Chương 93: Lễ tình nhân (V)
hacgiay181
03/08/2019
Hoàng Gia Khiêm liền cầu hoà bằng cách nắm ngón tay cô lắc nhẹ.
...
“Mắt em bị sao vậy?” Đoàn Nam Phong nhìn Lưu Uyển Linh liên tục lấy tay dụi mắt. Anh kéo tay cô ra thì thấy mắt cô đã đỏ ửng lên.
“Chắc do lúc nãy gió lớn quá nên bụi rơi vào mắt thôi.” Lưu Uyển Linh vừa dụi mắt vừa nói.
Đoàn Nam Phong lần nữa kéo tay cô ra, hai tay giữ mặt cô: “Yên, để anh xem.”
“Đing”
Âm thanh sắc lạnh của thang máy kêu lên, cánh cửa thang máy sang trọng mở ra. Bên trong thang máy tứ phía đều là kính, phản chiếu hình ảnh bốn bề tình tứ ám muội của Đoàn Nam Phong và Lưu Uyển Linh rõ mồn một.
Tinh Vân một phút chết lặng nhìn cảnh tượng trước mắt mà quên rằng tay mình cũng nằm trong tay của Hoàng Gia Khiêm. Cảnh này cũng phản chiếu rõ mồn một trong đôi mắt ai kia.
Không khí phút chốc đóng băng, lạnh thấu xương. Hoàng Gia Khiêm nhìn Đoàn Nam Phong, sau đó nhìn sang Tinh Vân, nhẹ kéo tay cô lùi ra một phía chừa lối đi cho người trong thang máy bước ra.
“Đoàn Nam Phong, anh đã quay lại với Lưu Uyển Linh rồi sao? Những gì báo chí viết là thật sao? Con của tôi đã được đánh tráo hoàn hảo như kế hoạch của anh rồi, có phải không? Còn tôi, trước sau chỉ là người “đẻ thuê” không có ý nghĩa gì trong lòng anh đúng không? Nực cười quá, trước sau chỉ có tôi si tình, nhiều lần nhìn thấy anh bên cô ta như vậy mà tôi vẫn không tin. Cho đến hôm nay, tận mắt chứng kiến tôi mới thấy mình như kẻ ngốc si dại tự lừa gạt bản thân. Đoàn Nam Phong, cả đời này tôi không muốn nhìn thấy anh nữa.”
“Hoàng Tinh Vân, rốt cuộc cô là loại người nào đây? Tôi vì cô mà cả mạng tôi cũng không cần, vậy mà cô nhanh như vậy đã tay trong tay với người đàn ông khác. Nói cho tôi biết, trong lòng cô có tôi hay không? Lần này là giao dịch gì mà khiến cô rời bỏ tôi và con? Được lắm Tinh Vân, tìm cô suốt mấy tháng không thấy, thì ra là được Hoàng Gia Khiêm che chở. Nếu cô đã muốn rời bỏ tôi thì tôi toại nguyện cho cô. Cả đời này tôi không muốn nhìn thấy cô nữa.”
Không ai nói với ai lời nào, ai cũng theo đuổi suy nghĩ của riêng mình. Trong không gian nhỏ của hành lang nơi thang máy ấy, tất cả nghi vấn được nuốt vào trong, hai đôi vai đi lướt qua nhau, có chạm hay không cũng không còn quan trọng nữa. Chỉ biết từ bây giờ hai người đã không còn liên quan gì đến nhau. Những kỷ niệm ngọt ngào đẹp đẽ đã không còn là gì khi cả hai quyết định buông tay. Tất cả cứ như vậy trở thành dĩ vãng.
...
“Mắt em bị sao vậy?” Đoàn Nam Phong nhìn Lưu Uyển Linh liên tục lấy tay dụi mắt. Anh kéo tay cô ra thì thấy mắt cô đã đỏ ửng lên.
“Chắc do lúc nãy gió lớn quá nên bụi rơi vào mắt thôi.” Lưu Uyển Linh vừa dụi mắt vừa nói.
Đoàn Nam Phong lần nữa kéo tay cô ra, hai tay giữ mặt cô: “Yên, để anh xem.”
“Đing”
Âm thanh sắc lạnh của thang máy kêu lên, cánh cửa thang máy sang trọng mở ra. Bên trong thang máy tứ phía đều là kính, phản chiếu hình ảnh bốn bề tình tứ ám muội của Đoàn Nam Phong và Lưu Uyển Linh rõ mồn một.
Tinh Vân một phút chết lặng nhìn cảnh tượng trước mắt mà quên rằng tay mình cũng nằm trong tay của Hoàng Gia Khiêm. Cảnh này cũng phản chiếu rõ mồn một trong đôi mắt ai kia.
Không khí phút chốc đóng băng, lạnh thấu xương. Hoàng Gia Khiêm nhìn Đoàn Nam Phong, sau đó nhìn sang Tinh Vân, nhẹ kéo tay cô lùi ra một phía chừa lối đi cho người trong thang máy bước ra.
“Đoàn Nam Phong, anh đã quay lại với Lưu Uyển Linh rồi sao? Những gì báo chí viết là thật sao? Con của tôi đã được đánh tráo hoàn hảo như kế hoạch của anh rồi, có phải không? Còn tôi, trước sau chỉ là người “đẻ thuê” không có ý nghĩa gì trong lòng anh đúng không? Nực cười quá, trước sau chỉ có tôi si tình, nhiều lần nhìn thấy anh bên cô ta như vậy mà tôi vẫn không tin. Cho đến hôm nay, tận mắt chứng kiến tôi mới thấy mình như kẻ ngốc si dại tự lừa gạt bản thân. Đoàn Nam Phong, cả đời này tôi không muốn nhìn thấy anh nữa.”
“Hoàng Tinh Vân, rốt cuộc cô là loại người nào đây? Tôi vì cô mà cả mạng tôi cũng không cần, vậy mà cô nhanh như vậy đã tay trong tay với người đàn ông khác. Nói cho tôi biết, trong lòng cô có tôi hay không? Lần này là giao dịch gì mà khiến cô rời bỏ tôi và con? Được lắm Tinh Vân, tìm cô suốt mấy tháng không thấy, thì ra là được Hoàng Gia Khiêm che chở. Nếu cô đã muốn rời bỏ tôi thì tôi toại nguyện cho cô. Cả đời này tôi không muốn nhìn thấy cô nữa.”
Không ai nói với ai lời nào, ai cũng theo đuổi suy nghĩ của riêng mình. Trong không gian nhỏ của hành lang nơi thang máy ấy, tất cả nghi vấn được nuốt vào trong, hai đôi vai đi lướt qua nhau, có chạm hay không cũng không còn quan trọng nữa. Chỉ biết từ bây giờ hai người đã không còn liên quan gì đến nhau. Những kỷ niệm ngọt ngào đẹp đẽ đã không còn là gì khi cả hai quyết định buông tay. Tất cả cứ như vậy trở thành dĩ vãng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.