Chương 101: Ma sủng (Thượng)
Kinh Kha Thủ
21/04/2014
Thời gian nhanh chóng trôi đi, trong nháy mắt đã qua năm ngày.
Ngày hôm nay, La Mông ở trong không gian của sừng Thần Nông.
Sừng Thần Nông rất kỳ lạ có thể cho đồ vật ra vào. Hơn nữa, theo lý luận mà nói thì thân thể của La Mông sẽ ở bên ngoài còn vào bên trong chính là linh hồn của hắn. Nhưng việc trị liệu và vết thương bên trong cũng xuất hiện trên cơ thể.
Trong không gian của sừng Thần Nông, quả cầu ánh sáng lơ lửng ở độ cao trăm thước tản xuống ánh sáng mặt trời. La Mông từ từ phát hiện, chẳng cần biết bên ngoài là mưa hay nắng, quả cầu đó cũng chẳng hề ảnh hưởng, không cần hấp thu ánh nắng mặt trời.
La Mông nằm trên mặt đất. Cách đó không xa chính là cái cây con. Trong vòng năm ngày qua, nó cũng lớn lên được rất nhiều. Thấp thoáng như có thể nhìn thấy những cái chồi non mọc lên, cùng với những cái lá xanh non, tỏa ra mùi thơm mát.
Trong cả không gian, mười lăm mẫu ruộng đã trống không. Dưới sông, đàn cá đã lớn hơn rất nhiều.
Một khung tư liệu mờ mờ xuất hiện, lơ lửng trước tầm mắt của La Mông. Rất nhiều số liệu hiện ra trước mắt hắn:
- Đồng ruộng đã gặt xong có muốn thu hồi lại hay không?
- Thu hồi. - La Mông trả lời.
Vừa mới nói xong, trên mặt đất xuất hiện một vầng ánh sáng màu xanh. Trong vầng ánh sáng đó, những gốc rạ nhanh chóng biến mất vào trong lòng đất rồi hóa thành một phần đất đai.
Chỉ trong vòng năm phút, mười lăm mẫu đất đã hồi phục lại độ phì nhiêu.
Liếc nhìn thụ tinh, La Mông khẽ thở dài rồi quay sang đám cỏ khô.
Ở đó có một quả trứng, dưới ánh mặt trời vẫn không có động tĩnh gì. Đây là quả trứng ưng mà tiểu thư Ngả Lỵ Ny đã đưa cho La Mông. Hắn cho vào không gian để ấp nhưng vẫn chưa thành công. Nếu như không có cảm giác của Đức Lỗ Y, biến nó vẫn còn sự sống thì hắn đã thất vọng.
La Mông ra khỏi không gian, rồi mở mắt. Hiện tại hắn đang ngồi trên một cành cây, đập vào mắt là cả cánh rừng rậm. Cho dù đây đã là tháng mười một nhưng một màu xanh ngắt vẫn trải dài ra trước mắt.
Trên bầu trời, vầng thái dương vẫn lơ lửng trên không trung. Ánh sáng của nó không đủ xuyên qua tán lá um tùm. Phía bên kia, những đám mây đen kéo đến, từ từ tập trung lại, báo hiệu một trận bão.
Nhưng con chim nhanh chóng bay đi, tìm kiếm thức ăn. Đối với chúng mà nói, trước trận bão có thể tìm được thức ăn đúng là chuyện quan trọng.
Dù sao thì trong tổ của chúng có lẽ còn có con non đang đợi cha mẹ mang thức ăn về. Vì vậy mà chúng vội vàng kiếm tìm để duy trì sự sống.
La Mông đứng lên, từ trên cao nhìn xuống có thể thấy cả cánh đồng của con người kéo dài mấy chục dặm. Đây chính là chỗ mà lần trước nhà kỵ sĩ Đái Mặc Tạp đã chặt cây.
La Mông không hiểu tại sao Thụ tinh lại ở gần con người như vậy. Điều này không có ghi chép trong tư liệu.
Nhưng không cần phải hỏi thì cái thụ tinh kia chắc chắn là ở chỗ này. Vì nếu sau khi chặt cây mà quá ba mươi sáu giờ thì chắc chắn thụ tinh sẽ chết.
Chính vì vậy mà sau khi La Mông gặt xong, đáp ứng được nhu cầu gieo trồng liền không nghỉ ngơi mà tới ngay khu rừng này.
