Chương 11: Đều Đến Đây
Tiêu Thiên Tứ
07/02/2021
Thiên xuất trận, chỉ trong thời gian ngắn ngủi giết chết hai cường giả Ma Lang Bộ Thần Vị, mà Diêu Tư Đạo tại Ma Lang Bộ Thần Vị chiến lực cực mạnh, khoảng cách ngưng tụ thần cách tiến nhập Thượng Thần đã không xa, vậy nhưng lại chết thảm như vậy.
Huyết Mâu đâm xuyên qua thần khu, từ trên cao dọng mạnh xuống đất, hoàng kim lôi đình gầm thét theo Huyết Mâu không ngừng tàn phá Diêu Tư Đạo thần khu, toàn thân bởi vì thế mà cháy xém, huyết nhục mơ hồ, ẩn ẩn có mùi thịt khét bay lên.
Thiên lăng lệ sát phạt, hung uy cái thế khiến cho ai nấy đều nhìn hắn mà thần hồn khiếp sợ.
Độc Mãng Bộ, từ lúc nào xuất hiện một tên Thần Vị chiến lực mạnh như vậy?
Độc Mãng Bộ chiến sĩ, mặc dù biết Thiên chiến lực siêu phàm, thế nhưng áp đảo cỡ này thì cũng quá mức nằm ngoài dự đoán của ta rồi, mặc dù chỉ là Thần Vị, bất quá cơ hồ ngay cả Thượng Thần cũng bị hắn dọa cho khiếp đảm.
“Thiên! Thiên! Thiên!”
“Thiên vô địch! Thiên bất khả chiến bại!”
Sự dũng mãnh của Thiên, vừa xuất trận đã giết chết được hai tên Thần Vị khiến cho sĩ khí của Độc Mãng Bộ chiến sĩ được đẩy lên.
Rầm…
“Chậc, đúng là tên quái thú mà. Hắn như thế nào sinh ra được vậy?” Nhìn thấy Thiên biểu hiện quá đỗi khủng khiếp, bất quá làm bằng hữu đã hơn mười năm thâm niên, Thiết Bố Y miệng bật cười để lộ ra hàm răng nanh bén nhọn, tựa hồ việc này cũng có hơi nằm trong dự đoán của hắn. Xem ra vụ đánh cược lần này, người thua vẫn là Thiết Bố Y rồi.
Tại một hướng khác, ánh mắt âm trầm tà dị nhìn chằm chằm vào Thiên, không ai khác chính là Thần Vệ Quân võ đấu xếp hạng thứ hai – Huyết Khôi.
Nhìn thấy Thiên biểu hiện kiệt xuất, tuy là Thần Vị, nhưng trông khí thế của hắn chẳng khác gì sẽ là người dẫn dắt Độc Mãng Bộ đến chiến thắng cả. Huyết Khôi song thủ siết chặt, nội tâm lạnh lẽo, càng lúc càng trở nên căm ghét Thiên.
“Thiên, đợi đấy, ngươi sẽ chẳng thể nhảy nhót được bao lâu nữa!”
Chỉ cần mưu kế của phụ thân hắn – Huyết Việt Thần thành công, vậy thì Thiên, cái gai trong mắt này sẽ bị gạt bỏ.
Bị Thiên dùng sát khí uy hiếp, lúc này một vị Thượng Thần xuất hiện, nhìn chằm chằm Thiên đang đứng trên thần khu đã cháy xém, miệng nghiến răng nghiến lợi.
“Dám giết cháu trai ta, ngươi muốn tìm chết!”
Ma Lang Bộ Tam Nhãn Lang miệng gầm gừ, trừng trừng Thiên mà nói.
Tam Nhãn Lang, Ma Lang Bộ Thượng Thần, là cường giả chiến lực xếp thứ năm. Diêu Tư Đạo chính là cháu trai ruột của Tam Nhãn Lang, cực kỳ được hắn ta yêu thương chiều chuộng. Bây giờ nhìn thấy cháu trai của mình chết tức tưởi như vậy, tiền đồ trong thoáng chốc bị phá hủy, Tam Nhãn Lang làm sao không tức giận cho được.
“Xuống địa ngục bồi tội đi.”
Tam Nhãn Lang không quan tâm thân phận lấy Thượng Thần phong hào giao chiến với một tên Thần Vị, bởi vì cháu trai mình, hắn bất chấp.
