Chương 27: Tức Giận
hương ly
16/06/2023
"Có chuyện gì?"
Bạch Tuệ Nghi đang rất yên ổn thì tự dưng bị Dịch Khải Văn gọi tới. Cô nàng hoang mang tột độ, bất giác bước đến bên cạnh người đàn ông vừa về tới nhà kia. Trên mặt Bạch Tuệ Nghi viết rõ hai từ khó hiểu, nhăn nhó nhìn chằm chằm Dịch Khải Văn, hàng loạt dấu chấm hỏi xuất hiện trên đầu.
Rốt cuộc là lại gì nữa đây?
Dịch Khải Văn lườm nguýt đối phương một cái, đặt những bức hình anh cầm theo khi Bạch Tuệ Nghiên đưa cho mình, đặt xuống trước mặt Bạch Tuệ Nghi, lạnh lùng mở miệng: "Cô xem đi. Bạch Tuệ Nghi, cô bị người ta tính kế mà chẳng phát hiện ra, hôm nay bọn họ tìm tới chỗ tôi làm loạn đấy. Lần sau hãy cẩn thận hơn chút hộ tôi cái." Người đàn ông cuộn tròn lòng bàn tay thành nắm đấm.
Bạch Tuệ Nghi bất giác nhướng mày, cô từ từ quan sát những tấm ảnh Dịch Khải Văn vừa mới đưa cho mình. Ngay lập tức, biểu cảm trên khuôn mặt người con gái trở nên dữ dội hơn bao giờ hết. Bạch Tuệ Nghi trừng mắt, khóe môi giật giật liên tục, thở hồng hộc vì tức giận. Cô đương nhiên nhận ra người trong ảnh chính là bản thân mình cùng Trác Tiêu Phàm, khoảnh khắc cô bất chợt bị hắn ta ôm lấy.
Con mẹ nó.
Cô nàng phun ra một câu chửi thề.
Cái tên khốn kiếp.
Bọn chúng dám chụp ảnh à? Rồi còn mò tới tìm Dịch Khải Văn nữa. Quả thật Bạch Tuệ Nghiên cùng Trác Tiêu Phàm chán sống rồi.
"Hôm nay anh nghe được những gì?" Bạch Tuệ Nghi cố gắng hít thở liên tục, cô giữ bình tĩnh, lạnh lùng ngẩng mặt lên, mở miệng hỏi: "Ai đã đến tìm anh, và người đó bôi nhọ tôi ra sao? Dịch Khải Văn, cảm phiền anh thuật lại cho tôi nghe chi tiết." Cô cảm thấy bản thân mình sắp điên mất thôi, thậm chí cực kỳ muốn giết chết cái đám người gây ra chuyện này.
Người đàn ông kéo ghế ngồi xuống, lên tiếng: "Hình như cô ta tên Bạch Tuệ Nghiên, em gái cô thì phải. Lúc trưa cô ta tới công ty đưa cho tôi những tấm ảnh kia. Mồm miệng Bạch Tuệ Nghiên không ngừng luyên thuyên rằng tôi bị cô cắm cho cặp sừng dài tám mét trên đầu, rồi cô cùng cái gã trong ảnh kia thường xuyên lén lút gặp nhau sau lưng tôi."
"Con nhỏ đó." Bạch Tuệ Nghi tức đến mức chỉ muốn đi tìm đứa em cùng cha khác mẹ vả cho cô ta mấy cái vào mặt. Cô nàng nghiến răng nghiến lợi: "Hóa ra đây là mục đích của bọn họ à? Biết thế lúc sáng tôi đã cho Trác Tiêu Phàm đi gặp tổ tiên rồi cho lành."
Liên tục gọi điện làm phiền hẹn cô gặp mặt cho bằng được, gây ra mấy hành động kỳ lạ, thì ra đây mới là mục đích thật sự mà Bạch Tuệ Nghiên với Trác Tiêu Phàm đặt ra. Đôi cẩu nam nữ đó muốn chia rẽ Bạch Tuệ Nghi cùng Dịch Khải Văn, bọn chúng sợ dưới sự hậu thuẫn từ chồng mình thì hai người bọn họ coi như trắng tay.
