Thiên Kim Chúa Hề Ba Tuổi Rưỡi
Chương 36: Bàn trẻ em nát rồi
Oa Bao Lậu Lậu
26/02/2023
"Họp con cái?" Phó Tinh Thần bày tỏ lần đầu tiên nghe được danh từ này.
Vạn Vạn Tuế nói cho Phó Tinh Thần biết quá trình của họp con cái. Đầu tiên cho phụ huynh làm bài kiểm tra, nhìn xem vấn đề nghiêm trọng thế nào, sau đó lại xem mức độ nghiêm trọng rồi bàn bạc phương án giải quyết với con của phụ huynh đó.
Vừa nghe đến điểm số, ham muốn thắng bại của bạn nhỏ Phó Tinh Thần bị đốt lên, cậu nghiêm túc hỏi: "Thành tích cao nhất của phụ huynh khi tham gia kiểm tra là bao nhiêu?"
"0 điểm." Chỉ có một phụ huynh tham gia họp con cái nên chỉ có một thành tích, vậy nên Vạn Vạn Tuế trả lời rất nhanh, "Phụ huynh đó được sắp xếp học bổ túc cuối tuần rồi."
Phó Tinh Thần yên lặng cho điểm người kia, dù cậu đã cố gắng tìm điểm thêm rồi nhưng kết quả vẫn như cũ... 0 điểm.
Tuy nhiên bạn nhỏ Phó Tinh Thần, người chưa bao giờ thua về điểm số sẽ tuyệt đối không bao giờ nói ra sự thật u ám trên mặt được.
Vì để người kia không làm cho đứa con như cậu mất mặt, Phó Tinh Thần quyết định khoe khoang một lần. Dù người kia không có thời gian tham gia cuộc họp của con mình, hoặc cho dù có thời gian cũng sẽ không nguyện ý tham gia.
"0 điểm thấp quá vậy?" Bạn nhỏ Phó Tinh Thần không được tự nhiên bày tỏ thái độ khinh thường, "Nếu ba của tớ tới, 90 điểm là phát huy không được tốt."
Vạn Vạn Tuế nhìn chăm chăm Phó Tinh Thần, làm cho Phó Tinh Thần đang có tật giật mình mất tự nhiên. "Sao, làm sao?" Chẳng lẽ bạn ấy phát hiện mình khoác lác rồi hả?
"Điểm cao nhất là 10." Vạn Vạn Tuế dùng bốn chữ đánh bại Phó Tinh Thần, sau đó lời nói ra làm cho Phó Tinh Thần bất lực hơn, "Tớ chỉ biết toán cộng tới 10."
Vạn Vạn Tuế kiêu ngạo ưỡn bụng nhỏ: Phép trừ bé cũng biết, nhưng mà không biết tính số lẻ, còn tính cân nặng thì lại am hiểu hơn.
Phó Tinh Thần rất sung sướng nói cho Vạn Vạn Tuế biết số điện thoại của ba cậu.
Dù sao người kia cũng không nhận... Phó Tinh Thần nghĩ vậy, nhưng trái tim nhỏ vẫn không kiềm được mà khẩn trương, rạo rực đập.
Lỡ như...
Không có lỡ như gì hết, Vạn Vạn Tuế gọi điện thoại cũng có ai nhận đâu. Thậm chí cô bé còn lên Wechat tìm Wechat của ba Phó Tinh Thần nữa, phát hiện ba Vạn và ba của Phó Tinh Thần trong cùng một nhóm, cô cù lét* ông.
[Ba ba tốt nhất của bộ đồ quê Vạn Vạn Tuế] cù lét [Phó Sâm]
(*) 拍了拍: Một tính năng trên Wechat dùng để nhắc nhở người khác trong các cuộc trò chuyện nhóm hay cá nhân.
Cũng không có phản ứng.
Vạn Vạn Tuế nhăn lông mày nhỏ.
Phó Tinh Thần thở phào nhưng trong lòng cậu lại không hoàn toàn thả lỏng, có hơi nặng nề. Tuy nhiên cậu tự an ủi mình, người kia không nghe cũng tốt, như vậy sẽ không bại lộ chuyện cậu có một người ba ngốc 0 điểm.
