Thiên Kim Chúa Hề Ba Tuổi Rưỡi
Chương 75: Ông đây còn định bắt cóc mà!
Oa Bao Lậu Lậu
26/02/2023
Đám nắm con hát đến bi tráng thê lương, nhưng nhìn qua bọn chúng không giống như đưa Vạn Vạn Tuế cho quân địch làm con tin, mà là giống như đưa Vạn Vạn Tuế xuất giá.
Đây là chỗ thần kì của “hành khúc đám cưới”.
Bất luận là anh hát thế nào, đều có loại xúc động khiến người ta hét lớn “Yêu nhau đi”.
Rất rõ ràng là Thiên Linh Linh cũng không nghe ra có cái gì không đúng, nhìn Vạn Vạn Tuế càng ngày càng gần, khuôn mặt nhỏ của cô ta rất hưng phấn mà ngẩng lên, đóa hoa trên trán đỏ tươi.
“Cô Hoa Hoa, chúng ta thật sự phải nhìn Vạn Tuế đi qua sao? Có phải chúng ta nên ra mặt ngăn cản một chút…” Cô Diệp Tử muốn lặng lẽ thương lượng với cô giáo Hoa Hoa phần sau nên làm gì, lại phát hiện cô giáo Hoa hoa bên cạnh mình không biết đã không còn thấy từ lúc nào, không chờ cô quay đầu tìm, đã thấy cô giáo hoa hoa giơ một cái microphone đồ chơi cười khanh khách đứng bên cạnh Thiên Linh Linh.
Cô nâng tay lên, nhếch miệng mỉm cười, giọng điệu trào dâng lãng mạn: “Tu mười năm mới ngồi chung thuyền! Tu trăm năm mới ngủ chung chăn!”
Cô Diệp Tử chậm rãi đánh ra một dấu chấm hỏi.
Cô Hoa Hoa đọc là… lời mở đầu nghi thức trong hôn lễ à?
#Đây là đang làm gì?#
“Đời người là hoa, tình bạn chính là mật hoa!” Giọng nói của cô Hoa Hoa chan chứa tình cảm, lấy phong phạm của giải hạng nhất trường đọc thơ diễn cảm, hoàn mỹ dung hợp cùng tiếng hát “Hành khúc đám cưới” của đội túi sữa nhỏ, khiến người ta không kiếm ra được chút khuyết điểm nào.
Lúc đầu Thiên Linh Linh chưa kịp phản ứng lại nghi thức bắt cóc của mình đã đi trật trong lúc thần không biết quỷ không hay, vào lúc cô ta phản ứng lại, định kháng nghị với cô Hoa Hoa, tay đã bị cô Hoa Hoa dịu dàng dắt đi.
“Á…” Thiên Linh Linh rít một tiếng rồi tắt lửa.
Cô giáo hoa Hoa muốn dắt tay Vạn Vạn Tuế đi tới, nhưng trong tay còn cầm mic, tiểu sư đệ của Thanh Hà quan do dự một chút, cẩn thận mà đi tới phía trước một bước, thay cô giáo Hoa Hoa cầm micro, cô Hoa tặng cho tiểu sư đệ một nụ cười xán lạn, cười đến nỗi khiến cậu ta ngượng chín, cả người đỏ rực.
Cô Hoa Hoa dắt tay nhỏ của Vạn Vạn Tuế, tiếp tục xúc động nói: “Vào lúc quả dưa tình bạn chính mà rụng cuống, màn rung động nhất trong sinh mệnh của mỗi người sẽ phải bắt đầu rồi. Từ đây, biển người mênh mang, trong muôn nghìn con người sẽ mất đi hai linh hồn cô đơn, thêm một đôi bạn tâm ý tương thông.”
Tay của Vạn Tuế và Thiên Linh Linh bị cô Hoa Hoa đặt bên nhau.
“Ai muốn làm bạn với nó? Ông đây muốn đánh…” Thiên Linh Linh vừa định xù lông, lại bị nụ cười dịu dàng mang theo sự không đồng ý của cô giáo Hoa Hoa ngăn lại.