Đoán chắc đây là tác phẩm Lưu Diên Huệ dựng lên cho con gái mình. Trác Tiêu Phàm tốn bao nhiêu công sức ép cô ngồi xuống nói chuyện với hắn rồi Bạch Tuệ Nghiên ở góc nào đó chụp hình lại. Hoàn tất mọi thứ, cô ta tới tìm Dịch Khải Văn, lấy danh nghĩa em gái cô rồi ăn nói vớ vẩn, ụp cho Bạch Tuệ Nghi nỗi oan khó mà giải thích. Bọn họ muốn mượn tay Dịch Khải Văn trừ khử cô.
Mẹ kiếp.
Điên thật sự mà.
Bạch Tuệ Nghi tức giận ra mặt, biết thế thì từ chiều cô đã cho Trác Tiêu Phàm một trận lên bờ xuống ruộng rồi. Đá tên khốn kiếp đấy cái nhẹ như vậy thì quá hời. Được rồi, bọn chúng muốn gây sự thì Bạch Tuệ Nghi phải cho đứa em gái ác độc cùng Trác Tiêu Phàm bài học nhớ đời. Dám tính kế lên người Bạch Tuệ Nghi, xem ra lá gan lớn phết nhỉ.
"Thế anh tin những gì cô ta nói à?" Tầm mắt Bạch Tuệ Nghi chuyển lên người Dịch Khải Văn, cô ngầm hỏi: "Anh nói với Bạch Tuệ Nghiên những gì? Đừng nói là Dịch thiếu gia tin nhá."
Dịch Khải Văn lườm nguýt vợ mình: "Tin cái con khỉ. Cô cho rằng nếu tôi tin những gì em gái cô nói thì Bạch Tuệ Nghi cô còn được đứng đây với toàn thân nguyên vẹn mà nói chuyện với tôi hả? Đầu óc tôi còn tỉnh, tôi nhìn ra mục đích Bạch Tuệ Nghiên tìm tôi là gì, và dám lợi dụng tôi, cô ta chưa đủ tuổi. Ở trong giới kinh doanh nhiều năm, thể loại như cô ta tôi gặp nhiều rồi." Người đàn ông hừ lạnh, bực mình cất giọng, gằn mạnh từng chữ.
Đối phương cứ cho rằng anh là tên ngốc không bằng, Dịch Khải Văn hoàn toàn tỉnh táo để phân biệt mọi chuyện.
"Vậy là được rồi." Cô nàng đưa tay vuốt ngực: "Tí nữa thì tôi tưởng anh bị Bạch Tuệ Nghiên dắt mũi đấy." Bạch Tuệ Nghi thở phào nhẹ nhõm, may mắn đối phương là Dịch Khải Văn nên ý đồ của đôi cẩu nam nữ kia chưa thể thực hiện.
Tuy nhiên, người đàn ông tiếp tục hắng giọng nói: "Nhưng cô làm cái gì mà chạy ra ngoài gặp Trác Tiêu Phàm thế? Bộ cô còn thích tên đó à? Tôi nhắc trước, Dịch Khải Văn tôi ghét nhất là bị phản bội." Kỳ thực dù biết mọi chuyện đều được sắp xếp sẵn, Dịch Khải Văn vẫn bực mình.
"Thôi ngay. Anh dừng cho tôi." Bạch Tuệ Nghi trừng mắt, gầm gừ nhấn mạnh rằng: "Tôi chưa bị điên đâu nhá. Thích Trác Tiêu Phàm sao? Mắt tôi đủ sáng để biết mình cần phải tránh xa loại rác rưởi như hắn ta. Dịch Khải Văn, anh khỏi cần phải nhắc. Tôi từng đảm bảo tôi nhất định hoàn thành nghĩa vụ của một người vợ thì đảm bảo làm được, mong rằng Dịch thiếu hãy yên tâm. Tôi còn bị bọn họ tính kế kìa. Thảo nào cả tháng nay Trác Tiêu Phàm cứ gọi điện thoại cho tôi, tôi còn phải chặn số hắn ta cơ mà. Tên khốn kiếp ấy thậm chí còn dám vác mặt tới công ty tôi, thiệt tình, biết thế lúc sáng tôi phải đập Trác Tiêu Phàm ra bã mới vừa lòng." Cô thật hối hận vì để người đàn ông đó rời khỏi quán cà phê nhẹ nhàng đến vậy.