Lúc này, hắn đang đứng trên khu vực đất trống. Mặc dù chuyện tìm kiếm thụ tinh là điều rất khó nhưng La Mông vẫn tìm. Vào lúc hắn bắt đầu thất vọng thì đột nhiên lại chút ý tới một đám cây cối.
So với những cây cối khác thì đám cây này vẫn còn có màu xanh lục, cao chừng hai thước có thân và cành rất dày. Lá của nó giống như lá liếu, khi gió thổi qua, những tán lá mềm mại khẽ lay động.
Hầu như tất cả loại cây này đều có màu xanh lục, tuy nhiên ở đầu cành lại có màu hồng, tản ra một mùi thơm mát, theo cơn gió lan ra trong không khí.
Ở khu vực gần đó có cả một rừng hoa tươi đẹp. Phần lớn có màu đỏ hoặc là màu trắng mê người. Những bông hoa rất to có đường kính chừng nửa thước. Bên dưới đóa hoa là những chiếc lá cây xanh biếc, hoặc có màu xanh lục tương xứng, cũng có thể có cả hai màu trắng lục.
Mỗi cơn gió thổi qua, những khóm hoa lại khẽ lay động. Đồng thời chúng mang theo hương thơm, tản ra khắp không gian.
"Đây là loại cây gì?" La Mông thầm nghĩ.
Đúng lúc này, mấy con động vật nhỏ ở gần đó đang cẩn thận kiếm ăn. Mùa đông rét đang tới, chúng nó phải tranh thủ để kiếm được một chút lương thực.
Trong số đố có hai con thỏ hoang có bộ lông màu xám, dường như có sự hứng thú với những cái nấm mọc giữa đám hoa kia liền chạy tới.
Một trong hai con vừa đi tới gần một cái cây màu xanh thì một cảnh tượng quái dị bỗng xuất hiện. Những cái cành cây vẫn đong đưa theo gió bất chợt như có tính ngời. Mặc dù con thỏ phản ứng nhanh nhưng tốc độ của mấy cành cây còn nhanh hơn, trong nháy mắt đã quấn nó lên.
Trong rừng rậm, thỏ hoang không phải là yếu. Con thỏ hoang bị mấy cái cành cây quấn lấy liền giẫy mãnh, thoát khói sự trói buộc của mấy cành cây mà nhảy đi.
Khi nó rơi xuống đất, cái chỗ bị cành cây quấn lấy không ngờ lại xuất hiện vết thương. Còn con thỏ khác muốn đi tới nhưng e ngại mấy cái cây màu xanh đó nên chỉ đứng ở xa mà nhìn một cách lo lắng.
Trong ánh mắt soi mói của nó, con thỏ hoang bị thương liền khập khiễng đi tới. Khi nó chuẩn bị tới gần bạn của mình thì đột nhiên xuất hiện dị biến.
Tới lần này thì con thỏ hoang không còn may mắn như lần trước. Không để cho nó kịp phản ứng, vị trí của nó vừa mới đứng chỉ còn lại một bãi máu. Trên đầu nó, một đóa hoa to cũng vừa mới khép miệng. Trên cánh hoa trắng muốt vẫn còn lại vài vết máu.
Sau khi đóa hoa khép lại, ở bên trong nó có thứ gì đó giãy rất mạnh. Nhưng nhanh chóng, sự giãy dụa đó càng lúc càng yếu, cuối cùng chỉ còn lại cánh hoa và đóa hoa cọ sát vào nhau.
Tận mắt nhìn thấy bạn chết thảm, con thỏ hoang còn lại sợ hãi chạy ra khỏi khu vực đó. Nhưng trên đường đi, nó không cẩn thận bị một cái cành của cây màu xanh quấn lên. Nhanh chóng vô số những cái cành của nó lập tức bao phủ con thỏ.
Tới khi những cái cành giãn ra, một bộ xương không còn tí thịt và da nào rơi xuống, rồi nát thành bột phấn. Còn đóa hoa kia thì cũng nở ra, rồi phun một đống xương cốt xuống đất.
Nếu không nhìn kỹ thì thực ra rất khó phát hiện. Dưới đám thực vật màu xanh cùng với những đóa hoa xinh đẹp ở đây có những đống xương trắng không đầy đủ của động vật. Mà nhớ có những đám xương đó khiến cho thực vật sinh trưởng ở đây lại càng thêm tươi tốt.
Tuy nhiên không ngờ nhìn chúng đẹp như vậy nhưng lại có bản chất như thế.
