Chương 137: Kết thúc để bắt đầu (2)
hacgiay181
19/09/2023
Vũ trường Masquerade tối hôm đó lại được đón tiếp ba vị khách quý tại phòng VIP duy nhất trên tầng một được bọc kính có thể nhìn trực tiếp xuống sàn nhảy. Cũng giống như mọi lần, ba người đàn ông tuấn lãng bắt chéo chân ngồi thưởng thức rượu nói chuyện làm ăn, tình hình kinh tế và không thể thiếu chuyện về phụ nữ.
“Lâm Thiên Vũ, sao khi không cậu lại bay đến Los Angeles?” - Ưng Túc nhướng mày đưa ly rượu mạnh về phía anh, hỏi thăm.
Lâm Thiên Vũ lại đưa mắt snag nhìn Đoàn Nam Phong: “Còn không phải vì hắn sao?”
Ưng Túc khó hiểu nhìn sang Đoàn Nam Phong như muốn tìm được đáp án. Trước giờ Lâm Thiên Vũ vốn không phải là người biết ăn nói cho nên anh hay đẩy những tình huống khó sang cho Nam Phong. Đoàn Nam Phong đưa mắt nhìn Lâm Thiên Vũ rồi hớp cạn nửa ly rượu mạnh, trầm giọng buồn bã nói: “Cậu có đến chỗ tôi gây sự thì cũng không tìm được cô ấy đâu, có giỏi thì đi tranh giành với Hoàng Gia Khiêm đi.”
Lâm Thiên Vũ kinh ngạc hỏi lại bằng giọng khích bác: “Cậu thật sự buông tay rồi sao? Quá tốt, loại được một đối thủ.”
Đoàn Nam Phong chau mày, cười nhạt, uống thêm nửa ly rượu rồi chua chát nói: “Cô ấy đã là người phụ nữ của Hoàng Gia Khiêm mà cậu vẫn còn hứng thú sao? Quả thật tôi phải ngả mũ bội phục khả năng quyến rũ đàn ông của cô ta.”
Lâm Thiên Vũ nghe xong liền cay giọng nói: “Đoàn Nam Phong cậu nói cái gì đó. Em gái nhỏ không phải là người như vậy. Uổng công cậu ở bên cạnh em ấy lâu như vậy mà không hiểu được em ấy.”
“Hiểu sao? Tôi phải hiểu cái gì? Là chính mắt tôi nhìn thấy cô ấy trong vòng tay của Hoàng Gia Khiêm. Cũng chính cô ấy chặn cổng không gặp tôi. Đàn bà khi thay lòng thì nhanh như vậy đó.” - Đoàn Nam Phong tức giận nói. Trong giọng anh không chỉ có tức giận mà có cả xót xa và phiền não.
Lâm Thiên Vũ cũng tức giận khi nghe Đoàn Nam Phong nói về Tinh Vân như vậy cho nên anh lập tức lên gân túm lấy áo của hắn hét lớn: “Không thay lòng nhanh không lẽ lại giống như cậu sao? Lúc nào cũng dây dưa không dứt với Lưu Uyển Linh để cho Tinh Vân chịu thiệt thòi. Đến giờ cậu đã ly hôn chưa? Là chưa phải không?”
“Đoàn Nam Phong, tôi nói cho cậu biết, bất kể cô ấy có từng ở bên ai, Lâm Thiên Vũ tôi cũng không quan tâm. Chỉ cần cô ấy đồng ý tôi sẽ đường đường chính chính cưới cô ấy. Tôi sẽ không để cho bất kỳ ai xem thường cô ấy. Cậu có hiểu không?”
Đoàn Nam Phong lớn tiếng gắt lại: “Tôi hiểu! Hơn một vạn lần tôi cũng đã nghĩ đến chuyện không quan tâm chuyện cô ấy từng là của ai nhưng cô ấy thì sao? Cả một cơ hội gặp mặt để nói rõ ràng cũng không cho tôi mà đã bỏ tôi và con ra đi theo người đàn ông khác. Cậu nói tôi không buông tay thì phải làm sao?”
