Chương 2: Phòng thủ phản kích của Vương Cẩm Trình
Mạc Tâm Thương
23/03/2016
“A lô, tôi là Dương Giản, hiện tại tôi không ở nhà, xin để lại lời nhắn sau tiếng ‘Bíp’.”
“Tôi Vương Cẩm Trình đây, mỗi lần nghe tiếng trả lời tự động của cậu thật muốn đánh người. Đây là lần thứ mấy điện thoại di động của cậu gọi không được rồi?”
Dương Giản dang rộng tay chân, nằm ở trên giường, mở to mắt, nhìn lên trần nhà.
Không hề cử động.
“Tôi biết cậu đang ở nhà.”
Dương Giản vươn tay, che khuất hai mắt, cười mà không một tiếng động.
Ai để ý cậu chứ.
Khi Dương Giản mơ mơ màng màng mau ngủ, mơ hồ nghe được thanh âm gì đó, nhưng lười nhúc nhích.
Thanh âm từ cửa tràn đến giường hắn, sau đó bốn phía lại yên ắng, nhưng mà luồng khí thế kia thật sự làm cho không một ai có thể bình tĩnh ngủ tiếp được, Dương Giản mở mắt ra, trông thấy Vương Cẩm Trình chống nạnh đứng.
Tóc của gã có chút rối, cà- vạt bị kéo ở trên cổ, ống tay áo cũng xắn đến khuỷu tay, áo khoác cũng vắt lên vai.
Miệng vẫn là ngậm điếu thuốc.
Dương Giản nằm trên giường, giọng nói còn mang theo chút khàn khàn buồn ngủ: “Vương Cẩm Trình tôi cảnh cáo cậu, đừng có hút thuốc trước mặt tôi.”
Vương Cẩm Trình nheo mắt: “Tính tình lớn như vậy? Tìm cậu cả buổi, vì sao ở nhà mà không trả lời? Khi tôi đến có thể phát hiện cậu ngay cả cửa cũng chưa khóa.”
Dương Giản quét mắt nhìn gã một cái: “Vậy lúc cậu đi ra ngoài thì nhớ rõ giúp tôi đóng kỹ cửa lại.”
Bình tĩnh, Vương Cẩm Trình hít sâu một hơi: “Cậu đi tìm Vương Thủ Ninh sao? Người trước phóng khoáng, giả bộ rộng lượng cái gì.”
Dương Giản xoay người lại: “Tôi muốn thế nào đấy là việc của tôi, từ khi nào cậu thành mẹ tôi vậy.”
Vương Cẩm Trình trầm mặc.
Dương Giản không nghe thấy động tĩnh gì phía sau, nhắm mắt lại.
Vương Cẩm Trình động rồi động, Dương Giản cho là gã phải đi, có cảm giác một cơ thể áp sát đến, hắn kinh ngạc mở to mắt, quay đầu đối diện với tầm mắt Vương Cẩm Trình
Vương Cẩm Trình nâng cằm của hắn, nhìn hắn thật sâu, nói: “Thất tình rất đau lòng sao? Tôi tới an ủi cậu thế nào đây?”
“Lại bắt đầu đùa gì thế. . .”
Dương Giản còn chưa nói xong, môi đã bị khóa lại.
000
Dương Giản uống một ngụm rượu, sau đó nặng nề đập cái ly xuống quầy bar.
“Sao lại thế này? Cậu ấy uống hết một chai sao? Tại sao sắc mặt lại tối thế kia?” Tạ Khánh chọc chọc Vương Cẩm Trình, “Còn cậu nữa lại có chuyện gì xảy ra? Muốn tớ giúp cậu đem viền mắt người kia thâm lại không?”
Vương Cẩm Trình mang theo một bên mắt thâm tím, bình tĩnh đáp: “Không cần, tôi thấy bây giờ trông rất được. Còn như Dương Giản, ngày hôm qua bị chó cắn, cậu ấy đang khó ở.”
Lời của gã âm còn chưa bật ra, một vật thể không rõ liền bay qua sát tai, hất tóc gã lên, sau đó rớt xuống đất.
Tạ Khánh nhìn chiếc thìa xém chút nữa đánh vào hắn rơi trên mặt đất, kẻ nghiêm túc uống rượu đối lưng bọn hắn – Dương Giản nói: “Đừng để người vô tội gặp hoạ.” Sau đó quay đầu hỏi Vương Cẩm Trình, “Là chó nhà ai mà dũng cảm thế?”
Vương Cẩm Trình trả lời: “Nhà tôi.”
Lần này đổi thành dĩa ăn.
Tạ Khánh thở dài: “Chuyển lời đến chó nhà cậu một câu, cắn cái gì không cắn, sao lại đi cắn Dương Giản, cẩn thận gãy hết răng.”
Một con dao bay tới.
Tạ Khánh vỗ vỗ vai Vương Cẩm Trình: “Cậu tự thu xếp ổn thoả, vì bảo toàn tính mạng, tớ rút lui trước. Ai da, hôm nay ngay cả chuyện cười cũng không kịp kể.”
Tạ Khánh đi rồi, Vương Cẩm Trình cùng Dương Giản đưa lưng đối nhau.
Dương Giản uống rượu, Vương Cẩm Trình lấy ra một điếu thuốc, châm lửa.
Vương Cẩm Trình không tìm Dương Giản nói chuyện, chính là yên lặng ở sau lưng hắn hút thuốc. Dương Giản trong lòng có chút bứt rứt, đứng lên, lúc này mới nghe thấy Vương Cẩm Trình hỏi một câu: “Muốn đi sao?”
Dương Giản xoay người lại, hỏi: “Cậu rốt cuộc muốn làm gì?”
Vương Cẩm Trình cũng chuyển qua, một viền mắt mang vòng máu ứ đọng có điểm buồn cười: “Tôi muốn làm gì ư? Ngày hôm qua không phải tôi đã nói rồi sao?”
Dương Giản nheo mắt, dịu dàng cười: “Hả? Vương Cẩm Trình, cậu lầm sao, vì sao tôi phải cần cậu an ủi?”
Vương Cẩm Trình cũng cười: “A? Cậu không cần hả? Dù gì cậu cũng phải đi tìm người thôi, từ khi biết Vương Thủ Ninh tới nay, bên cạnh cậu không trống vắng sao?”
Vương Cẩm Trình kéo tay Dương Giản, dùng ngón tay ma xát khe hở trên tay hắn, động tác có chút tình sắc: “Một khi đã như vậy, chúng ta đều ham một chút thuận lợi thì thế nào?”
Dương Giản hã thấp ánh mắt nhìn tay mình, nói: “Thuận lợi? Tôi không thích cùng bạn bè ở chung một chỗ.”
“Thỏ không ăn cỏ gần hang? Dương Giản, cậu là người có nguyên tắc như vậy sao?”
Dương Giản còn nói: “Vương Cẩm Trình, chúng ta đều rất quen thuộc lẫn nhau.” Hắn nâng tay kia lên, đặt vào môi của mình, cười đến rất ma quái, “Hôn cậu giống như tôi tự hôn mình, có hứng thú gì sao?”
Tay Vương Cẩm Trình cũng lần theo tay kia của gã, nắm chặt, thuận thế kéo hắn uống, cắn lấy môi hắn.
Dương Giản muốn tránh gã ra, kết quả bị tay gắt gao nắm giữ.
Một lát sau, Vương Cẩm Trình lui lại, liếm liếm môi: “Còn cảm thấy giống tự mình làm mình không?”
Trong mắt Dương Giản dâng lên sắc lửa, nhưng vẫn cười, đáp: “Cậu muốn mắt kia cũng thành màu đen sao? Dễ dàng gom được một đôi biến thành gấu trúc.”
Vương Cẩm Trình buông hắn ra lắc đầu: “Hôm qua là tôi nhường.”
Ngày hôm qua chính gã cũng có chút kích động, cho nên nhất thời thất thủ, thành ra bị đánh trúng một đấm, hôm nay cũng không thể tiếp tục như vậy.
“Vương Cẩm Trình, cậu muốn theo tôi lên giường, cũng không nhìn lại điều kiện của mình sao?”
“Nực cười. Tôi có gì không tốt? Còn hơn cái gà luộc như cậu trên giường, tôi thế nào cũng coi như một con vịt muối; thân thể tôi rất khỏe mạnh, không có bệnh tật, cậu không cần lo lắng. Hơn nữa. . .”
Vương Cẩm Trình cười: “Tất cả đều là người lớn hết rồi, với ai không là chơi?”
