Quyển 2 - Chương 48: Trời Xanh Mây Biếc 01
Đằng Bình
15/08/2023
Chốn cũ Lạc Thủy, trên nền Bích Lạc Thập Nhị Cung ngày trước, một điện đường khí thế hoành tráng, trang trí tao nhã đang được xây lên. Uyển Úc Nguyệt Đán và Bích Liên Y đang đi xem xét tiến độ công trình, rất nhiều thợ mộc đang điêu khắc cột gỗ hoặc bắc xà nhà, vô cùng bận rộn. Uyển Úc Nguyệt Đán tuy không nhìn thấy gì, nhưng nghe tiếng gõ đục cũng có thể tưởng tượng đại khái khung cảnh này hưng thịnh ra sao.
Bích Liên Y vừa đi vừa kể lại ngắn gọn thế cục giang hồ, Đường Lệ Từ đại thắng Phong Lưu Điếm ở núi Hảo Vân, bắt sống hơn một trăm Hồng, Bạch Y Dịch Sứ của Phong Lưu Điếm, Liễu Nhãn bị Thẩm Lang Hồn bắt đi, nay không rõ tung tích... Bây giờ chuyện quan trọng nhất trong giang hồ vẫn là tìm thuốc giải Tinh Quỷ Cửu Tâm Hoàn, cho dù Phong Lưu Điếm đã bại, nhưng nếu không tìm được thuốc giải thì cũng không giải quyết được vấn đề khó khăn là độc tính còn lại của Tinh Quỷ Cửu Tâm Hoàn.
Uyển Úc Nguyệt Đán mỉm cười yên lặng lắng nghe, không hề phát biểu ý kiến. Hắn cứ chậm rãi tiến lên, cho dù trên đường có mảnh gỗ hay hòn đá ngáng chân hắn cũng có thể bước qua từng cái một. Chốn giang hồ gió nổi mây vần, Đường Lệ Từ sớm nắng chiều mưa, Phong Lưu Điếm thất bại thảm hại, Uyển Úc Nguyệt Đán nghe xong chỉ khẽ cười, giống như hắn bước qua một mảnh ngói, áo trên người giày dưới chân chẳng dính một hạt bụi.
"Cung chủ, có một vị cô nương cầu kiến." Một đệ tử áo xanh trên mặt vẫn còn hơi kinh ngạc báo với Uyển Úc Nguyệt Đán: "Tôi đã báo với cô nương ấy rằng cung chủ đang bận việc, không tiện gặp khách. Nhưng nàng ta lại nói mình là quân sư của Phong Lưu Điếm, muốn bàn giang hồ đại sự với cung chủ."
Nếp nhăn nơi khóe mắt Uyển Úc Nguyệt Đán giãn ra một chút: "Hóa ra là Hồng cô nương của Phong Lưu Điếm, hãy mời nàng ấy đến Bích Tiêu Các chờ một lát, dâng trà lên."
Đệ tử áo xanh kinh ngạc hỏi lại: "Cung chủ muốn gặp nàng thật sao? Nhưng nàng ta... không biết là thật hay giả, lỡ đâu là kế..."
Uyển Úc Nguyệt Đán mỉm cười ôn hòa: "Vậy mời Bích đại ca đi cùng ta một chuyến vậy." Bích Liên Y gật đầu, hai người thong thả bước đi cùng nhau.
Bích Tiêu Các là tòa lầu gác cao nhất trong cả khu điện đường rộng lớn của Bích Lạc Cung, đã xây xong hơn một tháng trước. Trong khi Uyển Úc Nguyệt Đán giám sát công trình, nếu có khách bất chợt ghé thăm thì đều đón tiếp ở Bích Tiêu Các. Tòa lầu này tường trắng ngói xanh, cao hơn năm trượng, sạch sẽ trang nhã, tuy không có những hoa văn tinh tế khác thường nhưng vẫn mang dáng vẻ thanh cao tiêu sái.
Một cô gái áo trắng đứng bên cửa sổ, da trắng như tuyết, chân mày đượm buồn, ngắm nàng từ xa tự thành một cảnh đẹp. Bích Liên Y theo Uyển Úc Nguyệt Đán thong thả tiến tới, vừa ngẩng đầu lên, đáy lòng đã hơi chấn động, không thể nói rõ đây là cảm giác gì, tâm trí chợt cảm thấy mất mát. Hắn đã hộ vệ cho hai đời cung chủ Bích Lạc Cung, đến nay là ba mươi năm, xưa nay vẫn luôn tận trung với chức trách của mình, không hề nghĩ đến chuyện khác. Nhưng lúc này hắn chợt nảy sinh lòng yêu mến, không liên quan đến thiện ác đúng sai, chỉ đơn thuần là vì nét kinh diễm thu trọn trong một ánh mắt mà thôi.
Hồng cô nương đứng bên cửa sổ nhìn về phương xa nhưng ánh mắt lại đổ dồn lên người Uyển Úc Nguyệt Đán, người đứng dưới gác cao mỉm cười bước tới quả nhiên là một thiếu niên gầy yếu non nớt y như lời đồn. Đôi mày thanh tú của nàng chau lại, rốt cuộc phải thuyết phục như thế nào mới khiến Uyển Úc Nguyệt Đán giúp nàng một tay? Uyển Úc Nguyệt Đán là ai chứ? Là kiêu hùng. Trước mặt kiêu hùng, nàng tốt nhất vẫn nên nói thật.
