Chương 102: Học cách quên (6)
hacgiay181
03/08/2019
“Hoàng tổng tài, tôi không có nhiều thời gian cho nên không vòng vo. Chỉ muốn trực tiếp hỏi anh, rốt cục anh muốn thế nào mới chịu buông tay Tinh Vân?”
Hoàng Gia Khiêm nghe xong cười lớn đáp lại: “Thật là nực cười! Tại sao tôi phải buông tay Tinh Vân ra? Xin cho tôi hỏi, Đoàn tổng tài anh là lấy tư cách gì để hỏi tôi chuyện này?”
Đoàn Nam Phong tuy rằng tức giận trước vẻ đắc ý ngạo nghễ của Hoàng Gia Khiêm nhưng anh vẫn cố kiềm xuống. Dùng giọng nhẫn nhịn lên tiếng: “Hoàng tổng tài, chúng ta đều là thương nhân, không có giá nào không thể bàn cả. Hãy cho tôi một cái giá để anh trả cô ấy về cho tôi.”
Hoàng Gia Khiêm nhướn mày, hai tay đan vào nhau ra vẻ phân vân suy nghĩ, nhưng cuối cùng anh lại ngẩng mặt lên nhìn Đoàn Nam Phong cười giễu rồi lạnh lùng nhấn mạnh từng tiếng: “Tinh Vân là vô giá.”
Sau đó là một tràng cười đắc ý phát ra. Đoàn Nam Phong nghe xong tối sầm mặt lại, anh tức giận nắm chặt nắm tay. Ánh mắt lạnh lẽo của anh bắn về phía Hoàng Gia Khiêm. Câu nói của Hoàng Gia Khiêm không sai về mặt sự thật, Tinh Vân hiện giờ thực sự là vô giá với nhân vật kinh doanh thần thoại như Hoàng Thời, chỉ là Đoàn Nam Phong nằm mơ cũng không ngờ rằng cô chính là thiên kim của nhà họ Hoàng.
Hoàng Gia Khiêm nhìn thấy tức giận trong mắt của Đoàn Nam Phong thì rất thỏa lòng, chí ít anh cũng vì Tinh Vân mà “xả giận”. Không dừng lại ở đó, Hoàng Gia Khiêm liền “ném đá xuống giếng”, chọc nguấy vào vết thương của Đoàn Nam Phong.
“Đoàn tổng tài, tôi cho anh biết anh đừng hòng mơ tưởng đến Tinh Vân. Cô ấy sẽ sớm là người của nhà họ Hoàng chúng tôi. Tốt nhất anh nên quay về với vợ mình, đừng ở đó sinh sự với tôi. Hôm nay tôi có thể buông tay cho Đoàn Thị thì ngày mai tôi cũng có thể dồn anh vào chỗ chết. Nhớ cho kỹ, người của nhà họ Hoàng không dễ động vào.” Hoàng Gia Khiêm dùng giọng điệu vừa giễu cợt vừa hâm dọa nói với Đoàn Nam Phong, sau đó đường hoàng đứng lên, phủi áo quay đi.
“Đứng lại!” Đoàn Nam Phong mạnh mẽ ra lệnh khiến Hoàng Gia khiêm dừng bước, trên mặt anh lại kéo ra nụ cười khẩy quay lại nhìn Đoàn Nam Phong.
Đoàn Nam Phong tiến lại gần sát mặt Hoàng Gia Khiêm, ánh mắt anh trở nên u ám và chất chứa giận dữ, nhưng miệng thì không hề kém cạnh, bá đạo tuyên bố: “Tôi bất kể Tinh Vân mang họ gì, cô ấy nhất định phải mang họ của tôi.”
Hoàng Gia Khiêm vẫn giữ vẻ bình tĩnh đáp lại: “Mỏi mắt mong chờ bản lĩnh của Đoàn tổng tài.”
...
Hoàng hôn ngày cuối thu tại thành phố Chicago đẹp đến mê hồn. Từng dòng người qua lại tay trong tay trên cầu đi bộ nhìn ngắm vẻ đẹp của mặt trời lặn trên mặt hồ Michigan uốn quanh thành phố. Đâu đó những đôi tình nhân trao nhau nụ hôn nồng nàn, họ như muốn thét lên cho cả thế giới biết rằng mình đang yêu. Trong chiếc xe hơi sang trọng cao cấp, vì kẹt xe mà đi rất chậm, đủ để chủ nhân trong xe nhìn thấy cảnh tượng đôi lứa nắm tay nhau hẹn thề, bất giác thấy lòng trống rỗng.
“Dừng xe!” Giọng cô gái cất lên ra lệnh cho tài xế dừng xe. Phía trước người trợ lý liền quay ra sau cung kính hỏi: “Thưa cô, xin có gì căn dặn?”
Cô gái xinh đẹp mở giỏ xách lấy cắp kính mát đeo vào, nhẹ giọng nói: “Tôi muốn đi bộ quanh đây một lúc. Các người có thể về trước, khi nào muốn về tôi sẽ gọi.”