Dương Giản đột nhiên đẩy gã ra, vuốt cổ tay, lạnh lùng nói: “Vương Cẩm Trình, nói đùa cũng phải có mức độ. Cậu không phải loại người nói câu này.”
Vương Cẩm Trình nhìn gã, cầm điếu thuốc, bỏ khỏi miệng: “Hả? Vậy cậu nói thì sẽ tốt hơn sao?” Đột nhiên động tác gã dừng lại, cổ quái mà quan sát Dương Giản, “Cậu không phải cho rằng tôi đối với cậu. . .”
Hắn phá lên cười: “Cậu suy nghĩ nhiều quá. Cậu là ai, tôi còn không rõ sao? Tôi tại sao lại không tự trọng, đụng đến nòng súng của cậu.”
Gã gẩy gẩy tàn thuốc, nói: “Thật sự không lo lắng chút nào sao?”
Dương Giản nhìn lại gã ánh mắt ẩn chứa điều khó hiểu, Vương Cẩm Trình hút thuốc ngay trước cái nhìn soi mói của hắn.
Một lát sau, Dương Giản xoay người, không nói tiếng nào rời đi.
Vương Cẩm Trình vẫn hút thuốc, có người đi đến bên cạnh gã, cười giễu cợt: “Đánh ngược cũng không tác dụng hả.”
Vương Cẩm Trình cũng cười đáp: “Đúng vậy.”
Muốn lên giường của hắn cứ khó khăn như vậy, muốn tâm của hắn đã khó càng thêm khó.
Vừa rồi chính là bị người kia trông thấy, tay đang hút thuốc đã muốn run rẩy.
Vương Cẩm Trình ngồi lại, rồi đứng dậy, ngậm thuốc, chậm rãi ra khỏi quán bar.
Vương Cẩm Trình thấy bóng dáng người kia dưới tán cây thì dường như muốn thở dài.
Tại sao mỗi lần đều là lúc gã muốn từ bỏ cho xuất hiện thì bước ngoặt lại xuất hiện. Con người không cần dùng đến cách gây sức ép như vậy.
Nhưng khi người kia cau mày chỉ chỉ điếu thuốc trong tay gã, gã vẫn là tìm nơi dập thuốc, ném đi.
Sau đó người kia nở nụ cười, lại là cái kiểu cười có thể hạ gục gã.
Vương Cẩm Trình chậm rãi đi tới, kết quả là cổ bị ôm lấy.
Đây là lần hôn thứ ba của bọn họ trong suốt mười lăm năm quen biết đến nay.
Lần này, là Dương Giản chủ động.
Hôm nay, khóa luận của nhóm Vương Cẩm Trình sẽ bắt đầu họp.
Vương Cẩm Trình híp mắt, nghe học trò báo cáo. Vương Cẩm Trình vừa nhìn thấy sinh viên lần trước đã muốn cười, nhưng báo cáo của cậu ta làm không sai.
Ngoại trừ một sinh viên ngủ gà ngủ gật bị Vương Cẩm Trình tặng thẻ vàng ra ngoài, nhóm lần này coi như tính là thành công.
Vương Cẩm Trình đưa học trò một ít tiền, để bọn họ mua hoa quả liên hoan.
Giáo viên trong tổ nhìn, rồi cười hỏi: “Tâm tình không tệ nha? Có bạn gái à?”
Các người gặp gay có bạn gái rồi sao?
Vương Cẩm Trình rất muốn dùng những lời này đáp lại bọn họ, nhưng gã không làm vậy.
Vì thế gã nói: “Tôi luôn có bạn gái mà.”
Mọi người “Oa” một tiếng.
Vương Cẩm Trình cười, lộ ra một miệng răng: “Tên của nàng là ‘Hoá học’ .”
Mọi người “Hả” một tiếng.
Vương Cẩm Trình cười ý vị.
Gã sờ sờ yết hầu, lại muốn hút thuốc.
Không biết đã thành thói quen từ lúc nào, tâm tình buồn bực hoặc là lúc chịu áp lực quá lớn lại muốn hút thuốc.
Gã đứng dậy hướng mọi người trong văn phòng cười cười: “Tôi ra ngoài hút điếu thuốc.”
Vương Cẩm Trình đứng trong hoa viên, hút thuốc đầu độc cỏ cây. Đang suy nghĩ vài chuyện, thì di động vang lên.
Vương Cẩm Trình dập tắt điếu thuốc, hắng giọng một cái, nhận điện thoại.
“A lô.”
“Để tôi đến đón cậu đi, sau đó chúng ta đi ăn cơm, buổi tối về nhà tôi.”
“Được, chờ tôi tan ca rồi đi.”
“Uh.”
Vương Cẩm Trình cúp điện thoại di động, do dự một hồi, vẫn chưa đi, châm một điếu thuốc khác, tiếp tục hút.
000
Khi Dương Giản lái xe đến, Vương Cẩm Trình đang đứng trước khoa Hóa trò chuyện với người khác.
Gã mặc sơ mi trắng bên trong, quần âu sẫm màu, chân đi một đôi giầy đá bóng.
Gã cười nói, vừa nói, vừa vỗ vỗ vai đối phương.
Dương Giản ở phía xa quan sát, mới xuống xe, Vương Cẩm Trình trông thấy hắn, phất phất tay với người kia, liền đi tới hướng Dương Giản.
“Này, Dương Giản, hôm nay cậu vẫn gọn gàng xinh đẹp như vậy.”
“Dùng sai từ rồi.”
“Cậu không thể nặng nề trách móc một kẻ học khoa học tự nhiên.”
“Chẳng lẽ học khoa học tự nhiên không được học văn sao? Cậu hẳn là nên về chỗ giáo viên tiểu học của cậu mà chịu đòn nhận tội.”
“Được lắm được lắm, không cần đứng trước viện hoá đàm luận ngữ văn, mấy bức tranh của các nhà hóa học trong khoa đều khóc cả rồi.”
“Cậu lại ở đây dùng mấy nhà hóa học để trốn tránh vấn đề.”
Vương Cẩm Trình rốt cục đầu hàng: “Tôi thua, tôi thừa nhận ngữ văn tôi không tốt, chúng ta không cần lằng nhằng nữa, được không?”
Dương Giản đẩy đẩy gọng kính, rốt cục nói: “Vậy lên xe đi.”
Vương Cẩm Trình ngồi xuống ghế phụ lái, hỏi Dương Giản: “Đi đâu ăn đây?”
Dương Giản hỏi lại: “Cậu có cái gì đặc biệt muốn ăn sao?”
Vương Cẩm Trình cười cười.
Dương Giản nhìn gã một cái: “Có ý gì đây?”
Vương Cẩm Trình đột nhiên dựa tới, ngả vào bên tai Dương Giản, thấp giọng đáp: “Tôi muốn ăn cậu.”
Dương Giản nhướng mày, nhất ga, đột nhiên khởi động ô tô.
“Này này, trong sân trường giới hạn tốc độ!”
000
Cơm nước xong, Dương Giản mang theo Vương Cẩm Trình lái xe về nhà.
Vương Cẩm Trình mở hết cửa sổ xe, đón gió thổi, híp mắt, nhẹ nhàng ngân nga hát.
“Tâm tình tốt lắm hả?” Dương Giản vừa lái xe vừa hỏi.
Vương Cẩm Trình xoay đầu lại, cười nói: “Ừ, chẳng lẽ cậu không vậy sao?”
Dương Giản cũng cười: “Đúng vậy.”
Vương Cẩm Trình thấy hắn không nói thêm câu nào, quay đầu đi, trông ra ngoài cửa xe, tiếp tục hát khe khẽ.
Vương Cẩm Trình nhắm mắt lại, kỳ thật gió tạt vào mặt có chút đau.
Dương Giản đánh xe vào ga ra, đột nhiên bảo: “Thực không thể nào tưởng tượng được, tôi muốn cùng người bạn tốt quen biết mười lăm năm ở trên giường.”
Vương Cẩm Trình hỏi: “Cậu hối hận hả?” Nói xong, gã kéo vai Dương Giản, nhìn thẳng vào hắn, “Tôi giúp cậu tìm lý do nhé. Cô đơn? Trống vắng? Hay là muốn mới mẻ?”
“Đủ rồi.” Dương Giản hạ tầm mắt, “Vương Cẩm Trình, tôi đột nhiên không quen cậu.”
Vương Cẩm Trình buông hắn ra, chỉ cười.
Nếu vẫn là Vương Cẩm Trình bình thường, cậu sẽ liếc mắt thêm một cái sao?
Vương Cẩm Trình đem những lời này nuốt vào trong bụng, chỉ nói là: “Cậu cũng thật phiền toái, rốt cuộc như thế nào? Không muốn coi như xong.”
