Thiên Kiếp Y Sinh

Chương 7: Ý nghĩ cuồng vọng

Thắng Kỷ

23/04/2013



Ngày hôm qua sau khi Văn Đào tới, Mã Ngọc Trân liền đưa hắn đi xem khắp nhà, lấy trí nhớ của Văn Đào so sánh với hai lão nhân sợ rằng đối với bày biện của gian phòng còn muốn quen thuộc hơn.

Vào phòng khách, Hồ Khải Trúc đi pha trà Thiết Quan Âm, loại trà mà ông thích uống nhất, Văn Đào thì lấy một chai nước trong tủ lạnh. Nhìn Văn Đào tự nhiên tùy ý như nhà mình, Hồ Khải Trúc vui mừng nở nụ cười, nét thương cảm lúc nãy đã vơi đi nhiều.

Lão nhân không có con cái sống bên cạnh, chỉ sợ cuộc sống có giàu có hơn nữa cũng cảm thấy tịch mịch, thấy Văn Đào coi nơi này như nhà mình hắn lại càng cao hứng.

Nhẹ nhàng nhấp một ngụm trà, Hồ Khải Trúc bắt đầu kể, Khổng thị gia tộc là một danh môn đại tộc trong nước, không chỉ nổi tiếng trong kinh doanh mà trong giới võ thuật cũng có địa vị rất cao. Đối với giới võ thuật Hồ Khải Trúc cũng không quá rõ ràng chẳng qua là được nghe bằng hữu nói, Lỗ Kiệt chính là trưởng tôn trong Khổng gia, mười mấy tuổi được công nhận là thiên tài võ học, mà ngoài thành tựu về võ học hắn còn ham thích cờ vây.

Ở trong lĩnh vực cờ vây hắn đồng dạng cũng được coi là siêu cấp thiên tài, hơn hai mươi tuổi được xếp hạng trong top 10 cao thủ cả nước, hai năm qua phát triển càng lợi hại, trong nước không có địch thủ. Gần đây hắn thành lập tập đoàn Anh Kiệt, trong đó chủ yếu là hai đại nghiệp vụ võ thuật và cờ vây.

Bằng vào việc Lỗ Kiệt là trưởng tôn Khổng thị gia tộc, tập đoàn của hắn nhanh chóng quật khởi. Không những như thế hắn còn nói phải đưa cờ vây Trung Quốc một lần nữa đứng đầu thế giới, đuổi kịp và vượt qua Hàn Quốc và Nhật Bản, muốn thế phải thống nhất. Như vậy mới có thể tập hợp nhân tài ưu tú nhất, phát triển tốt nhất chế độ nghề nghiệp, cho nên sau khi phát triển cực nhanh hắn bắt đầu thâu tóm.

Hắn quen một số cao thủ trên inte cộng thêm cả hắn hướng xung quanh khiêu chiến, nếu như đối phương không đồng ý sẽ có người tới khiêu chiến không ngừng. Thử nghĩ, kỳ xã mà luôn có người tới khiêu chiến như vậy có vui lòng không.

“Ở phương diện võ quán hắn cũng đi khiêu chiến sao? Quả là cuồng nhân”

Hồ Khải Trúc gật đầu nói : “Hình như là thế, ta cũng không rõ lắm, đó là một lĩnh vực khác, bất quá hắn làm như vậy làm cho giới cờ vây loạn thành một đống.”

Theo như lời Hồ Khải Trúc, Văn Đào càng cảm thấy Lỗ Kiệt có ý tứ, hắn đối với chế độ bồi dưỡng của quốc gia rất không hài lòng, những kỳ xã nhỏ chỉ là để kiếm tiền, nhất định phải có một tổ chức thống nhất, chỉ có cường đại mới có thể tồn tại, mọi người cùng nhau nghiên cứu ra một chế độ.

Dĩ nhiên hắn thu mua với giá tiền cũng không tệ, cộng thêm bối cảnh của Khổng gia. Đa số kỳ xã không cần hắn tới cửa đã khuất phục, còn có một bộ phận bị hắn liên tiếp đánh bại, tất cả cũng khó có thể tiếp tục duy trì. Chỉ có kỳ xã thắng được hắn hai trận trong ba mới có tư cách tiếp tục tồn tại trong liên minh cờ vây.

Nếu như Hồ Khải Trúc mở kỳ xã vì tiền cũng sẽ không làm khó, bán được giá cũng dễ làm thôi. Nhưng thuần túy là do hắn yêu thích, hơn nữa cục diện hiện tại hắn cũng không nghĩ đến, tình huống Vương Chí Lâm có phần hơi khác, cũng làm cho hắn vô cùng lo lắng.

Kể từ lần đầu tiên trợ giúp Cổ Hàn sư phụ phi thăng, Văn Đào cũng đã quyết định lựa chọn con đường đi của mình, đáng tiếc theo lời của Cổ Hàn sư phụ, Văn Đào không có duyên với thiên đạo. Nhưng Văn Đào chưa từng buông tha cho ý định chấp nhất kiên định kia, hắn cũng muốn lên tiên giới xem một chút, muốn bay trên thiên không một hai vòng, hắn không có nghĩ qua thất bại. Khi hắn sinh ra, hắn đã suy nghĩ cố gắng không ngừng phấn đấu vì mục tiêu này.



