình, hắn ho khan mấy tiếng.
Nhìn thấy La Mông đang chảy máu, hết sức yếu ớt, Hải Ngõa Duy càng nhìn càng tức giận. Gã quay đầu nhìn Lam Tạp Tây giận dữ mà nói:
- Lam Tạp Tây! Nhìn chuyện ngươi làm xem. Ngươi điên rồi hay sao? Tại sao lại xuống tay với cả đồng bọn của mình?
Tuy rằng gã không biết Lam Tạp Tây và La Mông có chuyện gì, cũng không hiểu tại sao y lại hạ độc thủ với La Mông nhưng gã tin thái độ làm người của La Mông không làm chuyện nguy hại với thành viên trong đội. Mà ngoại trừ lý do này ra, oán thù riêng trong những lúc thực hiện những nhiệm vụ lớn ra mà giải quyết đó là điều mà Hải Ngõa Duy không thể chấp nhận được.
Oán thù riêng có thể ở trong trường hợp khác giải quyết một cách quang minh chính đại hoặc ám sát cũng được. Nhưng trong thời điểm đang hợp tác với nhau, đột nhiên lại có sự trở mặt thì đối với những kẻ mạo hiểm như Hải Ngõa Duy so với ám sát và sử dụng âm mưu quỷ kế còn đê tiện hơn.
Đó chính là sự hạ thấp danh dự của bản thân, dẫm lên niềm tin của đồng đội. Làm như vậy trong bất cứ thời điểm nào cũng không thể tha thứ được. Là một kẻ mạo hiểm lão luyện, Hải Ngõa Duy căm thù tận xương tận tủy với những kẻ đem oán thù riêng vào trong quá trình thực hiện nhiệm vụ.
Có điều, gã nghĩ như vậy nhưng không phải ai cũng nghĩ thế. Ít nhất với tình hình trước mắt thì đám thành viên đội Lam Tạp Tây sau lúc kinh ngạc liền im lặng.
Bọn họ đang đợi một lời giải thích của đội trưởng tại sao lại hạ sát thủ đối với La Mông. Trong suy nghĩ của họ vẫn hy vọng đội trưởng có thể cho họ một lời giải thích hợp lý.
Tuy rằng vừa rồi La Mông chữa trị cho họ khiến cho họ cảm động nhưng là đội viên, họ có phần nghiêng về phía đội trưởng của mình hơn.
Hơn nữa, vũ kỹ, phong độ, sức hút của Lam Tạp Tây cùng với thủ đoạn đều hết sức đúng chỗ. Trong khoảng thời gian ngắn, gã tạo cho thành viên của mình một sự tín nhiệm rất lớn. Vì vậy đối với một người vốn có thành kiến và một người là đội trưởng của mình, thành viên của Lam Tạp Tây lựa chọn tin vào người thứ hai.
- Ngươi đừng có nhúc nhích, để ta xem. Nhất định là La Mông có vấn đề nếu không thì đội trưởng sẽ không ra tay với hắn. Để xem, đội trưởng sẽ nhanh chóng đưa ra lý do để cho chúng ta nhận rõ bộ mặt của hắn. - Thấy Hách La ở bên cạnh cử động, lo lắng hắn gây rắc rối cho Lam Tạp Tây nên Chu Mã Lệ ở bên cạnh liền kéo gã xuống rồi lớn tiếng nói.
Hiển nhiên, lời nói của cô ta cũng là suy nghĩ của tất cả thành viên của đội Lam Tạp Tây.
Nghe thấy cô nói vậy chỉ có Hải Ngõa Duy và tiểu đội của mình là nhìn cô ta với ánh mắt tức giận.
- Chu Mã Lệ! Ngươi đang nói cái gì?
