Thiên Kim Giả: Bậc Thầy Huyền Học Bóc Phốt Hào Môn
Chương 13:
Văn Nguyệt Anh
16/05/2024
Bỗng nhiên liên lạc với nhà họ Tô, nói giờ sinh của Tô Như Như và Cố Tuyến rất hợp, hỏi xem Tô Như Như đã có hôn ước chưa, nếu chưa thì có thể để Cố Tuyến đến, hai đứa tiếp xúc xem sao.
Nhà họ Tô nghe xong mừng rỡ không thôi, dĩ nhiên không có ý kiến gì, liên tục đồng ý.
Nhà họ Cố chọn thời gian tổ chức tiệc đón con của nhà họ Tô làm ngày gặp mặt, lúc này đến, vừa khéo để cả hai tiếp xúc, lại không bị đột ngột.
Nhà họ Tô vì sự xuất hiện của Cố Tuyến hôm nay đã chuẩn bị rất kỹ càng.
Khác hẳn với sự nhiệt tình của nhà họ Tô, Cố Tuyến lại tỏ ra hờ hững.
Anh từ nhỏ đã có tình huống đặc biệt, phải cưới một người có bát tự đặc biệt, hoàn toàn phù hợp với mình thì mới có thể sống như người bình thường.
Hôn nhân đối với anh chỉ là một nhiệm vụ, cưới ai cũng vậy.
Đã vậy, con gái nhà họ Tô vừa tìm lại được phù hợp, gia đình bảo cưới thì anh cưới, chỉ là nhiệm vụ, không cần phải để tâm.
Ban đầu nghĩ buổi tiệc hôm nay sẽ buồn chán như dự đoán, không ngờ cô con gái nuôi đột nhiên xuất hiện, Tô Thanh Thanh lại có chút thú vị.
Bị nhà họ Tô xúc phạm, mỉa mai như vậy, cô vẫn không hề khuất phục, ánh mắt đầy vẻ thờ ơ, nhìn nhà họ Tô như nhìn một lũ ngốc.
Còn những lời cô nói cuối cùng, ánh mắt hơi ngạc nhiên khi rời đi nhìn anh, lại khiến anh bị cô khơi gợi sự tò mò.
Tô Như Như xách váy công chúa của mình bước đến trước mặt Cố Tuyến, ngẩng khuôn mặt đỏ bừng lên nói: “Cố tổng, thật xin lỗi, vừa rồi để anh thấy trò cười, cái đó...”
Cô ta còn muốn nói thêm gì đó, nhưng Cố Tuyến lại dứt khoát ngắt lời cô: “Không sao, hôm nay tôi đến đây chỉ để gặp mặt cô. Bây giờ chúng ta đã gặp nhau rồi, tôi xin phép đi đây.”
Nói xong, Cố Tuyến lịch sự gật đầu, uống hết ly cocktail còn lại trong tay, rồi sải bước dài ra khỏi cửa.
“Cố tổng, Cố tổng?” Tô Như Như ở phía sau gọi vài tiếng, muốn đuổi theo nhưng lại cầm váy, trước mặt nhiều người như vậy đuổi theo thì không hay, chỉ có thể đứng lại.
Ba mẹ Tô cũng không ngờ Cố Tuyến nói đi là đi, há hốc miệng, không biết làm sao để giữ chân anh lại.
“Chuyện này là sao, sao Cố tổng đột nhiên rơi đi vậy?” Ba Tô nhíu mày hỏi.
Tô Như Như lắc đầu, vẻ mặt tủi thân và u ám: “Không biết, hình như lúc vào Cố tổng nghe thấy chị chửi rủa nhà chúng ta, rồi đột nhiên nói muốn đi...”
Mẹ Tô nghiến răng giận dữ: “Chắc chắn là Tô Thanh Thanh đến quấy rối, làm ảnh hưởng đến cái nhìn của Cố tổng về nhà chúng ta, tất cả đều do con Tô Thanh Thanh đó!”