Chẳng mất bao lâu, Uyển Úc Nguyệt Đán đã bước lên thềm. Đi bên cạnh hắn là một vị áo xanh tuấn lãng tiêu sái, nhìn dáng vẻ thì có lẽ đây là 'Bích Lạc đệ nhất nhân' Bích Liên Y trong truyền thuyết. Hồng cô nương khẽ ngẩng đầu, rồi lại gật đầu với Uyển Úc Nguyệt Đán, nhưng không hành lễ: "Uyển Úc cung chủ, ngưỡng mộ đại danh đã lâu, hôm nay được gặp quả nhiên danh bất hư truyền."
Hàng mi đẹp đẽ của Uyển Úc Nguyệt Đán hơi nhướng lên, có người dâng lên hai chén trà xanh, Uyển Úc Nguyệt Đán ngồi xuống ghế trước, mỉm cười với nàng: "Mời Hồng cô nương ngồi." Bích Liên Y đứng sau lưng hắn, mắt nhìn Hồng cô nương không chớp. còn Hồng cô nương lại nhìn Uyển Úc Nguyệt Đán không chớp mắt: "Uyển Úc cung chủ đối đãi với ta như khách quý, có thể thấy Bích Lạc Cung vang danh chín tầng mây không phải là may mắn. Trong thiên hạ này, chẳng mấy ai có thể bình tĩnh khi gặp mặt ta đâu."
"À, Hồng cô nương là nhân vật cỡ nào..." Uyển Úc Nguyệt Đán nói, "Lại đi cả chặng đường xa xôi đến Bích Lạc Cung để bàn chuyện, vậy đây nhất định là chuyện đáng nghe."
Hồng cô nương nâng chén trà lên uống một hớp: "Đúng vậy, ta vượt đường xa tới đây, chỉ vì muốn nói rõ chân tướng Phong Lưu Điếm với Uyển Úc cung chủ, cũng mong được Uyển Úc cung chủ giúp đỡ một tay."
Uyển Úc Nguyệt Đán mỉm cười nói: "Ồ? Hồng cô nương mong được Bích Lạc Cung giúp đỡ một tay, vậy có lý do nào thích đáng không?"
Hồng cô nương đáp: "Thuốc giải của Tinh Quỷ Cửu Tâm Hoàn có tính là một lý do phù hợp không?"
Uyển Úc Nguyệt Đán ngưng lại một hồi, lát sau hắn nhẹ nhàng nói: "Thuốc giải của Tinh Quỷ Cửu Tâm Hoàn quả nhiên là một lý do trọn vẹn, nhưng Hồng cô nương cớ sao không nhờ Kiếm hội trung nguyên giúp đỡ, mà lại nhờ Bích Lạc Cung của ta? Ta tin với lý do này thì Thiệu tiên sinh của Kiếm hội sẽ cảm thấy hứng thú hơn ta nhiều."
Hồng cô nương mỉm cười yêu kiều: "Bởi vì ta tin thuốc giải của Tinh Quỷ Cửu Tâm Hoàn sẽ có ích với Bích Lạc Cung nhiều hơn là với Kiếm hội trung nguyên. Mà Kiếm hội trung nguyên vừa dốc sức đánh bại Phong Lưu Điếm trên núi Hảo Vân, nếu Uyển Úc cung chủ thật sự có lòng muốn trở về trung nguyên xưng vương thiên hạ, thì thuốc giải Tinh Quỷ Cửu Tâm Hoàn là một quân cờ tốt để không đánh mà thắng."
Nếp nhăn đẹp đẽ nơi khóe mắt Uyển Úc Nguyệt Đán hơi giãn ra: "Việc này..."
Hồng cô nương khẽ thở dài, gương mặt xinh đẹp thanh nhã bỗng hiện lên vẻ uất ức: "Thực sự không dám giấu giếm, Phong Lưu Điếm gặp đại loạn, chủ nhân bị người ta loại trừ hãm hại, nay đã mất hành tung. Bây giờ kẻ chủ trì việc lớn trong điếm không còn là chủ nhân nữa, mà rốt cuộc là kẻ nào ta cũng không biết." Nàng ngẩng đầu lên nhìn đăm đăm vào Uyển Úc Nguyệt Đán: "Tinh Quỷ Cửu Tâm Hoàn do chủ nhân tự tay làm ra, cho nên muốn có thuốc giải thì nhất định phải do chủ nhân đích thân điều chế. Ta mong được Bích Lạc Cung giúp đỡ một tay tìm chủ nhân về, khi ấy Bích Lạc Cung sẽ có được thuốc giải Tinh Quỷ Cửu Tâm Hoàn, quét sạch Phong Lưu Điếm, xưng vương thiên hạ. Chỉ cần để chủ nhân rời đi sau khi có được thuốc giải, thì từ nay ta nguyện tận tâm tận lực phò tá Bích Lạc Cung xưng vương thiên hạ, cho dù thịt nát xương tan cũng không hối tiếc." Nàng cất giọng sang sảng, từng câu từng chữ đều thốt ra từ tận đáy lòng: "Lời ta nói câu nào cũng thành tâm thành ý, nếu có chỗ nào lừa dối thì trời xanh phạt ta đời này kiếp này không được gặp lại chủ nhân, vĩnh viễn không biết tung tích an nguy của hắn, cả ngày lẫn đêm không có một giấc ngủ yên, cho đến khi chết già."
