Chương 9: Thiên Sát!
Tiêu Thiên Tứ
05/02/2021
“Thiên, đừng coi thường ta, ta rất mạnh đó.” Độc Cơ mặt xụ lại, hai bên má căng phồng lên, miệng chu ra, tựa như không vui khi bị Thiên xem nhẹ.
Thiên lắc đầu, bỗng nhiên nghiến răng, tọa kỵ của Độc Cơ, Thiết Giáp Ngưu đôi mắt chợt lóe lên hung quang, bất thình lình vận thần lực, hai chân trước đạp lên mặt đất khiến cho nửa thân trước tung lên trời.
Độc Cơ không kịp phản ứng, sắc mặt đại biến, Thiết Giáp Ngưu làm sao lại bỗng dưng nổi loạn, thế là tự trên lưng Thiết Giáp Ngưu té xuống đo đất. Đúng như Thiên nói, nàng ngay cả kinh nghiệm ứng biến khi tọa kỵ nổi loạn cũng không có, chớ nói gì đến ra chiến trường hung hiểm.
Ngọn giáo của Độc Cơ không biết lúc nào đã rơi vào trong tay Thiên, chỉ trong nháy mắt hắn đã chuyển mũi giáo ngọn hoắc đặt ngay giữa mi tâm, khoảng cách chỉ còn hơn mười phân nữa là đâm thủng đầu lâu của nàng.
“Thực lực như vậy cũng muốn ra chiến trường. Ta nói ngươi đi chịu chết, có sai chỗ nào không?”
“Ta… là do ta chủ quan.”
Độc Cơ muốn lấp liếm, có điều đã bị Thiên dứt khoát dạy dỗ.
“Trên chiến trường mà tỏ ra chủ quan? Đây gọi là vừa ngu vừa muốn chết.” Thiên hừ lạnh một tiếng, cực kỳ nghiêm khắc nói.
“Được rồi, Độc Cơ, đừng tiếp tục quậy phá nữa, lưu lại bộ tộc đi, tùy thời tiếp tế cho chúng ta.”
Rốt cuộc, Độc Mãng Đại Thần đành phải lên tiếng.
“Vâng… phụ thân.”
Độc Cơ đôi mắt có chút ướt át, lập tức đứng dậy rồi xoay người chạy bỏ đi.
Thiên ánh mắt nhìn theo bóng lưng của nàng, trên mặt lộ ra một tia bất đắc dĩ mà lắc đầu.
“Thiên, ngươi cũng quá nặng lời với Độc Cơ rồi, ha ha…”
Phía đằng sau, một nam thanh niên cao to thúc tọa kỵ đi đến gần Thiên, cười khổ một tiếng nói.
Thiên quay lại nhìn, nguyên lai là Thiết Bố Y, một trong những Thần Vị cường giả tương đối nổi bật tại Độc Mãng Bộ. Mặc dù sinh hoạt đã hơn mười năm ở Độc Mãng Bộ, nhưng Thiên tính cách khác thường, đại đa số đều dành thời gian để tu luyện thần lực, bằng hữu của hắn rất ít. Thiết Bố Y này chính là một trong số đó.
Thiêt Bố Y vạm vỡ khôi ngô, am kiểu Kim Cang Thần Lực, cho hắn thêm mấy chục năm tích lũy, nhất định sẽ đúc thành thần cách, đạt thành tựu Thượng Thần.
Nghe thấy Thiết Bố Y ý tứ trách móc, Thiên lắc đầu.
“Tính cách của Độc Cơ, ngươi không phải không biết. Nếu không nặng lời, nàng há sẽ chịu lưu lại Độc Mãng Sơn Nguyên sao.”
“Ha ha, vẫn là ngươi hiểu nàng nhất. Mà thôi, lên đường. Thiên, lần này so tài xem, ta và ngươi ai giết được nhiều gã Ma Lang Bộ tộc nhân hơn không?” Thiết Bố Y ngẩn lên, cười một tiếng cao ngạo.
“Hừ, mỗi lần so tài, ngươi có thể thắng được ta sao?” Thiên kinh bỉ.
