Thiên Kim Chúa Hề Ba Tuổi Rưỡi
Chương 56: Bạn nhỏ Vạn Tuế
Oa Bao Lậu Lậu
26/02/2023
“Lục Trăn” hoàn toàn ngây người, chưa bao giờ nghe nói có người mời lại người khác tới dùng bô tiểu nhà mình, càng chưa từng nghe nói còn nhà ai mà giàu có như vậy, thế mà có tận bảy cái bô tiểu.
Điềm Điềm cũng qua đấy, nghe thấy Vạn Vạn Tuế nói cô có bảy cái bô tiểu, khuôn mặt nhỏ lập tức lộ ra vẻ mặt kinh ngạc đến sững người: “Oa! Vạn Tuế thật là lợi hại, có bảy cái bô tiểu luôn! Vạn Tuế có thể mời Điềm Điềm tới dùng bô tiểu nhà cậu sao?”
Vạn Vạn Tuế nghiêm túc gật đầu nhỏ: “Ừm.”
Điềm Điềm vui vẻ đến mức nhảy bài mèo đi đường mà Vạn Tuế dạy cho cô bé tại chỗ vì được tới nhà bạn dùng bô tiểu, Vạn Tuế là dancer gốc của điệu nhảy này, đương nhiên không thể nhìn một mình Điềm Điềm nhảy, mặt không cảm xúc rồi cũng theo Điềm Điềm nhảy bài mèo đi đường, sau đó đột nhiên nhếch mông nhỏ lên.
“Lục Trăn” nhìn Điềm Điềm và Vạn Vạn Tuế chơi vô cùng vui vẻ, trong lòng cực kỳ không thoải mái, chẳng qua cậu ta không hề biểu hiện ra ngoài, ngược lại còn bày ra một gương mặt tươi cười thân thiện, vươn tay nhỏ về phía hai túi sữa nhỏ đang nhảy múa: “Trẫm có thể chơi cùng các ngươi không?”
“Đương nhiên có thể!” Điềm Điềm rất vui vẻ, giữ chặt lấy tay nhỏ của “Lục Trăn”, hơn nữa chu mông nhỏ của mình lên, mời “Lục Trăn” nhảy múa cùng cô bé, “Mèo nhỏ nhếch mông!”
“Lục Trăn” tỏ vẻ không phải rất muốn nhảy vũ đạo kỳ quái như vậy, nhưng ánh mắt sắc bén đến từ phú bà bô tiểu nhí làm cậu ta không có cách nào kháng cự, lắc lắc mông cho có lệ.
Vạn Tuế để ý đưa mắt nhìn trục xương hông cứng đờ của “Lục Trăn”, không nói gì, kéo lấy một cái tay khác của bạn nhỏ “Lục Trăn”, ba túi sữa nhỏ bước chân ngắn nhỏ đuổi kịp mọi người.
“Oa! Cái này thật xinh đẹp!” Điềm Điềm chỉ vào tấm biển chỉ dẫn lối thoát an toàn của phòng triển lãm rồi thốt lên, lại chỉ cái đèn bàn ở quầy triển lãm bên cạnh rồi lại lần nữa cảm thán, “Oa! Cái này cũng thật xinh đẹp!”
“Lục Trăn” quả thực cạn lời, con nít bây giờ đều kỳ quái như vậy sao?
Không phải có bảy cái bô tiểu, chính là trừ bỏ đồ vật đang triển lãm ở viện bảo tàng thì những cái khác đều cảm thấy xinh đẹp.
Chẳng qua những cái đó cũng chẳng có quan hệ gì với cậu ta.
“Lục Trăn” thừa dịp lực chú ý của Vạn Vạn Tuế và Điềm Điềm đều không đặt trên người cậu ta, nở một nụ cười không hề có ý tốt.
Cậu ta thích nhất là con nít đấy, đặc biệt là những đứa con nít bị cậu ta dọa sợ rồi gào thét, chảy một đống nước mắt nước mũi.
