Chương 90: Lễ tình nhân (II)
hacgiay181
03/08/2019
Lưu Uyển Linh nhẹ mở bàn tay phải nhỏ nhắn trắng ngần ra, sợi dây chuyền kim cương lấp lánh chói lóa dưới ánh đèn.
“Anh nói sợi dây chuyền này là do nghệ nhân kim hoàn bậc thầy của tập đoàn châu báu Hoàng Thiên chế tác dành riêng cho em. Đoàn Nam Phong, anh đã từng yêu em đến vậy, tại sao không thể bao dung cho em một lần?” Lưu Uyển Linh khóc nấc lên, nghẹn ngào.
Thấy Lưu Uyển Linh đang mất bình tĩnh, Đoàn Nam Phong quay người lại, hai tay giữ vai Lưu Uyển Linh, nghiêm nghị nói: “Em bình tĩnh một chút được không? Đừng như vậy. Có những thứ một khi đã sai sẽ là bỏ lỡ cả đời. Anh không muốn làm sai, cũng không muốn ...”
Đoàn Nam Phong chưa dứt câu, một nụ hôn đã khóa kín miệng anh. Lưu Uyển Linh khiễng chân, giữ đầu anh, nhắm mắt lại, môi kề môi...
“Đàn ông, đến cuối cùng có bao nhiêu cứng rắn cũng sẽ không qua nổi sự mềm mại dịu dàng của phụ nữ. Uyển Linh, nếu con muốn chiếm lại trái tim của Đoàn Nam Phong thì chỉ có một chữ “nhẫn”. Nhẫn nhịn người nhà họ Đoàn, nhẫn nại tiếp cận với Đoàn Nam Phong. Phụ nữ không cần nũng nịu nhưng cần mềm mại. Không cần làm người tốt, chỉ cần đạt được mục đích. Mẹ nói vậy, con đã hiểu chưa?”
“Nhưng ngay cả cơ hội gặp mặt con cũng không có thì làm sao để tiếp cận anh ấy?”
“Trên đời này có người đàn ông nào không thương con không? Đoàn Nam Phong trước sau cũng sẽ về nhà họ Đoàn để thăm con. Con năng lui đến đó, trước sau cũng sẽ gặp. Chọn giờ tan sở mà đến. Vừa tăng thêm tình cảm với người nhà họ Đoàn và đứa bé, vừa có cơ hội ở bên cạnh Đoàn Nam Phong. Ở cạnh nó rồi, không cần mẹ dạy con làm sao nữa chứ?”
Từng lời của bà Fancy như hiện lên trong đầu cô. Cô kiên quyết và nhẫn nại hôn anh. Cô muốn dùng sự dịu dàng và nhan sắc mê người của mình để níu kéo lại trái tim của Đoàn Nam Phong. Hôm nay khi qua nhà họ Đoàn, cô biết người phụ nữ kia không sống cùng anh cũng không ở cùng đứa con. Cho nên, cô đã sớm nghĩ người phụ nữ không danh phận kia đã bị Đoàn Nam Phong đuổi đi. Đây là cơ hội tốt để cô nắm bắt trái tim anh, cô quyết không bỏ qua.
Hơi thở hai người quyến luyến một lúc, thấy Đoàn Nam Phong không có phản ứng đẩy cô ra, Lưu Uyển Linh liền táo bạo tách môi anh ra, đưa lưỡi tiến vào khoang miệng của anh. Cơ thể cô ngày càng cọ sát vào anh. Một lúc sau, giống như lời mẹ của Lưu Uyển Linh nói, bức tường cứng rắn trong lòng Đoàn Nam Phong đã lung lay trước người phụ nữ xinh đẹp mà anh đã theo đuổi nhiều năm. Anh đã bị đê mê khiến cho mềm lòng. Đôi tay Đoàn Nam Phong bắt đầu di chuyển lên eo của Lưu Uyển Linh. Một nụ cười đắc thắng từ môi cô khéo léo vẽ ra một đường. Sau một lúc hôn sâu, hai người ngã ra chiếc giường lớn mềm mại trong phòng. Đôi bàn tay mềm mại của Lưu Uyển Linh luồn vào tóc anh, nhanh như cắt, áo lụa cao cấp của cô đã rơi xuống lộ ra cặp ngực đẩy đà xinh đẹp được nâng đỡ bởi chiếc áo lót màu da viền ren tơ quyến rũ.
Gương mặt Đoàn Nam Phong đỏ bừng, nhưng chỉ trong tích tắc biến thành nhợt nhạt, vô cảm. Anh ngồi dậy, nhanh chóng rời khỏi người Lưu Uyển Linh. Lấy ta bóp trán, vuốt mặt, nhắm mắt, thở dài rồi nhìn ra những ngọn đèn vừa bật sáng trên nền trời lờ nhờ ngoài cửa sổ.Trong lòng hiu hắt quay quắt nhớ về hình ảnh cô gái nhỏ dịu dàng từ lúc nào đã trở thành sinh mệnh của anh: “Tinh Vân, tại sao tôi lại nhớ em da diết như thế này?”