“Ai biết được lần này lão tử thắng ngươi thì sao. Này, có giỏi đừng từ chối.”
Dưới sự dẫn dắt của Độc Mãng Đại Thần, gần ngàn tên chiến sĩ Độc Mãng Bộ hướng về phía tây mà di chuyển. Tiếng giậm chân của hung thú tọa kỵ khiến cho bụi đất bay đầy trời, mặt đất rung chuyển khe khẽ, xung quanh những sinh linh bởi vì tiếng động này lập tức bỏ trốn vào hang ổ của mình, chỉ biết dùng đôi mắt run rẩy nhìn ra bên ngoài.
Cùng thời điểm chiến sĩ Độc Mãng Bộ di chuyển, từ phương hướng Cửu Lê Thảo Nguyên, Ma Lang Bộ chiến sĩ đã khởi binh.
Thế nên đại khái chỉ ba ngày sau, hai bên chiến sĩ đã đụng độ.
Độc Mãng Đại Thần đứng trên đỉnh đầu Bạo Long Thú cao gần năm mươi mét, trên người thả ra thần uy hướng về phía các chiến sĩ Ma Lang Bộ thị uy.
Phía đối diện, Ma Lang Đại Thần nào để cho Độc Mãng Đại Thần hù dọa giảm đi nhuệ khí của chiến sĩ bên mình, không chút nào chậm trễ trừng mắt một cái, từ bên trong đôi đồng tử đen kịt phóng ra tinh thần chi mâu sắc bén lăng lệ.
Hai cỗ thần uy chính giữa không gian phát sinh va chạm cọ xát với nhau, bên tai liên tục vang lên tiếng nổ đùng đùng như tiếng sấm sét. So với trước đây thần uy giữa Thiên và Huyết Khôi đụng độ còn muốn phô trương hơn không biết bao nhiêu lần.
“Độc Mãng, mấy chục năm không gặp lại, ngươi gân cốt vẫn tốt chứ, ha ha ha…”
Ma Lang Đại Thần gương mặt bễ nghễ kiêu ngạo, đôi lang trảo khoanh trước ngực, mục nhãn trừng trừng về phía trước dò xét.
“Không khỏe lắm, nhưng vẫn thừa sức bóp nát đầu tên lòng lang dạ sói như ngươi.” Độc Mãng Đại Thần âm thanh sắc bén.
Năm đó, nếu không phải Hùng Miêu Đại Thần cưu mang, Ma Lang sớm đã chết yểu trong miệng dã thú. Không nghĩ đến rằng, Ma Lang lại độc ác mưu phản, trước hạ thuốc độc, sau đó lại đánh lén khiến cho Hùng Miêu Đại Thần không kịp phản ứng.
Đại thế đã mất, mặc dù Hùng Miêu Đại Thần đã liều mạng chiến đấu, nhưng chỉ khiến cho Ma Lang Đại Thần trọng thương mà thôi. Sau khi giết chết Hùng Miêu Đại Thần, Ma Lang đã đoạt lấy ba viên thần cách cùng với Thái Sơ Nguyên Tinh Thạch của Hùng Miêu Bộ.
Nhờ vào ba viên thành cách cùng với Thái Sơ Nguyên Tinh Thạch, thực lực Ma Lang ngày một tịnh tiến, về sau đại chiến một trận với Độc Mãng Đại Thần, khiến cho Độc Mãng bị thương không nhẹ.
Hồi tưởng kết thúc, Độc Mãng Đại Thần song thủ siết chặt, quát lớn.
“Chuyện Hùng Miêu, bổn tọa không thèm tính toán với ngươi, bây giờ người lại muốn nước sông phạm nước giếng, liên tục tấn công các tiểu bộ tộc phụ thuộc Độc Mãng Bộ, vậy liền như ngươi mong muốn, hôm nay Độc Mãng Bộ liền tuyên chiến một trận sinh tử với Ma Lang Bộ các ngươi.”
“Các chiến sĩ Độc Mãng Bộ, cùng bổn thần xông lên giết chết đám nghiệt súc này.”
“Giết! Giết! Giết!”