Mấy đứa con nít này đó tới tham quan hôm nay thoạt đều ngốc ngốc.
Dọa bọn họ khóc nhất định rất vui.
“Lục Trăn” quyết định làm đâu chắc đấy, dọa từ nhỏ trước, bắt đầu dọa từ đứa bên cạnh, mục tiêu thứ nhất của cậu ta chính là phú bà bô tiểu nhí khuôn mặt không bao giờ thay đổi kia.
“Lục Trăn” chuyển động hai tròng mắt, chuẩn bị biểu diễn cho Vạn Vạn Tuế một cái “Từng viên tròng mắt rơi xuống”, vì để tăng cường hiệu quả khủng bố, “Lục Trăn” thả tay của Điềm Điềm và Vạn Vạn Tuế ra, sau đó dùng hộp chữa cháy của phòng triển lãm dẫn dắt Điềm Điềm rời đi, còn mình cùng Vạn Vạn Tuế đứng ở một bên.
“Lục Trăn” giả bộ xem vật trên quầy triển lãm, xoay mặt sang chỗ khác, cậu ta định chậm rãi quay lại đầu, làm Vạn Vạn Tuế nhìn tròng mắt của cậu ta rơi xuống, dọa cô khóc.
“Lục Trăn” nghĩ đầy hưng phấn, cũng dựa theo kế hoạch của của cậu ta rồi làm, u u ám ám quay đầu, đồng thời tròng mắt cũng lăn ra khỏi hốc mắt, trong miệng còn quỷ dị mà kêu tên của phú bà bô tiểu nhí: “Vạn ~ Tuế ~”
Thế nhưng bên cạnh cậu ta lại không có một bóng người, chỉ còn lại có áo khoác và quần bông của Vạn Vạn Tuế.
Trên mặt chỉ còn lại hai hốc mắt tối om - “Lục Trăn” - ôm lấy tròng mắt của mình, trợn tròn mắt.
Cậu ta làm trò một hồi như vậy, phú bà nhí lớn như thế còn đi đâu vậy?
Cậu ta nhét tròng mắt trở về, cẩn thận tìm kiếm một vòng xung quanh đại sảnh, càng tìm càng cảm thấy đáng sợ, không thấy Vạn Vạn Tuế.
Liền vào lúc cậu ta đang sốt ruột, một giọng nói nhẹ nhàng truyền đến từ sau lưng cậu ta: “Bông tuyết ~ Cực Phẩm ~”
Bông tuyết cực phẩm? Tuy rằng “Lục Trăn” không hiểu cái này có ý gì, thế nhưng cảm thấy thật đáng sợ, cậu ta quay đầu: “Vạn Tuế?”
Thứ cậu ta nhìn thấy chính là một loạt các ma nơ canh với tư thế khác nhau trong viện bảo tàng.
“Lục Trăn” cảm thấy sởn tóc gáy, lúc cậu ta đang muốn thét lên tiếng co ma, cô Hoa đi tới: “Bạn nhỏ Vạn Tuế!”
“Lục Trăn” càng sợ hãi, chỉ có cậu ta không nhìn thấy Vạn Tuế?
Cô Hoa ngồi xổm trước hàng ma nơ canh, đó là một loạt ma nơ canh làm thành vượn người viễn cổ, đối mặt với con nhỏ nhất trong nhà vượn người kia, trên mặt xuất hiện biểu cảm phức tạp.
Chú “Vượn người” nhỏ kia có một bàn tay nhỏ đặt ở sau đầu, một cái tay khác chống nạnh, một bàn chân đưa ra, hơi hơi cong lại, bày ra hết một mặt “Phong tình vạn chủng” của vượn người vô cùng nhuần nhuyễn, ánh đèn ấm áp của buổi triển lãm chiếu vào trên người cô, khiến cô hòa nhập vào “Gia đình người giả” càng thêm hoàn mỹ.