Mọi người thường nói hoàng đế thay phiên nhau làm, năm nay có thể đến chúng ta, hiện tại Văn Đào muốn nhìn xem con đường tu tiên thành thần có gì mà không được. Nếu như không phải thân thể đặc thù, ngay cả cao nhân như Cổ Hàn sư phụ cũng không phán đoán được, chỉ nói hắn vô duyên với thiên đạo, chỉ sợ Văn Đào sẽ chấp nhất không chấp nhận như thế.

Nhớ đến lúc Cổ hàn sư phụ từng cảm thán “thiên ý”, mà việc Văn Đào không thích nhất là mình bị người khác định đoạt, “thiên ý” cũng không được, lão thiên muốn thế nào thì mình phải thế sao, nếu như vậy mình sẽ phải nghịch thiên mà đi.

Lúc này thanh âm Mã Ngọc Trân gọi hai người ăn cơm vang lên, Hồ Khải Trúc nói : “Ngươi xem, nói cho ngươi những thứ này làm gì, chuyện tình kỳ xã ngươi không cần lo lắng, dượng sẽ giải quyết. Đi, chúng ta đi ăn cơm trước đã, nếu để cho biểu di ngươi biết ngươi muốn ra ngoài ở, không biết nàng sẽ khổ sở đến thế nào”

Văn Đào bất đắc dĩ cười cười, cũng không nói thêm câu gì, hiện tại nếu không sớm đi thì sau này sẽ khó hơn. Về phần chuyện tình kỳ xã hắn tự nhiên muốn quản, có bát âm chấn hồn địch, bất luận là người nào hay là Lỗ Kiệt mình cũng có thể ở một bên trợ giúp, thân nhân của mình đương nhiên chuyện tình của dượng cũng có quan hệ đến mình, Văn Đào sẽ không cho phép bất kể kẻ nào lấn tới.

Lúc ăn sáng Hồ Khải Trúc đem ý định của Văn Đào ra nói với Mã Ngọc Trân, lúc ấy Mã Ngọc Trân liền đặt bát xuống, nước mắt chảy dài. Nàng cùng với Hồ Khải Trúc là từ nông thôn ra thành phố lớn, mấy chục năm thoáng cái trôi qua, con cái cũng không ở cạnh, bọn họ lại không có thân nhân. Lúc nghe Hồ Khải Trúc nói về Văn Đào nàng rất vui vẻ thường xuyên gọi điện cho Văn Đào, hôm nay Văn Đào đến lại càng thương yêu vô cùng.

Không nghĩ vừa tới Văn Đào đã muốn đi, Văn Đào bèn giải thích cùng hứa hẹn. Hắn uốn lưỡi một hồi, cuối cùng là vẫn không chịu nổi nước mắt lão nhân gia, đáp ứng một tuần sau bàn tiếp.

Trong ba ngày kế tiếp, phần lớn thời gian Văn Đào đều ở trong Khải Trúc kỳ xã, từ miệng dượng và những người khác dần dần hắn cũng biết toàn cảnh sự tình.

Ý nghĩ của Lỗ Kiệt đúng là kết hợp cổ kim chưa có, ở trong nước bất luận là giới võ thuậ hay giới cờ vây cũng không có một người nào, không có một nghề nghiệp nào chân chính kết hợp. Các loại cuộc thi cờ vây đều là do chính phủ tổ chức, mà cũng là thi đấu theo lời mời. Mà Lỗ Kiệt muốn hành nghề trong lĩnh vực này, tạo ra một liên minh mới, mở rộng lực ảnh hưởng của võ thuật và cờ vây.

Đến khi hắn diễn giải các lý luận và thuyết pháp, nghe cũng có chút đạo lý, bất kể là đạo lý lớn hay nhỏ cũng là có đạo lý.

Chỉ bỏ ra một chút lợi ích, được quần chúng biết đến thì võ thuật và cờ vây trong nước mới chân chính phát triển được, giống như bóng bàn Trung Quốc năm đó xâm nhập lòng người toàn dân tham gia mới thật sự phát triển.

Văn Đào nghe cái lý luận này không khỏi nhớ tới lúc ban đầu mình tu luyện một ít công pháp và pháp bảo, bị Cổ Hàn sư phụ đánh giá là do thiên ý hắn trừ việc khinh thường cái gọi là thiên ý đã từng nghĩ qua phương pháp tu luyện thành tiên đã có tại sao không thể mở rộng cho mọi người cùng học.

Lúc ấy Cổ hàn sư phó nói cho hắn biết, nếu như chính hắn tu luyện hoặc truyền thụ cho một số người hoặc nhiều người hơn nữa cũng không vấn đề gì. Còn nếu như muốn cho mọi người cùng tu luyện, những lão gia hỏa trên Thục Sơn kia nhất định sẽ ra mặt can thiệp, bên trong liên quan quá nhiều vấn đề quá nhiều, ngay cả các quốc gia cũng sẽ tham dự, không quá thực tế.