Độc Mãng Đại Thần thúc giục Bạo Long Thú, nó cái miệng lớn đầy răng nanh nhọn hoắc há ra thét dài, chính là âm thanh báo hiệu đại chiến bắt đầu.
“Hừ, Độc Mãng Đại Thần, ngươi làm chủ Độc Mãng Sơn Nguyên quá lâu rồi, hiện tại nơi đây liền cần phải đổi chủ.”
“Chiến sĩ Ma Lang Bộ nghe lệnh, giết hết những ai cản đường!”
“Giết! Giết! Giết!”
Ma Lang Bộ chiến sĩ khí thế không hề thua kém, chân đạp lên đại địa mà xông thẳng tới.
Từ trong hàng ngũ chiến sĩ Độc Mãng Bộ, Thiên cưỡi trên lưng Xích Huyết Chiến Mã tốc độ cực nhanh vượt qua mọi người.
Hàm răng nghiến chặt lại, thanh âm “két két” rít lên, hình xăm nơi cổ tay bùng cháy lên ngọn lửa.
Thần khí Huyết Mâu xuất hiện trong tay.
“Sát!”
Thiên gầm lên một tiếng, tay phải cầm Huyết Mâu chém quét lên mặt đất. Vạn Tượng Thần Lực gia trì dung nhập vào Huyết Mâu, chính là lôi điện chi lực. Lôi điện màu vàng giật nổ tung một vùng khiến cho gần mười tên chiến sĩ Ma Lang Bộ bị hất tung lên trời.
Thiên khí thế ngất trời, hắn đứng dậy trên lưng Xích Huyết Chiến Mã, chân đạp lên không trung, tốc độ cực nhanh xông lên trên, cực kỳ dứt khoát đâm ra, âm thanh “pựt pựt” truyền ra, chỉ thấy những tên Ma Lang Bộ chiến sĩ kia chỗ mi tâm xuất hiện một lỗ thủng lớn chừng một nắm đấm của người lớn, bên trong máu tươi liên tục phun ra máu tươi cùng dịch não trộn lẫn.
“Ha ha, Thiên, ta sẽ không thua kém ngươi.”
“Ma Lang Bộ chiến sĩ, để bổn đại gia chơi với các ngươi một lát.”
“Kim Cang Thần Lực.”
Hét lên đầy khí thế chính là Thiết Bố Y, hắn song đồng rực cháy lên đấu chí, cơ bắp cuồn cuộn áp súc lực lượng, cuối cùng đấm ra một quyền cực kỳ khủng bố. Quyền kình phóng thích, đem mấy chục tên Ma Lang Bộ chiến sĩ đánh lui về phía sau. Rất nhiều trong số đó huyết nhục mơ hồ, xương cốt vỡ nát.
“Ha ha, Thiên, nhìn ta thế nào?” Thiết Bố Y cười lớn một tiếng, chân đạp lên thân thể của một tên Ma Lang Bộ chiến sĩ, bàn tay to lớn chụp lấy đầu lâu rồi giựt ra, đem máu tươi từ đại não đối phương cho vào miệng thưởng thức, vừa hỏi Thiên một tiếng.
“Hừ, còn kém xa ta lắm.”
Chính lúc đó, phía đằng xa, Ma Lang Bộ mấy tên Thần Vị cường giả nhìn thấy chiến sĩ bên mình bị Thiên và Thiết Bố Y triển khai giết chóc tàn nhẫn, tức khắc nổi giận.
“Đáng chết, dám giết chiến sĩ Ma Lang Bộ chúng ta…”
Nhưng hắn còn chưa nói hết câu thì đã thấy phía trước một mũi ngân mâu xé không mà đến, đôi đồng tử kịch liệt co rút, vội vàng muốn tránh ra. Nhưng đáng tiếc đã muộn, hắn phản ứng đã chậm trễ, rốt cuộc đã bị Huyết Mâu đâm thủng cuốn họng, máu tươi kịch liệt phun ra.
“Ngươi nói quá nhiều.”