Đứng cách đó không xa, La Mông chỉ biết mở to mắt ra để nhìn. Một lúc sau, hắn mới định thần, đưa tay lau mồ hôi trên trán.
- Cây ăn thịt? Tại sao lại có loại cây này ở đây? - La Mông nhìn khu vực đã trở lại bình thường mà toát mồ hôi, thầm cảm thấy may mắn cho bản thân.
Chẳng cần phải hỏi cũng biết nếu hắn bước tới trước thì rất có khả năng bây giờ đã ở trong miệng đám cây ăn thịt đó với đầy thương tích. Cái kết quả đó không phải là điều mà hắn muốn.
La Mông nhìn mấy cái cây đã trở lại trạng thái mềm yếu của mình rồi lại nhìn mấy đóa hoa quái dị kia mà lắc đầu. Hắn nghĩ việc tìm kiếm cây cối mới tất nhiên là quan trọng nhưng cái mạng nhỏ cũng cần phải chú ý. Sau khi thấy được cảnh tượng đó, hắn liền bỏ ý đinh chặt chúng rồi cho vào trong không gian.
Tới lúc này, không gian xung quanh La Mông đột nhiên tối sầm. Hắn ngẩng đầu, mới phát hiện, vầng thái dương vừa rồi vẫn còn trên đỉnh đầu đã bị mây đen che khuất.
Xem ra cơn bão đã chuẩn bị tới. La Mông vội vàng chạy về chỗ ở tạm thời của mình.
Chỗ ở tạm thời của hắn trên thực tế cách khu trang trại rất xa.
Có lẽ rằng do khi quay về, do thay đổi đường đi nên La Mông mới phát hiện được một loại thực vật mới. Có một thứ cây màu lam mọc lẫn giữa đám cỏ, sinh trưởng thành một đám. Mặc dù hơi héo một chút nhưng rất có tính khả quan. Có điều sử dụng thế nào thì hắn không rõ.
Sau khi xác định không có gì nguy hiểm, La Mông mới thu chúng vào trong không gian. Mặc dù không thể gieo trồng nhưng cũng có thể giữ được giống của chúng. Trong lúc hắn đang xem kỹ xung quanh xem còn có gì hay không thì đột nhiên trong không gian lại có rung động rồi một tin tức truyền tới.
La Mông ngẩn người. Bản thân hắn hết sức quen thuộc đối với không gian tại sao lại có thứ dao động quái lạ như vậy? Hắn nhìn quanh thấy không có gì nguy hiểm mới để cho tinh thần tiến vào trong không gian, tìm kiếm chỗ có động tĩnh khác lạ.
Cách đó không lâu, trong không gian của La Mông, một quả trứng đột nhiên lay động rồi một cái mỏ non nớt từ từ chui ra khỏi quả trứng.
Một con chim lông xù giống như con gà chui ra liền kêu lên chíp chíp.
Đó là tiếng kêu gọi cha mẹ chú ý. Càng lúc, tiếng kêu càng dồn dập.
Mặc dù bên ngoài trời đang tối nhưng trong không gian của sừng Thần Nông, ánh mặt trời vẫn ở trên cao. Khu vườn thuốc vẫn sinh trưởng rất tốt, theo cơn gió tản mùi hương đi xa.
Dòng suối nhỏ vẫn yên lặng chảy róc rách. Nước trong suối mặc dù không quá nông nhưng vẫn trong suốt tới tận đấy. Những tảng đá nhỏ trong dòng suối, dưới ánh mặt trời trông hết sức sáng sủa.
Trên dòng suối nhỏ liên tục có ong bướm bay lượn cùng với tiếng vù vù của đàn ong. Chúng liên tục bận rộn không hề chịu ảnh hưởng bởi tiết thu bên ngoài.
Nhưng tất cả những điều đó với sinh mệnh nhỏ cũng chẳng có tác dụng. Âm thanh của nó càng lúc càng thảm thiết, vang vọng trong không gian mà không có câu trả lời.
Khác với loài chim ở Trái Đất, sau khi kêu mãi không thấy cha mẹ trả lời, nó liền nhỏ lệ rồi không gọi nữa. Sau đó, nó bắt đầu cố gắng đi về phía cái vỏ trứng.
Trong tình hình không có cha mẹ, con non mới sinh ra bất đắc dĩ ăn vỏ trứng để có được sức khỏe. Mặc dù cố gắng như vậy cũng chẳng được ích gì vì sau nửa ngày, nó sẽ đói chết hoặc trở thành thức ăn cho loài khác.
