Thiên Kim Chúa Hề Ba Tuổi Rưỡi
Chương 53: Đùi gà có độc!
Oa Bao Lậu Lậu
26/02/2023
Nhà trẻ Đế Quốc hiếm khi yên tĩnh, các túi sữa nhỏ mặc cổ trang từ trên xe bước xuống, không khóc không nháo không chịu tiến vào nhà trẻ, cũng không hề nằm dưới đất kêu đến lạc giọng là phụ huynh không cần nữa. Hôm nay mấy nhóc đều cực kỳ vui vẻ bước chân ngắn vào cổng.
Nhưng xấp nhỏ cũng không phải nóng lòng đi vào, mà vui sướng tiếp nhận ánh mắt vây xem của các phụ huynh. Cảnh tượng vây xem của các vị phụ huynh với các nhóc nhanh chóng nóng lên, bất tri bất giác biến thành show catwalk.
Thầy An An cũng rất nhiệt tình về phòng cầm cái microphone đồ chơi ra làm MC: "Ladies and gentlemen! Welcome to show của các thiên sứ lớp Cua Nhỏ! Hiện tại người đang đi về phía chúng ta chính là thiên sứ số 1!" Thầy An An giương bàn tay ra, đẩy không khí lên cao, "Chi! Chi! Thịnh!"
Thầy An An múa cánh tay kỳ lân dẫn mọi người đi về phía sân khấu chữ T. Bạn nhỏ Thịnh Chi Chi hóa trang thành Tiểu Long Nữ, cả thân cổ trang màu trắng, còn có ba của cô bé đi theo như một bức màn che di động, ôm eo bạn nhỏ Thịnh Chi Chi để cho cô bé phiêu dật bay lên trên sân khấu chữ T trước nhất. Lúc đi đến đó thì ông bô màn che di động ẩn sau công danh tự động lùi xuống.
Không hổ là con gái quốc dân, bạn nhỏ Thịnh Chi Chi được các phụ huynh vây xem nhiều khiếp. Cô bé chuyên nghiệp bày ra các kiểu pose, tay nhỏ sờ trên bụng một cái làm ra dáng hơi đói.
Không đợi cho các phụ huynh chủ động đút cô ăn thì Thịnh Chi Chi đã nâng tay nhỏ của mình lên, ở trên đầu móc ra một cái đùi gà, chọc cho các phụ huynh cười to.
Lúc các phụ huynh bận rộn chụp hình cho cô thì vẻ mặt Thịnh Chi Chi đột nhiên biến đổi, cô bé che ngực, gương mặt nhỏ thống khổ nhíu lại. Ở dưới ánh mắt kinh ngạc của các phụ huynh từ từ ngã xuống đất, khạc ra tương cà còn có lời trăn trối: "Gà, gà, đùi gà có độc!"
Sau khi phản ứng lại với màn diễn xuất của Thịnh Chi Chi thì các vị phụ huynh nở nụ cười hiền từ, Thịnh Chi Chi cũng bò dậy tặng khán giả cái hôn gió, sau đó được ông bô màn che di động ôm về "sau sân khấu."
"Mời mọi người dùng tiếng hét chói tai chào đón thiên sứ số hai của chúng ta, Tinh Thần Phó!" Vó ngựa thầy An An không ngừng mời gọi thiên sứ nhỏ tiếp theo, giọng oang oang đinh tai nhức óc. Cô Hoa Hoa và cô Miêu Miêu cầm đàn đồ chơi từ phòng ra đệm nhạc cho anh, ba thầy cô còn muốn hăng hái hơn cả mấy bạn nhỏ.
Gương mặt của Phó Tinh Thần bị cue đến rất lãnh khốc, không muốn lên sân khấu nhưng nhìn cánh tay kỳ lân của thầy An An trên đó, ai ai cũng nhìn thì cậu không thể làm gì khác là bước chân nhỏ, phẩy phẩy cây quạt lông chim Gia Cát Lượng để phối hợp.
Phó Sâm đứng dưới sân khấu, một tay đút túi quần, cong môi, rất vui mừng nhìn đứa con trai hiếu thảo của mình. Ông búng ngón tay một cái, Vương quản gia lập tức khiêng một cái đàn cổ vọt lên sân khấu, đặt trước mặt thiếu gia nhỏ.
Ban đầu bạn nhỏ Phó Tinh Thần từ chối, cậu cảm thấy biểu diễn như thế rất ngây thơ, thế nhưng mà cậu không cản được sự nhiệt tình của Vương quản gia bọn họ nên bất đắc dĩ ngồi trước đàn cổ, diễn lại kế bỏ trống thành ngồi gảy đàn dọa lui đại quân của Gia Cát Lượng.
Quản gia Vương đưa xong đàn rồi trở về dưới sân khấu nhanh chóng hóa thân thành cổ động viên, hô to: "Thiếu gia quá đẹp trai luôn! Thiếu gia đàn hay quá! Thiếu gia thông minh ghê!"
