Chương 16: Pháp thuật của Đức Lỗ Y (hạ)
Kinh Kha Thủ
17/04/2013
- A! Ngươi còn có thể làm cơm. Thơm quá. - Đúng lúc này, Đức Lỗ Y đã trở lại.
Y hoài nghi quan sát rồi lấy một cái muôi gỗ mà múc lấy nửa muôi sau đó uống một ngụm. Ngay lập tức, y mở miệng khen ngợi:
- Thực sự rất ngon.
La Mông không nói gì cũng tự mình lấy cái muôi gỗ rồi múc lấy nửa muôi mà uống thì cảm thấy rất bình thường. Mặc dù rất ngon nhưng đây là công lao của rượu khiến cho mùi tanh không còn.
Có điều đối với thế giới con người mà nói thì thế này là được rồi.
Hắn múc một chén canh cá rồi bưng tới cho Ni Khắc mới tỉnh lại. Gã cảm kích đón lấy, giống như từ trước tới giờ chưa bao giờ được uống thứ canh cá ngon như vậy. Chẳng mất nhiều thời gian, gã đã uống sạch.
Uống xong, Kiệt Pháp thoải mái ngồi trên một cái đôn mà quan sát người thiếu niên trước mặt.
Vừa rồi do có việc nên lão không quan sát cẩn thận. Còn lúc này, lão có thể thấy ánh sáng màu xanh của người thiếu niên hết sức rõ ràng. Ở giữa ánh sáng màu lục đó có một lớp linh khí mỏng manh tự nhiên tạo thành một lớp bảo vệ.
Đây là hiện tượng điển hình của Đức Lỗ Y cấp một. Điều đó khiến cho lão có chút kinh ngạc cùng với một ít ghen tị.
Bản thân Kiệt Pháp hai mươi ba tuổi mới trở thành Đức Lỗ Y. Trước đây, lão phải trải qua cảnh màn trời chiếu đất, thi thoảng lại chặn đường giẳng co với đám cường đạo và ẩu đả với dã thú. Vậy mà tên tiểu tử này mới có mười lăm tuổi đã trở thành Đức Lỗ Y. Từ nay về sau có thể nói là tương lai của hắn hết sức rộng mở.
Mặc dù nghĩ như vậy nhưng Kiệt Pháp vẫn cười cười nói:
- Ngươi đã trở thành Đức Lỗ Y thì có tính toán gì không?
La Mông suy nghĩ một chút rồi nói:
- Ta muốn cùng với đại sư Kiệt Pháp học tập Đức Lỗ Y. Cũng muốn mở một cái tiểu điếm ở trên trấn để bán dược thảo và nước thuốc cầm máu.
Đây là một ý tưởng hết sức bình thường. Kiệt Pháp gật đầu rồi nói:
- Rất tốt! Mặc dù hiện giờ ngươi đã là Đức Lỗ Y nhưng những gì cần học vẫn còn rất nhiều. Về sau, mỗi tuần ngươi tới chỗ ta một ngày. Ừm mở một tiểu điếm trên trấn cũng được. Thế này đi. Ta đưa một phong thư đề cử ngươi với lĩnh chủ nơi đó. Chuyện này sẽ hết sức đơn giản.
Nét mặt La Mông thể hiện rõ sự cảm kích, đứng lên nói:
- Đa tạ đại sư.
Kiệt Pháp liền viết một phong thư, trong đó nhấn mạnh La Mông là đệ tử của lão muốn mở một tiểu điếm. Rồi cuối cùng mới thản nhiên đề cử vài câu. La Mông nhìn một chút rồi cất đi.
Mặc dù hắn không phải là loại người thông minh tuyệt đỉnh nhưng ở thế giới hiện đại hắn sống ở đô thị hai mươi lăm năm nên cũng hiểu biết rất nhiều. Đặc biệt đối với sự cạnh tranh vị trí, mà điều đó lại càng đặc biệt ở thế giới này. Quan hệ thầy trò cũng quan trọng giống như ở thế giới Trung Quốc cổ đại.