Khuôn mặt nhỏ của Vạn Vạn Tuế cực kỳ nghiêm túc, còn đang đắm chìm trong cảm xúc cùng tiếng hát, không thể tự thoát ra được, nhưng cô bé hiểu, vào lúc lúc cô Hoa Hoa nói, cô bé còn tự động giảm âm lượng, để giọng nói của cô Hoa Hoa vang lên rõ ràng.
Có thể nói đây là người điều phối âm thanh rất chuyên nghiệp.
Người điều phối âm thanh chuyên nghiệp như thế, người chủ trì chuyên nghiệp như thế, còn có một đôi cô dâu chú rể nắm tay nhau.
Không ở cùng nhau thì thật sự không thể nào nói nổi.
Cô giáo Hoa Hoa vô cùng cảm động, lau nước mắt bên khóe, dẫn đầu vỗ tay: “Chúng ta nhiệt liệt vỗ tay chúc mừng cho mối duyên hạnh phúc của cô dâu chú rể nào!”
Bốp bốp bốp! Bốp bốp bốp!
Nhóm túi sữa nhỏ vỗ tay theo cô giáo Hoa Hoa, lúc đầu còn hơi ngu ngơ, không biết đã xảy ra cái gì, nhưng các bạn nhỏ vừa vỗ tay một cái đã dễ dàng vui vẻ, vừa vui vẻ là quên mất lúc đầu sao lại ngẩn ra.
Dù sao cứ vỗ là xong.
Hơn nữa một màn do cô Hoa Hoa chủ trì không hiểu sao có hơi quen quen, trẻ con ấy à, có đôi khi cũng không biết lời nói việc làm của người lớn cụ thể có ý nghĩa gì, nhưng vào lúc ký ức xuất hiện, sẽ theo bản năng mà bắt chước.
Ví dụ như vào giờ phút này, có đám nhóc từng tham gia hôn lễ bị mở cửa ký ức, bắt đầu kêu lên bằng giọng nói non nớt: “Hôn một cái! Hôn một cái!”
Hôn cái miệng núm cao su nhà mày!
Thiên Linh Linh bị tiếng vỗ tay đầy tai làm cho nổi nóng.
Làm gì vậy! Làm gì vậy!
Cô ta bắt cóc mà!
Vỗ tay làm gì chứ?!
Có thể tôn trọng đám bắt cóc bọn cô một chút không?
Thiên Linh Linh thậm chí còn nhìn thấy tiểu sư đệ cười ngu, ôi trời, khiến cho cô ta tức giận suýt chút nữa đã nổ tung tại chỗ, hít sâu một hơi, rống: “A a a, ông đây…”
“Linh Linh.” Cô giáo Hoa Hoa dịu dàng ngắt lời con ác long Thiên Linh Linh đang gào, “Cô biết con là đứa trẻ ngoan, nhịn thêm một chút có được không?” Cô nhẹ nhàng nói rồi cầm tay của Thiên Linh Linh.
“Ông đây, ông đây…” Tiểu chưởng môn Thiên Linh Linh ăn mềm không ăn cứng tràn ngập lửa giận lại bị sự dịu dàng của cô Hoa Hoa hóa giải, cái đầu trọc nhỏ còn hơi đỏ lên, giọng điệu dù không tốt, nhưng giọng nói lại nhỏ đi nhiều, “Chỉ nhịn một chút, chỉ một chút thôi đó!”
Cô Hoa Hoa hài lòng gật đầu, cầm mic, dẫn dắt đầy tình cảm: “Tim trao tim, tình hòa tình, dệt ra lời thề tốt đẹp như vậy trong ngày hôm nay, để vĩnh viễn nhớ kỹ ngày này, khắc ghi giờ này phút này, cô dâu chú rể của chúng ta hãy trao đổi quà tặng, để bày tỏ ý chung thủy không đổi thay với tình bạn này!”
Còn muốn đưa quà? Thiên Linh Linh im lặng một giây không làm, la hét kháng nghị: “Ông đây mới không…”
“Linh Linh.” Cô giáo Hoa Hoa kêu nhẹ nhàng một tiếng, chớp mắt nhìn Thiên Linh Linh.
Ông đây thật sự thua người phụ nữ này rồi!