Nhưng Bạch Tuệ Nghi đảm bảo rằng từ nay trở đi, hễ gặp Trác Tiêu Phàm lần nào thì cô đánh lần đó.
Đúng là thiếu đòn.
Ăn chơi rảnh rỗi quá hay gì?
Sung sướng chẳng thích mà cứ muốn rước họa vào thân.
Dịch Khải Văn đưa tay che miệng, ho vài tiếng, mở miệng: "Được rồi, phu nhân à, cảm phiền cô bình tĩnh chút đi. Gây ra án mạng thì không hay đâu. Lần sau Trác Tiêu Phàm làm phiền cô cứ trực tiếp báo cảnh sát là được rồi. Hoặc gọi điện thoại cho tôi, tôi giải quyết hộ cô." Chứ để mặt mũi anh bị bôi nhọ cũng khổ lắm.
Bạch Tuệ Nghi bạo lực quá, Dịch Khải Văn không muốn cũng phải thừa nhận. Con người vợ anh đúng kiểu nữ dũng sĩ hăng hái diệt trừ cái ác, bảo vệ chính nghĩa. Dịch Khải Văn chỉ sợ cô nàng tới tìm hai người kia rồi cho bọn họ một trận thì xác định là chẳng chết thì cũng liệt giường cả đời.
Quá đáng sợ rồi.
"Khỏi. Tôi tự giải quyết được." Bạch Tuệ Nghi hậm hực đá xéo đối phương: "Anh cứ làm tốt việc ở công ty là ok. Giờ tôi khó mà ngồi yên được, cái bọn người chết tiệt, thật hối hận khi chưa giết Bạch Tuệ Nghiên."
Anh chống cằm, mặt mặt mũi nhăn nhó: "Thế tiếp theo cô định làm gì đây? Bỏ qua cho Bạch Tuệ Nghiên hay thế nào? Thử nói tôi nghe xem." Dịch Khải Văn khá tò mò, anh muốn biết tiếp theo Bạch Tuệ Nghi sẽ làm những chuyện ra sao.
"Bỏ qua ư? Làm gì có chuyện dễ dàng như vậy." Khóe môi Bạch Tuệ Nghi bất chợt cong lên nụ cười nguy hiểm, cô khoanh tay trước ngực, lồng ngực phập phồng lên xuống: "Tôi phải cho Bạch Tuệ Nghiên biết được cái giá phải trả khi dám dây dưa tới tôi. Yên tâm, bài học ấy nhất định cực kỳ sâu sắc. Và Dịch Khải Văn anh cũng phải phối hợp cùng tôi."
Người trước mặt nhướng mày khó hiểu: "Cô định bắt tôi làm gì đấy? Tốt nhất là tránh mấy trò khùng điên ra."
"Yên tâm. Tới lúc thích hợp tôi sẽ phổ biến cho anh kế hoạch cụ thể."
Cô nàng cười cười, nháy mắt, dường như đang định làm gì khác.
Mà Bạch Tuệ Nghiên bên kia sau khi bị Dịch Khải Văn dọa cho một hồi khiến chân tay bủn rủn, tim đập thình thịch như muốn nhảy ra ngoài, sợ hãi chả dám hé nửa lời. Vừa sợ lại vừa lo, người đàn ông Dịch Khải Văn đó chả dễ động vào, chưa hết Bạch Tuệ Nghiên còn phải chịu đựng cơn thịnh nộ đến đáng sợ, kế hoạch hoàn hảo tan thành mây khói.
Người phụ nữ ngay lập tức tới tìm Lưu Diên Huệ, kể hết mọi chuyện cho mẹ mình nghe, Bạch Tuệ Nghiên hốt hoảng: "Mẹ giúp con nghĩ cách xem tiếp theo chúng ta phải xử lý mọi chuyện thế nào, nếu không chúng ta chết chắc. Dịch Khải Văn tức giận lắm, ai mà biết được anh ta sẽ làm ra những chuyện như thế nào. Chỉ với một ánh mắt thôi mà con đã toát hết mồ hôi rồi." Bạch Tuệ Nghiên lo lắng đến mức chân tay luống cuống, cẩn thận Dịch Khải Văn sẽ lấy mạng cô ta mất.