Không ngờ nàng lại buông lời thề độc đến vậy, một cô gái trẻ tuổi thanh nhã lại không hề giấu giếm tình yêu sau đắm đối với chủ nhân trước mặt người ngoài, vì hắn mà bôn ba vạn dặm, vì hắn mà trở mặt theo địch, vì hắn mà dấn thân vào hiểm nguy, mối tình si sâu nặng này người thường không sao tưởng tượng nổi. Đối với một cô gái như vậy, thì chẳng có lời thề nào độc hơn "đời này kiếp này không được gặp lại chủ nhân, vĩnh viễn không biết tung tích an nguy của hắn, cả ngày lẫn đêm không có một giấc ngủ yên, cho đến khi chết già".
Uyển Úc Nguyệt Đán dịu dàng hỏi: "Quý chủ nhân là Hắc Y Tỳ Bà Khách Liễu Nhãn?"
Hồng cô nương gật đầu: "Nếu cung chủ quen biết với chủ nhân thì sẽ thấy thật ra hắn không phải kẻ xấu. Những chuyện chủ nhân làm ra một nửa là do quá khích, một nửa là bị người ta lợi dụng."
Uyển Úc Nguyệt Đán nói: "Thì ra là vậy."
Nếu trên đời này có người biện hộ cho những việc làm của Liễu Nhãn, thì chỉ e một trăm người nghe sẽ có chín mươi chín người cảm thấy hoang đường nực cười, nhưng Uyển Úc Nguyệt Đán lại thành tâm thành ý nói một câu: "Thì ra là vậy."
Hồng cô nương ngẩn người, cảm thấy nói chuyện với người này, một là không lo bị phản bác chế giễu, hai là không ghét hắn ngồi trên ngôi cao, ba là không sợ hắn trở mặt ra tay. Vị Bích Lạc cung chủ này danh chấn giang hồ, vốn nổi danh sắt đá, vậy mà khi trò chuyện lại cho người ta cảm giác như đắm mình trong gió xuân, tâm tư bình tĩnh.
Thở dài một hơi, nàng lại nhấp một ngụm trà: "Ta không rõ rốt cuộc Phong Lưu Điếm đã nổi lên như thế nào. Ba năm trước ta làm khách ở trà hội Nha Thuyền, quen được một cô gái áo trắng của Phong Lưu Điếm, vì lòng hiếu kỳ mà gia nhập vào, từ đó không thể thoát ra được nữa. Năm đó ta ở Phiêu Linh Mi Uyển, nơi ở cũ của Phong Lưu Điếm, thấy những cơ quan kỳ diệu ta chưa từng gặp, những độc dược quái trùng ta không tưởng tượng nổi, còn có vài người bịt mặt từ võ công đến cách ăn nói đều không tầm thường. Tuy ta không phải người trong giang hồ, nhưng cũng hơi hiểu chuyện giang hồ, biết mình gặp được kỳ nhân nhưng không biết mặt mũi trông như thế nào, tên họ ra sao. Trong đó có một người đội mũ đen che mặt bằng sa đen, một ngày kia ta tò mò, lựa lúc hắn đang chuyên tâm vẽ tranh, ta bất ngờ giật khăn che mặt của hắn..." Nàng hơi khựng lại, sau một lúc mới hạ giọng nói, "Sau đó ta sững sờ rất lâu, cúi đầu xuống mới thấy hắn đang vẽ một bộ xương."
"Hắn chính là Liễu Nhãn?" Uyển Úc Nguyệt Đán dịu dàng hỏi vô cùng kiên nhẫn, mặc dù đáp án đã quá rõ ràng rồi.
Hồng cô nương gật đầu: "Hắn chính là Liễu Nhãn, hắn... là một mỹ nam tử."
Uyển Úc Nguyệt Đán mỉm cười: "Nghe đồn Liễu Nhãn có tướng mạo kinh diễm, khiến trăm nghìn nữ tử nghiêng ngả vì mình, đó nhất định là một dung mạo hiếm thấy trên đời."
Hồng cô nương hạ giọng nói: "Nhưng... trong mắt hắn có gì đó thiếu sót, giống như cuộc đời hắn thiếu đi thứ quan trọng nhất, khiến cho hắn cả đời không được vui vẻ. Khi đó ta đã muốn mình có thể giúp gương mặt hắn trở nên rạng rỡ tươi cười."
Nàng khẽ thở dài: "Khi đó hắn chỉ là khách mời của Phong Lưu Điếm, mà chủ nhân đích thực của Phong Lưu Điếm ngày ấy rốt cuộc là ai, đến giờ ta vẫn chưa biết. Không lâu sau đó, Liễu Nhãn bắt đầu pha chế độc dược cho Phong Lưu Điếm, những cô gái áo trắng áo đỏ trong Phong Lưu Điếm ngày càng đông. Khi quy mô bắt đầu lớn dần thì những người bịt mặt kia cũng dần dần biến mất, Liễu Nhãn trở thành chủ nhân Phong Lưu Điếm, mà Đông công chúa Phủ Thúy, Tây công chúa Tây Phương Đào, thậm chí Bạch Tố Xa, Hồng Thiền Nương Tử lại lần lượt gia nhập Phong Lưu Điếm. Ta vẫn hoài nghi trong số những quý nhân mới gia nhập có kẻ nằm trong đám người bịt mặt năm ấy, nhưng đến giờ vẫn không thể điều tra rõ rốt cuộc là ai. Nhưng dẫu là ai thì mục đích chúng đổi thân phận cũng là để Liễu Nhãn trở thành đích nhắm của mọi người, làm vật thế thân cho mình. Kẻ có tội thực sự ẩn nấp trong bang hội, chỉ cho người ta ngửi thây mùi mà không sao nhìn rõ mặt, chuyện đáng sợ nhất cũng chỉ đến thế mà thôi."