Dương Giản mở cửa xe, rồi bảo: “Lên tầng đi.”
Vương Cẩm Trình cùng Dương Giản dựa vào trong thang máy, cũng thấy được tình cảnh như thế này rất kỳ quái. Gã đột nhiên bật cười.
Dương Giản đưa mắt liếc gã một cái, rốt cục cũng cười.
Dương Giản mở cửa, không bật đèn, tháo kính, liền kéo Vương Cẩm Trình tựa vào tường rồi hôn lên.
Lúc này đây nụ hôn không hề vội vàng. Vương Cẩm Trình có thể cảm nhận sâu sắc một chút hương vị của Dương Giản
Đột nhiên có điểm cảm động.
Hóa ra đứng hôn Dương Giản so với trong tưởng tượng thì cũng hoàn hảo như thế.
Càng về sau, hai người hôn nhau có chút hơi quá mức. Dương Giản rút lui trước, thở hổn hển, cúi đầu nói: “Vào trong phòng.”
Vương Cẩm Trình cười và theo hắn đi vào phòng ngủ. Đôi mắt đã có thể thích ứng bóng tối, thành phố này kỳ thật ban đêm cũng sáng ngời. Ánh đèn từ cửa sổ hắt vào khuôn mặt của Dương Giản, trong bóng mờ có thể thấy rõ hình dáng của hắn.
Vương Cẩm Trình đưa tay sờ sờ mặt hắn, kéo hắn qua, áp vào trán hắn, thở dài.
Dương Giản hỏi: “Làm sao vậy?”
Vương Cẩm Trình chỉ nhẹ nhàng hôn hắn, rất dịu dàng. Thế nhưng trong chuyện này dịu dàng kia không biết hắn có cảm nhận được không.
Quần áo trong lúc hôn đã được cởi ra, làn da lộ ra có chút lành lạnh, nhưng khi ôm nhau, lại cảm thấy ấm áp.
Khi Vương Cẩm Trình siết chặt Dương Giản, Dương Giản nhướn mày, hỏi: “Cậu đang chiếm phần trên sao?”
Vương Cẩm Trình hôn môi lông mày của hắn, động tác nhíu mày vừa rồi thật sự là gợi cảm.
“Tôi sẽ nhẹ nhàng.”
“Vương Cẩm Trình, có đôi khi làm tình không cần nhẹ nhàng.”
Nhưng gã làm sao có thể đối với hắn mà không nhẹ nhàng đây.
Biết hắn đối với sự dịu dàng như vậy không có chút khêu gợi, cái hắn cần chính là sự kích thích.
Những vẫn không kìm được.
Kìm không được dịu dàng hôn hắn, dựa vào tưởng tượng trong lòng gã nghĩ như vậy, phải thật cẩn thận sợ làm đau hắn.
Ai bảo gã yêu.
Động tác Vương Cẩm Trình gần như thành kính, gã ôm chặt eo Dương Giản, hơi hơi nâng lên, rồi trượt xuống.
Dương Giản ngẩng đầu, và nhắm mắt lại.
000
Nửa đêm Dương Giản tỉnh lại, bên người không có ai.
Hắn bước xuống giường, di chuyển một vòng trong phòng, mới phát hiện gã đang ở ngoài ban công.
Một tay gã chống hông, động tác tay kia thì rõ ràng đang hút thuốc lá. Đã quá nửa đêm, gã không khoác áo vào, còn quần thì mặc hững hờ nguy hiểm tại hông, lưng cùng cơ thể gã phập phồng theo động tác hút thuốc.
Trước người gã thấp thoáng ánh đèn khuya, gã đứng ở ban công, khiến Dương Giản có cảm giác gã đang đỡ cả bầu trời đêm.
Cảm giác gần đây Vương Cẩm Trình hút thuốc càng ngày càng nhiều, Dương Giản lại gần, giật điếu thuốc khỏi môi gã, dụi tắt trên thành ban công.
Vương Cẩm Trình mỉm cười nhìn hắn, ánh mắt trong suốt lại sáng ngời.
“Tại sao không ngủ được?” Dương Giản hỏi.
Vương Cẩm Trình cười đáp: “Quá kích động, ngủ không được.”
Dương Giản hừ một tiếng: “Kích động? Cũng chẳng phải mao đầu tiểu tử.” Dương Giản nhìn ngắm nửa thân trên của gã không hề có áo, “Kỹ thuật của cậu tương đối tốt.”
Vương Cẩm Trình cười to: “Có thể khiến cậu vui vẻ thật sự là quá tốt, tôi còn sợ cậu yêu cầu quá cao, không thể thỏa mãn được cậu cơ đấy.”
“Mấy lời này không cần lớn tiếng nói ra như vậy.”
“Cậu xấu hổ sao?”
“Là tôi sợ cậu làm phiền quần chúng thôi.”
Vương Cẩm Trình một tay ôm lấy Dương Giản, Dương Giản bắt lấy bờ vai gã, có điểm hờn giận: “Cậu làm gì thế?”
Vương Cẩm Trình cười hì hì mà bảo với hắn: “Cậu không biết đạo lý xuân tiêu một khắc đáng ngàn vàng sao?”
“Xuân cái . . .”
Nói còn chưa nói xong, đã bị một miệng khác nuốt vào.
“Buông tôi ra.”
“Dương Giản. . . Tôi không muốn rời giường.”
“Chuyện cậu không muốn dậy chả liên quan đến tôi, nhưng trước tiên cậu bỏ tôi ra đã.”
“Không muốn buông thì làm sao bây giờ?”
“Vậy chém đứt tay cậu thì thế nào?”
Vương Cẩm Trình nở nụ cười, thanh âm có chút khàn khàn dày đặc. Gã rốt cục cũng buông Dương Giản, phóng thích hắn khỏi lòng gã.
Dương Giản trừng mắt liếc gã một cái, rời giường mặc quần áo.
Vương Cẩm Trình nằm ở trên giường ngắm mỹ nam mặc đồ.
Dương Giản thay quần áo tử tế, đến phòng tắm rửa mặt. Một lát sau, Vương Cẩm Trình đi theo chạm qua hắn, Dương Giản trừng mắt nhìn gã, trông gã như đang ở nhà dùng kem đánh răng với bọt cạo râu.
“Dùng thì phải trả tiền.” Dương Giản quay đầu đi.
Vương Cẩm Trình một bên cạo râu, một bên hàm hàm hồ hồ nói: “Đừng nhỏ mọn như vậy chứ, hôm qua cậu sử dụng cơ thể tôi, tôi cũng chưa tìm cậu đòi tiền.”
Dương Giản nhìn khi hắn trượt một đường cạo râu từ xuống cằm, bảo: “Tôi thật sự muốn đẩy cậu xuống.”
“Đừng.” Vương Cẩm Trình vội vàng dao cạo râu.
Dương Giản cười cười, ném cho gã lọ nước rửa mặt.
Vương Cẩm Trình chỉ mặc lại bộ quần áo ngày hôm qua , Dương Giản muốn đưa gã về trường, nhưng bị gã từ chối.
“Vì sao cậu vẫn không mua xe?”
Vương Cẩm Trình đáp: “Bình thường tôi đều ở trường, không cần dùng xe. Hơn nữa ——” giọng điệu của gã tản mát, thấp thoáng hoài niệm, “Ở trong trường chậm rãi tản bộ cũng rất tốt.”
Dương Giản nhíu mày: “Là sao? Có kỉ niệm đẹp gì à?”
“Đúng vậy, thầy hướng dẫn của tôi từng nói cho tôi biết, sau khi ăn xong chạy bộ trăm bước, sống đến chín mươi chín tuổi.”
“Cậu là một tên nhóc rất nghe lời”
“Giờ cậu mới biết sao.”
Vương Cẩm Trình cùng Dương Giản xuống lầu, khi muốn nói câu tạm biệt, Vương Cẩm Trình nhìn Dương Giản, hỏi: “Mọi thứ vẫn không thay đổi nhỉ?”
Dương Giản hỏi lại: “Cậu muốn thay đổi cái gì?”
Vương Cẩm Trình lắc đầu, vẫn chỉ có cười.
Dương Giản tung chìa khóa trong tay, xoay người rời đi.
Vương Cẩm Trình rất chậm rãi lui lại mấy bước, cũng quay người rời đi.
Kỳ thật, có nhiều thứ đã thay đổi rồi, cho dù hắn không thừa nhận.
Vương Cẩm Trình đột nhiên có xu hướng ép buộc trong lòng, đã đến bước này, tiếp tục khiến hắn không thể buông ra.
