Chương 116: Tìm một cuộc sống mới (8)
hacgiay181
03/08/2019
"...Mục đích khi dùng vũ khí hạt nhân không phải là để bẫy nhau hay để giết vài trăm người như tình thế lúc đó.”
Lâm Thiên Vũ nghe Đoàn Nam Phong giải thích xong liền đoán dò: “Vậy ý của cậu là, số mìn đó không phải mìn hạt nhân?”
Đoàn Nam Phong gật đầu xác nhận: “Số mìn đó không phải là vũ khí hạt nhân, bởi vì nếu chúng muốn chúng ta chết thì chỉ cần đặt bẫy là mìn bình thường không cần phải gây ra vụ hủy diệt lớn và tốn kém đến vậy.”
Lâm Thiên Vũ từ nghi ngờ này chuyển sang nghi ngờ khác. Trước đây anh cứ nghĩ có kẻ nào đó còn có kỹ thuật chế tạo ra loại vũ khí hủy diệt hơn cả Đoàn Nam Phong. Không ngờ thì ra là một trò lừa bịp. Anh nhíu mày hỏi lại Đoàn Nam Phong: “Lúc đó tôi rõ ràng nhìn thấy ánh sáng màu xanh lục từ sàn nhà phát ra.”
Đoàn Nam Phong đưa mắt nhìn vẻ thắc mắc lộ trên mặt của Lâm Thiên Vũ, rồi từ từ giải thích: “Trong ba tia phóng xạ cơ bản thì tia gamma là nguy hiểm nhất vì bước sóng nhỏ nhất và tần số cao nhất nên cũng mang nhiều năng lượng nhất. Khi có phản ứng phân hạch hạt nhân uranium hai trăm ba mươi lăm thì tia gamma sẽ được sinh ra gây nguy hiểm rất khủng khiếp không chỉ tức thì mà là lâu dài. Nhưng bên cạnh tia gamma cũng có tia bêta, tia này không có vận tốc lớn như tia gamma cũng không nguy hiểm như tia gamma. Khi tia beta chiếu vào kẽm sunfua cũng tạo ra ánh sáng màu xanh lục như tia gamma. Cho nên cái cậu nhìn thấy là phản ứng giữa tia bêta và kẽm sunfua (Zinc sulfide).”
Lâm Thiên Vũ sau khi nghe Đoàn Nam Phong giải thích liền hiểu ra có kẻ muốn lừa anh. Anh liền hỏi: “Vậy mục đích của chúng là gì?”
Ánh mắt của Đoàn Nam Phong liền lạnh đi, từng chữ nói ra: “Muốn hăm dọa chúng ta.”
Âm điệu của anh càng lúc càng sắc: “Bọn chúng muốn nói cho chúng ta biết rằng bọn chúng đã có thể chế tạo được vũ khí hạt nhân và số mìn hạt nhân ngày hôm đó chỉ là thử nghiệm.”
Lâm Thiên Vũ lạnh lùng nói: “Ý cậu là Lập bang sao?”
Đoàn Nam Phong khẽ gật đầu, giọng anh lạnh lùng: “Phải. Lúc đó Lập Thế Khang mượn tay Rio để bẫy chúng ta và dọa dẫm chứ chưa có ý định ra tay giết hết chúng ta. Cái hắn muốn là trả thù, mà dựa theo tính cách của hắn thì phải trả thù cho thật đẹp. Lập Thế Khang năm đó cùng chúng ta tranh giành mẫu virus (vi rút) chế tạo vũ khí sinh học. Cuối cùng không biết mẫu virus này rơi vào tay ai. Chỉ biết phía bên chúng ta không có hàng để giao khiến tiền mất người chịu họa. Còn bên hắn thì...”
Nói đến đây Đoàn Nam Phong lại ngừng, bi kịch năm đó liên quan đến quá nhiều người. Trong đó có người bạn gái “thanh mai trúc mã” của Lập Thế Khang cũng vì chuyện này mà bị vong mạng.
Thù hận bao năm không phải một vài lời có thể hóa giải.
Lâm Thiên Vũ cũng tiếp lời: “Năm đó, rõ ràng hắn chơi đểu chúng ta. Mua chuộc anh em nhà họ Lưu ăn cắp tài liệu về cách chế tạo vũ khí sinh học, sau lại cho Băng Thanh đến chỗ tôi đánh cắp cách chế tạo vũ khí hạt nhân. Cũng may chúng ta có đề phòng cho nên không đến mức thua quá thảm. Còn cái chết của bạn gái hắn là do hắn tự làm tự chịu. Liên quan gì đến chúng ta?”
