Chương 56: Chúc mừng, ngươi đã đoán trúng rồi!
Thắng Kỷ
23/04/2013
"Chờ một chút..." Trong đầu lần lượt đảo qua các sự kiện, rất nhiều chuyện dường như đã tìm được đáp án, Linh Huyên nhìn Hồ Khải Trúc cùng Văn Đào đi vào thang máy, liền bước nhanh chạy vào theo.
Hồ Khải Trúc quay đầu nhìn Linh Huyên nói: "Linh Huyên, cháu không phải đi về sao?"
"Chú Hồ, đột nhiên cháu lại không muốn về nhà nữa, muốn cùng chú đi dạo." Ánh mắt Linh Huyên chớp động, nở nụ cười có vẻ giảo hoạt, hơn nữa còn không nhịn được liếc liếc về phía Văn Đào, điều này tự nhiên thoát không khỏi ánh mắt của Văn Đào.
Tiểu nha đầu này lại muốn giở trò quỷ gì đây, chả trách chuẩn bị về đột nhiên lại thay đổi.
Hồ Khải Trúc không để ý cũng không có suy nghĩ nhiều, Linh Huyên muốn cùng hắn đi dạo nền cũng rất vui vẻ, bắt đầu giới thiệu có chút cường điệu về hội cờ vây Khải Trúc hôm nay.
Tầng trên bố trí khác xa so với tầng dưới, cấp bậc cao hơn rất nhiều, Hồ Khải Trúc giảng giải đây đều là Khổng Kiệt đặc biệt mời thạc sĩ quốc tế thiết kế. Xa hoa, khí phái nhưng vẫn có nét độc đáo, vừa thanh lịch - sạch sẽ lại vừa đậm chất tọa thiền. Ở nơi hối hả ầm ĩ và nhộn nhịp của khu đất thương mại này, văn phòng được cải tạo theo kiểu dáng Trung Quốc như thế này thì thật là chịu chơi.
"Hừ, hừ, em biết rồi, anh chính là cái vị cao nhân thần bí, ẩn đằng sau kia, có đúng hay không!?" Thừa dịp Hồ Khải Trúc đi lên phía trước, Linh Huyên đột nhiên nghiêng đầu, nhích tới gần bên tai Văn Đào, rất là đắc ý nói với Văn Đào, tỏ ý nàng đã phát hiện ra bí mật của hắn.
Từ lúc nàng thay đổi thái độ, Văn Đào cũng đã đem linh thức của mình thả ra, bởi vì linh thức chỉ cần tinh thần lực là có thể khống chế. Điều này đối với Văn Đào mà nói có ý nghĩa rất lớn, hắn rốt cục có thể sử dụng một năng lực đặc biệt mà chỉ có Tu Chân Giả mới có.
Bằng vào linh thức cùng kiến thức y học của hắn, nhìn Linh Huyên vừa vào thang máy, đến bây giờ do dự hồi lâu mới dùng lời nói thử dò xét mình, Văn Đào đều đứng ở gần bên cạnh cảm giác được biến hóa nhịp tim của Linh Huyên đang đập nhanh hơn rất rõ ràng..
Mặc dù Linh Huyên chỉ là thử dò xét, tuy nhiên nàng có thể từ chiều hướng khác nghĩ ra mọi việc, cũng đã là phi thường khó khăn, xem ra đã gặp được người thứ nhất có ý nghĩ sâu sắc như thế.
"Tim đập quá nhanh đối với thân thể không tốt, Vương lão không có dạy cô là vào thời điểm đánh cờ phải luôn điều chỉnh, khống chế tâm tình của mình sao?" Văn Đào chỉ nhàn nhạt hỏi ngược lại một câu.
Trái tim Linh Huyên quả thật nhảy rất mau, Văn Đào tự nhiên hỏi thế, nàng lại càng giật mình nhìn Văn Đào, hắn làm sao biết tim của mình đập rất mau, chẳng lẽ mình vừa rồi không khống chế được vẻ mặt, cho nên đã bị hắn nhìn ra?
Nhìn bộ dáng của nàng, Văn Đào cười cười tiếp tục nói: "Không cần lo lắng, vẻ mặt của ngươi không có xảy ra biến hóa, tuy vậy nếu có thể rèn luyện đến mức trái tim cũng chỉ nhảy lên đều đều, bất luận dù đúng hay sai luôn phải bình thường, vậy mới gọi là được."
