Chương 26: Giác ngộ nho nhỏ. (hạ)
Kinh Kha Thủ
17/04/2013
Pháp Phí ngẩn người lầm tức đấm La Mông một cái:
- Ngươi nói cái gì vậy? Chúng ta là bạn tốt. Nếu vừa rồi không có ngươi thì bây giờ chúng ta đã bị bọn họ giết rồi.
Mặc dù sự việc đã xong được một lúc nhưng nhớ lại cảnh vừa rồi, Pháp Phí vẫn còn sợ hãi. Âm thanh của gã từ từ nhỏ dần:
- Trong mắt những người đó, chúng ta chẳng khác gì những con kiến có thể dẫm đạp tùy ý. Nếu như không có ngươi, vừa rồi chúng ta đã xong. Bọn chúng, bọn chúng cơ bản không có ý tha cho chúng ta.
- Đúng vậy! Trong mắt chúng, chúng ta chẳng khác nào con kiến. - Sự u ám trong mắt La Mông từ từ biến mất mà thở dài.
Hắn vẫn nghĩ là đủ bình tĩnh để đối mặt với sự thật nhưng không thể phủ nhận một điều rằng cuộc sống hai mươi năm trong cái thế giới kia khiến cho lúc này hắn vẫn không thể đối mặt với thân phận hiện tại của mình.
Hắn vẫn cho rằng, cho dù thực sự đắc tội với những người khác thì cùng lắm chỉ bị xa lánh. Nhưng chuyện hôm nay đã khiến cho hắn tỉnh ngủ. Thế giới này, cấp bậc có một ý nghĩa rất lớn, vì một chút chuyện nhỏ có thể dẫn tới chuyện sinh tử. Hiện giờ, với thân phận và địa vị của hắn, cơ bản không đủ để bảo vệ mình. Trong tình hình hiện tại, chỉ cần một chuyện không ngờ là đủ khiến cho hắn mất mạng. Hắn nhất định phải làm cho bản thân mạnh lên, suy nghĩ cứ để mặc cho số phận trước đây không còn dùng được nữa.
Ý nghĩ giết người, đổ máu xuất hiện trong đầu hắn. Hắn tỉnh táo hơn rất nhiều. Trải qua chuyện này, bản thân hắn cảm thấy mình trưởng thành hơn rất nhiều.
Nghĩ tới đây, hắn nói với Pháp Phí:
- Pháp Phí! Chuyện hôm nay chúng ta phải kín miệng. Nếu như để lộ thì cả hai chúng ta đều chết. Ngươi có hiểu không?
Pháp Phí cho dù có ngu đến mấy cũng hiểu điều này nên gật đầu:
- Ngươi cứ yên tâm. Chuyện lớn thế này ta nhất định không nói. Có điều...bây giờ chúng ta phải làm gì đây?
La Mông vỗ vỗ bờ vai của gã:
- Trước tiên giúp ta tìm cái bản hợp đồng kia đã.
Pháp Phí chần chừ một chút, định nói nên xử lý mấy cái xác này như thế nào. Nhưng thấy La Mông không thèm để ý, gã đành thở dài chạy theo rồi bắt đầu tìm kiếm.
Có điều khiến cho cả hai người bực tức đó là cả hai tìm được rất nhiều văn kiện, hợp đồng được bịt kín trong túi da trâu. Nếu cứ như thế này muốn tìm được cũng phải tới ngày hôm sau. La Mông cũng chẳng khách khí, lục soát những phòng khác lấy tất cả tiền bạc, đồ vật đáng giá cùng với vũ khí rồi cho hết vào trong không gian. Hắn giải thích với Pháp Phí rằng đây là một loại thần thuật của Đức Lỗ Y có thể di chuyển những đồ vật đó tới một địa phương khác.
Pháp Phí không biết gì về pháp thuật của Đức Lỗ Y. Mặc dù cảm thấy thần thuật quá thần kỳ nhưng cũng không hỏi tiếp.
Sau khi ném hết tất cả vào trong không gian, La Mông bắt đầu suy nghĩ xem nên xử lý những cái thi thể này thế nào.
Pháp Phí thấy hắn ngẩn người liền biết đang suy nghĩ cái gì. Vì vậy mà chỉ đứng phía sau, không dám quấy rầy. Gã chỉ mong người bạn tốt nhanh chóng nghĩ ra một ý nào đó. Trước khi người khác phát hiện ra, nên xử lý là tốt nhất.
Theo suy nghĩ của Pháp Phí thì hiện tại nhanh chóng đem chôn, không thì lấy lửa đốt. Như vậy sẽ giải quyết hết mọi dấu vết.
Nhưng suy nghĩ của La Mông không phải như vậy.
Hắn nhìn đống thi thể, suy nghĩ một lúc xem nên tiêu hủy thi thể và sào huyệt hay là bố trí để lừa người khác?