“Anh nói sợi dây chuyền này là do nghệ nhân kim hoàn bậc thầy của tập đoàn châu báu Hoàng Thiên chế tác dành riêng cho em. Đoàn Nam Phong, anh đã từng yêu em đến vậy, tại sao không thể bao dung cho em một lần?” Lưu Uyển Linh khóc nấc lên, nghẹn ngào.
Thấy Lưu Uyển Linh đang mất bình tĩnh, Đoàn Nam Phong quay người lại, hai tay giữ vai Lưu Uyển Linh, nghiêm nghị nói: “Em bình tĩnh một chút được không? Đừng như vậy. Có những thứ một khi đã sai sẽ là bỏ lỡ cả đời. Anh không muốn làm sai, cũng không muốn ...”
Đoàn Nam Phong chưa dứt câu, một nụ hôn đã khóa kín miệng anh. Lưu Uyển Linh khiễng chân, giữ đầu anh, nhắm mắt lại, môi kề môi...
“Đàn ông, đến cuối cùng có bao nhiêu cứng rắn cũng sẽ không qua nổi sự mềm mại dịu dàng của phụ nữ. Uyển Linh, nếu con muốn chiếm lại trái tim của Đoàn Nam Phong thì chỉ có một chữ “nhẫn”. Nhẫn nhịn người nhà họ Đoàn, nhẫn nại tiếp cận với Đoàn Nam Phong. Phụ nữ không cần nũng nịu nhưng cần mềm mại. Không cần làm người tốt, chỉ cần đạt được mục đích. Mẹ nói vậy, con đã hiểu chưa?”
“Nhưng ngay cả cơ hội gặp mặt con cũng không có thì làm sao để tiếp cận anh ấy?”
“Trên đời này có người đàn ông nào không thương con không? Đoàn Nam Phong trước sau cũng sẽ về nhà họ Đoàn để thăm con. Con năng lui đến đó, trước sau cũng sẽ gặp. Chọn giờ tan sở mà đến. Vừa tăng thêm tình cảm với người nhà họ Đoàn và đứa bé, vừa có cơ hội ở bên cạnh Đoàn Nam Phong. Ở cạnh nó rồi, không cần mẹ dạy con làm sao nữa chứ?”
Từng lời của bà Fancy như hiện lên trong đầu cô. Cô kiên quyết và nhẫn nại hôn anh. Cô muốn dùng sự dịu dàng và nhan sắc mê người của mình để níu kéo lại trái tim của Đoàn Nam Phong. Hôm nay khi qua nhà họ Đoàn, cô biết người phụ nữ kia không sống cùng anh cũng không ở cùng đứa con. Cho nên, cô đã sớm nghĩ người phụ nữ không danh phận kia đã bị Đoàn Nam Phong đuổi đi. Đây là cơ hội tốt để cô nắm bắt trái tim anh, cô quyết không bỏ qua.
Hơi thở hai người quyến luyến một lúc, thấy Đoàn Nam Phong không có phản ứng đẩy cô ra, Lưu Uyển Linh liền táo bạo tách môi anh ra, đưa lưỡi tiến vào khoang miệng của anh. Cơ thể cô ngày càng cọ sát vào anh. Một lúc sau, giống như lời mẹ của Lưu Uyển Linh nói, bức tường cứng rắn trong lòng Đoàn Nam Phong đã lung lay trước người phụ nữ xinh đẹp mà anh đã theo đuổi nhiều năm. Anh đã bị đê mê khiến cho mềm lòng. Đôi tay Đoàn Nam Phong bắt đầu di chuyển lên eo của Lưu Uyển Linh. Một nụ cười đắc thắng từ môi cô khéo léo vẽ ra một đường. Sau một lúc hôn sâu, hai người ngã ra chiếc giường lớn mềm mại trong phòng. Đôi bàn tay mềm mại của Lưu Uyển Linh luồn vào tóc anh, nhanh như cắt, áo lụa cao cấp của cô đã rơi xuống lộ ra cặp ngực đẩy đà xinh đẹp được nâng đỡ bởi chiếc áo lót màu da viền ren tơ quyến rũ.
Gương mặt Đoàn Nam Phong đỏ bừng, nhưng chỉ trong tích tắc biến thành nhợt nhạt, vô cảm. Anh ngồi dậy, nhanh chóng rời khỏi người Lưu Uyển Linh. Lấy ta bóp trán, vuốt mặt, nhắm mắt, thở dài rồi nhìn ra những ngọn đèn vừa bật sáng trên nền trời lờ nhờ ngoài cửa sổ.Trong lòng hiu hắt quay quắt nhớ về hình ảnh cô gái nhỏ dịu dàng từ lúc nào đã trở thành sinh mệnh của anh: “Tinh Vân, tại sao tôi lại nhớ em da diết như thế này?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.