Ngay tại lúc Phó Tinh Thần đang an ủi mình thì bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng vang. Vạn Vạn Tuế mở cửa ra, dẫn Phó Tinh Thần đi ra ngoài. Từ cửa sổ sát đất trong phòng khách có thể nhìn thấy được trong sân, con xe đạp ghẻ của Ngô Hoàng bị vứt qua một bên, còn anh thì đang đánh nhau với một tên vô gia cư rách rưới bẩn thỉu.
Ngô Hoàng đánh nhau rất cừ, nhưng hình như tên vô gia cư này từng học kỹ năng chiến đấu, vậy nên Ngô Hoàng không thể trực tiếp tóm được.
"Ngô Hoàng, có chuyện gì à?" Mẹ Vạn mở cửa sổ nhỏ bên cạnh ra, âm thanh dịu dàng.
"Lúc con về thì gặp gã vô gia cư này lén lút sờ tới sờ lui bắp cải nhà mình."Ngô Hoàng vừa cảnh giác nhìn chằm chằm vào tên vô gia cư, vừa trầm giọng đáp, "Con hỏi gã có ăn trộm đồ ăn không thì gã không trả lời, con định chạy nữa. Con đuổi theo thì gã còn đánh con."
"Là vậy à." Mẹ Vạn bình tĩnh xoay người, đi tới phòng bếp cầm chày cán bột xông ra ngoài. Tuy không nhìn thấy vẻ mặt nhưng âm thanh nghe ra rất khủng bố, "Cái thằng ăn trộm này còn dám đánh con của bà à, bà đánh gãy chân chó mày!"
Vưu Giai cũng cầm cây lau nhà phóng ra ngoài, ba Vạn thì vừa khuyên đừng xúc động, vừa cầm cây dù ở cửa che mưa rồi cũng đi theo ra ngoài.
Ba ba của Phó Tinh Thần cải trang thành kẻ vô gia cư, Phó Sâm:...
Ngay tại thời khắc mấu chốt mà lòng ông chuẩn bị sụp đổ, Phó Tinh Thần đứng ra chỉ ông và xác nhận với mọi người, "Chờ một chút, con biết ông ta!"
Phó Sâm giật mình, quả nhiên là con của ông đấy nhé, cho dù ông ăn mặc thành như thế nào thì cũng có thể dựa vào phụ tử tình thâm mà nhận ra ông.
"Người này là tên biến thái!" Phó Tinh Thần lớn tiếng hô, "Lúc con tan học thì ông ta đã đi theo con! Là tên trộm cướp biến thái! Chú dì, anh chị, mong đánh nặng một chút!"
Phó Sâm cắn chặt răng: Cảm ơn con nha, đứa con ngoan.
Năm phút sau, ba ba Phó có ý đồ chạy trốn để giữ lại mặt mũi của mình bị người nhà họ Vạn đè trên đất. Vì để không cho họ báo cảnh sát nên ông đành phải vứt bỏ tóc giả và bộ đồ, thừa nhận mình chính là ba ruột của thằng ranh con hiểu thảo Phó Tinh Thần.
Trong mắt Phó Tinh Thần là vẻ không thể tin được khi thấy nhìn thấy phong cách ăn mặc rách rưới của ba cậu.
Phó Sâm ngồi ngay ngắn trên ghế sofa của nhà họ Vạn, ưu nhã lau vết bẩn cố ý vẽ lên mặt: "Cảm ơn mọi người đã giữ chó con* lại, dù cho chó con gây thêm phiền phức cho mọi người."
(*) Khuyển tử: gọi con trai của mình một cách khiêm tốn.
"Không có không có." Ba Vạn thấy đầu của Phó Sâm u lên một cục, đó là do vợ của ông nắm. Ông hơi chột dạ, đưa trà nóng tới, "Anh uống miếng trà cho ấm người."
"Cảm ơn." Phó Sâm cử chỉ kiêu ngạo nâng ly trà lên, nhưng tay của ông bị lạnh đến run rẩy. Nét mặt ông càng bình tĩnh thì nước trà vung ra càng nhiều, ba Vạn cũng hoài nghi, cuối cùng trà khi đến bên miệng Phó Sâm có còn giọt nào không.