Lâm Thiên Vũ nghe Đoàn Nam Phong giải thích xong liền đoán dò: “Vậy ý của cậu là, số mìn đó không phải mìn hạt nhân?”
Đoàn Nam Phong gật đầu xác nhận: “Số mìn đó không phải là vũ khí hạt nhân, bởi vì nếu chúng muốn chúng ta chết thì chỉ cần đặt bẫy là mìn bình thường không cần phải gây ra vụ hủy diệt lớn và tốn kém đến vậy.”
Lâm Thiên Vũ từ nghi ngờ này chuyển sang nghi ngờ khác. Trước đây anh cứ nghĩ có kẻ nào đó còn có kỹ thuật chế tạo ra loại vũ khí hủy diệt hơn cả Đoàn Nam Phong. Không ngờ thì ra là một trò lừa bịp. Anh nhíu mày hỏi lại Đoàn Nam Phong: “Lúc đó tôi rõ ràng nhìn thấy ánh sáng màu xanh lục từ sàn nhà phát ra.”
Đoàn Nam Phong đưa mắt nhìn vẻ thắc mắc lộ trên mặt của Lâm Thiên Vũ, rồi từ từ giải thích: “Trong ba tia phóng xạ cơ bản thì tia gamma là nguy hiểm nhất vì bước sóng nhỏ nhất và tần số cao nhất nên cũng mang nhiều năng lượng nhất. Khi có phản ứng phân hạch hạt nhân uranium hai trăm ba mươi lăm thì tia gamma sẽ được sinh ra gây nguy hiểm rất khủng khiếp không chỉ tức thì mà là lâu dài. Nhưng bên cạnh tia gamma cũng có tia bêta, tia này không có vận tốc lớn như tia gamma cũng không nguy hiểm như tia gamma. Khi tia beta chiếu vào kẽm sunfua cũng tạo ra ánh sáng màu xanh lục như tia gamma. Cho nên cái cậu nhìn thấy là phản ứng giữa tia bêta và kẽm sunfua (Zinc sulfide).”
Lâm Thiên Vũ sau khi nghe Đoàn Nam Phong giải thích liền hiểu ra có kẻ muốn lừa anh. Anh liền hỏi: “Vậy mục đích của chúng là gì?”
Ánh mắt của Đoàn Nam Phong liền lạnh đi, từng chữ nói ra: “Muốn hăm dọa chúng ta.”
Âm điệu của anh càng lúc càng sắc: “Bọn chúng muốn nói cho chúng ta biết rằng bọn chúng đã có thể chế tạo được vũ khí hạt nhân và số mìn hạt nhân ngày hôm đó chỉ là thử nghiệm.”
Lâm Thiên Vũ lạnh lùng nói: “Ý cậu là Lập bang sao?”
Đoàn Nam Phong khẽ gật đầu, giọng anh lạnh lùng: “Phải. Lúc đó Lập Thế Khang mượn tay Rio để bẫy chúng ta và dọa dẫm chứ chưa có ý định ra tay giết hết chúng ta. Cái hắn muốn là trả thù, mà dựa theo tính cách của hắn thì phải trả thù cho thật đẹp. Lập Thế Khang năm đó cùng chúng ta tranh giành mẫu virus (vi rút) chế tạo vũ khí sinh học. Cuối cùng không biết mẫu virus này rơi vào tay ai. Chỉ biết phía bên chúng ta không có hàng để giao khiến tiền mất người chịu họa. Còn bên hắn thì...”
Nói đến đây Đoàn Nam Phong lại ngừng, bi kịch năm đó liên quan đến quá nhiều người. Trong đó có người bạn gái “thanh mai trúc mã” của Lập Thế Khang cũng vì chuyện này mà bị vong mạng.
Thù hận bao năm không phải một vài lời có thể hóa giải.
Lâm Thiên Vũ cũng tiếp lời: “Năm đó, rõ ràng hắn chơi đểu chúng ta. Mua chuộc anh em nhà họ Lưu ăn cắp tài liệu về cách chế tạo vũ khí sinh học, sau lại cho Băng Thanh đến chỗ tôi đánh cắp cách chế tạo vũ khí hạt nhân. Cũng may chúng ta có đề phòng cho nên không đến mức thua quá thảm. Còn cái chết của bạn gái hắn là do hắn tự làm tự chịu. Liên quan gì đến chúng ta?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.