Chương 113: Tìm một cuộc sống mới (5)
hacgiay181
03/08/2019
Tại văn phòng rộng lớn sang trọng của Đoàn Nam
Phong tại Los Angeles, Hoàng Gia Khiêm vẫn giữ phong thái bình tĩnh ung
dung ngồi tựa vào ghế sofa. Đoàn Nam Phong nét mặt điềm tĩnh, lịch lãm
cười xã giao, nhẹ giọng hỏi: “Hoàng Tổng Tài, không biết hôm nay anh đến tìm tôi là có gì chỉ bảo?”
Hoàng Gia Khiêm nhìn Đoàn Nam Phong một lúc rồi cũng đi vào chủ đề chính: “Hôm nay tôi đến đây là muốn nói về chuyện cổ phần của Đoàn Thị trong tay Hoàng Thiên chúng tôi.”
Đoàn Nam Phong gật gù, chân bắt chéo, hai tay đan vào nhau tỏ ý đang lắng nghe. Hoàng Gia Khiêm lại nói tiếp: “Trong tay chúng tôi hiện có ba mươi lăm phần trăm cổ phần của Đoàn Thị. Tôi muốn nhượng lại cho Đoàn tổng tài số cổ phần này.”
Gương mặt của Đoàn Nam Phong vẫn hờ hững, nét mặt bình thản không chút phấn khích cũng không có chút nghi hoặc, điềm nhiên hỏi lại: “Điều kiện là gì?”
Hoàng Gia Khiêm tươi cười khen ngợi: “Đoàn tổng tài quả là người thông minh. Tôi chỉ có một điều kiện nhỏ. Đó là anh hãy trả lại quyền nuôi dưỡng con trai cho Tinh Vân.”
Tuy bên ngoài Đoàn Nam Phong không lộ vẻ gì khác thường, anh chỉ nhướn mày, nhếch môi hỏi: “Đây là ý của anh hay của cô ấy?” Nhưng trong lòng lúc này đã bắt đầu cảm thấy nóng lên: “Người phụ nữ này, em đã đi theo người đàn ông khác thì chớ lại còn dám quay lại muốn giành con với tôi. Em để cho người đàn ông của em giương oai với tôi sao? Thật là tức chết mà!”
Hoàng Gia Khiêm điềm đạm nói ra vài tiếng nhẹ như không nhưng lại như hòn đá nặng trịch đè vào lòng Đoàn Nam Phong: “Đương nhiên đây là ý của Tinh Vân. Bất kể cô ấy muốn gì. Tôi cũng sẽ cố hết sức đáp ứng.”
Nghe đến đây máu ghen trong người Đoàn Nam Phong liền bộc phát. Anh cảm thấy rất đau và có cảm giác mất mát. Tinh Vân đã nhân lúc anh bị thương mà bỏ đi không nói lời nào. Bây giờ còn để cho nhân tình đến bàn điều kiện đổi con với anh.
“Tinh Vân, rốt cục em muốn sao mới thôi dày vò tôi?” Dù tức giận nghĩ như vậy nhưng Đoàn Nam Phong không hề để lộ một chút cảm xúc nào trên gương mặt. Tất cả đều được khéo léo che đi và giấu tận sâu trong lòng.
Thấy Đoàn Nam Phong suy nghĩ hồi lâu, Hoàng Gia Khiêm liền nói châm vào: “Ba mươi lăm phần trăm cổ phần của Đoàn Thị không phải ít. Chúng tôi dùng ba mươi lăm phần trăm này trao đổi với anh chủ yếu là muốn hoàn toàn rút chân ra khỏi Đoàn Thị. Từ nay Hoàng Thiên và Đoàn Thị nước sông không phạm nước giếng. Anh cũng sẽ không có liên quan gì đến con trai của Tinh Vân.”
Đoàn Nam Phong vẫn giữ vẻ mặt bình thản nhưng trong lời nói đã lộ ra vẻ không vui: “Hoàng Thiên các người ra tay thật hào phóng nhưng rất tiếc phải làm anh thất vọng rồi. Bởi vì con trai tôi là vô giá. Dù thế nào tôi cũng không giao con cho bất kỳ ai.”