Rầm một tiếng lôi điện rền vang, Thiên thân ảnh xuất hiện đạp lên thân thể tên Ma Lang Bộ Thần Vị cường giả này, hừ lạnh một tiếng khinh bỉ.
Thiên lắc đầu, bỗng nhiên nghiến răng, tọa kỵ của Độc Cơ, Thiết Giáp Ngưu đôi mắt chợt lóe lên hung quang, bất thình lình vận thần lực, hai chân trước đạp lên mặt đất khiến cho nửa thân trước tung lên trời.
Độc Cơ không kịp phản ứng, sắc mặt đại biến, Thiết Giáp Ngưu làm sao lại bỗng dưng nổi loạn, thế là tự trên lưng Thiết Giáp Ngưu té xuống đo đất. Đúng như Thiên nói, nàng ngay cả kinh nghiệm ứng biến khi tọa kỵ nổi loạn cũng không có, chớ nói gì đến ra chiến trường hung hiểm.
Ngọn giáo của Độc Cơ không biết lúc nào đã rơi vào trong tay Thiên, chỉ trong nháy mắt hắn đã chuyển mũi giáo ngọn hoắc đặt ngay giữa mi tâm, khoảng cách chỉ còn hơn mười phân nữa là đâm thủng đầu lâu của nàng.
“Thực lực như vậy cũng muốn ra chiến trường. Ta nói ngươi đi chịu chết, có sai chỗ nào không?”
“Ta… là do ta chủ quan.”
Độc Cơ muốn lấp liếm, có điều đã bị Thiên dứt khoát dạy dỗ.
“Trên chiến trường mà tỏ ra chủ quan? Đây gọi là vừa ngu vừa muốn chết.” Thiên hừ lạnh một tiếng, cực kỳ nghiêm khắc nói.
“Được rồi, Độc Cơ, đừng tiếp tục quậy phá nữa, lưu lại bộ tộc đi, tùy thời tiếp tế cho chúng ta.”
Rốt cuộc, Độc Mãng Đại Thần đành phải lên tiếng.
“Vâng… phụ thân.”
Độc Cơ đôi mắt có chút ướt át, lập tức đứng dậy rồi xoay người chạy bỏ đi.
Thiên ánh mắt nhìn theo bóng lưng của nàng, trên mặt lộ ra một tia bất đắc dĩ mà lắc đầu.
“Thiên, ngươi cũng quá nặng lời với Độc Cơ rồi, ha ha…”
Phía đằng sau, một nam thanh niên cao to thúc tọa kỵ đi đến gần Thiên, cười khổ một tiếng nói.
Thiên quay lại nhìn, nguyên lai là Thiết Bố Y, một trong những Thần Vị cường giả tương đối nổi bật tại Độc Mãng Bộ. Mặc dù sinh hoạt đã hơn mười năm ở Độc Mãng Bộ, nhưng Thiên tính cách khác thường, đại đa số đều dành thời gian để tu luyện thần lực, bằng hữu của hắn rất ít. Thiết Bố Y này chính là một trong số đó.
Thiêt Bố Y vạm vỡ khôi ngô, am kiểu Kim Cang Thần Lực, cho hắn thêm mấy chục năm tích lũy, nhất định sẽ đúc thành thần cách, đạt thành tựu Thượng Thần.
Nghe thấy Thiết Bố Y ý tứ trách móc, Thiên lắc đầu.
“Tính cách của Độc Cơ, ngươi không phải không biết. Nếu không nặng lời, nàng há sẽ chịu lưu lại Độc Mãng Sơn Nguyên sao.”
“Ha ha, vẫn là ngươi hiểu nàng nhất. Mà thôi, lên đường. Thiên, lần này so tài xem, ta và ngươi ai giết được nhiều gã Ma Lang Bộ tộc nhân hơn không?” Thiết Bố Y ngẩn lên, cười một tiếng cao ngạo.
“Hừ, mỗi lần so tài, ngươi có thể thắng được ta sao?” Thiên kinh bỉ.
“Ai biết được lần này lão tử thắng ngươi thì sao. Này, có giỏi đừng từ chối.”
