Chương 58: nhiệm vụ (hạ)
Kinh Kha Thủ
18/02/2014
Việc làm ăn của nhà trọ Mặc Đặc vẫn tốt như thế, kín cả mười bàn lớn. Ngoại trừ những kẻ mạo hiểm vẫn thường hay lui tới, các thành viên trong đội buôn Ba Ân Nhĩ cũng là khách quen ở đây.
Vào lúc này, thành viên của thương đội vừa mới đưa hàng tới thành trở về đang ngồi bàn luận bên năm cái bàn nhỏ.
Là ông chủ của đội, thương nhân Ba Ân Nhĩ vô cùng hiểu rằng nếu muốn con ngựa chạy nhanh thì phải cho nó ăn đầy đủ.
Cho nên chẳng những suy xét về mặt tiền lương mà sau mỗi lần vận chuyển hàng, lão đều mời khách, để cho người trong đội tới nhà trọ Mặc Đặc ăn uống. Với một ông chủ nhân từ như vậy nên các thành viên trong đội vào những thời điểm khó khăn đều không có bỏ.
- Ông chủ! Món bánh của chúng ta đã có hay chưa? - Đợi đã lâu mà không thấy món bánh rán mang lên, một thành viên của thương đội đứng dậy gọi.
Do La Mông đã rời nhà trọ nên vợ chồng Mặc Đặc thiếu mất một người thường xuyên giúp đỡ. Mặc dù vẫn có một thiếu niên nhưng chỉ với ba người bon họ rất khó có thể xoay sở được trong tình hình những hôm đông khách như thế này.
- Đã xong rồi đây. - Phu nhân Mặc Đặc vừa bận bịu làm bánh vừa giúp đỡ thiếu niên mang chín chiếc bánh lên cho người ta.
Nhìn thiếu niên xuyên qua đám người, suýt chút nữa còn làm rơi một cái xuống đất mà phu nhân Mặc Đặc thở dài.
- Than thở cái gì đấy?- Mặc Đặc xuống lấy bánh thấy vợ thở dài liền tò mò hỏi.
Phu nhân Mặc Đặc hơi cảm thán nói:
- Không có chuyện gì. Chỉ là nhớ tới thằng nhóc La Mông kia. Thằng nhóc đó làm việc gọn gàng, không cần phải để người khác nhắc.
Nói xong bà lắc đầu, rõ ràng là đang cảm khái.
Biết vợ không hài lòng với người giúp việc bây giờ, Mặc Đặc cười nói:
- Cái bà này! Bà không nghĩ tới La Mông là ai hay sao? Bây giờ nó là Đức Lỗ Y cấp hai, mở cửa hàng dược phẩm ngày thu cả đấu bạc, bà còn muốn nó tới giúp hay sao? Tôi thấy bà đúng là... Ài... - Thấy người giúp việc quay lại, Mặc Đặc vội chuyển sang vấn đề khác.
Ở một góc khác, thương nhân Ba Ân Nhĩ đang trò chuyện với người làm của mình. Việc bọn họ nói chuyện chính là chuyện ở quảng trường mà mình đã bỏ lỡ.
- Thật không ngờ quan thuế vụ lại là người như vậy. Ngẫm lại thì y luôn là người bình tĩnh, nhưng phải nói là ngoài thì thơn thớt nói cười nhưng trong nham hiểm giết người không dao. Người như thế làm sao có thể là người tốt được? - Một gã thành viên của đội buôn vừa uống rượu vừa nói.
Ba Ân Nhĩ không hùa vào cuộc nói chuyện với bọn họ mà suy nghĩ rồi lắc đầu nở nụ cười. Không có ai biết lão đang nghĩ điều gì, có điều nụ cười của lão khiến cho các thành viên của đội buôn càng lớn gan nói chuyện.
