Chương 3: Huyết Mâu
Tiêu Thiên Tứ
05/02/2021
“Có… có thể không tiến vào đó được không, lão tổ?” Tam Hoang miễn cưỡng nở nụ cười.
“Vào đi!”
Không hề báo trước, Cổ Long Bộ lão tổ tay cầm quải trượng đánh thẳng vào mông hắn. Lão khọm già này nhìn gầy yếu là vậy, thế nhưng sức lực cơ hồ lớn hơn thanh niên trai tráng như Tam Hoang không biết bao nhiêu lần.
*Bạch* một tiếng, Tam Hoang đã bị quất bay vào bên trong vùng không gian khô cằn.
“Lão già chết tiệt.” Tam Hoang chửi một tiếng, tay xoa xoa cái mông đầy đặn của mình để cho bớt đau. Bây giờ hắn bắt đầu nghi ngờ, lão già kia thật có phải là Cổ Long Bộ tổ tiên hay không nữa. Vị tổ tiên này thật là hết sức yêu thương con cháu đi!
Nghiến răng nghiến lợi, Tam Hoang rốt cuộc bò dậy, ánh mắt đảo nhìn tình huống xung quanh. Không có gì khác thường, nhưng lại khiến cho hắn cảm thấy rất ngưng trọng.
“Tốc độ lên.” Phía đằng sau, lão già kia thanh âm thúc giục.
Tam Hoang hừ lạnh một tiếng, rốt cuộc cẩn thận tiến về phía tòa núi nhỏ đang bị Huyết Mâu cắm lên.
Cổ Long Bộ lão tổ nhìn chằm chằm Tam Hoang, tiểu tử này, thế nhưng không bị lực lượng nguyền rủa xung quanh Huyết Mâu ảnh hưởng.
Trước đây, có không ít Cổ Long Bộ cường giả vì tìm kiếm bí mật bị che dấu bên trong Hắc Long Nhai mà lạc đến chỗ này.
So với Tam Hoang, những người kia thực lực đều vô cùng mạnh mẽ, chí ít thuộc về Đại Thần cấp bậc. Thế nhưng, khi tiến vào vùng đất bị nguyền rủa, bọn họ đều trở nên điên loạn, có kẻ bạo thể mà chết, có kẻ quay ngược trở ra tấn công lão ta. Đương nhiên, Đại Thần trong mắt lão vô cùng yếu ớt, tùy tiện một gõ liền giải quyết gọn gàn, cho đối phương mồ yên mả đẹp.
Còn Tam Hoang, hắn vậy mà vẫn giữ nguyên được thần trí? Là bởi vì Tam Hoang tu vi quá thấp, hay là do hắn là một con rồng không tim nên không bị sát lục nguyền rủa ảnh hưởng?
Nhưng mấy điều này không quan trọng, miễn là có thể mang ra Huyết Mâu cho lão ta liền được. Trên mép miệng Cổ Long Bộ lão tổ cong lên một nụ cười tà dị, đôi mắt lóe lên hồng quang nồng đậm, cực kỳ trông chờ Huyết Mâu sẽ rơi vào tay hắn.
Huyết Mâu chính là thần khí, có nó trong tay, lão sẽ không cần úy kỵ bất kỳ một ai nữa. Và thứ sức mạnh đã dọa lão phải trốn chui trốn nhủi suốt ở nơi tối tăm này vô số năm qua.
Lúc này, Tam Hoang đã đến gần phía dưới tòa tiểu sơn, dù chỉ cao khoảng năm sáu mét, nhưng Tam Hoang có cảm giác đang đối diện với một tòa thiên sơn chọc trời vậy. Và trên đỉnh thiên sơn kia là một vị đế vương đang chìm trong giấc ngủ.
Nuốt vào một ngụm nước bọt, Tam Hoang bắt đầu vươn mình và leo lên trên.
“Đúng rồi, hãy leo lên đi, lấy Huyết Mâu và đang lên cho ta.” Cổ Long Bộ lão tổ hai bên miệng như kéo đến tận mang tai, miệng há lớn vì thèm khát mà để lộ ra hàm răng vàng ố nhìn rất dọa người.
Mất khoảng nửa giờ đồng hồ, rốt cuộc Tam Hoang đã leo lên được đến đỉnh, và thần khí Huyết Mâu đã hiện rõ ngay trước mặt.
