Chương 111: Tìm một cuộc sống mới (3)
hacgiay181
03/08/2019
“Anh Khiêm, anh hãy giúp em nghĩ cách để Đoàn Nam Phong trả con lại cho em có được không?”
Giọng nói của Tinh Vân càng lúc càng kích động khiến Hoàng Gia khiêm cũng bối rối theo. Anh đưa ly nước cho cô, vội vàng đồng ý: “Được rồi, được rồi. Máu mủ của nhà họ Hoàng sao có thể để cho người khác nuôi được.”
Nói đến đây, Hoàng Gia Khiêm lại nhíu mày, chậc lưỡi: “Chỉ là... về phía ông, e rằng em phải tìm lời giải thích. Ông ngoại xưa nay rất trọng sỉ diện, nếu em muốn đưa thằng bé về sống cùng thì phải được sự đồng ý của ông. Nếu làm không khéo, e là cả Đoàn Nam Phong cũng không thể yên ổn được.”
Tinh Vân nghe xong bất giác chau mày. Cô vừa quay về nhà chưa lâu nên chưa hiểu hết tính cách của ông ngoại mình. Cô chỉ thấy ông ngoại hết mực cưng chiều cô và biết ông là người tài giỏi nhưng cô chưa biết được sự bá đạo và cường hãn của ông ngoại mình.
Hoàng Gia Khiêm không ngại nói thêm cho Tinh Vân biết về nhân vật truyền kỳ trong giới kinh doanh Hoàng Thời: “Ông ngoại xưa nay luôn rất cố chấp. Chưa bao giờ ông muốn cái gì mà không được. Ai dám cãi lời ông, chỉ có một con đường chết. Ba em là một ví dụ điển hình.”
Mi mắt Tinh Vân khẽ rung lên: “Ý anh là vì ba em không chịu nghe lời ông ngoại cho nên ông ngoại mới cho người giết ông ấy sao?”
Hoàng Gia Khiêm nhắm hai mí mắt lại, gật đầu xác nhận, rồi lại thở dài kể cho Tinh Vân nghe sự bá đạo của ông ngoại cô: “Năm đó Hoàng Thiên và Đoàn Thị cùng tranh giành một dự án khai thác dầu mỏ ở miền Nam Việt Nam. Ba em là một nhân tài bên cạnh Đoàn Nhất Phương, cũng là người trực tiếp quản lý dự án này. Lúc đó, ông ngoại em phát hiện ba em quen mẹ em cho nên buộc ba em phải từ bỏ Đoàn Thị quay về Hoàng Thiên. Ba em là người trọng chữ tín, ông ấy không đồng ý chuyện này. Cuối cùng Đoàn Thị đã thắng dự án này khiến ông ngoại em giận xanh mặt. Cho nên, ông ngoại em đã không bỏ qua cho ba em. Trong một chuyến hàng chở thiết bị của giàn khoan từ Thái Lan sang Việt Nam, ba em đã trực tiếp ra biển nhận hàng. Lúc đó, ông ngoại em đã cho quản gia Hạ ra tay với ba em.”
Nghe đến đây, Tinh Vân liền há hốc mồm do hoảng sợ, theo phản xạ lấy tay che miệng lại. Cô không ngờ ông ngoại cô lại là người độc đoán và ra tay tàn nhẫn như vậy. Không hề nể tình con gái hay đứa cháu trong bụng như cô.
Hoàng Gia Khiêm biết khi kể cho Tinh Vân nghe chuyện này thì cô sẽ có biểu hiện như vậy. Anh chỉ nhẹ nhàng trấn an cô: “Nhiều năm nay khi mẹ em nhất quyết bỏ nhà ra đi, ông ngoại đã hối hận rất nhiều và cũng thay đổi rất nhiều. Anh chỉ lo với tính cách của ông ngoại, sau khi biết được có người ức hiếp em thì sẽ một phen trống mái với kẻ đó. Dù cho đó là Đoàn Nam Phong.”
Nghe đến đây, tự nhiên Tinh Vân thấy sợ hãi. Nếu ông ngoại cô muốn hắn chết thì cô phải làm sao? Dù hắn không yêu cô thì cô cũng không muốn hắn gặp chuyện. Còn đứa con này, cô muốn lấy lại nhưng làm sao để ông ngoại không truy cứu đến chỗ Đoàn Nam Phong đây?
Tinh Vân lấy tay xoa xoa hai thái dương, hoàn cảnh rối tinh rối mù này biết phải gỡ làm sao đây? “Đoàn Nam Phong, tại sao anh lại nghĩ ra cái cách quái đản như vậy khiến tôi phải đau đầu như thế này?” Nghĩ đến đây, Tinh Vân càng thêm não lòng.
