Chương 62: Đồ SỘ
Alice
13/06/2022
Trong lòng cô bé tuôn ra một sự đau khổ khó có thể diễn tả bằng lời, không nhịn được nữa kêu gào bi thương.
Nhưng vào lúc này, nàng cảm giác được một bàn tay giúp mình lau sạch nước mắt, nhiệt độ phát ra từ lòng bàn tay kia, cực kỳ giống cái ôm của mẫu thân, khiến cho lòng sợ hãi và đau thương của nàng lại trở nên bình tĩnh.
Nàng muốn xoay đầu qua, nhìn xem là ai.
Cũng vào lúc này, tỉnh mộng rồi.
Cô bé mở mắt ra, nhìn thấy một gương mặt thanh tú, một cặp tròng mắt đen trong veo biểu lộ sự thương xót và ấm áp.
Nàng nhớ gương mặt này, cũng nhớ mùi hương trên cơ thể người này, đó là một loại khí tức làm cho linh hồn nàng đều cảm thấy vui vẻ và thoải mái.
Ngày hôm đó sau khi giết chết "Dung Nham Cự Lang", kỳ thực nàng đã ngửi thấy một chút khí tức này, chỉ là không rõ ràng giống như bây giờ.
"Ngươi tỉnh rồi."
Lâm Diệp thấy cô bé tỉnh dậy, không khỏi cười một tiếng, bưng cháo linh cốc đã nấu xong ở bên cạnh lên, nói: "Ăn chút đồ trước đi."
Cô bé ngơ ngác nhìn Lâm Diệp, lại nhìn cháo nóng hổi mùi thơm thoang thoảng trong tay hắn, đột nhiên cảm thấy quả thật là mình đói rồi.
Nàng ngồi dậy, ôm lấy cái bát nuốt ừng ực ừng ực, trong nháy mắt thì đã ăn không còn chút gì.
Cô bé ngẩng đầu lên, đôi mắt trăng lưỡi liềm đen láy trong suốt nhìn Lâm Diệp.
"Còn muốn?"
Lâm Diệp ngẩn ra, lại giúp nàng múc một bát.
Cô bé cũng không khách sáo, lại tiêu diệt thêm một bát giống như quét sạch sẽ.
Lâm Diệp lập tức trợn to hai mắt, cô bé này trông không lớn, nhưng lại có thể ăn như vậy?
Nhưng có thể ăn thì tốt, ít nhất cũng chứng minh được cơ thể cô bé cũng không có gì đáng ngại.
Lâm Diệp cũng bưng thẳng nồi vào, nhìn cô bé ăn cháo một bát nối tiếp một bát, nụ cười trên khoé môi lại cứng lại từng chút, đây cũng ăn được quá nhỉ?
Không bao lâu.
Một nồi cháo linh cốc cũng bị tiêu diệt sạch sẽ, cô bé chưa thoả mãn liếm môi dưới một cái, nhìn Lâm Diệp, ê a nói.
Lâm Diệp cũng nghe không hiểu, chỉ có thể nhìn "bé ăn vặt" xinh đẹp này, từ vẻ mặt phán đoán ý nàng muốn biểu đạt là gì.
"Nghỉ ngơi cho khoẻ, không cần cảm ơn."
Lâm Diệp thu dọn chén đũa, xoay người đi ra khỏi nhà, nhìn bầu trời hoàng hôn buông xuống, trong lòng lại có chút buồn phiền, cũng không biết phụ mẫu của cô bé này là ai, sao lại nhẫn tâm vứt bỏ nàng trong rừng sâu núi thẳm kia mặc kệ như vậy chứ?
Nếu như sau này nàng đi theo mình, thức ăn trong nhà chỉ sợ là càng không đủ...
Nhưng rất nhanh, Tiêu Thiên Nhậm đã mang tin tức tốt đến cho Lâm Diệp.
Khi màn đêm sắp buông xuống, đoàn người của Tiêu Thiên Nhậm rốt cuộc đã trở lại rồi, đồng thời cũng mang về một đống hung thú to lớn.