Thiên Linh Linh hoàn toàn không chịu nổi đòn tấn công dễ thương của cô Hoa Hoa, như quả bóng cao xu xì hơi, tâm bất cam tình bất nguyện mà để cô Hoa Hoa nhận lấy súng bắn nước và Ultraman trong tay mình, giao cho Vạn Vạn Tuế: “Vạn Tuế, đây là quà đính ước mà bạn Thiên Linh Linh tặng cho con, con có thứ gì đưa cho bạn không?”
Vạn Vạn Tuế nghiêm mặt nhỏ, cẩn thận mà thử khép khép mở mở chân của Ultraman vài lần, xác định nó không bị thương rồi mới ôm nó vào lòng, suy nghĩ một lúc, sau đó xoay Ultraman lại, đặt trên tay bẻ phần mông xuống, một quả cầu tròn xoe màu đen rớt ra.
Thiên Linh Linh lập tức bùng nổ: “Mày muốn đưa bánh của Ultraman cho ông đây? Sỉ nhục ông có phải không?”
“Đây là trứng của Ultraman.” Vạn Vạn Tuế nghiêm túc sửa lại cho Thiên Linh Linh, đưa quả cầu đen cho cô Hoa Hoa, để cô chuyển giao lại cho Thiên Linh Linh.
“Ultraman còn có trứng?” Thiên Linh Linh tỏ ra không tin, cũng ngửi ra mùi chocolate từ quả trứng kia.
“Ấp nó.” Vạn Vạn Tuế dạy cách dùng cho Thiên Linh Linh, “Cậu sẽ được một Ultraman nhí.”
“Ông đây tin mày mới lạ!” Thiên Linh Linh còn định gào lên với Vạn Vạn Tuế, cái đầu nhỏ trụi lủi lại có cảm giác ấm áp mềm mại, đó là tay của cô Hoa Hoa, đầu nhỏ của Thiên Linh Linh đỏ lên, âm lượng đột nhiên vặn nhỏ lại, lẩm nhẩm khiến cho người khác nghe không rõ lời.
Đám túi sữa nhỏ vừa thấy Ultraman của Vạn Vạn Tuế bình yên về tới tay, trên khuôn mặt nhỏ đều lộ ra vẻ suy tư gì đó, đôi mắt to xinh đẹp chậm rãi khóa chặt các đệ tử Thanh Hà quan đang ôm mấy món đồ chơi khác.
“Sư huynh, sao đột nhiên em cảm thấy lòng mình hoang mang rối loạn?” Tiểu sư đệ bất an nhẹ, nhỏ giọng hỏi sư huynh bên cạnh.
Không đợi sư huynh cậu trả lời câu hỏi, đã thấy đám túi sữa nhỏ như ngựa con thoát cương, giơ chân chạy về phía bọn họ.
Chúng cũng muốn trao đổi quà đính ước với bọn bắt cóc đồ chơi thân thiết của chúng!
“Cứu mạng!” Đệ tử Thanh Hà quan bị nhóm túi sữa nhỏ ôm lấy thật chặt động cũng không phải, không động cũng không phải, quả là bị chúng hù chết.
Cuối cùng, người dẫn chương trình chuyên nghiệp – cô giáo Hoa Hoa chủ trì cho đám túi sữa nhỏ và các đệ tử Thanh Hà quan một “hôn lễ tập thể”, đám túi sữa nhỏ ôm món đồ chơi mất mà tìm lại được đều nở nụ cười cực tươi, cũng rất hào phóng mà lấy quà của mình ra đưa cho các đệ tử của Thanh Hà quan.
Các đệ tử Thanh Hà quan cầm mấy món quà hoa hòe hoa sói, hiếm lạ kì quặc, tạm thời lấy ra từ trong túi của đám túi sữa nhỏ mà dở khóc dở cười.
Đám túi sữa nhỏ cực kỳ hưng phấn, tụ tập với nhau trao đổi “cảm giác sau kết hôn”.
“Được rồi, các bạn nhỏ, đừng quên là bây giờ vẫn là giờ nghỉ trưa, mọi người mau lên giường nằm.” Cô giáo Hoa Hoa vỗ tay, ra hiệu cho đám túi sữa nhỏ trật tự.