Sau khi làm xong, thấy La Mông cất đi, Kiệt Pháp vui vẻ nói:
- Ni Khắc có thể ở lại đây với ta. Trước tiên ngươi cứ trở về làm việc này trước đi.
La Mông thấy lão nói như vậy liền cảm tạ sau đó cáo từ đi ra.
Lúc này đã là buổi chiều. Bước ra cửa, những cơn gió thu thổi tới đập vào mặt. Cánh rừng rậm này cánh trấn không xa, xen giữa một khu đồi núi. Tất cả khung cảnh đều bắt đầu có chút già nua.
Xuyên qua khu vực đồi núi, bước trên đường lớn, La Mông không ngờ gặp được một đội buôn. Đội buôn đó có khoảng mười người với ba chiếc xe ngựa, đang ì ạch chạy trên đường.
Mặc dù nói đó là đường lớn nhưng thực ra cũng chỉ là một con đường được rải đá vụn.
Một người trung niên đang cưỡi trên một con ngựa đi ở giữa.
La Mông cứ thế tới gần. Mới tới gần, hai người đi sau lập tức cảnh giác nắm lấy chuôi kiếm. Nhưng khi thấy đó là một thiếu niên, họ mới miễn cưỡng thả lỏng một chút.
- Tiên sinh Ba Ân Nhĩ! Người tới trấn? - La Mông lên tiếng chào hỏi.
- A! Thì ra là tiểu La Mông! Tại sao lại chạy tới đây? - Người trung niên nhìn một lúc mới từ trong trí nhớ nhận ra được. Nghe thấy người đó biết, hai người đi sau mới thả lỏng.
Mỗi tháng, Ba Ân Nhĩ đều tới trấn. Với quy mô của đội buôn, y cũng chỉ có thể chạy trên đường lớn.
Trên các con đường nối giữa các thành trấn thi thoảng cũng có đội tuần tra, đoàn Dong Binh, quân đội càn quét để đảm bảo sự an toàn của những con đường. Xét tình hình chung thì đám cường đạo sẽ không ra tay trên đường bởi vì có thể sẽ dẫn tới tai họa không thể tưởng được.
Nhưng trên một số con đường hoang vu, rậm rạp nhưng đội ngũ cường đạo với các chủng tộc khác nhau sẽ rất khó bảo đảm an toàn.
- Không có chuyện gì. Tôi đi tìm đại sư Kiệt Pháp, hiện giờ trở về bái kiến Nam tước đại nhân. Ta đã là Đức Lỗ Y cấp một. Đại sư Kiệt Pháp cho ta một phong thư giới thiệu ta với lĩnh chủ đại nhân. - La Mông gãi gãi đầu, vui vẻ mà nói.
- A! Ngươi đã trở thành Đức Lỗ Y? - Ba Ân Nhĩ vốn không để ý lập tức ánh mắt sáng ngời, giọng điệu và khuôn mặt trở nên nhiệt tình hơn.
Lúc này, y mới cẩn thận quan sát người thiếu niên trước mặt thì thấy hắn có mái tóc ngắn, khuôn mặt cũng rất anh tuấn. Nhưng hiện tại, phong thái của hắn cũng thay đổi rất nhiều có chút gì đó trưởng thành hơn.
Mặc dù nói Đức Lỗ Y không được tôn quý như mục sư và pháp sư, thậm chí còn bị xa lánh. Nhưng so với chiến sĩ cao cấp thì vẫn có được pháp thuật tự nhiên. Mà pháp thuật đó chính là lực lượng.
- Đúng vậy! Ta trở về, chuẩn bị mở một tửu điểm ở trên trấn, bán một số dược phẩm nhỏ và dược thảo. - La Mông cao hứng nói:
- Đến lúc đó, có lẽ cùng với tiên sinh Ba Ân Nhĩ thực hiện một số buôn bán.
- Chuyện này là điều đương nhiên. Sau này cứ giao dịch với ta. Ta sẽ không để cho ngươi thiệt thòi. - Ngay lập tức Ba Ân Nhĩ cười to, vỗ vỗ ngực.
Vừa nói vừa đi, trước khi vầng thái dương chui xuống sau rặng núi, đoàn người đã tới trấn Lý Tạp.