Chu Mã Lệ chẳng hề để ý chỉ cười lạnh, nói:
- Ta nói gì? Hừ! Đội trưởng Lam Tạp Tây vừa muốn giết hắn chứng tỏ hắn có vấn đề. Nếu không vì sao đội trưởng không giết người khác mà lại ra tay với hắn? Bây giờ thế nào? Hắn là thành viên của các ngươi, bây giờ có vấn đề, ngươi sợ hãi việc gì thì cứ nói thẳng. Chúng ta là người đại nhân đại lượng sẽ không chê cười tiểu đội các ngươi...
Nói xong, cô ta gố gắng dịch chuyển sang một bên, nở nụ cười lạnh nhìn những thành viên trong đội của mình sau đó ngẩng đầu lên hỏi với một sự hy vọng:
- Đội trưởng! Ngươi nói cho họ biết rằng tại sao ngươi lại muốn giết La Mông?
Thấy ánh mắt của mọi người đầy hy vọng nhìn mình, Lam Tạp Tây nhấc bảo kiếm, mũi kiếm chĩa về phía La Mông, tay kia nắm chặt lại rồi đột nhiên bả vai gã khẽ run run rồi càng lúc càng mạnh.
Áp lực tiếng cười lúc đầu mọi người còn không nghe thấy nhưng về sau gần như thành tiếng cười điên cuồng.
Trong tiếng cười như kẻ điên của mình, Lam Tạp Tây như biến thành một kẻ khác, mất đi sự tao nhã hiền lành bên ngoài, chẳng khác gì một kẻ điên.
Điều đó khiến cho Chu Mã Lệ cảm thấy sợ hãi. Gã cười gần như tới mức không thở nổi. Cho tới khi dừng lại, bả vai của gã vẫn còn giật giật như nghe thấy chuyện gì buồn cười nhất thế gian.
- Ngươi cười cái gì? Tại sao không nói cho chúng ta biết lại ra tay độc ác với La Mông? Ngươi là một tên điên. - Đột nhiên thấy gã cười như vậy, Hải Ngõa Duy tức giận gầm lên với gã.
- Ha ha! Ta cười cái gì? - Lam Tạp Tây cười nhẹ, đồng thời đưa tay chỉ vào mũi của mình. - Muốn biết ta cười gì hay sao? Ha ha! Ta đang cười các ngươi là một lũ ngu xuẩn.
Hắn đột nhiên giơ tay, nắm lấy tóc của Chu Mã lệ rồi nhấc lên.
Thấy cô ta hoảng sợ nhìn mình Lam Tạp Tây lại bật cười.
lần này gã chỉ cười mỉm giống như trước. Có điều, trong mắt của Chu Mã Lệ lại thấy một sự âm trầm đáng sợ khiến cho sắc mặt của cô ta trở nên khó coi.
- Ngươi có biết không? Ngay từ lúc đầu, ta đã rất ghét ngươi. Nhưng vì để cho kế hoạch báo thù của ta được trở nên hoàn mỹ, ta đành phải cố gắng nghe cái âm thanh khó chịu, những hành động kinh tởm của ngươi. - Lam Tạp Tây cười lạnh, nhìn Chu Mã Lệ với ánh mắt căm ghết như trong tay mình là một thứ rác rưởi, đáng buồn nôn.
- Đội trưởng... - Lúc này, Chu Mã Lệ vẫn còn chưa nghe hết đươc lời của đối phương do nét mặt của Lam Tạp Tây đã làm cho cô ta sợ hãi.
Cô ta cố gắng đưa đầu ra xa Lam Tạp Tây hơn một chút.
- Lam Tạp Tây! Rốt cuộc thì ngươi muốn làm gì? Ngươi có phải điên thật rồi hay không? - Lúc này, một gã thành viên trong đội của Lam Tạp Tây không nhịn được nữa, nhìn nét mặt hoảng sợ của Chu Mã Lệ mà quát lên.
Thấy nét mặt sợ hãi của Chu Mã lệ, Lam Tạp Tây nhíu mày rồi vất cô ta sang một bên.