“Ngủ trưa cái gì? Ông đây còn định bắt cóc mà!” Thiên Linh Linh lại nhảy lên bàn, còn chưa kịp chống nạnh, đã bị cô giáo Hoa Hoa bế xuống.
“Bạn Thiên Linh Linh, con ngủ trưa cùng các bạn nhỏ khác nhé, được không?”
Thiên Linh Linh siết chặt nắm đấm, cắn răng chống cự lại thế tấn công dịu dàng của cô Hoa Hoa: “Ông đây không ngủ, ông đây muốn bắt cóc!”
“Bắt cóc cũng phải ngủ trưa chứ!” Cô giáo Hoa Hoa không hề tức giận chút nào, cực kỳ kiên nhẫn, vuốt ve đầu nhỏ của Thiên Linh Linh, “Tỉnh ngủ rồi, tinh lực sẽ càng dồi dào hơn đó!”
Chưởng môn nhí Thiên Linh Linh như một con hổ nhỏ được gãi thoải mái, biểu cảm hung hăng dưới sự vuốt ve từng chút một của cô Hoa Hoa mà từ từ trở thành hưởng thụ.
Nhưng cô ta vẫn cố gắng giãy giụa: “Ông đây không buồn ngủ…”
Lời còn chưa dứt, của Vạn Tuế Tuế đặt Ultraman trong ổ chăn, dém chăn xong lại hướng khuôn mặt nghiêm túc về phía cô ta, Thiên Linh Linh lập tức căng thẳng, cho rằng Vạn Vạn Tuế muốn tới tìm mình tính sổ, cô ta đã chuẩn bị xong cho lần ra tay này của Vạn Vạn Tuế.
Vạn Vạn Tuế đứng trước mặt Thiên Linh Linh, ánh mắt sắc bén, hào quang khai hỏa toàn bộ, nâng tay ngắn cũn lên, lại là một cái…
Ngáp lớn.
Mọi người đều biết, ngáp là một hành vi lây lan mạnh nhất, Vạn Vạn Tuế ngáp xong, Điềm Điềm ngáp, Điềm Điềm ngáp xong, Hạ Vị Mãn ngáp, Hạ Vị Mãn ngáp xong, Hugo ngáp…
Đáng giận! Thiên Linh Linh cố gắng trợn mặt, kéo căng mặt, không muốn bị lây bệnh.
Cô ta đường đường là chưởng môn Thanh Hà quan, ngáp thôi mà, nhất định cô ta có thể nhịn được!
Đường đường là chưởng môn Thanh Hà quan cũng không kiên trì nổi, sau khi Thâm Thâm chậm chạp ngáp xong cũng mở miệng ra.
Cơn buồn ngủ sau cái ngáp quét đến.
“Ông… đây… không… ngủ…” Mí mắt của Thiên Linh Linh sắp sụp xuống tới nơi, giọng nói hung hăng cũng không còn sức lực, “Bọn mày… lại đây… ông đây… muốn… bắt cóc…”
Nhóm túi sữa nhỏ buồn ngủ cũng sụp mí mắt, lẩm bẩm phản kích: “Bọn tớ… không sợ… cậu… Cậu… có bản lĩnh… thì lại đây…”
“Bọn mày… lại đây… cho ông đây…”
“Cậu… lại đây… cho bọn tôi…”
Hai bên giằng co vô cùng “kịch liệt”, cuối cùng tất cả đều bị cô Hoa Hoa và cô Diệp Tử bế lên giường nhỏ, Thiên Linh Linh được cô giáo Hoa Hoa đặt trên một cái giường trống.
Về phần đệ tử của Thanh Hà quan, lúc đầu họ còn hơi do dự có nên để chưởng môn của mình ngủ ở chỗ xa lạ không: “Chưởng môn bọn tôi hơi bị lạ giường, không phải giường huyền băng ở Thanh Hà quan thì ngài ấy ngủ không…”
Lời còn chưa nói xong, Thiên Linh Linh đã ngồi dậy từ trên giường nhỏ, đệ tử Thanh Hà quan làm ra vẻ mặt “cô xem” với cô giáo Hoa, vừa định đi qua bế chưởng môn hay soi mói của họ lên, Thiên Linh Linh đã lảo đảo lắc lư đi về phía cái giường nhỏ của Vạn Tuế, sau đó bò lên.
