Chương 63: Băng Thanh (II)
hacgiay181
02/08/2019
Nghe xong nụ cười giễu cợt của cô gái chợt tắt,
ánh mắt bắt đầu lóe lên tia hy vọng. Tinh Vân thu tất cả mọi chuyển biến tâm lý của người trước mặt vào tầm mắt. Nhếch môi cười hỏi: “Thế nào?
Điều kiện này không tệ chứ?”
“Cô muốn biết chuyện gì về Đoàn Nam Phong?”
“Tất cả.” Tinh Vân dứt khoát trả lời.
Băng Thanh cụp mắt xuống, thở dài nghĩ ngợi, lại như nghĩ thông điều gì, tiếp tục nói: “Tại sao cô muốn biết chuyện của chúng tôi? Cô là gì của anh ấy?”
“Chúng tôi? Hai người họ thực sự là một cập sao?” Nghe qua thật khó chịu nhưng Tinh Vân vẫn không biểu hiện ra bên ngoài. Cô chỉ nhàn nhạt nói: “Tôi đến để hỏi, không phải đến để trả lời.”
“Băng Thanh, tôi không có nhiều kiên nhẫn, cơ hội này cô lấy hay không hãy quyết định cho nhanh.”
Băng Thanh biết không hỏi thêm được gì bèn mở miệng: “Bốn năm trước, khi anh ấy vẫn chưa tiếp quản tập đoàn Đoàn Thị, tôi đã quen anh ấy. Lúc đó là sinh nhật của Nam Phong, ba anh ấy đã mời rất nhiều người đẹp tên tuổi đến để mua vui. Tôi là một trong số đó. Đêm đó, anh ấy đã chọn tôi.”
Tinh Vân bỗng thấy lòng chùn xuống, dù đã chuẩn bị sẵn tâm lý nhưng cô vẫn không thể thờ ơ như nghe chuyện thiên hạ được.
Nhìn thấy Tinh Vân như vậy, Băng Thanh liền hỏi: “Cô có chắc muốn nghe chuyện ân ái của chúng tôi không?”
Tinh Vân cười nhẹ nói: “Việc của cô là kể chứ không phải hỏi.”
Băng Thanh lại quay về chất giọng cũ, đều đều mà kể: “Cả đêm đó, anh ấy liên tục muốn tôi. Đêm hôm sau cũng thế, liên tục ở trong tôi mà thỏa mãn. Anh ấy nói từ năm mười lăm tuổi đến giờ chưa từng thỏa mãn như vậy. Anh ấy nói tôi có cấu tạo đặc biệt khiến anh ấy không kiềm chế được mà muốn tôi liên tục.” Nói đến đây đáy mắt Băng Thanh ánh lên tia tự hào. Cô ta uống ngụm nước và bắt đầu kể tiếp: “Anh ấy nói anh ấy muốn nhìn “hoa động” của tôi nở ra nhưng lần nào nó cũng tự nhiên khép chặt khiến anh ấy thích thú. Thích đến mức chia sẻ tôi với bạn thân của anh ấy, cũng là một tài phiệt. Chắc cô đã từng nghe qua đại thiếu gia của Lâm gia, Lâm Thiên Vũ phải không? Được hai cậu ấm như bọn họ chăm sóc, khiếp này tôi không còn gì thỏa mãn hơn.”
Nghe đến đây Tinh Vân tâm trạng phức tạp. Không biết nên nói cái gì. Lâm Thiên Vũ, sao ở đâu cũng dính đến anh? Chưa kể niềm vui thích của Băng Thanh. Còn Đoàn Nam Phong nữa, thực sự có bao nhiêu bộ mặt đây? Quan hệ nam nữ trong mắt bọn họ thực sự là một trò chơi sao? Bất giác thở dài, Tinh Vân lại quay về gương mặt lãnh đạm tiếp tục nghe Băng Thanh nói.