Tâm tình đột nhiên thoải mái hơn, phảng phất sáng tỏ thông suốt.
Đời người vẫn còn rất dài, tuy rằng một người cũng có thể tự đi qua, nhưng nếu có Dương Giản làm bạn thì tốt hơn.
Chỉ là ngẫm lại cảnh tượng kia đã cảm thấy rất mĩ mãn.
Vương Cẩm Trình cúi đầu mỉm cười.
000
Vương Thủ Ninh quay lại.
Vẫn là Dương Giản mời, để Vương Thủ Ninh xuất hiện ngày tụ họp thứ sáu, tất cả mọi người đều nhẹ nhàng thở ra.
Lúc vừa bắt đầu Vương Thủ Ninh còn có chút ngại ngùng, nhưng sau lại lập tức hòa nhập. Dù sao trên đời này có mấy người có đỡ được chuyện cười nhạt nhẽo của Tạ Khánh?
Ngay cả Nghiêm Tích bình thường với cái gì đều phải xoi xét ba phần, cũng khó có được sắc mặt hòa dịu, chịu tranh cãi cùng Tạ Khánh.
Kỳ thật tất cả mọi người đều thật vui vẻ.
Vương Cẩm Trình quan sát sắc mặt Dương Giản, quả nhiên vẫn hoàn mỹ không có khe hở. Thế nhưng không biết trong lòng hắn suy nghĩ cái gì.
Dương Giản trong bụng có chín con đường, muốn làm rõ rốt cuộc là đường về đâu, ngay cả loại sinh vật giun đũa này cũng hiểu rằng chuyện đó rất khó.
Náo loạn một hồi, đám người liền chuyển sang phòng chơi mạt chược.
Thừa ra hai người, mọi người luân phiên thay nhau.
Vương Cẩm Trình nhân cơ hội ra ngoài hút thuốc.
Đang hút thuốc, An Đạt vỗ vỗ vai gã.
Vương Cẩm Trình vừa trông thấy cậu ta, lập tức trắng mặt: “Cậu ném Tạ Khánh một mình ở chỗ ấy sao?”
An Đạt thờ ơ: “Không sao đâu.”
“Cảm thấy không có chuyện gì chỉ có mình cậu thôi. . .”
An Đạt đổi đề tài: “Cẩm Trình, cậu vẫn tự mình cuộn lại.”
Vương Cẩm Trình cười cười: “Tớ tự thu mình vào đâu phải chuyện ngày một ngày hai.”
Thế nhưng An Đạt chỉ nhìn gã: “Tôi không yên tâm.”
Vương Cẩm Trình vẫn cười: “Lo lắng cho tớ hả? An Đạt, cậu còn không biết tớ sao?”
An Đạt nét mặt giữ nguyên không chút thay đổi: “Chính là biết thì mới lo lắng. Cẩm Trình, tình yêu không phải trò chơi trí tuệ.”
Vương Cẩm Trình gẩy gẩy điếu thuốc trong tay, nói: “Tớ luôn có chừng mực.”
An Đạt biết nhiều lời vô ích, liền trở vào ngăn cản Tạ Khánh một thân muốn làm điên toàn bộ đám bạn.
Vương Cẩm Trình trông theo bóng lưng cậu ta, không khỏi có chút cảm thán.
Dương Giản từng nói qua, Vương Cẩm Trình là người hiểu rõ hắn nhất. Tuy nhiên người hiểu rõ Vương Cẩm Trình nhất không phải Dương Giản.
Ngay cả An Đạt và Tạ Khánh so với Dương Giản đều hiểu rõ hơn.
Trong chuyện này, Vương Cẩm Trình cũng có sai lầm của mình.
000
An Đạt đi vào dãy ghế, Dương Giản hỏi: “Vương Cẩm Trình còn ở bên ngoài ư?”
“Uh, còn đang hút thuốc.” An Đạt đáp.
Dương Giản nhíu mày: “Cậu ta đã hút nhiều lắm, không muốn sống nữa rồi.”
“Cậu ra bảo cậu ấy cai thuốc, cậu ấy nhất định sẽ nghe lời cậu.” An Đạt thản nhiên nói.
Tất cả mọi người sửng sốt.
Bầu không khí ngưng đọng, thực xấu hổ.
“Nói đến giới yên, tớ có chuyện. . .”
Nghiêm Tích liếc mắt đảo qua một cái sắc bén, miễn cưỡng che lại hai chữ “Chuyện cười” ở miệng Tạ Khánh.
Vương Thủ Ninh gượng cười: “Dương Giản anh ra tìm Vương Cẩm Trình gọi vào đi, đến phiên anh ấy.”
Dương Giản đứng dậy, nhưng thật ra vẻ mặt vân đạm phong khinh.
Sau khi Dương Giản ra ngoài, Vương Thủ Ninh nhìn hai bên một chút, nhịn không được đành hỏi: “Các cậu cũng biết Vương Cẩm Trình thích Dương Giản?”
Tạ Khánh gõ gõ cậu: “Đồ ngốc.”
Vương Thủ Ninh lại hỏi: “Dương Giản cũng biết sao?”
Tạ Khánh lại gõ thêm một chút: “Cậu cứ nói đi? Ngay cả cậu cũng biết.”
Vương Thủ Ninh nghẹn không nói nên chuyện.
“Tốt lắm tốt lắm, lặng lẽ như vậy làm gì chứ? Mau lên! Tớ đặt cho Vương Cẩm Trình.” Tạ Khánh sờ sờ cằm.
“Tôi cá là Dương Giản tiếp tục vô tâm vô phế.” Nghiêm Tích liếc mắt.
Vương Thủ Ninh khó xử nói: “Đương nhiên tôi hi vọng nhìn thấy bọn họ cùng một chỗ. . .”
“Được, coi như cậu về phía Vương Cẩm Trình. Tiểu Đạt Đạt, còn cậu?”
Ba người kia nhìn về phía An Đạt, An Đạt vẫn không có diễn cảm gì, trả lời: “Vương Cẩm Trình.”
“Vì sao mấy người đều cảm thấy Vương Cẩm Trình có thể thu phục Dương Giản hả? Nếu cậu ta có thể thu phục thì đã thu phục từ lâu, cần gì chờ đến bây giờ?” Nghiêm Tích dùng móng tay vừa lau hết sơn gõ gõ trên bàn.
“Khà khà.”
“Hừ.”
Tạ Khánh cười âm trầm và An Đạt hừ khinh thường cùng một lúc.
Nghiêm Tích nhìn bọn họ chằm chằm, vội vàng hỏi: “Hai cậu muốn làm gì. . .”
Tạ Khánh lắc lắc ngón tay, đáp: “Chúng ta tiếp tục xem kịch đi.”
000
Dương Giản đi đến bên cạnh Vương Cẩm Trình, trông thấy điếu thuốc trên tay gã, mở đầu một câu: “Cai thuốc đi.”
Vương Cẩm Trình ngẩn người, dụi tắt điếu thuốc, nhưng chỉ cười, không đáp lại.
Dương Giản cũng không tiếp tục dồn ép gã, chỉ hỏi rằng: “Sao lại không vào trong?”
Vương Cẩm Trình lập tức xoay người: “Được, tôi đây vào ngay.”
Dương Giản giữ chặt gã một phen: “Tôi có nói muốn cậu đi vào sao?”
Vương Cẩm Trình biết phục thiện: “Tôi đây sẽ không đi.”
“Nhưng tôi cũng không nói không muốn cậu vào trong.”
Vương Cẩm Trình đột nhiên ôm chặt eo Dương Giản, vùi đầu vào bên vai hắn, trượt dần xuống, cắn lỗ tai của hắn rồi hỏi: “Rốt cuộc có muốn tôi đi vào hay không?”
Dương Giản cười một tiếng, kéo đầu gã, nâng cổ gã lên, rồi hôn tới.
Hai người mỉm cười vẫn tiếp tục hôn, miệng lưỡi quấn vào nhau.
Vừa hôn xong, Dương Giản dùng ngón cái miết qua môi Vương Cẩm Trình, nói: “Tôi hình như rất thích cơ thể cậu.”
Vương Cẩm Trình cắn ngón tay của hắn, hàm hồ đáp: “Tôi còn tưởng rằng chỉ có một mình tôi chờ mong lần tiếp theo.”
Dương Giản cười bảo: “Vậy chúng ta đi thôi.”
Vương Cẩm Trình nhả ngón tay hắn ra rồi hỏi: “Vậy bọn họ thì sao?”
Dương Giản ngậm chặt ngón cái vừa vuốt ve môi gã, nháy mắt trái: “Để ý gì bọn họ.”