Cái trấn nhỏ nằm giữa rừng và biển. Có một dòng sông uốn lượn chảy qua trấn, cung cấp nước ngọt và chảy ra tới tận đại dương.
Cách trấn năm trăm thước chính là một khu rừng rậm rạp.
Từ xa nhìn lại có thể thấy mấy trăm sợi khó ngoằn nghèo đang bốc lên bầu trời báo hiệu đã tới giờ cơm tối
Ba Ân Nhĩ thở ra một hơi, thần kinh căng thẳng cũng được thư thái. Mặc dù trên đường lớn, mức độ an toàn cao hơn nhưng cũng vẫn phải đề phòng. Hiện giờ có thể yên tâm nghỉ ngơi và ngày mai bắt đầu mua bán.
Tất nhiên là trấn Lý Tạp có binh lính. Từ xa bọn họ thấy đoàn người nhưng khi nhận ra người quen thì chỉ kiểm tra qua loa rồi cho đi.
Còn chút thời gian, Ba Ân Nhĩ đi thẳng tới nhà trọ Mặc Đặc còn La Mông thì phải tới thần điện của nữ thần đất. Trước khi đi gặp lĩnh chủ, hắn hy vọng có được sự giúp đỡ của tiểu thư Ngả Lỵ Ny.
Nhưng vừa tới cửa, nhìn thấy một chiếc xe ngựa khiến cho hắn giật mình.
Chiếc xe ngựa đó rất cao lớn. Mặc dù nhìn bề ngoài có chút mộc mạc nhưng trên nóc xe lại khảm một dấu hiệu màu vàng. Đây là dấu hiệu của giáo hội hoặc là quý tộc. Chỉ có điều bánh xe cùng với bên ngoài dính đầy bùn đất khiến cho người ta biết chiếc xe này từ xa tới đây.
La Mông vội vàng đứng sang một bên để nhường đường.
Nhưng trên xe chợt có người vén bức màn nhìn ra ngoài mà hỏi:
- Đây có phải là thần điện Nữ thần mùa màng hay không?
Người ló đầu ra chính là một lão già.
- Đúng vậy! Đây chính là thần điện của nữ thần mùa màng. - La Mông kính cẩn nói.
Lão nhân thoáng gật đầu, chiếc xe ngựa tiếp tục chạy đi. Một thứ gì đó màu vàng từ trên xe rơi xuống phiến đá vang lên âm thanh trong trẻo.
Chiếc xe ngựa vẫn tiếp tục chạy về phía trước.
- Đại sư An Tạp Tư! Có chuyện gì thế? - Giọng một thiếu nữ vang lên.
- Không có chuyện gì thưa tiểu thư Phổ Lỵ. Kia là thần điện của nữ thần mùa màng, ở đó là nơi nghỉ ngơi rất tốt. Sau đó sẽ phái người liên hệ với thần điện này một chút. - Người có tên An Tạp Tư đúng là một ma pháp sư.
- Ừm! Thiếu niên vừa rồi kia là ai?
- Một sơ cấp Đức Lỗ Y. - An Tạp Tư nói qua loa.
- Được rồi! Chúng ta ở đây nghỉ ngơi một chút rồi tới rừng Cự Ma. Chuyện này chúng ta ở vào tình thế bắt buộc nên phải nhanh. Ta nghĩ muốn giữ bí mật thì không được để mất nhiều thời gian.
- Nói rất đúng.
Khi chiếc xe ngựa đi xa, La Mông mới nhặt vật đó lên thì thấy là một đồng vàng sáng loáng, trị giá tương đương với mười đồng bạc.
La Mông cảm thấy vui vẻ đi vào thần điện. Ở điện ngoài không có người mà hắn cần tìm nên đi xuyên qua hoa viên phía sau. Hoa viên của thần điện mặc dù không trồng những thứ hoa cỏ quý hiếm nhưng phủ kín toàn là hoa Ngưu Giác xanh tốt, cỏ Dạ Nguyệt, cỏ Lam cùng với hàng trăm loại thảo dược. Số thảo dược này đều dùng để trị liệu và điều dưỡng thân thể.
