Chương 37: Rửa sạch (Thượng).
Kinh Kha Thủ
17/04/2013
Trong không gian của sừng Thần Nông, một quả cầu lơ lửng ở độ cao ba mươi thước trên trời, tảo ra ánh sáng màu vàng.
La Mông đứng trong đó. Mặc dù vô số lần hắn để tinh thần chìm vào đây, nhưng mỗi lần hắn lại có cảm giác khác nhau.
- Cỏ lá lúa. - Hắn ngửa lên trời mà kêu.
Ngay lập tức tư liệu về cỏ lá lúa hiện lên. Đây là một thứ thảo dược ở Trái Đất, do có công hiệu trị liệu rắn cắn, nên La Mông trồng một ít. La Mông nhìn chỗ tư liệu về dược thảo thì thấy nội dung bên trong so với lúc ở Trái Đất không quá giống nhau. Đại khái do quy luật của hai thế giới này khác nhau gây nên. Nhưng cũng may đây là một loại thuốc trị rắn cắn rất hữu hiệu.
La Mông lấy từ trong không gian ra một cây. Không gian của sừng Thần Nông có thể nói là chỗ dùng để chuẩn bị chứa đựng thực vật. Một số dược thảo đặt trong này sẽ giữ được trạng thái. Sau đó hắn ra khỏi sừng Thần Nông.
Trở lại trong gian phòng dành cho nhóm học đồ của Tát Khắc Duy Nhĩ, La Mông nhìn cái cây trong lòng bàn tay mà mỉm cười.
Chiếc đèn ma pháp tản ra ánh sáng yếu ớt, chiếu sáng khoảng chừng một thước.
La Mông lôi ở dưới giường ra một chiếc rương gỗ, bên trong có một bộ công cụ thương dùng cho dược sư chăm sóc thảo dược. Cái bát nhỏ dùng để nghiền dược liệu có thể dùng để ép lấy nước. Con dao nhỏ chỉ dùng để cắt. Cái kéo dùng để cắt phần lớn mọi thứ, có thể dùng để nghiền lá non hoặc là cắt nát một số đồ vật. Và một số bình bằng đất nung có thể dùng để ngâm dược thảo. - Đây là những thứ mà dược sư An Sâm ở thần điện trấn Lý Tạp đưa cho hắn.
La Mông lấy con dao nhỏ ở bên trong ra bắt đầu theo phương pháp tỉa cây Hồ Điệp mà xử lý cái cây trong tay.
Bước đầu tiên xử lý thảo dược đó là xóa đi mức độ chênh lệch dược tính, giữ lại tinh hoa, hoặc là căn cứ theo dược tính khác nhau của dược thảo mà tiến hành phân chia, sau đó xử lý một cách thích hợp. Có thể làm cho nó tăng cường dược tính hoặc là khiến cho nó có sự biến hóa một cách tinh tế... Đây đều là những kiến thức cơ bản nhất của dược thảo học.
Trên trái đất, qua lịch sử hai nghìn năm phát triển của Trung Y, thứ này được gọi là Bào Chế học.
Còn ở thế giới này, Thảo Dược học mặc dù có sự phát triển nhưng cũng không dựa hẳn vào Luyện Kim dược phẩm học mà trở thành một nhánh cơ sở của nó. Bởi vì đây là một thế giới có sự tồn tại của ma pháp.
La Mông cẩn thận sửa sang khóm cây. Mặc dù hắn biết rõ đây không phải là loại thuốc độc dược như cỏ Hồ Điệp nhưng vẫn cần phải khiến cho người kahcs nhìn qua tưởng như đám đạo tặc khi tìm kiếm thảo dược vô ý lần vào một loại giống mới. Sau đó đạo tặc bị giết chết nên tất cả chiến lợi phẩm đều bị Đức Lỗ Y đóng gói mang đi. Đức Lỗ Y đối với tự nhiên và thực vật có sự mẫn cảm nên phát hiện trong đám cỏ Hồ Điệp có một cái cây khác biệt.