Nhưng cái này vẫn cứ không thể thay đổi sự thật cô bé không phải ma nơ canh.
“Bạn nhỏ Vạn Tuế.” cô Hoa nỗ lực nén cười, muốn thể hiện dáng vẻ nghiêm khắc, “Không thể làm như thế này được.”
Vạn Tuế Tuế đột nhiên nhìn thấy “Người nhà”, cho nên muốn đoàn tụ với bọn họ, khuôn mặt nhỏ của cô bé xuất hiện hai rặng mây đỏ, ngoan ngoãn đi ra, nhận lấy áo khoác với quần bông mà cô Hoa đưa cho cô mặc vào.
“Lục Trăn” không thể tin được Vạn Vạn Tuế đang ở trước mắt cậu ta mà cậu ta lại không hề nhìn ra được việc này, nghĩ đến việc bị đứa con nít loài người chơi, “Lục Trăn” liền tức giận đến thiếu chút nữa là sống lại, cậu ta âm thầm thề hôm nay nhất định phải dọa Vạn Vạn Tuế khóc, bằng không về sau cậu ta sẽ không bao giờ ra ngoài dọa người nữa.
Mang theo quyết tâm như vậy, “Lục Trăn” gọi Vạn Vạn Tuế lại: “Vạn Tuế, tớ có chuyện muốn tìm cậu nói chuyện riêng.”
Vạn Tuế nhìn “Lục Trăn”, sau đó đầu nhỏ gật gật: “Ờ.”
“Lục Trăn” dẫn Vạn Vạn Tuế đi giữ khoảng cách cùng những bản nhỏ khác đang bị áo giáp tướng quân hấp dẫn lực chú ý, nhìn thấy mọi người đều không nhìn về phía bọn họ nữa, mới đem đặt tay nhỏ lên cằm, cười với Vạn Vạn Tuế một cách quỷ dị: “Vạn Tuế, cậu xem cổ tớ này.”
Cậu ta vừa nói vừa vặn cổ mình sang hướng bên cạnh trong tầm tay.
Kế hoạch của “Lục Trăn” là mặt nở mỉm cười rồi vặt đầu mình xuống.
Cậu ta cũng không tin một màn khủng bố như vậy mà phú bà bô tiểu nhí sẽ không sợ.
Quả nhiên, cậu ta nhìn thấy khuôn mặt nhỏ lúc nào cũng không có cảm xúc của Vạn Vạn Tuế nhỏ xuất hiện một gợn sóng, trong lòng cậu ta rất vui vẻ, vì gia tăng hiệu quả khủng bố, cậu ta cố ý không có lập tức dựng đầu, mà dùng tay bẻ đầu mình, làm nó đổ sang bên trái rồi lại đổ sang bên phải, góc độ càng thêm khoa trương khủng bố.
Vạn Vạn Tuế nhíu mày nhìn cậu ta.
“Lục Trăn” nhìn thấy Vạn Vạn Tuế bị cậu ta dọa sợ tới mức không dám động đậy, càng thêm ra sức, còn làm ra âm thanh xương cốt cọ xát ra tiếng khủng bố để kết hợp: “Kẽo kẹt kẽo kẹt.”
Vạn Vạn Tuế làm như thật sự bị cậu ta dọa sợ, khó có khi hơi mở miệng nhỏ thành chữ O thể hiện vẻ mặt rõ ràng rất kinh ngạc.
“Lục Trăn” vui vẻ muốn chết, cậu ta đã nói rồi, chỉ có cậu ta không muốn dọa người chứ làm gì có người mà cậu ta không dọa được. Phú bà nhí thoạt nhìn rất có cảm giác làm lão đại này còn không phải bị cậu ta dọa tới mức đổi cả vẻ mặt sao?