Bạn nhỏ Phó Tinh Thần cho rằng biểu diễn rất ngây thơ ở trên sân khấu không chịu xuống, vẫn là thầy An An kiêm bảo vệ bế bạn nhỏ Phó Tinh Thần còn muốn đàn một khúc nữa lui sân.
Show diễn của thiên sứ Cua Nhỏ tiến hành thuận lợi, cho đến khi một con xe màu đen sang chảnh lẳng lặng dừng lại. Đại quản gia mặt mày tuấn tú của nhà họ Hạ mặc cả cây âu phục bước xuống từ trên xe, cung kính ưu nhã mở cửa xe, hai chân ngắn mang ủng rồng từ bên trong lộ ra.
Các vị phụ huynh, bao gồm cả thầy An An bọn họ cũng hướng mắt nhìn về phía đôi chân ngắn không đơn giản đó, mọi người đều nín thở chờ chủ nhân từ trên xe bước xuống.
"Khụ khụ." Bạn nhỏ Hạ Vị Mãn cũng rất muốn xuống nhưng cô gặp một vấn đề khó khăn -- chân ngắn tản ra hoàng thất quý tộc cách mặt đất xa quá, cô không tự xuống được.
Đại quản gia nghe đại tiểu thư nhà anh ho nhẹ thì nhìn qua một chút, ngay lập tức kịp phản ứng ngồi xổm xuống, ôm đại tiểu thư mặc long bào nhìn đời bằng nửa con mắt từ xe xuống.
Khí chất của bạn nhỏ Hạ Vị Mãn rất xứng với long bào, các vị phụ huynh cũng cảm thấy rất dễ thương, những bạn nhỏ khác thì thấy rất khí phách nên hâm mộ vây lại nhìn Hạ Vị Mãn, còn có bạn nhỏ dùng thành ngữ tán dương bạn nhỏ Hạ Vị Mãn mới ba tuổi rưỡi mà đã có khí phách người lớn: "Oa! Hạ Vị Mãn chưa già đã yếu, kinh khủng ghê, lợi hại quá trời!"
Hạ Vị Mãn rất hài lòng với hiệu quả này nhưng vẫn cảm thấy không đủ, ánh mắt vòng một vòng trong đám người thì phát hiện đối thủ cô muốn đánh bại không có ở đây, có hơi thất vọng nhíu mày.
Thế nhưng mà cô vẫn vui vẻ tiếp nhận lời mời trình diễn của thầy An An. Cô bước chân nhỏ chuẩn bị lên sân khấu thì đột nhiên các vị phụ huynh bên kia hô lên, tiếp sau đó họ tự động nhường một con đường cho một bóng dáng nhỏ cũng mặc long bào đi đến.
Ánh mắt của bạn nhỏ Hạ Vị Mãn sáng lên, cảm thấy đây chắc chắn là Vạn Vạn Tuế. Cô cũng biết Vạn Vạn Tuế sẽ ăn mặc bộ dạng hoàng đế tới nhà trẻ.
Cô vội vàng giữ chặt dáng điệu nữ đế, nâng cằm nhỏ lên chờ Vạn Vạn Tuế cùng vương tranh.
Nhưng mà khi bóng dáng nhỏ đó đi đến trước mặt thì lại không phải Vạn Vạn Tuế, mà là bạn nhỏ Lục Trăn hiếm thấy không cúp học cũng không đến trễ.
Đại tiểu thư Hạ Vị Mãn rất coi trọng chất lượng của giấc ngủ trưa, buổi trưa mỗi ngày đều lên giường sớm hơn các bạn nhỏ khác, hơn nữa còn mang tai nghe chống ồn và bịt mắt để có được môi trường tuyệt đối an tĩnh, cho nên cũng không nhận ra bạn nhỏ Lục Trăn thỉnh thoảng tới ngủ trưa.
Nhưng điều này cũng không ảnh hưởng tới khí thế của cô, cằm nhỏ nhấc lên: "Cậu là ai? Tại sao lại hóa trang giống tớ?"
Bị bạn nhỏ Hạ Vị Mãn hùng hổ chất vấn, bạn nhỏ Lục Trăn hơi hơi nâng mắt rồng.
Từ lần trước khi đi mua đan dược thì cậu đã kêu người kia điều tra người mua đan dược có khí thế rất giống phụ hoàng của cậu, hơn nữa cái tên hoàng đế Thịt Ba Chỉ còn lợi hại hơn cậu. Đêm qua, người kia nói kết quả điều tra với cậu, thì ra hoàng đế Thịt Ba Chỉ học cùng nhà trẻ với cậu, thậm chí còn học chung một lớp.
Thái tử nhí Lục Trăn ngồi không yên, hôm nay thậm chí còn không lâm triều mà vội vàng chạy đến nhà trẻ.