Nhìn thấy người nhà họ Vạn đang nhìn mình, Phó Sâm chủ động giải thích: "Công ty của chúng tôi dạo này có làm một hạng mục có liên quan đến người dân vùng ven đô thị, vậy nên hôm nay tôi tự mình thử nghiệm một chút, mới ăn mặc thành kiểu này..."
"Không phải là vì ba đi theo con à?" Vốn Phó Tinh Thần còn rất cảm động, đột nhiên nghe được Phó Sâm nói ông ăn mặc như vậy bởi vì công việc, cậu nhịn không được cắt ngang lời ông nói.
"Ba đi theo con làm gì? Không phải con hay lắm à, có thể bỏ nhà ra đi mà?" Phó Sâm lạnh lùng trả lời.
Trái tim xuân về hoa nở của Phó Tinh Thần từng chút đông lại.
"Con đã dùng thời gian cả đêm để chứng minh con căn bản không có năng lực sống một mình rồi." Phó Sâm sửa sang lại trang phục vô gia cư, "Hiện tại ba cho con một cơ hội, nhận lỗi với ba, ba đưa con về."
Phó Tinh Thần khó tin nhìn Phó Sâm, rất lâu sau đó mới cúi đầu xuống, rầu rĩ nói: "Con không nhận sai, con hoàn toàn không sai."
"Vậy con vĩnh viễn đừng có về nhà của ba nữa." Phó Sâm cảm thấy không thể dung túng cho hành vi phản nghịch này của Phó Tinh Thần, âm thanh lạnh lùng nói, "Con cũng đừng có ở trong nhà người khác, làm phiền người ta. Có bản lĩnh như con nói thì tự dựa vào chính mình ra ngoài kiếm sống đi."
Phó Sâm nói năng mạnh mẽ là thế, nhưng trong lòng lại yên lặng cầu nguyện, thằng ranh con hiếu thảo của ông đừng có làm loạn bên ngoài nữa, ông lạnh lẽo quá rồi.
Nhưng ông lại không ngờ tới, ba chữ "nhà của ba" ông vô tình nói ra tổn thương Phó Tinh Thần nhường nào.
Nhà của ba, không phải nhà của chúng ta.
Phó Tinh Thần đột nhiên nhớ tới khoảnh khắc cậu và Vạn Vạn Tuế cùng bước vào nhà họ Vạn, ấy là cảm giác ấm cúng náo nhiệt.
Cậu còn hoài nghi đó có phải là thật hay không.
Bởi vì cảm giác này so với hạnh phúc trong mơ mà cậu muốn còn hoàn mỹ hơn.
Mà cậu có rất nhiều cái gì? "Nhà" à, nào phải của cậu đâu.
Phó Tinh Thần càng nghĩ càng buồn. Cậu vụt đứng dậy, chạy về phía cửa, "Được, không về thì không về! Con cũng không làm phiền người khác, tự con..."
Phó Tinh Thần vừa chạy ra cửa được nửa đường đã bị Vạn Vạn Tuế ôm cổ lại, y như nhổ củ cải mà nhổ cậu lên một cái, rồi đi một bước, buông cậu ra một hồi rồi thì bắt đầu nhổ tiếp, lại đi một bước tiếp. Làm vậy mãi cho đến khi cậu ngồi xuống chỗ lúc nãy.
Phó Tinh Thần còn định đứng lên: "Con có thể tự mình..."
Vạn Vạn Tuế đè bụng nhỏ của cậu về.
Đứng lên: "Con có thể..."
Đè về.
"Con..."
Đè về.
Khi Phó Tinh Thần ngồi yên rồi thì Vạn Vạn Tuế mới quay người, nghiêm túc mở miệng nói với Phó Sâm đang âm thầm cảm thán bạn nhỏ này mạnh ghê: "Phụ huynh của bạn nhỏ Phó Tinh Thần, chú đi theo con một chút."
Chưa từng có ai dám dùng giọng điệu này nói chuyện với ông, người đầu tiên đương nhiên là một đứa nhóc như thằng con ông. Trong nhất thời Phó Sâm không biết phản ứng thế nào.