"Ý Hồng cô nương là cuộc chiến ở núi Hảo Vân vừa hay xác nhận điều này, có người coi Liễu Nhãn như quân cờ thí vứt ra khỏi ván cờ, Phong Lưu Điếm dễ dàng thất bại là có mưu đồ khác, phải không?" Đôi mắt trong veo đẹp đẽ của Uyển Úc Nguyệt Đán dường như thật sự chăm chú ngắm nhìn Hồng cô nương, dáng vẻ nghiêm túc lại hơi non nớt kia khiến người ta dễ dàng bộc bạch hết sức tự nhiên trôi chảy. Hồng cô nương thở dài: "Đúng vậy, người thất bại là Liễu Nhãn, không phải Phong Lưu Điếm. Giang hồ thắng một giả tướng, chỉ e sẽ thua dưới tay chân tướng."
Chân mày Uyển Úc Nguyệt Đán hơi nhướng lên: "Cô nương cho rằng chân tướng là gì?"
"Chân tướng... Chính là không ai biết kẻ chủ mưu đứng sau chuyện này sẽ làm đến bước nào..." Hồng cô nương âm u nói: "Có khi... cả Phong Lưu Điếm và Liễu Nhãn đều là một quân cờ của hắn, một quân cờ có thể tùy tiện vứt bỏ để lót đường cho mình. Rốt cuộc hắn là ai? Mưu đồ thực sự là gì? Sau này sẽ ra sao? Hắn muốn bao nhiêu người chết dưới tay mình mới đủ? Uyển Úc cung chủ, ta không muốn đối đầu với người như vậy, nhưng lúc này mà không đối địch thì sau này khi chân tướng đổ bể, chỉ e đã không kịp trở tay nữa."
Nàng nhìn Uyển Úc Nguyệt Đán bằng ánh mắt đau thương: "Thuốc giải Tinh Quỷ Cửu Tâm Hoàn, chân tướng của Phong Lưu Điếm, mối họa tương lai của giang hồ cộng thêm cái mạng của Tiểu Hồng, đổi lấy bình an cho chủ nhân, Uyển Úc cung chủ... ngài đổi hay không?"
Hàng mi Uyển Úc Nguyệt Đán khẽ nâng lên, một lúc lâu sau hắn mới nói: "Việc này... cho dù ta đồng ý với cô, cũng là lừa gạt cô thôi."
Hồng cô nương chấn động toàn thân, Uyển Úc Nguyệt Đán lại khe khẽ thở dài: "Có những người mà an nguy cả đời họ không phải do cô hay ta quyết định, chỉ e cũng không phải người đời nói là xong hay bản thân hắn nói là được..." Hắn lại dịu dàng thở dài một hơi: "Mưu sĩ chỉ tính được tình thế nhất thời..."
"Uyển Úc cung chủ..." Hồng cô nương đứng lên, quỳ bịch xuống trước mặt hắn: "Vậy không nói chuyện thế cục nữa, Tiểu Hồng cầu xin ngài cứu mạng hắn! Coi như là cung chủ đại từ đại bi, mang ý nguyện vĩ đại là cứu một người."
Nàng quỳ xuống khiến Bích Liên Y kinh hãi, Uyển Úc Nguyệt Đán đưa tay ra nâng nàng dậy: "Ta có thể giúp cô tìm người, nhưng không thể giúp cô cứu hắn."
Nước mắt Hồng cô nương đã tràn khóe mi, là mừng đến phát khóc: "Đa tạ cung chủ!"
Bích Liên Y trông thấy cảnh này chỉ còn biết lắc đầu, một cô gái si tình như vậy lại lầm đường lạc lối, quả là chuyện đáng tiếc.
Sau khi bàn bạc xong xuôi, Uyển Úc Nguyệt Đán phái đệ tử trong cung thu xếp cho Hồng cô nương một phòng khách để nghỉ, nếu có tin về Liễu Nhãn hắn sẽ đến thông báo. Còn những tin tức phức tạp của Phong Lưu Điếm thì hắn bảo nàng viết thành thư, liệt kê hết điểm đáng ngờ và các khả năng rồi gửi đến núi Hảo Vân. Hồng cô nương đồng ý hết, Bích Liên Y đưa nàng đến phòng khách, nhìn nàng một cái rồi thong thả lướt đi.
Hồng cô nương vào ở phòng khách, kìm lòng không nổi mà thở ra một hơi thật dài. Uyển Úc Nguyệt Đán thật khó lung lạc, dù nàng đã thổ lộ chân thành, thậm chí còn khóc lóc như mưa như gió cũng không khiến hắn đồng cảm mảy may, suy nghĩ của hắn vẫn bình thản rõ ràng như cũ. Một người như vậy, nhất định phải loại bỏ giúp tôn chủ. Nàng đứng trước cửa sổ lẳng lặng suy tư, không cần biết kẻ nào đang giở trò trong Phong Lưu Điếm, chỉ cần Liễu Nhãn còn sống, nàng sẽ vì hắn mà đoạt lại quyền khống chế Phong Lưu Điếm, sau đó vì hắn mà tranh đoạt thiên hạ này.