Trong đó có báo tuyết ban, trăn thanh đằng, heo rừng huyết thứ... Thậm chí còn có một con chim trĩ núi mỏ sắt rất hiếm thấy.
Có khoảng mười mấy con, được một đám dân làng cường tráng đầu đầy mồ hôi chuyển vào trong sân nhà Lâm Diệp.
Vẻ hưng phấn của Tiêu Thiên Nhậm bộc lộ trong lời nói, hăm hở, không đợi Lâm Diệp hỏi thăm đã vung tay nói: "Ngươi thấy cần gì cứ lấy, chúng ta còn phải nhân lúc ban đêm đi thêm một chuyến nữa, không nghĩ rằng lần này có thể nhặt được nhiều thú săn như vậy, đúng là ông trời có mắt!"
Lời nói còn chưa dứt, Tiêu Thiên Nhậm đã mang theo đoàn người vô cùng phấn khởi rời đi, nhìn dáng vẻ hăm he kia của bọn họ, rõ ràng là dự định làm một trận lớn.
Lâm Diệp cười khanh khách, vội vã đi đến trước cửa, thì nhìn thấy không chỉ là Tiêu Thiên Nhậm bọn họ, ngay cả nữ nhân và trẻ em trong thôn cũng đi theo cùng, giơ bó đuốc hùng dũng rời khỏi thôn.
Nếu không phải còn một cô bé phải chăm sóc, Lâm Diệp cũng không nhịn được muốn đi theo một lần.
Trở lại trong sân, nhìn thấy từng con hung thú gặp tai bay vạ gió mà chết, Lâm Diệp cũng lộ rõ nét vui mừng trên mặt, rốt cuộc cũng không buồn phiền vì thức ăn nữa!
...
Mấy ngày tiếp theo, dân làng giống như ăn tết vậy, đi đi về về bôn ba giữa rừng sâu núi thẳm và thôn Phi Vân, mang về từng con thú săn.
Nhưng phần lớn là dã thú và mãnh thú, hung thú tương đối hơi ít.
Dù vậy, xác của những hung thú này cũng chất đống như một ngọn núi, sừng sững ở trong sân nhà Lâm Diệp, rất là đồ sộ.
Còn dã thú và mãnh thú, Lâm Diệp không dùng được, tất cả đều được Tiêu Thiên Nhậm phát cho mỗi một nhà trong thôn.
Đồng thời, Tiêu Thiên Nhậm và một đám dân làng cũng biết đến sự tồn tại của"cô bé", đối với việc này trái lại cũng không có nói gì, chỉ là mỗi khi nhìn thấy gương mặt xinh đẹp gần như hoàn hảo kia của cô bé, mỗi một người dân làng đều có một cảm giác bị rung động.
Ngay cả Tiêu Thiên Nhậm cũng không ngoại lệ.
Đối với sự tồn tại của đứa trẻ nhỏ, ánh mắt nhìn cô bé đều không ngừng, đần độn, vô cùng tức cười, bọn họ vốn định đùa giỡn cùng với cô bé, mỗi một người đều rút lui, dường như không dám khinh nhờn sự xinh đẹp này.
Lâm Diệp thấy buồn cười, nhưng lại có chút đau đầu, có khi xinh đẹp quá mức cũng sẽ khiến người ta rất khó đến gần.
Cuối cùng Lâm Diệp xin nhờ sự giúp đỡ của "dì Xảo" trong thôn, làm một cái mũ da thú rộng vành cho cô bé, che lại gương mặt xinh đẹp kia, lúc này mới khiến cho trong lòng Lâm Diệp bình tĩnh không ít.
Chỉ có điều khiến cho Lâm Diệp có chút nghi ngờ là tính cách của cô bé tỏ ra rất lầm lì, ngoại trừ thích thân thiết với mình ra, từ trước đến nay cũng không muốn tiếp xúc với người khác.
Hơn nữa Lâm Diệp nhận ra được, ánh mắt cô bé nhìn về phía những người khác nhìn như bình tĩnh, nhưng mãi mãi tràn đầy sự lãnh đạm và hời hợt.