Ưng Túc nhìn thấy tình hình căng thẳng liền đứng lên can ngăn. Anh gỡ tay Lâm Thiên Vũ ra, miệng không ngừng nói: “Hai cậu điên à? Vì một người đàn bà mà ở đây cãi nhau. Tôi gọi hai cậu ra đây là để mời đám cưới không phải để các cậu gây gổ.”
Nghe đến từ “đám cưới” thì cả Đoàn Nam Phong và Lâm Thiên Vũ liền quay lại nhìn Ưng Túc bằng ánh mắt sáng rực. Gương mặt hai người cũng nhanh chóng giãn ra, theo phản xạ nhắc lại: “Đám cưới sao?”
Ưng Túc lậy tay gải gải đầu, cười xoà, ngại ngùng nói: “Ừ, là đám cưới. Cô ấy đã đồng ý rồi?”
“Sao cơ? Cậu đã dỗ vợ thành công rồi sao?” - Đoàn Nam Phong nghi ngại hỏi lại.
Lâm Thiên Vũ cũng bồi thêm: “Cưới lại vợ cũ là cảm giác như thế nào?”
Ưng Túc cười cười, nhấp ngụm rượu để giữ bình tĩnh trước sự truy vấn của hai người bạn thân. Anh vui vẻ nói: “Cảm giác rất phấn khích, rất hạnh phúc. Tôi nói hai cậu nghe, “vợ mới” với “ vợ cũ” cái gì, chỉ là danh xưng thôi. Quan trọng là trước sau chỉ có mình cô ấy.”
“Wow... mất rồi lại tìm được. Thế gian còn chuyện vui hơn sao?” - Lâm Thiên Vũ phấn khích cổ vũ, tay không quên mở thiệp cưới ra xem.
Tấm thiệp trang nhã màu hồng nhạt có hàng chữ nhũ bạc tinh tế sang trọng bên ngoài. Khi Lâm Thiên Vũ mở tấm thiệp ra đọc lớn họ tên cô dâu là Phương Bảo Vy lên thì Đoàn Nam Phong liền nhíu mày suy nghĩ: “Cái tên này sao lại thấy quen quen.” - Trong lúc anh cố sức suy nghĩ thì dòng suy nghĩ liền bị cắt ngang bởi tiếng gõ cửa.
Người quản lý vũ trường Masquerade như cũ bước vào cung kính cúi đầu chào ba ông chủ lớn của vũ trường rồi lại bắt đầu gạ: “Thưa ba vị, xin hỏi ba vị có muốn người hầu rượu hay không?”
Người quản lý trung niên đưa mắt thăm dò ba người đàn ông sang trọng đang thoải mái ngồi dựa lưng vào sofa, sau lại nói tiếp: “Chỗ chúng tôi vừa có vài cô mới đến, vừa trẻ trung lại xinh đẹp.”
Lâm Thiên Vũ nhướng mày, búng tay ra hiệu để người quản lý đưa người lên. Đoàn Nam Phong cũng không phản đối. Bây giờ anh đã là người đàn ông cô đơn thì không có lý do gì để “giữ mình”.
Còn Ưng Túc thì vốn từ lâu đã vô cảm với phụ nữ cho nên có hay không có phụ nữ ngồi bên cạnh thì với anh cũng không khác mấy. Vì chiều hai người bạn nên anh cũng không phản đối.