Tô Như Như dù còn trẻ nhưng không giữ được bình tĩnh.
Cô ta có chút lo lắng, hạ giọng hỏi: “Giờ phải làm sao, Cố tổng không vì chuyện này mà có ý kiến gì với chúng ta chứ? Chuyện này tốt nhất nên định đoạt nhanh chóng, dù sao giờ sinh thần họ chọn cũng không thực sự là của con, nhà họ Cố mạnh như vậy, nếu họ phát hiện ra đó là của Tô Thanh Thanh thì...”
Mặc dù chuyện năm đó họ che giấu rất tốt, nhưng nếu thật sự muốn điều tra thì không khó.
Chỉ cần có ý định, nghĩ đến chuyện này, điều tra một chút là ra ngay.
Ba Tô dung ánh mắt ngăn cô ta nói tiếp: “Đây không phải nơi để nói những chuyện như vậy, đừng nghĩ nhiều, không sao đâu, nếu giờ con loạn lên thì thật sự khiến Tô Thanh Thanh đắc ý. Cố tổng vốn là người lạnh lùng, anh ta không nói gì quá đáng thì không sao. Đừng lo, ba với ông Cố tổng có liên hệ, tìm thời gian khác, lại giúp con hẹn gặp anh ta, lúc đó con thể hiện tốt hơn là được.”
“Ưm Ưm.” Tô Như Như liên tục gật đầu, cuối cùng mới yên tâm.
Người nhà họ Tô lại tươi cười tiếp đón khách khứa, ba Tô liên tục cười trừ: “Thanh quản giáo không nghiêm, để mọi người thấy trò cười, nuôi con gái nuôi bao nhiêu năm, rốt cuộc không bằng con ruột dễ dạy, thất lễ, thất lễ.”
Buổi tiệc thân mật tiếp tục náo nhiệt.
Tô Thanh Thanh rời khỏi nhà họ Tô, định tìm chỗ không người, niệm một thần chú, di chuyển tức thì về nhà.
Cô vừa phát hiện ra điều kinh ngạc ở nhà họ Tô.
Cô cuối cùng biết vì sao giờ sinh thần không tệ, tướng mạo các phương diện cũng tốt, nhưng vận mệnh lại tồi tệ đến mức không thể tin được.
Bởi vì vận mệnh của nguyên chủ bị tráo đổi, gọi là “đổi mạng”.
Khi nhìn thấy Tô Như Như, thấy trên khuôn mặt cô ta có vận khí không thuộc về cô ta, Tô Thanh Thanh hiểu ra tất cả.
Mệnh cách của nguyên chủ vốn rất tốt, tuy không có duyên sâu với ba mẹ, nhưng cả đời bình an thuận lợi, mọi việc đều gặp may, mang tài vận, bất kể làm nghề gì cũng suôn sẻ, sau này không chỉ vượng phu, còn vượng tử, phúc đức hậu thế.
Là mệnh trường thọ may mắn hiếm có.
Tuyệt đối không như bây giờ, lời đồn tiếng thị phi, tranh cãi, u ám mà chết, yểu mệnh.
Ban đầu Tô Thanh Thanh còn thắc mắc, nghĩ vận khí của nguyên chủ bị ai đó lấy mất, gặp Tô Thanh Thanh lập tức hiểu ra, hóa ra là tráo đổi với Tô Như Như.
Tướng mạo của Tô Như Như rõ ràng là người cay nghiệt giả tạo, số mệnh đoản mệnh, năm 20 tuổi sẽ gặp một kiếp nạn không tránh khỏi.
Rất rõ ràng, là nguyên chủ dùng mạng mình, giúp Tô Như Như tránh kiếp nạn này.
Nếu cô không xuyên qua thì nguyên chủ sẽ chết thay Tô Như Như.
Chắc chắn nhà họ Tô đã tính đến điều này, nên mới nhận nuôi nguyên chur.
