Chương 10: Giúp đỡ
Alice
13/06/2022
Nơi ở của Lâm Diệp ở cuối phía đông của thôn Phi Vân, là một khoảng sân dài cằn cỗi và hoang vắng với ba túp lều và có một rặng liễu rủ xuống.
Bên khoảng sân nhỏ còn có một đất trồng rau giờ đã mọc đầy cỏ dại.
Là nơi sinh sống đầu tiên sau khi Lâm Diệp đến vương quốc Tử Diệu, ban đầu hắn dự định dọn dẹp và sửa chữa lại sân đổ nát này sau khi trời sáng.
Điều mà Lâm Diệp không ngờ tới là khi vừa mở cửa ngôi nhà ra hắn đã thấy rất nhiều dân làng tụ tập trong sân nhỏ nhà của mình.
Điều khiến Lâm Diệp ngạc nhiên nhất là trên tay những dân làng này đang mang theo một số gà rừng và thỏ rừng vừa bị giết cùng một số xoong nồi. Còn có một số người đang bận rộn dọn dẹp cỏ dại trong sân, thậm chí còn có một vài người cường tráng đang sửa lại những bức tường và mái hiên lợp bằng lá tranh dột nát.
Nói tóm lại, trong sân đang diễn ra cảnh vô cùng náo nhiệt, nhưng dường như mọi người đều rất ăn ý, cho dù là làm việc gì cũng đều kiếm chế không phát ra âm thanh vì sợ làm phiền.
Nhìn thấy như vậy, Lâm Diệp không khỏi trầm tư, trong lòng thoáng hiểu ra, trên môi nở nụ cười.
"A, tiểu ca Lâm Diệp ra ngoài rồi!"
"Lão đầu Dương chết tiệt, lúc nãy ta đã nói ngươi nên nhỏ tiếng một chút, nhưng ngươi không nghe khiến tiểu ca Lâm Diệp đột nhiên bị đánh thức!"
"Xí! Ngươi còn trách ta. Ngươi cầm búa đập ở trên mái hiên bùm bụp khiến lợn gà đã chết mà cũng đều bị đánh thức vì quá ồn ào, huống hồ là tiểu ca Lâm Diệp?
A, tiểu ca Lâm Diệp, ta không mắng ngươi đâu."
Nhìn thấy Lâm Diệp xuất hiện, dân làng trong sân lập tức dừng động tác đang làm, vội vàng lần lượt chạy tới giống như cướp đoạt một vị trí thuận lợi để đối mặt với hắn.
"Kìa, các vị trưởng bối, ta không biết đây là các ngươi muốn cái gì?"
Lâm Diệp cũng sửng sốt trước sự nhiệt tình của mọi người, vội vàng hỏi.
"Tiểu ca Lâm Diệp, hôm qua phương pháp mà ngươi đã giúp Thiết Sơn diệt trừ côn trùng trong ruộng thực sự thần kỳ, trong lòng chúng ta ngưỡng mộ..."
Một người đàn ông vạm vỡ bước ra và cười toe toét nói.
Còn chưa kịp nói xong đã bị một người phụ nữ trung niên cắt ngang: "Bớt nói nhảm lại! Ngươi không thấy tiểu ca Lâm Diệp có hơi sốt ruột sao?”
Nói rồi, người phụ nữ đó nhìn về phía Lâm Diệp trên mặt nở một nụ cười nhiệt tình rồi nói:
"Tiểu ca Lâm Diệp, sau này ngươi sẽ được coi như một người của thôn Phi Vân. Ngươi sống một mình, e rằng rất bất tiện, vì vậy chúng ta ở đây để cung cấp cho ngươi một số nhu cầu thiết yếu hàng ngày."
Lời vừa dứt, dân làng lần lượt gật đầu:
"Đúng, đúng vậy! Vẫn là Lưu gia phu nhân nói rất có lý. Đây chính là điều mọi người muốn nói."
Một nụ cười từ trái tim hiện lên trên khuôn mặt gầy gò, hơi tái nhợt của Lâm Diệp nói.
"Nhưng như vậy sẽ làm phiền các trưởng bối."
Sau đó thôn dân cũng không nhàn rỗi, từng người từng người một giúp Lâm Diệp dọn dẹp sân, bày biện các vật dụng trong nhà.