- Nghe nói Đức Lỗ Y La Mông vì chuyện này, bả vai còn bị Ba Tạp Ti đâm một kiếm tới tận xương.. - Một thành viên đang miêu tả lại như thật cho nhưng người khác. Thực ra đó cũng chỉ là những điều mà y nghe kể lại, có điều vẫn nói như mình đã trận mắt chứng kiến.
- Trời ạ! Sau đó thì sao? - Có người vội vàng hỏi. Chẳng cần biết chuyện đó là thật hay giả chỉ cần nghe thích thú là được rồi.
Có người cổ vũ, người kia hắng giọng rồi kể La Mông đã nén đau như thế nào, đấu một trận anh dũng với quan thuế vụ ra sao, cuối cùng giết chết thế nào mà nói tới mức phun nước bọt tung tóe cho đồng bọn nghe.
Sau khi nghe xong, rất nhiều người đều cảm thấy tiếc khi không được chứng kiến toàn bộ buổi lễ xử tội ở quảng trường. Thương nhân Ba Ân Nhĩ vẫn lẳng lặng ngồi nghe, thấy thủ hạ nói như mình được chứng kiến tận mắt thì chỉ biết lắc đầu mà cười.
- Có chuyện gì thế ông chủ? Không đúng hay sao? - Một người tò mò hỏi.
Ba Ân Nhĩ lắc đầu cười:
- Không có chuyện gì. Chỉ là ta đột nhiên nghĩ tới một chuyện lý thú trước đây nên cười mà thôi.
Mọi người nghe thấy vậy mới bỏ qua.
Đúng lúc này, một thiếu niên chợt đẩy cửa bước vào.
Vợ chồng Mặc Đặc nhìn thấy hắn đầu tiên. Mặc Đặc quay sang hắn cười ha hả, còn ôm lấy hắn một cái:
- La Mông! Vết thương thế nào?
Đầu tiên La Mông ngẩn người nhưng hiểu ra ngay y nói tới vết thương trên vai mình. Hắn vội vung tay ý bảo nó tốt rồi.
- La Mông! Ta vừa về đến, nghe nói ngươi có chuyện. Rốt cuộc là có chuyện gì? Ta muốn nghe được nguyên văn toàn bộ câu chuyện. - Sau khi nghe người khác kể, gặp được La Mông, thương nhân Ba Ân Nhĩ nhướng mày mà cười hỏi.
La Mông cũng hơi nhíu mày sau đó cười ha hả, nói:
- Chẳng phải mọi chuyện chỉ có thế thôi sao? Ta có chứng cớ về tội của y. Y muốn giết người diệt khẩu nên bị ta trong lúc tự vệ rồi giết chết.
Nghe hắn vẫn giữ nguyên cách nói đó, Ba Ân Nhĩ cười ha hả, không hỏi đến nữa. Còn La Mông thì chuyển chủ đề sang một hướng khác.
Sau khi nói chuyện phiếm với mọi người một lúc, cuối cùng La Mông chuyển sang mục đích của mình đó là mua dụng cụ vẽ bản đồ.
- Ngươi muốn vào trong rừng Kinh Cức? - Nghe La Mông nói xong, Ba Ân Nhĩ hơi nhíu mày.
- Công cụ vẽ bản đồ đúng là ta có, nhưng ngươi thực sự muốn đi vào trong rừng rậm hay sao? Sau trong rừng rậm rất là nguy hiểm. Nếu ngươi đi có nắm chắc tự bảo vệ mình hay không?
La Mông lắc đầu:
- Thật ra thời gian qua ta có luyện một chút kiếm thuật nên có thể dùng. Có điều bây giờ có hối hận cũng đã muộn. Ta đã ký vào cam kết, trong vòng một năm phải hoàn thành nhiệm vụ vẽ bản đồ.
Ba Ân Nhĩ lắc đầu, không hiểu nổi cái quyết định của La Mông. Nhưng nếu chuyện đã tới mức này có khuyên cũng chẳng được ích gì. Hắn đành phải cho người mang bộ đồ vẽ bản đồ tới đây.