Tam Nhãn Lang vận chuyển Thần Lực, là Ngũ Hành Thần Lực thổ thuộc tính, hắn bàn chân dậm xuống mặt đất, thần lực bộc phát, từ bên dưới mặt đất cuồng cuộn lực lượng xung kích, bên tai liên tục vang lên tiếng nổ ầm ầm, theo đó những khối thạch mâu phá vỡ đại địa trồi lên.
Nếu như trúng phải nó, nhất định thịt nát xương tan, so với Diêu Tư Đạo thần khu càng thê thảm hơn gấp mấy lần.
Tam Nhãn Lang dùng thần uy uy hiếp, vì vậy làm cho tốc độ của Thiên trở nên chậm hơn bình thường rất nhiều.
Nhưng ngay chính thời điểm đó, từ một phương hướng khác thần lực bay đến, cùng với thần uy Tam Nhãn Lang va chạm xung kích, kèm theo đó ngữ điệu khinh thường.
“Tam Nhãn Lang, ngươi vậy mà không biết xấu hổ, ta cũng nhục giùm cho ngươi. Sao ngươi không đập đầu tự sát đi.”
Khi thổ giáo còn cách Thiên khoảng chừng hơn hai chục mét thì toàn bộ bị ngăn cản lại, tiếng nổ đùng đùng khiến cho bụi đất bay đầy trời. Cuồng phong gào thét khắp nơi.
“Tuấn đại thúc?”
Thiên quay lại nhìn, chỉ nghe ầm một tiếng, một bóng người cao to vạm vỡ hơn Thiên gấp năm lần nhảy xuống, song thủ khoanh trước ngực, gương mặt bặm trợn với những vết thẹo dài trên gương mặt, trên đầu mái tóc được thắt lại thành nhiều bím dài đang liên tục đung đưa.
Người này gọi là Tuấn, Độc Mãng Bộ Thượng Thần cường giả, tại Độc Mãng Bộ danh khí cực lớn, chiến tích huy hoàng.
“Tuấn, cút sang một bên.” Tam Nhãn Lang hừ lạnh, quát mắng.
“Con chó con chết tiệt, ngươi mắng ai đấy?” Tuấn gầm lên. “Lão tử lúc thành danh, ngươi khi đó còn là một con chó nhỏ đang bú sữa mẹ ở xó xỉnh nào đó, bây giờ tuổi trẻ hung hăng như vậy cơ à.”
“Ngươi gọi ai là chó con?” Tam Nhãn Lang ba mắt đồng tử bắn ra hung quang lăng lệ.
“Không ngươi thì ai, chó con ba mắt. Lão tử đã lâu chưa ăn lại thịt chó, nghĩ đến lại thèm.” Tuấn cười khẩy, vừa nói vừa lau nước miếng đang chảy ra hai bên mép miệng, tựa như thật đang xem Tam Nhãn Lang – một vị Thượng Thần cường giả coi là thức ăn. “Đến đây nào chó con, lão tử trước đem ngươi mần cho nhừ xương cốt.”
“Con mẹ nhà ngươi, Tam Nhãn Lang ta đến nhặt đầu chó ngươi đây.”
Từ lúc trở thành Thượng Thần đến nay, chưa từng có kẻ nào dám ăn nói xấc xược như vậy với hắn cả. Tam Nhãn Lang nộ hỏa xung thiên, tay cầm ra thần khí trường đao nhao nhao về phía Tuấn mà đánh.
“Đừng nhầm lẫn, ngươi mới là chó, còn lão tử là người làm thịt chó. Chà, đến đây, mồi ngon mồi ngon.”
Tuấn cười lớn tràn đầy điên cuồng, đồng dạng tế khởi thần khí của mình đại chiến với Tam Nhãn Lang.
“Các ngươi, ai lấy được đầu của hắn, bổn tọa sẽ thưởng ba mươi viên Nguyên Tinh Thạch.”
Trước khi cùng với Tuấn chuyển sang nơi khác để đại chiến, Tam Nhãn Lang lưu lại một câu.
“Ba… ba mươi viên Nguyên Tinh Thạch?”