Lâm Diệp vốn dĩ muốn giúp đỡ, nhưng lại bị người được gọi là “Lưu gia phu nhân” đó ngăn cản. Đầu tiên là đun nước nóng rồi phục vụ cho việc Lâm Diệp vệ sinh cá nhân, sau đó bưng một bát cháo Linh Cốc và một bát lớn thịt thú ướp dùng để phục vụ bữa sáng cho Lâm Diệp
Bên kia nhiệt tình quá mức, Lâm Tấn cũng không thể từ chối nên chỉ có thể cười một tiếng. Trong khi trò chuyện, Lâm Diệp đã đổi xưng hô, gọi người là “ Lưu gia phu nhân” kia là "Dì Xảo" rồi cười toe toét.
Khi Lâm Diệp ăn sáng, toàn bộ khoảng sân hoang tàn đổ nát đã được đổi mới hoàn toàn, bằng phẳng và sạch sẽ, lát một lớp đá xanh. Một khoảng đất trồng rau trong góc cũng được trồng lại và rắc một ít hạt giống linh sơ.
Ba túp lều tranh đã được sửa sang lại, trên mái hiên trải dày rơm vàng tỏa ánh sáng mờ ảo trong ánh ban mai.Trong bếp, xoong nồi được sắp xếp ngăn nắp, trên tường treo những dây thịt thú đã phơi khô.
Tóm lại, cho tới lúc này, chiếc sân nhỏ đổ nát này có một luồng khí tức ấm áp rất thích hợp để sống.
Lâm Diệp mỉm cười trong mắt nhìn thấy tất cả những điều này trong lòng thực sự cảm động, loại phong tục dân gian mộc mạc mà nhiệt tình này là điều mà trước đây hắn chưa từng trải qua.
Nhìn thấy mọi thứ đã được thu dọn sạch sẽ, dân làng đang chuẩn bị cáo từ rời đi, dường như Lâm Diệp mới nghĩ tới điều gì đó liền nói: "Các vị trưởng bối, xin chờ một chút."
Mọi người lần lượt nhìn chằm chằm vào Lâm Diệp.
Dì Xảo tính tình thẳng thắn, hỏi thẳng:
"Sao vậy, trong nhà còn thiếu cái gì sao? Nếu thiếu cứ nói với ta, mọi người sẽ cùng nhau giúp."
Bên khoảng sân nhỏ còn có một đất trồng rau giờ đã mọc đầy cỏ dại.
Là nơi sinh sống đầu tiên sau khi Lâm Diệp đến vương quốc Tử Diệu, ban đầu hắn dự định dọn dẹp và sửa chữa lại sân đổ nát này sau khi trời sáng.
Điều mà Lâm Diệp không ngờ tới là khi vừa mở cửa ngôi nhà ra hắn đã thấy rất nhiều dân làng tụ tập trong sân nhỏ nhà của mình.
Điều khiến Lâm Diệp ngạc nhiên nhất là trên tay những dân làng này đang mang theo một số gà rừng và thỏ rừng vừa bị giết cùng một số xoong nồi. Còn có một số người đang bận rộn dọn dẹp cỏ dại trong sân, thậm chí còn có một vài người cường tráng đang sửa lại những bức tường và mái hiên lợp bằng lá tranh dột nát.
Nói tóm lại, trong sân đang diễn ra cảnh vô cùng náo nhiệt, nhưng dường như mọi người đều rất ăn ý, cho dù là làm việc gì cũng đều kiếm chế không phát ra âm thanh vì sợ làm phiền.
Nhìn thấy như vậy, Lâm Diệp không khỏi trầm tư, trong lòng thoáng hiểu ra, trên môi nở nụ cười.
"A, tiểu ca Lâm Diệp ra ngoài rồi!"
"Lão đầu Dương chết tiệt, lúc nãy ta đã nói ngươi nên nhỏ tiếng một chút, nhưng ngươi không nghe khiến tiểu ca Lâm Diệp đột nhiên bị đánh thức!"
"Xí! Ngươi còn trách ta. Ngươi cầm búa đập ở trên mái hiên bùm bụp khiến lợn gà đã chết mà cũng đều bị đánh thức vì quá ồn ào, huống hồ là tiểu ca Lâm Diệp?
A, tiểu ca Lâm Diệp, ta không mắng ngươi đâu."
