Chương 132: Bỏ lỡ (6)
hacgiay181
19/09/2023
Tại phòng thờ của gia đình, hai đứa cháu ngoại một trai một gái đều đã qua tuổi mới lớn vẫn phải quỳ gối như trẻ con. Lần đầu tiên Tinh Vân bị bắt quỳ cho nên toàn thân cô ngứa ngáy khó chịu, cái miệng cũng rất không yên phận lại bắt đầu ca thán: “Anh Khiêm à, anh nói coi, vì sao chúng ta lớn rồi vẫn bị phạt kiểu này?”
“Vì chúng ta làm sai.” - Hoàng Gia Khiêm đáp gọn.
Tinh Vân lại nhăn mặt nói: ‘Ông ngoại có phải người Mĩ không vậy? Còn phạt chúng ta như thế này?”
Hoàng Gia Khiêm lại tiết lộ tiếp bí mật gia đình cho Tinh Vân: “Ông ngoại xuất thân từ gia đình quan lại phong kiến dưới triều Nguyễn, tuy từ sớm đã qua Mĩ học nhưng vẫn tiếp nhận nền giáo dục cũ của gia đình cho nên vẫn theo cách cũ mà dạy chúng ta. Đã là người nhà họ Hoàng thì không có chuyện cãi lời ông.”
Nghe đến đây tự nhiên Tinh Vân lại nghĩ đến chuyện của mình: “Không biết nhà họ Đoàn sẽ giáo dục con trai mình như thế nào nữa? Có bắt thằng bé quỳ hay không? Chưa hết, còn Lưu Uyển Linh nữa. Liệu Đoàn Nam Phong có vì nghe lời vợ mà ngược đãi con của cô hay không?”
“Đoàn Nam Phong, cái tên đáng ghét này cũng rất bá đạo. Liệu có khi nào con trai cô không nghe lời hắn thì hắn sẽ không cho thằng bé ăn hay không?”
...
Trái ngược hoàn toàn với suy nghĩ của Tinh Vân, Đoàn Nam Phong chính là hết mực cưng chiều con trai. Còn thằng bé thì phá hết sức phá, tuy chỉ mới mười tháng nhưng đã thể hiện tài năng quậy phá của mình, bắt đầu bằng việc leo cầu thang nhanh hơn khỉ, và chộp đồ nhanh hơn trộm.
Có khi Đoàn Nam Phong vừa về nhà, chưa kịp cởi giày đã bị thằng bé trèo lên người, giật cravat ra phía sau rồi nhanh tay nhét cravat vào miệng. Đoàn Nam Phong tá hỏa rút cái cravat ra khỏi miệng thằng bé, liên tục nói: “Tinh Nhật đừng làm vậy, bẩn lắm con à.”
Vừa nói xong, thằng bé lại cười rồi bò ra chỗ cầu thang, một đường thẳng tiến lên lầu. Đoàn Nam Phong thấy vậy, không kịp cởi giày nhanh chân chạy theo giữ nó lại. Chẳng mấy chốc, thằng bé đã lên được bậc trên cùng, quay lại nhìn anh thè lưỡi lêu lêu. Đoàn Nam Phong nhìn đứa con nhỏ thì chỉ biết lắc đầu rồi bậc cười. Thằng bé có mái tóc hơi xoăn màu nâu nhạt y như ba, lại có đôi mắt to giống Tinh Vân nhìn qua rất đáng yêu, lại gần càng không ngăn được cảm giác muốn ôm vào lòng hôn hít.
Trò chơi mà Tinh Nhật thích nhất là leo lên vai Đoàn Nam Phong ngồi rồi miệng lại phát ra những âm thanh như hát mà không ai hiểu nổi. Những lúc đó lúc thằng hay gọi “papa”, đôi lúc lại gọi “mama” khiến Đoàn Nam Phong nghe thấy mà đau thắt lòng, nhắm mắt thở dài. Đôi lúc khi con ngủ, anh lại cầm tay thằng bé khẽ hôn rồi lại thì thầm: “Tinh Nhật, ba xin lỗi. Không thể mang mẹ về cho con được.”
“Vì chúng ta làm sai.” - Hoàng Gia Khiêm đáp gọn.
Tinh Vân lại nhăn mặt nói: ‘Ông ngoại có phải người Mĩ không vậy? Còn phạt chúng ta như thế này?”
Hoàng Gia Khiêm lại tiết lộ tiếp bí mật gia đình cho Tinh Vân: “Ông ngoại xuất thân từ gia đình quan lại phong kiến dưới triều Nguyễn, tuy từ sớm đã qua Mĩ học nhưng vẫn tiếp nhận nền giáo dục cũ của gia đình cho nên vẫn theo cách cũ mà dạy chúng ta. Đã là người nhà họ Hoàng thì không có chuyện cãi lời ông.”
Nghe đến đây tự nhiên Tinh Vân lại nghĩ đến chuyện của mình: “Không biết nhà họ Đoàn sẽ giáo dục con trai mình như thế nào nữa? Có bắt thằng bé quỳ hay không? Chưa hết, còn Lưu Uyển Linh nữa. Liệu Đoàn Nam Phong có vì nghe lời vợ mà ngược đãi con của cô hay không?”
“Đoàn Nam Phong, cái tên đáng ghét này cũng rất bá đạo. Liệu có khi nào con trai cô không nghe lời hắn thì hắn sẽ không cho thằng bé ăn hay không?”
...
Trái ngược hoàn toàn với suy nghĩ của Tinh Vân, Đoàn Nam Phong chính là hết mực cưng chiều con trai. Còn thằng bé thì phá hết sức phá, tuy chỉ mới mười tháng nhưng đã thể hiện tài năng quậy phá của mình, bắt đầu bằng việc leo cầu thang nhanh hơn khỉ, và chộp đồ nhanh hơn trộm.
Có khi Đoàn Nam Phong vừa về nhà, chưa kịp cởi giày đã bị thằng bé trèo lên người, giật cravat ra phía sau rồi nhanh tay nhét cravat vào miệng. Đoàn Nam Phong tá hỏa rút cái cravat ra khỏi miệng thằng bé, liên tục nói: “Tinh Nhật đừng làm vậy, bẩn lắm con à.”
Vừa nói xong, thằng bé lại cười rồi bò ra chỗ cầu thang, một đường thẳng tiến lên lầu. Đoàn Nam Phong thấy vậy, không kịp cởi giày nhanh chân chạy theo giữ nó lại. Chẳng mấy chốc, thằng bé đã lên được bậc trên cùng, quay lại nhìn anh thè lưỡi lêu lêu. Đoàn Nam Phong nhìn đứa con nhỏ thì chỉ biết lắc đầu rồi bậc cười. Thằng bé có mái tóc hơi xoăn màu nâu nhạt y như ba, lại có đôi mắt to giống Tinh Vân nhìn qua rất đáng yêu, lại gần càng không ngăn được cảm giác muốn ôm vào lòng hôn hít.
Trò chơi mà Tinh Nhật thích nhất là leo lên vai Đoàn Nam Phong ngồi rồi miệng lại phát ra những âm thanh như hát mà không ai hiểu nổi. Những lúc đó lúc thằng hay gọi “papa”, đôi lúc lại gọi “mama” khiến Đoàn Nam Phong nghe thấy mà đau thắt lòng, nhắm mắt thở dài. Đôi lúc khi con ngủ, anh lại cầm tay thằng bé khẽ hôn rồi lại thì thầm: “Tinh Nhật, ba xin lỗi. Không thể mang mẹ về cho con được.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.