Chương 109: Tìm một cuộc sống mới(1)
hacgiay181
03/08/2019
Đêm hôm đó, sau khi vô tình bắt gặp ánh mắt giống như của Đoàn Nam Phong ở bên kia cầu, Tinh Vân đã không thể ngủ được.
Cả đêm cứ trằn trọc lăn qua lộn lại, trầm tư suy nghĩ.
“Rốt cục, người hôm nay cô gặp có phải hắn hay không?”
“Hắn đến Chicago làm gì?”
“Tại sao Lưu Uyển Linh cũng ở Chicago vào lúc này?”
“Bọn họ có phải đi cùng nhau hay không?”
“Mà nếu hai người họ đi cùng nhau thì có gì sai trái, khi họ là một đôi vợ chồng đường đường chính chính.”
Nghĩ đến đây, Tinh Vân bất giác lại thấy thấy vọng giữa biển tình miên man nhưng rồi cũng chợt sáng ra khi nghĩ đến đứa con của cô và hắn.
“Nếu bọn họ đều ở đây thì con trai của mình đâu?”
“Làm sao để được gặp nó đây?”
“Bây giờ chắc nó cũng đã biết bò rồi.”
“Con trai à, mẹ có lỗi với con.”
Tinh Vân vò đầu bức tai một lúc rồi lại lấy tay đánh trán tự trách mình: “Biết sinh con ra sẽ thương con thế này thì trước đây mình đã không đồng ý cái điều kiện quái đản của Đoàn Nam Phong.”
Cô thở dài nghĩ đến cảnh người đáng ghét như Lưu Uyển Linh lại đang được ôm con trai của mình rồi sau này thằng bé sẽ gọi cô ta là mẹ. Uất ức này, làm sao chịu nổi đây?
“Lưu Uyển Linh ăn nói khó nghe với mình như vậy, có lẽ cô ta rất ghét “kẻ thứ ba” như mình. Liệu cô ta có vì ghét mình mà trút giận lên thằng bé hay không?”
Nghĩ đến viễn cảnh “mẹ ghẻ con chồng” tự nhiên Tinh Vân thấy vô cùng phiền não.
Cô áp mặt trên chiếc gối to êm ái tự mình lẩm bẩm: “Trên đời này, làm gì có ai không ghét người xen giữa hạnh phúc của người khác. Mình chính là “tiểu tam”, là “hồ ly tinh” là “tình nhân hèn mọn” cho nên bị bọn họ mắng vài câu cũng là bình thường. Khi không nói lại chọc tức cô ta làm gì, cô ta sẽ không vì vậy mà đánh con mình chứ. Nó mới chín tháng thôi. Mình biết phải làm sao bây giờ?”
“Có ai cứu con tôi không?” Nghĩ đến đây, Tinh Vân lại thấy bên gối ướt đẫm nước mắt.
Nắm tay cô nắm chặt chiếc mềm êm ái đến nhăn nhúm từ lúc nào. Cảm giác của một người mẹ bị ép xa con cứ như hàng ngàn mũi kim châm vào lòng cô. Dày vò tâm can cô ngày một nhiều.
...
Ngày hôm sau, mẹ của Tinh Vân gọi Hoàng Gia Khiêm vào văn phòng của mình. Từ ngày trở về nhà họ Hoàng, bà liền quay lại với công việc kinh doanh của gia đình, không những tiếp nhận mọi quyền hành của chủ tịch mà còn là cố vấn tài chính cấp cao của tập đoàn Hoàng Thiên. Trong kinh doanh, bà chính là một nữ cường nhân có một không hai. Không chỉ có tài năng kinh doanh thiên phú mà còn có cả bản lĩnh kinh doanh hơn người. Nhiều năm sống ẩn nhẫn vẫn không khiến bà mai một mà ngược lại còn bản lĩnh hơn lúc còn trẻ. Chẳng mấy chốc sau khi quay lại, tập đoàn Hoàng Thiên đã nhanh chóng chiếm lĩnh nhiều thị phần béo bở khiến cho Đoàn Thị phải đuổi theo rất mệt mỏi chứ đừng nói đến một công ty nhỏ như Viễn Phương. Tuy nhiên, trước truyền thông bà vẫn là kín tiếng về bản thân mình. Chỉ có người trong giới mới biết được Hoàng Kim Minh đã trở lại nắm quyền điều hành của Hoàng Thiên.
Hoàng Gia Khiêm được thư ký đưa vào phòng làm việc rộng rãi và hiện đại của bà. Từ phía cửa anh nhìn thấy người mẹ nuôi xinh đẹp của mình đã trở lại phong thái như xưa khiến anh thực sự yên lòng. Bản thân anh dù cố gắng rất nhiều nhưng vẫn không sao sánh được với tài năng của mẹ nuôi mình. Trong lòng anh, bà không chỉ là ân nhân mà còn là thần tượng anh tôn thờ. Không có bà sẽ không có Hoàng Gia Khiêm cao cao tại thượng đứng trên vạn người như hôm nay mà nhà họ Hoàng cũng chưa từng yêu cầu hay ép anh phải làm bất cứ việc gì anh không thích. Tất cả những điều anh dốc sức làm đều là vì anh nhận thức được vai trò và trách nhiệm của mình với nhà họ Hoàng.
Nhìn thấy Hoàng Gia Khiêm, bà Minh liền mỉm cười đứng lên khỏi ghế tiến về phía bàn trà thanh nhã ngồi xuống. Hoàng Gia Khiêm cũng theo đó mà bước về phía đó, ngồi đối diện bà. Anh lễ phép nhẹ nhàng nói: “Mẹ nuôi, mẹ gọi con đến văn phòng là vì việc công ty sao?”