Nhìn thấy Lâm Diệp xuất hiện, dân làng trong sân lập tức dừng động tác đang làm, vội vàng lần lượt chạy tới giống như cướp đoạt một vị trí thuận lợi để đối mặt với hắn.
"Kìa, các vị trưởng bối, ta không biết đây là các ngươi muốn cái gì?"
Lâm Diệp cũng sửng sốt trước sự nhiệt tình của mọi người, vội vàng hỏi.
"Tiểu ca Lâm Diệp, hôm qua phương pháp mà ngươi đã giúp Thiết Sơn diệt trừ côn trùng trong ruộng thực sự thần kỳ, trong lòng chúng ta ngưỡng mộ..."
Một người đàn ông vạm vỡ bước ra và cười toe toét nói.
Còn chưa kịp nói xong đã bị một người phụ nữ trung niên cắt ngang: "Bớt nói nhảm lại! Ngươi không thấy tiểu ca Lâm Diệp có hơi sốt ruột sao?”
Nói rồi, người phụ nữ đó nhìn về phía Lâm Diệp trên mặt nở một nụ cười nhiệt tình rồi nói:
"Tiểu ca Lâm Diệp, sau này ngươi sẽ được coi như một người của thôn Phi Vân. Ngươi sống một mình, e rằng rất bất tiện, vì vậy chúng ta ở đây để cung cấp cho ngươi một số nhu cầu thiết yếu hàng ngày."
Lời vừa dứt, dân làng lần lượt gật đầu:
"Đúng, đúng vậy! Vẫn là Lưu gia phu nhân nói rất có lý. Đây chính là điều mọi người muốn nói."
Một nụ cười từ trái tim hiện lên trên khuôn mặt gầy gò, hơi tái nhợt của Lâm Diệp nói.
"Nhưng như vậy sẽ làm phiền các trưởng bối."
Sau đó thôn dân cũng không nhàn rỗi, từng người từng người một giúp Lâm Diệp dọn dẹp sân, bày biện các vật dụng trong nhà.
Lâm Diệp vốn dĩ muốn giúp đỡ, nhưng lại bị người được gọi là “Lưu gia phu nhân” đó ngăn cản. Đầu tiên là đun nước nóng rồi phục vụ cho việc Lâm Diệp vệ sinh cá nhân, sau đó bưng một bát cháo Linh Cốc và một bát lớn thịt thú ướp dùng để phục vụ bữa sáng cho Lâm Diệp
Bên kia nhiệt tình quá mức, Lâm Tấn cũng không thể từ chối nên chỉ có thể cười một tiếng. Trong khi trò chuyện, Lâm Diệp đã đổi xưng hô, gọi người là “ Lưu gia phu nhân” kia là "Dì Xảo" rồi cười toe toét.
Khi Lâm Diệp ăn sáng, toàn bộ khoảng sân hoang tàn đổ nát đã được đổi mới hoàn toàn, bằng phẳng và sạch sẽ, lát một lớp đá xanh. Một khoảng đất trồng rau trong góc cũng được trồng lại và rắc một ít hạt giống linh sơ.
Ba túp lều tranh đã được sửa sang lại, trên mái hiên trải dày rơm vàng tỏa ánh sáng mờ ảo trong ánh ban mai.Trong bếp, xoong nồi được sắp xếp ngăn nắp, trên tường treo những dây thịt thú đã phơi khô.
Tóm lại, cho tới lúc này, chiếc sân nhỏ đổ nát này có một luồng khí tức ấm áp rất thích hợp để sống.
Lâm Diệp mỉm cười trong mắt nhìn thấy tất cả những điều này trong lòng thực sự cảm động, loại phong tục dân gian mộc mạc mà nhiệt tình này là điều mà trước đây hắn chưa từng trải qua.
Nhìn thấy mọi thứ đã được thu dọn sạch sẽ, dân làng đang chuẩn bị cáo từ rời đi, dường như Lâm Diệp mới nghĩ tới điều gì đó liền nói: "Các vị trưởng bối, xin chờ một chút."
Mọi người lần lượt nhìn chằm chằm vào Lâm Diệp.
Dì Xảo tính tình thẳng thắn, hỏi thẳng:
"Sao vậy, trong nhà còn thiếu cái gì sao? Nếu thiếu cứ nói với ta, mọi người sẽ cùng nhau giúp."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.