Mặc dù hủy diệt thi thể tưởng chừng như là một phương pháp xử lý tốt nhất nhưng nếu Ba Tạp Ti thực sự muốn đẩy hắn vào chỗ chết thì chỉ sợ đủ khiến cho cuộc sống lâm vào tuyệt cảnh.
Hiện giờ, biện pháp tốt nhất chính là đẩy tầm mắt của đối phương tới một chỗ khác. Có như vậy, cho dù Ba Tạp Ti muốn gây chuyện thì cũng không có cách để xoay chuyển.
Nghĩ đến đây, hắn lấy từ trong không gian ra một cái bình xịt. Đây là thứ mà hắn mua trước đây vẫn vất ở một góc trong không gian. Ở cái thế giới trước, hắn tham gia một số hoạt động vì để phòng ngừa có du khách gặp nạn, dễ bị lạc trên núi đá thì có thể sử dụng cái này để phun chữ. Bởi vì trong núi rất nhiều dã thú, lại thêm người qua lại thưa thớt. Nên nếu dùng tấm gỗ rất dễ bị người ta nhổ. Nếu dùng bình xịt để phun chữ thì cho dù trong một khoảng thời gian ngắn cũng không thể xóa được dấu vết của nó.
La Mông cầm bình xịt trong tay, chẳng thèm để ý tới ánh mắt tò mò của Pháp Phí đi thẳng tới bên cạnh đám thi thể rồi lấy một số bản hợp đồng bí mật phun lên mặt đất. Sau đó lại lấy thân phận của một vị ma pháp sư để trách cứ. Cuối cùng chỉ rõ bản thân mình là một ma pháp sư đi ngang qua, do thấy đám đạo tặc này làm việc ác nên đánh chết. Đồng thời, hắn còn để lại cái tên Phẩm Cát của mình ở thế giới trước đây.
Những chữ đó chẳng khác nào dùng ngón tay vẽ lên cát. Nhưng vấn đề là mặt đất bây giờ rắn như đá, khó có người có thể nhận ra được là do viết thành. Cho dù kẻ nào nhìn thấy cũng có cảm giác sởn tóc gáy vì lực lượng của ma pháp.
La Mông tỉnh táo lại, mặc dù những điều này không được tự nhiên, rất thô thiển. Nhưng mưu kế tuyệt diệu chỉ cần có hiệu quả là được. Chỉ cần không phải có một người mà là nhiều người phát hiện thì không thể nào nghĩ đó là do hai thiếu niên.
Nghĩ một chút, hắn lại lấy một cây dùi cui điện, dí vào thi thể mấy cái để lại dấu vết là do một ma pháp sư. Đầu tiên người đó dùng ma pháp giết chết bọn họ, sau đó lại bổ sung thêm một mũi tên.
Thấy Pháp Phí đang há hốc miệng, La Mông cười cười rồi cất cây dùi cui điện vào trong không gian. Hôm nay, Pháp Phí đã mấy lần thấy La Mông lấy vật từ trong không trung mà chết lặng người.
Mà khi hắn dựa vào một số ít vốn chữ, hiểu được ý nghĩa của những dòng chữ đó, Pháp Phí lại càng chết lặng. Gã quay sang La Mông rồi đột nhiên thở dài:
- La Mông! Nói thật nếu như vừa rồi ta không có ở đây thì không dám nghĩ những chuyện này là do ngươi làm ra. La Mông! Ta đột nhiên nhận ra trong khoảng thời gian này ngươi thay đổi quá nhanh tới mức ta cũng không nhận được ra ngươi.
Câu nói này khiến cho La Mông giật mình tưởng Pháp Phí phát hiện ra điều gì đó. Nhưng sau đó, thấy nét mặt đầy phức tạp của Pháp Phí nhìn hắn rồi lại nói:
- Có thể là do ngươi trở thành Đức Lỗ Y nên không còn nhát gan như trước. Thực ra như vậy đối với ngươi rất tốt. Ông nội ta từng nói rằng, một dũng sĩ thực sự vào lúc đối mặt với khó khăn sẽ chấp nhận đối đầu. Nếu gặp kẻ địch sẽ xông về phía trước. Đối đãi với bạn bè như hai cánh tay. Đối đãi với kẻ địch phải giáng cho nó một đòn trí mạng. Chỉ có như vậy mới có thể vượt qua thử thách mà sống sót.
La Mông lẳng lặng đứng nghe. Hắn biết, ông nội của Pháp Phí từng là tiểu đội trưởng trong quân đội. Vì vậy mà trong suy nghĩ của Pháp Phí vẫn lấy đó làm tấm gương để vượt qua.
- Vì vậy mà sự quyết đoán của ngươi vừa rồi có lẽ chính là phương pháp xóa bỏ sự uy hiếp tốt nhất. - Pháp Phí nói tới đây, sờ sờ vết thương đã cầm máu nhờ La Mông trị liệu mà cảm thán.