Tay “Lục Trăn” dùng sức, chuẩn bị hoàn thành thời khắc biểu diễn xuất sắc nhất, nhưng vào thời khắc mấu chốt lúc đầu cậu ta sắp biu ra, Vạn Vạn Tuế nhón chân, kiên định kéo đầu cậu ta ấn trở về.
“Lục Trăn”:?
Lại muốn tiếp tục rút ra.
Vạn Vạn Tuế nghiêm túc lắc đầu, lại ấn xuống cho cậu ta, còn dùng miệng lưỡi ra vẻ hiểu rõ cậu ta rồi an ủi: “Tớ biết cậu bị đau cổ, nhưng mà cổ đau thì có rút đầu cũng vô dụng thôi.”
“Ta không đau cổ!” “Lục Trăn” cảm giác mình vừa phải chịu vũ nhục, hoá ra cậu ta ở chỗ này bận bịu nửa ngày nào là rút đầu lại còn phối âm cho mình, ở trong mắt phú bà nhí đều là vì cổ cậu ta đau không chịu nổi?
“Cổ cậu cũng kêu kẽo kẹt kẽo kẹt rồi.” Vạn Vạn Tuế nhăn mày, dựa theo kinh nghiệm massage cho mẹ Vạn phán đoán, “Tình huống của cậu rất là nghiêm trọng.” Vén tay áo lên, đem “Lục Trăn” đè lại, “Để tớ giúp cậu massage.”
“Massage?” “Lục Trăn” muốn điên rồi, cậu ta là ma mà! Có thể tôn trọng ma một chút hay không! Không sợ cậu ta thì thôi đi, còn phải massage cho cậu ta!
Cổ “Lục Trăn” thất thủ cho nên dời trận địa, chuẩn bị bẻ gãy cánh tay hù dọa Vạn Tuế, kết quả cậu ta vừa định mở khớp xương ra, đã bị nhân viên massage thẻ vàng Vạn Vạn Tuế tay mắt lanh lẹ ấn trở về, cũng thân thiết mà treo vị trí số 1 lên cánh tay của cậu ta.
Mặt khác, Vạn Vạn Tuế cẩn thận không quên lúc “Lục Trăn” vừa mới nhảy múa, trục xương hông cứng đờ, cho nên sau khi massage cổ và cánh tay của “Lục Trăn” xong lại đẩy cậu ta ngã ra, xoa bóp phần eo giúp cậu ta.
“Lục Trăn” dưới sự massage chuyên nghiệp của nhân viên thẻ vàng Vạn Vạn Tuế không còn chút sức lực nào để chống cự, cứ như một cục mì mặc cô xoa tròn bóp dẹp.
“Lục Trăn” siết chặt nắm tay, cái này cũng……
Quá thoải mái!
“Lục Trăn” cắn khăn tay nhỏ, nước mắt lưng tròng, một bên cảm thấy nhục nhã, một bên lại tiếc không muốn nói Vạn Vạn Tuế dừng lại.
Không được! Cậu không thể tiếp tục như vậy!
Nếu tiếp tục như vậy, cậu ta liền bị này đứa con nít loài người này chinh phục hoàn toàn!
“Lục Trăn” ép buộc mình bò dậy, Vạn Vạn Tuế khẽ nhíu mày, bắt lấy theo phần xương cánh tay của cậu ta loát một cái, không nhẹ không nặng, vừa vặn làm “Lục Trăn” thoải mái đến mức toàn thân nhũn ra mất hết sức lực, “Lục Trăn” lại ngã xuống.