“Đừng nhúc nhích! Ông đây bắt mày!” Thiên Linh Linh mơ mơ hồ hồ nói thầm, ôm chặt lấy Vạn Vạn Tuế.
Đây là chỗ thần kì của “hành khúc đám cưới”.
Bất luận là anh hát thế nào, đều có loại xúc động khiến người ta hét lớn “Yêu nhau đi”.
Rất rõ ràng là Thiên Linh Linh cũng không nghe ra có cái gì không đúng, nhìn Vạn Vạn Tuế càng ngày càng gần, khuôn mặt nhỏ của cô ta rất hưng phấn mà ngẩng lên, đóa hoa trên trán đỏ tươi.
“Cô Hoa Hoa, chúng ta thật sự phải nhìn Vạn Tuế đi qua sao? Có phải chúng ta nên ra mặt ngăn cản một chút…” Cô Diệp Tử muốn lặng lẽ thương lượng với cô giáo Hoa Hoa phần sau nên làm gì, lại phát hiện cô giáo Hoa hoa bên cạnh mình không biết đã không còn thấy từ lúc nào, không chờ cô quay đầu tìm, đã thấy cô giáo hoa hoa giơ một cái microphone đồ chơi cười khanh khách đứng bên cạnh Thiên Linh Linh.
Cô nâng tay lên, nhếch miệng mỉm cười, giọng điệu trào dâng lãng mạn: “Tu mười năm mới ngồi chung thuyền! Tu trăm năm mới ngủ chung chăn!”
Cô Diệp Tử chậm rãi đánh ra một dấu chấm hỏi.
Cô Hoa Hoa đọc là… lời mở đầu nghi thức trong hôn lễ à?
#Đây là đang làm gì?#
“Đời người là hoa, tình bạn chính là mật hoa!” Giọng nói của cô Hoa Hoa chan chứa tình cảm, lấy phong phạm của giải hạng nhất trường đọc thơ diễn cảm, hoàn mỹ dung hợp cùng tiếng hát “Hành khúc đám cưới” của đội túi sữa nhỏ, khiến người ta không kiếm ra được chút khuyết điểm nào.
Lúc đầu Thiên Linh Linh chưa kịp phản ứng lại nghi thức bắt cóc của mình đã đi trật trong lúc thần không biết quỷ không hay, vào lúc cô ta phản ứng lại, định kháng nghị với cô Hoa Hoa, tay đã bị cô Hoa Hoa dịu dàng dắt đi.
“Á…” Thiên Linh Linh rít một tiếng rồi tắt lửa.
Cô giáo hoa Hoa muốn dắt tay Vạn Vạn Tuế đi tới, nhưng trong tay còn cầm mic, tiểu sư đệ của Thanh Hà quan do dự một chút, cẩn thận mà đi tới phía trước một bước, thay cô giáo Hoa Hoa cầm micro, cô Hoa tặng cho tiểu sư đệ một nụ cười xán lạn, cười đến nỗi khiến cậu ta ngượng chín, cả người đỏ rực.
Cô Hoa Hoa dắt tay nhỏ của Vạn Vạn Tuế, tiếp tục xúc động nói: “Vào lúc quả dưa tình bạn chính mà rụng cuống, màn rung động nhất trong sinh mệnh của mỗi người sẽ phải bắt đầu rồi. Từ đây, biển người mênh mang, trong muôn nghìn con người sẽ mất đi hai linh hồn cô đơn, thêm một đôi bạn tâm ý tương thông.”
Tay của Vạn Tuế và Thiên Linh Linh bị cô Hoa Hoa đặt bên nhau.
“Ai muốn làm bạn với nó? Ông đây muốn đánh…” Thiên Linh Linh vừa định xù lông, lại bị nụ cười dịu dàng mang theo sự không đồng ý của cô giáo Hoa Hoa ngăn lại.
Khuôn mặt nhỏ của Vạn Vạn Tuế cực kỳ nghiêm túc, còn đang đắm chìm trong cảm xúc cùng tiếng hát, không thể tự thoát ra được, nhưng cô bé hiểu, vào lúc lúc cô Hoa Hoa nói, cô bé còn tự động giảm âm lượng, để giọng nói của cô Hoa Hoa vang lên rõ ràng.