Đến gần Huyết Mâu, chỉ thấy thanh chiến mâu này tản ra ánh bạch kim óng ánh đẹp mắt dài khoảng hai mét, thiết kế rất đơn giản, nhưng lại nội uẩn một cỗ thần uy khí phách mà không mỹ từ nào có thể miêu tả được.
Phụ thân của Tam Hoang, Diệc Long Chiến Thần Tam Dịch Hiên, hắn cũng sở hữu cho mình một thanh chiến kích rất hoành tráng, cũng nội uẩn thần uy, nhưng so với Huyết Mâu lại kém xa không biết bao nhiêu lần, tựa như đom đóm so với ánh trăng vậy.
Trực giác mãnh liệt mách bảo Tam Hoang rằng, loại vũ khí giống như Huyết Mâu không nên xuất hiện trên thế gian, vậy là hắn quay đầu lại, lần nữa hỏi thăm ý kiến của Cổ Long Bộ lão tổ.
Đáp lại hắn, Cổ Long Bộ lão tổ hô lớn, bên trong thanh âm tràn đầy dục vọng.
“Rút, nhanh chóng rút nó và đem đến đây cho lão tổ. Không phải ngươi muốn trả thù cho phụ thân ngươi, trả thù cho tộc đàn của ngươi sao? Chỉ cần lấy nó cho lão tổ, ngươi muốn gì, lão tổ cũng đáp ứng!”
Bộ dạng này của lão tổ thật khiến cho người ta bị dọa giật mình, Tam Hoang nuốt vào một ngụm khí lạnh, nhưng chợt nghĩ đến Cổ Long Bộ bị Thần Tộc tiêu diệt, phụ thân chết thảm phía trên Hắc Long Nhai thì Tam Hoang trong lòng đã bùng cháy lên lửa giận.
“Rút liền rút!”
Tam Hoang hừ lạnh một tiếng, cực kỳ quyết đoán, hắn bàn tay chụp lấy cáng của Huyết Mâu.
“A… không tốt!”
Bỗng nhiên từ bên trong Huyết Mâu xuất hiện một lực hút cực kỳ kinh khủng khiến cho Tam Hoang biến sắc, hắn muốn lập tức thả tay ra ngay, đáng tiếc Huyết Mâu lại không cho hắn cơ hội này. Tam Hoang chỉ cảm thấy toàn thân huyết mạch sôi trào, cả người gân guốc nổi lên, cơ mặt vặn vẹo, đôi mắt trợn ngược trắng dã, ý thức cơ hồ đã biến mất, miệng há ra hét lớn một tiếng.
“Ngao hống…”
Tiếng long ngâm vang vọng bên trong hang động này, một trận cuồng phong kịch liệt xuất hiện, bên ngoài hang động rất nhiều Nguyên Tinh Thạch cộng minh, sức mạnh ẩn giấu bên trong Nguyên Tinh Thạch thời khắc này đều bùng nổ, theo trận cuồng phong kia mà rót vào bên trong thân thể Tam Hoang.
Cuồng phong dữ dội, lôi điện màu đen bùng nổ rền vang, dị tượng đáng sợ kéo dài trong chốc lát, cuối cùng bạo lên một tiếng, ngọn tiểu sơn kia nổ tung, tạo ra rất nhiều mảnh vỡ nhỏ bắn khắp nơi.
Từ bên trong khói bụi mịt mù, thân ảnh Tam Hoang bay ra ngoài, trong tay của hắn lúc này vẫn cầm chặt Huyết Mâu.
Vốn dĩ trước đó, Tam Hoang cơ thể cực kỳ cường tráng, bàng bạc sinh mệnh, thế nhưng lúc này chẳng khác gì một bộ xương cả, bên ngoài chỉ còn da bọc lại mà thôi.
“Chết rồi sao?”
Cổ Long Bộ lão tổ chống gậy bước đến chỗ Tam Hoang té ngã trên mặt đất, từ trên xuống dưới dò xét, lão ta không cảm nhận được bất kỳ dấu hiệu sự sống nào trên người Tam Hoan cả, hệt như một người đã chết.
“Huyết Mâu chính là tuyệt thế thần khí, ngươi thực lực quá yếu, không cách nào áp chế được lực lượng của nó, thế nên mới bị cắn trả mà chết.” Lão ta cười cười tà ác, phản phất phần nào đoán trước được kết cục này.