Tất cả bao gồm: Bút chuyên dụng để vẽ bản đồ, giấy chuyên dụng, và một quyển sách đối chiếu để tính toán cùng với một vài thứ khác nhưng tạm thời chưa biết dùng để làm gì.
Trong cái quyển sách kia có cái dùng để tính toán chiều cao ở một khoảng cách rất xa. Bao gồm, đo độ cao của hòn đảo, đo độ cao của một cái cây, đo độ lớn nhỏ của một ngôi thành, đo chiều sâu của một cái cốc, đo một độ cao của một tòa nhà, độ rộng của một con sông, độ sâu của nước, độ rộng của một cái hồ trên núi, từ trên núi có thể đo được độ rộng của một ngôi thành...
La Mông cầm quyển sách dày mà nhếch miệng một cách bất đắc dĩ. Trước khi đi, hắn còn phải đọc cho thuộc những thứ này ư? Có điều, sau khi được Ba Ân Nhĩ chỉ cho một chút, La Mông mới hiểu được hóa ra chỗ để vẽ bản đồ về rừng rậm chỉ có một trang mà thôi.
Công cụ vẽ bản đồ cũng không rẻ lắm, tính tổng cộng cũng phải gần một trăm năm mươi đồng bạc. La Mông trả tiền cho Ba Ân Nhĩ, nói chuyện một lúc rồi mới rời đi.
- Hóa ra để vẽ được một tấm bản đồ lại rắc rối như vậy. - Khi về tới phòng của mình, La Mông ngay lập tức lật quyển sách kia ra để xem.
Sau khi xem hết mấy tờ, La Mông mới thở dài một hơi. Mặc dù chỉ có mấy trang nhưng thao tác thực tế lại không phải chuyện đơn giản.
Mãi cho đến trưa, La Mông lắc đầu, bỏ quyển sách vào trong không gian rồi để cho tâm thần chìm vào trong đó.
Trong không gian, ánh mặt trời chiếu rọi khắp nơi. Do không gian được mở rộng tới năm mẫu, và lại thu hoạch một đống dược thảo nên lúc này không gian của sừng Thần Nông có chút trống.
La Mông bước đi chầm chậm trên mảnh ruộng, quan sát kỹ xung quanuh. Bởi vì sau khi hắn thu hoạch xong đã lại gieo giống mới xuống cho nên một tháng qua tập trung chăm sóc khiến cho một chút mầm xanh đã ló đầu lên khỏi mặt đất.
Mặc dù chúng còn chưa dài ra lắm nhưng từ xa vẫn thấy được một khoảng xanh nhạt làm cho người ta có cảm giác hy vọng. Chỉ cần hai tháng nữa lại có thể thu hoạch được.
La Mông đi dạo một vòng trong không gian rồi để cho tâm thần lui ra.
Vốn hắn định nằm xuống ngủ thì có người gõ cửa.
- Mời vào.
Vừa mở cửa ra, thì thấy một cái mặt đầy mồ hôi ló vào.
- Ta cứ tưởng là ai? Cái tên Pháp Phí ngươi biết lịch sự như vậy từ lúc nào? - Thấy gã như vậy, La Mông tức giận nói.
- Chẳng phải ta lo quấy rầy sự tu luyện của Đức Lỗ Y hay sao? - Nhân vì từng có lần quấy rầy nên lần này Pháp Phí có kinh nghiệm.
Thấy La Mông tức giận nhìn mình, gã cũng biết bản thân bây giờ nhìn hơi buồn cười nên cười ha hả đi vào trong.
Sau khi đóng cửa lại, Pháp Phí đi tới trước mặt La Mông:
- La Mông! Nghe Ni Khắc nói thì ba ngày sau ngươi đi vào rừng Kinh Cức?