Có thể nói đây là người điều phối âm thanh rất chuyên nghiệp.
Người điều phối âm thanh chuyên nghiệp như thế, người chủ trì chuyên nghiệp như thế, còn có một đôi cô dâu chú rể nắm tay nhau.
Không ở cùng nhau thì thật sự không thể nào nói nổi.
Cô giáo Hoa Hoa vô cùng cảm động, lau nước mắt bên khóe, dẫn đầu vỗ tay: “Chúng ta nhiệt liệt vỗ tay chúc mừng cho mối duyên hạnh phúc của cô dâu chú rể nào!”
Bốp bốp bốp! Bốp bốp bốp!
Nhóm túi sữa nhỏ vỗ tay theo cô giáo Hoa Hoa, lúc đầu còn hơi ngu ngơ, không biết đã xảy ra cái gì, nhưng các bạn nhỏ vừa vỗ tay một cái đã dễ dàng vui vẻ, vừa vui vẻ là quên mất lúc đầu sao lại ngẩn ra.
Dù sao cứ vỗ là xong.
Hơn nữa một màn do cô Hoa Hoa chủ trì không hiểu sao có hơi quen quen, trẻ con ấy à, có đôi khi cũng không biết lời nói việc làm của người lớn cụ thể có ý nghĩa gì, nhưng vào lúc ký ức xuất hiện, sẽ theo bản năng mà bắt chước.
Ví dụ như vào giờ phút này, có đám nhóc từng tham gia hôn lễ bị mở cửa ký ức, bắt đầu kêu lên bằng giọng nói non nớt: “Hôn một cái! Hôn một cái!”
Hôn cái miệng núm cao su nhà mày!
Thiên Linh Linh bị tiếng vỗ tay đầy tai làm cho nổi nóng.
Làm gì vậy! Làm gì vậy!
Cô ta bắt cóc mà!
Vỗ tay làm gì chứ?!
Có thể tôn trọng đám bắt cóc bọn cô một chút không?
Thiên Linh Linh thậm chí còn nhìn thấy tiểu sư đệ cười ngu, ôi trời, khiến cho cô ta tức giận suýt chút nữa đã nổ tung tại chỗ, hít sâu một hơi, rống: “A a a, ông đây…”
“Linh Linh.” Cô giáo Hoa Hoa dịu dàng ngắt lời con ác long Thiên Linh Linh đang gào, “Cô biết con là đứa trẻ ngoan, nhịn thêm một chút có được không?” Cô nhẹ nhàng nói rồi cầm tay của Thiên Linh Linh.
“Ông đây, ông đây…” Tiểu chưởng môn Thiên Linh Linh ăn mềm không ăn cứng tràn ngập lửa giận lại bị sự dịu dàng của cô Hoa Hoa hóa giải, cái đầu trọc nhỏ còn hơi đỏ lên, giọng điệu dù không tốt, nhưng giọng nói lại nhỏ đi nhiều, “Chỉ nhịn một chút, chỉ một chút thôi đó!”
Cô Hoa Hoa hài lòng gật đầu, cầm mic, dẫn dắt đầy tình cảm: “Tim trao tim, tình hòa tình, dệt ra lời thề tốt đẹp như vậy trong ngày hôm nay, để vĩnh viễn nhớ kỹ ngày này, khắc ghi giờ này phút này, cô dâu chú rể của chúng ta hãy trao đổi quà tặng, để bày tỏ ý chung thủy không đổi thay với tình bạn này!”
Còn muốn đưa quà? Thiên Linh Linh im lặng một giây không làm, la hét kháng nghị: “Ông đây mới không…”
“Linh Linh.” Cô giáo Hoa Hoa kêu nhẹ nhàng một tiếng, chớp mắt nhìn Thiên Linh Linh.
Ông đây thật sự thua người phụ nữ này rồi!
Thiên Linh Linh hoàn toàn không chịu nổi đòn tấn công dễ thương của cô Hoa Hoa, như quả bóng cao xu xì hơi, tâm bất cam tình bất nguyện mà để cô Hoa Hoa nhận lấy súng bắn nước và Ultraman trong tay mình, giao cho Vạn Vạn Tuế: “Vạn Tuế, đây là quà đính ước mà bạn Thiên Linh Linh tặng cho con, con có thứ gì đưa cho bạn không?”