“Đừng oán hận lão tổ, đây là số mệnh của ngươi. Nhưng ngươi nên cảm thấy vinh dự vì được làm việc cho lão tổ, để ban thưởng, lão tổ sẽ xây cho ngươi một cái mồ thật đẹp, khà khà khà…”
Về phần trả thù cho Cổ Long Bộ gì đó, lão ta cơ hồ chẳng thèm quan tâm.
Ánh mắt nhìn về phía Huyết Mâu, rất nhiều năm chờ đợi, ông trời không phụ lòng người, rốt cuộc lão ta đã có thể lấy được Huyết Mâu rồi.
“Huyết Mâu, thần khí yêu quý của ta.” Lão già cười lớn, hai tay hạ xuống, chuẩn bị tước đoạt Huyết Mâu trong tay Tam Hoang.
Nhưng khi lão ta chạm tay vào Huyết Mâu, lập tức gương mặt đại biến, biểu cảm sợ sệt đầy kinh khủng, so với Tam Hoang trước đó phản ứng càng dữ dội hơn gấp mấy lần.
“Không, sức mạnh của ta… Huyết Mâu, khốn kiếp!” Lão ta liên tục hét thảm trong sợ hãi.
Sức mạnh của lão ta đang liên tục bị Huyết Mâu thôn phệ, đáng kiếp, nó giống như một con quái vật tham lam không có điểm dừng, không chỉ sức mạnh, mà cả sinh lực của Cổ Long Bộ lão tổ cũng không buông tha.
Đáng thương cho Cổ Long Bộ lão tổ, chờ đợi vô số năm chỉ mong được cầm lấy thần khí Huyết Mâu để chống lại tồn tại vô thượng kia, rốt cuộc Huyết Mâu lại chính là thứ tước đoạt đi mạng sống của lão.
Lão ta ánh mắt không cam tâm, nhưng có thể làm gì được, đến cuối cùng chỉ còn sót lại một bộ hài cốt mục nát đổ xuống đất. Đây mới gọi là triệt để chết đi.
Lão ta chết không lâu, một lần nữa dị tượng xảy ra.
Chỉ thấy cơ thể Tam Hoang bộc phát ra ánh sáng huyền diệu, sinh cơ bừng bừng trỗi dậy, thân thể vốn gầy ốm trong nháy mắt lại cường trán, so với lúc trước còn mạnh mẽ hơn rất nhiều, phản phất phạt mạch tẩy tủy, thoát thai hoán cốt.
Không biết bao lâu trôi qua, Tam Hoang ngồi bật dậy, gương mặt có hơi trắng bệch, trên trán túa ra mồ hôi hột.
“Ta không muốn chết!” Tam Hoang hét lớn một tiếng, hơi thở hỗn loạn khiến cho lồng ngực liên tục dãn ra co lại.
Cảm giác như vừa mới trải qua một cơn ác mộng vậy, thực sự đáng sợ.
“A, lão tổ, ngươi ở đâu…”
Tam Hoang chợt sực nhớ ra, bỗng nhiên bàn tay có chút nặng trĩu chạm phải một vật gì đó, hắn liền quay mặt nhìn xuống, chỉ thấy thần khí Huyết Mâu bị hắn cầm chặt trong tay, còn vật mà hắn vừa mới chạm phải chính là một cái đầu lâu, trên trán đầu lâu có hai cái long gạc, không nghi ngờ đây chính là xương cốt thuộc về Long tộc.
Hắn giật mình một cái, phải mất vài giây sau mới trấn định.
“Ta có cảm giác vốn dĩ đã chết đi, nhưng sau đó lại được một cỗ sinh lực hùng hậu tràn vào, nhờ vậy mới khỏi cái chết hiện rõ mồn một. Lão tổ, thứ lỗi trước đó ta còn nghi ngờ ngài, ngài thực sự là một vị lão tổ đáng kính trọng, không tiếc tính mạng để cứu sống hậu duệ của mình.”
Tam Hoang cầm lên đầu lâu của Cổ Long Bộ lão tổ mà khóc lóc, có bao nhiêu mỹ từ về công lao vĩ đại lúc này hắn đều nói ra cả. Không biết nếu như thật nghe thấy được mấy câu này, lão ta nên xúc động hay là tức giận đến phun ra máu đây.
“Lão tổ yên tâm, ta nhất định sẽ xây cho ngài một ngôi một thật đẹp, để cho ngài dưới suối vàng nở mày nở mặt.”