Vạn Vạn Tuế là một bạn nhỏ có trách nhiệm bạn, một khi bắt đầu massage, không làm xong toàn bộ tuyệt đối sẽ không dễ dàng thả “Lục Trăn” rời đi, cuối cùng “Lục Trăn” mềm thành một bãi bùn than thở khóc lóc, run rẩy cầu xin: “Bạn nhỏ Vạn Tuế, để ma đi đi, ta sai rồi, ta thật sự sai rồi, ta không bao giờ giả trang thành bạn nhỏ lừa kẹo của cô giáo cậu ta, cũng không dám hù dọa bạn nữa, hu hu hu……”
Điềm Điềm cũng qua đấy, nghe thấy Vạn Vạn Tuế nói cô có bảy cái bô tiểu, khuôn mặt nhỏ lập tức lộ ra vẻ mặt kinh ngạc đến sững người: “Oa! Vạn Tuế thật là lợi hại, có bảy cái bô tiểu luôn! Vạn Tuế có thể mời Điềm Điềm tới dùng bô tiểu nhà cậu sao?”
Vạn Vạn Tuế nghiêm túc gật đầu nhỏ: “Ừm.”
Điềm Điềm vui vẻ đến mức nhảy bài mèo đi đường mà Vạn Tuế dạy cho cô bé tại chỗ vì được tới nhà bạn dùng bô tiểu, Vạn Tuế là dancer gốc của điệu nhảy này, đương nhiên không thể nhìn một mình Điềm Điềm nhảy, mặt không cảm xúc rồi cũng theo Điềm Điềm nhảy bài mèo đi đường, sau đó đột nhiên nhếch mông nhỏ lên.
“Lục Trăn” nhìn Điềm Điềm và Vạn Vạn Tuế chơi vô cùng vui vẻ, trong lòng cực kỳ không thoải mái, chẳng qua cậu ta không hề biểu hiện ra ngoài, ngược lại còn bày ra một gương mặt tươi cười thân thiện, vươn tay nhỏ về phía hai túi sữa nhỏ đang nhảy múa: “Trẫm có thể chơi cùng các ngươi không?”
“Đương nhiên có thể!” Điềm Điềm rất vui vẻ, giữ chặt lấy tay nhỏ của “Lục Trăn”, hơn nữa chu mông nhỏ của mình lên, mời “Lục Trăn” nhảy múa cùng cô bé, “Mèo nhỏ nhếch mông!”
“Lục Trăn” tỏ vẻ không phải rất muốn nhảy vũ đạo kỳ quái như vậy, nhưng ánh mắt sắc bén đến từ phú bà bô tiểu nhí làm cậu ta không có cách nào kháng cự, lắc lắc mông cho có lệ.
Vạn Tuế để ý đưa mắt nhìn trục xương hông cứng đờ của “Lục Trăn”, không nói gì, kéo lấy một cái tay khác của bạn nhỏ “Lục Trăn”, ba túi sữa nhỏ bước chân ngắn nhỏ đuổi kịp mọi người.
“Oa! Cái này thật xinh đẹp!” Điềm Điềm chỉ vào tấm biển chỉ dẫn lối thoát an toàn của phòng triển lãm rồi thốt lên, lại chỉ cái đèn bàn ở quầy triển lãm bên cạnh rồi lại lần nữa cảm thán, “Oa! Cái này cũng thật xinh đẹp!”
“Lục Trăn” quả thực cạn lời, con nít bây giờ đều kỳ quái như vậy sao?
Không phải có bảy cái bô tiểu, chính là trừ bỏ đồ vật đang triển lãm ở viện bảo tàng thì những cái khác đều cảm thấy xinh đẹp.
Chẳng qua những cái đó cũng chẳng có quan hệ gì với cậu ta.
“Lục Trăn” thừa dịp lực chú ý của Vạn Vạn Tuế và Điềm Điềm đều không đặt trên người cậu ta, nở một nụ cười không hề có ý tốt.
Cậu ta thích nhất là con nít đấy, đặc biệt là những đứa con nít bị cậu ta dọa sợ rồi gào thét, chảy một đống nước mắt nước mũi.
Mấy đứa con nít này đó tới tham quan hôm nay thoạt đều ngốc ngốc.
Dọa bọn họ khóc nhất định rất vui.