- Đúng! Ta điên! Ta điên rồi. Các ngươi hỏi ta làm gì? Ta nói cho các ngươi biết, ta muốn giết La Mông! Giết một tên dân đen như hắn. Đừng có hỏi ta tại sao, ta không muốn nói mà các ngươi cũng không xứng đẻ biết.
Lam Tạp Tây cười lạnh chỉ từng người một:
- Các ngươi chỉ cần biết La Mông là kẻ thù của ta. Hôm nay nhất định phải giết hắn. Không! Không! Không thể giết hắn một cách nhẹ nhàng như vậy, ta phải giữ cho hắn còn chút hơi thở để cho hắn tận mắt nhìn thấy ta chặt tay chân của hắn xuống, tra tấn hắn.
Nói tới đây, như đang tưởng tượng ra cảnh đó, nét mặt của Lam Tạp Tây xuất hiện nụ cười tàn nhẫn.
- Lam Tạp Tây! Hóa ra ngươi đã có âm mưu từ trước. - Hải Ngõa Duy nghĩ tới những chuyện xảy ra gần đây mà sực tỉnh sau đó nói:
- Chẳng lẽ ngươi không sợ công hội kẻ mạo hiểm đuổi giết hay sao?
Vừa dứt lời nét mặt của những thành viên khác cũng trở nên nghiêm túc. Còn ánh mắt thành viên của đội Lam Tạp Tây thì nhìn gã với ánh mắt phức tạp.
Công hội kẻ mạo hiểm đã có quy định rõ ràng đó là khi làm nhiệm vụ các thành viên không được tàn sát lẫn nhau.
Nếu làm như vậy, không chỉ khiến cho kẻ mạo hiểm trên cả thế giới căm thù mà còn bị sự trừng phạt nghiêm khắc của công hội kẻ mạo hiểm.
- Ha ha ha! - Lam Tạp Tây lại như nghe thấy chuyện gì buồn cười nhất trên đời.
- Ngươi hỏi ta có sợ công hội kẻ mạo hiểm đuổi giết hay không à? Ha ha ha! Thật là buồn cười...
Lúc này, gần chân của hắn, Chu Mã Lệ đang từ từ dịch chuyển ra xa. Cô ả di chuyên hết sức cẩn thân sau đó cố gắng đứng dậy định bỏ chạy.
Hóa ra vừa rồi cô ta bị thương cũng không nặng lắm. Nhưng bây giờ, cảm giác sợ hãi khiến cho cô ta chỉ muốn chạy xa khỏi chỗ này càng nhanh càng tốt.
Nhưng ả nhanh chóng bị Lam Tạp Tây phát hiện. Gã giơ kiếm lên rồi bổ về phía Chu Mã Lệ. Một tiếng hét thảm thiết vang lên, thân thể của ả bị tách ra làm đôi. Còn Lam Tạp Tây thì nói một cách đắc ý:
- Người chết thì làm sao mà nói được?
Hành động của gã ngay lập tức khiến cho tất cả tức giận.
Chờ khi tất cả mọi người kịp phản ứng thì Lam Tạp Tây đã thành công. La Mông bị chém ngã xuống, máu chảy đầy đất. Việc đã xảy ra không thể cứu vãn được nữa.
Bởi vì chuyện xảy ra quá đột ngột cho nên khiến cho mọi người sững sờ, tới khi bừng tỉnh thì chỉ biết quát hỏi:
- Đội trưởng! Ngươi đang làm gì vậy? Đó là La Mông chứ không phải là Hùng Địa Tinh. Tại sao ngươi lại chém hắn?
- Lam Tạp Tây! Ngươi điên rồi sao?
- La Mông! Tới xem hắn thế nào! Khốn kiếp, không thể nhúc nhích được.
Đội viên của Lam Tạp Tây thì kinh ngạc. Còn đội viên Hải Ngõa Duy thì ngây người. Bọn họ không hiểu hành động của Lam Tạp Tây là như thế nào. La Mông trong việc cứu chữa từ trước đến nay lúc nào cũng tận tâm tận lực. Lần trước mạo hiểm với đội viên Hải Ngõa Duy, mọi người có quan hệ rất tốt. Tuy rằng đội viên của Lam Tạp Tây có chút thành kiến nhưng việc tàn sát lẫn nhau khiến cho bọn họ kinh hãi.