Thiên hạ... là một từ tràn đầy mê hoặc, ai mà tin được tỳ nữ tiểu Hồng lại mang tâm tư tranh đoạt thiên hạ? Nhưng từ thuở thơ ấu nàng đã có rồi, chẳng qua năm xưa có lòng tranh đoạt thiên hạ là vì bản thân, mà bây giờ là vì nam nhân mình yêu tha thiết. Từ nhỏ nàng đã rất thông minh, mọi người đều khen nàng thông minh, thông minh ở đây có nghĩa là nàng dễ dàng làm được chuyện mình muốn làm hơn những người bình thường khác.
Bích Liên Y vừa đi vừa kể lại ngắn gọn thế cục giang hồ, Đường Lệ Từ đại thắng Phong Lưu Điếm ở núi Hảo Vân, bắt sống hơn một trăm Hồng, Bạch Y Dịch Sứ của Phong Lưu Điếm, Liễu Nhãn bị Thẩm Lang Hồn bắt đi, nay không rõ tung tích... Bây giờ chuyện quan trọng nhất trong giang hồ vẫn là tìm thuốc giải Tinh Quỷ Cửu Tâm Hoàn, cho dù Phong Lưu Điếm đã bại, nhưng nếu không tìm được thuốc giải thì cũng không giải quyết được vấn đề khó khăn là độc tính còn lại của Tinh Quỷ Cửu Tâm Hoàn.
Uyển Úc Nguyệt Đán mỉm cười yên lặng lắng nghe, không hề phát biểu ý kiến. Hắn cứ chậm rãi tiến lên, cho dù trên đường có mảnh gỗ hay hòn đá ngáng chân hắn cũng có thể bước qua từng cái một. Chốn giang hồ gió nổi mây vần, Đường Lệ Từ sớm nắng chiều mưa, Phong Lưu Điếm thất bại thảm hại, Uyển Úc Nguyệt Đán nghe xong chỉ khẽ cười, giống như hắn bước qua một mảnh ngói, áo trên người giày dưới chân chẳng dính một hạt bụi.
"Cung chủ, có một vị cô nương cầu kiến." Một đệ tử áo xanh trên mặt vẫn còn hơi kinh ngạc báo với Uyển Úc Nguyệt Đán: "Tôi đã báo với cô nương ấy rằng cung chủ đang bận việc, không tiện gặp khách. Nhưng nàng ta lại nói mình là quân sư của Phong Lưu Điếm, muốn bàn giang hồ đại sự với cung chủ."
Nếp nhăn nơi khóe mắt Uyển Úc Nguyệt Đán giãn ra một chút: "Hóa ra là Hồng cô nương của Phong Lưu Điếm, hãy mời nàng ấy đến Bích Tiêu Các chờ một lát, dâng trà lên."
Đệ tử áo xanh kinh ngạc hỏi lại: "Cung chủ muốn gặp nàng thật sao? Nhưng nàng ta... không biết là thật hay giả, lỡ đâu là kế..."
Uyển Úc Nguyệt Đán mỉm cười ôn hòa: "Vậy mời Bích đại ca đi cùng ta một chuyến vậy." Bích Liên Y gật đầu, hai người thong thả bước đi cùng nhau.
Bích Tiêu Các là tòa lầu gác cao nhất trong cả khu điện đường rộng lớn của Bích Lạc Cung, đã xây xong hơn một tháng trước. Trong khi Uyển Úc Nguyệt Đán giám sát công trình, nếu có khách bất chợt ghé thăm thì đều đón tiếp ở Bích Tiêu Các. Tòa lầu này tường trắng ngói xanh, cao hơn năm trượng, sạch sẽ trang nhã, tuy không có những hoa văn tinh tế khác thường nhưng vẫn mang dáng vẻ thanh cao tiêu sái.
Một cô gái áo trắng đứng bên cửa sổ, da trắng như tuyết, chân mày đượm buồn, ngắm nàng từ xa tự thành một cảnh đẹp. Bích Liên Y theo Uyển Úc Nguyệt Đán thong thả tiến tới, vừa ngẩng đầu lên, đáy lòng đã hơi chấn động, không thể nói rõ đây là cảm giác gì, tâm trí chợt cảm thấy mất mát. Hắn đã hộ vệ cho hai đời cung chủ Bích Lạc Cung, đến nay là ba mươi năm, xưa nay vẫn luôn tận trung với chức trách của mình, không hề nghĩ đến chuyện khác. Nhưng lúc này hắn chợt nảy sinh lòng yêu mến, không liên quan đến thiện ác đúng sai, chỉ đơn thuần là vì nét kinh diễm thu trọn trong một ánh mắt mà thôi.
Hồng cô nương đứng bên cửa sổ nhìn về phương xa nhưng ánh mắt lại đổ dồn lên người Uyển Úc Nguyệt Đán, người đứng dưới gác cao mỉm cười bước tới quả nhiên là một thiếu niên gầy yếu non nớt y như lời đồn. Đôi mày thanh tú của nàng chau lại, rốt cuộc phải thuyết phục như thế nào mới khiến Uyển Úc Nguyệt Đán giúp nàng một tay? Uyển Úc Nguyệt Đán là ai chứ? Là kiêu hùng. Trước mặt kiêu hùng, nàng tốt nhất vẫn nên nói thật.
Chẳng mất bao lâu, Uyển Úc Nguyệt Đán đã bước lên thềm. Đi bên cạnh hắn là một vị áo xanh tuấn lãng tiêu sái, nhìn dáng vẻ thì có lẽ đây là 'Bích Lạc đệ nhất nhân' Bích Liên Y trong truyền thuyết. Hồng cô nương khẽ ngẩng đầu, rồi lại gật đầu với Uyển Úc Nguyệt Đán, nhưng không hành lễ: "Uyển Úc cung chủ, ngưỡng mộ đại danh đã lâu, hôm nay được gặp quả nhiên danh bất hư truyền."