Chết rồi còn nở mày nở mặt? Có lẽ giờ phút này lão ta thật muốn cầm quải trượng, dùng hết sức mà vỗ thẳng vào mồm hắn để xả giận. Đương nhiên, chết rồi liền không thể sống lại.
Tam Hoang đứng thẳng người dậy, so với trước đó, bây giờ hắn đã cao hơn rất nhiều, đạt đến hơn một mét tám, vô cùng khôi ngô tuấn tú, mày như đao mắt như sao, cực kỳ có thần khí, trên đầu tóc đen cột bằng một sợi dây mây thành đuôi ngựa, cả người một thân khí tức dương cương, phiêu dật phong trần không gì sánh được, đủ để bất kỳ vị nữ tử nào cũng phải mê luyến không dứt.
Nghĩ nghĩ gì đó, Tam Hoang liền vung quyền vung cước, xung quanh nhấc lên cuồng phong kinh đào hải lãng, những vách đá rung chuyển kịch liệt rồi nổ vang.
“Thực lực của ta, thế nhưng đã đạt đến Thần Vị?” Tam Hoang giật mình không thôi, rõ ràng trước đây, hắn mặc dù thiên tư bất phàm, so với thiếu niên đồng trang lứa mạnh hơn, nhưng cũng chỉ xếp vào Đại Chiến Sĩ mà thôi.
Chẳng lẽ Cổ Long Bộ lão tổ, Huyết Mâu chính là đại bí mật mà phụ thân đã kể với hắn, chỉ cần đạt được liền uy chấn hoàn vũ, vô địch thiên hạ? Và hắn, Tam Hoang đã đạt được đại cơ duyên này?
“Nếu đây thực sự chính là cơ duyên mà phụ thân nhắc đến, vậy thì… Thần Tộc, hãy đợi đấy, ta Tam Hoang sẽ bắt các ngươi trả giá!”
Tam Hoang bàn tay siết chặt lại, ánh mắt bắn ra hung quang kịch liệt, tròng mắt chuyển sang màu vàng rực, con ngươi chạy dọc xuống.
“Kể từ thời điểm này, Tam Hoang đã chết!” Tam Hoang cầm lên Huyết Mâu. “Ta là Thiên!”
“Vào đi!”
Không hề báo trước, Cổ Long Bộ lão tổ tay cầm quải trượng đánh thẳng vào mông hắn. Lão khọm già này nhìn gầy yếu là vậy, thế nhưng sức lực cơ hồ lớn hơn thanh niên trai tráng như Tam Hoang không biết bao nhiêu lần.
*Bạch* một tiếng, Tam Hoang đã bị quất bay vào bên trong vùng không gian khô cằn.
“Lão già chết tiệt.” Tam Hoang chửi một tiếng, tay xoa xoa cái mông đầy đặn của mình để cho bớt đau. Bây giờ hắn bắt đầu nghi ngờ, lão già kia thật có phải là Cổ Long Bộ tổ tiên hay không nữa. Vị tổ tiên này thật là hết sức yêu thương con cháu đi!
Nghiến răng nghiến lợi, Tam Hoang rốt cuộc bò dậy, ánh mắt đảo nhìn tình huống xung quanh. Không có gì khác thường, nhưng lại khiến cho hắn cảm thấy rất ngưng trọng.
“Tốc độ lên.” Phía đằng sau, lão già kia thanh âm thúc giục.
Tam Hoang hừ lạnh một tiếng, rốt cuộc cẩn thận tiến về phía tòa núi nhỏ đang bị Huyết Mâu cắm lên.
Cổ Long Bộ lão tổ nhìn chằm chằm Tam Hoang, tiểu tử này, thế nhưng không bị lực lượng nguyền rủa xung quanh Huyết Mâu ảnh hưởng.
Trước đây, có không ít Cổ Long Bộ cường giả vì tìm kiếm bí mật bị che dấu bên trong Hắc Long Nhai mà lạc đến chỗ này.
So với Tam Hoang, những người kia thực lực đều vô cùng mạnh mẽ, chí ít thuộc về Đại Thần cấp bậc. Thế nhưng, khi tiến vào vùng đất bị nguyền rủa, bọn họ đều trở nên điên loạn, có kẻ bạo thể mà chết, có kẻ quay ngược trở ra tấn công lão ta. Đương nhiên, Đại Thần trong mắt lão vô cùng yếu ớt, tùy tiện một gõ liền giải quyết gọn gàn, cho đối phương mồ yên mả đẹp.