Đây là ý đồ mà La Mông muốn đưa ra cho người khác xem.
La Mông nghĩ như vậy nhưng trong lòng cũng không cảm thấy cao hứng. Các loại giống trên Trái Đất trong suy nghĩ của hắn là một trong những còn bài tủ. Nếu không, làm sao để có thể có được sự tiến cử của lão Duy Luân để vào chợ đen? Nếu không có sự tiến cử thì làm thể nào rửa được tiền? Nếu tiền không được rửa sạch thì bản thân hắn không thể trả nợ chứ đừng nói là cải thiện cuộc sống của Ni Khắc sau này.
Không bao lâu, cây cỏ lá lúa trong tay đã được thay đổi giống như cỏ Hồ Điệp, chỉ giữ lại toàn bộ kích thước của lá cây, nhưng gốc rễ thì phải cạo đi. Mà bộ rễ của hai loại cây khác nhau. Cỏ lá lúa là loại có rễ cọc với một cái rễ cái rõ ràng. Còn cỏ Hồ Điệp thì lại là rễ chùm.
La Mông cất cây cỏ lá lúa đã được sửa xong vào một cái hộp gỗ dài hẹp. Trong hôm còn được chèn một số sợi bông vào các khe hở. Sau đó, La Mông cất hộp gỗ vào trong sừng Thần Nông rồi tắt đèn, yên tâm đi ngủ.
Hoàng hôn ngày hôm sau, khi vầng thái dương đã hạ xuống tới đường chân trời, La Mông đã cầm sẵn cái hộp gỗ đã chuẩn bị tốt từ hôm qua tới chỗ lão Duy Luân. Trên đường đi, trời từ từ tối dần. Bầu trời đêm giống như một cái lọ mực. Chỉ có ở xa xa thấp thoáng một vài vì sao tỏa ra ánh sáng mờ nhạt.
La Mông mỉm cười, chào hỏi với những người quen. Trong lòng hắn chợt có cảm giác khác lạ.
Vừa đi vừa nghĩ, La Mông ngẩng đầu lên thì thấy cửa hàng của lão Duy Luân đã đóng cửa. Hắn bước tới đập cửa thì Y Vi Đặc bước ra mở. Hôm nay, nàng đang đeo một cái tạp dề để thu dọn quán.
- Cha ta đang ở bên trong chờ ngươi. - Y Vi Đặc nói với hắn:
- La Mông! Ngươi đã chuẩn bị đồ xong chưa?
Ngày hôm qua, lúc La Mông trở về có nói với Y Vi Đặc một chút vì vậy mà nàng có chút tò mò và lo lắng đối với La Mông.
La Mông cười đưa tay vén mấy sợi tóc xõa trên trán của Y Vi Đặc sau đó xuyên qua dãy bàn đi vào phòng trong.
Lão Duy Luân đang ngồi bên chiếc lò sưởi trong căn phòng khách nhỏ để chờ hắn.
- Đã mang thứ đồ đó tới hay chưa? - Lão Duy Luân cầm một khúc gỗ ném vào trong lò sưởi làm bắn lên những đốm lửa.
La Mông cầm chiếc hộp gỗ đặt lên bàn trong phòng khách:
- Đã mang tới! Mời ngài xem qua.
Lão Duy Luân đứng dậy. Bóng của lão hắt dài ra bên ngoài.
Lão nhàn nhã và lười nhác vươn bàn tay mở chiếc hộp của La Mông đang đặt trên bàn. Bỗng nhiên, lão trợn tròn mắt:
- Đây không phải là cỏ Hồ Điệp.
Âm thanh của lão hết sức chắc chắn, nghi hoặc và vui sướng.
La Mông giật mình: "Không ngờ lão Duy Luân lại có được trình độ về thảo dược cao như vậy." Ý nghĩ đó vừa xuất hiện, La Mông liền nghĩ ngay tới rượu trái cây và thịt sói đất. Người này không chỉ đơn giản là một chiến sĩ cấp năm.