- Đúng thế. - La Mông vừa sửa lại giường vừa trả lời cho xong.
- Ngươi nghe ta nói! Sâu trong rừng rất nguy hiểm. Ngươi đi một mình ta rất lo. Hay là cho ta đi cùng? - Pháp Phí cười ha hả.
La Mông lườm hắn một cái:
- chẳng phải ngày nào ngươi cũng đi tập hay sao?
Pháp Phí vung tay lên mà nói với giọng chán nản:
- Đừng nói nữa. Hôm qua chương trình học đã xong, lão sư nói rằng hiện tại ta có thể tự lựa chọn học cái gì đó. La Mông! Ta nghe người ta nói rằng muốn trở thành một chiến sĩ thực sự thì cần phải trải qua chiến đấu. Vì vậy mà ta quyết định theo ngươi vào rừng.
La Mông liếc mắt nhìn:
- Cha mẹ ngươi có đồng ý hay không?
Khác với La Mông, Pháp Phí còn có cha mẹ. Lại do chuyện của Ni Khắc lần trước nên hiện giờ việc La Mông dẫn người đi mạo hiểm có phần bị cấm đoán.
Pháp Phí cười ha hả, nói:
- Tất nhiên là họ đồng ý. Cha của ta còn cổ vũ bảo ta phải rèn luyện cho tốt.
- Được rồi! Ngươi đi về chuẩn bị để đi rừng đi. Ba ngày sau tới đây gặp ta. - La Mông thấy gã thực sự muốn đi, lại nghĩ tới việc kỹ năng chiến đấu của đối phương cũng đã tới nút thắt nên đồng ý. Cho dù hắn không thể vượt qua nhưng Pháp Phí là chiến sĩ trời sinh, trình độ hiện nay đã đạt tới cấp hai, chỉ còn thiếu chút cọ sát. Nếu trải qua sự tôi luyện là có thể thực sự trở thành một chiến sĩ cấp hai.
Pháp Phí hoan hô một tiếng rồi hỏi La Mông xem phải chuẩn bị những gì sau đó chạy ra ngoài.
Còn La Mông thì lấy kiếm của mình ra mà lau một cách cẩn thận.
Vào lúc này, thành viên của thương đội vừa mới đưa hàng tới thành trở về đang ngồi bàn luận bên năm cái bàn nhỏ.
Là ông chủ của đội, thương nhân Ba Ân Nhĩ vô cùng hiểu rằng nếu muốn con ngựa chạy nhanh thì phải cho nó ăn đầy đủ.
Cho nên chẳng những suy xét về mặt tiền lương mà sau mỗi lần vận chuyển hàng, lão đều mời khách, để cho người trong đội tới nhà trọ Mặc Đặc ăn uống. Với một ông chủ nhân từ như vậy nên các thành viên trong đội vào những thời điểm khó khăn đều không có bỏ.
- Ông chủ! Món bánh của chúng ta đã có hay chưa? - Đợi đã lâu mà không thấy món bánh rán mang lên, một thành viên của thương đội đứng dậy gọi.
Do La Mông đã rời nhà trọ nên vợ chồng Mặc Đặc thiếu mất một người thường xuyên giúp đỡ. Mặc dù vẫn có một thiếu niên nhưng chỉ với ba người bon họ rất khó có thể xoay sở được trong tình hình những hôm đông khách như thế này.
- Đã xong rồi đây. - Phu nhân Mặc Đặc vừa bận bịu làm bánh vừa giúp đỡ thiếu niên mang chín chiếc bánh lên cho người ta.
Nhìn thiếu niên xuyên qua đám người, suýt chút nữa còn làm rơi một cái xuống đất mà phu nhân Mặc Đặc thở dài.
- Than thở cái gì đấy?- Mặc Đặc xuống lấy bánh thấy vợ thở dài liền tò mò hỏi.