Hàng mi đẹp đẽ của Uyển Úc Nguyệt Đán hơi nhướng lên, có người dâng lên hai chén trà xanh, Uyển Úc Nguyệt Đán ngồi xuống ghế trước, mỉm cười với nàng: "Mời Hồng cô nương ngồi." Bích Liên Y đứng sau lưng hắn, mắt nhìn Hồng cô nương không chớp. còn Hồng cô nương lại nhìn Uyển Úc Nguyệt Đán không chớp mắt: "Uyển Úc cung chủ đối đãi với ta như khách quý, có thể thấy Bích Lạc Cung vang danh chín tầng mây không phải là may mắn. Trong thiên hạ này, chẳng mấy ai có thể bình tĩnh khi gặp mặt ta đâu."
"À, Hồng cô nương là nhân vật cỡ nào..." Uyển Úc Nguyệt Đán nói, "Lại đi cả chặng đường xa xôi đến Bích Lạc Cung để bàn chuyện, vậy đây nhất định là chuyện đáng nghe."
Hồng cô nương nâng chén trà lên uống một hớp: "Đúng vậy, ta vượt đường xa tới đây, chỉ vì muốn nói rõ chân tướng Phong Lưu Điếm với Uyển Úc cung chủ, cũng mong được Uyển Úc cung chủ giúp đỡ một tay."
Uyển Úc Nguyệt Đán mỉm cười nói: "Ồ? Hồng cô nương mong được Bích Lạc Cung giúp đỡ một tay, vậy có lý do nào thích đáng không?"
Hồng cô nương đáp: "Thuốc giải của Tinh Quỷ Cửu Tâm Hoàn có tính là một lý do phù hợp không?"
Uyển Úc Nguyệt Đán ngưng lại một hồi, lát sau hắn nhẹ nhàng nói: "Thuốc giải của Tinh Quỷ Cửu Tâm Hoàn quả nhiên là một lý do trọn vẹn, nhưng Hồng cô nương cớ sao không nhờ Kiếm hội trung nguyên giúp đỡ, mà lại nhờ Bích Lạc Cung của ta? Ta tin với lý do này thì Thiệu tiên sinh của Kiếm hội sẽ cảm thấy hứng thú hơn ta nhiều."
Hồng cô nương mỉm cười yêu kiều: "Bởi vì ta tin thuốc giải của Tinh Quỷ Cửu Tâm Hoàn sẽ có ích với Bích Lạc Cung nhiều hơn là với Kiếm hội trung nguyên. Mà Kiếm hội trung nguyên vừa dốc sức đánh bại Phong Lưu Điếm trên núi Hảo Vân, nếu Uyển Úc cung chủ thật sự có lòng muốn trở về trung nguyên xưng vương thiên hạ, thì thuốc giải Tinh Quỷ Cửu Tâm Hoàn là một quân cờ tốt để không đánh mà thắng."
Nếp nhăn đẹp đẽ nơi khóe mắt Uyển Úc Nguyệt Đán hơi giãn ra: "Việc này..."
Hồng cô nương khẽ thở dài, gương mặt xinh đẹp thanh nhã bỗng hiện lên vẻ uất ức: "Thực sự không dám giấu giếm, Phong Lưu Điếm gặp đại loạn, chủ nhân bị người ta loại trừ hãm hại, nay đã mất hành tung. Bây giờ kẻ chủ trì việc lớn trong điếm không còn là chủ nhân nữa, mà rốt cuộc là kẻ nào ta cũng không biết." Nàng ngẩng đầu lên nhìn đăm đăm vào Uyển Úc Nguyệt Đán: "Tinh Quỷ Cửu Tâm Hoàn do chủ nhân tự tay làm ra, cho nên muốn có thuốc giải thì nhất định phải do chủ nhân đích thân điều chế. Ta mong được Bích Lạc Cung giúp đỡ một tay tìm chủ nhân về, khi ấy Bích Lạc Cung sẽ có được thuốc giải Tinh Quỷ Cửu Tâm Hoàn, quét sạch Phong Lưu Điếm, xưng vương thiên hạ. Chỉ cần để chủ nhân rời đi sau khi có được thuốc giải, thì từ nay ta nguyện tận tâm tận lực phò tá Bích Lạc Cung xưng vương thiên hạ, cho dù thịt nát xương tan cũng không hối tiếc." Nàng cất giọng sang sảng, từng câu từng chữ đều thốt ra từ tận đáy lòng: "Lời ta nói câu nào cũng thành tâm thành ý, nếu có chỗ nào lừa dối thì trời xanh phạt ta đời này kiếp này không được gặp lại chủ nhân, vĩnh viễn không biết tung tích an nguy của hắn, cả ngày lẫn đêm không có một giấc ngủ yên, cho đến khi chết già."
Không ngờ nàng lại buông lời thề độc đến vậy, một cô gái trẻ tuổi thanh nhã lại không hề giấu giếm tình yêu sau đắm đối với chủ nhân trước mặt người ngoài, vì hắn mà bôn ba vạn dặm, vì hắn mà trở mặt theo địch, vì hắn mà dấn thân vào hiểm nguy, mối tình si sâu nặng này người thường không sao tưởng tượng nổi. Đối với một cô gái như vậy, thì chẳng có lời thề nào độc hơn "đời này kiếp này không được gặp lại chủ nhân, vĩnh viễn không biết tung tích an nguy của hắn, cả ngày lẫn đêm không có một giấc ngủ yên, cho đến khi chết già".