Đột nhiên hắn cảm thấy hối hận vì đã mang con bài tủ cho một người như thế này. Không biết là có thích hợp hay không?
Tiếp theo cũng chỉ còn có thể hy vọng vào tình cảm giữa mình và Y Vi Đặc. La Mông nghĩ tới đây, bàn tay đang buông thong liền xiết chặt lại.
Lão Duy Luân chạy huỳnh huỵch vào phòng trong rồi sau đó có tiếng tìm kiếm đồ vật vang lên. Tiếp theo, lão lại huỳnh huỵch chạy ra, một tay cầm cái kẹp, một bên mắt thì đeo một cái thấu kính thủy tinh.
Lão Duy Luân đứng bên bàn vừa thở vừa cẩn thận dùng cái kẹp, gắp cây thảo dược trong hộp gỗ ra, sau đó dùng thấu kính thủy tinh quan sát một cách cẩn thận, thi thoảng lại chắc lưỡi một cái.
Cuối cùng lão Duy Luân gỡ cái kính xuống rồi nói thầm:
- Chết tiệt! Bộ phận rễ cây bị phá hoại.
La Mông đứng cung kính nói:
- Ngài Duy Luân! Thứ hàng này của tôi có đủ tư cách để có được một tấm vé để vào hay không?
Lão Duy Luân nhìn La Mông rồi nở nụ cười:
- Ta cũng muốn nhìn xem thắng nhóc trong đầu Y Vi Đặc có năng lực thế nào. Bây giờ thoáng nhìn thì may mắn cũng là một thứ năng lực. - Lão vỗ vai La Mông rồi nói:
- Ta muốn thứ này. Chuyện của ngươi, ta đã nghe Y Vi Đặc nói. Tất cả tiền mặt và hàng hóa ta có thể rửa sạch cho ngươi. Tiền thuê bù vào cái cây này là được rồi.
- Vô cùng cảm tạ ngài, thưa tiên sinh Duy Luân. - La Mông khom người. Cuối cùng thì hắn cũng xử lý chuyện này một cách thỏa đáng.
Thời gian lại trôi qua hai tuần. Sáng sớm hôm nay, bầu trời xám xịt. Đám binh lính tuần tra ban đêm liên tục dụi mắt, ngáp dài. Cả đêm vất vả khiến cho tất cả bọn họ đều cảm thấy mệt nhọc.
Bỗng nhiên, đám binh lính tuần tra ở phía đông thanh phát hiện có một người mặc một tấm áo choàng không nhìn rõ mặt đang đi từ xa đến.
- Là ai? - Gã tiểu đội trưởng hét to, theo bản năng sờ tay vào chuôi kiếm.
"Rầm!" Có một thứ gì đó được ném trước chân của gã.
Tên tiểu đội trưởng thông qua ánh đuốc của đám lính phía sau liền nhặt thứ đó lên.
Đó là một cái lệnh bài bằng kim loại, bên trên có khắc gia huy của gia tộc Ngả Đức Nhĩ. Đây là thứ giấy thông hành đặc biệt mà lĩnh chủ đại nhân phát cho khách quý sử dụng.
Gã tiểu đội trưởng vội vàng lau tấm thẻ sạch sẽ sau đó khom người đưa cho kẻ mặc áo choàng:
- Đại nhân! Mời ngài.
Người mặc áo choàng đưa tay đón lấy. Tấm áo choàng được may một cách khéo léo. Đồng thời trên tay của vị chủ nhân có thể thấy một chiếc nhẫn bằng ngọc bích.
Tên tiểu đội trưởng nhìn theo thì thấy người mặc áo choàng đi về phía quán rượu của lão Duy Luân rồi gõ cánh cửa.
- Những nhân vật lớn đúng là có sở thích thật quái đản, chưa sáng sớm đã ra ngoài rồi. - Gã tiểu đội trưởng gãi đầu, cuối cùng phân phó các huynh đệ tiếp tục tuần tra.