Ba cô gái xinh đẹp ăn mặc gợi cảm bước vào phòng và nhanh chóng ngồi vào bên cạnh ba người đàn ông. Mùi thơm từ người các cô gái nhanh chóng khiến Lâm Thiên Vũ mê muội. Đoàn Nam Phong cũng dịu dàng đưa tay ra ôm một cô vào lòng. Bất giác anh lại nhớ đến Tinh Vân. Cảm giác ôm cô ấy vào lòng hoàn toàn khác với việc anh ôm những cô gái khác. Cảm giác thân thuộc gần gũi này như một thói quen khắc sâu vào tiềm thức của anh. Muốn từ bỏ cũng không sao từ bỏ được. “Thật là quá đáng sợ!” - Đoàn Nam Phong nghĩ vậy liền rùng mình rồi buông cô gái bên cạnh ra. Hai năm nay dù “phòng không chiếc bóng” nhưng anh chưa từng một lần gần gũi người khác. Nhiều lúc anh tự nghĩ bản thân mình sắp trở thành “không thể” nhưng anh cũng không đi khám bác sĩ tâm lý bởi vì anh biết rõ vấn đề nằm ở chỗ Tinh Vân. Chỉ cần không phải cô ấy thì cơ thể anh không tiếp nhận. Trong tâm lý học gọi là “kháng cự tâm lý”, loại biểu hiện này chỉ xảy ra khi con người bị tổn thương tâm lý sâu sắc. Đoàn Nam Phong biết việc Tinh Vân bỏ đi khiến anh bị tổn thương tâm lý nặng nề nhưng anh không muốn tìm bác sĩ để giúp mình vượt qua bởi vì tình cảm và những chuyện xảy ra giữa anh và Tinh Vân, anh chị muốn giữ cho riêng mình. Không muốn chia sẻ, không muốn bộc bạch, chỉ muốn tự ôm lấy và nén nhịn.
Vũ trường Masquerade ở Los Angeles sôi động liên tục dập nhạc xập xình, từng đôi nam nữ vui vẻ nhảy theo điệu nhạc lắc lư. Chỉ có Đoàn Nam Phong là rời khỏi từ sớm vì có điện thoại của con trai. Đứa con hơn hai tuổi của anh sẽ không thể ngủ nếu không có ba ở bên cạnh kể chuyện hay vuốt ve cho cậu cho nên Đoàn Nam Phong dù muốn dù không cũng phải về nhà bên cạnh con. Ưng Túc thấy Đoàn Nam Phong rời khỏi thì cũng mất đi nhã hứng uống rượu, về nhà ôm điện thoại gọi cho vợ. Lâm Thiên Vũ dù đang độc thân nhưng nhìn hai người bạn như chim nhốt lồng thì bản thân cũng ngán ngẩm. Anh không còn chút hứng thú ăn chơi nữa, liền ngồi chuyên cơ bay về New York. Ba cô gái xinh đẹp phút chốc ngớ người, không hiểu mình gặp hạn gì mà không thể giữ chânba người đàn ông giàu có này. Nếu được một trong số họ nhìn đến thì có khi không còn cần ngồi ở đây uống rượu qua ngày. Chỉ tiếc, ba người đều đứng lên ra về với một ít tiền để lại cho quản lý mà thôi.
“Lâm Thiên Vũ, sao khi không cậu lại bay đến Los Angeles?” - Ưng Túc nhướng mày đưa ly rượu mạnh về phía anh, hỏi thăm.
Lâm Thiên Vũ lại đưa mắt snag nhìn Đoàn Nam Phong: “Còn không phải vì hắn sao?”
Ưng Túc khó hiểu nhìn sang Đoàn Nam Phong như muốn tìm được đáp án. Trước giờ Lâm Thiên Vũ vốn không phải là người biết ăn nói cho nên anh hay đẩy những tình huống khó sang cho Nam Phong. Đoàn Nam Phong đưa mắt nhìn Lâm Thiên Vũ rồi hớp cạn nửa ly rượu mạnh, trầm giọng buồn bã nói: “Cậu có đến chỗ tôi gây sự thì cũng không tìm được cô ấy đâu, có giỏi thì đi tranh giành với Hoàng Gia Khiêm đi.”
Lâm Thiên Vũ kinh ngạc hỏi lại bằng giọng khích bác: “Cậu thật sự buông tay rồi sao? Quá tốt, loại được một đối thủ.”
Đoàn Nam Phong chau mày, cười nhạt, uống thêm nửa ly rượu rồi chua chát nói: “Cô ấy đã là người phụ nữ của Hoàng Gia Khiêm mà cậu vẫn còn hứng thú sao? Quả thật tôi phải ngả mũ bội phục khả năng quyến rũ đàn ông của cô ta.”
Lâm Thiên Vũ nghe xong liền cay giọng nói: “Đoàn Nam Phong cậu nói cái gì đó. Em gái nhỏ không phải là người như vậy. Uổng công cậu ở bên cạnh em ấy lâu như vậy mà không hiểu được em ấy.”