Còn Tam Hoang, hắn vậy mà vẫn giữ nguyên được thần trí? Là bởi vì Tam Hoang tu vi quá thấp, hay là do hắn là một con rồng không tim nên không bị sát lục nguyền rủa ảnh hưởng?
Nhưng mấy điều này không quan trọng, miễn là có thể mang ra Huyết Mâu cho lão ta liền được. Trên mép miệng Cổ Long Bộ lão tổ cong lên một nụ cười tà dị, đôi mắt lóe lên hồng quang nồng đậm, cực kỳ trông chờ Huyết Mâu sẽ rơi vào tay hắn.
Huyết Mâu chính là thần khí, có nó trong tay, lão sẽ không cần úy kỵ bất kỳ một ai nữa. Và thứ sức mạnh đã dọa lão phải trốn chui trốn nhủi suốt ở nơi tối tăm này vô số năm qua.
Lúc này, Tam Hoang đã đến gần phía dưới tòa tiểu sơn, dù chỉ cao khoảng năm sáu mét, nhưng Tam Hoang có cảm giác đang đối diện với một tòa thiên sơn chọc trời vậy. Và trên đỉnh thiên sơn kia là một vị đế vương đang chìm trong giấc ngủ.
Nuốt vào một ngụm nước bọt, Tam Hoang bắt đầu vươn mình và leo lên trên.
“Đúng rồi, hãy leo lên đi, lấy Huyết Mâu và đang lên cho ta.” Cổ Long Bộ lão tổ hai bên miệng như kéo đến tận mang tai, miệng há lớn vì thèm khát mà để lộ ra hàm răng vàng ố nhìn rất dọa người.
Mất khoảng nửa giờ đồng hồ, rốt cuộc Tam Hoang đã leo lên được đến đỉnh, và thần khí Huyết Mâu đã hiện rõ ngay trước mặt.
Đến gần Huyết Mâu, chỉ thấy thanh chiến mâu này tản ra ánh bạch kim óng ánh đẹp mắt dài khoảng hai mét, thiết kế rất đơn giản, nhưng lại nội uẩn một cỗ thần uy khí phách mà không mỹ từ nào có thể miêu tả được.
Phụ thân của Tam Hoang, Diệc Long Chiến Thần Tam Dịch Hiên, hắn cũng sở hữu cho mình một thanh chiến kích rất hoành tráng, cũng nội uẩn thần uy, nhưng so với Huyết Mâu lại kém xa không biết bao nhiêu lần, tựa như đom đóm so với ánh trăng vậy.
Trực giác mãnh liệt mách bảo Tam Hoang rằng, loại vũ khí giống như Huyết Mâu không nên xuất hiện trên thế gian, vậy là hắn quay đầu lại, lần nữa hỏi thăm ý kiến của Cổ Long Bộ lão tổ.
Đáp lại hắn, Cổ Long Bộ lão tổ hô lớn, bên trong thanh âm tràn đầy dục vọng.
“Rút, nhanh chóng rút nó và đem đến đây cho lão tổ. Không phải ngươi muốn trả thù cho phụ thân ngươi, trả thù cho tộc đàn của ngươi sao? Chỉ cần lấy nó cho lão tổ, ngươi muốn gì, lão tổ cũng đáp ứng!”
Bộ dạng này của lão tổ thật khiến cho người ta bị dọa giật mình, Tam Hoang nuốt vào một ngụm khí lạnh, nhưng chợt nghĩ đến Cổ Long Bộ bị Thần Tộc tiêu diệt, phụ thân chết thảm phía trên Hắc Long Nhai thì Tam Hoang trong lòng đã bùng cháy lên lửa giận.
“Rút liền rút!”
Tam Hoang hừ lạnh một tiếng, cực kỳ quyết đoán, hắn bàn tay chụp lấy cáng của Huyết Mâu.
“A… không tốt!”
Bỗng nhiên từ bên trong Huyết Mâu xuất hiện một lực hút cực kỳ kinh khủng khiến cho Tam Hoang biến sắc, hắn muốn lập tức thả tay ra ngay, đáng tiếc Huyết Mâu lại không cho hắn cơ hội này. Tam Hoang chỉ cảm thấy toàn thân huyết mạch sôi trào, cả người gân guốc nổi lên, cơ mặt vặn vẹo, đôi mắt trợn ngược trắng dã, ý thức cơ hồ đã biến mất, miệng há ra hét lớn một tiếng.