Hoàng Gia Khiêm không hề nao núng, anh thản nhiên phân tích: “Đoàn Tổng Tài đúng là người đàn ông bản lĩnh và khí phách nhưng xin anh hãy nhớ cho rõ tình cảnh hiện tại của mình. Đoàn Thị đang đứng trước tình trạng rối ren. Anh càng cố gỡ thì lại càng rối khiến cho các cổ đông không tín nhiệm anh nữa. Nếu tôi ra tay với anh thì e là chiếc ghế chủ tịch này anh sẽ không ngồi được bao lâu. Đoàn Thị là tâm huyết của ông nội anh cho nên anh hãy cân nhắc cho kỹ. Đừng vội trả lời tôi như thế.”
Hơn ai hết, Đoàn Nam Phong hiểu rõ tình hình của mình. Những lời Hoàng Gia Khiêm nói không sai. Những ngày qua anh chèo chống Đoàn Thị quả thật rất mệt mỏi. Chưa kể nếu ly hôn xong với Lưu Uyển Linh thì coi như cổ phần của anh hoàn toàn không đủ tư cách ngồi ở ghế chủ tịch của Đoàn Thị nữa. Cục diện này đúng là khó khăn đang bủa vây anh nhưng nếu muốn anh dùng con trai để đánh đổi an nhàn cho bản thân thì anh tuyệt đối không thể làm vậy. Để con trai mình gọi người đàn ông khác là cha thì anh còn mặt mũi nào sống trên đời nữa. Cho nên đến cuối cùng vẫn là từ chối.
“Hoàng tổng tài, e rằng chuyến này anh đi đã lãng phí rồi. Chuyện của con trai tôi và Tinh Vân là chuyện riêng của chúng tôi. Nếu cô ấy muốn gì thì hãy nói cô ấy đến gặp tôi. Anh có dùng cổ phần đánh đổi hay uy hiếp tôi e rằng cũng không được.” Đoàn Nam Phong vẫn giữ phong thái điềm nhiên, nhoẻn miệng cười nhưng lời nói hoàn toàn kiên định.
Hoàng Gia Khiêm nghe xong biết không bàn thảo thêm được liền đứng lên chỉnh lại cravat (cà-vát) rồi từ tốn nhắn nhủ: “Đoàn tổng tài, anh cứ từ từ suy nghĩ. Bất cứ lúc nào đổi ý cứ nói thư ký liên lạc với tôi.”
“Còn nữa, Tinh Vân sẽ không đến gặp anh đâu.”
Ánh mắt Đoàn Nam Phong lóe lên vẻ thâm trầm: “Tinh Vân thật sẽ không bao giờ đến gặp anh sao?”
“Tinh Vân, rốt cục em có từng yêu tôi hay không?”
Hoàng Gia Khiêm nhìn Đoàn Nam Phong một lúc rồi cũng đi vào chủ đề chính: “Hôm nay tôi đến đây là muốn nói về chuyện cổ phần của Đoàn Thị trong tay Hoàng Thiên chúng tôi.”
Đoàn Nam Phong gật gù, chân bắt chéo, hai tay đan vào nhau tỏ ý đang lắng nghe. Hoàng Gia Khiêm lại nói tiếp: “Trong tay chúng tôi hiện có ba mươi lăm phần trăm cổ phần của Đoàn Thị. Tôi muốn nhượng lại cho Đoàn tổng tài số cổ phần này.”
Gương mặt của Đoàn Nam Phong vẫn hờ hững, nét mặt bình thản không chút phấn khích cũng không có chút nghi hoặc, điềm nhiên hỏi lại: “Điều kiện là gì?”
Hoàng Gia Khiêm tươi cười khen ngợi: “Đoàn tổng tài quả là người thông minh. Tôi chỉ có một điều kiện nhỏ. Đó là anh hãy trả lại quyền nuôi dưỡng con trai cho Tinh Vân.”
Tuy bên ngoài Đoàn Nam Phong không lộ vẻ gì khác thường, anh chỉ nhướn mày, nhếch môi hỏi: “Đây là ý của anh hay của cô ấy?” Nhưng trong lòng lúc này đã bắt đầu cảm thấy nóng lên: “Người phụ nữ này, em đã đi theo người đàn ông khác thì chớ lại còn dám quay lại muốn giành con với tôi. Em để cho người đàn ông của em giương oai với tôi sao? Thật là tức chết mà!”
Hoàng Gia Khiêm điềm đạm nói ra vài tiếng nhẹ như không nhưng lại như hòn đá nặng trịch đè vào lòng Đoàn Nam Phong: “Đương nhiên đây là ý của Tinh Vân. Bất kể cô ấy muốn gì. Tôi cũng sẽ cố hết sức đáp ứng.”