Còn đội trưởng Hải Ngõa Duy sau phút kinh hoàng cố gắng bò tới bên cạnh La Mông. Thấy La Mông vẫn còn chưa tắt thở, đang cố gắng mở mắt nhìn mình thì cảm thấy khổ sở:
- La Mông! Ngươi bị thương có nặng không? Đừng lo lắng! Ta sẽ đưa ngươi về trấn, nhờ đại sư Kiệt Pháp chữa cho ngươi.
- Không...hắn không để cho chúng ta trở về... - Lúc này, La Mông đang cảm nhận thứ lực lượng kia chữa trị cho thân thể của mình. Thứ hiện tại mà hắn cần đó là kéo dài thời gian, để cho hắn có thể hồi phục. Thấy Hải Ngõa Duy đi tới trước mặt mình, hắn ho khan mấy tiếng.
Nhìn thấy La Mông đang chảy máu, hết sức yếu ớt, Hải Ngõa Duy càng nhìn càng tức giận. Gã quay đầu nhìn Lam Tạp Tây giận dữ mà nói:
- Lam Tạp Tây! Nhìn chuyện ngươi làm xem. Ngươi điên rồi hay sao? Tại sao lại xuống tay với cả đồng bọn của mình?
Tuy rằng gã không biết Lam Tạp Tây và La Mông có chuyện gì, cũng không hiểu tại sao y lại hạ độc thủ với La Mông nhưng gã tin thái độ làm người của La Mông không làm chuyện nguy hại với thành viên trong đội. Mà ngoại trừ lý do này ra, oán thù riêng trong những lúc thực hiện những nhiệm vụ lớn ra mà giải quyết đó là điều mà Hải Ngõa Duy không thể chấp nhận được.
Oán thù riêng có thể ở trong trường hợp khác giải quyết một cách quang minh chính đại hoặc ám sát cũng được. Nhưng trong thời điểm đang hợp tác với nhau, đột nhiên lại có sự trở mặt thì đối với những kẻ mạo hiểm như Hải Ngõa Duy so với ám sát và sử dụng âm mưu quỷ kế còn đê tiện hơn.
Đó chính là sự hạ thấp danh dự của bản thân, dẫm lên niềm tin của đồng đội. Làm như vậy trong bất cứ thời điểm nào cũng không thể tha thứ được. Là một kẻ mạo hiểm lão luyện, Hải Ngõa Duy căm thù tận xương tận tủy với những kẻ đem oán thù riêng vào trong quá trình thực hiện nhiệm vụ.
Có điều, gã nghĩ như vậy nhưng không phải ai cũng nghĩ thế. Ít nhất với tình hình trước mắt thì đám thành viên đội Lam Tạp Tây sau lúc kinh ngạc liền im lặng.
Bọn họ đang đợi một lời giải thích của đội trưởng tại sao lại hạ sát thủ đối với La Mông. Trong suy nghĩ của họ vẫn hy vọng đội trưởng có thể cho họ một lời giải thích hợp lý.
Tuy rằng vừa rồi La Mông chữa trị cho họ khiến cho họ cảm động nhưng là đội viên, họ có phần nghiêng về phía đội trưởng của mình hơn.
Hơn nữa, vũ kỹ, phong độ, sức hút của Lam Tạp Tây cùng với thủ đoạn đều hết sức đúng chỗ. Trong khoảng thời gian ngắn, gã tạo cho thành viên của mình một sự tín nhiệm rất lớn. Vì vậy đối với một người vốn có thành kiến và một người là đội trưởng của mình, thành viên của Lam Tạp Tây lựa chọn tin vào người thứ hai.