Vương Cẩm Trình đối Dương Giản hóa yêu ma, hoàn toàn không có sức chống cự.
“Tôi Vương Cẩm Trình đây, mỗi lần nghe tiếng trả lời tự động của cậu thật muốn đánh người. Đây là lần thứ mấy điện thoại di động của cậu gọi không được rồi?”
Dương Giản dang rộng tay chân, nằm ở trên giường, mở to mắt, nhìn lên trần nhà.
Không hề cử động.
“Tôi biết cậu đang ở nhà.”
Dương Giản vươn tay, che khuất hai mắt, cười mà không một tiếng động.
Ai để ý cậu chứ.
Khi Dương Giản mơ mơ màng màng mau ngủ, mơ hồ nghe được thanh âm gì đó, nhưng lười nhúc nhích.
Thanh âm từ cửa tràn đến giường hắn, sau đó bốn phía lại yên ắng, nhưng mà luồng khí thế kia thật sự làm cho không một ai có thể bình tĩnh ngủ tiếp được, Dương Giản mở mắt ra, trông thấy Vương Cẩm Trình chống nạnh đứng.
Tóc của gã có chút rối, cà- vạt bị kéo ở trên cổ, ống tay áo cũng xắn đến khuỷu tay, áo khoác cũng vắt lên vai.
Miệng vẫn là ngậm điếu thuốc.
Dương Giản nằm trên giường, giọng nói còn mang theo chút khàn khàn buồn ngủ: “Vương Cẩm Trình tôi cảnh cáo cậu, đừng có hút thuốc trước mặt tôi.”
Vương Cẩm Trình nheo mắt: “Tính tình lớn như vậy? Tìm cậu cả buổi, vì sao ở nhà mà không trả lời? Khi tôi đến có thể phát hiện cậu ngay cả cửa cũng chưa khóa.”
Dương Giản quét mắt nhìn gã một cái: “Vậy lúc cậu đi ra ngoài thì nhớ rõ giúp tôi đóng kỹ cửa lại.”
Bình tĩnh, Vương Cẩm Trình hít sâu một hơi: “Cậu đi tìm Vương Thủ Ninh sao? Người trước phóng khoáng, giả bộ rộng lượng cái gì.”
Dương Giản xoay người lại: “Tôi muốn thế nào đấy là việc của tôi, từ khi nào cậu thành mẹ tôi vậy.”
Vương Cẩm Trình trầm mặc.
Dương Giản không nghe thấy động tĩnh gì phía sau, nhắm mắt lại.
Vương Cẩm Trình động rồi động, Dương Giản cho là gã phải đi, có cảm giác một cơ thể áp sát đến, hắn kinh ngạc mở to mắt, quay đầu đối diện với tầm mắt Vương Cẩm Trình
Vương Cẩm Trình nâng cằm của hắn, nhìn hắn thật sâu, nói: “Thất tình rất đau lòng sao? Tôi tới an ủi cậu thế nào đây?”
“Lại bắt đầu đùa gì thế. . .”
Dương Giản còn chưa nói xong, môi đã bị khóa lại.
000
Dương Giản uống một ngụm rượu, sau đó nặng nề đập cái ly xuống quầy bar.
“Sao lại thế này? Cậu ấy uống hết một chai sao? Tại sao sắc mặt lại tối thế kia?” Tạ Khánh chọc chọc Vương Cẩm Trình, “Còn cậu nữa lại có chuyện gì xảy ra? Muốn tớ giúp cậu đem viền mắt người kia thâm lại không?”
Vương Cẩm Trình mang theo một bên mắt thâm tím, bình tĩnh đáp: “Không cần, tôi thấy bây giờ trông rất được. Còn như Dương Giản, ngày hôm qua bị chó cắn, cậu ấy đang khó ở.”
Lời của gã âm còn chưa bật ra, một vật thể không rõ liền bay qua sát tai, hất tóc gã lên, sau đó rớt xuống đất.
Tạ Khánh nhìn chiếc thìa xém chút nữa đánh vào hắn rơi trên mặt đất, kẻ nghiêm túc uống rượu đối lưng bọn hắn – Dương Giản nói: “Đừng để người vô tội gặp hoạ.” Sau đó quay đầu hỏi Vương Cẩm Trình, “Là chó nhà ai mà dũng cảm thế?”
Vương Cẩm Trình trả lời: “Nhà tôi.”
Lần này đổi thành dĩa ăn.
Tạ Khánh thở dài: “Chuyển lời đến chó nhà cậu một câu, cắn cái gì không cắn, sao lại đi cắn Dương Giản, cẩn thận gãy hết răng.”
Một con dao bay tới.
Tạ Khánh vỗ vỗ vai Vương Cẩm Trình: “Cậu tự thu xếp ổn thoả, vì bảo toàn tính mạng, tớ rút lui trước. Ai da, hôm nay ngay cả chuyện cười cũng không kịp kể.”
Tạ Khánh đi rồi, Vương Cẩm Trình cùng Dương Giản đưa lưng đối nhau.
Dương Giản uống rượu, Vương Cẩm Trình lấy ra một điếu thuốc, châm lửa.
Vương Cẩm Trình không tìm Dương Giản nói chuyện, chính là yên lặng ở sau lưng hắn hút thuốc. Dương Giản trong lòng có chút bứt rứt, đứng lên, lúc này mới nghe thấy Vương Cẩm Trình hỏi một câu: “Muốn đi sao?”
Dương Giản xoay người lại, hỏi: “Cậu rốt cuộc muốn làm gì?”
Vương Cẩm Trình cũng chuyển qua, một viền mắt mang vòng máu ứ đọng có điểm buồn cười: “Tôi muốn làm gì ư? Ngày hôm qua không phải tôi đã nói rồi sao?”
Dương Giản nheo mắt, dịu dàng cười: “Hả? Vương Cẩm Trình, cậu lầm sao, vì sao tôi phải cần cậu an ủi?”
Vương Cẩm Trình cũng cười: “A? Cậu không cần hả? Dù gì cậu cũng phải đi tìm người thôi, từ khi biết Vương Thủ Ninh tới nay, bên cạnh cậu không trống vắng sao?”
Vương Cẩm Trình kéo tay Dương Giản, dùng ngón tay ma xát khe hở trên tay hắn, động tác có chút tình sắc: “Một khi đã như vậy, chúng ta đều ham một chút thuận lợi thì thế nào?”
Dương Giản hã thấp ánh mắt nhìn tay mình, nói: “Thuận lợi? Tôi không thích cùng bạn bè ở chung một chỗ.”
“Thỏ không ăn cỏ gần hang? Dương Giản, cậu là người có nguyên tắc như vậy sao?”
Dương Giản còn nói: “Vương Cẩm Trình, chúng ta đều rất quen thuộc lẫn nhau.” Hắn nâng tay kia lên, đặt vào môi của mình, cười đến rất ma quái, “Hôn cậu giống như tôi tự hôn mình, có hứng thú gì sao?”
Tay Vương Cẩm Trình cũng lần theo tay kia của gã, nắm chặt, thuận thế kéo hắn uống, cắn lấy môi hắn.
Dương Giản muốn tránh gã ra, kết quả bị tay gắt gao nắm giữ.
Một lát sau, Vương Cẩm Trình lui lại, liếm liếm môi: “Còn cảm thấy giống tự mình làm mình không?”
Trong mắt Dương Giản dâng lên sắc lửa, nhưng vẫn cười, đáp: “Cậu muốn mắt kia cũng thành màu đen sao? Dễ dàng gom được một đôi biến thành gấu trúc.”
Vương Cẩm Trình buông hắn ra lắc đầu: “Hôm qua là tôi nhường.”
Ngày hôm qua chính gã cũng có chút kích động, cho nên nhất thời thất thủ, thành ra bị đánh trúng một đấm, hôm nay cũng không thể tiếp tục như vậy.
“Vương Cẩm Trình, cậu muốn theo tôi lên giường, cũng không nhìn lại điều kiện của mình sao?”
“Nực cười. Tôi có gì không tốt? Còn hơn cái gà luộc như cậu trên giường, tôi thế nào cũng coi như một con vịt muối; thân thể tôi rất khỏe mạnh, không có bệnh tật, cậu không cần lo lắng. Hơn nữa. . .”
Vương Cẩm Trình cười: “Tất cả đều là người lớn hết rồi, với ai không là chơi?”
Dương Giản đột nhiên đẩy gã ra, vuốt cổ tay, lạnh lùng nói: “Vương Cẩm Trình, nói đùa cũng phải có mức độ. Cậu không phải loại người nói câu này.”