Nuôi nguyên chủ bên cạnh, thực sự thay thế vị trí của con gái họ là Tô Như Như, thậm chí còn sắp tránh khỏi thiên đạo.
Vì vậy Tô Thanh Thanh ở nhà họ Tô mới nói, lẽ nào cô thực sự ăn không uống không ở nhà họ Tô bao nhiêu năm sao, lẽ nào cô không phải trả giá sao?
Chỉ là vận may của nhà họ Tô đến đây là kết thúc, cô sẽ lấy lại hết vận may đã bị đánh cắp của nguyên chủ.
Và nhà họ Tô chắc chắn sẽ bị phản phệ.
Không sao, Tô Thanh Thanh cô sẽ ra tay.
Ngay khi Tô Thanh Thanh vừa bước đến một góc khuất, chuẩn bị niệm thần chú để chuồn, một chiếc Maybach đen thấp thoáng đỗ ngay bên cạnh cô.
Cửa sổ phía sau xe Maybach hạ xuống, là người đàn ông vừa mới đối diện với cô tại bữa tiệc.
Anh chỉnh lại gọng kính vàng của mình, toàn thân toát lên vẻ thanh lịch quý phái, có vẻ rất thân thiện nhưng lại mang chút lạnh lùng, nhìn cô với ánh mắt tò mò và khám phá.
Anh mỉm cười mời: “Cô Tô, đây là khu biệt thự, có lẽ không dễ để gọi xe, xe ôm và xe buýt cũng phải đợi lâu. Cô muốn đi đâu, nếu tiện đường, tôi có thể đưa cô đi một đoạn.”
Tô Thanh Thanh nhìn anh qua cửa xe, nhìn kỹ một lúc lâu, đột nhiên nghiêng đầu nói: “Trông anh quen lắm, chúng ta đã từng gặp nhau ở đâu đó phải không?”
Trợ lý Bạch ngồi phía trước nghe vậy, khóe miệng giật giật, không thể không quay đầu nhìn Tô Thanh Thanh một cái.
Không phải chứ, cô con gái nuôi nhà họ Tô xinh đẹp thật, nhan sắc không chê vào đâu được, nhưng lại tán tỉnh táo bạo như vậy? Hơn nữa còn là kiểu tán tỉnh cũ rích thế này?
Dù không biết tại sao Cố tổng của mình đột nhiên chủ động tìm cô, nhưng Cố tổng của họ chắc chắn ghét nhất là kiểu phụ nữ thẳng thừng như vậy mà nhỉ?
Không ngờ, khiến anh ta ngạc nhiên lớn là, Cố tổng của anh ta lại mỉm cười phong lưu, lịch lãm nói: “Trùng hợp thật, tôi cũng cảm thấy, chúng ta hình như đã gặp nhau ở đâu đó rồi.”
Trợ lý Bạch: “…”
Được rồi, thì ra đây là tình cảm song phương, hóa ra là anh ta nông cạn.
Tô Thanh Thanh thoải mái lên xe của Cố Tuyến.
Dĩ nhiên cô không cố ý tán tỉnh Cố Tuyến, cô thật sự cảm thấy anh rất quen, như đã gặp ở đâu đó, nhưng nghĩ mãi không ra.
Không chỉ vì anh có khí chất chân long hiếm có, vô cùng nổi bật, mà chủ yếu là trên người anh có linh khí cùng nguồn với thế giới của cô, đây mới là điều thu hút Tô Thanh Thanh nhất.
Còn đối với Cố Tuyến, anh không có bất kỳ tu vi nào, chỉ là theo trực giác, anh cảm thấy Tô Thanh Thanh rất thân quen.
Sau khi Tô Thanh Thanh lên xe, cả hai ban đầu không ai nói gì.
Cố Tuyến chủ động phá vỡ sự im lặng, anh hỏi: “Chúng ta thật sự đã gặp ở đâu đó chưa, tôi thật sự thấy cô rất quen.”