Phu nhân Mặc Đặc hơi cảm thán nói:
- Không có chuyện gì. Chỉ là nhớ tới thằng nhóc La Mông kia. Thằng nhóc đó làm việc gọn gàng, không cần phải để người khác nhắc.
Nói xong bà lắc đầu, rõ ràng là đang cảm khái.
Biết vợ không hài lòng với người giúp việc bây giờ, Mặc Đặc cười nói:
- Cái bà này! Bà không nghĩ tới La Mông là ai hay sao? Bây giờ nó là Đức Lỗ Y cấp hai, mở cửa hàng dược phẩm ngày thu cả đấu bạc, bà còn muốn nó tới giúp hay sao? Tôi thấy bà đúng là... Ài... - Thấy người giúp việc quay lại, Mặc Đặc vội chuyển sang vấn đề khác.
Ở một góc khác, thương nhân Ba Ân Nhĩ đang trò chuyện với người làm của mình. Việc bọn họ nói chuyện chính là chuyện ở quảng trường mà mình đã bỏ lỡ.
- Thật không ngờ quan thuế vụ lại là người như vậy. Ngẫm lại thì y luôn là người bình tĩnh, nhưng phải nói là ngoài thì thơn thớt nói cười nhưng trong nham hiểm giết người không dao. Người như thế làm sao có thể là người tốt được? - Một gã thành viên của đội buôn vừa uống rượu vừa nói.
Ba Ân Nhĩ không hùa vào cuộc nói chuyện với bọn họ mà suy nghĩ rồi lắc đầu nở nụ cười. Không có ai biết lão đang nghĩ điều gì, có điều nụ cười của lão khiến cho các thành viên của đội buôn càng lớn gan nói chuyện.
- Nghe nói Đức Lỗ Y La Mông vì chuyện này, bả vai còn bị Ba Tạp Ti đâm một kiếm tới tận xương.. - Một thành viên đang miêu tả lại như thật cho nhưng người khác. Thực ra đó cũng chỉ là những điều mà y nghe kể lại, có điều vẫn nói như mình đã trận mắt chứng kiến.
- Trời ạ! Sau đó thì sao? - Có người vội vàng hỏi. Chẳng cần biết chuyện đó là thật hay giả chỉ cần nghe thích thú là được rồi.
Có người cổ vũ, người kia hắng giọng rồi kể La Mông đã nén đau như thế nào, đấu một trận anh dũng với quan thuế vụ ra sao, cuối cùng giết chết thế nào mà nói tới mức phun nước bọt tung tóe cho đồng bọn nghe.
Sau khi nghe xong, rất nhiều người đều cảm thấy tiếc khi không được chứng kiến toàn bộ buổi lễ xử tội ở quảng trường. Thương nhân Ba Ân Nhĩ vẫn lẳng lặng ngồi nghe, thấy thủ hạ nói như mình được chứng kiến tận mắt thì chỉ biết lắc đầu mà cười.
- Có chuyện gì thế ông chủ? Không đúng hay sao? - Một người tò mò hỏi.
Ba Ân Nhĩ lắc đầu cười:
- Không có chuyện gì. Chỉ là ta đột nhiên nghĩ tới một chuyện lý thú trước đây nên cười mà thôi.
Mọi người nghe thấy vậy mới bỏ qua.
Đúng lúc này, một thiếu niên chợt đẩy cửa bước vào.
Vợ chồng Mặc Đặc nhìn thấy hắn đầu tiên. Mặc Đặc quay sang hắn cười ha hả, còn ôm lấy hắn một cái:
- La Mông! Vết thương thế nào?
Đầu tiên La Mông ngẩn người nhưng hiểu ra ngay y nói tới vết thương trên vai mình. Hắn vội vung tay ý bảo nó tốt rồi.
- La Mông! Ta vừa về đến, nghe nói ngươi có chuyện. Rốt cuộc là có chuyện gì? Ta muốn nghe được nguyên văn toàn bộ câu chuyện. - Sau khi nghe người khác kể, gặp được La Mông, thương nhân Ba Ân Nhĩ nhướng mày mà cười hỏi.