Vương Cẩm Trình nhìn gã, cầm điếu thuốc, bỏ khỏi miệng: “Hả? Vậy cậu nói thì sẽ tốt hơn sao?” Đột nhiên động tác gã dừng lại, cổ quái mà quan sát Dương Giản, “Cậu không phải cho rằng tôi đối với cậu. . .”
Hắn phá lên cười: “Cậu suy nghĩ nhiều quá. Cậu là ai, tôi còn không rõ sao? Tôi tại sao lại không tự trọng, đụng đến nòng súng của cậu.”
Gã gẩy gẩy tàn thuốc, nói: “Thật sự không lo lắng chút nào sao?”
Dương Giản nhìn lại gã ánh mắt ẩn chứa điều khó hiểu, Vương Cẩm Trình hút thuốc ngay trước cái nhìn soi mói của hắn.
Một lát sau, Dương Giản xoay người, không nói tiếng nào rời đi.
Vương Cẩm Trình vẫn hút thuốc, có người đi đến bên cạnh gã, cười giễu cợt: “Đánh ngược cũng không tác dụng hả.”
Vương Cẩm Trình cũng cười đáp: “Đúng vậy.”
Muốn lên giường của hắn cứ khó khăn như vậy, muốn tâm của hắn đã khó càng thêm khó.
Vừa rồi chính là bị người kia trông thấy, tay đang hút thuốc đã muốn run rẩy.
Vương Cẩm Trình ngồi lại, rồi đứng dậy, ngậm thuốc, chậm rãi ra khỏi quán bar.
Vương Cẩm Trình thấy bóng dáng người kia dưới tán cây thì dường như muốn thở dài.
Tại sao mỗi lần đều là lúc gã muốn từ bỏ cho xuất hiện thì bước ngoặt lại xuất hiện. Con người không cần dùng đến cách gây sức ép như vậy.
Nhưng khi người kia cau mày chỉ chỉ điếu thuốc trong tay gã, gã vẫn là tìm nơi dập thuốc, ném đi.
Sau đó người kia nở nụ cười, lại là cái kiểu cười có thể hạ gục gã.
Vương Cẩm Trình chậm rãi đi tới, kết quả là cổ bị ôm lấy.
Đây là lần hôn thứ ba của bọn họ trong suốt mười lăm năm quen biết đến nay.
Lần này, là Dương Giản chủ động.
Hôm nay, khóa luận của nhóm Vương Cẩm Trình sẽ bắt đầu họp.
Vương Cẩm Trình híp mắt, nghe học trò báo cáo. Vương Cẩm Trình vừa nhìn thấy sinh viên lần trước đã muốn cười, nhưng báo cáo của cậu ta làm không sai.
Ngoại trừ một sinh viên ngủ gà ngủ gật bị Vương Cẩm Trình tặng thẻ vàng ra ngoài, nhóm lần này coi như tính là thành công.
Vương Cẩm Trình đưa học trò một ít tiền, để bọn họ mua hoa quả liên hoan.
Giáo viên trong tổ nhìn, rồi cười hỏi: “Tâm tình không tệ nha? Có bạn gái à?”
Các người gặp gay có bạn gái rồi sao?
Vương Cẩm Trình rất muốn dùng những lời này đáp lại bọn họ, nhưng gã không làm vậy.
Vì thế gã nói: “Tôi luôn có bạn gái mà.”
Mọi người “Oa” một tiếng.
Vương Cẩm Trình cười, lộ ra một miệng răng: “Tên của nàng là ‘Hoá học’ .”
Mọi người “Hả” một tiếng.
Vương Cẩm Trình cười ý vị.
Gã sờ sờ yết hầu, lại muốn hút thuốc.
Không biết đã thành thói quen từ lúc nào, tâm tình buồn bực hoặc là lúc chịu áp lực quá lớn lại muốn hút thuốc.
Gã đứng dậy hướng mọi người trong văn phòng cười cười: “Tôi ra ngoài hút điếu thuốc.”
Vương Cẩm Trình đứng trong hoa viên, hút thuốc đầu độc cỏ cây. Đang suy nghĩ vài chuyện, thì di động vang lên.
Vương Cẩm Trình dập tắt điếu thuốc, hắng giọng một cái, nhận điện thoại.
“A lô.”
“Để tôi đến đón cậu đi, sau đó chúng ta đi ăn cơm, buổi tối về nhà tôi.”
“Được, chờ tôi tan ca rồi đi.”
“Uh.”
Vương Cẩm Trình cúp điện thoại di động, do dự một hồi, vẫn chưa đi, châm một điếu thuốc khác, tiếp tục hút.
000
Khi Dương Giản lái xe đến, Vương Cẩm Trình đang đứng trước khoa Hóa trò chuyện với người khác.
Gã mặc sơ mi trắng bên trong, quần âu sẫm màu, chân đi một đôi giầy đá bóng.
Gã cười nói, vừa nói, vừa vỗ vỗ vai đối phương.
Dương Giản ở phía xa quan sát, mới xuống xe, Vương Cẩm Trình trông thấy hắn, phất phất tay với người kia, liền đi tới hướng Dương Giản.
“Này, Dương Giản, hôm nay cậu vẫn gọn gàng xinh đẹp như vậy.”
“Dùng sai từ rồi.”
“Cậu không thể nặng nề trách móc một kẻ học khoa học tự nhiên.”
“Chẳng lẽ học khoa học tự nhiên không được học văn sao? Cậu hẳn là nên về chỗ giáo viên tiểu học của cậu mà chịu đòn nhận tội.”
“Được lắm được lắm, không cần đứng trước viện hoá đàm luận ngữ văn, mấy bức tranh của các nhà hóa học trong khoa đều khóc cả rồi.”
“Cậu lại ở đây dùng mấy nhà hóa học để trốn tránh vấn đề.”
Vương Cẩm Trình rốt cục đầu hàng: “Tôi thua, tôi thừa nhận ngữ văn tôi không tốt, chúng ta không cần lằng nhằng nữa, được không?”
Dương Giản đẩy đẩy gọng kính, rốt cục nói: “Vậy lên xe đi.”
Vương Cẩm Trình ngồi xuống ghế phụ lái, hỏi Dương Giản: “Đi đâu ăn đây?”
Dương Giản hỏi lại: “Cậu có cái gì đặc biệt muốn ăn sao?”
Vương Cẩm Trình cười cười.
Dương Giản nhìn gã một cái: “Có ý gì đây?”
Vương Cẩm Trình đột nhiên dựa tới, ngả vào bên tai Dương Giản, thấp giọng đáp: “Tôi muốn ăn cậu.”
Dương Giản nhướng mày, nhất ga, đột nhiên khởi động ô tô.
“Này này, trong sân trường giới hạn tốc độ!”
000
Cơm nước xong, Dương Giản mang theo Vương Cẩm Trình lái xe về nhà.
Vương Cẩm Trình mở hết cửa sổ xe, đón gió thổi, híp mắt, nhẹ nhàng ngân nga hát.
“Tâm tình tốt lắm hả?” Dương Giản vừa lái xe vừa hỏi.
Vương Cẩm Trình xoay đầu lại, cười nói: “Ừ, chẳng lẽ cậu không vậy sao?”
Dương Giản cũng cười: “Đúng vậy.”
Vương Cẩm Trình thấy hắn không nói thêm câu nào, quay đầu đi, trông ra ngoài cửa xe, tiếp tục hát khe khẽ.
Vương Cẩm Trình nhắm mắt lại, kỳ thật gió tạt vào mặt có chút đau.
Dương Giản đánh xe vào ga ra, đột nhiên bảo: “Thực không thể nào tưởng tượng được, tôi muốn cùng người bạn tốt quen biết mười lăm năm ở trên giường.”
Vương Cẩm Trình hỏi: “Cậu hối hận hả?” Nói xong, gã kéo vai Dương Giản, nhìn thẳng vào hắn, “Tôi giúp cậu tìm lý do nhé. Cô đơn? Trống vắng? Hay là muốn mới mẻ?”
“Đủ rồi.” Dương Giản hạ tầm mắt, “Vương Cẩm Trình, tôi đột nhiên không quen cậu.”
Vương Cẩm Trình buông hắn ra, chỉ cười.
Nếu vẫn là Vương Cẩm Trình bình thường, cậu sẽ liếc mắt thêm một cái sao?
Vương Cẩm Trình đem những lời này nuốt vào trong bụng, chỉ nói là: “Cậu cũng thật phiền toái, rốt cuộc như thế nào? Không muốn coi như xong.”
Dương Giản mở cửa xe, rồi bảo: “Lên tầng đi.”