Một nhà trẻ sao có thể có hai hoàng để nhỏ được?
Cậu nhất định phải cạnh tranh cương vị với hoàng đế Thịt Ba Chỉ.
Không nghĩ tới còn chưa đụng mặt hoàng đế Thịt Ba Chỉ mà lại giáp mặt hoàng đế không biết thịt gì ở cửa.
Ý niệm cạnh tranh hoàng đế này quá kịch liệt! Thái tử nhí Lục Trăn cảm thấy áp lực tựa núi lớn, gương mặt nhỏ lại không hề lộ ra vẻ âu lo mà rất chi bình tĩnh nhìn Hạ Vị Mãn.
"Trẫm là Lục Lục Lục." Bạn nhỏ Lục Trăn giương cằm nhỏ, rất có long uy hỏi lại, "Ngươi là ai? Dám ở ban ngày ban mặt đi giả mạo trẫm."
"Ngươi dám nói bổn tiểu thư là bản giả mạo?" Đại tiểu thư Hạ Vị Mãn từ nhỏ đã rất có ý thức bản quyền, kiên quyết chống lại bản giả mạo cảm thấy bản thân mình bị vũ nhục, phẫn nộ nâng tay áo long bào, vung tay nhỏ lên, "Đại quản gia, thay bổn tiểu thư mắng người này!"
Đại quản gia dứt khoát chấp hành mệnh lệnh của đại tiểu thư Hạ Vị Mãn, dù cho đối phương là con nít ba tuổi rưỡi anh cũng mắng không tha, dùng âm giọng nam mê người trầm thấp mắng, "Bạn nhỏ Lục Lục Lục, con thật là xấu."
"Đại nội tổng quản, ngươi tới thay trẫm mắng lại!" Thái tử nhí Lục Trăn đương nhiên cũng không hề yếu thế, lập tức kêu đại nội tổng quản mặc trang phục thái giám ở phía sau ăn miếng trả miếng.
Đại nội tổng quản cũng phục tùng vô điều kiện với mệnh lệnh của thái tử nhí nhà ông, nghiêm khắc dựa theo câu mắng của đại quản gia để mắng lại: "Bạn nhỏ bổn tiểu thư, con cũng cực kỳ hư."
"Bọn họ thế mà lại dùng văn ngôn! Đê tiện!" Đại tiểu thư Hạ Vị Mãn trừng mắt lên, chỉ huy đại quản gia của cô, "Chúng ta dùng tiếng Anh mắng lại."
"Được." Đại quản gia gật đầu, ngẩng đầu nhìn về phía Lục Trăn và đại nội tổng quản rồi dùng tiếng anh mắng, "Bad, so so bad!"
Đại nổi tổng quản dưới mệnh lệnh của Lục Trăn lập tức đánh trả. Làm cương thi mấy ngàn năm, tuy rằng ông không hiểu tiếng nước ngoài nhưng năng lực bắt chước rất mạnh: Ngươi mới bại, kiểm tra một chút đã bại."
Vốn tưởng rằng sẽ có một hồi tinh phong huyết vũ, cô Hoa Hoa sốt ruột chạy tới khuyên can rồi nhìn thấy hai người lớn hai người họ học phong cách gà mắng nhau:...
Ngay khi hai hoàng đế nhỏ đang đối chọi gay gắt thì Ngô Hoàng cưỡi con xe đạp nát chở Vạn Vạn Tuế lảo đảo đi tới, nhìn thấy rất nhiều người ở cửa thì anh dừng xe lại, sau đó bế Vạn Vạn Tuế từ ghế sau xuống.
Vạn Vạn Tuế mặc áo bông, mang giày bông, thoạt nhìn giống bình thường. Cô không chú ý tới hỗn loạn ở cửa mà cầm lấy cặp sách trên lưng Ngô Hoàng đưa cho mình nghiêm túc xoay người bước vào, bước chân ngắn xuyên quá đám người đi vào cổng nhà trẻ.
Ngô Hoàng nhìn em gái hiểu chuyện bớt lo của anh mà cảm thán lắc đầu rồi xách cô trở về.
Vạn Vạn Tuế bị mũ ép thành mặt vuông khó hiểu nhìn Ngô Hoàng đang cản trở mình đi học.
"Mũ bảo hiểm." Ngô Hoàng dùng ngón tay chỉ chỉ Vạn Vạn Tuế đã quên mũ bảo hiểm, "Nhóc ngốc."
Trên gương mặt nhỏ nghiêm túc của Vạn Vạn Tuế trồi hai hai áng mây đỏ, ngượng ngùng để Ngô Hoàng gỡ mũ bảo hiểm xuống cho mình, sau đó thông thông minh hơn một chút kiểm tra mình lại một lần nữa, chắc chắn không còn thứ khác rơi xuống mới thận trọng quay đầu, lần thứ hai đi xuyên qua đám người.
Lần này cô vẫn đi chỉ mới được vài bước như cũ.
Bạn nhỏ Hạ Vị Mãn đang suy tư xem để đại quản gia mắng lại như thế nào phát hiện ra cô, nhìn đối thủ chân chính thế mà lại không nhìn đến cô, mắt nhìn thẳng đi qua cô, đại tiểu thư Hạ Vị Mãn cảm thấy rất tủi thân.
Đại tiểu thư Hạ Vị Mãn quyết đoán vứt bỏ thái tử nhí Lục Trăn, đi về phía Vạn Vạn Tuế. Ở trước mặt đối thủ mạnh mẽ như Vạn Vạn Tuế thì những người khác đều là nhỏ bé không đáng kể.
Thái tử nhí Lục Trăn cũng từ ánh mắt của Hạ Vị Mãn nhìn thấy đối thủ làm cậu cả đêm không ngon giấc, hoàng đế Thịt Ba Chỉ, chân ngắn cũng chạy theo.
Hai hoàng đế nhỏ một lòng muốn ngăn cản Vạn Vạn Tuế đi vào nhà trẻ.
Hạ Vị Mãn quét từ đầu tới chân Vạn Vạn Tuế, phát hiện cô giống với bình thường thì trong lòng đã bắt đầu chúc mừng thắng lợi, còn đặc biệt khoe khoang lặng lẽ đặt một chân tới phía trước lồi lõm tạo dáng với long bào trước mặt Vạn Vạn Tuế: "Vạn Tuế, cậu nhìn long bào của tớ có đẹp hay không?"
Trong lòng đại tiểu thư Hạ Vị Mãn thúc giục Vạn Vạn Tuế khen cô là đứa bé xinh đẹp nhất hôm nay.
Thái tử nhí Lục Trăn cũng bước lại đây, nghe được Hạ Vị Mãn lại giành trước một bước bắt hoàng đế Thịt Ba Chỉ khoe long bào của mình thì ngay lập tức bước về phía trước một bước, ngăn cản bạn nhỏ Hạ Vị Mãn, "Thịt Ba Chỉ, ngươi nhìn xem, long bào của trẫm mới là long bào thật!"
Ánh mắt của hai hoàng đế nhỏ chạm vào hoa, tia lửa bắn tung tóe sau đó lại đồng thời "õng ẹo tạo dáng" trước mặt Vạn Vạn Tuế, chứng minh với cô mình mới là đứa bé thích hợp nhất với long bào.
Vạn Vạn Tuế nghiêm gương mặt nhỏ, mưa móc đều dính*: "Các cậu đều rất đẹp."
Hai hoàng đế nhỏ vẫn không ai phục ai, khi được cô Hoa Hoa dẫn về lớp học thì còn phân công đại quản gia và đại nội tổng quản mắng nhau tiếp.
Chờ tới đi đến phòng học thì các bạn nhỏ bắt đầu bình chọn ai là người hóa trang đẹp nhất, lúc này hai hoàng đến nhỏ mới tạm thời ngưng chiến.
Đại tiểu thư Hạ Vị Mãn nâng cằm phát biểu: "Hoàng đế chính là cổ nhân lợi hại nhất, cho tớ hóa trang thành hoàng đế là đỉnh nhất hôm nay." Ánh mắt của cô quét qua các bạn nhỏ, "Mọi người đều đồng ý chứ?"
"Ngươi đã nói lời trẫm muốn nói." Bạn nhỏ Lục Trăn từ khi gặp mặt đã không vừa ý đối phương lần đầu tiên đồng ý với ý tưởng của Hạ Vị Mãn.
Khi hai hoàng đế nhỏ chuẩn bị khai chiến một lần nữa thì Điềm Điềm ở một bên oa lên một tiếng: "Oa! Vạn Tuế, cậu hóa trang thành cái gì đây?"
Tất cả mọi người đều nhìn về phía Vạn Vạn Tuế cởi áo khoác.
Ban đầu đại tiểu thư Hạ Vị Mãn còn rất khinh thường, cô cảm thấy Vạn Vạn Tuế không thể nào nghĩ ra kiểu hóa trang cổ nhân nào đỉnh hơn hoàng đế đâu, nhưng nay khi ánh mắt cô rơi xuống trên người Vạn Vạn Tuế thì tất cả nhóc con đều sợ ngây người: "Hóa trang của cậu là..."
Vạn Vạn Tuế mặc áo may ô và váy được làm bằng da thú nhân tạo, lấy cây giáo được ông ngoại cô làm từ nhánh cây và cục đá ra, mặt không cảm xúc, dùng tay béo đặt bên miệng a a hai tiếng, sau đó nghiêm túc giới thiệu trang phục mát mẻ làm các bạn nhỏ kinh sợ: "Chào mọi người, tớ là vượn người nguyên thủy."
Vượn người nguyên thủy, khởi nguyên của loài người, hoàng đế phải gọi loại này là tổ tông.
Ước mong đoạt giải quán quân của đại tiểu thư Hạ Vị Mãn, nát bét.
Nhưng xấp nhỏ cũng không phải nóng lòng đi vào, mà vui sướng tiếp nhận ánh mắt vây xem của các phụ huynh. Cảnh tượng vây xem của các vị phụ huynh với các nhóc nhanh chóng nóng lên, bất tri bất giác biến thành show catwalk.
Thầy An An cũng rất nhiệt tình về phòng cầm cái microphone đồ chơi ra làm MC: "Ladies and gentlemen! Welcome to show của các thiên sứ lớp Cua Nhỏ! Hiện tại người đang đi về phía chúng ta chính là thiên sứ số 1!" Thầy An An giương bàn tay ra, đẩy không khí lên cao, "Chi! Chi! Thịnh!"
Thầy An An múa cánh tay kỳ lân dẫn mọi người đi về phía sân khấu chữ T. Bạn nhỏ Thịnh Chi Chi hóa trang thành Tiểu Long Nữ, cả thân cổ trang màu trắng, còn có ba của cô bé đi theo như một bức màn che di động, ôm eo bạn nhỏ Thịnh Chi Chi để cho cô bé phiêu dật bay lên trên sân khấu chữ T trước nhất. Lúc đi đến đó thì ông bô màn che di động ẩn sau công danh tự động lùi xuống.
Không hổ là con gái quốc dân, bạn nhỏ Thịnh Chi Chi được các phụ huynh vây xem nhiều khiếp. Cô bé chuyên nghiệp bày ra các kiểu pose, tay nhỏ sờ trên bụng một cái làm ra dáng hơi đói.
Không đợi cho các phụ huynh chủ động đút cô ăn thì Thịnh Chi Chi đã nâng tay nhỏ của mình lên, ở trên đầu móc ra một cái đùi gà, chọc cho các phụ huynh cười to.
Lúc các phụ huynh bận rộn chụp hình cho cô thì vẻ mặt Thịnh Chi Chi đột nhiên biến đổi, cô bé che ngực, gương mặt nhỏ thống khổ nhíu lại. Ở dưới ánh mắt kinh ngạc của các phụ huynh từ từ ngã xuống đất, khạc ra tương cà còn có lời trăn trối: "Gà, gà, đùi gà có độc!"
Sau khi phản ứng lại với màn diễn xuất của Thịnh Chi Chi thì các vị phụ huynh nở nụ cười hiền từ, Thịnh Chi Chi cũng bò dậy tặng khán giả cái hôn gió, sau đó được ông bô màn che di động ôm về "sau sân khấu."
"Mời mọi người dùng tiếng hét chói tai chào đón thiên sứ số hai của chúng ta, Tinh Thần Phó!" Vó ngựa thầy An An không ngừng mời gọi thiên sứ nhỏ tiếp theo, giọng oang oang đinh tai nhức óc. Cô Hoa Hoa và cô Miêu Miêu cầm đàn đồ chơi từ phòng ra đệm nhạc cho anh, ba thầy cô còn muốn hăng hái hơn cả mấy bạn nhỏ.
Gương mặt của Phó Tinh Thần bị cue đến rất lãnh khốc, không muốn lên sân khấu nhưng nhìn cánh tay kỳ lân của thầy An An trên đó, ai ai cũng nhìn thì cậu không thể làm gì khác là bước chân nhỏ, phẩy phẩy cây quạt lông chim Gia Cát Lượng để phối hợp.
Phó Sâm đứng dưới sân khấu, một tay đút túi quần, cong môi, rất vui mừng nhìn đứa con trai hiếu thảo của mình. Ông búng ngón tay một cái, Vương quản gia lập tức khiêng một cái đàn cổ vọt lên sân khấu, đặt trước mặt thiếu gia nhỏ.
Ban đầu bạn nhỏ Phó Tinh Thần từ chối, cậu cảm thấy biểu diễn như thế rất ngây thơ, thế nhưng mà cậu không cản được sự nhiệt tình của Vương quản gia bọn họ nên bất đắc dĩ ngồi trước đàn cổ, diễn lại kế bỏ trống thành ngồi gảy đàn dọa lui đại quân của Gia Cát Lượng.
Quản gia Vương đưa xong đàn rồi trở về dưới sân khấu nhanh chóng hóa thân thành cổ động viên, hô to: "Thiếu gia quá đẹp trai luôn! Thiếu gia đàn hay quá! Thiếu gia thông minh ghê!"
Bạn nhỏ Phó Tinh Thần cho rằng biểu diễn rất ngây thơ ở trên sân khấu không chịu xuống, vẫn là thầy An An kiêm bảo vệ bế bạn nhỏ Phó Tinh Thần còn muốn đàn một khúc nữa lui sân.
Show diễn của thiên sứ Cua Nhỏ tiến hành thuận lợi, cho đến khi một con xe màu đen sang chảnh lẳng lặng dừng lại. Đại quản gia mặt mày tuấn tú của nhà họ Hạ mặc cả cây âu phục bước xuống từ trên xe, cung kính ưu nhã mở cửa xe, hai chân ngắn mang ủng rồng từ bên trong lộ ra.
Các vị phụ huynh, bao gồm cả thầy An An bọn họ cũng hướng mắt nhìn về phía đôi chân ngắn không đơn giản đó, mọi người đều nín thở chờ chủ nhân từ trên xe bước xuống.
"Khụ khụ." Bạn nhỏ Hạ Vị Mãn cũng rất muốn xuống nhưng cô gặp một vấn đề khó khăn -- chân ngắn tản ra hoàng thất quý tộc cách mặt đất xa quá, cô không tự xuống được.
Đại quản gia nghe đại tiểu thư nhà anh ho nhẹ thì nhìn qua một chút, ngay lập tức kịp phản ứng ngồi xổm xuống, ôm đại tiểu thư mặc long bào nhìn đời bằng nửa con mắt từ xe xuống.
Khí chất của bạn nhỏ Hạ Vị Mãn rất xứng với long bào, các vị phụ huynh cũng cảm thấy rất dễ thương, những bạn nhỏ khác thì thấy rất khí phách nên hâm mộ vây lại nhìn Hạ Vị Mãn, còn có bạn nhỏ dùng thành ngữ tán dương bạn nhỏ Hạ Vị Mãn mới ba tuổi rưỡi mà đã có khí phách người lớn: "Oa! Hạ Vị Mãn chưa già đã yếu, kinh khủng ghê, lợi hại quá trời!"
Hạ Vị Mãn rất hài lòng với hiệu quả này nhưng vẫn cảm thấy không đủ, ánh mắt vòng một vòng trong đám người thì phát hiện đối thủ cô muốn đánh bại không có ở đây, có hơi thất vọng nhíu mày.
Thế nhưng mà cô vẫn vui vẻ tiếp nhận lời mời trình diễn của thầy An An. Cô bước chân nhỏ chuẩn bị lên sân khấu thì đột nhiên các vị phụ huynh bên kia hô lên, tiếp sau đó họ tự động nhường một con đường cho một bóng dáng nhỏ cũng mặc long bào đi đến.
Ánh mắt của bạn nhỏ Hạ Vị Mãn sáng lên, cảm thấy đây chắc chắn là Vạn Vạn Tuế. Cô cũng biết Vạn Vạn Tuế sẽ ăn mặc bộ dạng hoàng đế tới nhà trẻ.
Cô vội vàng giữ chặt dáng điệu nữ đế, nâng cằm nhỏ lên chờ Vạn Vạn Tuế cùng vương tranh.
Nhưng mà khi bóng dáng nhỏ đó đi đến trước mặt thì lại không phải Vạn Vạn Tuế, mà là bạn nhỏ Lục Trăn hiếm thấy không cúp học cũng không đến trễ.
Đại tiểu thư Hạ Vị Mãn rất coi trọng chất lượng của giấc ngủ trưa, buổi trưa mỗi ngày đều lên giường sớm hơn các bạn nhỏ khác, hơn nữa còn mang tai nghe chống ồn và bịt mắt để có được môi trường tuyệt đối an tĩnh, cho nên cũng không nhận ra bạn nhỏ Lục Trăn thỉnh thoảng tới ngủ trưa.
Nhưng điều này cũng không ảnh hưởng tới khí thế của cô, cằm nhỏ nhấc lên: "Cậu là ai? Tại sao lại hóa trang giống tớ?"
Bị bạn nhỏ Hạ Vị Mãn hùng hổ chất vấn, bạn nhỏ Lục Trăn hơi hơi nâng mắt rồng.
Từ lần trước khi đi mua đan dược thì cậu đã kêu người kia điều tra người mua đan dược có khí thế rất giống phụ hoàng của cậu, hơn nữa cái tên hoàng đế Thịt Ba Chỉ còn lợi hại hơn cậu. Đêm qua, người kia nói kết quả điều tra với cậu, thì ra hoàng đế Thịt Ba Chỉ học cùng nhà trẻ với cậu, thậm chí còn học chung một lớp.
Thái tử nhí Lục Trăn ngồi không yên, hôm nay thậm chí còn không lâm triều mà vội vàng chạy đến nhà trẻ.
Một nhà trẻ sao có thể có hai hoàng để nhỏ được?
Cậu nhất định phải cạnh tranh cương vị với hoàng đế Thịt Ba Chỉ.
Không nghĩ tới còn chưa đụng mặt hoàng đế Thịt Ba Chỉ mà lại giáp mặt hoàng đế không biết thịt gì ở cửa.
Ý niệm cạnh tranh hoàng đế này quá kịch liệt! Thái tử nhí Lục Trăn cảm thấy áp lực tựa núi lớn, gương mặt nhỏ lại không hề lộ ra vẻ âu lo mà rất chi bình tĩnh nhìn Hạ Vị Mãn.
"Trẫm là Lục Lục Lục." Bạn nhỏ Lục Trăn giương cằm nhỏ, rất có long uy hỏi lại, "Ngươi là ai? Dám ở ban ngày ban mặt đi giả mạo trẫm."
"Ngươi dám nói bổn tiểu thư là bản giả mạo?" Đại tiểu thư Hạ Vị Mãn từ nhỏ đã rất có ý thức bản quyền, kiên quyết chống lại bản giả mạo cảm thấy bản thân mình bị vũ nhục, phẫn nộ nâng tay áo long bào, vung tay nhỏ lên, "Đại quản gia, thay bổn tiểu thư mắng người này!"
Đại quản gia dứt khoát chấp hành mệnh lệnh của đại tiểu thư Hạ Vị Mãn, dù cho đối phương là con nít ba tuổi rưỡi anh cũng mắng không tha, dùng âm giọng nam mê người trầm thấp mắng, "Bạn nhỏ Lục Lục Lục, con thật là xấu."
"Đại nội tổng quản, ngươi tới thay trẫm mắng lại!" Thái tử nhí Lục Trăn đương nhiên cũng không hề yếu thế, lập tức kêu đại nội tổng quản mặc trang phục thái giám ở phía sau ăn miếng trả miếng.
Đại nội tổng quản cũng phục tùng vô điều kiện với mệnh lệnh của thái tử nhí nhà ông, nghiêm khắc dựa theo câu mắng của đại quản gia để mắng lại: "Bạn nhỏ bổn tiểu thư, con cũng cực kỳ hư."
"Bọn họ thế mà lại dùng văn ngôn! Đê tiện!" Đại tiểu thư Hạ Vị Mãn trừng mắt lên, chỉ huy đại quản gia của cô, "Chúng ta dùng tiếng Anh mắng lại."
"Được." Đại quản gia gật đầu, ngẩng đầu nhìn về phía Lục Trăn và đại nội tổng quản rồi dùng tiếng anh mắng, "Bad, so so bad!"
Đại nổi tổng quản dưới mệnh lệnh của Lục Trăn lập tức đánh trả. Làm cương thi mấy ngàn năm, tuy rằng ông không hiểu tiếng nước ngoài nhưng năng lực bắt chước rất mạnh: Ngươi mới bại, kiểm tra một chút đã bại."
Vốn tưởng rằng sẽ có một hồi tinh phong huyết vũ, cô Hoa Hoa sốt ruột chạy tới khuyên can rồi nhìn thấy hai người lớn hai người họ học phong cách gà mắng nhau:...
Ngay khi hai hoàng đế nhỏ đang đối chọi gay gắt thì Ngô Hoàng cưỡi con xe đạp nát chở Vạn Vạn Tuế lảo đảo đi tới, nhìn thấy rất nhiều người ở cửa thì anh dừng xe lại, sau đó bế Vạn Vạn Tuế từ ghế sau xuống.
Vạn Vạn Tuế mặc áo bông, mang giày bông, thoạt nhìn giống bình thường. Cô không chú ý tới hỗn loạn ở cửa mà cầm lấy cặp sách trên lưng Ngô Hoàng đưa cho mình nghiêm túc xoay người bước vào, bước chân ngắn xuyên quá đám người đi vào cổng nhà trẻ.
Ngô Hoàng nhìn em gái hiểu chuyện bớt lo của anh mà cảm thán lắc đầu rồi xách cô trở về.
Vạn Vạn Tuế bị mũ ép thành mặt vuông khó hiểu nhìn Ngô Hoàng đang cản trở mình đi học.
"Mũ bảo hiểm." Ngô Hoàng dùng ngón tay chỉ chỉ Vạn Vạn Tuế đã quên mũ bảo hiểm, "Nhóc ngốc."
Trên gương mặt nhỏ nghiêm túc của Vạn Vạn Tuế trồi hai hai áng mây đỏ, ngượng ngùng để Ngô Hoàng gỡ mũ bảo hiểm xuống cho mình, sau đó thông thông minh hơn một chút kiểm tra mình lại một lần nữa, chắc chắn không còn thứ khác rơi xuống mới thận trọng quay đầu, lần thứ hai đi xuyên qua đám người.
Lần này cô vẫn đi chỉ mới được vài bước như cũ.
Bạn nhỏ Hạ Vị Mãn đang suy tư xem để đại quản gia mắng lại như thế nào phát hiện ra cô, nhìn đối thủ chân chính thế mà lại không nhìn đến cô, mắt nhìn thẳng đi qua cô, đại tiểu thư Hạ Vị Mãn cảm thấy rất tủi thân.
Đại tiểu thư Hạ Vị Mãn quyết đoán vứt bỏ thái tử nhí Lục Trăn, đi về phía Vạn Vạn Tuế. Ở trước mặt đối thủ mạnh mẽ như Vạn Vạn Tuế thì những người khác đều là nhỏ bé không đáng kể.
Thái tử nhí Lục Trăn cũng từ ánh mắt của Hạ Vị Mãn nhìn thấy đối thủ làm cậu cả đêm không ngon giấc, hoàng đế Thịt Ba Chỉ, chân ngắn cũng chạy theo.
Hai hoàng đế nhỏ một lòng muốn ngăn cản Vạn Vạn Tuế đi vào nhà trẻ.
Hạ Vị Mãn quét từ đầu tới chân Vạn Vạn Tuế, phát hiện cô giống với bình thường thì trong lòng đã bắt đầu chúc mừng thắng lợi, còn đặc biệt khoe khoang lặng lẽ đặt một chân tới phía trước lồi lõm tạo dáng với long bào trước mặt Vạn Vạn Tuế: "Vạn Tuế, cậu nhìn long bào của tớ có đẹp hay không?"
Trong lòng đại tiểu thư Hạ Vị Mãn thúc giục Vạn Vạn Tuế khen cô là đứa bé xinh đẹp nhất hôm nay.
Thái tử nhí Lục Trăn cũng bước lại đây, nghe được Hạ Vị Mãn lại giành trước một bước bắt hoàng đế Thịt Ba Chỉ khoe long bào của mình thì ngay lập tức bước về phía trước một bước, ngăn cản bạn nhỏ Hạ Vị Mãn, "Thịt Ba Chỉ, ngươi nhìn xem, long bào của trẫm mới là long bào thật!"
Ánh mắt của hai hoàng đế nhỏ chạm vào hoa, tia lửa bắn tung tóe sau đó lại đồng thời "õng ẹo tạo dáng" trước mặt Vạn Vạn Tuế, chứng minh với cô mình mới là đứa bé thích hợp nhất với long bào.
Vạn Vạn Tuế nghiêm gương mặt nhỏ, mưa móc đều dính*: "Các cậu đều rất đẹp."
Hai hoàng đế nhỏ vẫn không ai phục ai, khi được cô Hoa Hoa dẫn về lớp học thì còn phân công đại quản gia và đại nội tổng quản mắng nhau tiếp.
Chờ tới đi đến phòng học thì các bạn nhỏ bắt đầu bình chọn ai là người hóa trang đẹp nhất, lúc này hai hoàng đến nhỏ mới tạm thời ngưng chiến.
Đại tiểu thư Hạ Vị Mãn nâng cằm phát biểu: "Hoàng đế chính là cổ nhân lợi hại nhất, cho tớ hóa trang thành hoàng đế là đỉnh nhất hôm nay." Ánh mắt của cô quét qua các bạn nhỏ, "Mọi người đều đồng ý chứ?"
"Ngươi đã nói lời trẫm muốn nói." Bạn nhỏ Lục Trăn từ khi gặp mặt đã không vừa ý đối phương lần đầu tiên đồng ý với ý tưởng của Hạ Vị Mãn.
Khi hai hoàng đế nhỏ chuẩn bị khai chiến một lần nữa thì Điềm Điềm ở một bên oa lên một tiếng: "Oa! Vạn Tuế, cậu hóa trang thành cái gì đây?"
Tất cả mọi người đều nhìn về phía Vạn Vạn Tuế cởi áo khoác.
Ban đầu đại tiểu thư Hạ Vị Mãn còn rất khinh thường, cô cảm thấy Vạn Vạn Tuế không thể nào nghĩ ra kiểu hóa trang cổ nhân nào đỉnh hơn hoàng đế đâu, nhưng nay khi ánh mắt cô rơi xuống trên người Vạn Vạn Tuế thì tất cả nhóc con đều sợ ngây người: "Hóa trang của cậu là..."
Vạn Vạn Tuế mặc áo may ô và váy được làm bằng da thú nhân tạo, lấy cây giáo được ông ngoại cô làm từ nhánh cây và cục đá ra, mặt không cảm xúc, dùng tay béo đặt bên miệng a a hai tiếng, sau đó nghiêm túc giới thiệu trang phục mát mẻ làm các bạn nhỏ kinh sợ: "Chào mọi người, tớ là vượn người nguyên thủy."
Vượn người nguyên thủy, khởi nguyên của loài người, hoàng đế phải gọi loại này là tổ tông.
Ước mong đoạt giải quán quân của đại tiểu thư Hạ Vị Mãn, nát bét.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.