La Mông cũng hơi nhíu mày sau đó cười ha hả, nói:
- Chẳng phải mọi chuyện chỉ có thế thôi sao? Ta có chứng cớ về tội của y. Y muốn giết người diệt khẩu nên bị ta trong lúc tự vệ rồi giết chết.
Nghe hắn vẫn giữ nguyên cách nói đó, Ba Ân Nhĩ cười ha hả, không hỏi đến nữa. Còn La Mông thì chuyển chủ đề sang một hướng khác.
Sau khi nói chuyện phiếm với mọi người một lúc, cuối cùng La Mông chuyển sang mục đích của mình đó là mua dụng cụ vẽ bản đồ.
- Ngươi muốn vào trong rừng Kinh Cức? - Nghe La Mông nói xong, Ba Ân Nhĩ hơi nhíu mày.
- Công cụ vẽ bản đồ đúng là ta có, nhưng ngươi thực sự muốn đi vào trong rừng rậm hay sao? Sau trong rừng rậm rất là nguy hiểm. Nếu ngươi đi có nắm chắc tự bảo vệ mình hay không?
La Mông lắc đầu:
- Thật ra thời gian qua ta có luyện một chút kiếm thuật nên có thể dùng. Có điều bây giờ có hối hận cũng đã muộn. Ta đã ký vào cam kết, trong vòng một năm phải hoàn thành nhiệm vụ vẽ bản đồ.
Ba Ân Nhĩ lắc đầu, không hiểu nổi cái quyết định của La Mông. Nhưng nếu chuyện đã tới mức này có khuyên cũng chẳng được ích gì. Hắn đành phải cho người mang bộ đồ vẽ bản đồ tới đây.
Tất cả bao gồm: Bút chuyên dụng để vẽ bản đồ, giấy chuyên dụng, và một quyển sách đối chiếu để tính toán cùng với một vài thứ khác nhưng tạm thời chưa biết dùng để làm gì.
Trong cái quyển sách kia có cái dùng để tính toán chiều cao ở một khoảng cách rất xa. Bao gồm, đo độ cao của hòn đảo, đo độ cao của một cái cây, đo độ lớn nhỏ của một ngôi thành, đo chiều sâu của một cái cốc, đo một độ cao của một tòa nhà, độ rộng của một con sông, độ sâu của nước, độ rộng của một cái hồ trên núi, từ trên núi có thể đo được độ rộng của một ngôi thành...
La Mông cầm quyển sách dày mà nhếch miệng một cách bất đắc dĩ. Trước khi đi, hắn còn phải đọc cho thuộc những thứ này ư? Có điều, sau khi được Ba Ân Nhĩ chỉ cho một chút, La Mông mới hiểu được hóa ra chỗ để vẽ bản đồ về rừng rậm chỉ có một trang mà thôi.
Công cụ vẽ bản đồ cũng không rẻ lắm, tính tổng cộng cũng phải gần một trăm năm mươi đồng bạc. La Mông trả tiền cho Ba Ân Nhĩ, nói chuyện một lúc rồi mới rời đi.
- Hóa ra để vẽ được một tấm bản đồ lại rắc rối như vậy. - Khi về tới phòng của mình, La Mông ngay lập tức lật quyển sách kia ra để xem.
Sau khi xem hết mấy tờ, La Mông mới thở dài một hơi. Mặc dù chỉ có mấy trang nhưng thao tác thực tế lại không phải chuyện đơn giản.
Mãi cho đến trưa, La Mông lắc đầu, bỏ quyển sách vào trong không gian rồi để cho tâm thần chìm vào trong đó.
Trong không gian, ánh mặt trời chiếu rọi khắp nơi. Do không gian được mở rộng tới năm mẫu, và lại thu hoạch một đống dược thảo nên lúc này không gian của sừng Thần Nông có chút trống.