Uyển Úc Nguyệt Đán dịu dàng hỏi: "Quý chủ nhân là Hắc Y Tỳ Bà Khách Liễu Nhãn?"
Hồng cô nương gật đầu: "Nếu cung chủ quen biết với chủ nhân thì sẽ thấy thật ra hắn không phải kẻ xấu. Những chuyện chủ nhân làm ra một nửa là do quá khích, một nửa là bị người ta lợi dụng."
Uyển Úc Nguyệt Đán nói: "Thì ra là vậy."
Nếu trên đời này có người biện hộ cho những việc làm của Liễu Nhãn, thì chỉ e một trăm người nghe sẽ có chín mươi chín người cảm thấy hoang đường nực cười, nhưng Uyển Úc Nguyệt Đán lại thành tâm thành ý nói một câu: "Thì ra là vậy."
Hồng cô nương ngẩn người, cảm thấy nói chuyện với người này, một là không lo bị phản bác chế giễu, hai là không ghét hắn ngồi trên ngôi cao, ba là không sợ hắn trở mặt ra tay. Vị Bích Lạc cung chủ này danh chấn giang hồ, vốn nổi danh sắt đá, vậy mà khi trò chuyện lại cho người ta cảm giác như đắm mình trong gió xuân, tâm tư bình tĩnh.
Thở dài một hơi, nàng lại nhấp một ngụm trà: "Ta không rõ rốt cuộc Phong Lưu Điếm đã nổi lên như thế nào. Ba năm trước ta làm khách ở trà hội Nha Thuyền, quen được một cô gái áo trắng của Phong Lưu Điếm, vì lòng hiếu kỳ mà gia nhập vào, từ đó không thể thoát ra được nữa. Năm đó ta ở Phiêu Linh Mi Uyển, nơi ở cũ của Phong Lưu Điếm, thấy những cơ quan kỳ diệu ta chưa từng gặp, những độc dược quái trùng ta không tưởng tượng nổi, còn có vài người bịt mặt từ võ công đến cách ăn nói đều không tầm thường. Tuy ta không phải người trong giang hồ, nhưng cũng hơi hiểu chuyện giang hồ, biết mình gặp được kỳ nhân nhưng không biết mặt mũi trông như thế nào, tên họ ra sao. Trong đó có một người đội mũ đen che mặt bằng sa đen, một ngày kia ta tò mò, lựa lúc hắn đang chuyên tâm vẽ tranh, ta bất ngờ giật khăn che mặt của hắn..." Nàng hơi khựng lại, sau một lúc mới hạ giọng nói, "Sau đó ta sững sờ rất lâu, cúi đầu xuống mới thấy hắn đang vẽ một bộ xương."
"Hắn chính là Liễu Nhãn?" Uyển Úc Nguyệt Đán dịu dàng hỏi vô cùng kiên nhẫn, mặc dù đáp án đã quá rõ ràng rồi.
Hồng cô nương gật đầu: "Hắn chính là Liễu Nhãn, hắn... là một mỹ nam tử."
Uyển Úc Nguyệt Đán mỉm cười: "Nghe đồn Liễu Nhãn có tướng mạo kinh diễm, khiến trăm nghìn nữ tử nghiêng ngả vì mình, đó nhất định là một dung mạo hiếm thấy trên đời."
Hồng cô nương hạ giọng nói: "Nhưng... trong mắt hắn có gì đó thiếu sót, giống như cuộc đời hắn thiếu đi thứ quan trọng nhất, khiến cho hắn cả đời không được vui vẻ. Khi đó ta đã muốn mình có thể giúp gương mặt hắn trở nên rạng rỡ tươi cười."
Nàng khẽ thở dài: "Khi đó hắn chỉ là khách mời của Phong Lưu Điếm, mà chủ nhân đích thực của Phong Lưu Điếm ngày ấy rốt cuộc là ai, đến giờ ta vẫn chưa biết. Không lâu sau đó, Liễu Nhãn bắt đầu pha chế độc dược cho Phong Lưu Điếm, những cô gái áo trắng áo đỏ trong Phong Lưu Điếm ngày càng đông. Khi quy mô bắt đầu lớn dần thì những người bịt mặt kia cũng dần dần biến mất, Liễu Nhãn trở thành chủ nhân Phong Lưu Điếm, mà Đông công chúa Phủ Thúy, Tây công chúa Tây Phương Đào, thậm chí Bạch Tố Xa, Hồng Thiền Nương Tử lại lần lượt gia nhập Phong Lưu Điếm. Ta vẫn hoài nghi trong số những quý nhân mới gia nhập có kẻ nằm trong đám người bịt mặt năm ấy, nhưng đến giờ vẫn không thể điều tra rõ rốt cuộc là ai. Nhưng dẫu là ai thì mục đích chúng đổi thân phận cũng là để Liễu Nhãn trở thành đích nhắm của mọi người, làm vật thế thân cho mình. Kẻ có tội thực sự ẩn nấp trong bang hội, chỉ cho người ta ngửi thây mùi mà không sao nhìn rõ mặt, chuyện đáng sợ nhất cũng chỉ đến thế mà thôi."