“Ngao hống…”
Tiếng long ngâm vang vọng bên trong hang động này, một trận cuồng phong kịch liệt xuất hiện, bên ngoài hang động rất nhiều Nguyên Tinh Thạch cộng minh, sức mạnh ẩn giấu bên trong Nguyên Tinh Thạch thời khắc này đều bùng nổ, theo trận cuồng phong kia mà rót vào bên trong thân thể Tam Hoang.
Cuồng phong dữ dội, lôi điện màu đen bùng nổ rền vang, dị tượng đáng sợ kéo dài trong chốc lát, cuối cùng bạo lên một tiếng, ngọn tiểu sơn kia nổ tung, tạo ra rất nhiều mảnh vỡ nhỏ bắn khắp nơi.
Từ bên trong khói bụi mịt mù, thân ảnh Tam Hoang bay ra ngoài, trong tay của hắn lúc này vẫn cầm chặt Huyết Mâu.
Vốn dĩ trước đó, Tam Hoang cơ thể cực kỳ cường tráng, bàng bạc sinh mệnh, thế nhưng lúc này chẳng khác gì một bộ xương cả, bên ngoài chỉ còn da bọc lại mà thôi.
“Chết rồi sao?”
Cổ Long Bộ lão tổ chống gậy bước đến chỗ Tam Hoang té ngã trên mặt đất, từ trên xuống dưới dò xét, lão ta không cảm nhận được bất kỳ dấu hiệu sự sống nào trên người Tam Hoan cả, hệt như một người đã chết.
“Huyết Mâu chính là tuyệt thế thần khí, ngươi thực lực quá yếu, không cách nào áp chế được lực lượng của nó, thế nên mới bị cắn trả mà chết.” Lão ta cười cười tà ác, phản phất phần nào đoán trước được kết cục này.
“Đừng oán hận lão tổ, đây là số mệnh của ngươi. Nhưng ngươi nên cảm thấy vinh dự vì được làm việc cho lão tổ, để ban thưởng, lão tổ sẽ xây cho ngươi một cái mồ thật đẹp, khà khà khà…”
Về phần trả thù cho Cổ Long Bộ gì đó, lão ta cơ hồ chẳng thèm quan tâm.
Ánh mắt nhìn về phía Huyết Mâu, rất nhiều năm chờ đợi, ông trời không phụ lòng người, rốt cuộc lão ta đã có thể lấy được Huyết Mâu rồi.
“Huyết Mâu, thần khí yêu quý của ta.” Lão già cười lớn, hai tay hạ xuống, chuẩn bị tước đoạt Huyết Mâu trong tay Tam Hoang.
Nhưng khi lão ta chạm tay vào Huyết Mâu, lập tức gương mặt đại biến, biểu cảm sợ sệt đầy kinh khủng, so với Tam Hoang trước đó phản ứng càng dữ dội hơn gấp mấy lần.
“Không, sức mạnh của ta… Huyết Mâu, khốn kiếp!” Lão ta liên tục hét thảm trong sợ hãi.
Sức mạnh của lão ta đang liên tục bị Huyết Mâu thôn phệ, đáng kiếp, nó giống như một con quái vật tham lam không có điểm dừng, không chỉ sức mạnh, mà cả sinh lực của Cổ Long Bộ lão tổ cũng không buông tha.
Đáng thương cho Cổ Long Bộ lão tổ, chờ đợi vô số năm chỉ mong được cầm lấy thần khí Huyết Mâu để chống lại tồn tại vô thượng kia, rốt cuộc Huyết Mâu lại chính là thứ tước đoạt đi mạng sống của lão.
Lão ta ánh mắt không cam tâm, nhưng có thể làm gì được, đến cuối cùng chỉ còn sót lại một bộ hài cốt mục nát đổ xuống đất. Đây mới gọi là triệt để chết đi.
Lão ta chết không lâu, một lần nữa dị tượng xảy ra.
Chỉ thấy cơ thể Tam Hoang bộc phát ra ánh sáng huyền diệu, sinh cơ bừng bừng trỗi dậy, thân thể vốn gầy ốm trong nháy mắt lại cường trán, so với lúc trước còn mạnh mẽ hơn rất nhiều, phản phất phạt mạch tẩy tủy, thoát thai hoán cốt.