Dưới sự dẫn dắt của Độc Mãng Đại Thần, gần ngàn tên chiến sĩ Độc Mãng Bộ hướng về phía tây mà di chuyển. Tiếng giậm chân của hung thú tọa kỵ khiến cho bụi đất bay đầy trời, mặt đất rung chuyển khe khẽ, xung quanh những sinh linh bởi vì tiếng động này lập tức bỏ trốn vào hang ổ của mình, chỉ biết dùng đôi mắt run rẩy nhìn ra bên ngoài.
Cùng thời điểm chiến sĩ Độc Mãng Bộ di chuyển, từ phương hướng Cửu Lê Thảo Nguyên, Ma Lang Bộ chiến sĩ đã khởi binh.
Thế nên đại khái chỉ ba ngày sau, hai bên chiến sĩ đã đụng độ.
Độc Mãng Đại Thần đứng trên đỉnh đầu Bạo Long Thú cao gần năm mươi mét, trên người thả ra thần uy hướng về phía các chiến sĩ Ma Lang Bộ thị uy.
Phía đối diện, Ma Lang Đại Thần nào để cho Độc Mãng Đại Thần hù dọa giảm đi nhuệ khí của chiến sĩ bên mình, không chút nào chậm trễ trừng mắt một cái, từ bên trong đôi đồng tử đen kịt phóng ra tinh thần chi mâu sắc bén lăng lệ.
Hai cỗ thần uy chính giữa không gian phát sinh va chạm cọ xát với nhau, bên tai liên tục vang lên tiếng nổ đùng đùng như tiếng sấm sét. So với trước đây thần uy giữa Thiên và Huyết Khôi đụng độ còn muốn phô trương hơn không biết bao nhiêu lần.
“Độc Mãng, mấy chục năm không gặp lại, ngươi gân cốt vẫn tốt chứ, ha ha ha…”
Ma Lang Đại Thần gương mặt bễ nghễ kiêu ngạo, đôi lang trảo khoanh trước ngực, mục nhãn trừng trừng về phía trước dò xét.
“Không khỏe lắm, nhưng vẫn thừa sức bóp nát đầu tên lòng lang dạ sói như ngươi.” Độc Mãng Đại Thần âm thanh sắc bén.
Năm đó, nếu không phải Hùng Miêu Đại Thần cưu mang, Ma Lang sớm đã chết yểu trong miệng dã thú. Không nghĩ đến rằng, Ma Lang lại độc ác mưu phản, trước hạ thuốc độc, sau đó lại đánh lén khiến cho Hùng Miêu Đại Thần không kịp phản ứng.
Đại thế đã mất, mặc dù Hùng Miêu Đại Thần đã liều mạng chiến đấu, nhưng chỉ khiến cho Ma Lang Đại Thần trọng thương mà thôi. Sau khi giết chết Hùng Miêu Đại Thần, Ma Lang đã đoạt lấy ba viên thần cách cùng với Thái Sơ Nguyên Tinh Thạch của Hùng Miêu Bộ.
Nhờ vào ba viên thành cách cùng với Thái Sơ Nguyên Tinh Thạch, thực lực Ma Lang ngày một tịnh tiến, về sau đại chiến một trận với Độc Mãng Đại Thần, khiến cho Độc Mãng bị thương không nhẹ.
Hồi tưởng kết thúc, Độc Mãng Đại Thần song thủ siết chặt, quát lớn.
“Chuyện Hùng Miêu, bổn tọa không thèm tính toán với ngươi, bây giờ người lại muốn nước sông phạm nước giếng, liên tục tấn công các tiểu bộ tộc phụ thuộc Độc Mãng Bộ, vậy liền như ngươi mong muốn, hôm nay Độc Mãng Bộ liền tuyên chiến một trận sinh tử với Ma Lang Bộ các ngươi.”
“Các chiến sĩ Độc Mãng Bộ, cùng bổn thần xông lên giết chết đám nghiệt súc này.”
“Giết! Giết! Giết!”
Độc Mãng Đại Thần thúc giục Bạo Long Thú, nó cái miệng lớn đầy răng nanh nhọn hoắc há ra thét dài, chính là âm thanh báo hiệu đại chiến bắt đầu.