Tô Thanh Thanh suy nghĩ một lúc, nghiêm túc nói: “Từ góc độ khách quan mà nói, ngoài việc từng thấy anh trên các bản tin tài chính, tôi không gặp anh ở đâu khác nữa.”
Nhà họ Tô nghe xong mừng rỡ không thôi, dĩ nhiên không có ý kiến gì, liên tục đồng ý.
Nhà họ Cố chọn thời gian tổ chức tiệc đón con của nhà họ Tô làm ngày gặp mặt, lúc này đến, vừa khéo để cả hai tiếp xúc, lại không bị đột ngột.
Nhà họ Tô vì sự xuất hiện của Cố Tuyến hôm nay đã chuẩn bị rất kỹ càng.
Khác hẳn với sự nhiệt tình của nhà họ Tô, Cố Tuyến lại tỏ ra hờ hững.
Anh từ nhỏ đã có tình huống đặc biệt, phải cưới một người có bát tự đặc biệt, hoàn toàn phù hợp với mình thì mới có thể sống như người bình thường.
Hôn nhân đối với anh chỉ là một nhiệm vụ, cưới ai cũng vậy.
Đã vậy, con gái nhà họ Tô vừa tìm lại được phù hợp, gia đình bảo cưới thì anh cưới, chỉ là nhiệm vụ, không cần phải để tâm.
Ban đầu nghĩ buổi tiệc hôm nay sẽ buồn chán như dự đoán, không ngờ cô con gái nuôi đột nhiên xuất hiện, Tô Thanh Thanh lại có chút thú vị.
Bị nhà họ Tô xúc phạm, mỉa mai như vậy, cô vẫn không hề khuất phục, ánh mắt đầy vẻ thờ ơ, nhìn nhà họ Tô như nhìn một lũ ngốc.
Còn những lời cô nói cuối cùng, ánh mắt hơi ngạc nhiên khi rời đi nhìn anh, lại khiến anh bị cô khơi gợi sự tò mò.
Tô Như Như xách váy công chúa của mình bước đến trước mặt Cố Tuyến, ngẩng khuôn mặt đỏ bừng lên nói: “Cố tổng, thật xin lỗi, vừa rồi để anh thấy trò cười, cái đó...”
Cô ta còn muốn nói thêm gì đó, nhưng Cố Tuyến lại dứt khoát ngắt lời cô: “Không sao, hôm nay tôi đến đây chỉ để gặp mặt cô. Bây giờ chúng ta đã gặp nhau rồi, tôi xin phép đi đây.”
Nói xong, Cố Tuyến lịch sự gật đầu, uống hết ly cocktail còn lại trong tay, rồi sải bước dài ra khỏi cửa.
“Cố tổng, Cố tổng?” Tô Như Như ở phía sau gọi vài tiếng, muốn đuổi theo nhưng lại cầm váy, trước mặt nhiều người như vậy đuổi theo thì không hay, chỉ có thể đứng lại.
Ba mẹ Tô cũng không ngờ Cố Tuyến nói đi là đi, há hốc miệng, không biết làm sao để giữ chân anh lại.
“Chuyện này là sao, sao Cố tổng đột nhiên rơi đi vậy?” Ba Tô nhíu mày hỏi.
Tô Như Như lắc đầu, vẻ mặt tủi thân và u ám: “Không biết, hình như lúc vào Cố tổng nghe thấy chị chửi rủa nhà chúng ta, rồi đột nhiên nói muốn đi...”
Mẹ Tô nghiến răng giận dữ: “Chắc chắn là Tô Thanh Thanh đến quấy rối, làm ảnh hưởng đến cái nhìn của Cố tổng về nhà chúng ta, tất cả đều do con Tô Thanh Thanh đó!”
Tô Như Như dù còn trẻ nhưng không giữ được bình tĩnh.