- Ngươi đừng có nhúc nhích, để ta xem. Nhất định là La Mông có vấn đề nếu không thì đội trưởng sẽ không ra tay với hắn. Để xem, đội trưởng sẽ nhanh chóng đưa ra lý do để cho chúng ta nhận rõ bộ mặt của hắn. - Thấy Hách La ở bên cạnh cử động, lo lắng hắn gây rắc rối cho Lam Tạp Tây nên Chu Mã Lệ ở bên cạnh liền kéo gã xuống rồi lớn tiếng nói.
Hiển nhiên, lời nói của cô ta cũng là suy nghĩ của tất cả thành viên của đội Lam Tạp Tây.
Nghe thấy cô nói vậy chỉ có Hải Ngõa Duy và tiểu đội của mình là nhìn cô ta với ánh mắt tức giận.
- Chu Mã Lệ! Ngươi đang nói cái gì?
Chu Mã Lệ chẳng hề để ý chỉ cười lạnh, nói:
- Ta nói gì? Hừ! Đội trưởng Lam Tạp Tây vừa muốn giết hắn chứng tỏ hắn có vấn đề. Nếu không vì sao đội trưởng không giết người khác mà lại ra tay với hắn? Bây giờ thế nào? Hắn là thành viên của các ngươi, bây giờ có vấn đề, ngươi sợ hãi việc gì thì cứ nói thẳng. Chúng ta là người đại nhân đại lượng sẽ không chê cười tiểu đội các ngươi...
Nói xong, cô ta gố gắng dịch chuyển sang một bên, nở nụ cười lạnh nhìn những thành viên trong đội của mình sau đó ngẩng đầu lên hỏi với một sự hy vọng:
- Đội trưởng! Ngươi nói cho họ biết rằng tại sao ngươi lại muốn giết La Mông?
Thấy ánh mắt của mọi người đầy hy vọng nhìn mình, Lam Tạp Tây nhấc bảo kiếm, mũi kiếm chĩa về phía La Mông, tay kia nắm chặt lại rồi đột nhiên bả vai gã khẽ run run rồi càng lúc càng mạnh.
Áp lực tiếng cười lúc đầu mọi người còn không nghe thấy nhưng về sau gần như thành tiếng cười điên cuồng.
Trong tiếng cười như kẻ điên của mình, Lam Tạp Tây như biến thành một kẻ khác, mất đi sự tao nhã hiền lành bên ngoài, chẳng khác gì một kẻ điên.
Điều đó khiến cho Chu Mã Lệ cảm thấy sợ hãi. Gã cười gần như tới mức không thở nổi. Cho tới khi dừng lại, bả vai của gã vẫn còn giật giật như nghe thấy chuyện gì buồn cười nhất thế gian.
- Ngươi cười cái gì? Tại sao không nói cho chúng ta biết lại ra tay độc ác với La Mông? Ngươi là một tên điên. - Đột nhiên thấy gã cười như vậy, Hải Ngõa Duy tức giận gầm lên với gã.
- Ha ha! Ta cười cái gì? - Lam Tạp Tây cười nhẹ, đồng thời đưa tay chỉ vào mũi của mình. - Muốn biết ta cười gì hay sao? Ha ha! Ta đang cười các ngươi là một lũ ngu xuẩn.
Hắn đột nhiên giơ tay, nắm lấy tóc của Chu Mã lệ rồi nhấc lên.
Thấy cô ta hoảng sợ nhìn mình Lam Tạp Tây lại bật cười.
lần này gã chỉ cười mỉm giống như trước. Có điều, trong mắt của Chu Mã Lệ lại thấy một sự âm trầm đáng sợ khiến cho sắc mặt của cô ta trở nên khó coi.
- Ngươi có biết không? Ngay từ lúc đầu, ta đã rất ghét ngươi. Nhưng vì để cho kế hoạch báo thù của ta được trở nên hoàn mỹ, ta đành phải cố gắng nghe cái âm thanh khó chịu, những hành động kinh tởm của ngươi. - Lam Tạp Tây cười lạnh, nhìn Chu Mã Lệ với ánh mắt căm ghết như trong tay mình là một thứ rác rưởi, đáng buồn nôn.