Ba Vạn muốn nói gì đó thì bị mẹ Vạn cản lại, bà ra hiệu trước tiên xem Vạn Vạn Tuế muốn làm gì đã, bọn họ đừng nhúng tay vào.
Người khác không biết ý Vạn Vạn Tuế là gì nhưng Phó Tinh Thần đã lập tức phản ứng kịp, Vạn Vạn Tuế chính là muốn dẫn ba ba trứng ngỗng của cậu đi kiểm tra.
Vậy chuyện ba ba chỉ có thể được trứng ngỗng của cậu không phải sẽ bại lộ sao?
Cậu nhanh chóng cản lại: "Vạn Tuế, ba không được."
Không? Được? Phó Sâm khẽ nhướng mắt, vốn không định đi cùng Vạn Vạn Tuế nhưng giờ lại quyết đoán đứng lên: "Đi thôi."
"Không được! Ba thật sự không được!" Phó Tinh Thần nóng nảy, cậu đã khoác lác với Vạn Vạn Tuế là ba mình cầm chắc 9 điểm rồi.
"A." Phó Sâm tà mị cong môi, ngược lại ông muốn nhìn xem cái gì có thể khiến Phó Tinh Thần nói không được.
Nửa tiếng sau, Phó Sâm cầm phiếu điểm còn thảm hại hơn cả tiền bối Ung Dập của ông. Trên giấy ghi ngày tháng năm, giấy nợ Phó Mặt Trời nợ Vạn Vạn Tuế hai điểm.
Giải thích tí, tại sao lại là Phó Mặt Trời, bởi vì Vạn Vạn Tuế không biết ghi tên Phó Sâm. Thiên tài khốc bảo ba tuổi rưỡi Phó Tinh Thần thừa nhận 2000 chữ không phải vấn đề nên miễn cưỡng đưa cho họ rồi mặc kệ luôn.
Ba ba của ngôi sao* là mặt trời, ba ba của Phó Tinh Thần là Phó Mặt Trời. Vạn Vạn Tuế sẽ vẽ mặt trời, tóm lại là Phó Sâm chính thức đổi tên thành Phó Mặt Trời.
(*): Tinh Tinh là ngôi sao, đó là chữ Tinh trong tên Phó Tinh Thần.
Tại sao lại là giấy nợ, bởi vì Vạn Vạn Tuế không biết số âm, nhưng cô thần kỳ biết được giấy nợ, vì vậy thay Phó Mặt Trời chấm điểm giấy nợ.
Còn tại sao lại là 2 điểm, 0 điểm đâu rồi. Đó là bởi vì trong quá trình hỏi đáp, Phó Mặt Trời 'a' nhiều lần, dường như nghe được một câu hỏi là lại 'a' một cái, cuối cùng chọc giận cô giám thị Vạn Vạn Tuế, trừ hai điểm kỷ luật.
"Chú trả lời không đúng chỗ nào? Tại sao Phó Tinh Thần bỏ nhà ra đi, bởi vì nó phản nghịch, dựa vào cái gì mà không cho điểm chú?" Phó Sâm đối với điểm thì trình độ nhạy cảm không thua gì Phó Tinh Thần, ông đang nói lý để lôi kéo cô giáo Vạn Vạn Tuế cho điểm.
"Bạn nhỏ Phó Tinh Thần bỏ nhà ra đi có liên quan gì với bạn nhỏ Penny không? Bạn nhỏ Penny biết chuyện này không? Chú nói xem, bạn nhỏ Penny có đồng ý không?" Vạn Vạn Tuế không hề yếu thế trả lời lại.
Phó Sâm chậm rãi nhảy ra dấu chấm hỏi.
Phó Tinh Thần mất mặt không ngóc đầu lên được, cậu không muốn rước lấy nhục nữa nên ngăn Vạn Vạn Tuế lại: "Đừng để ba tham gia học bổ túc, ba không được..."
Vốn cuối tuần phải tham gia hội nghị, Phó Sâm định từ chối thì nghe thằng con trai hiếu thảo của ông nói ông 'không được', ông vỗ bàn trẻ em: "Chú đến!"
Bàn trẻ em nát rồi.