Băng Thanh càng nói càng cao hứng: “Lúc ấy thực sự rất tốt. Lần đầu Thiên Vũ muốn tôi, anh ta cũng có bộ mặt kinh ngạc như Nam Phong. Cũng thức trắng cả đêm mà dày vò tôi. Nhưng “hoa động” của tôi vẫn không vì vậy mà rộng ra. Kích cỡ của Thiên Vũ cũng thuộc “hàng khủng”. Thế là bọn họ muốn cùng nhau thử tôi. Bọn tôi đã chơi với nhau rất vui. Hai người bọn họ nghĩ ra rất nhiều trò, đem đến rất nhiều đồ chơi và thay nhau muốn tôi liên tục. Cô nghĩ xem, được hai người đàn ông cả ngoại hình lẫn tư chất đều đỉnh như Nam Phong và Thiên Vũ cùng nhau thỏa mãn thì còn muốn cái gì? Haha…”
Nói đến đây, Tinh Vân bỗng rùng mình. Hình tượng mẫu mực của Đoàn Nam Phong phút chốc sụp đổ. Còn thêm Lâm Thiên Vũ… Bọn họ thực sự là một loại người - xem phụ nữ là trò chơi. Còn cô gái này lại xem đó là tận hưởng. Thế giới của bọn họ cô mãi mãi không hiểu.
Băng Thanh lại tiếp tục: “Nam Phong anh ấy thực sự là người tình tuyệt vời. Nếu như không có con ả giả vờ ngây thơ, gái nhà lành Lưu Uyển Linh xuất hiện thì anh ấy cũng không buông tay tôi.” Giọng nói của Băng Thanh nhất thời kích động.
“Chẳng qua Nam Phong chưa ngủ với ả nên mới thấy hứng thú. Đàn ông mà, thích đồ mới. Không có được càng hứng thú. Còn trên giường thì chưa biết ai hơn ai. Cô có biết vì sao anh ấy không giết tôi không?”
Tinh Vân khẽ lắc đầu.
Băng Thanh lại cười lớn. Tiếng cười có tự đắc, có ngạo nghễ, có bi ai khiến Tinh Vân nhíu mày vừa khó hiểu vừa khó chịu..
“Bởi vì… tôi là người duy nhất thỏa mãn được anh ấy. Tôi từng hỏi vì sao không giết tôi. Anh ấy chỉ vuốt má tôi mà nói: “Em chết rồi tôi tìm đâu ra người có “hoa động” đặc biệt như vậy. Cho nên, ngoan ngoãn ở đây chờ mọi chuyện xong xuôi tôi sẽ đón em ra.” Tôi đã chờ anh ấy bao lâu rồi, vẫn không thấy anh ấy đến. Dù thế nào tôi cũng phải ra ngoài gặp anh ấy. Tôi không chịu thêm được nữa. Tôi không sợ sống khổ trong tù, tôi chỉ không chịu được cảm giác trống vắng khi không có anh ấy. Tôi không biết cô là gì của Nam Phong, thù cũng được, bạn cũng được, tất cả tôi đều nói hết với cô. Làm ơn, hãy giúp tôi. Tôi khao khát anh ấy biết nhường nào. Nếu cô từng trải qua cảm giác đó với anh ấy. Cô sẽ hiểu Nam Phong cao thủ đến mức nào. Cho nên đàn bà theo anh ấy chưa từng ít. Nhưng người giữ được anh ấy chỉ có Băng Thanh tôi thôi.”
Nghe đến đây, Tinh Vân thực sự không thể ngờ những lời này lại từ miệng một cô gái thanh nhã cao quý nói ra một cách rất nhẹ nhàng.
“Vì sao Nam Phong tặng cho cô toà lâu đài đó?” Tinh Vân nhàn nhạt hỏi.
“Vì tôi giúp anh ấy không ít việc. Những việc liên quan đến chính trị của đàn ông đều là dùng thân xác đàn bà đổi lấy. Cô không phải ngây thơ cho rằng trong cuộc sống còn có hoàng tử yêu Lọ Lem chứ?” Băng Thanh giễu cợt nói trong giọng nói có vị chua xót.
Tinh Vân liền hỏi: “Vì sao cô lại chấp nhận giúp anh ấy?”