Ngày hôm nay, La Mông ở trong không gian của sừng Thần Nông.
Sừng Thần Nông rất kỳ lạ có thể cho đồ vật ra vào. Hơn nữa, theo lý luận mà nói thì thân thể của La Mông sẽ ở bên ngoài còn vào bên trong chính là linh hồn của hắn. Nhưng việc trị liệu và vết thương bên trong cũng xuất hiện trên cơ thể.
Trong không gian của sừng Thần Nông, quả cầu ánh sáng lơ lửng ở độ cao trăm thước tản xuống ánh sáng mặt trời. La Mông từ từ phát hiện, chẳng cần biết bên ngoài là mưa hay nắng, quả cầu đó cũng chẳng hề ảnh hưởng, không cần hấp thu ánh nắng mặt trời.
La Mông nằm trên mặt đất. Cách đó không xa chính là cái cây con. Trong vòng năm ngày qua, nó cũng lớn lên được rất nhiều. Thấp thoáng như có thể nhìn thấy những cái chồi non mọc lên, cùng với những cái lá xanh non, tỏa ra mùi thơm mát.
Trong cả không gian, mười lăm mẫu ruộng đã trống không. Dưới sông, đàn cá đã lớn hơn rất nhiều.
Một khung tư liệu mờ mờ xuất hiện, lơ lửng trước tầm mắt của La Mông. Rất nhiều số liệu hiện ra trước mắt hắn:
- Đồng ruộng đã gặt xong có muốn thu hồi lại hay không?
- Thu hồi. - La Mông trả lời.
Vừa mới nói xong, trên mặt đất xuất hiện một vầng ánh sáng màu xanh. Trong vầng ánh sáng đó, những gốc rạ nhanh chóng biến mất vào trong lòng đất rồi hóa thành một phần đất đai.
Chỉ trong vòng năm phút, mười lăm mẫu đất đã hồi phục lại độ phì nhiêu.
Liếc nhìn thụ tinh, La Mông khẽ thở dài rồi quay sang đám cỏ khô.
Ở đó có một quả trứng, dưới ánh mặt trời vẫn không có động tĩnh gì. Đây là quả trứng ưng mà tiểu thư Ngả Lỵ Ny đã đưa cho La Mông. Hắn cho vào không gian để ấp nhưng vẫn chưa thành công. Nếu như không có cảm giác của Đức Lỗ Y, biến nó vẫn còn sự sống thì hắn đã thất vọng.
La Mông ra khỏi không gian, rồi mở mắt. Hiện tại hắn đang ngồi trên một cành cây, đập vào mắt là cả cánh rừng rậm. Cho dù đây đã là tháng mười một nhưng một màu xanh ngắt vẫn trải dài ra trước mắt.
Trên bầu trời, vầng thái dương vẫn lơ lửng trên không trung. Ánh sáng của nó không đủ xuyên qua tán lá um tùm. Phía bên kia, những đám mây đen kéo đến, từ từ tập trung lại, báo hiệu một trận bão.
Nhưng con chim nhanh chóng bay đi, tìm kiếm thức ăn. Đối với chúng mà nói, trước trận bão có thể tìm được thức ăn đúng là chuyện quan trọng.
Dù sao thì trong tổ của chúng có lẽ còn có con non đang đợi cha mẹ mang thức ăn về. Vì vậy mà chúng vội vàng kiếm tìm để duy trì sự sống.
La Mông đứng lên, từ trên cao nhìn xuống có thể thấy cả cánh đồng của con người kéo dài mấy chục dặm. Đây chính là chỗ mà lần trước nhà kỵ sĩ Đái Mặc Tạp đã chặt cây.
La Mông không hiểu tại sao Thụ tinh lại ở gần con người như vậy. Điều này không có ghi chép trong tư liệu.
Nhưng không cần phải hỏi thì cái thụ tinh kia chắc chắn là ở chỗ này. Vì nếu sau khi chặt cây mà quá ba mươi sáu giờ thì chắc chắn thụ tinh sẽ chết.
Chính vì vậy mà sau khi La Mông gặt xong, đáp ứng được nhu cầu gieo trồng liền không nghỉ ngơi mà tới ngay khu rừng này.
Lúc này, hắn đang đứng trên khu vực đất trống. Mặc dù chuyện tìm kiếm thụ tinh là điều rất khó nhưng La Mông vẫn tìm. Vào lúc hắn bắt đầu thất vọng thì đột nhiên lại chút ý tới một đám cây cối.