“Lục Trăn” quyết định làm đâu chắc đấy, dọa từ nhỏ trước, bắt đầu dọa từ đứa bên cạnh, mục tiêu thứ nhất của cậu ta chính là phú bà bô tiểu nhí khuôn mặt không bao giờ thay đổi kia.
“Lục Trăn” chuyển động hai tròng mắt, chuẩn bị biểu diễn cho Vạn Vạn Tuế một cái “Từng viên tròng mắt rơi xuống”, vì để tăng cường hiệu quả khủng bố, “Lục Trăn” thả tay của Điềm Điềm và Vạn Vạn Tuế ra, sau đó dùng hộp chữa cháy của phòng triển lãm dẫn dắt Điềm Điềm rời đi, còn mình cùng Vạn Vạn Tuế đứng ở một bên.
“Lục Trăn” giả bộ xem vật trên quầy triển lãm, xoay mặt sang chỗ khác, cậu ta định chậm rãi quay lại đầu, làm Vạn Vạn Tuế nhìn tròng mắt của cậu ta rơi xuống, dọa cô khóc.
“Lục Trăn” nghĩ đầy hưng phấn, cũng dựa theo kế hoạch của của cậu ta rồi làm, u u ám ám quay đầu, đồng thời tròng mắt cũng lăn ra khỏi hốc mắt, trong miệng còn quỷ dị mà kêu tên của phú bà bô tiểu nhí: “Vạn ~ Tuế ~”
Thế nhưng bên cạnh cậu ta lại không có một bóng người, chỉ còn lại có áo khoác và quần bông của Vạn Vạn Tuế.
Trên mặt chỉ còn lại hai hốc mắt tối om - “Lục Trăn” - ôm lấy tròng mắt của mình, trợn tròn mắt.
Cậu ta làm trò một hồi như vậy, phú bà nhí lớn như thế còn đi đâu vậy?
Cậu ta nhét tròng mắt trở về, cẩn thận tìm kiếm một vòng xung quanh đại sảnh, càng tìm càng cảm thấy đáng sợ, không thấy Vạn Vạn Tuế.
Liền vào lúc cậu ta đang sốt ruột, một giọng nói nhẹ nhàng truyền đến từ sau lưng cậu ta: “Bông tuyết ~ Cực Phẩm ~”
Bông tuyết cực phẩm? Tuy rằng “Lục Trăn” không hiểu cái này có ý gì, thế nhưng cảm thấy thật đáng sợ, cậu ta quay đầu: “Vạn Tuế?”
Thứ cậu ta nhìn thấy chính là một loạt các ma nơ canh với tư thế khác nhau trong viện bảo tàng.
“Lục Trăn” cảm thấy sởn tóc gáy, lúc cậu ta đang muốn thét lên tiếng co ma, cô Hoa đi tới: “Bạn nhỏ Vạn Tuế!”
“Lục Trăn” càng sợ hãi, chỉ có cậu ta không nhìn thấy Vạn Tuế?
Cô Hoa ngồi xổm trước hàng ma nơ canh, đó là một loạt ma nơ canh làm thành vượn người viễn cổ, đối mặt với con nhỏ nhất trong nhà vượn người kia, trên mặt xuất hiện biểu cảm phức tạp.
Chú “Vượn người” nhỏ kia có một bàn tay nhỏ đặt ở sau đầu, một cái tay khác chống nạnh, một bàn chân đưa ra, hơi hơi cong lại, bày ra hết một mặt “Phong tình vạn chủng” của vượn người vô cùng nhuần nhuyễn, ánh đèn ấm áp của buổi triển lãm chiếu vào trên người cô, khiến cô hòa nhập vào “Gia đình người giả” càng thêm hoàn mỹ.
Nhưng cái này vẫn cứ không thể thay đổi sự thật cô bé không phải ma nơ canh.