“Hừ, Độc Mãng Đại Thần, ngươi làm chủ Độc Mãng Sơn Nguyên quá lâu rồi, hiện tại nơi đây liền cần phải đổi chủ.”
“Chiến sĩ Ma Lang Bộ nghe lệnh, giết hết những ai cản đường!”
“Giết! Giết! Giết!”
Ma Lang Bộ chiến sĩ khí thế không hề thua kém, chân đạp lên đại địa mà xông thẳng tới.
Từ trong hàng ngũ chiến sĩ Độc Mãng Bộ, Thiên cưỡi trên lưng Xích Huyết Chiến Mã tốc độ cực nhanh vượt qua mọi người.
Hàm răng nghiến chặt lại, thanh âm “két két” rít lên, hình xăm nơi cổ tay bùng cháy lên ngọn lửa.
Thần khí Huyết Mâu xuất hiện trong tay.
“Sát!”
Thiên gầm lên một tiếng, tay phải cầm Huyết Mâu chém quét lên mặt đất. Vạn Tượng Thần Lực gia trì dung nhập vào Huyết Mâu, chính là lôi điện chi lực. Lôi điện màu vàng giật nổ tung một vùng khiến cho gần mười tên chiến sĩ Ma Lang Bộ bị hất tung lên trời.
Thiên khí thế ngất trời, hắn đứng dậy trên lưng Xích Huyết Chiến Mã, chân đạp lên không trung, tốc độ cực nhanh xông lên trên, cực kỳ dứt khoát đâm ra, âm thanh “pựt pựt” truyền ra, chỉ thấy những tên Ma Lang Bộ chiến sĩ kia chỗ mi tâm xuất hiện một lỗ thủng lớn chừng một nắm đấm của người lớn, bên trong máu tươi liên tục phun ra máu tươi cùng dịch não trộn lẫn.
“Ha ha, Thiên, ta sẽ không thua kém ngươi.”
“Ma Lang Bộ chiến sĩ, để bổn đại gia chơi với các ngươi một lát.”
“Kim Cang Thần Lực.”
Hét lên đầy khí thế chính là Thiết Bố Y, hắn song đồng rực cháy lên đấu chí, cơ bắp cuồn cuộn áp súc lực lượng, cuối cùng đấm ra một quyền cực kỳ khủng bố. Quyền kình phóng thích, đem mấy chục tên Ma Lang Bộ chiến sĩ đánh lui về phía sau. Rất nhiều trong số đó huyết nhục mơ hồ, xương cốt vỡ nát.
“Ha ha, Thiên, nhìn ta thế nào?” Thiết Bố Y cười lớn một tiếng, chân đạp lên thân thể của một tên Ma Lang Bộ chiến sĩ, bàn tay to lớn chụp lấy đầu lâu rồi giựt ra, đem máu tươi từ đại não đối phương cho vào miệng thưởng thức, vừa hỏi Thiên một tiếng.
“Hừ, còn kém xa ta lắm.”
Chính lúc đó, phía đằng xa, Ma Lang Bộ mấy tên Thần Vị cường giả nhìn thấy chiến sĩ bên mình bị Thiên và Thiết Bố Y triển khai giết chóc tàn nhẫn, tức khắc nổi giận.
“Đáng chết, dám giết chiến sĩ Ma Lang Bộ chúng ta…”
Nhưng hắn còn chưa nói hết câu thì đã thấy phía trước một mũi ngân mâu xé không mà đến, đôi đồng tử kịch liệt co rút, vội vàng muốn tránh ra. Nhưng đáng tiếc đã muộn, hắn phản ứng đã chậm trễ, rốt cuộc đã bị Huyết Mâu đâm thủng cuốn họng, máu tươi kịch liệt phun ra.
“Ngươi nói quá nhiều.”
Rầm một tiếng lôi điện rền vang, Thiên thân ảnh xuất hiện đạp lên thân thể tên Ma Lang Bộ Thần Vị cường giả này, hừ lạnh một tiếng khinh bỉ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.