Băng Thanh nở nụ cười nhợt nhạt: “Lúc chưa tiếp quản tập đoàn Đoàn thị, vị trí của anh ấy rất yếu ớt. Nếu không thể tranh thủ thế lực khác anh ấy sẽ không thể nắm gọn trong tay cả tập đoàn như bây giờ. Tôi không muốn nhìn người đàn ông của mình khốn đốn. Cho nên chuyện gì cũng đều làm theo anh ấy…”
“Bao gồm cả việc bán thân sao?” Tinh Vân muốn hỏi nhưng vẫn là không muốn khiến Băng Thanh khó xử. Cô không ngờ khi yêu, người ta còn có thể hy sinh đến mức này. Một chút tự trọng hay phẩm giá cũng không còn. Hay do quan điểm khác nhau cho nên Băng Thanh cũng không nghĩ như cô. Tinh Vân không biết, thực sự cô quá xa lạ với thế giới của bọn họ. Nghĩ một lúc, Tinh Vân liền hỏi: “Băng Thanh, cô không hận Đoàn Nam Phong sao?”
Băng Thanh nheo mắt lộ ra một nụ cười chua xót: “Hận ư? So ra thì hận anh ấy không bằng muốn anh ấy. Ít nhất anh ấy cũng sẽ không thể từ chối ân ái với tôi. Tôi biết anh ấy muốn thoát khỏi cám dỗ của tôi nhưng đồng thời cũng muốn Lưu Uyển Linh. Đàn ông mà…tham lam là bình thường. Tôi có thể chấp nhận việc anh ấy lấy vợ nhưng con ả Lưu Uyển Linh ích kỷ kia không chấp nhận nổi tôi. Cô nói xem, vì sao nó lại may mắn như vậy? Có thể lấy người đàn ông ngon như vậy còn không muốn có bụi trong mắt. Vì nó xuất thân là thiên kim tiểu thư sao? Vì sao nó sinh ra đã là nhung lụa bao bọc? Vì sao tôi phải vất vả như vậy vẫn không thể làm vợ Nam Phong. Cô nói đi, thế giới có công bằng hay không?” Giọng nói của Băng Thanh lạc đi, cuối cùng là ngập trong nước mắt phẫn uất.
Sau đó người giám thị đưa Băng Thanh trở lại phòng. Trước khi Băng Thanh rời đi, cô không quên nhắn một câu: “Chuyện tôi hứa nhất định sẽ làm. Đừng nghĩ nhiều, hãy chăm sóc bản thân cho tốt.”
“Cô muốn biết chuyện gì về Đoàn Nam Phong?”
“Tất cả.” Tinh Vân dứt khoát trả lời.
Băng Thanh cụp mắt xuống, thở dài nghĩ ngợi, lại như nghĩ thông điều gì, tiếp tục nói: “Tại sao cô muốn biết chuyện của chúng tôi? Cô là gì của anh ấy?”
“Chúng tôi? Hai người họ thực sự là một cập sao?” Nghe qua thật khó chịu nhưng Tinh Vân vẫn không biểu hiện ra bên ngoài. Cô chỉ nhàn nhạt nói: “Tôi đến để hỏi, không phải đến để trả lời.”
“Băng Thanh, tôi không có nhiều kiên nhẫn, cơ hội này cô lấy hay không hãy quyết định cho nhanh.”
Băng Thanh biết không hỏi thêm được gì bèn mở miệng: “Bốn năm trước, khi anh ấy vẫn chưa tiếp quản tập đoàn Đoàn Thị, tôi đã quen anh ấy. Lúc đó là sinh nhật của Nam Phong, ba anh ấy đã mời rất nhiều người đẹp tên tuổi đến để mua vui. Tôi là một trong số đó. Đêm đó, anh ấy đã chọn tôi.”
Tinh Vân bỗng thấy lòng chùn xuống, dù đã chuẩn bị sẵn tâm lý nhưng cô vẫn không thể thờ ơ như nghe chuyện thiên hạ được.
Nhìn thấy Tinh Vân như vậy, Băng Thanh liền hỏi: “Cô có chắc muốn nghe chuyện ân ái của chúng tôi không?”
Tinh Vân cười nhẹ nói: “Việc của cô là kể chứ không phải hỏi.”