Vạn Vạn Tuế nghiêm mặt nhỏ, cẩn thận mà thử khép khép mở mở chân của Ultraman vài lần, xác định nó không bị thương rồi mới ôm nó vào lòng, suy nghĩ một lúc, sau đó xoay Ultraman lại, đặt trên tay bẻ phần mông xuống, một quả cầu tròn xoe màu đen rớt ra.
Thiên Linh Linh lập tức bùng nổ: “Mày muốn đưa bánh của Ultraman cho ông đây? Sỉ nhục ông có phải không?”
“Đây là trứng của Ultraman.” Vạn Vạn Tuế nghiêm túc sửa lại cho Thiên Linh Linh, đưa quả cầu đen cho cô Hoa Hoa, để cô chuyển giao lại cho Thiên Linh Linh.
“Ultraman còn có trứng?” Thiên Linh Linh tỏ ra không tin, cũng ngửi ra mùi chocolate từ quả trứng kia.
“Ấp nó.” Vạn Vạn Tuế dạy cách dùng cho Thiên Linh Linh, “Cậu sẽ được một Ultraman nhí.”
“Ông đây tin mày mới lạ!” Thiên Linh Linh còn định gào lên với Vạn Vạn Tuế, cái đầu nhỏ trụi lủi lại có cảm giác ấm áp mềm mại, đó là tay của cô Hoa Hoa, đầu nhỏ của Thiên Linh Linh đỏ lên, âm lượng đột nhiên vặn nhỏ lại, lẩm nhẩm khiến cho người khác nghe không rõ lời.
Đám túi sữa nhỏ vừa thấy Ultraman của Vạn Vạn Tuế bình yên về tới tay, trên khuôn mặt nhỏ đều lộ ra vẻ suy tư gì đó, đôi mắt to xinh đẹp chậm rãi khóa chặt các đệ tử Thanh Hà quan đang ôm mấy món đồ chơi khác.
“Sư huynh, sao đột nhiên em cảm thấy lòng mình hoang mang rối loạn?” Tiểu sư đệ bất an nhẹ, nhỏ giọng hỏi sư huynh bên cạnh.
Không đợi sư huynh cậu trả lời câu hỏi, đã thấy đám túi sữa nhỏ như ngựa con thoát cương, giơ chân chạy về phía bọn họ.
Chúng cũng muốn trao đổi quà đính ước với bọn bắt cóc đồ chơi thân thiết của chúng!
“Cứu mạng!” Đệ tử Thanh Hà quan bị nhóm túi sữa nhỏ ôm lấy thật chặt động cũng không phải, không động cũng không phải, quả là bị chúng hù chết.
Cuối cùng, người dẫn chương trình chuyên nghiệp – cô giáo Hoa Hoa chủ trì cho đám túi sữa nhỏ và các đệ tử Thanh Hà quan một “hôn lễ tập thể”, đám túi sữa nhỏ ôm món đồ chơi mất mà tìm lại được đều nở nụ cười cực tươi, cũng rất hào phóng mà lấy quà của mình ra đưa cho các đệ tử của Thanh Hà quan.
Các đệ tử Thanh Hà quan cầm mấy món quà hoa hòe hoa sói, hiếm lạ kì quặc, tạm thời lấy ra từ trong túi của đám túi sữa nhỏ mà dở khóc dở cười.
Đám túi sữa nhỏ cực kỳ hưng phấn, tụ tập với nhau trao đổi “cảm giác sau kết hôn”.
“Được rồi, các bạn nhỏ, đừng quên là bây giờ vẫn là giờ nghỉ trưa, mọi người mau lên giường nằm.” Cô giáo Hoa Hoa vỗ tay, ra hiệu cho đám túi sữa nhỏ trật tự.
“Ngủ trưa cái gì? Ông đây còn định bắt cóc mà!” Thiên Linh Linh lại nhảy lên bàn, còn chưa kịp chống nạnh, đã bị cô giáo Hoa Hoa bế xuống.
“Bạn Thiên Linh Linh, con ngủ trưa cùng các bạn nhỏ khác nhé, được không?”