So với những cây cối khác thì đám cây này vẫn còn có màu xanh lục, cao chừng hai thước có thân và cành rất dày. Lá của nó giống như lá liếu, khi gió thổi qua, những tán lá mềm mại khẽ lay động.
Hầu như tất cả loại cây này đều có màu xanh lục, tuy nhiên ở đầu cành lại có màu hồng, tản ra một mùi thơm mát, theo cơn gió lan ra trong không khí.
Ở khu vực gần đó có cả một rừng hoa tươi đẹp. Phần lớn có màu đỏ hoặc là màu trắng mê người. Những bông hoa rất to có đường kính chừng nửa thước. Bên dưới đóa hoa là những chiếc lá cây xanh biếc, hoặc có màu xanh lục tương xứng, cũng có thể có cả hai màu trắng lục.
Mỗi cơn gió thổi qua, những khóm hoa lại khẽ lay động. Đồng thời chúng mang theo hương thơm, tản ra khắp không gian.
"Đây là loại cây gì?" La Mông thầm nghĩ.
Đúng lúc này, mấy con động vật nhỏ ở gần đó đang cẩn thận kiếm ăn. Mùa đông rét đang tới, chúng nó phải tranh thủ để kiếm được một chút lương thực.
Trong số đố có hai con thỏ hoang có bộ lông màu xám, dường như có sự hứng thú với những cái nấm mọc giữa đám hoa kia liền chạy tới.
Một trong hai con vừa đi tới gần một cái cây màu xanh thì một cảnh tượng quái dị bỗng xuất hiện. Những cái cành cây vẫn đong đưa theo gió bất chợt như có tính ngời. Mặc dù con thỏ phản ứng nhanh nhưng tốc độ của mấy cành cây còn nhanh hơn, trong nháy mắt đã quấn nó lên.
Trong rừng rậm, thỏ hoang không phải là yếu. Con thỏ hoang bị mấy cái cành cây quấn lấy liền giẫy mãnh, thoát khói sự trói buộc của mấy cành cây mà nhảy đi.
Khi nó rơi xuống đất, cái chỗ bị cành cây quấn lấy không ngờ lại xuất hiện vết thương. Còn con thỏ khác muốn đi tới nhưng e ngại mấy cái cây màu xanh đó nên chỉ đứng ở xa mà nhìn một cách lo lắng.
Trong ánh mắt soi mói của nó, con thỏ hoang bị thương liền khập khiễng đi tới. Khi nó chuẩn bị tới gần bạn của mình thì đột nhiên xuất hiện dị biến.
Tới lần này thì con thỏ hoang không còn may mắn như lần trước. Không để cho nó kịp phản ứng, vị trí của nó vừa mới đứng chỉ còn lại một bãi máu. Trên đầu nó, một đóa hoa to cũng vừa mới khép miệng. Trên cánh hoa trắng muốt vẫn còn lại vài vết máu.
Sau khi đóa hoa khép lại, ở bên trong nó có thứ gì đó giãy rất mạnh. Nhưng nhanh chóng, sự giãy dụa đó càng lúc càng yếu, cuối cùng chỉ còn lại cánh hoa và đóa hoa cọ sát vào nhau.
Tận mắt nhìn thấy bạn chết thảm, con thỏ hoang còn lại sợ hãi chạy ra khỏi khu vực đó. Nhưng trên đường đi, nó không cẩn thận bị một cái cành của cây màu xanh quấn lên. Nhanh chóng vô số những cái cành của nó lập tức bao phủ con thỏ.
Tới khi những cái cành giãn ra, một bộ xương không còn tí thịt và da nào rơi xuống, rồi nát thành bột phấn. Còn đóa hoa kia thì cũng nở ra, rồi phun một đống xương cốt xuống đất.
Nếu không nhìn kỹ thì thực ra rất khó phát hiện. Dưới đám thực vật màu xanh cùng với những đóa hoa xinh đẹp ở đây có những đống xương trắng không đầy đủ của động vật. Mà nhớ có những đám xương đó khiến cho thực vật sinh trưởng ở đây lại càng thêm tươi tốt.
Tuy nhiên không ngờ nhìn chúng đẹp như vậy nhưng lại có bản chất như thế.
Đứng cách đó không xa, La Mông chỉ biết mở to mắt ra để nhìn. Một lúc sau, hắn mới định thần, đưa tay lau mồ hôi trên trán.