Linh Huyên vừa hé miệng muốn nói gì đó thì Văn Đào trực tiếp dùng giọng khích lệ nói cho nàng một câu khiến nàng á khẩu (Biên: không biết nói gì): "Nhân tiện, chúc mừng, cô đã đoán đúng rồi."
Nhìn Linh Huyên kinh ngạc đến ngây người đứng yên, Văn Đào cười cười, cất bước đuổi theo Hồ Khải Trúc.
Mà Linh Huyên thì cảm giác mình đầu có chút to ra, nét mặt của nàng lúc này rất giống vẻ mặt của Lâm Như Tuyết lúc trước hỏi Văn Đào chuyện cha con Mễ gia có phải hắn làm hay không. Nàng làm sao cũng không nghĩ tới Văn Đào sẽ trực tiếp thừa nhận, mà sau khi thừa nhận thì vấn đề vốn là chuyện khốn nhiễu Văn Đào, thoáng cái biến thành vấn đề của các nàng.
Anh ta thật sự là vị siêu cấp cao thủ so sánh với gia gia còn lợi hại hơn, là người sử dụng thuật cờ vây cổ chiến thắng Khổng Kiệt? Quả thật làm cho người ta khó có thể tin.
Nếu đến tuổi này anh ta vẫn không lựa chọn nghiệp cờ vây, chỉ mạnh hơn mình một chút, thì cũng không quá so đo. Nhưng nếu anh ta chính là cao nhân sau màn như lời đồn, so với gia gia cùng Khổng Kiệt còn lợi hại hơn, vậy phải xem anh ta như là kỳ tích cờ vây Trung Quốc, không đúng, phải là kỳ tích cờ vây thế giới.
Nếu anh ta thật sự là cao thủ sau màn kia thì làm sao có thể dễ dàng thừa nhận như vậy chứ? Giống như là nói giỡn, khiến cho người ta cảm giác không chân thật.
Con người thường thế, dễ dàng đem mọi chuyện phức tạp hóa lên, thật ra thì chuyện này không cần phải nói riêng Linh Huyên, chính là dượng Hồ Khải Trúc hoặc là Vương lão bọn họ muốn biết, Văn Đào cũng sẽ không vì loại chuyện này cố ý nói dối, nhất là hiện tại đã không cần lo lắng phương diện Khổng Kiệt mang cho dượng phiền toái gì.
Dĩ nhiên, điều kiện tiên quyết là bọn họ chủ động hỏi. Bởi vì Văn Đào không muốn đem chuyện vốn là đơn giản thành phức tạp hóa, tựa như Linh Huyên đã hoài nghi mình, nếu như không theo hắn hỏi tới cùng, nàng chắc chắn sẽ không dễ dàng bỏ qua.
"Tôi muốn đánh tiếp một ván!" Linh Huyên nghĩ nửa ngày, không chấp nhận hai loại khả năng này, càng nghĩ đầu của mình lại càng loạn , dứt khoát trực tiếp theo sau.
Văn Đào lắc đầu nói: "Hôm nay không được, tý nữa tôi còn có chuyện muốn đi làm, hôm khác vậy."
Linh Huyên vội la lên: "Không được, nếu không đáp ứng thì anh thực chất là đang khoác lác, phải đánh một ván mới biết được."
Văn Đào cười nói: "Tôi khoác lác? Tôi không chủ động thừa nhận điều đó, lại nói tiếp tôi cũng không muốn đi chứng minh cái gì cả, hiện tại chỉ là cô nghĩ muốn làm rõ mà thôi."
"Hừ..." Linh Huyên nói: "Nếu như anh không dám đánh cuộc, tôi liền đem tin tức kia truyền ra ngoài, để cho tất cả mọi người đều biết."
"Anh phải biết rằng, hiện tại bên ngoài đã đem hình tượng của anh đoán già đoán non sinh động hẳn lên, nếu như tôi đem tin tức kia nói ra, khi đó sẽ có vô số người tới tìm anh, đến lúc đó anh liền nổi danh thôi." Vừa nói, Linh Huyên dùng ánh mắt “ngươi đã biết sợ chưa” đắc ý nhìn Văn Đào.
Nếu cùng Văn Đào so sánh công phu mồm miệng, thì từ khi bắt đầu Linh Huyên đã nắm chắc thất bại, Văn Đào là người đã tu luyện đến cảnh giới phản phác quy chân rồi.