Buổi sáng, La Mông vẫn giống như bình thường đi vào trong xưởng của pháp sư Tát Khắc Duy Nhĩ. Hắn đi vào phòng thí nghiệm của mình, khép cánh cửa rồi ngồi bên bàn làm việc. Hắn lấy ra một lọ dung dịch rồi bắt đầu chuẩn bị tinh thần cho một ngày làm việc.
Ngoài cửa phòng làm việc của hắn, đám đồng nghiệp thì nhìn vào với ánh mắt hâm mộ và ghen tị.
Mọi người đều biết rằng, La Mông được hưởng thừa kế một số tài sản của người chú chưa từng biết mặt. Mặc dù bọn họ không rõ con số cụ thể là bao nhiêu nhưng số tài sản đó đã được thần điện lập ước, sau đó phó thác công hội mạo hiểm tuyên bố. Như vậy hiển nhiên có khoảng mấy trăm đồng vàng. Nói đi nói lại thì La Mông phát tài.
Cái tài sản thừa kế đó thực ra chính là số tiền lấy được từ công hội mạo hiểm ở trấn Lý Tạp đã được rửa sạch. Tất nhiên, La Mông cũng trả hết số nợ một trăm đồng bạc cho công hội mạo hiểm ngay lập tức.
Lấy thành A Phổ Tư làm trung tâm, dưới sự duy trì của Tử tước Y Cách Nhĩ Ngả Đích Nhĩ, công hội kẻ mạo hiểm trải khắp toàn bộ lãnh địa của y và các lãnh địa phụ thuộc. Bởi vậy mà một số nghiệp vụ tiền bạc và tin tức của kẻ mạo hiểm dưới sự thống nhất cũng từ từ được tạo dựng. Tất nhiên, nếu kẻ mạo hiểm nợ chạy ra khỏi ngoài thành A Phổ Tư thì công hội Kẻ mạo hiểm sẽ xuy xét tới vấn đề tổn thất.
La Mông cũng cũng tính toán sau khi trả hết nợ nần sẽ trở về trấn Lý Tạp ngay lập tức. Trên thực tế, nếu như không vì trách nhiệm với chuyện Ni Khắc bị thương, nếu không có sự thù hận với mục sư Đặc Ni Tư và quan thuế vụ Ba Tạp Ti thì La Mông sẽ dùng toàn bộ số tài sản mà mua một mảnh bất động sản, sau đó làm công kiếm tiền nộp thế, cuối cùng lấy được quyền tự do ở A Phổ Tư cũng là một điều tốt. Chưa nói ở A Phổ Tư, trong quán rượu của lão Duy Luân còn có một cô gái thương hắn sẽ giúp hắn luyện kiếm, sẽ mang quần áo bẩn của hắn đi giặt, sẽ đưa cơm cho hắn ăn...
Nhưng La Mông quyết định phải về. Đại trượng phu ân oán phân minh, hắn không thể bỏ Ni Khắc cũng như không thể bỏ qua mối thù.
Đã như vậy, việc lựa chọn lúc nào quay về trở thành một suy nghĩ của La Mông. Hắn có cảm giác mùa xuân càng tới gần, sức sống trong không gian của sừng Thần Nông từ từ tràn ngập cũng là lúc mà hắn bước lên Đức Lỗ Y cấp hai. Một khi đám cỏ lam trưởng thành, không gian có đủ năng lượng thực vật sẽ hoàn thành việc thăng cấp.
Vì vậy mà trong tình hình hiện tại, đại khái chỉ có kẻ ngu mới không thể nhẫn nại được.
La Mông lựa chọn trước khi xuân tới vẫn ở lại tại A Phổ Tư, an tâm làm việc trong xưởng của ma pháp sư để chế tạo dược phẩm. Nhưng tháng kế tiếp, La Mông cũng không hoàn toàn ở trong đó, mặc dù mỗi tuần đều có thể theo Tát Khắc Duy Nhĩ học tập rất nhiều tri thức.