Duy chỉ có khi đối mặt với mình, sự lãnh đạm và hời hợt này mới có thể biến mất.
Tại sao lại như vậy?
Ngay cả Lâm Diệp cũng không biết.
Nhưng qua nhiều ngày tiếp xúc, Lâm Diệp đã biết được tên của cô bé.
Hạ Chí
Một cái tên rất đặc biệt.
Trừ cái này ra, lai lịch có liên quan đến cô bé lại không biết gì cả, hết cách, tiếng nói không hiểu, hoàn toàn không có cách nào khai thông.
Nhưng điều khiến cho Lâm Diệp giật mình là, trong vài ngày ngắn ngủi, Hạ Chí đã hiểu được hắn đang nói gì, thậm chí đã hiểu được một vài câu chữ đơn giản.
Điều này chắc chắn chứng minh được, dưới khuôn mặt xinh đẹp của cô bé, còn có sự thông minh và năng lực học tập lạ thường không thua kém gì sự xinh đẹp này của nàng!
Lâm Diệp vốn là cô nhi, bây giờ bên cạnh lại có thêm một Hạ Chí cũng lẻ loi một mình như vậy, trong lòng sớm đã xem nàng như muội muội để đối xử.
Cho đến khi ba ngày nữa trôi qua.
Những dân làng đi vào trong rừng sâu núi thẳm kia phát hiện ra cũng không nhặt được con mồi nào nữa, lúc này mới dừng "hành động quét sạch" rầm rộ này lại.
Mà lúc này, xác hung thú chất đống ở nhà Lâm Diệp đã đạt đến gần ba mươi con!
Mấy ngày nay Lâm Diệp cũng không rãnh rỗi, gần như đều dùng tất cả thời gian vào việc mổ xẻ xác hung thú, hết cách, thời gian lâu rồi, xác của những hung thú này sẽ bốc mùi, như vậy tổn thất sẽ lớn lắm.
Mà Hạ Chí thì một mực yên lặng ngồi ở một bên, ánh mắt nhìn bóng dáng bận rộn của Lâm Diệp, giống như thế giới trong mắt nàng chỉ có một mình Lâm Diệp.
Nhưng vào lúc này, nàng cảm giác được một bàn tay giúp mình lau sạch nước mắt, nhiệt độ phát ra từ lòng bàn tay kia, cực kỳ giống cái ôm của mẫu thân, khiến cho lòng sợ hãi và đau thương của nàng lại trở nên bình tĩnh.
Nàng muốn xoay đầu qua, nhìn xem là ai.
Cũng vào lúc này, tỉnh mộng rồi.
Cô bé mở mắt ra, nhìn thấy một gương mặt thanh tú, một cặp tròng mắt đen trong veo biểu lộ sự thương xót và ấm áp.
Nàng nhớ gương mặt này, cũng nhớ mùi hương trên cơ thể người này, đó là một loại khí tức làm cho linh hồn nàng đều cảm thấy vui vẻ và thoải mái.
Ngày hôm đó sau khi giết chết "Dung Nham Cự Lang", kỳ thực nàng đã ngửi thấy một chút khí tức này, chỉ là không rõ ràng giống như bây giờ.
"Ngươi tỉnh rồi."
Lâm Diệp thấy cô bé tỉnh dậy, không khỏi cười một tiếng, bưng cháo linh cốc đã nấu xong ở bên cạnh lên, nói: "Ăn chút đồ trước đi."
Cô bé ngơ ngác nhìn Lâm Diệp, lại nhìn cháo nóng hổi mùi thơm thoang thoảng trong tay hắn, đột nhiên cảm thấy quả thật là mình đói rồi.
Nàng ngồi dậy, ôm lấy cái bát nuốt ừng ực ừng ực, trong nháy mắt thì đã ăn không còn chút gì.
Cô bé ngẩng đầu lên, đôi mắt trăng lưỡi liềm đen láy trong suốt nhìn Lâm Diệp.
"Còn muốn?"
Lâm Diệp ngẩn ra, lại giúp nàng múc một bát.