"Tốt!" Văn Đào nói: "Bản thân tôi không muốn cố ý đi làm tuyên truyền, chẳng qua nếu như cô có thế khiến cho tôi nổi danh, tôi sẽ không để ý mà đi cảm tạ cô. Tôi mặc dù không muốn nghĩ thành danh, sợ phiền toái, nhưng cũng không bài xích, bất quá nếu tôi thành danh rồi, sợ là chúng ta sau này sẽ không có cơ hội giao thủ nữa."
Cái gì gọi là đánh rắn đánh giập đầu, nói chuyện phải nói đến chỗ mấu chốt, Văn Đào hiểu nguyện vọng hiện tại cùng ý nghĩ lớn nhất của Linh Huyên chính là cùng mình giao thủ, hắn biết rõ điều này cho nên khống chế được phản ứng cùng tâm tình của nàng rất đơn giản.
"Anh..." giọng nói Văn Đào bình tĩnh, làm cho người ta tuyệt đối sẽ không đi hoài nghi tính xác thực của những lời này, hơn nữa cũng rất hợp lý. Chẳng qua Linh Huyên nói xong bỗng nhiên lúng túng, không biết làm như thế nào cho đúng.
"Hai đứa còn ở phía sau thầm thì cái gì đấy?" Bọn họ nói chuyện, đã rơi chậm một đoạn, Hồ Khải Trúc quay lại về phía sau thấy bọn họ đứng lại nói thầm, cười hỏi thăm.
Văn Đào không trả lời chỉ cười cười nhìn về phía Linh Huyên, ý bảo “Cô nói đi!!”
Trời ạ, quá khi dễ người, Linh Huyên trong lòng rất ủy khuất, người này còn quá ghê tởm đi, thắng lợi đi khoe mã.
Nhưng là, mình nếu quả thật nói ra, chỉ sợ thật sự sau này anh ta không thể giao thủ cùng mình nữa, nghĩ đến đây Linh Huyên cũng chỉ có thể nhịn xuống. Bởi vì trình độ cờ vây của Văn Đào, cùng với bản thân hắn đầy bí mật, khiến cho Linh Huyên bị hấp dẫn.
"Dạ, không có gì đâu." Linh Huyên cười có chút miễn cưỡng nói: "Cháu chính là nói, ngày khác có thời gian, còn phải thỉnh giáo Văn đại ca một vài ván."
Hồ Khải Trúc nghe xong không nghi ngờ gì, cười nói: "Rất nhiều cơ hội, sẽ có thôi."
Tiếp sau đó Linh Huyên vẫn nhiều lần phát động công kích, đáng tiếc, miệng lưỡi Văn Đào luôn thủ kín như bình, mỗi lần đều làm cho Linh Huyên rất buồn bực chán nản thu binh. Đến bây giờ, Linh Huyên mới hoàn toàn hiểu, cái người này nhìn như trung hậu thuần phác, nhưng thật ra rất là thông minh, hầu hết có thể vặn lại được, rõ ràng là người xấu xa.
Giới thiệu xong, vừa lúc có hai tuyển thủ thuộc quốc gia khác đến quốc nội du lịch, nghe nói quá trình hội cờ vây Khải Trúc thần kỳ quật khởi, bọn họ liền thuận tiện chạy tới xem một lần.
Hồ Khải Trúc mang Văn Đào cùng Linh Huyên đi quan sát, hiện tại hội cờ vây Khải Trúc đã thay đổi bản chất, bề ngoài nhìn như trước nhưng thực sự không giống nhau. Có thể dung nạp hai trăm người quan chiến phân tích.
Văn Đào mới nhìn được mấy phút đồng hồ, truyền tin linh thạch bên trong trữ vật giới chỉ truyền đến tin tức.
Văn Đào cẩn thận lấy điện thoại vô danh đưa ra ngoài, truyền tin linh thạch là thứ đầu tiên sư phụ Cổ Hàn biếu tặng, cũng chính là điện thoại của Tu Chân Giới, so sánh với điện thoại di động dễ dàng hơn, hơn nữa không cần tìm sóng cũng không cần phí dụng, chỉ cần lưu lại một tia linh niệm gửi vào truyền tin linh thạch của đối phương, có thể tùy thời liên lạc.
Những năm gần đây, trừ sư phụ Cổ Hàn trước khi Độ Kiếp phi thăng có sử dụng qua, còn chưa từng vì những chuyện khác mà sử dụng, truyền tin linh thạch này cũng chỉ có rất ít người biết, cho nên truyền tin linh thạch đột nhiên có tin tức, Văn Đào liền vội vàng đưa ra ngoài xem xét.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.