Trên giấy nợ của Phó Mặt Trời được Vạn Vạn Tuế vẽ thêm một cái bàn trẻ em nữa.
Vạn Vạn Tuế nói cho Phó Tinh Thần biết quá trình của họp con cái. Đầu tiên cho phụ huynh làm bài kiểm tra, nhìn xem vấn đề nghiêm trọng thế nào, sau đó lại xem mức độ nghiêm trọng rồi bàn bạc phương án giải quyết với con của phụ huynh đó.
Vừa nghe đến điểm số, ham muốn thắng bại của bạn nhỏ Phó Tinh Thần bị đốt lên, cậu nghiêm túc hỏi: "Thành tích cao nhất của phụ huynh khi tham gia kiểm tra là bao nhiêu?"
"0 điểm." Chỉ có một phụ huynh tham gia họp con cái nên chỉ có một thành tích, vậy nên Vạn Vạn Tuế trả lời rất nhanh, "Phụ huynh đó được sắp xếp học bổ túc cuối tuần rồi."
Phó Tinh Thần yên lặng cho điểm người kia, dù cậu đã cố gắng tìm điểm thêm rồi nhưng kết quả vẫn như cũ... 0 điểm.
Tuy nhiên bạn nhỏ Phó Tinh Thần, người chưa bao giờ thua về điểm số sẽ tuyệt đối không bao giờ nói ra sự thật u ám trên mặt được.
Vì để người kia không làm cho đứa con như cậu mất mặt, Phó Tinh Thần quyết định khoe khoang một lần. Dù người kia không có thời gian tham gia cuộc họp của con mình, hoặc cho dù có thời gian cũng sẽ không nguyện ý tham gia.
"0 điểm thấp quá vậy?" Bạn nhỏ Phó Tinh Thần không được tự nhiên bày tỏ thái độ khinh thường, "Nếu ba của tớ tới, 90 điểm là phát huy không được tốt."
Vạn Vạn Tuế nhìn chăm chăm Phó Tinh Thần, làm cho Phó Tinh Thần đang có tật giật mình mất tự nhiên. "Sao, làm sao?" Chẳng lẽ bạn ấy phát hiện mình khoác lác rồi hả?
"Điểm cao nhất là 10." Vạn Vạn Tuế dùng bốn chữ đánh bại Phó Tinh Thần, sau đó lời nói ra làm cho Phó Tinh Thần bất lực hơn, "Tớ chỉ biết toán cộng tới 10."
Vạn Vạn Tuế kiêu ngạo ưỡn bụng nhỏ: Phép trừ bé cũng biết, nhưng mà không biết tính số lẻ, còn tính cân nặng thì lại am hiểu hơn.
Phó Tinh Thần rất sung sướng nói cho Vạn Vạn Tuế biết số điện thoại của ba cậu.
Dù sao người kia cũng không nhận... Phó Tinh Thần nghĩ vậy, nhưng trái tim nhỏ vẫn không kiềm được mà khẩn trương, rạo rực đập.
Lỡ như...
Không có lỡ như gì hết, Vạn Vạn Tuế gọi điện thoại cũng có ai nhận đâu. Thậm chí cô bé còn lên Wechat tìm Wechat của ba Phó Tinh Thần nữa, phát hiện ba Vạn và ba của Phó Tinh Thần trong cùng một nhóm, cô cù lét* ông.
[Ba ba tốt nhất của bộ đồ quê Vạn Vạn Tuế] cù lét [Phó Sâm]
(*) 拍了拍: Một tính năng trên Wechat dùng để nhắc nhở người khác trong các cuộc trò chuyện nhóm hay cá nhân.
Cũng không có phản ứng.
Vạn Vạn Tuế nhăn lông mày nhỏ.
Phó Tinh Thần thở phào nhưng trong lòng cậu lại không hoàn toàn thả lỏng, có hơi nặng nề. Tuy nhiên cậu tự an ủi mình, người kia không nghe cũng tốt, như vậy sẽ không bại lộ chuyện cậu có một người ba ngốc 0 điểm.