Cô ta có chút lo lắng, hạ giọng hỏi: “Giờ phải làm sao, Cố tổng không vì chuyện này mà có ý kiến gì với chúng ta chứ? Chuyện này tốt nhất nên định đoạt nhanh chóng, dù sao giờ sinh thần họ chọn cũng không thực sự là của con, nhà họ Cố mạnh như vậy, nếu họ phát hiện ra đó là của Tô Thanh Thanh thì...”
Mặc dù chuyện năm đó họ che giấu rất tốt, nhưng nếu thật sự muốn điều tra thì không khó.
Chỉ cần có ý định, nghĩ đến chuyện này, điều tra một chút là ra ngay.
Ba Tô dung ánh mắt ngăn cô ta nói tiếp: “Đây không phải nơi để nói những chuyện như vậy, đừng nghĩ nhiều, không sao đâu, nếu giờ con loạn lên thì thật sự khiến Tô Thanh Thanh đắc ý. Cố tổng vốn là người lạnh lùng, anh ta không nói gì quá đáng thì không sao. Đừng lo, ba với ông Cố tổng có liên hệ, tìm thời gian khác, lại giúp con hẹn gặp anh ta, lúc đó con thể hiện tốt hơn là được.”
“Ưm Ưm.” Tô Như Như liên tục gật đầu, cuối cùng mới yên tâm.
Người nhà họ Tô lại tươi cười tiếp đón khách khứa, ba Tô liên tục cười trừ: “Thanh quản giáo không nghiêm, để mọi người thấy trò cười, nuôi con gái nuôi bao nhiêu năm, rốt cuộc không bằng con ruột dễ dạy, thất lễ, thất lễ.”
Buổi tiệc thân mật tiếp tục náo nhiệt.
Tô Thanh Thanh rời khỏi nhà họ Tô, định tìm chỗ không người, niệm một thần chú, di chuyển tức thì về nhà.
Cô vừa phát hiện ra điều kinh ngạc ở nhà họ Tô.
Cô cuối cùng biết vì sao giờ sinh thần không tệ, tướng mạo các phương diện cũng tốt, nhưng vận mệnh lại tồi tệ đến mức không thể tin được.
Bởi vì vận mệnh của nguyên chủ bị tráo đổi, gọi là “đổi mạng”.
Khi nhìn thấy Tô Như Như, thấy trên khuôn mặt cô ta có vận khí không thuộc về cô ta, Tô Thanh Thanh hiểu ra tất cả.
Mệnh cách của nguyên chủ vốn rất tốt, tuy không có duyên sâu với ba mẹ, nhưng cả đời bình an thuận lợi, mọi việc đều gặp may, mang tài vận, bất kể làm nghề gì cũng suôn sẻ, sau này không chỉ vượng phu, còn vượng tử, phúc đức hậu thế.
Là mệnh trường thọ may mắn hiếm có.
Tuyệt đối không như bây giờ, lời đồn tiếng thị phi, tranh cãi, u ám mà chết, yểu mệnh.
Ban đầu Tô Thanh Thanh còn thắc mắc, nghĩ vận khí của nguyên chủ bị ai đó lấy mất, gặp Tô Thanh Thanh lập tức hiểu ra, hóa ra là tráo đổi với Tô Như Như.
Tướng mạo của Tô Như Như rõ ràng là người cay nghiệt giả tạo, số mệnh đoản mệnh, năm 20 tuổi sẽ gặp một kiếp nạn không tránh khỏi.
Rất rõ ràng, là nguyên chủ dùng mạng mình, giúp Tô Như Như tránh kiếp nạn này.
Nếu cô không xuyên qua thì nguyên chủ sẽ chết thay Tô Như Như.
Chắc chắn nhà họ Tô đã tính đến điều này, nên mới nhận nuôi nguyên chur.
Nuôi nguyên chủ bên cạnh, thực sự thay thế vị trí của con gái họ là Tô Như Như, thậm chí còn sắp tránh khỏi thiên đạo.