Bà Minh nở nụ cười thanh nhã, ôn tồn nói: “Mẹ gọi con đến đây là vì việc của Tinh Vân.”
“Rốt cục, người hôm nay cô gặp có phải hắn hay không?”
“Hắn đến Chicago làm gì?”
“Tại sao Lưu Uyển Linh cũng ở Chicago vào lúc này?”
“Bọn họ có phải đi cùng nhau hay không?”
“Mà nếu hai người họ đi cùng nhau thì có gì sai trái, khi họ là một đôi vợ chồng đường đường chính chính.”
Nghĩ đến đây, Tinh Vân bất giác lại thấy thấy vọng giữa biển tình miên man nhưng rồi cũng chợt sáng ra khi nghĩ đến đứa con của cô và hắn.
“Nếu bọn họ đều ở đây thì con trai của mình đâu?”
“Làm sao để được gặp nó đây?”
“Bây giờ chắc nó cũng đã biết bò rồi.”
“Con trai à, mẹ có lỗi với con.”
Tinh Vân vò đầu bức tai một lúc rồi lại lấy tay đánh trán tự trách mình: “Biết sinh con ra sẽ thương con thế này thì trước đây mình đã không đồng ý cái điều kiện quái đản của Đoàn Nam Phong.”
Cô thở dài nghĩ đến cảnh người đáng ghét như Lưu Uyển Linh lại đang được ôm con trai của mình rồi sau này thằng bé sẽ gọi cô ta là mẹ. Uất ức này, làm sao chịu nổi đây?
“Lưu Uyển Linh ăn nói khó nghe với mình như vậy, có lẽ cô ta rất ghét “kẻ thứ ba” như mình. Liệu cô ta có vì ghét mình mà trút giận lên thằng bé hay không?”
Nghĩ đến viễn cảnh “mẹ ghẻ con chồng” tự nhiên Tinh Vân thấy vô cùng phiền não.
Cô áp mặt trên chiếc gối to êm ái tự mình lẩm bẩm: “Trên đời này, làm gì có ai không ghét người xen giữa hạnh phúc của người khác. Mình chính là “tiểu tam”, là “hồ ly tinh” là “tình nhân hèn mọn” cho nên bị bọn họ mắng vài câu cũng là bình thường. Khi không nói lại chọc tức cô ta làm gì, cô ta sẽ không vì vậy mà đánh con mình chứ. Nó mới chín tháng thôi. Mình biết phải làm sao bây giờ?”
“Có ai cứu con tôi không?” Nghĩ đến đây, Tinh Vân lại thấy bên gối ướt đẫm nước mắt.
Nắm tay cô nắm chặt chiếc mềm êm ái đến nhăn nhúm từ lúc nào. Cảm giác của một người mẹ bị ép xa con cứ như hàng ngàn mũi kim châm vào lòng cô. Dày vò tâm can cô ngày một nhiều.
...
Ngày hôm sau, mẹ của Tinh Vân gọi Hoàng Gia Khiêm vào văn phòng của mình. Từ ngày trở về nhà họ Hoàng, bà liền quay lại với công việc kinh doanh của gia đình, không những tiếp nhận mọi quyền hành của chủ tịch mà còn là cố vấn tài chính cấp cao của tập đoàn Hoàng Thiên. Trong kinh doanh, bà chính là một nữ cường nhân có một không hai. Không chỉ có tài năng kinh doanh thiên phú mà còn có cả bản lĩnh kinh doanh hơn người. Nhiều năm sống ẩn nhẫn vẫn không khiến bà mai một mà ngược lại còn bản lĩnh hơn lúc còn trẻ. Chẳng mấy chốc sau khi quay lại, tập đoàn Hoàng Thiên đã nhanh chóng chiếm lĩnh nhiều thị phần béo bở khiến cho Đoàn Thị phải đuổi theo rất mệt mỏi chứ đừng nói đến một công ty nhỏ như Viễn Phương. Tuy nhiên, trước truyền thông bà vẫn là kín tiếng về bản thân mình. Chỉ có người trong giới mới biết được Hoàng Kim Minh đã trở lại nắm quyền điều hành của Hoàng Thiên.
Hoàng Gia Khiêm được thư ký đưa vào phòng làm việc rộng rãi và hiện đại của bà. Từ phía cửa anh nhìn thấy người mẹ nuôi xinh đẹp của mình đã trở lại phong thái như xưa khiến anh thực sự yên lòng. Bản thân anh dù cố gắng rất nhiều nhưng vẫn không sao sánh được với tài năng của mẹ nuôi mình. Trong lòng anh, bà không chỉ là ân nhân mà còn là thần tượng anh tôn thờ. Không có bà sẽ không có Hoàng Gia Khiêm cao cao tại thượng đứng trên vạn người như hôm nay mà nhà họ Hoàng cũng chưa từng yêu cầu hay ép anh phải làm bất cứ việc gì anh không thích. Tất cả những điều anh dốc sức làm đều là vì anh nhận thức được vai trò và trách nhiệm của mình với nhà họ Hoàng.
Nhìn thấy Hoàng Gia Khiêm, bà Minh liền mỉm cười đứng lên khỏi ghế tiến về phía bàn trà thanh nhã ngồi xuống. Hoàng Gia Khiêm cũng theo đó mà bước về phía đó, ngồi đối diện bà. Anh lễ phép nhẹ nhàng nói: “Mẹ nuôi, mẹ gọi con đến văn phòng là vì việc công ty sao?”
Bà Minh nở nụ cười thanh nhã, ôn tồn nói: “Mẹ gọi con đến đây là vì việc của Tinh Vân.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.