Ngay tại lúc Phó Tinh Thần đang an ủi mình thì bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng vang. Vạn Vạn Tuế mở cửa ra, dẫn Phó Tinh Thần đi ra ngoài. Từ cửa sổ sát đất trong phòng khách có thể nhìn thấy được trong sân, con xe đạp ghẻ của Ngô Hoàng bị vứt qua một bên, còn anh thì đang đánh nhau với một tên vô gia cư rách rưới bẩn thỉu.
Ngô Hoàng đánh nhau rất cừ, nhưng hình như tên vô gia cư này từng học kỹ năng chiến đấu, vậy nên Ngô Hoàng không thể trực tiếp tóm được.
"Ngô Hoàng, có chuyện gì à?" Mẹ Vạn mở cửa sổ nhỏ bên cạnh ra, âm thanh dịu dàng.
"Lúc con về thì gặp gã vô gia cư này lén lút sờ tới sờ lui bắp cải nhà mình."Ngô Hoàng vừa cảnh giác nhìn chằm chằm vào tên vô gia cư, vừa trầm giọng đáp, "Con hỏi gã có ăn trộm đồ ăn không thì gã không trả lời, con định chạy nữa. Con đuổi theo thì gã còn đánh con."
"Là vậy à." Mẹ Vạn bình tĩnh xoay người, đi tới phòng bếp cầm chày cán bột xông ra ngoài. Tuy không nhìn thấy vẻ mặt nhưng âm thanh nghe ra rất khủng bố, "Cái thằng ăn trộm này còn dám đánh con của bà à, bà đánh gãy chân chó mày!"
Vưu Giai cũng cầm cây lau nhà phóng ra ngoài, ba Vạn thì vừa khuyên đừng xúc động, vừa cầm cây dù ở cửa che mưa rồi cũng đi theo ra ngoài.
Ba ba của Phó Tinh Thần cải trang thành kẻ vô gia cư, Phó Sâm:...
Ngay tại thời khắc mấu chốt mà lòng ông chuẩn bị sụp đổ, Phó Tinh Thần đứng ra chỉ ông và xác nhận với mọi người, "Chờ một chút, con biết ông ta!"
Phó Sâm giật mình, quả nhiên là con của ông đấy nhé, cho dù ông ăn mặc thành như thế nào thì cũng có thể dựa vào phụ tử tình thâm mà nhận ra ông.
"Người này là tên biến thái!" Phó Tinh Thần lớn tiếng hô, "Lúc con tan học thì ông ta đã đi theo con! Là tên trộm cướp biến thái! Chú dì, anh chị, mong đánh nặng một chút!"
Phó Sâm cắn chặt răng: Cảm ơn con nha, đứa con ngoan.
Năm phút sau, ba ba Phó có ý đồ chạy trốn để giữ lại mặt mũi của mình bị người nhà họ Vạn đè trên đất. Vì để không cho họ báo cảnh sát nên ông đành phải vứt bỏ tóc giả và bộ đồ, thừa nhận mình chính là ba ruột của thằng ranh con hiểu thảo Phó Tinh Thần.
Trong mắt Phó Tinh Thần là vẻ không thể tin được khi thấy nhìn thấy phong cách ăn mặc rách rưới của ba cậu.
Phó Sâm ngồi ngay ngắn trên ghế sofa của nhà họ Vạn, ưu nhã lau vết bẩn cố ý vẽ lên mặt: "Cảm ơn mọi người đã giữ chó con* lại, dù cho chó con gây thêm phiền phức cho mọi người."
(*) Khuyển tử: gọi con trai của mình một cách khiêm tốn.
"Không có không có." Ba Vạn thấy đầu của Phó Sâm u lên một cục, đó là do vợ của ông nắm. Ông hơi chột dạ, đưa trà nóng tới, "Anh uống miếng trà cho ấm người."
"Cảm ơn." Phó Sâm cử chỉ kiêu ngạo nâng ly trà lên, nhưng tay của ông bị lạnh đến run rẩy. Nét mặt ông càng bình tĩnh thì nước trà vung ra càng nhiều, ba Vạn cũng hoài nghi, cuối cùng trà khi đến bên miệng Phó Sâm có còn giọt nào không.