Thiên Linh Linh siết chặt nắm đấm, cắn răng chống cự lại thế tấn công dịu dàng của cô Hoa Hoa: “Ông đây không ngủ, ông đây muốn bắt cóc!”
“Bắt cóc cũng phải ngủ trưa chứ!” Cô giáo Hoa Hoa không hề tức giận chút nào, cực kỳ kiên nhẫn, vuốt ve đầu nhỏ của Thiên Linh Linh, “Tỉnh ngủ rồi, tinh lực sẽ càng dồi dào hơn đó!”
Chưởng môn nhí Thiên Linh Linh như một con hổ nhỏ được gãi thoải mái, biểu cảm hung hăng dưới sự vuốt ve từng chút một của cô Hoa Hoa mà từ từ trở thành hưởng thụ.
Nhưng cô ta vẫn cố gắng giãy giụa: “Ông đây không buồn ngủ…”
Lời còn chưa dứt, của Vạn Tuế Tuế đặt Ultraman trong ổ chăn, dém chăn xong lại hướng khuôn mặt nghiêm túc về phía cô ta, Thiên Linh Linh lập tức căng thẳng, cho rằng Vạn Vạn Tuế muốn tới tìm mình tính sổ, cô ta đã chuẩn bị xong cho lần ra tay này của Vạn Vạn Tuế.
Vạn Vạn Tuế đứng trước mặt Thiên Linh Linh, ánh mắt sắc bén, hào quang khai hỏa toàn bộ, nâng tay ngắn cũn lên, lại là một cái…
Ngáp lớn.
Mọi người đều biết, ngáp là một hành vi lây lan mạnh nhất, Vạn Vạn Tuế ngáp xong, Điềm Điềm ngáp, Điềm Điềm ngáp xong, Hạ Vị Mãn ngáp, Hạ Vị Mãn ngáp xong, Hugo ngáp…
Đáng giận! Thiên Linh Linh cố gắng trợn mặt, kéo căng mặt, không muốn bị lây bệnh.
Cô ta đường đường là chưởng môn Thanh Hà quan, ngáp thôi mà, nhất định cô ta có thể nhịn được!
Đường đường là chưởng môn Thanh Hà quan cũng không kiên trì nổi, sau khi Thâm Thâm chậm chạp ngáp xong cũng mở miệng ra.
Cơn buồn ngủ sau cái ngáp quét đến.
“Ông… đây… không… ngủ…” Mí mắt của Thiên Linh Linh sắp sụp xuống tới nơi, giọng nói hung hăng cũng không còn sức lực, “Bọn mày… lại đây… ông đây… muốn… bắt cóc…”
Nhóm túi sữa nhỏ buồn ngủ cũng sụp mí mắt, lẩm bẩm phản kích: “Bọn tớ… không sợ… cậu… Cậu… có bản lĩnh… thì lại đây…”
“Bọn mày… lại đây… cho ông đây…”
“Cậu… lại đây… cho bọn tôi…”
Hai bên giằng co vô cùng “kịch liệt”, cuối cùng tất cả đều bị cô Hoa Hoa và cô Diệp Tử bế lên giường nhỏ, Thiên Linh Linh được cô giáo Hoa Hoa đặt trên một cái giường trống.
Về phần đệ tử của Thanh Hà quan, lúc đầu họ còn hơi do dự có nên để chưởng môn của mình ngủ ở chỗ xa lạ không: “Chưởng môn bọn tôi hơi bị lạ giường, không phải giường huyền băng ở Thanh Hà quan thì ngài ấy ngủ không…”
Lời còn chưa nói xong, Thiên Linh Linh đã ngồi dậy từ trên giường nhỏ, đệ tử Thanh Hà quan làm ra vẻ mặt “cô xem” với cô giáo Hoa, vừa định đi qua bế chưởng môn hay soi mói của họ lên, Thiên Linh Linh đã lảo đảo lắc lư đi về phía cái giường nhỏ của Vạn Tuế, sau đó bò lên.
“Đừng nhúc nhích! Ông đây bắt mày!” Thiên Linh Linh mơ mơ hồ hồ nói thầm, ôm chặt lấy Vạn Vạn Tuế.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.