Chương 3: Thuần phác phúc hậu
Thắng Kỷ
23/04/2013
Kể từ khi cha mẹ Văn Đào qua đời, cả nhà Ngưu Nhân cũng giống như thân nhân của hắn, bất quá hắn cũng không lo lắng, bởi vì... trong những năm này hắn đã len lén đem một chút tiên đan linh dược mà người bình thường có thể chịu được trộn lẫn trong đồ ăn thức uống để cả nhà cùng dùng.
Lớn lao thì Văn Đào không dám nói bất quá hiện tại Văn Đào có thể nói là bách bệch bất xâm sống lâu trăm tuổi hoàn toàn không có vấn đề gì.
Các kiến thức y học hắn đọc trong sách vở, tạm thời Văn Đào không làm thí nghiệm trên người họ, hay là giữ lại đi tạo phúc cho người khác sao.
Mặc dù Văn Đào có năng lực đặc thù có thể hấp thu thiên kiếp, nhưng không biết có phải vì thế mà khiến hắn không thể tu chân thậm chí ngay cả chân khí cũng không tu luyện được, đúng như sư phụ Cổ Hàn đã nói cuối cùng là phúc hay họa thì chưa biết được.
Văn Đào cũng không biết là phúc hay là họa, ngay cả thiên lôi trên núi cao ngàn trượng kia Văn Đào cũng đã hấp thu bốn lần mà không hề thấy cảm giác khó chịu. Hắn thường xuyên nghĩ : cho dù lấy thuyết pháp tu chân mà nói, hay lấy vấn đề năng lượng mà nói, năng lượng thiên lôi những ngày trước hấp thụ cũng không thể vô duyên vô cớ mà biến mất như vậy a.
Nhưng điều hắn nghĩ ngay cả tu chân giả ở Thục Sơn được coi như thần tiên hay khoa học cũng không giải thích được. Tính đi tính lại, chỉ có một câu nói là có đạo lý, thân thể loài người cũng như vũ trụ là một câu đố khó giải.
Sau khi quyết định chủ ý, Văn Đào bắt đầu cố gắng học tập kiến thức khắp mọi mặt, vô số kiến thức y học, còn có các vấn đề thăm dò cơ thể người của tu chân giới.
Sau nhiều năm, hắn đạt được thành tựu trở thành một chuyên gia nghiên cứu cơ thể người, hơn nữa hắn cũng làm không biết mệt, không ngừng cố gắng phấn đấu đi lên, dần dần cũng thích cái nghề y sinh (bác sĩ/thầy thuốc) này.
Bất kể thế nào, chuyện tình Văn Đào trải qua trong những năm này đã vượt qua sự tưởng tượng của thường nhân quá nhiều... Quá nhiều cho nên lúc đối mặt với nhiều phú hào mới có thể lạnh nhạt. Bất quá, bản thân hắn cũng không đi đến nơi nào quá xa, lại càng chưa từng đến thành phố, cho nên nhìn qua vô cùng thuần phác, cộng thêm vẻ ngoài thoạt nhìn như học trò từ quê ra tỉnh.
Chính bởi vì như thế, ngay khi đến Thượng Hải hắn vừa xuống xe đã có một nhóm người xông đến.
"Tiểu huynh đệ, có muốn tìm nơi dừng chân không, chúng ta có một khách sạn tiện nghi mà giá cả phải chăng ở gần đây"
"Tiểu ca, tìm xe sao, muốn đi đâu... ngươi nói địa chỉ ta liền đưa ngươi đi"
"Anh trai, muốn đi máy bay, tàu hỏa, hay là xe khách, vé máy bay, tàu hỏa, xe khách đến các nơi trong cả nước đều có"
... .. ... ...
Mặc dù chưa từng tới thành phố lớn, bất quá những cảnh tượng như vậy cũng không xa lạ gì đối với Văn Đào. Ở trên inte hắn đã thấy nhiều, kỳ thực hắn xem cũng không ít, bao gồm cả những cảnh này cũng không kém một điểm.
Đừng xem vẻ ngoài Văn Đào thuần phác, nếu như bị vẻ ngoài thuần phác của hắn lừa gạt nhất định hậu quả sẽ rất thảm. Điểm này, tại tiên giới mấy vị tiên nhân đều rõ ràng.