Nhìn thấy người nhà họ Vạn đang nhìn mình, Phó Sâm chủ động giải thích: "Công ty của chúng tôi dạo này có làm một hạng mục có liên quan đến người dân vùng ven đô thị, vậy nên hôm nay tôi tự mình thử nghiệm một chút, mới ăn mặc thành kiểu này..."
"Không phải là vì ba đi theo con à?" Vốn Phó Tinh Thần còn rất cảm động, đột nhiên nghe được Phó Sâm nói ông ăn mặc như vậy bởi vì công việc, cậu nhịn không được cắt ngang lời ông nói.
"Ba đi theo con làm gì? Không phải con hay lắm à, có thể bỏ nhà ra đi mà?" Phó Sâm lạnh lùng trả lời.
Trái tim xuân về hoa nở của Phó Tinh Thần từng chút đông lại.
"Con đã dùng thời gian cả đêm để chứng minh con căn bản không có năng lực sống một mình rồi." Phó Sâm sửa sang lại trang phục vô gia cư, "Hiện tại ba cho con một cơ hội, nhận lỗi với ba, ba đưa con về."
Phó Tinh Thần khó tin nhìn Phó Sâm, rất lâu sau đó mới cúi đầu xuống, rầu rĩ nói: "Con không nhận sai, con hoàn toàn không sai."
"Vậy con vĩnh viễn đừng có về nhà của ba nữa." Phó Sâm cảm thấy không thể dung túng cho hành vi phản nghịch này của Phó Tinh Thần, âm thanh lạnh lùng nói, "Con cũng đừng có ở trong nhà người khác, làm phiền người ta. Có bản lĩnh như con nói thì tự dựa vào chính mình ra ngoài kiếm sống đi."
Phó Sâm nói năng mạnh mẽ là thế, nhưng trong lòng lại yên lặng cầu nguyện, thằng ranh con hiếu thảo của ông đừng có làm loạn bên ngoài nữa, ông lạnh lẽo quá rồi.
Nhưng ông lại không ngờ tới, ba chữ "nhà của ba" ông vô tình nói ra tổn thương Phó Tinh Thần nhường nào.
Nhà của ba, không phải nhà của chúng ta.
Phó Tinh Thần đột nhiên nhớ tới khoảnh khắc cậu và Vạn Vạn Tuế cùng bước vào nhà họ Vạn, ấy là cảm giác ấm cúng náo nhiệt.
Cậu còn hoài nghi đó có phải là thật hay không.
Bởi vì cảm giác này so với hạnh phúc trong mơ mà cậu muốn còn hoàn mỹ hơn.
Mà cậu có rất nhiều cái gì? "Nhà" à, nào phải của cậu đâu.
Phó Tinh Thần càng nghĩ càng buồn. Cậu vụt đứng dậy, chạy về phía cửa, "Được, không về thì không về! Con cũng không làm phiền người khác, tự con..."
Phó Tinh Thần vừa chạy ra cửa được nửa đường đã bị Vạn Vạn Tuế ôm cổ lại, y như nhổ củ cải mà nhổ cậu lên một cái, rồi đi một bước, buông cậu ra một hồi rồi thì bắt đầu nhổ tiếp, lại đi một bước tiếp. Làm vậy mãi cho đến khi cậu ngồi xuống chỗ lúc nãy.
Phó Tinh Thần còn định đứng lên: "Con có thể tự mình..."
Vạn Vạn Tuế đè bụng nhỏ của cậu về.
Đứng lên: "Con có thể..."
Đè về.
"Con..."
Đè về.
Khi Phó Tinh Thần ngồi yên rồi thì Vạn Vạn Tuế mới quay người, nghiêm túc mở miệng nói với Phó Sâm đang âm thầm cảm thán bạn nhỏ này mạnh ghê: "Phụ huynh của bạn nhỏ Phó Tinh Thần, chú đi theo con một chút."
Chưa từng có ai dám dùng giọng điệu này nói chuyện với ông, người đầu tiên đương nhiên là một đứa nhóc như thằng con ông. Trong nhất thời Phó Sâm không biết phản ứng thế nào.
Ba Vạn muốn nói gì đó thì bị mẹ Vạn cản lại, bà ra hiệu trước tiên xem Vạn Vạn Tuế muốn làm gì đã, bọn họ đừng nhúng tay vào.