“Bạn nhỏ Vạn Tuế.” cô Hoa nỗ lực nén cười, muốn thể hiện dáng vẻ nghiêm khắc, “Không thể làm như thế này được.”
Vạn Tuế Tuế đột nhiên nhìn thấy “Người nhà”, cho nên muốn đoàn tụ với bọn họ, khuôn mặt nhỏ của cô bé xuất hiện hai rặng mây đỏ, ngoan ngoãn đi ra, nhận lấy áo khoác với quần bông mà cô Hoa đưa cho cô mặc vào.
“Lục Trăn” không thể tin được Vạn Vạn Tuế đang ở trước mắt cậu ta mà cậu ta lại không hề nhìn ra được việc này, nghĩ đến việc bị đứa con nít loài người chơi, “Lục Trăn” liền tức giận đến thiếu chút nữa là sống lại, cậu ta âm thầm thề hôm nay nhất định phải dọa Vạn Vạn Tuế khóc, bằng không về sau cậu ta sẽ không bao giờ ra ngoài dọa người nữa.
Mang theo quyết tâm như vậy, “Lục Trăn” gọi Vạn Vạn Tuế lại: “Vạn Tuế, tớ có chuyện muốn tìm cậu nói chuyện riêng.”
Vạn Tuế nhìn “Lục Trăn”, sau đó đầu nhỏ gật gật: “Ờ.”
“Lục Trăn” dẫn Vạn Vạn Tuế đi giữ khoảng cách cùng những bản nhỏ khác đang bị áo giáp tướng quân hấp dẫn lực chú ý, nhìn thấy mọi người đều không nhìn về phía bọn họ nữa, mới đem đặt tay nhỏ lên cằm, cười với Vạn Vạn Tuế một cách quỷ dị: “Vạn Tuế, cậu xem cổ tớ này.”
Cậu ta vừa nói vừa vặn cổ mình sang hướng bên cạnh trong tầm tay.
Kế hoạch của “Lục Trăn” là mặt nở mỉm cười rồi vặt đầu mình xuống.
Cậu ta cũng không tin một màn khủng bố như vậy mà phú bà bô tiểu nhí sẽ không sợ.
Quả nhiên, cậu ta nhìn thấy khuôn mặt nhỏ lúc nào cũng không có cảm xúc của Vạn Vạn Tuế nhỏ xuất hiện một gợn sóng, trong lòng cậu ta rất vui vẻ, vì gia tăng hiệu quả khủng bố, cậu ta cố ý không có lập tức dựng đầu, mà dùng tay bẻ đầu mình, làm nó đổ sang bên trái rồi lại đổ sang bên phải, góc độ càng thêm khoa trương khủng bố.
Vạn Vạn Tuế nhíu mày nhìn cậu ta.
“Lục Trăn” nhìn thấy Vạn Vạn Tuế bị cậu ta dọa sợ tới mức không dám động đậy, càng thêm ra sức, còn làm ra âm thanh xương cốt cọ xát ra tiếng khủng bố để kết hợp: “Kẽo kẹt kẽo kẹt.”
Vạn Vạn Tuế làm như thật sự bị cậu ta dọa sợ, khó có khi hơi mở miệng nhỏ thành chữ O thể hiện vẻ mặt rõ ràng rất kinh ngạc.
“Lục Trăn” vui vẻ muốn chết, cậu ta đã nói rồi, chỉ có cậu ta không muốn dọa người chứ làm gì có người mà cậu ta không dọa được. Phú bà nhí thoạt nhìn rất có cảm giác làm lão đại này còn không phải bị cậu ta dọa tới mức đổi cả vẻ mặt sao?
Tay “Lục Trăn” dùng sức, chuẩn bị hoàn thành thời khắc biểu diễn xuất sắc nhất, nhưng vào thời khắc mấu chốt lúc đầu cậu ta sắp biu ra, Vạn Vạn Tuế nhón chân, kiên định kéo đầu cậu ta ấn trở về.