"Ý Hồng cô nương là cuộc chiến ở núi Hảo Vân vừa hay xác nhận điều này, có người coi Liễu Nhãn như quân cờ thí vứt ra khỏi ván cờ, Phong Lưu Điếm dễ dàng thất bại là có mưu đồ khác, phải không?" Đôi mắt trong veo đẹp đẽ của Uyển Úc Nguyệt Đán dường như thật sự chăm chú ngắm nhìn Hồng cô nương, dáng vẻ nghiêm túc lại hơi non nớt kia khiến người ta dễ dàng bộc bạch hết sức tự nhiên trôi chảy. Hồng cô nương thở dài: "Đúng vậy, người thất bại là Liễu Nhãn, không phải Phong Lưu Điếm. Giang hồ thắng một giả tướng, chỉ e sẽ thua dưới tay chân tướng."
Chân mày Uyển Úc Nguyệt Đán hơi nhướng lên: "Cô nương cho rằng chân tướng là gì?"
"Chân tướng... Chính là không ai biết kẻ chủ mưu đứng sau chuyện này sẽ làm đến bước nào..." Hồng cô nương âm u nói: "Có khi... cả Phong Lưu Điếm và Liễu Nhãn đều là một quân cờ của hắn, một quân cờ có thể tùy tiện vứt bỏ để lót đường cho mình. Rốt cuộc hắn là ai? Mưu đồ thực sự là gì? Sau này sẽ ra sao? Hắn muốn bao nhiêu người chết dưới tay mình mới đủ? Uyển Úc cung chủ, ta không muốn đối đầu với người như vậy, nhưng lúc này mà không đối địch thì sau này khi chân tướng đổ bể, chỉ e đã không kịp trở tay nữa."
Nàng nhìn Uyển Úc Nguyệt Đán bằng ánh mắt đau thương: "Thuốc giải Tinh Quỷ Cửu Tâm Hoàn, chân tướng của Phong Lưu Điếm, mối họa tương lai của giang hồ cộng thêm cái mạng của Tiểu Hồng, đổi lấy bình an cho chủ nhân, Uyển Úc cung chủ... ngài đổi hay không?"
Hàng mi Uyển Úc Nguyệt Đán khẽ nâng lên, một lúc lâu sau hắn mới nói: "Việc này... cho dù ta đồng ý với cô, cũng là lừa gạt cô thôi."
Hồng cô nương chấn động toàn thân, Uyển Úc Nguyệt Đán lại khe khẽ thở dài: "Có những người mà an nguy cả đời họ không phải do cô hay ta quyết định, chỉ e cũng không phải người đời nói là xong hay bản thân hắn nói là được..." Hắn lại dịu dàng thở dài một hơi: "Mưu sĩ chỉ tính được tình thế nhất thời..."
"Uyển Úc cung chủ..." Hồng cô nương đứng lên, quỳ bịch xuống trước mặt hắn: "Vậy không nói chuyện thế cục nữa, Tiểu Hồng cầu xin ngài cứu mạng hắn! Coi như là cung chủ đại từ đại bi, mang ý nguyện vĩ đại là cứu một người."
Nàng quỳ xuống khiến Bích Liên Y kinh hãi, Uyển Úc Nguyệt Đán đưa tay ra nâng nàng dậy: "Ta có thể giúp cô tìm người, nhưng không thể giúp cô cứu hắn."
Nước mắt Hồng cô nương đã tràn khóe mi, là mừng đến phát khóc: "Đa tạ cung chủ!"
Bích Liên Y trông thấy cảnh này chỉ còn biết lắc đầu, một cô gái si tình như vậy lại lầm đường lạc lối, quả là chuyện đáng tiếc.
Sau khi bàn bạc xong xuôi, Uyển Úc Nguyệt Đán phái đệ tử trong cung thu xếp cho Hồng cô nương một phòng khách để nghỉ, nếu có tin về Liễu Nhãn hắn sẽ đến thông báo. Còn những tin tức phức tạp của Phong Lưu Điếm thì hắn bảo nàng viết thành thư, liệt kê hết điểm đáng ngờ và các khả năng rồi gửi đến núi Hảo Vân. Hồng cô nương đồng ý hết, Bích Liên Y đưa nàng đến phòng khách, nhìn nàng một cái rồi thong thả lướt đi.
Hồng cô nương vào ở phòng khách, kìm lòng không nổi mà thở ra một hơi thật dài. Uyển Úc Nguyệt Đán thật khó lung lạc, dù nàng đã thổ lộ chân thành, thậm chí còn khóc lóc như mưa như gió cũng không khiến hắn đồng cảm mảy may, suy nghĩ của hắn vẫn bình thản rõ ràng như cũ. Một người như vậy, nhất định phải loại bỏ giúp tôn chủ. Nàng đứng trước cửa sổ lẳng lặng suy tư, không cần biết kẻ nào đang giở trò trong Phong Lưu Điếm, chỉ cần Liễu Nhãn còn sống, nàng sẽ vì hắn mà đoạt lại quyền khống chế Phong Lưu Điếm, sau đó vì hắn mà tranh đoạt thiên hạ này.
Thiên hạ... là một từ tràn đầy mê hoặc, ai mà tin được tỳ nữ tiểu Hồng lại mang tâm tư tranh đoạt thiên hạ? Nhưng từ thuở thơ ấu nàng đã có rồi, chẳng qua năm xưa có lòng tranh đoạt thiên hạ là vì bản thân, mà bây giờ là vì nam nhân mình yêu tha thiết. Từ nhỏ nàng đã rất thông minh, mọi người đều khen nàng thông minh, thông minh ở đây có nghĩa là nàng dễ dàng làm được chuyện mình muốn làm hơn những người bình thường khác.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.