Người khác không biết ý Vạn Vạn Tuế là gì nhưng Phó Tinh Thần đã lập tức phản ứng kịp, Vạn Vạn Tuế chính là muốn dẫn ba ba trứng ngỗng của cậu đi kiểm tra.
Vậy chuyện ba ba chỉ có thể được trứng ngỗng của cậu không phải sẽ bại lộ sao?
Cậu nhanh chóng cản lại: "Vạn Tuế, ba không được."
Không? Được? Phó Sâm khẽ nhướng mắt, vốn không định đi cùng Vạn Vạn Tuế nhưng giờ lại quyết đoán đứng lên: "Đi thôi."
"Không được! Ba thật sự không được!" Phó Tinh Thần nóng nảy, cậu đã khoác lác với Vạn Vạn Tuế là ba mình cầm chắc 9 điểm rồi.
"A." Phó Sâm tà mị cong môi, ngược lại ông muốn nhìn xem cái gì có thể khiến Phó Tinh Thần nói không được.
Nửa tiếng sau, Phó Sâm cầm phiếu điểm còn thảm hại hơn cả tiền bối Ung Dập của ông. Trên giấy ghi ngày tháng năm, giấy nợ Phó Mặt Trời nợ Vạn Vạn Tuế hai điểm.
Giải thích tí, tại sao lại là Phó Mặt Trời, bởi vì Vạn Vạn Tuế không biết ghi tên Phó Sâm. Thiên tài khốc bảo ba tuổi rưỡi Phó Tinh Thần thừa nhận 2000 chữ không phải vấn đề nên miễn cưỡng đưa cho họ rồi mặc kệ luôn.
Ba ba của ngôi sao* là mặt trời, ba ba của Phó Tinh Thần là Phó Mặt Trời. Vạn Vạn Tuế sẽ vẽ mặt trời, tóm lại là Phó Sâm chính thức đổi tên thành Phó Mặt Trời.
(*): Tinh Tinh là ngôi sao, đó là chữ Tinh trong tên Phó Tinh Thần.
Tại sao lại là giấy nợ, bởi vì Vạn Vạn Tuế không biết số âm, nhưng cô thần kỳ biết được giấy nợ, vì vậy thay Phó Mặt Trời chấm điểm giấy nợ.
Còn tại sao lại là 2 điểm, 0 điểm đâu rồi. Đó là bởi vì trong quá trình hỏi đáp, Phó Mặt Trời 'a' nhiều lần, dường như nghe được một câu hỏi là lại 'a' một cái, cuối cùng chọc giận cô giám thị Vạn Vạn Tuế, trừ hai điểm kỷ luật.
"Chú trả lời không đúng chỗ nào? Tại sao Phó Tinh Thần bỏ nhà ra đi, bởi vì nó phản nghịch, dựa vào cái gì mà không cho điểm chú?" Phó Sâm đối với điểm thì trình độ nhạy cảm không thua gì Phó Tinh Thần, ông đang nói lý để lôi kéo cô giáo Vạn Vạn Tuế cho điểm.
"Bạn nhỏ Phó Tinh Thần bỏ nhà ra đi có liên quan gì với bạn nhỏ Penny không? Bạn nhỏ Penny biết chuyện này không? Chú nói xem, bạn nhỏ Penny có đồng ý không?" Vạn Vạn Tuế không hề yếu thế trả lời lại.
Phó Sâm chậm rãi nhảy ra dấu chấm hỏi.
Phó Tinh Thần mất mặt không ngóc đầu lên được, cậu không muốn rước lấy nhục nữa nên ngăn Vạn Vạn Tuế lại: "Đừng để ba tham gia học bổ túc, ba không được..."
Vốn cuối tuần phải tham gia hội nghị, Phó Sâm định từ chối thì nghe thằng con trai hiếu thảo của ông nói ông 'không được', ông vỗ bàn trẻ em: "Chú đến!"
Bàn trẻ em nát rồi.
Trên giấy nợ của Phó Mặt Trời được Vạn Vạn Tuế vẽ thêm một cái bàn trẻ em nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.