Vương Cẩm Trình cùng Dương Giản dựa vào trong thang máy, cũng thấy được tình cảnh như thế này rất kỳ quái. Gã đột nhiên bật cười.
Dương Giản đưa mắt liếc gã một cái, rốt cục cũng cười.
Dương Giản mở cửa, không bật đèn, tháo kính, liền kéo Vương Cẩm Trình tựa vào tường rồi hôn lên.
Lúc này đây nụ hôn không hề vội vàng. Vương Cẩm Trình có thể cảm nhận sâu sắc một chút hương vị của Dương Giản
Đột nhiên có điểm cảm động.
Hóa ra đứng hôn Dương Giản so với trong tưởng tượng thì cũng hoàn hảo như thế.
Càng về sau, hai người hôn nhau có chút hơi quá mức. Dương Giản rút lui trước, thở hổn hển, cúi đầu nói: “Vào trong phòng.”
Vương Cẩm Trình cười và theo hắn đi vào phòng ngủ. Đôi mắt đã có thể thích ứng bóng tối, thành phố này kỳ thật ban đêm cũng sáng ngời. Ánh đèn từ cửa sổ hắt vào khuôn mặt của Dương Giản, trong bóng mờ có thể thấy rõ hình dáng của hắn.
Vương Cẩm Trình đưa tay sờ sờ mặt hắn, kéo hắn qua, áp vào trán hắn, thở dài.
Dương Giản hỏi: “Làm sao vậy?”
Vương Cẩm Trình chỉ nhẹ nhàng hôn hắn, rất dịu dàng. Thế nhưng trong chuyện này dịu dàng kia không biết hắn có cảm nhận được không.
Quần áo trong lúc hôn đã được cởi ra, làn da lộ ra có chút lành lạnh, nhưng khi ôm nhau, lại cảm thấy ấm áp.
Khi Vương Cẩm Trình siết chặt Dương Giản, Dương Giản nhướn mày, hỏi: “Cậu đang chiếm phần trên sao?”
Vương Cẩm Trình hôn môi lông mày của hắn, động tác nhíu mày vừa rồi thật sự là gợi cảm.
“Tôi sẽ nhẹ nhàng.”
“Vương Cẩm Trình, có đôi khi làm tình không cần nhẹ nhàng.”
Nhưng gã làm sao có thể đối với hắn mà không nhẹ nhàng đây.
Biết hắn đối với sự dịu dàng như vậy không có chút khêu gợi, cái hắn cần chính là sự kích thích.
Những vẫn không kìm được.
Kìm không được dịu dàng hôn hắn, dựa vào tưởng tượng trong lòng gã nghĩ như vậy, phải thật cẩn thận sợ làm đau hắn.
Ai bảo gã yêu.
Động tác Vương Cẩm Trình gần như thành kính, gã ôm chặt eo Dương Giản, hơi hơi nâng lên, rồi trượt xuống.
Dương Giản ngẩng đầu, và nhắm mắt lại.
000
Nửa đêm Dương Giản tỉnh lại, bên người không có ai.
Hắn bước xuống giường, di chuyển một vòng trong phòng, mới phát hiện gã đang ở ngoài ban công.
Một tay gã chống hông, động tác tay kia thì rõ ràng đang hút thuốc lá. Đã quá nửa đêm, gã không khoác áo vào, còn quần thì mặc hững hờ nguy hiểm tại hông, lưng cùng cơ thể gã phập phồng theo động tác hút thuốc.
Trước người gã thấp thoáng ánh đèn khuya, gã đứng ở ban công, khiến Dương Giản có cảm giác gã đang đỡ cả bầu trời đêm.
Cảm giác gần đây Vương Cẩm Trình hút thuốc càng ngày càng nhiều, Dương Giản lại gần, giật điếu thuốc khỏi môi gã, dụi tắt trên thành ban công.
Vương Cẩm Trình mỉm cười nhìn hắn, ánh mắt trong suốt lại sáng ngời.
“Tại sao không ngủ được?” Dương Giản hỏi.
Vương Cẩm Trình cười đáp: “Quá kích động, ngủ không được.”
Dương Giản hừ một tiếng: “Kích động? Cũng chẳng phải mao đầu tiểu tử.” Dương Giản nhìn ngắm nửa thân trên của gã không hề có áo, “Kỹ thuật của cậu tương đối tốt.”
Vương Cẩm Trình cười to: “Có thể khiến cậu vui vẻ thật sự là quá tốt, tôi còn sợ cậu yêu cầu quá cao, không thể thỏa mãn được cậu cơ đấy.”
“Mấy lời này không cần lớn tiếng nói ra như vậy.”
“Cậu xấu hổ sao?”
“Là tôi sợ cậu làm phiền quần chúng thôi.”
Vương Cẩm Trình một tay ôm lấy Dương Giản, Dương Giản bắt lấy bờ vai gã, có điểm hờn giận: “Cậu làm gì thế?”
Vương Cẩm Trình cười hì hì mà bảo với hắn: “Cậu không biết đạo lý xuân tiêu một khắc đáng ngàn vàng sao?”
“Xuân cái . . .”
Nói còn chưa nói xong, đã bị một miệng khác nuốt vào.
“Buông tôi ra.”
“Dương Giản. . . Tôi không muốn rời giường.”
“Chuyện cậu không muốn dậy chả liên quan đến tôi, nhưng trước tiên cậu bỏ tôi ra đã.”
“Không muốn buông thì làm sao bây giờ?”
“Vậy chém đứt tay cậu thì thế nào?”
Vương Cẩm Trình nở nụ cười, thanh âm có chút khàn khàn dày đặc. Gã rốt cục cũng buông Dương Giản, phóng thích hắn khỏi lòng gã.
Dương Giản trừng mắt liếc gã một cái, rời giường mặc quần áo.
Vương Cẩm Trình nằm ở trên giường ngắm mỹ nam mặc đồ.
Dương Giản thay quần áo tử tế, đến phòng tắm rửa mặt. Một lát sau, Vương Cẩm Trình đi theo chạm qua hắn, Dương Giản trừng mắt nhìn gã, trông gã như đang ở nhà dùng kem đánh răng với bọt cạo râu.
“Dùng thì phải trả tiền.” Dương Giản quay đầu đi.
Vương Cẩm Trình một bên cạo râu, một bên hàm hàm hồ hồ nói: “Đừng nhỏ mọn như vậy chứ, hôm qua cậu sử dụng cơ thể tôi, tôi cũng chưa tìm cậu đòi tiền.”
Dương Giản nhìn khi hắn trượt một đường cạo râu từ xuống cằm, bảo: “Tôi thật sự muốn đẩy cậu xuống.”
“Đừng.” Vương Cẩm Trình vội vàng dao cạo râu.
Dương Giản cười cười, ném cho gã lọ nước rửa mặt.
Vương Cẩm Trình chỉ mặc lại bộ quần áo ngày hôm qua , Dương Giản muốn đưa gã về trường, nhưng bị gã từ chối.
“Vì sao cậu vẫn không mua xe?”
Vương Cẩm Trình đáp: “Bình thường tôi đều ở trường, không cần dùng xe. Hơn nữa ——” giọng điệu của gã tản mát, thấp thoáng hoài niệm, “Ở trong trường chậm rãi tản bộ cũng rất tốt.”
Dương Giản nhíu mày: “Là sao? Có kỉ niệm đẹp gì à?”
“Đúng vậy, thầy hướng dẫn của tôi từng nói cho tôi biết, sau khi ăn xong chạy bộ trăm bước, sống đến chín mươi chín tuổi.”
“Cậu là một tên nhóc rất nghe lời”
“Giờ cậu mới biết sao.”
Vương Cẩm Trình cùng Dương Giản xuống lầu, khi muốn nói câu tạm biệt, Vương Cẩm Trình nhìn Dương Giản, hỏi: “Mọi thứ vẫn không thay đổi nhỉ?”
Dương Giản hỏi lại: “Cậu muốn thay đổi cái gì?”
Vương Cẩm Trình lắc đầu, vẫn chỉ có cười.
Dương Giản tung chìa khóa trong tay, xoay người rời đi.
Vương Cẩm Trình rất chậm rãi lui lại mấy bước, cũng quay người rời đi.
Kỳ thật, có nhiều thứ đã thay đổi rồi, cho dù hắn không thừa nhận.
Vương Cẩm Trình đột nhiên có xu hướng ép buộc trong lòng, đã đến bước này, tiếp tục khiến hắn không thể buông ra.
Tâm tình đột nhiên thoải mái hơn, phảng phất sáng tỏ thông suốt.