Vẻ mặt Văn Đào rất ủy khuất, rất thống khổ mang bộ dáng muốn xin sự giúp đỡ : "Ta đây ... vừa mới xuống xe, mới vừa rồi chen chúc, túi của ta liền không còn, tiền của ta đều để ở trong đó, người nào trong các nhươi nhìn thấy ta sẽ bao hết"
Nhìn bộ dáng thuần phác của Văn Đào, cộng thêm vẻ mặt biểu diễn, trên người cũng mang theo cái gì, rồi thêm giọng nói địa phương, tự nhiên không có ai hoài nghi.
Bá... đám người vây quanh vừa nghe, khuôn mặt tươi cười lập tức biến mất lại còn liếc mắt nhìn hắn, so sánh với tốc độ tiến lại lúc nãy thì tốc độ lui ra còn muốn nhanh hơn, tiếp tục tìm kiếm mục tiêu khác.
Mà những người bị bọn họ vây quanh, cho dù có nói bao nhiêu lần không cần nhưng cũng không làm giảm lượng người vây quanh thậm chí bọn họ còn đi theo một quãng xa, tuyệt đối quấn chặt lấy không buông.
Văn Đào dễ dàng đi ra khỏi bến xe, hiện tại đã không có biện pháp dể tu chân, vậy trước tiên thử nghiệm một chút cuộc sống thế tục. Mặc dù bây giờ hắn không thể tu chân, nhưng thân thể hắn so với người bình thường thì tốt hơn nhiều, sống một hai trăm năm không thành vấn đề, thời gian dài như vậy hắn không tin không tìm được biện pháp. Bây giờ đi thể nghiệm cuộc sống, làm những gì mà mình thích.
Ngay từ trước khi đến Thượng Hải Văn Đào đã sớm từ trên inte ghi nhớ bản đồ nơi đây, thậm chí cả bến xe bus, các loại giao thông công cộng cũng tìm hiểu qua. Trong mọi thứ có rất nhiều chuyện tình, thậm chí cả những thứ vụn vặt Văn Đào cũng chuẩn bị chu đáo, hắn đều có sự chuẩn bị trước.
Lớn bằng này nhưng còn chưa đi xe bus bao giờ, ở thị trấn nhỏ hoặc các vùng phụ cận thành phố đều sử dụng xe ôm rất thuận tiện. Mặc dù không so sánh được với taxi bất quá tính chất cũng gần như nhau, cho nên Văn Đào lựa chọn đi xe bus, qua ba lần đổi tuyến là có thể đến nhà dượng.
Hai tuyến đầu đều gặp thuận lợi, nhưng đến chặng cuối thì gặp chút phiền toái.
Lúc lên tuyến xe thứ ba cũng đúng vào thời điểm tan tầm, nhiều người chen chúc, mặc dù thoạt nhìn Văn Đào có chút văn nhã, thư sinh nhưng nếu là chen chúc thì không ai qua được hắn. Chẳng qua hắn lựa chọn đứng nhìn mọi người chen lên, sau đó hắn mới từ phía sau đi tới, hắn vừa mới bước lên được một bước, đồng thời hai bên vai đều có người chen chúc.
Đột nhiên có người đẩy hắn từ phía sau, lúc này người bên trong còn chưa tiến vào, thoáng cái hắn đã chen tới đó.
Đây là lần đầu tiên Văn Đào chứng kiến tình cảnh này, cũng đã xem rất nhiều lần trên inte, bây giờ gặp phải quả nhiên có ý tứ...Cơ hồ ngay lúc đó có một bàn tay chạm vào túi Văn Đào. Nếu là người bình thường trong tình huống như vậy căn bản không cảm giác được, cho dù cảm giác được thì cũng không thể xoay người.
Nhưng mà đối với Văn Đào thì rất đơn giản, hắn nhẹ nhàng đưa tay xuống, bắt được bàn tay đang mò vào túi hắn.
"Ai ui...A..." Một tiếng hét thảm thiết vang lên, lập tức làm cho mọi người chú ý đến nhìn lại.
Tên vừa lấn hiển nhiên không nghĩ tới dưới tình huống này mà Văn Đào vẫn có thể làm ra phản ứng như vậy, bàn tay bị Văn Đào tóm được hiển nhiên là của người chen lấn phía sau.
Bất quá lúc bàn tay bị Văn Đào tóm được, ngay khi mọi người xung quanh nhìn sang, người phía sau đột nhiên ra tay tung một trảo về phía Văn Đào.