Nghe đến đây máu ghen trong người Đoàn Nam Phong liền bộc phát. Anh cảm thấy rất đau và có cảm giác mất mát. Tinh Vân đã nhân lúc anh bị thương mà bỏ đi không nói lời nào. Bây giờ còn để cho nhân tình đến bàn điều kiện đổi con với anh.
“Tinh Vân, rốt cục em muốn sao mới thôi dày vò tôi?” Dù tức giận nghĩ như vậy nhưng Đoàn Nam Phong không hề để lộ một chút cảm xúc nào trên gương mặt. Tất cả đều được khéo léo che đi và giấu tận sâu trong lòng.
Thấy Đoàn Nam Phong suy nghĩ hồi lâu, Hoàng Gia Khiêm liền nói châm vào: “Ba mươi lăm phần trăm cổ phần của Đoàn Thị không phải ít. Chúng tôi dùng ba mươi lăm phần trăm này trao đổi với anh chủ yếu là muốn hoàn toàn rút chân ra khỏi Đoàn Thị. Từ nay Hoàng Thiên và Đoàn Thị nước sông không phạm nước giếng. Anh cũng sẽ không có liên quan gì đến con trai của Tinh Vân.”
Đoàn Nam Phong vẫn giữ vẻ mặt bình thản nhưng trong lời nói đã lộ ra vẻ không vui: “Hoàng Thiên các người ra tay thật hào phóng nhưng rất tiếc phải làm anh thất vọng rồi. Bởi vì con trai tôi là vô giá. Dù thế nào tôi cũng không giao con cho bất kỳ ai.”
Hoàng Gia Khiêm không hề nao núng, anh thản nhiên phân tích: “Đoàn Tổng Tài đúng là người đàn ông bản lĩnh và khí phách nhưng xin anh hãy nhớ cho rõ tình cảnh hiện tại của mình. Đoàn Thị đang đứng trước tình trạng rối ren. Anh càng cố gỡ thì lại càng rối khiến cho các cổ đông không tín nhiệm anh nữa. Nếu tôi ra tay với anh thì e là chiếc ghế chủ tịch này anh sẽ không ngồi được bao lâu. Đoàn Thị là tâm huyết của ông nội anh cho nên anh hãy cân nhắc cho kỹ. Đừng vội trả lời tôi như thế.”
Hơn ai hết, Đoàn Nam Phong hiểu rõ tình hình của mình. Những lời Hoàng Gia Khiêm nói không sai. Những ngày qua anh chèo chống Đoàn Thị quả thật rất mệt mỏi. Chưa kể nếu ly hôn xong với Lưu Uyển Linh thì coi như cổ phần của anh hoàn toàn không đủ tư cách ngồi ở ghế chủ tịch của Đoàn Thị nữa. Cục diện này đúng là khó khăn đang bủa vây anh nhưng nếu muốn anh dùng con trai để đánh đổi an nhàn cho bản thân thì anh tuyệt đối không thể làm vậy. Để con trai mình gọi người đàn ông khác là cha thì anh còn mặt mũi nào sống trên đời nữa. Cho nên đến cuối cùng vẫn là từ chối.
“Hoàng tổng tài, e rằng chuyến này anh đi đã lãng phí rồi. Chuyện của con trai tôi và Tinh Vân là chuyện riêng của chúng tôi. Nếu cô ấy muốn gì thì hãy nói cô ấy đến gặp tôi. Anh có dùng cổ phần đánh đổi hay uy hiếp tôi e rằng cũng không được.” Đoàn Nam Phong vẫn giữ phong thái điềm nhiên, nhoẻn miệng cười nhưng lời nói hoàn toàn kiên định.
Hoàng Gia Khiêm nghe xong biết không bàn thảo thêm được liền đứng lên chỉnh lại cravat (cà-vát) rồi từ tốn nhắn nhủ: “Đoàn tổng tài, anh cứ từ từ suy nghĩ. Bất cứ lúc nào đổi ý cứ nói thư ký liên lạc với tôi.”
“Còn nữa, Tinh Vân sẽ không đến gặp anh đâu.”
Ánh mắt Đoàn Nam Phong lóe lên vẻ thâm trầm: “Tinh Vân thật sẽ không bao giờ đến gặp anh sao?”
“Tinh Vân, rốt cục em có từng yêu tôi hay không?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.