Vì vậy Tô Thanh Thanh ở nhà họ Tô mới nói, lẽ nào cô thực sự ăn không uống không ở nhà họ Tô bao nhiêu năm sao, lẽ nào cô không phải trả giá sao?
Chỉ là vận may của nhà họ Tô đến đây là kết thúc, cô sẽ lấy lại hết vận may đã bị đánh cắp của nguyên chủ.
Và nhà họ Tô chắc chắn sẽ bị phản phệ.
Không sao, Tô Thanh Thanh cô sẽ ra tay.
Ngay khi Tô Thanh Thanh vừa bước đến một góc khuất, chuẩn bị niệm thần chú để chuồn, một chiếc Maybach đen thấp thoáng đỗ ngay bên cạnh cô.
Cửa sổ phía sau xe Maybach hạ xuống, là người đàn ông vừa mới đối diện với cô tại bữa tiệc.
Anh chỉnh lại gọng kính vàng của mình, toàn thân toát lên vẻ thanh lịch quý phái, có vẻ rất thân thiện nhưng lại mang chút lạnh lùng, nhìn cô với ánh mắt tò mò và khám phá.
Anh mỉm cười mời: “Cô Tô, đây là khu biệt thự, có lẽ không dễ để gọi xe, xe ôm và xe buýt cũng phải đợi lâu. Cô muốn đi đâu, nếu tiện đường, tôi có thể đưa cô đi một đoạn.”
Tô Thanh Thanh nhìn anh qua cửa xe, nhìn kỹ một lúc lâu, đột nhiên nghiêng đầu nói: “Trông anh quen lắm, chúng ta đã từng gặp nhau ở đâu đó phải không?”
Trợ lý Bạch ngồi phía trước nghe vậy, khóe miệng giật giật, không thể không quay đầu nhìn Tô Thanh Thanh một cái.
Không phải chứ, cô con gái nuôi nhà họ Tô xinh đẹp thật, nhan sắc không chê vào đâu được, nhưng lại tán tỉnh táo bạo như vậy? Hơn nữa còn là kiểu tán tỉnh cũ rích thế này?
Dù không biết tại sao Cố tổng của mình đột nhiên chủ động tìm cô, nhưng Cố tổng của họ chắc chắn ghét nhất là kiểu phụ nữ thẳng thừng như vậy mà nhỉ?
Không ngờ, khiến anh ta ngạc nhiên lớn là, Cố tổng của anh ta lại mỉm cười phong lưu, lịch lãm nói: “Trùng hợp thật, tôi cũng cảm thấy, chúng ta hình như đã gặp nhau ở đâu đó rồi.”
Trợ lý Bạch: “…”
Được rồi, thì ra đây là tình cảm song phương, hóa ra là anh ta nông cạn.
Tô Thanh Thanh thoải mái lên xe của Cố Tuyến.
Dĩ nhiên cô không cố ý tán tỉnh Cố Tuyến, cô thật sự cảm thấy anh rất quen, như đã gặp ở đâu đó, nhưng nghĩ mãi không ra.
Không chỉ vì anh có khí chất chân long hiếm có, vô cùng nổi bật, mà chủ yếu là trên người anh có linh khí cùng nguồn với thế giới của cô, đây mới là điều thu hút Tô Thanh Thanh nhất.
Còn đối với Cố Tuyến, anh không có bất kỳ tu vi nào, chỉ là theo trực giác, anh cảm thấy Tô Thanh Thanh rất thân quen.
Sau khi Tô Thanh Thanh lên xe, cả hai ban đầu không ai nói gì.
Cố Tuyến chủ động phá vỡ sự im lặng, anh hỏi: “Chúng ta thật sự đã gặp ở đâu đó chưa, tôi thật sự thấy cô rất quen.”
Tô Thanh Thanh suy nghĩ một lúc, nghiêm túc nói: “Từ góc độ khách quan mà nói, ngoài việc từng thấy anh trên các bản tin tài chính, tôi không gặp anh ở đâu khác nữa.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.