Không biết bao lâu trôi qua, Tam Hoang ngồi bật dậy, gương mặt có hơi trắng bệch, trên trán túa ra mồ hôi hột.
“Ta không muốn chết!” Tam Hoang hét lớn một tiếng, hơi thở hỗn loạn khiến cho lồng ngực liên tục dãn ra co lại.
Cảm giác như vừa mới trải qua một cơn ác mộng vậy, thực sự đáng sợ.
“A, lão tổ, ngươi ở đâu…”
Tam Hoang chợt sực nhớ ra, bỗng nhiên bàn tay có chút nặng trĩu chạm phải một vật gì đó, hắn liền quay mặt nhìn xuống, chỉ thấy thần khí Huyết Mâu bị hắn cầm chặt trong tay, còn vật mà hắn vừa mới chạm phải chính là một cái đầu lâu, trên trán đầu lâu có hai cái long gạc, không nghi ngờ đây chính là xương cốt thuộc về Long tộc.
Hắn giật mình một cái, phải mất vài giây sau mới trấn định.
“Ta có cảm giác vốn dĩ đã chết đi, nhưng sau đó lại được một cỗ sinh lực hùng hậu tràn vào, nhờ vậy mới khỏi cái chết hiện rõ mồn một. Lão tổ, thứ lỗi trước đó ta còn nghi ngờ ngài, ngài thực sự là một vị lão tổ đáng kính trọng, không tiếc tính mạng để cứu sống hậu duệ của mình.”
Tam Hoang cầm lên đầu lâu của Cổ Long Bộ lão tổ mà khóc lóc, có bao nhiêu mỹ từ về công lao vĩ đại lúc này hắn đều nói ra cả. Không biết nếu như thật nghe thấy được mấy câu này, lão ta nên xúc động hay là tức giận đến phun ra máu đây.
“Lão tổ yên tâm, ta nhất định sẽ xây cho ngài một ngôi một thật đẹp, để cho ngài dưới suối vàng nở mày nở mặt.”
Chết rồi còn nở mày nở mặt? Có lẽ giờ phút này lão ta thật muốn cầm quải trượng, dùng hết sức mà vỗ thẳng vào mồm hắn để xả giận. Đương nhiên, chết rồi liền không thể sống lại.
Tam Hoang đứng thẳng người dậy, so với trước đó, bây giờ hắn đã cao hơn rất nhiều, đạt đến hơn một mét tám, vô cùng khôi ngô tuấn tú, mày như đao mắt như sao, cực kỳ có thần khí, trên đầu tóc đen cột bằng một sợi dây mây thành đuôi ngựa, cả người một thân khí tức dương cương, phiêu dật phong trần không gì sánh được, đủ để bất kỳ vị nữ tử nào cũng phải mê luyến không dứt.
Nghĩ nghĩ gì đó, Tam Hoang liền vung quyền vung cước, xung quanh nhấc lên cuồng phong kinh đào hải lãng, những vách đá rung chuyển kịch liệt rồi nổ vang.
“Thực lực của ta, thế nhưng đã đạt đến Thần Vị?” Tam Hoang giật mình không thôi, rõ ràng trước đây, hắn mặc dù thiên tư bất phàm, so với thiếu niên đồng trang lứa mạnh hơn, nhưng cũng chỉ xếp vào Đại Chiến Sĩ mà thôi.
Chẳng lẽ Cổ Long Bộ lão tổ, Huyết Mâu chính là đại bí mật mà phụ thân đã kể với hắn, chỉ cần đạt được liền uy chấn hoàn vũ, vô địch thiên hạ? Và hắn, Tam Hoang đã đạt được đại cơ duyên này?
“Nếu đây thực sự chính là cơ duyên mà phụ thân nhắc đến, vậy thì… Thần Tộc, hãy đợi đấy, ta Tam Hoang sẽ bắt các ngươi trả giá!”
Tam Hoang bàn tay siết chặt lại, ánh mắt bắn ra hung quang kịch liệt, tròng mắt chuyển sang màu vàng rực, con ngươi chạy dọc xuống.
“Kể từ thời điểm này, Tam Hoang đã chết!” Tam Hoang cầm lên Huyết Mâu. “Ta là Thiên!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.