- Đội trưởng... - Lúc này, Chu Mã Lệ vẫn còn chưa nghe hết đươc lời của đối phương do nét mặt của Lam Tạp Tây đã làm cho cô ta sợ hãi.
Cô ta cố gắng đưa đầu ra xa Lam Tạp Tây hơn một chút.
- Lam Tạp Tây! Rốt cuộc thì ngươi muốn làm gì? Ngươi có phải điên thật rồi hay không? - Lúc này, một gã thành viên trong đội của Lam Tạp Tây không nhịn được nữa, nhìn nét mặt hoảng sợ của Chu Mã Lệ mà quát lên.
Thấy nét mặt sợ hãi của Chu Mã lệ, Lam Tạp Tây nhíu mày rồi vất cô ta sang một bên.
- Đúng! Ta điên! Ta điên rồi. Các ngươi hỏi ta làm gì? Ta nói cho các ngươi biết, ta muốn giết La Mông! Giết một tên dân đen như hắn. Đừng có hỏi ta tại sao, ta không muốn nói mà các ngươi cũng không xứng đẻ biết.
Lam Tạp Tây cười lạnh chỉ từng người một:
- Các ngươi chỉ cần biết La Mông là kẻ thù của ta. Hôm nay nhất định phải giết hắn. Không! Không! Không thể giết hắn một cách nhẹ nhàng như vậy, ta phải giữ cho hắn còn chút hơi thở để cho hắn tận mắt nhìn thấy ta chặt tay chân của hắn xuống, tra tấn hắn.
Nói tới đây, như đang tưởng tượng ra cảnh đó, nét mặt của Lam Tạp Tây xuất hiện nụ cười tàn nhẫn.
- Lam Tạp Tây! Hóa ra ngươi đã có âm mưu từ trước. - Hải Ngõa Duy nghĩ tới những chuyện xảy ra gần đây mà sực tỉnh sau đó nói:
- Chẳng lẽ ngươi không sợ công hội kẻ mạo hiểm đuổi giết hay sao?
Vừa dứt lời nét mặt của những thành viên khác cũng trở nên nghiêm túc. Còn ánh mắt thành viên của đội Lam Tạp Tây thì nhìn gã với ánh mắt phức tạp.
Công hội kẻ mạo hiểm đã có quy định rõ ràng đó là khi làm nhiệm vụ các thành viên không được tàn sát lẫn nhau.
Nếu làm như vậy, không chỉ khiến cho kẻ mạo hiểm trên cả thế giới căm thù mà còn bị sự trừng phạt nghiêm khắc của công hội kẻ mạo hiểm.
- Ha ha ha! - Lam Tạp Tây lại như nghe thấy chuyện gì buồn cười nhất trên đời.
- Ngươi hỏi ta có sợ công hội kẻ mạo hiểm đuổi giết hay không à? Ha ha ha! Thật là buồn cười...
Lúc này, gần chân của hắn, Chu Mã Lệ đang từ từ dịch chuyển ra xa. Cô ả di chuyên hết sức cẩn thân sau đó cố gắng đứng dậy định bỏ chạy.
Hóa ra vừa rồi cô ta bị thương cũng không nặng lắm. Nhưng bây giờ, cảm giác sợ hãi khiến cho cô ta chỉ muốn chạy xa khỏi chỗ này càng nhanh càng tốt.
Nhưng ả nhanh chóng bị Lam Tạp Tây phát hiện. Gã giơ kiếm lên rồi bổ về phía Chu Mã Lệ. Một tiếng hét thảm thiết vang lên, thân thể của ả bị tách ra làm đôi. Còn Lam Tạp Tây thì nói một cách đắc ý:
- Người chết thì làm sao mà nói được?
Hành động của gã ngay lập tức khiến cho tất cả tức giận.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.