Vốn còn đang bị hung uy của Thiên uy hiếp, khi nghe thấy phần thưởng cho cái đầu Thiên có giá trị ba mươi viên Nguyên Tinh Thạch, ai nấy đều đôi mắt sáng ngời, bên trong lộ rõ vẻ tham lam. Bọn hắn nhìn Thiên lúc này thật chẳng khác gì mỹ nữ lõa thể cả.
“Ba mươi viên Nguyên Tinh Thạch này là của ta, đừng ai tranh giành.”
“Hừ, đến lượt ngươi sao? Đầu hắn phải thuộc về ta mới đúng.”
“Thiên, đừng hòng bỏ chạy. Ba mươi viên Nguyên Tinh Thạch đừng có chạy.”
“…”
Hơn chục tên Thần Vị đều xông về phía vị trí của Thiên, nhìn vẻ thèm khát trên mặt của chúng chẳng khác gì những con dã thú đang săn mồi.
“Ba mươi viên Nguyên Tinh Thạch?” Thiên khóe miệng cong lên một vệt, cái đầu của mình giá trị cũng không nhỏ nhỉ, gần một phần ba giá trị phần thưởng Thần Vệ Quân võ đấu, nếu mà có thể làm được, hắn hận không thể lấy đầu mình xuống đưa cho Tam Nhãn Lang để đổi lấy ba mươi viên Nguyên Tinh Thạch này.
Tất cả ngỡ rằng Thiên sẽ bỏ chạy, có điều ngoài ý muốn, Thiên Huyết Mâu mũi mâu quét chéo lên đất, cả người bừng bừng khí thế, tóc đen sau gáy bay cuồn loạn, long nhãn lập lòe kim quang, song thủ từ từ nổi lên hắc sắc long lân.
“Đến đây, xem thử kẻ nào đủ tư cách lấy được cái đầu này của ta!”
“Vạn Tượng Thần Lực.”
“Lôi Đình Chi Nộ.”
Thiên thần lực cuồng cuộn vận chuyển rót vào bên trong Huyết Mâu, chân đạp lên không trung tung bay lên bầu trời chừng ba bốn chục mét, Huyết Mâu chỉ thiên, mây đen xuất hiện hình thành một vòng xoáy tựa như thiên nhãn, tại chính giữa vòng xoáy bắt đầu có tiếng bạo vang, lôi điện chi lực đánh xuống Huyết Mâu, lôi đình nhập thể, cuối cùng Thiên quét xuống Huyết Mâu, phản phất thiên lôi nổi giận, cuồng nộ kích sát.
Huyết Mâu đâm xuyên qua thần khu, từ trên cao dọng mạnh xuống đất, hoàng kim lôi đình gầm thét theo Huyết Mâu không ngừng tàn phá Diêu Tư Đạo thần khu, toàn thân bởi vì thế mà cháy xém, huyết nhục mơ hồ, ẩn ẩn có mùi thịt khét bay lên.
Thiên lăng lệ sát phạt, hung uy cái thế khiến cho ai nấy đều nhìn hắn mà thần hồn khiếp sợ.
Độc Mãng Bộ, từ lúc nào xuất hiện một tên Thần Vị chiến lực mạnh như vậy?
Độc Mãng Bộ chiến sĩ, mặc dù biết Thiên chiến lực siêu phàm, thế nhưng áp đảo cỡ này thì cũng quá mức nằm ngoài dự đoán của ta rồi, mặc dù chỉ là Thần Vị, bất quá cơ hồ ngay cả Thượng Thần cũng bị hắn dọa cho khiếp đảm.
“Thiên! Thiên! Thiên!”
“Thiên vô địch! Thiên bất khả chiến bại!”
Sự dũng mãnh của Thiên, vừa xuất trận đã giết chết được hai tên Thần Vị khiến cho sĩ khí của Độc Mãng Bộ chiến sĩ được đẩy lên.
Rầm…
“Chậc, đúng là tên quái thú mà. Hắn như thế nào sinh ra được vậy?” Nhìn thấy Thiên biểu hiện quá đỗi khủng khiếp, bất quá làm bằng hữu đã hơn mười năm thâm niên, Thiết Bố Y miệng bật cười để lộ ra hàm răng nanh bén nhọn, tựa hồ việc này cũng có hơi nằm trong dự đoán của hắn. Xem ra vụ đánh cược lần này, người thua vẫn là Thiết Bố Y rồi.