“Hiểu sao? Tôi phải hiểu cái gì? Là chính mắt tôi nhìn thấy cô ấy trong vòng tay của Hoàng Gia Khiêm. Cũng chính cô ấy chặn cổng không gặp tôi. Đàn bà khi thay lòng thì nhanh như vậy đó.” - Đoàn Nam Phong tức giận nói. Trong giọng anh không chỉ có tức giận mà có cả xót xa và phiền não.
Lâm Thiên Vũ cũng tức giận khi nghe Đoàn Nam Phong nói về Tinh Vân như vậy cho nên anh lập tức lên gân túm lấy áo của hắn hét lớn: “Không thay lòng nhanh không lẽ lại giống như cậu sao? Lúc nào cũng dây dưa không dứt với Lưu Uyển Linh để cho Tinh Vân chịu thiệt thòi. Đến giờ cậu đã ly hôn chưa? Là chưa phải không?”
“Đoàn Nam Phong, tôi nói cho cậu biết, bất kể cô ấy có từng ở bên ai, Lâm Thiên Vũ tôi cũng không quan tâm. Chỉ cần cô ấy đồng ý tôi sẽ đường đường chính chính cưới cô ấy. Tôi sẽ không để cho bất kỳ ai xem thường cô ấy. Cậu có hiểu không?”
Đoàn Nam Phong lớn tiếng gắt lại: “Tôi hiểu! Hơn một vạn lần tôi cũng đã nghĩ đến chuyện không quan tâm chuyện cô ấy từng là của ai nhưng cô ấy thì sao? Cả một cơ hội gặp mặt để nói rõ ràng cũng không cho tôi mà đã bỏ tôi và con ra đi theo người đàn ông khác. Cậu nói tôi không buông tay thì phải làm sao?”
Ưng Túc nhìn thấy tình hình căng thẳng liền đứng lên can ngăn. Anh gỡ tay Lâm Thiên Vũ ra, miệng không ngừng nói: “Hai cậu điên à? Vì một người đàn bà mà ở đây cãi nhau. Tôi gọi hai cậu ra đây là để mời đám cưới không phải để các cậu gây gổ.”
Nghe đến từ “đám cưới” thì cả Đoàn Nam Phong và Lâm Thiên Vũ liền quay lại nhìn Ưng Túc bằng ánh mắt sáng rực. Gương mặt hai người cũng nhanh chóng giãn ra, theo phản xạ nhắc lại: “Đám cưới sao?”
Ưng Túc lậy tay gải gải đầu, cười xoà, ngại ngùng nói: “Ừ, là đám cưới. Cô ấy đã đồng ý rồi?”
“Sao cơ? Cậu đã dỗ vợ thành công rồi sao?” - Đoàn Nam Phong nghi ngại hỏi lại.
Lâm Thiên Vũ cũng bồi thêm: “Cưới lại vợ cũ là cảm giác như thế nào?”
Ưng Túc cười cười, nhấp ngụm rượu để giữ bình tĩnh trước sự truy vấn của hai người bạn thân. Anh vui vẻ nói: “Cảm giác rất phấn khích, rất hạnh phúc. Tôi nói hai cậu nghe, “vợ mới” với “ vợ cũ” cái gì, chỉ là danh xưng thôi. Quan trọng là trước sau chỉ có mình cô ấy.”
“Wow... mất rồi lại tìm được. Thế gian còn chuyện vui hơn sao?” - Lâm Thiên Vũ phấn khích cổ vũ, tay không quên mở thiệp cưới ra xem.
Tấm thiệp trang nhã màu hồng nhạt có hàng chữ nhũ bạc tinh tế sang trọng bên ngoài. Khi Lâm Thiên Vũ mở tấm thiệp ra đọc lớn họ tên cô dâu là Phương Bảo Vy lên thì Đoàn Nam Phong liền nhíu mày suy nghĩ: “Cái tên này sao lại thấy quen quen.” - Trong lúc anh cố sức suy nghĩ thì dòng suy nghĩ liền bị cắt ngang bởi tiếng gõ cửa.
Người quản lý vũ trường Masquerade như cũ bước vào cung kính cúi đầu chào ba ông chủ lớn của vũ trường rồi lại bắt đầu gạ: “Thưa ba vị, xin hỏi ba vị có muốn người hầu rượu hay không?”