"Được rồi, để mẹ tính." Lưu Diên Huệ dù ngoài mặt đang hết sức bình tĩnh nhưng cũng bị Dịch Khải Văn dọa cho sợ qua lời kể của Bạch Tuệ Nghiên. Bà ta vội vàng trấn an: "Từ từ, Dịch Khải Văn chưa làm gì được mẹ con mình đâu. Giờ phải tìm cách khác, giờ ứng phó với Bạch Tuệ Nghi khó hơn chúng ta tưởng tượng nhiều. Hơn nữa, Dịch Khải Văn thậm chí còn tin tưởng con nhỏ đó một cách tuyệt đối mới đáng sợ."
Giờ Bạch Tuệ Nghi chẳng khác gì như hổ mọc thêm cánh cả.
Bạch Tuệ Nghiên thiếu chút nữa bật khóc: "Mẹ à, mẹ nhất định phải cứu con đấy. Lỡ như Dịch Khải Văn tìm tới giết con thì chết. Con liều mạng lắm mới dám đứng trước mặt Dịch Khải Văn đấy. Cuối cùng kế hoạch vừa chẳng thực hiện được, thậm chí mẹ con mình còn rơi vào tình thế khó khăn khi gây thù chuốc oán với Dịch Khải Văn." Tâm trạng cô ta cực kỳ hoảng loạn.
"Được, mẹ biết rồi. Nghiên Nghiên, con cứ yên tâm, mẹ nhất định tìm ra cách khiến cả Dịch Khải Văn lẫn Bạch Tuệ Nghi chẳng làm gì được con. Tạm thời trong thời gian này cứ để Bạch Tuệ Nghi đắc ý đi, chúng ta từ từ phản công." Lưu Diên Huệ nắm chặt tay Bạch Tuệ Nghiên, miệng bà ta lẩm bẩm liên tục, trấn an.
Bạch Tuệ Nghi đang rất yên ổn thì tự dưng bị Dịch Khải Văn gọi tới. Cô nàng hoang mang tột độ, bất giác bước đến bên cạnh người đàn ông vừa về tới nhà kia. Trên mặt Bạch Tuệ Nghi viết rõ hai từ khó hiểu, nhăn nhó nhìn chằm chằm Dịch Khải Văn, hàng loạt dấu chấm hỏi xuất hiện trên đầu.
Rốt cuộc là lại gì nữa đây?
Dịch Khải Văn lườm nguýt đối phương một cái, đặt những bức hình anh cầm theo khi Bạch Tuệ Nghiên đưa cho mình, đặt xuống trước mặt Bạch Tuệ Nghi, lạnh lùng mở miệng: "Cô xem đi. Bạch Tuệ Nghi, cô bị người ta tính kế mà chẳng phát hiện ra, hôm nay bọn họ tìm tới chỗ tôi làm loạn đấy. Lần sau hãy cẩn thận hơn chút hộ tôi cái." Người đàn ông cuộn tròn lòng bàn tay thành nắm đấm.
Bạch Tuệ Nghi bất giác nhướng mày, cô từ từ quan sát những tấm ảnh Dịch Khải Văn vừa mới đưa cho mình. Ngay lập tức, biểu cảm trên khuôn mặt người con gái trở nên dữ dội hơn bao giờ hết. Bạch Tuệ Nghi trừng mắt, khóe môi giật giật liên tục, thở hồng hộc vì tức giận. Cô đương nhiên nhận ra người trong ảnh chính là bản thân mình cùng Trác Tiêu Phàm, khoảnh khắc cô bất chợt bị hắn ta ôm lấy.
Con mẹ nó.
Cô nàng phun ra một câu chửi thề.
Cái tên khốn kiếp.
Bọn chúng dám chụp ảnh à? Rồi còn mò tới tìm Dịch Khải Văn nữa. Quả thật Bạch Tuệ Nghiên cùng Trác Tiêu Phàm chán sống rồi.