Cô bé cũng không khách sáo, lại tiêu diệt thêm một bát giống như quét sạch sẽ.
Lâm Diệp lập tức trợn to hai mắt, cô bé này trông không lớn, nhưng lại có thể ăn như vậy?
Nhưng có thể ăn thì tốt, ít nhất cũng chứng minh được cơ thể cô bé cũng không có gì đáng ngại.
Lâm Diệp cũng bưng thẳng nồi vào, nhìn cô bé ăn cháo một bát nối tiếp một bát, nụ cười trên khoé môi lại cứng lại từng chút, đây cũng ăn được quá nhỉ?
Không bao lâu.
Một nồi cháo linh cốc cũng bị tiêu diệt sạch sẽ, cô bé chưa thoả mãn liếm môi dưới một cái, nhìn Lâm Diệp, ê a nói.
Lâm Diệp cũng nghe không hiểu, chỉ có thể nhìn "bé ăn vặt" xinh đẹp này, từ vẻ mặt phán đoán ý nàng muốn biểu đạt là gì.
"Nghỉ ngơi cho khoẻ, không cần cảm ơn."
Lâm Diệp thu dọn chén đũa, xoay người đi ra khỏi nhà, nhìn bầu trời hoàng hôn buông xuống, trong lòng lại có chút buồn phiền, cũng không biết phụ mẫu của cô bé này là ai, sao lại nhẫn tâm vứt bỏ nàng trong rừng sâu núi thẳm kia mặc kệ như vậy chứ?
Nếu như sau này nàng đi theo mình, thức ăn trong nhà chỉ sợ là càng không đủ...
Nhưng rất nhanh, Tiêu Thiên Nhậm đã mang tin tức tốt đến cho Lâm Diệp.
Khi màn đêm sắp buông xuống, đoàn người của Tiêu Thiên Nhậm rốt cuộc đã trở lại rồi, đồng thời cũng mang về một đống hung thú to lớn.
Trong đó có báo tuyết ban, trăn thanh đằng, heo rừng huyết thứ... Thậm chí còn có một con chim trĩ núi mỏ sắt rất hiếm thấy.
Có khoảng mười mấy con, được một đám dân làng cường tráng đầu đầy mồ hôi chuyển vào trong sân nhà Lâm Diệp.
Vẻ hưng phấn của Tiêu Thiên Nhậm bộc lộ trong lời nói, hăm hở, không đợi Lâm Diệp hỏi thăm đã vung tay nói: "Ngươi thấy cần gì cứ lấy, chúng ta còn phải nhân lúc ban đêm đi thêm một chuyến nữa, không nghĩ rằng lần này có thể nhặt được nhiều thú săn như vậy, đúng là ông trời có mắt!"
Lời nói còn chưa dứt, Tiêu Thiên Nhậm đã mang theo đoàn người vô cùng phấn khởi rời đi, nhìn dáng vẻ hăm he kia của bọn họ, rõ ràng là dự định làm một trận lớn.
Lâm Diệp cười khanh khách, vội vã đi đến trước cửa, thì nhìn thấy không chỉ là Tiêu Thiên Nhậm bọn họ, ngay cả nữ nhân và trẻ em trong thôn cũng đi theo cùng, giơ bó đuốc hùng dũng rời khỏi thôn.
Nếu không phải còn một cô bé phải chăm sóc, Lâm Diệp cũng không nhịn được muốn đi theo một lần.
Trở lại trong sân, nhìn thấy từng con hung thú gặp tai bay vạ gió mà chết, Lâm Diệp cũng lộ rõ nét vui mừng trên mặt, rốt cuộc cũng không buồn phiền vì thức ăn nữa!
...
Mấy ngày tiếp theo, dân làng giống như ăn tết vậy, đi đi về về bôn ba giữa rừng sâu núi thẳm và thôn Phi Vân, mang về từng con thú săn.
Nhưng phần lớn là dã thú và mãnh thú, hung thú tương đối hơi ít.
Dù vậy, xác của những hung thú này cũng chất đống như một ngọn núi, sừng sững ở trong sân nhà Lâm Diệp, rất là đồ sộ.