- Cây ăn thịt? Tại sao lại có loại cây này ở đây? - La Mông nhìn khu vực đã trở lại bình thường mà toát mồ hôi, thầm cảm thấy may mắn cho bản thân.
Chẳng cần phải hỏi cũng biết nếu hắn bước tới trước thì rất có khả năng bây giờ đã ở trong miệng đám cây ăn thịt đó với đầy thương tích. Cái kết quả đó không phải là điều mà hắn muốn.
La Mông nhìn mấy cái cây đã trở lại trạng thái mềm yếu của mình rồi lại nhìn mấy đóa hoa quái dị kia mà lắc đầu. Hắn nghĩ việc tìm kiếm cây cối mới tất nhiên là quan trọng nhưng cái mạng nhỏ cũng cần phải chú ý. Sau khi thấy được cảnh tượng đó, hắn liền bỏ ý đinh chặt chúng rồi cho vào trong không gian.
Tới lúc này, không gian xung quanh La Mông đột nhiên tối sầm. Hắn ngẩng đầu, mới phát hiện, vầng thái dương vừa rồi vẫn còn trên đỉnh đầu đã bị mây đen che khuất.
Xem ra cơn bão đã chuẩn bị tới. La Mông vội vàng chạy về chỗ ở tạm thời của mình.
Chỗ ở tạm thời của hắn trên thực tế cách khu trang trại rất xa.
Có lẽ rằng do khi quay về, do thay đổi đường đi nên La Mông mới phát hiện được một loại thực vật mới. Có một thứ cây màu lam mọc lẫn giữa đám cỏ, sinh trưởng thành một đám. Mặc dù hơi héo một chút nhưng rất có tính khả quan. Có điều sử dụng thế nào thì hắn không rõ.
Sau khi xác định không có gì nguy hiểm, La Mông mới thu chúng vào trong không gian. Mặc dù không thể gieo trồng nhưng cũng có thể giữ được giống của chúng. Trong lúc hắn đang xem kỹ xung quanh xem còn có gì hay không thì đột nhiên trong không gian lại có rung động rồi một tin tức truyền tới.
La Mông ngẩn người. Bản thân hắn hết sức quen thuộc đối với không gian tại sao lại có thứ dao động quái lạ như vậy? Hắn nhìn quanh thấy không có gì nguy hiểm mới để cho tinh thần tiến vào trong không gian, tìm kiếm chỗ có động tĩnh khác lạ.
Cách đó không lâu, trong không gian của La Mông, một quả trứng đột nhiên lay động rồi một cái mỏ non nớt từ từ chui ra khỏi quả trứng.
Một con chim lông xù giống như con gà chui ra liền kêu lên chíp chíp.
Đó là tiếng kêu gọi cha mẹ chú ý. Càng lúc, tiếng kêu càng dồn dập.
Mặc dù bên ngoài trời đang tối nhưng trong không gian của sừng Thần Nông, ánh mặt trời vẫn ở trên cao. Khu vườn thuốc vẫn sinh trưởng rất tốt, theo cơn gió tản mùi hương đi xa.
Dòng suối nhỏ vẫn yên lặng chảy róc rách. Nước trong suối mặc dù không quá nông nhưng vẫn trong suốt tới tận đấy. Những tảng đá nhỏ trong dòng suối, dưới ánh mặt trời trông hết sức sáng sủa.
Trên dòng suối nhỏ liên tục có ong bướm bay lượn cùng với tiếng vù vù của đàn ong. Chúng liên tục bận rộn không hề chịu ảnh hưởng bởi tiết thu bên ngoài.
Nhưng tất cả những điều đó với sinh mệnh nhỏ cũng chẳng có tác dụng. Âm thanh của nó càng lúc càng thảm thiết, vang vọng trong không gian mà không có câu trả lời.
Khác với loài chim ở Trái Đất, sau khi kêu mãi không thấy cha mẹ trả lời, nó liền nhỏ lệ rồi không gọi nữa. Sau đó, nó bắt đầu cố gắng đi về phía cái vỏ trứng.
Trong tình hình không có cha mẹ, con non mới sinh ra bất đắc dĩ ăn vỏ trứng để có được sức khỏe. Mặc dù cố gắng như vậy cũng chẳng được ích gì vì sau nửa ngày, nó sẽ đói chết hoặc trở thành thức ăn cho loài khác.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.