La Mông bước đi chầm chậm trên mảnh ruộng, quan sát kỹ xung quanuh. Bởi vì sau khi hắn thu hoạch xong đã lại gieo giống mới xuống cho nên một tháng qua tập trung chăm sóc khiến cho một chút mầm xanh đã ló đầu lên khỏi mặt đất.
Mặc dù chúng còn chưa dài ra lắm nhưng từ xa vẫn thấy được một khoảng xanh nhạt làm cho người ta có cảm giác hy vọng. Chỉ cần hai tháng nữa lại có thể thu hoạch được.
La Mông đi dạo một vòng trong không gian rồi để cho tâm thần lui ra.
Vốn hắn định nằm xuống ngủ thì có người gõ cửa.
- Mời vào.
Vừa mở cửa ra, thì thấy một cái mặt đầy mồ hôi ló vào.
- Ta cứ tưởng là ai? Cái tên Pháp Phí ngươi biết lịch sự như vậy từ lúc nào? - Thấy gã như vậy, La Mông tức giận nói.
- Chẳng phải ta lo quấy rầy sự tu luyện của Đức Lỗ Y hay sao? - Nhân vì từng có lần quấy rầy nên lần này Pháp Phí có kinh nghiệm.
Thấy La Mông tức giận nhìn mình, gã cũng biết bản thân bây giờ nhìn hơi buồn cười nên cười ha hả đi vào trong.
Sau khi đóng cửa lại, Pháp Phí đi tới trước mặt La Mông:
- La Mông! Nghe Ni Khắc nói thì ba ngày sau ngươi đi vào rừng Kinh Cức?
- Đúng thế. - La Mông vừa sửa lại giường vừa trả lời cho xong.
- Ngươi nghe ta nói! Sâu trong rừng rất nguy hiểm. Ngươi đi một mình ta rất lo. Hay là cho ta đi cùng? - Pháp Phí cười ha hả.
La Mông lườm hắn một cái:
- chẳng phải ngày nào ngươi cũng đi tập hay sao?
Pháp Phí vung tay lên mà nói với giọng chán nản:
- Đừng nói nữa. Hôm qua chương trình học đã xong, lão sư nói rằng hiện tại ta có thể tự lựa chọn học cái gì đó. La Mông! Ta nghe người ta nói rằng muốn trở thành một chiến sĩ thực sự thì cần phải trải qua chiến đấu. Vì vậy mà ta quyết định theo ngươi vào rừng.
La Mông liếc mắt nhìn:
- Cha mẹ ngươi có đồng ý hay không?
Khác với La Mông, Pháp Phí còn có cha mẹ. Lại do chuyện của Ni Khắc lần trước nên hiện giờ việc La Mông dẫn người đi mạo hiểm có phần bị cấm đoán.
Pháp Phí cười ha hả, nói:
- Tất nhiên là họ đồng ý. Cha của ta còn cổ vũ bảo ta phải rèn luyện cho tốt.
- Được rồi! Ngươi đi về chuẩn bị để đi rừng đi. Ba ngày sau tới đây gặp ta. - La Mông thấy gã thực sự muốn đi, lại nghĩ tới việc kỹ năng chiến đấu của đối phương cũng đã tới nút thắt nên đồng ý. Cho dù hắn không thể vượt qua nhưng Pháp Phí là chiến sĩ trời sinh, trình độ hiện nay đã đạt tới cấp hai, chỉ còn thiếu chút cọ sát. Nếu trải qua sự tôi luyện là có thể thực sự trở thành một chiến sĩ cấp hai.
Pháp Phí hoan hô một tiếng rồi hỏi La Mông xem phải chuẩn bị những gì sau đó chạy ra ngoài.
Còn La Mông thì lấy kiếm của mình ra mà lau một cách cẩn thận.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.