La Mông biết chuyện hôm nay đối với một thiếu niên như Pháp Phí có tác động quá lớn. Hắn vỗ vỗ vai Pháp Phí rồi cố ý nói một cách thoải mái:
- Được rồi! Đừng suy nghĩ nữa. Chúng ta thu dọn nơi này rồi đi. Phải nhân lúc đêm tối, qua địa đạo mà về mới được.
Pháp Phí gật đầu, đang định giúp đỡ thì hành động tiếp theo của La Mông khiến cho gã chết lặng.
Gã chỉ thấy La Mông lấy ra từ trong không trung rồi lại cất đi. Hắn đi khắp nơi, hết dùng một thứ gì đó phun ra lửa rồi lại dùng một thứ có hơi lạnh kinh người mà đóng băng. Thậm chí, ngay cả chỗ Pháp Phí bị chảy máu cũng được hắn dùng một thứ chất lỏng đốt khiến cho ở đó bốc lên một mùi là lạ. Nhìn hiện trường quái dị trước mặt, Pháp Phí chỉ biết chết lặng. Đối với những đồ vật quái dị mà La Mông cầm trong tay, gã không biết nói gì nữa.
Sau khi phá hủy hiện trường, La Mông kiểm tra lại một cách cẩn thận rồi mới kéo La Mông ra khỏi. Trên đường, bọn họ bàn luận các biện pháp ứng phó. Sau đó, cả hai chia tay nhau trước cửa nhà trọ Mặc Đặc.
Lúc La Mông trở về, trời vẫn còn chưa sáng. Trên đường và cửa hàng không hề có ai. Hắn cẩn thận đi lên lầu, vào trong căn phòng của mình. Tới lúc này, hắn mới thở phào một cái rồi lập tức lấy số văn kiện và hợp đồng kia ra, tìm xem của mình còn ở đâu.
Có điều, khi lật tới lớp văn kiện cuối cùng, hắn vẫn không tìm ra được bản hợp đồng của mình. Điều đó khiến cho La Mông càng thêm bối rối. Hắn xé một cái túi da trâu, trong đó liền rơi ra vài phong thư. Sau khi chắc chắn không phải là hợp đồng của mình, La Mông cảm thấy buồn bực. Hắn đang định ném xuống thì trong đầu chợt lóe lên một tia sáng khiến cho hắn vội vàng nhặt lại.
Quả nhiên ở trên mỗi phong thư đều có chữ tuyệt mật. Lòng hiếu kỳ khiến cho hắn xé mở một phong. Không xem thì thôi, vừa xem hắn lập tức ngây người. Sau đó, hắn lại xé mấy phong thư khác. Tất cả đều làm cho hắn giật mình, đồng thời lại càng làm cho nụ cười của hắn thêm rạng rỡ. Hắn tự nhủ trong lòng. "Đặc Ni Tư ở Đặc Ni Tư! Không ngờ ngươi lại ngu xuẩn tới mức viết cả những chuyện này vào thư. Ba Tạp Ti ở Ba Tạp Ti! Không ngờ ngươi lại cùng với Đặc Ni Tư hại ta. Xem ra ta phải cho các ngươi thân bại danh liệt."
Lúc này, trời đã sáng. Vốn hôm nay, Ba
Phải dẫn người ra ngoài trấn bắt hắn nhưng do hắn đã biết trước và một bên đã chết vì vậy mà tới buổi trưa, trấn nhỏ vẫn chìm trong yên lặng.
Mãi cho tới khi có người phát hiện những thi thể trong công hội đạo tặc thì cái chuyện ma pháp sư kia lập tức trở thành đề tài bàn luận của tất cả người dân trong trấn.
Phải biết rằng trên cái thế giới này cho dù có như thế nào thì đối với người bình thường, ma pháp sư vẫn là một nghề nghiệp thần bí có được ma pháp. Hơn nữa, người có thể tu thành rất ít. Vì vậy mà việc ma pháp sư xuất hiện ở đây, hơn nữa còn trừng phạt sáu kẻ ác khiến cho mọi người đều cảm thấy vui vẻ.
Hành vi phạm tội của đám đạo tặc này qua kiểm chứng đều chính xác cho nên về nguyên nhân cái chết của chúng khiến cho một số người hoàn toàn tin tưởng là do Ma pháp sư tạo ra.
Con người gây ra chuyện đó là La Mông thì trốn trong phòng của mình, vui vẻ mà kiểm tra chiến lợi phẩm.
Đặc biệt là số giấy tờ. Với những cái này, hắn hoàn toàn có thể lợi dụng trường hợp vạn bất đắc dĩ có thể dùng. Dù sao thì trong thế giới này còn có thần, không phải là chỗ mà kẻ trên có thể lấy thúng để úp voi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.