Người quản lý trung niên đưa mắt thăm dò ba người đàn ông sang trọng đang thoải mái ngồi dựa lưng vào sofa, sau lại nói tiếp: “Chỗ chúng tôi vừa có vài cô mới đến, vừa trẻ trung lại xinh đẹp.”
Lâm Thiên Vũ nhướng mày, búng tay ra hiệu để người quản lý đưa người lên. Đoàn Nam Phong cũng không phản đối. Bây giờ anh đã là người đàn ông cô đơn thì không có lý do gì để “giữ mình”.
Còn Ưng Túc thì vốn từ lâu đã vô cảm với phụ nữ cho nên có hay không có phụ nữ ngồi bên cạnh thì với anh cũng không khác mấy. Vì chiều hai người bạn nên anh cũng không phản đối.
Ba cô gái xinh đẹp ăn mặc gợi cảm bước vào phòng và nhanh chóng ngồi vào bên cạnh ba người đàn ông. Mùi thơm từ người các cô gái nhanh chóng khiến Lâm Thiên Vũ mê muội. Đoàn Nam Phong cũng dịu dàng đưa tay ra ôm một cô vào lòng. Bất giác anh lại nhớ đến Tinh Vân. Cảm giác ôm cô ấy vào lòng hoàn toàn khác với việc anh ôm những cô gái khác. Cảm giác thân thuộc gần gũi này như một thói quen khắc sâu vào tiềm thức của anh. Muốn từ bỏ cũng không sao từ bỏ được. “Thật là quá đáng sợ!” - Đoàn Nam Phong nghĩ vậy liền rùng mình rồi buông cô gái bên cạnh ra. Hai năm nay dù “phòng không chiếc bóng” nhưng anh chưa từng một lần gần gũi người khác. Nhiều lúc anh tự nghĩ bản thân mình sắp trở thành “không thể” nhưng anh cũng không đi khám bác sĩ tâm lý bởi vì anh biết rõ vấn đề nằm ở chỗ Tinh Vân. Chỉ cần không phải cô ấy thì cơ thể anh không tiếp nhận. Trong tâm lý học gọi là “kháng cự tâm lý”, loại biểu hiện này chỉ xảy ra khi con người bị tổn thương tâm lý sâu sắc. Đoàn Nam Phong biết việc Tinh Vân bỏ đi khiến anh bị tổn thương tâm lý nặng nề nhưng anh không muốn tìm bác sĩ để giúp mình vượt qua bởi vì tình cảm và những chuyện xảy ra giữa anh và Tinh Vân, anh chị muốn giữ cho riêng mình. Không muốn chia sẻ, không muốn bộc bạch, chỉ muốn tự ôm lấy và nén nhịn.
Vũ trường Masquerade ở Los Angeles sôi động liên tục dập nhạc xập xình, từng đôi nam nữ vui vẻ nhảy theo điệu nhạc lắc lư. Chỉ có Đoàn Nam Phong là rời khỏi từ sớm vì có điện thoại của con trai. Đứa con hơn hai tuổi của anh sẽ không thể ngủ nếu không có ba ở bên cạnh kể chuyện hay vuốt ve cho cậu cho nên Đoàn Nam Phong dù muốn dù không cũng phải về nhà bên cạnh con. Ưng Túc thấy Đoàn Nam Phong rời khỏi thì cũng mất đi nhã hứng uống rượu, về nhà ôm điện thoại gọi cho vợ. Lâm Thiên Vũ dù đang độc thân nhưng nhìn hai người bạn như chim nhốt lồng thì bản thân cũng ngán ngẩm. Anh không còn chút hứng thú ăn chơi nữa, liền ngồi chuyên cơ bay về New York. Ba cô gái xinh đẹp phút chốc ngớ người, không hiểu mình gặp hạn gì mà không thể giữ chânba người đàn ông giàu có này. Nếu được một trong số họ nhìn đến thì có khi không còn cần ngồi ở đây uống rượu qua ngày. Chỉ tiếc, ba người đều đứng lên ra về với một ít tiền để lại cho quản lý mà thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.