Nghĩ đến việc Lỗ Kiệt hiện tại làm như vậy cũng không dễ chịu gì.

Ít nhất bây giờ mình cũng sẽ cho hắn động đến Khải Trúc kỳ xã.



Vương lão không chịu nói dù chỉ một câu, hiển nhiên việc trao đổi qua linh hồn để lại ấn tượng sâu đối với lão nhân này, mà Hồ Khải Trúc căn bản không rõ ràng lắm đã xảy ra chuyện gì, nhìn thái độ Vương lão bản đối với trận đấu sau không có nắm chắc.

Mấy ngày qua Lỗ Kiệt chuẩn bị đối chiến, nếu là mình khiêu đối phương có mới hai cao nhân đối chiến mình hắn cũng không sợ.

Đảo mắt đã qua ba ngày, trận tỷ thí thứ ba sắp bắt đầu, lần này bên trong Khải Trúc kỳ xã lại càng tấp nập người ra vào. Bên trong phòng đã chật kín hết người.

“Vương lão, ngài … có khỏe không?” Hồ Khải Trúc nhìn thấy Vương lão chỉ có ba ngày mà như gầy đi một vòng lo lắng hỏi thăm, thật sự hắn sợ Vương lão chống đỡ không nổi.

“Ta không sao, hẳn tới rồi sao?” thanh âm Vương Chí Lâm trầm thấp, mấy hôm nay thanh âm kia vẫn ám ảnh lão. Lấy thân phận và địa vị của lão, cho dù thua cũng không dùng đến thủ đoạn, chẳng qua hắn vẫn còn muốn dùng thanh âm kia trao đổi, mấy ngày qua hắn đã tra xét rất nhiều tài liệu. Cũng đã xem qua rất nhiều tiểu thuyết huyền ảo trong nước hoặc là manga của Nhật Bản, bên trong đó cũng viết nhiều về các loại khác nhau, chẳng lẽ thật có một loại quỷ hồn cờ vây, một lão quỷ cùng mình trao đổi.

Đang lúc nói chuyện chợt nghe bên ngoài xôn xao, Lỗ Kiệt đi đến, mặc dù vẫn bắt tay lễ phép với Hồ Khải Trúc, sau đó hướng Vương Chí Lâm chắp tay nói : “Vương lão, hôm nay lại lần nữa lĩnh giáo”

Đằng! Nét mặt già nua của Vương lão đỏ lên, đã tu luyện nhiều năm trong giới cờ vây, luyện tâm rất nhiều, nhưng lần này vẫn ngượng ngùng, không thể tự chủ được. Văn Đào ở bên cạnh hắn, vừa bưng chén trà lên thấy bộ dáng Vương Chí Lâm trong lòng tự nhủ lão nhân này quá chính trực đi.

Mọi người đều có thể nhìn ra lão không bình thường, hoàn hảo, Lỗ Kiệt cũng không nói gì thêm nếu không Vương Chí Lâm còn không biết làm thế nào.

Nhìn Vương Chí Lâm đi có chút lão đảo, tinh thần có chút hoảng hốt, Văn Đào vội vàng đi qua đỡ hắn ngồi xuống.

“Ngài uống một ngụm trà” Văn Đào đem trà đưa đến, nhìn tư thế của lão tiên sinh, cho dù chính là hắn chỉ sợ cũng khó chống đỡ qua ván cờ này, hơn nữa chỉ sợ cũng sẽ lâm bệnh. Tội quá, người ta giúp dượng xuất chiến, còn bị mình hù dọa thành như vậy, tự nhiên Văn Đào cũng không keo kiệt cho một chút tiên đơn vào trà.

Những năm này Văn Đào trên người có quần áo tụ linh, còn có vô số dược vật quý giá, hiện tại trong tu chân giới những dược vật đó giá trị liên thành nhưng đối với Văn Đào cũng không có nhiều tác dụng, càng không cần phải nói cấp loại này cho Vương lão có thể chịu được đan dược bậc thấp nhất.

Hồ Khải Trúc thấy hành động của Văn Đào rất là vui mừng, hắn cũng lo lắng Vương Chí Lâm chống đỡ không nổi. Nhưng đối với việc Vương Chí Lâm kiên trì tiếp tục hắn cũng không có biện pháp.

Lỗ Kiệt nhìn thoáng qua Văn Đào, cũng không quá để ý, hai người ngồi xuống sau đó Văn Đào và Hồ Khải Trúc đi ra ngoài, tỷ thí chính thức bắt đầu.

Lúc này, sau khi uống xong Vương Chí Lâm cảm giác người tốt lên, thần thanh khí sảng, những bệnh tật nhiều năm và mệt nhọc ba ngày qua đều bị quét sạch. Cảm giác lúc này so với thời kỳ toàn thịnh của lão khi đối chiến với đệ nhất cao thủ của Hàn Quốc sợ rằng còn tốt hơn. Lúc này coi như không có thanh âm kia tương trợ Vương Chí Lâm cũng có lòng tin cùng Lỗ Kiệt đánh một trận.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Thiên Kiếp Y Sinh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook