Thiên Kim Chúa Hề Ba Tuổi Rưỡi
Chương 44: Na tra 4.0
Oa Bao Lậu Lậu
26/02/2023
Vạn Vạn Tuế cột tóc Na Tra 4.0 Ngô Hoàng cho đi đến nhà trẻ, vừa vào cửa thì đã bị thầy An An ngồi trên giường bên lầu uống nước nhìn chằm chằm, ánh mắt của anh nhíu lại, cầm lấy bản thảo tóc Na Tra 5.0 đặt trên bàn của anh.
Anh biết, sẽ có một ngày như thế đấy.
Tiết thể dục, thầy An An lấy ra đồ chơi làm bằng đường Ultraman, hỏi Vạn Vạn Tuế có thể cho anh cột tóc cho cô bé lần nữa không.
"Không ạ, tóc này là anh trai làm." Vạn Vạn Tuế lắc đầu nhỏ, không hề do dự từ chối.
"Thêm cái này nữa?" Thầy An An lại lấy ra đồ chơi làm bằng đường quái thú nhỏ.
"Có ạ." Vạn Vạn Tuế gật đầu nhỏ, không hề do dự bị mua chuộc.
Năm phút đồng hồ sau, Vạn Vạn Tuế cột tóc Na Tra 5.0 đứng nghiêm cùng một chỗ với các bạn nhỏ chờ chơi nhảy xa.
"Oa!" Điềm Điềm kinh ngạc nhìn tóc của Vạn Vạn Tuế, "Trên đầu Vạn Vạn Tuế có tận bốn cái vòng tròn!"
Đúng vậy, thầy An An ở một bên vui mừng gật đầu mỉm cười. Tóc Na Tra 5.0 chính là mạnh như vậy. Dùng số lượng tóc của hạn của bạn nhỏ thắt ra bốn cái vòng tròn đặt song song một chỗ, kết hợp với hai búi tóc ở trung tâm thì lại càng tăng thêm sức mạnh.
Có bạn học nhỏ tí tuổi đầu mà đã biết được nhiều xe hiệu cũng kêu lên: "Tóc của Vạn Tuế là hiệu Audi đó!"
"Không đúng!" Một bạn nhỏ khác cũng biết rất nhiều xe bày tỏ không đồng ý, "Audi có bốn cái vòng tròn đặt cùng một chỗ, còn của Vạn Tuế là tách ra mà. Tóc Vạn Vạn Tuế là béo! Hiệu Audi đó!"
Các bạn nhỏ vì tranh quyền đặt tên cho tóc của Vạn Vạn Tuế mà ồn ào hết cả lên. Hạ Vị Mãn không tham gia, tuy cô bé cũng rất muốn đặt tên cho tóc của Vạn Vạn Tuế, nhưng hiện tại cô bé có chuyện khẩn cấp hơn -- cô nhảy được bao xa khi so với Vạn Tuế.
Bạn nhỏ Hạ Vị Mãn đứng bên ngoài vạch tuyến thầy An An vẽ giúp, nghiêm túc dựa theo động tác làm mẫu của thầy An An, tập trung tinh thần ngồi xổm xuống, cánh tay đánh thành hình vòng cung, dùng sức nhảy lên.
Cô bé thành công nhảy được thành tích tốt nhất hiện tại, tốt hơn so với bạn nhỏ đứng thứ hai một đoạn.
Đại tiểu thư Hạ Vị Mãn cảm thấy mỹ mãn, bước rón rén đi đến bên Vạn Vạn Tuế: "Tới lượt cậu."
Vạn Vạn Tuế gật đầu nhỏ, đứng sau vạch trắng.
Biểu cảm so với Hạ Vị Mãn còn nghiêm túc hơn, gương mặt nhỏ cũng căng cực.
Hít sâu một hơi, hít lực cản trên không vào trong bụng nhỏ, chân ngắn cong lại, bàn tay nhỏ bé rất nhanh hey hey hey ey ey vẫy,
"Vạn Tuế cố lên!" Điềm Điềm lắc mông nhỏ làm hành động cổ động cho Vạn Vạn Tuế.
Ngay tại lúc này! Nhạy bén bắt được lúc không có gió, trong mắt Vạn Vạn Tuế xẹt qua một mũi nhọn, cơ thể mập mạp mạnh mẽ nhảy lên.
Bạn nhỏ Hạ Vị Mãn sợ ngây người, cô bé vừa chớp mắt một cái mà Vạn Vạn Tuế đã...
Rơi xuống đất rồi.
Đúng vậy, sau khi lấy đà thì Vạn Vạn Tuế rất nhanh đã rơi xuống đất.
Nhưng tư thế tiếp đất của cô cực kỳ xinh đẹp, vững vàng đứng lại, sau đó mạnh mẽ vươn người, bụng nhỏ duang một cái bắn ra.
(*) Duang: ngôn ngữ mạng TQ, chỉ hiệu ứng đặc biệt được biểu đạt ngay lập tức.
Xem như thế thì như là nhảy xa tận năm mét.
Nhưng mà sự thật là, điểm Vạn Vạn Tuế tiếp đất đoán chừng cũng cách chỗ bắt đầu mười lăm centimet mà thôi.
Đại tiểu thư Hạ Vị Mãn sợ Vạn Vạn Tuế nhảy xa gấp bội vẻ mặt khó tin,
Bạn nhỏ Điềm Điềm đối với thành tích của Vạn Tuế rất hài lòng. Cô bé đi lên phía trước một bước, nhảy nhẹ một cái vượt qua Vạn Vạn Tuế, sau đó quay lại thả rắm cầu vồng cho Vạn Tuế: "Vạn Tuế giỏi ghê, vậy mà nhảy xa được từng này luôn!"
Hạ Vị Mãn trừng mắt nhìn Điềm Điềm, không thể tin được trên đời này có thể chế tạo rắm cầu vồng điên rồ như thế.
Chỉ cần là Vạn Tuế, tớ có thể khoa trương - Điềm Điềm nhìn thấy Hạ Vị Mãn trừng cô bé thì cũng bắt chước, sắc mặt nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn trừng to lại. Nhưng mà mắt cún con của Điềm Điềm cũng chỉ là hung dữ non nớt mà thôi, ngoại trừ đáng yêu thì chẳng có gì.
Bạn nhỏ Hạ Vị Mãn không cách nào chấp nhận được cứ như vậy mà thắng nên đã dùng kế điệu hổ ly sơn, dẫn Điềm Điềm tới bên thầy An An, sau đó kéo bàn tay nhỏ bé của Vạn Tuế, hùng hùng hổ hổ đi qua một bên: "Tớ coi cậu là đối thủ, cậu lại xem tớ là đồ ăn, chuyện này không phải là vả mặt của tớ à? Không được, tớ phải dạy cho cậu để không chênh lệch với tớ mới được!"
Cô bé cũng dùng phấn như thầy An An vẽ một cái thuyền trên mặt đất, sau đó để cho Vạn Vạn Tuế đứng phía sau, bắt đầu lớp luyện thi - chương trình chuyên tôn quý nhảy xa 1v1.
Mười phút sau, cô giáo Hạ Vị Mãn cảm thấy dạy Vạn Vạn Tuế không thành vấn đề đã tuyệt vọng phát hiện, bất kể tư thế nhảy của Vạn Vạn Tuế tiêu chuẩn cỡ nào, chỉ cần khi cô lấy đà, rời khỏi mặt đất thì sẽ lập tức bang~ chiếp chiếp tiếp đất, căn bản không có cơ hội nhảy xa hơn.
Đối với việc này Vạn Tuế cho rằng: "Mặt đất rất thích tớ, một giây cũng không rời tớ."
Vạn Vạn Tuế thành công làm cho cô giáo dạy nhảy Hạ Vị Mãn tự bế. Cô giáo Hạ Vị Mãn bắt đầu tự kiểm điểm có phải là do bản thân mình năng lực chưa đủ hay không, cho nên cô bé quyết định đi tìm thầy chuyên nghiệp hơn để nâng cao năng lực của mình, sau đó trở về sẽ dạy cho Vạn Tuế.
Vạn Tuế làm ký hiệu ok, bày tỏ mình sẽ chờ bạn trở lại.
Bạn nhỏ Hạ Vị Mãn ý chí sục sôi bước đi còn Vạn Vạn Tuế đứng tại chỗ. Sự chú ý của cô bé đã va vào cây đại thụ, trên cây treo một cái biển hiệu xinh đẹp, trên biển hiệu xịn nhất đó dường như viết cái gì mà Vạn Vạn Tuế đứng chỗ này nhìn không rõ.
Cô bước chân ngắn đi qua, phát hiện cái cây đó không chỉ có nhiều biển hiệu hơn trước, mà ở dưới cây có một bạn nhỏ ngồi đó.
Ngồi xổm dưới cây là một bạn nhỏ rất đặc biệt, bạn nhỏ ấy đến từ nước ngoài, tên gọi là Victor Hugo.
Victor Hugo có tóc màu vàng nhạt xinh đẹp, mắt như bảo thạch, một lam một xám. Bình thường trong lớp học thì không khác nhau mấy, nhưng khi đứng dưới ánh mặt trời có thể nhìn ra màu mắt của cậu bất đồng.
Da của cậu đặc biệt trắng, ngũ quan cực kỳ tinh xảo. Bình thường không thích nói chuyện với các bạn nhỏ khác, luôn luôn im lặng.
Giờ phút này cậu đang che miệng, mắt hơi hồng, nhìn qua có chút không thoải mái.
Vạn Vạn Tuế bước chân ngắn đi qua, đứng trước mặt Victor Hugo quan tâm nhìn cậu.
Victor Hugo ngẩng đầu, nhìn thấy Vạn Vạn Tuế cúi đầu nhìn mình. Lưng cô cõng ánh sáng, cùng gương mặt đại ca trời sinh, làm cho hiệu quả khủng bố thị giác của Victor Hugo đạt max điểm.
Victor Hugo che má, cẩn thận mở miệng, dùng khẩu âm hơi kỳ quái hỏi: "Cậu, cậu không hạnh phúc* hả?"
(*) 开森: Từ thông dụng trên internet, xuất phát từ tiếng Quảng Đông, có nghĩa là vô cùng hạnh phúc.
"Tớ rất hạnh phúc." Tuy Vạn Vạn Tuế cũng không biết tại sao bạn nhỏ lại hỏi cô điều này, nhưng cô cũng rất lễ phép, dựa theo cách hỏi của cậu trả lời, hơn nữa còn hỏi lại, "Cậu không hạnh phúc hả?"
Victor Hugo không hề cảm thấy Vạn Tuế vui vẻ tí nào, nhưng đại ca hỏi cậu vui hay không vui thì dù không vui cậu cũng phải nói vui. Vậy nên Victor Hugo chịu đựng sợ hãi, run rẩy mỉm cười: "Tớ hạnh phúc."
Nhưng không nghĩ đến là khi cậu cười lại đụng đến chỗ đau, nước mắt của Victor Hugo thoáng cái tuôn ra dũng mãnh, nước mắt làm nổi bật đôi mắt xinh đẹp của cậu.
"Cậu không hạnh phúc." Vạn Vạn Tuế cũng ngồi xổm xuống, nhìn Victor Hugo luôn che miệng, "Chỗ đó bị thương à?"
Khi Vạn Vạn Tuế ngồi xuống thì hòa ái hơn rất nhiều. Victor Hugo chớp đôi mắt sũng nước nhìn Vạn Vạn Tuế, suy tư hồi lâu mới buông bàn tay nhỏ bé ra: "Tớ không sao."
Đôi mắt ưng của Vạn Vạn Tuế lóe lên một cái: "Răng của cậu sao vậy?"
Victor Hugo vội vàng che miệng lại, lặp lại một lần nữa: "Tớ thật sự không sao."
"Thật sự thật sự?" Vạn Vạn Tuế nghiêng đầu, nhìn Victor Hugo gật đầu mạnh với mình, biểu thị là thật thật đấy thì lúc này mới yên lòng thở phào nhẹ nhõm, "Chúng mình chơi cùng nhau đi."
Victor Hugo thoáng sững sờ, tay vẫn che miệng cho nên âm thanh non nớt rầu rĩ: "Chơi vui à?"
Vạn Vạn Tuế đã sớm xem được nên chơi cái gì, giơ tay mũm mĩm lên chỉ vào biển hiệu hấp dẫn ánh mắt của cô bé đang treo trên cây: "Cậu biết trên đó ghi cái gì không?"
Victor Hugo lắc đầu nhỏ.
"Cậu cũng thấy không rõ à?" Vạn Vạn Tuế nghĩ ra một cách giải quyết, "Chúng ta lại gần một tí thì sẽ thấy rõ."
"Làm sao để đến gần hơn?" Victor Hugo không phản bác lại lời của Vạn Tuế. Thật ra cậu có thể nhìn thấy rõ, thị lực của cậu rất tốt, chỉ là chữ trên biển hiệu kia quá khó nên cậu mới không biết.
"Leo lên xem." Vạn Vạn Tuế nói là làm, lập tức ôm thân cây bò lên giống như một chú sóc béo, nặng nề cọ cọ hướng lên trên, bò lên mấy centimet cũng không quên quay đầu lại nhìn bạn mới của cô.
Victor Hugo bị ánh mắt của Vạn Vạn Tuế quét đến, cho rằng đại ca đang bất mãn vì động tác của cậu quá chậm, nhanh chóng ôm lấy thân cây.
Thầy An An nhìn thấy trên cây có hai bánh bao sữa nhỏ thì chạy nhanh tới, nhìn thấy hai cái bánh bao sữa như bị hút vào bánh mì béo trên cành cây, ngừng lại hai bên biển hiệu rồi nghiêm túc nghiên cứu tận đáy ngọn nguồn biển hiệu ấy là gì.
Thầy An An im lặng nghẹn lời.
Bởi vì cái ghi biển hiệu mà hai bánh bao nhỏ nghiên cứu chính là: Xin đừng leo cây.
Anh biết, sẽ có một ngày như thế đấy.
Tiết thể dục, thầy An An lấy ra đồ chơi làm bằng đường Ultraman, hỏi Vạn Vạn Tuế có thể cho anh cột tóc cho cô bé lần nữa không.
"Không ạ, tóc này là anh trai làm." Vạn Vạn Tuế lắc đầu nhỏ, không hề do dự từ chối.
"Thêm cái này nữa?" Thầy An An lại lấy ra đồ chơi làm bằng đường quái thú nhỏ.
"Có ạ." Vạn Vạn Tuế gật đầu nhỏ, không hề do dự bị mua chuộc.
Năm phút đồng hồ sau, Vạn Vạn Tuế cột tóc Na Tra 5.0 đứng nghiêm cùng một chỗ với các bạn nhỏ chờ chơi nhảy xa.
"Oa!" Điềm Điềm kinh ngạc nhìn tóc của Vạn Vạn Tuế, "Trên đầu Vạn Vạn Tuế có tận bốn cái vòng tròn!"
Đúng vậy, thầy An An ở một bên vui mừng gật đầu mỉm cười. Tóc Na Tra 5.0 chính là mạnh như vậy. Dùng số lượng tóc của hạn của bạn nhỏ thắt ra bốn cái vòng tròn đặt song song một chỗ, kết hợp với hai búi tóc ở trung tâm thì lại càng tăng thêm sức mạnh.
Có bạn học nhỏ tí tuổi đầu mà đã biết được nhiều xe hiệu cũng kêu lên: "Tóc của Vạn Tuế là hiệu Audi đó!"
"Không đúng!" Một bạn nhỏ khác cũng biết rất nhiều xe bày tỏ không đồng ý, "Audi có bốn cái vòng tròn đặt cùng một chỗ, còn của Vạn Tuế là tách ra mà. Tóc Vạn Vạn Tuế là béo! Hiệu Audi đó!"
Các bạn nhỏ vì tranh quyền đặt tên cho tóc của Vạn Vạn Tuế mà ồn ào hết cả lên. Hạ Vị Mãn không tham gia, tuy cô bé cũng rất muốn đặt tên cho tóc của Vạn Vạn Tuế, nhưng hiện tại cô bé có chuyện khẩn cấp hơn -- cô nhảy được bao xa khi so với Vạn Tuế.
Bạn nhỏ Hạ Vị Mãn đứng bên ngoài vạch tuyến thầy An An vẽ giúp, nghiêm túc dựa theo động tác làm mẫu của thầy An An, tập trung tinh thần ngồi xổm xuống, cánh tay đánh thành hình vòng cung, dùng sức nhảy lên.
Cô bé thành công nhảy được thành tích tốt nhất hiện tại, tốt hơn so với bạn nhỏ đứng thứ hai một đoạn.
Đại tiểu thư Hạ Vị Mãn cảm thấy mỹ mãn, bước rón rén đi đến bên Vạn Vạn Tuế: "Tới lượt cậu."
Vạn Vạn Tuế gật đầu nhỏ, đứng sau vạch trắng.
Biểu cảm so với Hạ Vị Mãn còn nghiêm túc hơn, gương mặt nhỏ cũng căng cực.
Hít sâu một hơi, hít lực cản trên không vào trong bụng nhỏ, chân ngắn cong lại, bàn tay nhỏ bé rất nhanh hey hey hey ey ey vẫy,
"Vạn Tuế cố lên!" Điềm Điềm lắc mông nhỏ làm hành động cổ động cho Vạn Vạn Tuế.
Ngay tại lúc này! Nhạy bén bắt được lúc không có gió, trong mắt Vạn Vạn Tuế xẹt qua một mũi nhọn, cơ thể mập mạp mạnh mẽ nhảy lên.
Bạn nhỏ Hạ Vị Mãn sợ ngây người, cô bé vừa chớp mắt một cái mà Vạn Vạn Tuế đã...
Rơi xuống đất rồi.
Đúng vậy, sau khi lấy đà thì Vạn Vạn Tuế rất nhanh đã rơi xuống đất.
Nhưng tư thế tiếp đất của cô cực kỳ xinh đẹp, vững vàng đứng lại, sau đó mạnh mẽ vươn người, bụng nhỏ duang một cái bắn ra.
(*) Duang: ngôn ngữ mạng TQ, chỉ hiệu ứng đặc biệt được biểu đạt ngay lập tức.
Xem như thế thì như là nhảy xa tận năm mét.
Nhưng mà sự thật là, điểm Vạn Vạn Tuế tiếp đất đoán chừng cũng cách chỗ bắt đầu mười lăm centimet mà thôi.
Đại tiểu thư Hạ Vị Mãn sợ Vạn Vạn Tuế nhảy xa gấp bội vẻ mặt khó tin,
Bạn nhỏ Điềm Điềm đối với thành tích của Vạn Tuế rất hài lòng. Cô bé đi lên phía trước một bước, nhảy nhẹ một cái vượt qua Vạn Vạn Tuế, sau đó quay lại thả rắm cầu vồng cho Vạn Tuế: "Vạn Tuế giỏi ghê, vậy mà nhảy xa được từng này luôn!"
Hạ Vị Mãn trừng mắt nhìn Điềm Điềm, không thể tin được trên đời này có thể chế tạo rắm cầu vồng điên rồ như thế.
Chỉ cần là Vạn Tuế, tớ có thể khoa trương - Điềm Điềm nhìn thấy Hạ Vị Mãn trừng cô bé thì cũng bắt chước, sắc mặt nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn trừng to lại. Nhưng mà mắt cún con của Điềm Điềm cũng chỉ là hung dữ non nớt mà thôi, ngoại trừ đáng yêu thì chẳng có gì.
Bạn nhỏ Hạ Vị Mãn không cách nào chấp nhận được cứ như vậy mà thắng nên đã dùng kế điệu hổ ly sơn, dẫn Điềm Điềm tới bên thầy An An, sau đó kéo bàn tay nhỏ bé của Vạn Tuế, hùng hùng hổ hổ đi qua một bên: "Tớ coi cậu là đối thủ, cậu lại xem tớ là đồ ăn, chuyện này không phải là vả mặt của tớ à? Không được, tớ phải dạy cho cậu để không chênh lệch với tớ mới được!"
Cô bé cũng dùng phấn như thầy An An vẽ một cái thuyền trên mặt đất, sau đó để cho Vạn Vạn Tuế đứng phía sau, bắt đầu lớp luyện thi - chương trình chuyên tôn quý nhảy xa 1v1.
Mười phút sau, cô giáo Hạ Vị Mãn cảm thấy dạy Vạn Vạn Tuế không thành vấn đề đã tuyệt vọng phát hiện, bất kể tư thế nhảy của Vạn Vạn Tuế tiêu chuẩn cỡ nào, chỉ cần khi cô lấy đà, rời khỏi mặt đất thì sẽ lập tức bang~ chiếp chiếp tiếp đất, căn bản không có cơ hội nhảy xa hơn.
Đối với việc này Vạn Tuế cho rằng: "Mặt đất rất thích tớ, một giây cũng không rời tớ."
Vạn Vạn Tuế thành công làm cho cô giáo dạy nhảy Hạ Vị Mãn tự bế. Cô giáo Hạ Vị Mãn bắt đầu tự kiểm điểm có phải là do bản thân mình năng lực chưa đủ hay không, cho nên cô bé quyết định đi tìm thầy chuyên nghiệp hơn để nâng cao năng lực của mình, sau đó trở về sẽ dạy cho Vạn Tuế.
Vạn Tuế làm ký hiệu ok, bày tỏ mình sẽ chờ bạn trở lại.
Bạn nhỏ Hạ Vị Mãn ý chí sục sôi bước đi còn Vạn Vạn Tuế đứng tại chỗ. Sự chú ý của cô bé đã va vào cây đại thụ, trên cây treo một cái biển hiệu xinh đẹp, trên biển hiệu xịn nhất đó dường như viết cái gì mà Vạn Vạn Tuế đứng chỗ này nhìn không rõ.
Cô bước chân ngắn đi qua, phát hiện cái cây đó không chỉ có nhiều biển hiệu hơn trước, mà ở dưới cây có một bạn nhỏ ngồi đó.
Ngồi xổm dưới cây là một bạn nhỏ rất đặc biệt, bạn nhỏ ấy đến từ nước ngoài, tên gọi là Victor Hugo.
Victor Hugo có tóc màu vàng nhạt xinh đẹp, mắt như bảo thạch, một lam một xám. Bình thường trong lớp học thì không khác nhau mấy, nhưng khi đứng dưới ánh mặt trời có thể nhìn ra màu mắt của cậu bất đồng.
Da của cậu đặc biệt trắng, ngũ quan cực kỳ tinh xảo. Bình thường không thích nói chuyện với các bạn nhỏ khác, luôn luôn im lặng.
Giờ phút này cậu đang che miệng, mắt hơi hồng, nhìn qua có chút không thoải mái.
Vạn Vạn Tuế bước chân ngắn đi qua, đứng trước mặt Victor Hugo quan tâm nhìn cậu.
Victor Hugo ngẩng đầu, nhìn thấy Vạn Vạn Tuế cúi đầu nhìn mình. Lưng cô cõng ánh sáng, cùng gương mặt đại ca trời sinh, làm cho hiệu quả khủng bố thị giác của Victor Hugo đạt max điểm.
Victor Hugo che má, cẩn thận mở miệng, dùng khẩu âm hơi kỳ quái hỏi: "Cậu, cậu không hạnh phúc* hả?"
(*) 开森: Từ thông dụng trên internet, xuất phát từ tiếng Quảng Đông, có nghĩa là vô cùng hạnh phúc.
"Tớ rất hạnh phúc." Tuy Vạn Vạn Tuế cũng không biết tại sao bạn nhỏ lại hỏi cô điều này, nhưng cô cũng rất lễ phép, dựa theo cách hỏi của cậu trả lời, hơn nữa còn hỏi lại, "Cậu không hạnh phúc hả?"
Victor Hugo không hề cảm thấy Vạn Tuế vui vẻ tí nào, nhưng đại ca hỏi cậu vui hay không vui thì dù không vui cậu cũng phải nói vui. Vậy nên Victor Hugo chịu đựng sợ hãi, run rẩy mỉm cười: "Tớ hạnh phúc."
Nhưng không nghĩ đến là khi cậu cười lại đụng đến chỗ đau, nước mắt của Victor Hugo thoáng cái tuôn ra dũng mãnh, nước mắt làm nổi bật đôi mắt xinh đẹp của cậu.
"Cậu không hạnh phúc." Vạn Vạn Tuế cũng ngồi xổm xuống, nhìn Victor Hugo luôn che miệng, "Chỗ đó bị thương à?"
Khi Vạn Vạn Tuế ngồi xuống thì hòa ái hơn rất nhiều. Victor Hugo chớp đôi mắt sũng nước nhìn Vạn Vạn Tuế, suy tư hồi lâu mới buông bàn tay nhỏ bé ra: "Tớ không sao."
Đôi mắt ưng của Vạn Vạn Tuế lóe lên một cái: "Răng của cậu sao vậy?"
Victor Hugo vội vàng che miệng lại, lặp lại một lần nữa: "Tớ thật sự không sao."
"Thật sự thật sự?" Vạn Vạn Tuế nghiêng đầu, nhìn Victor Hugo gật đầu mạnh với mình, biểu thị là thật thật đấy thì lúc này mới yên lòng thở phào nhẹ nhõm, "Chúng mình chơi cùng nhau đi."
Victor Hugo thoáng sững sờ, tay vẫn che miệng cho nên âm thanh non nớt rầu rĩ: "Chơi vui à?"
Vạn Vạn Tuế đã sớm xem được nên chơi cái gì, giơ tay mũm mĩm lên chỉ vào biển hiệu hấp dẫn ánh mắt của cô bé đang treo trên cây: "Cậu biết trên đó ghi cái gì không?"
Victor Hugo lắc đầu nhỏ.
"Cậu cũng thấy không rõ à?" Vạn Vạn Tuế nghĩ ra một cách giải quyết, "Chúng ta lại gần một tí thì sẽ thấy rõ."
"Làm sao để đến gần hơn?" Victor Hugo không phản bác lại lời của Vạn Tuế. Thật ra cậu có thể nhìn thấy rõ, thị lực của cậu rất tốt, chỉ là chữ trên biển hiệu kia quá khó nên cậu mới không biết.
"Leo lên xem." Vạn Vạn Tuế nói là làm, lập tức ôm thân cây bò lên giống như một chú sóc béo, nặng nề cọ cọ hướng lên trên, bò lên mấy centimet cũng không quên quay đầu lại nhìn bạn mới của cô.
Victor Hugo bị ánh mắt của Vạn Vạn Tuế quét đến, cho rằng đại ca đang bất mãn vì động tác của cậu quá chậm, nhanh chóng ôm lấy thân cây.
Thầy An An nhìn thấy trên cây có hai bánh bao sữa nhỏ thì chạy nhanh tới, nhìn thấy hai cái bánh bao sữa như bị hút vào bánh mì béo trên cành cây, ngừng lại hai bên biển hiệu rồi nghiêm túc nghiên cứu tận đáy ngọn nguồn biển hiệu ấy là gì.
Thầy An An im lặng nghẹn lời.
Bởi vì cái ghi biển hiệu mà hai bánh bao nhỏ nghiên cứu chính là: Xin đừng leo cây.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.