Đời người vẫn còn rất dài, tuy rằng một người cũng có thể tự đi qua, nhưng nếu có Dương Giản làm bạn thì tốt hơn.
Chỉ là ngẫm lại cảnh tượng kia đã cảm thấy rất mĩ mãn.
Vương Cẩm Trình cúi đầu mỉm cười.
000
Vương Thủ Ninh quay lại.
Vẫn là Dương Giản mời, để Vương Thủ Ninh xuất hiện ngày tụ họp thứ sáu, tất cả mọi người đều nhẹ nhàng thở ra.
Lúc vừa bắt đầu Vương Thủ Ninh còn có chút ngại ngùng, nhưng sau lại lập tức hòa nhập. Dù sao trên đời này có mấy người có đỡ được chuyện cười nhạt nhẽo của Tạ Khánh?
Ngay cả Nghiêm Tích bình thường với cái gì đều phải xoi xét ba phần, cũng khó có được sắc mặt hòa dịu, chịu tranh cãi cùng Tạ Khánh.
Kỳ thật tất cả mọi người đều thật vui vẻ.
Vương Cẩm Trình quan sát sắc mặt Dương Giản, quả nhiên vẫn hoàn mỹ không có khe hở. Thế nhưng không biết trong lòng hắn suy nghĩ cái gì.
Dương Giản trong bụng có chín con đường, muốn làm rõ rốt cuộc là đường về đâu, ngay cả loại sinh vật giun đũa này cũng hiểu rằng chuyện đó rất khó.
Náo loạn một hồi, đám người liền chuyển sang phòng chơi mạt chược.
Thừa ra hai người, mọi người luân phiên thay nhau.
Vương Cẩm Trình nhân cơ hội ra ngoài hút thuốc.
Đang hút thuốc, An Đạt vỗ vỗ vai gã.
Vương Cẩm Trình vừa trông thấy cậu ta, lập tức trắng mặt: “Cậu ném Tạ Khánh một mình ở chỗ ấy sao?”
An Đạt thờ ơ: “Không sao đâu.”
“Cảm thấy không có chuyện gì chỉ có mình cậu thôi. . .”
An Đạt đổi đề tài: “Cẩm Trình, cậu vẫn tự mình cuộn lại.”
Vương Cẩm Trình cười cười: “Tớ tự thu mình vào đâu phải chuyện ngày một ngày hai.”
Thế nhưng An Đạt chỉ nhìn gã: “Tôi không yên tâm.”
Vương Cẩm Trình vẫn cười: “Lo lắng cho tớ hả? An Đạt, cậu còn không biết tớ sao?”
An Đạt nét mặt giữ nguyên không chút thay đổi: “Chính là biết thì mới lo lắng. Cẩm Trình, tình yêu không phải trò chơi trí tuệ.”
Vương Cẩm Trình gẩy gẩy điếu thuốc trong tay, nói: “Tớ luôn có chừng mực.”
An Đạt biết nhiều lời vô ích, liền trở vào ngăn cản Tạ Khánh một thân muốn làm điên toàn bộ đám bạn.
Vương Cẩm Trình trông theo bóng lưng cậu ta, không khỏi có chút cảm thán.
Dương Giản từng nói qua, Vương Cẩm Trình là người hiểu rõ hắn nhất. Tuy nhiên người hiểu rõ Vương Cẩm Trình nhất không phải Dương Giản.
Ngay cả An Đạt và Tạ Khánh so với Dương Giản đều hiểu rõ hơn.
Trong chuyện này, Vương Cẩm Trình cũng có sai lầm của mình.
000
An Đạt đi vào dãy ghế, Dương Giản hỏi: “Vương Cẩm Trình còn ở bên ngoài ư?”
“Uh, còn đang hút thuốc.” An Đạt đáp.
Dương Giản nhíu mày: “Cậu ta đã hút nhiều lắm, không muốn sống nữa rồi.”
“Cậu ra bảo cậu ấy cai thuốc, cậu ấy nhất định sẽ nghe lời cậu.” An Đạt thản nhiên nói.
Tất cả mọi người sửng sốt.
Bầu không khí ngưng đọng, thực xấu hổ.
“Nói đến giới yên, tớ có chuyện. . .”
Nghiêm Tích liếc mắt đảo qua một cái sắc bén, miễn cưỡng che lại hai chữ “Chuyện cười” ở miệng Tạ Khánh.
Vương Thủ Ninh gượng cười: “Dương Giản anh ra tìm Vương Cẩm Trình gọi vào đi, đến phiên anh ấy.”
Dương Giản đứng dậy, nhưng thật ra vẻ mặt vân đạm phong khinh.
Sau khi Dương Giản ra ngoài, Vương Thủ Ninh nhìn hai bên một chút, nhịn không được đành hỏi: “Các cậu cũng biết Vương Cẩm Trình thích Dương Giản?”
Tạ Khánh gõ gõ cậu: “Đồ ngốc.”
Vương Thủ Ninh lại hỏi: “Dương Giản cũng biết sao?”
Tạ Khánh lại gõ thêm một chút: “Cậu cứ nói đi? Ngay cả cậu cũng biết.”
Vương Thủ Ninh nghẹn không nói nên chuyện.
“Tốt lắm tốt lắm, lặng lẽ như vậy làm gì chứ? Mau lên! Tớ đặt cho Vương Cẩm Trình.” Tạ Khánh sờ sờ cằm.
“Tôi cá là Dương Giản tiếp tục vô tâm vô phế.” Nghiêm Tích liếc mắt.
Vương Thủ Ninh khó xử nói: “Đương nhiên tôi hi vọng nhìn thấy bọn họ cùng một chỗ. . .”
“Được, coi như cậu về phía Vương Cẩm Trình. Tiểu Đạt Đạt, còn cậu?”
Ba người kia nhìn về phía An Đạt, An Đạt vẫn không có diễn cảm gì, trả lời: “Vương Cẩm Trình.”
“Vì sao mấy người đều cảm thấy Vương Cẩm Trình có thể thu phục Dương Giản hả? Nếu cậu ta có thể thu phục thì đã thu phục từ lâu, cần gì chờ đến bây giờ?” Nghiêm Tích dùng móng tay vừa lau hết sơn gõ gõ trên bàn.
“Khà khà.”
“Hừ.”
Tạ Khánh cười âm trầm và An Đạt hừ khinh thường cùng một lúc.
Nghiêm Tích nhìn bọn họ chằm chằm, vội vàng hỏi: “Hai cậu muốn làm gì. . .”
Tạ Khánh lắc lắc ngón tay, đáp: “Chúng ta tiếp tục xem kịch đi.”
000
Dương Giản đi đến bên cạnh Vương Cẩm Trình, trông thấy điếu thuốc trên tay gã, mở đầu một câu: “Cai thuốc đi.”
Vương Cẩm Trình ngẩn người, dụi tắt điếu thuốc, nhưng chỉ cười, không đáp lại.
Dương Giản cũng không tiếp tục dồn ép gã, chỉ hỏi rằng: “Sao lại không vào trong?”
Vương Cẩm Trình lập tức xoay người: “Được, tôi đây vào ngay.”
Dương Giản giữ chặt gã một phen: “Tôi có nói muốn cậu đi vào sao?”
Vương Cẩm Trình biết phục thiện: “Tôi đây sẽ không đi.”
“Nhưng tôi cũng không nói không muốn cậu vào trong.”
Vương Cẩm Trình đột nhiên ôm chặt eo Dương Giản, vùi đầu vào bên vai hắn, trượt dần xuống, cắn lỗ tai của hắn rồi hỏi: “Rốt cuộc có muốn tôi đi vào hay không?”
Dương Giản cười một tiếng, kéo đầu gã, nâng cổ gã lên, rồi hôn tới.
Hai người mỉm cười vẫn tiếp tục hôn, miệng lưỡi quấn vào nhau.
Vừa hôn xong, Dương Giản dùng ngón cái miết qua môi Vương Cẩm Trình, nói: “Tôi hình như rất thích cơ thể cậu.”
Vương Cẩm Trình cắn ngón tay của hắn, hàm hồ đáp: “Tôi còn tưởng rằng chỉ có một mình tôi chờ mong lần tiếp theo.”
Dương Giản cười bảo: “Vậy chúng ta đi thôi.”
Vương Cẩm Trình nhả ngón tay hắn ra rồi hỏi: “Vậy bọn họ thì sao?”
Dương Giản ngậm chặt ngón cái vừa vuốt ve môi gã, nháy mắt trái: “Để ý gì bọn họ.”
Vương Cẩm Trình đối Dương Giản hóa yêu ma, hoàn toàn không có sức chống cự.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.