Giọng nói của Tinh Vân càng lúc càng kích động khiến Hoàng Gia khiêm cũng bối rối theo. Anh đưa ly nước cho cô, vội vàng đồng ý: “Được rồi, được rồi. Máu mủ của nhà họ Hoàng sao có thể để cho người khác nuôi được.”
Nói đến đây, Hoàng Gia Khiêm lại nhíu mày, chậc lưỡi: “Chỉ là... về phía ông, e rằng em phải tìm lời giải thích. Ông ngoại xưa nay rất trọng sỉ diện, nếu em muốn đưa thằng bé về sống cùng thì phải được sự đồng ý của ông. Nếu làm không khéo, e là cả Đoàn Nam Phong cũng không thể yên ổn được.”
Tinh Vân nghe xong bất giác chau mày. Cô vừa quay về nhà chưa lâu nên chưa hiểu hết tính cách của ông ngoại mình. Cô chỉ thấy ông ngoại hết mực cưng chiều cô và biết ông là người tài giỏi nhưng cô chưa biết được sự bá đạo và cường hãn của ông ngoại mình.
Hoàng Gia Khiêm không ngại nói thêm cho Tinh Vân biết về nhân vật truyền kỳ trong giới kinh doanh Hoàng Thời: “Ông ngoại xưa nay luôn rất cố chấp. Chưa bao giờ ông muốn cái gì mà không được. Ai dám cãi lời ông, chỉ có một con đường chết. Ba em là một ví dụ điển hình.”
Mi mắt Tinh Vân khẽ rung lên: “Ý anh là vì ba em không chịu nghe lời ông ngoại cho nên ông ngoại mới cho người giết ông ấy sao?”
Hoàng Gia Khiêm nhắm hai mí mắt lại, gật đầu xác nhận, rồi lại thở dài kể cho Tinh Vân nghe sự bá đạo của ông ngoại cô: “Năm đó Hoàng Thiên và Đoàn Thị cùng tranh giành một dự án khai thác dầu mỏ ở miền Nam Việt Nam. Ba em là một nhân tài bên cạnh Đoàn Nhất Phương, cũng là người trực tiếp quản lý dự án này. Lúc đó, ông ngoại em phát hiện ba em quen mẹ em cho nên buộc ba em phải từ bỏ Đoàn Thị quay về Hoàng Thiên. Ba em là người trọng chữ tín, ông ấy không đồng ý chuyện này. Cuối cùng Đoàn Thị đã thắng dự án này khiến ông ngoại em giận xanh mặt. Cho nên, ông ngoại em đã không bỏ qua cho ba em. Trong một chuyến hàng chở thiết bị của giàn khoan từ Thái Lan sang Việt Nam, ba em đã trực tiếp ra biển nhận hàng. Lúc đó, ông ngoại em đã cho quản gia Hạ ra tay với ba em.”
Nghe đến đây, Tinh Vân liền há hốc mồm do hoảng sợ, theo phản xạ lấy tay che miệng lại. Cô không ngờ ông ngoại cô lại là người độc đoán và ra tay tàn nhẫn như vậy. Không hề nể tình con gái hay đứa cháu trong bụng như cô.
Hoàng Gia Khiêm biết khi kể cho Tinh Vân nghe chuyện này thì cô sẽ có biểu hiện như vậy. Anh chỉ nhẹ nhàng trấn an cô: “Nhiều năm nay khi mẹ em nhất quyết bỏ nhà ra đi, ông ngoại đã hối hận rất nhiều và cũng thay đổi rất nhiều. Anh chỉ lo với tính cách của ông ngoại, sau khi biết được có người ức hiếp em thì sẽ một phen trống mái với kẻ đó. Dù cho đó là Đoàn Nam Phong.”
Nghe đến đây, tự nhiên Tinh Vân thấy sợ hãi. Nếu ông ngoại cô muốn hắn chết thì cô phải làm sao? Dù hắn không yêu cô thì cô cũng không muốn hắn gặp chuyện. Còn đứa con này, cô muốn lấy lại nhưng làm sao để ông ngoại không truy cứu đến chỗ Đoàn Nam Phong đây?
Tinh Vân lấy tay xoa xoa hai thái dương, hoàn cảnh rối tinh rối mù này biết phải gỡ làm sao đây? “Đoàn Nam Phong, tại sao anh lại nghĩ ra cái cách quái đản như vậy khiến tôi phải đau đầu như thế này?” Nghĩ đến đây, Tinh Vân càng thêm não lòng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.