- Tiên sinh An Sâm! Người khỏe chứ? - Nhìn thấy một lão già từ một căn phòng phía sau bước ra, hắn liền bước lên hỏi thăm một cách ân cần.
An Sâm là một dược sư, đồng thời cũng là chủ nhân của hoa viên này. Đối với phần lớn trấn dân bình thường và nông dân mà nói thì thần thuật trị liệu mặc dù trị liệu nhanh nhưng vẫn không thể bằng được thảo dược giá rẻ.
Bởi vậy àm vị dược sư An Sâm ba mươi tuổi này được dân trấn và đám nông dân kính yêu.
- Ừm! Hóa ra là La Mông. - Nhìn thấy người thiếu niên, dược sư An Sâm cười nói:
- Hôm nay sao lại tới đây?
Ánh chiều tà chiếu qua cửa sổ thần điện khiến cho cả một vùng trở nên vàng rực. Cái bồn hoa xung quanh trước cửa thần điện lúc nào cũng như mùa xuân, cho dù là mùa đông cũng vẫn nở hoa. Đây là do nguồn sức mạnh của thần điện mang lại. Chẳng những hoa có một sự diễm lệ mà cho dù lá cây cũng luôn xanh tốt.
- Ta muốn tìm tiểu thư Ngả Nỵ Ly. Tiên sinh An Sâm có biết tiểu thư đang ở đâu không?
- Ngươi tìm tiểu thư có chuyện gì? - Có một giọng nữ vang lên rồi một người từ đằng sau đi ra.
- Phu nhân Tát Lâm. - La Mông hơi cúi dầu.
Nữ quản sự - Phu nhân Tát Lâm khoảng chừng ba mươi tuổi, mặc một chiếc váy màu lam.
- Ta có một phong thư của đại sư Kiệt Pháp muốn nhờ tiểu thư Ngả Lỵ Ny giao cho lĩnh chủ đại nhân. - La Mông nói xong. Phu nhân Tát Lâm chưa kịp lên tiếng thì tiểu thư Ngả Lỵ Ny đã xuất hiện.
- Có chuyện gì? - Nàng hỏi.
- Vâng! Tiểu thư Ngả Lỵ Ny! Ta muốn gặp mặt lĩnh chủ nhưng không biết làm cách nào. Chỉ có tiểu thư mới có thể giúp ta được thôi. - La Mông lấy phong thư ra. Tiểu thư Ngả Lỵ Ny đón lấy. Nàng vừa mở ra đọc liền vui vẻ cười nói:
- Ái chà! Tiểu La Mông của chúng ta không ngờ đã trở thành Đức Lỗ Y. Đúng là đáng mừng. Phu nhân Tát Lâm, hôm nay ngươi chuẩn bị một bữa tối. Về sau, tiểu La Mông có tư cách dùng cơm với chúng ta. Còn về phần lĩnh chủ thì không có chuyện gì, đó là phụ thân của ta.
- A! - La Mông giật mình. Tiểu thư Ngả Lỵ Ny là con gái của lĩnh chủ, tin tức này có lẽ không phải là bí mật, nhưng hắn không biết.
Tiểu thư Ngả Lỵ Ny vốn hết sức dịu dàng. Bất cứ ai ở bên nàng cũng đều cảm thấy thời gian trôi qua rất nhanh và thoải mái, không hề có cảm giác đứng bên một tiểu thư quý tộc.
Đúng lúc này, mục sư Đặc Ni Tư từ sau đi ra, thấy nét mặt nàng vui vẻ liền lên tiếng:
- Ngả Lỵ Ny! Có chuyện gì mà vui vậy?
Nói xong, y thầm liếc nhìn La Mông một cách khó chịu.
- Mục sư Đặc Ni Tư! La Mông đã chính thức trở thành Đức Lỗ Y. Đây là một việc vui. Ta định ngày mai sẽ giới thiệu cho phụ thân. Phụ thân mà nghe thấy chắc cũng sẽ vui lắm. - Tiểu thư Ngả Lỵ Ny cất phong thư đồng thời cười nói.
Nghe thấy vậy, khuôn mặt của mục sư Đặc Ni Tư đột nhiên tối sầm lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.