Băng Thanh lại quay về chất giọng cũ, đều đều mà kể: “Cả đêm đó, anh ấy liên tục muốn tôi. Đêm hôm sau cũng thế, liên tục ở trong tôi mà thỏa mãn. Anh ấy nói từ năm mười lăm tuổi đến giờ chưa từng thỏa mãn như vậy. Anh ấy nói tôi có cấu tạo đặc biệt khiến anh ấy không kiềm chế được mà muốn tôi liên tục.” Nói đến đây đáy mắt Băng Thanh ánh lên tia tự hào. Cô ta uống ngụm nước và bắt đầu kể tiếp: “Anh ấy nói anh ấy muốn nhìn “hoa động” của tôi nở ra nhưng lần nào nó cũng tự nhiên khép chặt khiến anh ấy thích thú. Thích đến mức chia sẻ tôi với bạn thân của anh ấy, cũng là một tài phiệt. Chắc cô đã từng nghe qua đại thiếu gia của Lâm gia, Lâm Thiên Vũ phải không? Được hai cậu ấm như bọn họ chăm sóc, khiếp này tôi không còn gì thỏa mãn hơn.”
Nghe đến đây Tinh Vân tâm trạng phức tạp. Không biết nên nói cái gì. Lâm Thiên Vũ, sao ở đâu cũng dính đến anh? Chưa kể niềm vui thích của Băng Thanh. Còn Đoàn Nam Phong nữa, thực sự có bao nhiêu bộ mặt đây? Quan hệ nam nữ trong mắt bọn họ thực sự là một trò chơi sao? Bất giác thở dài, Tinh Vân lại quay về gương mặt lãnh đạm tiếp tục nghe Băng Thanh nói.
Băng Thanh càng nói càng cao hứng: “Lúc ấy thực sự rất tốt. Lần đầu Thiên Vũ muốn tôi, anh ta cũng có bộ mặt kinh ngạc như Nam Phong. Cũng thức trắng cả đêm mà dày vò tôi. Nhưng “hoa động” của tôi vẫn không vì vậy mà rộng ra. Kích cỡ của Thiên Vũ cũng thuộc “hàng khủng”. Thế là bọn họ muốn cùng nhau thử tôi. Bọn tôi đã chơi với nhau rất vui. Hai người bọn họ nghĩ ra rất nhiều trò, đem đến rất nhiều đồ chơi và thay nhau muốn tôi liên tục. Cô nghĩ xem, được hai người đàn ông cả ngoại hình lẫn tư chất đều đỉnh như Nam Phong và Thiên Vũ cùng nhau thỏa mãn thì còn muốn cái gì? Haha…”
Nói đến đây, Tinh Vân bỗng rùng mình. Hình tượng mẫu mực của Đoàn Nam Phong phút chốc sụp đổ. Còn thêm Lâm Thiên Vũ… Bọn họ thực sự là một loại người - xem phụ nữ là trò chơi. Còn cô gái này lại xem đó là tận hưởng. Thế giới của bọn họ cô mãi mãi không hiểu.
Băng Thanh lại tiếp tục: “Nam Phong anh ấy thực sự là người tình tuyệt vời. Nếu như không có con ả giả vờ ngây thơ, gái nhà lành Lưu Uyển Linh xuất hiện thì anh ấy cũng không buông tay tôi.” Giọng nói của Băng Thanh nhất thời kích động.
“Chẳng qua Nam Phong chưa ngủ với ả nên mới thấy hứng thú. Đàn ông mà, thích đồ mới. Không có được càng hứng thú. Còn trên giường thì chưa biết ai hơn ai. Cô có biết vì sao anh ấy không giết tôi không?”
Tinh Vân khẽ lắc đầu.
Băng Thanh lại cười lớn. Tiếng cười có tự đắc, có ngạo nghễ, có bi ai khiến Tinh Vân nhíu mày vừa khó hiểu vừa khó chịu..