"Hôm nay anh nghe được những gì?" Bạch Tuệ Nghi cố gắng hít thở liên tục, cô giữ bình tĩnh, lạnh lùng ngẩng mặt lên, mở miệng hỏi: "Ai đã đến tìm anh, và người đó bôi nhọ tôi ra sao? Dịch Khải Văn, cảm phiền anh thuật lại cho tôi nghe chi tiết." Cô cảm thấy bản thân mình sắp điên mất thôi, thậm chí cực kỳ muốn giết chết cái đám người gây ra chuyện này.
Người đàn ông kéo ghế ngồi xuống, lên tiếng: "Hình như cô ta tên Bạch Tuệ Nghiên, em gái cô thì phải. Lúc trưa cô ta tới công ty đưa cho tôi những tấm ảnh kia. Mồm miệng Bạch Tuệ Nghiên không ngừng luyên thuyên rằng tôi bị cô cắm cho cặp sừng dài tám mét trên đầu, rồi cô cùng cái gã trong ảnh kia thường xuyên lén lút gặp nhau sau lưng tôi."
"Con nhỏ đó." Bạch Tuệ Nghi tức đến mức chỉ muốn đi tìm đứa em cùng cha khác mẹ vả cho cô ta mấy cái vào mặt. Cô nàng nghiến răng nghiến lợi: "Hóa ra đây là mục đích của bọn họ à? Biết thế lúc sáng tôi đã cho Trác Tiêu Phàm đi gặp tổ tiên rồi cho lành."
Liên tục gọi điện làm phiền hẹn cô gặp mặt cho bằng được, gây ra mấy hành động kỳ lạ, thì ra đây mới là mục đích thật sự mà Bạch Tuệ Nghiên với Trác Tiêu Phàm đặt ra. Đôi cẩu nam nữ đó muốn chia rẽ Bạch Tuệ Nghi cùng Dịch Khải Văn, bọn chúng sợ dưới sự hậu thuẫn từ chồng mình thì hai người bọn họ coi như trắng tay.
Đoán chắc đây là tác phẩm Lưu Diên Huệ dựng lên cho con gái mình. Trác Tiêu Phàm tốn bao nhiêu công sức ép cô ngồi xuống nói chuyện với hắn rồi Bạch Tuệ Nghiên ở góc nào đó chụp hình lại. Hoàn tất mọi thứ, cô ta tới tìm Dịch Khải Văn, lấy danh nghĩa em gái cô rồi ăn nói vớ vẩn, ụp cho Bạch Tuệ Nghi nỗi oan khó mà giải thích. Bọn họ muốn mượn tay Dịch Khải Văn trừ khử cô.
Mẹ kiếp.
Điên thật sự mà.
Bạch Tuệ Nghi tức giận ra mặt, biết thế thì từ chiều cô đã cho Trác Tiêu Phàm một trận lên bờ xuống ruộng rồi. Đá tên khốn kiếp đấy cái nhẹ như vậy thì quá hời. Được rồi, bọn chúng muốn gây sự thì Bạch Tuệ Nghi phải cho đứa em gái ác độc cùng Trác Tiêu Phàm bài học nhớ đời. Dám tính kế lên người Bạch Tuệ Nghi, xem ra lá gan lớn phết nhỉ.
"Thế anh tin những gì cô ta nói à?" Tầm mắt Bạch Tuệ Nghi chuyển lên người Dịch Khải Văn, cô ngầm hỏi: "Anh nói với Bạch Tuệ Nghiên những gì? Đừng nói là Dịch thiếu gia tin nhá."
Dịch Khải Văn lườm nguýt vợ mình: "Tin cái con khỉ. Cô cho rằng nếu tôi tin những gì em gái cô nói thì Bạch Tuệ Nghi cô còn được đứng đây với toàn thân nguyên vẹn mà nói chuyện với tôi hả? Đầu óc tôi còn tỉnh, tôi nhìn ra mục đích Bạch Tuệ Nghiên tìm tôi là gì, và dám lợi dụng tôi, cô ta chưa đủ tuổi. Ở trong giới kinh doanh nhiều năm, thể loại như cô ta tôi gặp nhiều rồi." Người đàn ông hừ lạnh, bực mình cất giọng, gằn mạnh từng chữ.