- Dù sao thì Đức Lỗ Y cũng không giống với pháp sư. - La Mông nghĩ một cách thản nhiên, đồng thời quan sát dược phẩm đã được điều chế thành công đang nằm trong tay. Trong phòng thí nghiệm, ánh đèn ma pháp chiếu xuống khiến cho dung dịch thuốc tỏa ra một thứ ánh sáng trong suốt. Rất nhiều người tin rằng, thứ ánh sáng này chính là tinh hoa của máu và ngọn lửa sinh mệnh vĩnh hằng.
- Mỗi một loại sản phẩm ma pháp cho dù trước mắt nhỏ bé có tác dụng trị liệu không đáng kế. Còn dược phẩm trị được vết thương trở nên nhẹ có thể nói là kỳ tích. - Do tới từ địa cầu nên La Mông càng thêm tin vào điều đó. La Mông xoay cái bình thủy tinh đi một góc độ khiến cho chất lỏng màu đỏ bên trong giống như một ngọn lửa đang bốc cháy. "Đáng tiếc ta không phải là pháp sư. Mà Đức Lỗ Y phải gần gũi với tự nhiên.
La Mông nằm sấp trên bàn làm việc. Hắn chợt nhớ tới vị lão sư Kiệt Pháp của mình hàng năm vẫn khoác chiếc áo choàng làm bằng lá cây. Cho đến nay, La Mông vẫn còn nhớ rõ bài học đầu tiên mà Kiệt Pháp dạy cho hắn đó là Đức Lỗ Y phải gần gũi với tự nhiên.
" Đức Lỗ Y phải gần gũi với tự nhiên." La Mông thì thảo tự nói:" Ta đã hỏi A Lịch rằng pháp sư là gì thì gã nói cho ta rằng, bài dậy đầu tiên của Tát Khắc Duy Nhĩ cho hắn đó là pháp sư theo đuổi tri thức và chân lý của con người. Ta cũng đã hỏi Y Vi Đặc rằng chiến sĩ là gì thì nàng nói cho ta rằng bài học đầu tiên của nàng đó là chiến sĩ chính là ngươi chết hoặc ta chết. Mỗi một nghề nghiệp đều có một niềm tin và lý tưởng. Ta biết cái gì là tri thức và chân lý, cũng biết sinh tử, tồn vong là như thế nào. Nhưng ai có thể nói cho ta biết tự nhiên là cái gì không?"
La Mông cảm thấy buồn rầu. Hắn nhớ tới lý do mà Kiệt Pháp đuổi mình đi. Từ đó hắn tự giải thích rằng tự nhiên đó là giữ vững sự cân bằng và bảo vệ. Đức Lỗ Y phải làm hết sức để giữ sự cân bằng của tự nhiên chứ không phải vận dụng năng lực của bản thân để phá hoại nó.
La Mông đặt dược phẩm đã điều chế xong xuống bèn sau đó ấn chuông. Hôm nay, tâm trạng của hắn cảm thấy buồn, có lẽ nên ra ngoài giải khuây. Hắn nghĩ như vậy liền đi tìm Y Vi Đặc.
Sau khi dược phẩm được A Lịch kiểm nghiệm, La Mông liền nhận được bảy đồng bạc. Hắn đi dọc theo con đường tới quán rượu của lão Duy Luân.
- A? Sao quán của lão Duy Luân lại đóng cửa sớm như vậy? Hay là hôm nay lão không mở cửa? - La Mông nhìn cánh cửa khóa chặt mà cảm thấy ngạc nhiên.
Hắn bước tới gõ cửa nhưng không có ai trả lời.
- La Mông! Đừng có gõ. Cái lão Duy Luân khốn kiếp và Y Vi Đặc không có ở đây. Không biết hai cha con họ đi đâu mà hôm nay chưa mở cửa. - Người nói chuyện chính là một người khách quen của quán rượu.
La Mông cảm thấy buồn bực. Hắn quyết định tiếp tục quay trở về làm thuốc.
Có điều buổi sáng hôm nay, La Mông cũng không phải là người buồn bực nhất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.