“Bởi vì… tôi là người duy nhất thỏa mãn được anh ấy. Tôi từng hỏi vì sao không giết tôi. Anh ấy chỉ vuốt má tôi mà nói: “Em chết rồi tôi tìm đâu ra người có “hoa động” đặc biệt như vậy. Cho nên, ngoan ngoãn ở đây chờ mọi chuyện xong xuôi tôi sẽ đón em ra.” Tôi đã chờ anh ấy bao lâu rồi, vẫn không thấy anh ấy đến. Dù thế nào tôi cũng phải ra ngoài gặp anh ấy. Tôi không chịu thêm được nữa. Tôi không sợ sống khổ trong tù, tôi chỉ không chịu được cảm giác trống vắng khi không có anh ấy. Tôi không biết cô là gì của Nam Phong, thù cũng được, bạn cũng được, tất cả tôi đều nói hết với cô. Làm ơn, hãy giúp tôi. Tôi khao khát anh ấy biết nhường nào. Nếu cô từng trải qua cảm giác đó với anh ấy. Cô sẽ hiểu Nam Phong cao thủ đến mức nào. Cho nên đàn bà theo anh ấy chưa từng ít. Nhưng người giữ được anh ấy chỉ có Băng Thanh tôi thôi.”
Nghe đến đây, Tinh Vân thực sự không thể ngờ những lời này lại từ miệng một cô gái thanh nhã cao quý nói ra một cách rất nhẹ nhàng.
“Vì sao Nam Phong tặng cho cô toà lâu đài đó?” Tinh Vân nhàn nhạt hỏi.
“Vì tôi giúp anh ấy không ít việc. Những việc liên quan đến chính trị của đàn ông đều là dùng thân xác đàn bà đổi lấy. Cô không phải ngây thơ cho rằng trong cuộc sống còn có hoàng tử yêu Lọ Lem chứ?” Băng Thanh giễu cợt nói trong giọng nói có vị chua xót.
Tinh Vân liền hỏi: “Vì sao cô lại chấp nhận giúp anh ấy?”
Băng Thanh nở nụ cười nhợt nhạt: “Lúc chưa tiếp quản tập đoàn Đoàn thị, vị trí của anh ấy rất yếu ớt. Nếu không thể tranh thủ thế lực khác anh ấy sẽ không thể nắm gọn trong tay cả tập đoàn như bây giờ. Tôi không muốn nhìn người đàn ông của mình khốn đốn. Cho nên chuyện gì cũng đều làm theo anh ấy…”
“Bao gồm cả việc bán thân sao?” Tinh Vân muốn hỏi nhưng vẫn là không muốn khiến Băng Thanh khó xử. Cô không ngờ khi yêu, người ta còn có thể hy sinh đến mức này. Một chút tự trọng hay phẩm giá cũng không còn. Hay do quan điểm khác nhau cho nên Băng Thanh cũng không nghĩ như cô. Tinh Vân không biết, thực sự cô quá xa lạ với thế giới của bọn họ. Nghĩ một lúc, Tinh Vân liền hỏi: “Băng Thanh, cô không hận Đoàn Nam Phong sao?”
Băng Thanh nheo mắt lộ ra một nụ cười chua xót: “Hận ư? So ra thì hận anh ấy không bằng muốn anh ấy. Ít nhất anh ấy cũng sẽ không thể từ chối ân ái với tôi. Tôi biết anh ấy muốn thoát khỏi cám dỗ của tôi nhưng đồng thời cũng muốn Lưu Uyển Linh. Đàn ông mà…tham lam là bình thường. Tôi có thể chấp nhận việc anh ấy lấy vợ nhưng con ả Lưu Uyển Linh ích kỷ kia không chấp nhận nổi tôi. Cô nói xem, vì sao nó lại may mắn như vậy? Có thể lấy người đàn ông ngon như vậy còn không muốn có bụi trong mắt. Vì nó xuất thân là thiên kim tiểu thư sao? Vì sao nó sinh ra đã là nhung lụa bao bọc? Vì sao tôi phải vất vả như vậy vẫn không thể làm vợ Nam Phong. Cô nói đi, thế giới có công bằng hay không?” Giọng nói của Băng Thanh lạc đi, cuối cùng là ngập trong nước mắt phẫn uất.
Sau đó người giám thị đưa Băng Thanh trở lại phòng. Trước khi Băng Thanh rời đi, cô không quên nhắn một câu: “Chuyện tôi hứa nhất định sẽ làm. Đừng nghĩ nhiều, hãy chăm sóc bản thân cho tốt.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.