Đối phương cứ cho rằng anh là tên ngốc không bằng, Dịch Khải Văn hoàn toàn tỉnh táo để phân biệt mọi chuyện.
"Vậy là được rồi." Cô nàng đưa tay vuốt ngực: "Tí nữa thì tôi tưởng anh bị Bạch Tuệ Nghiên dắt mũi đấy." Bạch Tuệ Nghi thở phào nhẹ nhõm, may mắn đối phương là Dịch Khải Văn nên ý đồ của đôi cẩu nam nữ kia chưa thể thực hiện.
Tuy nhiên, người đàn ông tiếp tục hắng giọng nói: "Nhưng cô làm cái gì mà chạy ra ngoài gặp Trác Tiêu Phàm thế? Bộ cô còn thích tên đó à? Tôi nhắc trước, Dịch Khải Văn tôi ghét nhất là bị phản bội." Kỳ thực dù biết mọi chuyện đều được sắp xếp sẵn, Dịch Khải Văn vẫn bực mình.
"Thôi ngay. Anh dừng cho tôi." Bạch Tuệ Nghi trừng mắt, gầm gừ nhấn mạnh rằng: "Tôi chưa bị điên đâu nhá. Thích Trác Tiêu Phàm sao? Mắt tôi đủ sáng để biết mình cần phải tránh xa loại rác rưởi như hắn ta. Dịch Khải Văn, anh khỏi cần phải nhắc. Tôi từng đảm bảo tôi nhất định hoàn thành nghĩa vụ của một người vợ thì đảm bảo làm được, mong rằng Dịch thiếu hãy yên tâm. Tôi còn bị bọn họ tính kế kìa. Thảo nào cả tháng nay Trác Tiêu Phàm cứ gọi điện thoại cho tôi, tôi còn phải chặn số hắn ta cơ mà. Tên khốn kiếp ấy thậm chí còn dám vác mặt tới công ty tôi, thiệt tình, biết thế lúc sáng tôi phải đập Trác Tiêu Phàm ra bã mới vừa lòng." Cô thật hối hận vì để người đàn ông đó rời khỏi quán cà phê nhẹ nhàng đến vậy.
Nhưng Bạch Tuệ Nghi đảm bảo rằng từ nay trở đi, hễ gặp Trác Tiêu Phàm lần nào thì cô đánh lần đó.
Đúng là thiếu đòn.
Ăn chơi rảnh rỗi quá hay gì?
Sung sướng chẳng thích mà cứ muốn rước họa vào thân.
Dịch Khải Văn đưa tay che miệng, ho vài tiếng, mở miệng: "Được rồi, phu nhân à, cảm phiền cô bình tĩnh chút đi. Gây ra án mạng thì không hay đâu. Lần sau Trác Tiêu Phàm làm phiền cô cứ trực tiếp báo cảnh sát là được rồi. Hoặc gọi điện thoại cho tôi, tôi giải quyết hộ cô." Chứ để mặt mũi anh bị bôi nhọ cũng khổ lắm.
Bạch Tuệ Nghi bạo lực quá, Dịch Khải Văn không muốn cũng phải thừa nhận. Con người vợ anh đúng kiểu nữ dũng sĩ hăng hái diệt trừ cái ác, bảo vệ chính nghĩa. Dịch Khải Văn chỉ sợ cô nàng tới tìm hai người kia rồi cho bọn họ một trận thì xác định là chẳng chết thì cũng liệt giường cả đời.
Quá đáng sợ rồi.
"Khỏi. Tôi tự giải quyết được." Bạch Tuệ Nghi hậm hực đá xéo đối phương: "Anh cứ làm tốt việc ở công ty là ok. Giờ tôi khó mà ngồi yên được, cái bọn người chết tiệt, thật hối hận khi chưa giết Bạch Tuệ Nghiên."
Anh chống cằm, mặt mặt mũi nhăn nhó: "Thế tiếp theo cô định làm gì đây? Bỏ qua cho Bạch Tuệ Nghiên hay thế nào? Thử nói tôi nghe xem." Dịch Khải Văn khá tò mò, anh muốn biết tiếp theo Bạch Tuệ Nghi sẽ làm những chuyện ra sao.