"Mẹ kiếp, hảo tiểu tử, dám trộm đồ của lão tử", tên này nhìn hơn ba mươi tuổi, dưới nách kẹp một bọc nhỏ, nắm tay giữ chặt lấy tay Văn Đào.
Có ý tứ, thực tế so với inte nói còn đặc sắc hơn, trong lòng Văn Đào thầm thấy buồn cười. Phản ứng của người này cũng thật là nhanh, đây là muốn đổi trắng thay đen a!
"Dám trộm đồ, lão tử đánh chết ngươi"
"Đánh chết ngươi..."
Hai tên đồng bọn bên cạnh lập tức muốn động thủ, từ tình huống này xem ra bọn chúng sớm đã có chuẩn bị a. Bọn chúng một kêu, một gây náo loạn, người không rõ liền cho rằng mình mới là trộm đây, sau khi bọn hắn đổi trắng thay đen đánh mình một trận còn có thể nghênh ngang bỏ đi.
"Ta... ta không phải... các ngươi mời là móc túi..." bộ dáng Văn Đào thuần phác, bộ dạng rất vô tội, giống như kiểu bị thiên đại ủy khuất.
Hai người bên cạnh cũng mặc kệ, giơ tay lên định đánh.
"A..." bộ dáng Văn Đào đầy khiếp sợ giơ hai tay ôm lấy đầu, tên đại hán phía sau cảm thấy tay mình chấn động, liền thấy Văn Đào đã rút tay ra ôm lấy đầu.
Tình huống lúc này rất loạn xạ, hai người đánh lên người Văn Đào cảm thấy như đánh vào thiết bản vậy, cái này cũng chưa tính là gì, trong lúc hốt hoảng, Văn Đào cũng thuận tiện đá cho bọn hắn mấy cước, thanh âm xương cốt vỡ vụn vang lên. Trong tình huống hỗn loạn như vậy căn bản không ai có thể nghe thấy được. Bất quá, xương chân bị gãy quá đau đớn khiến hai tên kia nằm trên mặt đất ôm chân không dậy nổi.
"Fuck..." tên đằng sau xem ra là kẻ cầm đầu, không biết tại sao hai tên thủ hạ lại đột nhiên ngã ra liền tung một quyền.
"Đừng đánh ta ..." Văn Đào đang đứng ở cửa đồng thời động, hai tay không cẩn thận bắt được nắm tay của tên kia.
Một tiếng hét thảm vang lên, trước mặt bao nhiêu người tên đại hán cũng ngã xuống một cách khó hiểu. Mà lúc hắn ngã xuống từ trong túi của hắn đột nhiên rơi ra tới mấy cái ví và điện thoại di động.
Có người nhìn thấy hét to : "Ví tiền của ta..."
"Kia là điện thoại của ta..."
"Thì ra bọn chúng mới là móc túi..."
"Nhất định vừa rồi bọn chúng trộm đồ không được nên mới trả đũa"
"Bất quá, tại sao bọn chúng như bị ma nhập vậy"
"Người trẻ tuổi, cái này gọi là gieo gió gặt bão"
Việc sau đó cũng không cần nói, những người đó mau chóng cầm lấy ví tiền, điện thoại của mình, đông đảo mọi người chung quanh rối tít nghị luận, Văn Đào từ trong đám đông chạy ra ngoài không một tiếng động.
Hô... sau khi đi ra ngoài hít một hơi, Văn Đào liền vẫy taxi. Thành phố lớn đúng là thành phố lớn, vừa mới đến đã gặp phải chuyện như vậy. Từ trong taxi, Văn Đào quay đầu lại xem nhóm người phía sau, đoán chừng mấy tên móc túi đó cũng không thể tiếp tục "hành nghề" được nữa rồi. Mặc dù không thể tu chân cũng không thể luyện nội gia chân khí, bất quá công phu ngoại gia của Văn Đào đã luyện cảnh giới khiến bất kỳ võ giả nào cũng phải khiếp sợ, đối phó với mấy tên móc túi tạp mao không cần nhìn cũng biết kết quả.
Bất quá Văn Đào cũng biết trong thiên hạ có vô số người, lại càng không nói đến những người tu chân. Mặc dù bọn họ không dễ dàng đặt chân đến thế tục, nhưng Văn Đào cũng rõ ràng, lúc chưa có thực lực tuyệt đối nhất định không được hiển lộ, nếu không nhát định sẽ thê thảm, cho nên nguyên tắc làm người của Văn Đào chính là chỗ tốt thì mò vào, làm người phải ẩn nhẫn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.