Còn dã thú và mãnh thú, Lâm Diệp không dùng được, tất cả đều được Tiêu Thiên Nhậm phát cho mỗi một nhà trong thôn.
Đồng thời, Tiêu Thiên Nhậm và một đám dân làng cũng biết đến sự tồn tại của"cô bé", đối với việc này trái lại cũng không có nói gì, chỉ là mỗi khi nhìn thấy gương mặt xinh đẹp gần như hoàn hảo kia của cô bé, mỗi một người dân làng đều có một cảm giác bị rung động.
Ngay cả Tiêu Thiên Nhậm cũng không ngoại lệ.
Đối với sự tồn tại của đứa trẻ nhỏ, ánh mắt nhìn cô bé đều không ngừng, đần độn, vô cùng tức cười, bọn họ vốn định đùa giỡn cùng với cô bé, mỗi một người đều rút lui, dường như không dám khinh nhờn sự xinh đẹp này.
Lâm Diệp thấy buồn cười, nhưng lại có chút đau đầu, có khi xinh đẹp quá mức cũng sẽ khiến người ta rất khó đến gần.
Cuối cùng Lâm Diệp xin nhờ sự giúp đỡ của "dì Xảo" trong thôn, làm một cái mũ da thú rộng vành cho cô bé, che lại gương mặt xinh đẹp kia, lúc này mới khiến cho trong lòng Lâm Diệp bình tĩnh không ít.
Chỉ có điều khiến cho Lâm Diệp có chút nghi ngờ là tính cách của cô bé tỏ ra rất lầm lì, ngoại trừ thích thân thiết với mình ra, từ trước đến nay cũng không muốn tiếp xúc với người khác.
Hơn nữa Lâm Diệp nhận ra được, ánh mắt cô bé nhìn về phía những người khác nhìn như bình tĩnh, nhưng mãi mãi tràn đầy sự lãnh đạm và hời hợt.
Duy chỉ có khi đối mặt với mình, sự lãnh đạm và hời hợt này mới có thể biến mất.
Tại sao lại như vậy?
Ngay cả Lâm Diệp cũng không biết.
Nhưng qua nhiều ngày tiếp xúc, Lâm Diệp đã biết được tên của cô bé.
Hạ Chí
Một cái tên rất đặc biệt.
Trừ cái này ra, lai lịch có liên quan đến cô bé lại không biết gì cả, hết cách, tiếng nói không hiểu, hoàn toàn không có cách nào khai thông.
Nhưng điều khiến cho Lâm Diệp giật mình là, trong vài ngày ngắn ngủi, Hạ Chí đã hiểu được hắn đang nói gì, thậm chí đã hiểu được một vài câu chữ đơn giản.
Điều này chắc chắn chứng minh được, dưới khuôn mặt xinh đẹp của cô bé, còn có sự thông minh và năng lực học tập lạ thường không thua kém gì sự xinh đẹp này của nàng!
Lâm Diệp vốn là cô nhi, bây giờ bên cạnh lại có thêm một Hạ Chí cũng lẻ loi một mình như vậy, trong lòng sớm đã xem nàng như muội muội để đối xử.
Cho đến khi ba ngày nữa trôi qua.
Những dân làng đi vào trong rừng sâu núi thẳm kia phát hiện ra cũng không nhặt được con mồi nào nữa, lúc này mới dừng "hành động quét sạch" rầm rộ này lại.
Mà lúc này, xác hung thú chất đống ở nhà Lâm Diệp đã đạt đến gần ba mươi con!
Mấy ngày nay Lâm Diệp cũng không rãnh rỗi, gần như đều dùng tất cả thời gian vào việc mổ xẻ xác hung thú, hết cách, thời gian lâu rồi, xác của những hung thú này sẽ bốc mùi, như vậy tổn thất sẽ lớn lắm.
Mà Hạ Chí thì một mực yên lặng ngồi ở một bên, ánh mắt nhìn bóng dáng bận rộn của Lâm Diệp, giống như thế giới trong mắt nàng chỉ có một mình Lâm Diệp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.