"Bỏ qua ư? Làm gì có chuyện dễ dàng như vậy." Khóe môi Bạch Tuệ Nghi bất chợt cong lên nụ cười nguy hiểm, cô khoanh tay trước ngực, lồng ngực phập phồng lên xuống: "Tôi phải cho Bạch Tuệ Nghiên biết được cái giá phải trả khi dám dây dưa tới tôi. Yên tâm, bài học ấy nhất định cực kỳ sâu sắc. Và Dịch Khải Văn anh cũng phải phối hợp cùng tôi."
Người trước mặt nhướng mày khó hiểu: "Cô định bắt tôi làm gì đấy? Tốt nhất là tránh mấy trò khùng điên ra."
"Yên tâm. Tới lúc thích hợp tôi sẽ phổ biến cho anh kế hoạch cụ thể."
Cô nàng cười cười, nháy mắt, dường như đang định làm gì khác.
Mà Bạch Tuệ Nghiên bên kia sau khi bị Dịch Khải Văn dọa cho một hồi khiến chân tay bủn rủn, tim đập thình thịch như muốn nhảy ra ngoài, sợ hãi chả dám hé nửa lời. Vừa sợ lại vừa lo, người đàn ông Dịch Khải Văn đó chả dễ động vào, chưa hết Bạch Tuệ Nghiên còn phải chịu đựng cơn thịnh nộ đến đáng sợ, kế hoạch hoàn hảo tan thành mây khói.
Người phụ nữ ngay lập tức tới tìm Lưu Diên Huệ, kể hết mọi chuyện cho mẹ mình nghe, Bạch Tuệ Nghiên hốt hoảng: "Mẹ giúp con nghĩ cách xem tiếp theo chúng ta phải xử lý mọi chuyện thế nào, nếu không chúng ta chết chắc. Dịch Khải Văn tức giận lắm, ai mà biết được anh ta sẽ làm ra những chuyện như thế nào. Chỉ với một ánh mắt thôi mà con đã toát hết mồ hôi rồi." Bạch Tuệ Nghiên lo lắng đến mức chân tay luống cuống, cẩn thận Dịch Khải Văn sẽ lấy mạng cô ta mất.
"Được rồi, để mẹ tính." Lưu Diên Huệ dù ngoài mặt đang hết sức bình tĩnh nhưng cũng bị Dịch Khải Văn dọa cho sợ qua lời kể của Bạch Tuệ Nghiên. Bà ta vội vàng trấn an: "Từ từ, Dịch Khải Văn chưa làm gì được mẹ con mình đâu. Giờ phải tìm cách khác, giờ ứng phó với Bạch Tuệ Nghi khó hơn chúng ta tưởng tượng nhiều. Hơn nữa, Dịch Khải Văn thậm chí còn tin tưởng con nhỏ đó một cách tuyệt đối mới đáng sợ."
Giờ Bạch Tuệ Nghi chẳng khác gì như hổ mọc thêm cánh cả.
Bạch Tuệ Nghiên thiếu chút nữa bật khóc: "Mẹ à, mẹ nhất định phải cứu con đấy. Lỡ như Dịch Khải Văn tìm tới giết con thì chết. Con liều mạng lắm mới dám đứng trước mặt Dịch Khải Văn đấy. Cuối cùng kế hoạch vừa chẳng thực hiện được, thậm chí mẹ con mình còn rơi vào tình thế khó khăn khi gây thù chuốc oán với Dịch Khải Văn." Tâm trạng cô ta cực kỳ hoảng loạn.
"Được, mẹ biết rồi. Nghiên Nghiên, con cứ yên tâm, mẹ nhất định tìm ra cách khiến cả Dịch Khải Văn lẫn Bạch Tuệ Nghi chẳng làm gì được con. Tạm thời trong thời gian này cứ để Bạch Tuệ Nghi đắc ý đi, chúng ta từ từ phản công." Lưu Diên Huệ nắm chặt tay Bạch Tuệ Nghiên, miệng bà ta lẩm bẩm liên tục, trấn an.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.