“Lục Trăn”:?
Lại muốn tiếp tục rút ra.
Vạn Vạn Tuế nghiêm túc lắc đầu, lại ấn xuống cho cậu ta, còn dùng miệng lưỡi ra vẻ hiểu rõ cậu ta rồi an ủi: “Tớ biết cậu bị đau cổ, nhưng mà cổ đau thì có rút đầu cũng vô dụng thôi.”
“Ta không đau cổ!” “Lục Trăn” cảm giác mình vừa phải chịu vũ nhục, hoá ra cậu ta ở chỗ này bận bịu nửa ngày nào là rút đầu lại còn phối âm cho mình, ở trong mắt phú bà nhí đều là vì cổ cậu ta đau không chịu nổi?
“Cổ cậu cũng kêu kẽo kẹt kẽo kẹt rồi.” Vạn Vạn Tuế nhăn mày, dựa theo kinh nghiệm massage cho mẹ Vạn phán đoán, “Tình huống của cậu rất là nghiêm trọng.” Vén tay áo lên, đem “Lục Trăn” đè lại, “Để tớ giúp cậu massage.”
“Massage?” “Lục Trăn” muốn điên rồi, cậu ta là ma mà! Có thể tôn trọng ma một chút hay không! Không sợ cậu ta thì thôi đi, còn phải massage cho cậu ta!
Cổ “Lục Trăn” thất thủ cho nên dời trận địa, chuẩn bị bẻ gãy cánh tay hù dọa Vạn Tuế, kết quả cậu ta vừa định mở khớp xương ra, đã bị nhân viên massage thẻ vàng Vạn Vạn Tuế tay mắt lanh lẹ ấn trở về, cũng thân thiết mà treo vị trí số 1 lên cánh tay của cậu ta.
Mặt khác, Vạn Vạn Tuế cẩn thận không quên lúc “Lục Trăn” vừa mới nhảy múa, trục xương hông cứng đờ, cho nên sau khi massage cổ và cánh tay của “Lục Trăn” xong lại đẩy cậu ta ngã ra, xoa bóp phần eo giúp cậu ta.
“Lục Trăn” dưới sự massage chuyên nghiệp của nhân viên thẻ vàng Vạn Vạn Tuế không còn chút sức lực nào để chống cự, cứ như một cục mì mặc cô xoa tròn bóp dẹp.
“Lục Trăn” siết chặt nắm tay, cái này cũng……
Quá thoải mái!
“Lục Trăn” cắn khăn tay nhỏ, nước mắt lưng tròng, một bên cảm thấy nhục nhã, một bên lại tiếc không muốn nói Vạn Vạn Tuế dừng lại.
Không được! Cậu không thể tiếp tục như vậy!
Nếu tiếp tục như vậy, cậu ta liền bị này đứa con nít loài người này chinh phục hoàn toàn!
“Lục Trăn” ép buộc mình bò dậy, Vạn Vạn Tuế khẽ nhíu mày, bắt lấy theo phần xương cánh tay của cậu ta loát một cái, không nhẹ không nặng, vừa vặn làm “Lục Trăn” thoải mái đến mức toàn thân nhũn ra mất hết sức lực, “Lục Trăn” lại ngã xuống.
Vạn Vạn Tuế là một bạn nhỏ có trách nhiệm bạn, một khi bắt đầu massage, không làm xong toàn bộ tuyệt đối sẽ không dễ dàng thả “Lục Trăn” rời đi, cuối cùng “Lục Trăn” mềm thành một bãi bùn than thở khóc lóc, run rẩy cầu xin: “Bạn nhỏ Vạn Tuế, để ma đi đi, ta sai rồi, ta thật sự sai rồi, ta không bao giờ giả trang thành bạn nhỏ lừa kẹo của cô giáo cậu ta, cũng không dám hù dọa bạn nữa, hu hu hu……”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.