Tại một hướng khác, ánh mắt âm trầm tà dị nhìn chằm chằm vào Thiên, không ai khác chính là Thần Vệ Quân võ đấu xếp hạng thứ hai – Huyết Khôi.
Nhìn thấy Thiên biểu hiện kiệt xuất, tuy là Thần Vị, nhưng trông khí thế của hắn chẳng khác gì sẽ là người dẫn dắt Độc Mãng Bộ đến chiến thắng cả. Huyết Khôi song thủ siết chặt, nội tâm lạnh lẽo, càng lúc càng trở nên căm ghét Thiên.
“Thiên, đợi đấy, ngươi sẽ chẳng thể nhảy nhót được bao lâu nữa!”
Chỉ cần mưu kế của phụ thân hắn – Huyết Việt Thần thành công, vậy thì Thiên, cái gai trong mắt này sẽ bị gạt bỏ.
Bị Thiên dùng sát khí uy hiếp, lúc này một vị Thượng Thần xuất hiện, nhìn chằm chằm Thiên đang đứng trên thần khu đã cháy xém, miệng nghiến răng nghiến lợi.
“Dám giết cháu trai ta, ngươi muốn tìm chết!”
Ma Lang Bộ Tam Nhãn Lang miệng gầm gừ, trừng trừng Thiên mà nói.
Tam Nhãn Lang, Ma Lang Bộ Thượng Thần, là cường giả chiến lực xếp thứ năm. Diêu Tư Đạo chính là cháu trai ruột của Tam Nhãn Lang, cực kỳ được hắn ta yêu thương chiều chuộng. Bây giờ nhìn thấy cháu trai của mình chết tức tưởi như vậy, tiền đồ trong thoáng chốc bị phá hủy, Tam Nhãn Lang làm sao không tức giận cho được.
“Xuống địa ngục bồi tội đi.”
Tam Nhãn Lang không quan tâm thân phận lấy Thượng Thần phong hào giao chiến với một tên Thần Vị, bởi vì cháu trai mình, hắn bất chấp.
Tam Nhãn Lang vận chuyển Thần Lực, là Ngũ Hành Thần Lực thổ thuộc tính, hắn bàn chân dậm xuống mặt đất, thần lực bộc phát, từ bên dưới mặt đất cuồng cuộn lực lượng xung kích, bên tai liên tục vang lên tiếng nổ ầm ầm, theo đó những khối thạch mâu phá vỡ đại địa trồi lên.
Nếu như trúng phải nó, nhất định thịt nát xương tan, so với Diêu Tư Đạo thần khu càng thê thảm hơn gấp mấy lần.
Tam Nhãn Lang dùng thần uy uy hiếp, vì vậy làm cho tốc độ của Thiên trở nên chậm hơn bình thường rất nhiều.
Nhưng ngay chính thời điểm đó, từ một phương hướng khác thần lực bay đến, cùng với thần uy Tam Nhãn Lang va chạm xung kích, kèm theo đó ngữ điệu khinh thường.
“Tam Nhãn Lang, ngươi vậy mà không biết xấu hổ, ta cũng nhục giùm cho ngươi. Sao ngươi không đập đầu tự sát đi.”
Khi thổ giáo còn cách Thiên khoảng chừng hơn hai chục mét thì toàn bộ bị ngăn cản lại, tiếng nổ đùng đùng khiến cho bụi đất bay đầy trời. Cuồng phong gào thét khắp nơi.
“Tuấn đại thúc?”
Thiên quay lại nhìn, chỉ nghe ầm một tiếng, một bóng người cao to vạm vỡ hơn Thiên gấp năm lần nhảy xuống, song thủ khoanh trước ngực, gương mặt bặm trợn với những vết thẹo dài trên gương mặt, trên đầu mái tóc được thắt lại thành nhiều bím dài đang liên tục đung đưa.
Người này gọi là Tuấn, Độc Mãng Bộ Thượng Thần cường giả, tại Độc Mãng Bộ danh khí cực lớn, chiến tích huy hoàng.
“Tuấn, cút sang một bên.” Tam Nhãn Lang hừ lạnh, quát mắng.
“Con chó con chết tiệt, ngươi mắng ai đấy?” Tuấn gầm lên. “Lão tử lúc thành danh, ngươi khi đó còn là một con chó nhỏ đang bú sữa mẹ ở xó xỉnh nào đó, bây giờ tuổi trẻ hung hăng như vậy cơ à.”