Người trợ lý liền có chút hoảng hốt và lo lắng, nhưng giọng vẫn nhẹ nhàng can ngăn: “Thưa cô, chúng tôi không dám rời đi. Hoàng Tổng tài đã căn dặn tuyệt đối phải bảo vệ an toàn cho cô.”
Hoàng Gia Khiêm nghe xong cười lớn đáp lại: “Thật là nực cười! Tại sao tôi phải buông tay Tinh Vân ra? Xin cho tôi hỏi, Đoàn tổng tài anh là lấy tư cách gì để hỏi tôi chuyện này?”
Đoàn Nam Phong tuy rằng tức giận trước vẻ đắc ý ngạo nghễ của Hoàng Gia Khiêm nhưng anh vẫn cố kiềm xuống. Dùng giọng nhẫn nhịn lên tiếng: “Hoàng tổng tài, chúng ta đều là thương nhân, không có giá nào không thể bàn cả. Hãy cho tôi một cái giá để anh trả cô ấy về cho tôi.”
Hoàng Gia Khiêm nhướn mày, hai tay đan vào nhau ra vẻ phân vân suy nghĩ, nhưng cuối cùng anh lại ngẩng mặt lên nhìn Đoàn Nam Phong cười giễu rồi lạnh lùng nhấn mạnh từng tiếng: “Tinh Vân là vô giá.”
Sau đó là một tràng cười đắc ý phát ra. Đoàn Nam Phong nghe xong tối sầm mặt lại, anh tức giận nắm chặt nắm tay. Ánh mắt lạnh lẽo của anh bắn về phía Hoàng Gia Khiêm. Câu nói của Hoàng Gia Khiêm không sai về mặt sự thật, Tinh Vân hiện giờ thực sự là vô giá với nhân vật kinh doanh thần thoại như Hoàng Thời, chỉ là Đoàn Nam Phong nằm mơ cũng không ngờ rằng cô chính là thiên kim của nhà họ Hoàng.
Hoàng Gia Khiêm nhìn thấy tức giận trong mắt của Đoàn Nam Phong thì rất thỏa lòng, chí ít anh cũng vì Tinh Vân mà “xả giận”. Không dừng lại ở đó, Hoàng Gia Khiêm liền “ném đá xuống giếng”, chọc nguấy vào vết thương của Đoàn Nam Phong.
“Đoàn tổng tài, tôi cho anh biết anh đừng hòng mơ tưởng đến Tinh Vân. Cô ấy sẽ sớm là người của nhà họ Hoàng chúng tôi. Tốt nhất anh nên quay về với vợ mình, đừng ở đó sinh sự với tôi. Hôm nay tôi có thể buông tay cho Đoàn Thị thì ngày mai tôi cũng có thể dồn anh vào chỗ chết. Nhớ cho kỹ, người của nhà họ Hoàng không dễ động vào.” Hoàng Gia Khiêm dùng giọng điệu vừa giễu cợt vừa hâm dọa nói với Đoàn Nam Phong, sau đó đường hoàng đứng lên, phủi áo quay đi.
“Đứng lại!” Đoàn Nam Phong mạnh mẽ ra lệnh khiến Hoàng Gia khiêm dừng bước, trên mặt anh lại kéo ra nụ cười khẩy quay lại nhìn Đoàn Nam Phong.
Đoàn Nam Phong tiến lại gần sát mặt Hoàng Gia Khiêm, ánh mắt anh trở nên u ám và chất chứa giận dữ, nhưng miệng thì không hề kém cạnh, bá đạo tuyên bố: “Tôi bất kể Tinh Vân mang họ gì, cô ấy nhất định phải mang họ của tôi.”
Hoàng Gia Khiêm vẫn giữ vẻ bình tĩnh đáp lại: “Mỏi mắt mong chờ bản lĩnh của Đoàn tổng tài.”
...
Hoàng hôn ngày cuối thu tại thành phố Chicago đẹp đến mê hồn. Từng dòng người qua lại tay trong tay trên cầu đi bộ nhìn ngắm vẻ đẹp của mặt trời lặn trên mặt hồ Michigan uốn quanh thành phố. Đâu đó những đôi tình nhân trao nhau nụ hôn nồng nàn, họ như muốn thét lên cho cả thế giới biết rằng mình đang yêu. Trong chiếc xe hơi sang trọng cao cấp, vì kẹt xe mà đi rất chậm, đủ để chủ nhân trong xe nhìn thấy cảnh tượng đôi lứa nắm tay nhau hẹn thề, bất giác thấy lòng trống rỗng.
“Dừng xe!” Giọng cô gái cất lên ra lệnh cho tài xế dừng xe. Phía trước người trợ lý liền quay ra sau cung kính hỏi: “Thưa cô, xin có gì căn dặn?”
Cô gái xinh đẹp mở giỏ xách lấy cắp kính mát đeo vào, nhẹ giọng nói: “Tôi muốn đi bộ quanh đây một lúc. Các người có thể về trước, khi nào muốn về tôi sẽ gọi.”
Người trợ lý liền có chút hoảng hốt và lo lắng, nhưng giọng vẫn nhẹ nhàng can ngăn: “Thưa cô, chúng tôi không dám rời đi. Hoàng Tổng tài đã căn dặn tuyệt đối phải bảo vệ an toàn cho cô.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.