“Ngươi gọi ai là chó con?” Tam Nhãn Lang ba mắt đồng tử bắn ra hung quang lăng lệ.
“Không ngươi thì ai, chó con ba mắt. Lão tử đã lâu chưa ăn lại thịt chó, nghĩ đến lại thèm.” Tuấn cười khẩy, vừa nói vừa lau nước miếng đang chảy ra hai bên mép miệng, tựa như thật đang xem Tam Nhãn Lang – một vị Thượng Thần cường giả coi là thức ăn. “Đến đây nào chó con, lão tử trước đem ngươi mần cho nhừ xương cốt.”
“Con mẹ nhà ngươi, Tam Nhãn Lang ta đến nhặt đầu chó ngươi đây.”
Từ lúc trở thành Thượng Thần đến nay, chưa từng có kẻ nào dám ăn nói xấc xược như vậy với hắn cả. Tam Nhãn Lang nộ hỏa xung thiên, tay cầm ra thần khí trường đao nhao nhao về phía Tuấn mà đánh.
“Đừng nhầm lẫn, ngươi mới là chó, còn lão tử là người làm thịt chó. Chà, đến đây, mồi ngon mồi ngon.”
Tuấn cười lớn tràn đầy điên cuồng, đồng dạng tế khởi thần khí của mình đại chiến với Tam Nhãn Lang.
“Các ngươi, ai lấy được đầu của hắn, bổn tọa sẽ thưởng ba mươi viên Nguyên Tinh Thạch.”
Trước khi cùng với Tuấn chuyển sang nơi khác để đại chiến, Tam Nhãn Lang lưu lại một câu.
“Ba… ba mươi viên Nguyên Tinh Thạch?”
Vốn còn đang bị hung uy của Thiên uy hiếp, khi nghe thấy phần thưởng cho cái đầu Thiên có giá trị ba mươi viên Nguyên Tinh Thạch, ai nấy đều đôi mắt sáng ngời, bên trong lộ rõ vẻ tham lam. Bọn hắn nhìn Thiên lúc này thật chẳng khác gì mỹ nữ lõa thể cả.
“Ba mươi viên Nguyên Tinh Thạch này là của ta, đừng ai tranh giành.”
“Hừ, đến lượt ngươi sao? Đầu hắn phải thuộc về ta mới đúng.”
“Thiên, đừng hòng bỏ chạy. Ba mươi viên Nguyên Tinh Thạch đừng có chạy.”
“…”
Hơn chục tên Thần Vị đều xông về phía vị trí của Thiên, nhìn vẻ thèm khát trên mặt của chúng chẳng khác gì những con dã thú đang săn mồi.
“Ba mươi viên Nguyên Tinh Thạch?” Thiên khóe miệng cong lên một vệt, cái đầu của mình giá trị cũng không nhỏ nhỉ, gần một phần ba giá trị phần thưởng Thần Vệ Quân võ đấu, nếu mà có thể làm được, hắn hận không thể lấy đầu mình xuống đưa cho Tam Nhãn Lang để đổi lấy ba mươi viên Nguyên Tinh Thạch này.
Tất cả ngỡ rằng Thiên sẽ bỏ chạy, có điều ngoài ý muốn, Thiên Huyết Mâu mũi mâu quét chéo lên đất, cả người bừng bừng khí thế, tóc đen sau gáy bay cuồn loạn, long nhãn lập lòe kim quang, song thủ từ từ nổi lên hắc sắc long lân.
“Đến đây, xem thử kẻ nào đủ tư cách lấy được cái đầu này của ta!”
“Vạn Tượng Thần Lực.”
“Lôi Đình Chi Nộ.”
Thiên thần lực cuồng cuộn vận chuyển rót vào bên trong Huyết Mâu, chân đạp lên không trung tung bay lên bầu trời chừng ba bốn chục mét, Huyết Mâu chỉ thiên, mây đen xuất hiện hình thành một vòng xoáy tựa như thiên nhãn, tại chính giữa vòng xoáy bắt đầu có tiếng bạo vang, lôi điện chi lực đánh xuống Huyết Mâu, lôi đình nhập thể, cuối cùng Thiên quét xuống Huyết Mâu, phản phất thiên lôi nổi giận, cuồng nộ kích sát.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.