Thiên Kim Giả Bước Vào Hung Trạch, Trăm Quỷ Khóc Hu Hu Xin Tha
Chương 2: Cô Chọn Buông Bỏ
Cửu Tịch Công Tử
03/07/2024
Thời Linh chết lặng.
Người đàn ông thời thượng mỉm cười với cô rồi nói: “Tiểu sư tổ, xin mời.”
Thời Linh bị cách gọi này làm cho sửng sốt, hỏi: “Các anh đến từ phía bắc nước Diện hả?”
Mắt người đàn ông thời thượng sáng lên, đáp: “Đúng vậy, tiểu sư tổ vẫn ‘thần cơ diệu toán’ như mọi khi.”
Thời Linh kinh hãi: “Các anh làm dịch vụ lừa bán đã trơ tráo đến mức tới tận nhà phục vụ rồi hả? Còn bắt đầu chơi trò tu chân nữa ư? May mà tôi nghe lời bác sĩ Cố tải ứng dụng chống lừa đảo, các anh không lừa được tôi đâu.”
Người đàn ông thời thượng: “... Không phải, tiểu sư tổ, người quên con rồi ư? Con là người theo chân trung thành của người, nhóc đáng yêu Sử Trinh Tương đây.”
Thời Linh không khỏi bật cười: “Người anh em, người đặt cho anh cái tên nước Hoa này thật là thất đức.”
Vẻ mặt của Sử Trinh Tương trở nên nghiêm túc: “Tiểu sư tổ đại nhân, con không cho phép người mắng mình như vậy.
“Anh nhận nhầm người rồi.”
Thời Linh lắc chiếc điện thoại di động, nói: “Đây là phố đi bộ, không được lái xe vào, tôi báo cáo anh với quản lý đô thị rồi, nhìn xem, quản lý đô thị đến dán phiếu phạt cho anh kìa.”
Sử Trinh Tương quay đầu, quả nhiên đã thấy trên con xe chói lóa của mình có thêm một tờ phiếu phạt bắt mắt, quản lý đô thị thúc giục anh ấy dời xe.
Sử Trịnh Tương rầu rĩ lái xe đi.
Anh ấy bấm một dãy số: “Tiên sinh, theo như ngài nói, tôi đã lái chiếc xe sang trọng nổi bật nhất, diện trang phục lộng lẫy, đến đón tiểu sư tổ về nhà vào lúc người túng thiếu nhất.”
Đầu dây bên kia vang lên giọng nói trong trẻo và dịu dàng của một người đàn ông: “Đón được chưa?”
Sử Trinh Tương ủ dột đáp: “Người nói tôi là lừa đảo. Hình như tiểu sư tổ không nhận ra tôi.”
Sau khi chiếc Rolls-Royce sặc sỡ rời đi, những người hóng hớt ở cửa phòng tiệc cũng đưa mắt nhìn nhau.
“Nhìn chiếc xe sang trọng và anh chàng đẹp trai kia, tôi còn tưởng Thời Linh là đại tiểu thư của nhà nào đó lưu lạc bên ngoài, sắp sửa vả mặt nhà họ Thời ngay tại chỗ chứ!”
“Đâu ra tình tiết sảng văn nhiều như vậy, chắc là chỉ hỏi đường thôi. Nếu Thời Linh thật sự là đại tiểu thư gì đấy, cha mẹ cô ta có cần phải đổi cô ta đến nhà họ Thời để hưởng phúc không?”
Thời Linh nhìn chiếc Rolls-Royce sặc sỡ của Sử Trinh Tương, ngửa mặt nhìn trời mà thở dài một tiếng. Đầu năm nay đến cả lừa đảo cũng bị cuốn vào, một thiên kim giả cái gì cũng không biết còn bị đuổi ra khỏi cửa như cô thì nên làm gì đây?
Lấy lòng cha mẹ nuôi, trở lại nhà họ Thời, dựa vào tình thân nhiều năm qua để cạnh tranh với thiên kim thật Lạc Diên, giành lại sự cưng chiều, giẫm đạp Lạc Diên dưới chân, làm thiên kim đại tiểu thư một lần nữa?
Ha ha ha ha ha!
Tiểu nhân trong đầu Thời Linh chống nạnh và bật ra tiếng cười của Ma Tiên Tiểu Nguyệt*.
(*) Là một nhân vật phản diện trong bộ phim Những Nàng Tiên Balala, có tính cách ganh đua tị nạnh với người khác.
Nhưng tiểu nhân lập tức bị cô hất bay.
Cô với nhà họ Thời chẳng có mống tình thân nào cả.
Vả lại, Lạc Diên là học bá, vừa nhìn đã biết rất thông minh, còn có một Tịch Cẩn lòng dạ độc ác giúp cô ấy, hơn nữa làm vậy là vô đạo đức, cô vẫn nên chọn buông bỏ thì hơn!
Cô có tay có chân, sức lực cũng lớn, đi công trường bốc gạch cũng có thể nuôi sống bản thân!
Thời Linh siết chặt nắm tay, quả quyết đến công trường bốc gạch.
Tháng tám nắng vàng rực rỡ, chân hấp hơi đất nóng hầm hập, lưng nung dưới mặt trời chói chang.
Thời Linh cần cù chuyển gạch trên công trường, mồ hôi đổ như mưa.
Sự thật chứng minh rằng bốc gạch không chỉ cần sức mà còn phải chịu đựng được cái nắng gay gắt này. Nhưng chỉ cần cô chuyển xong một vạn viên gạch này là có thể nhận được bốn trăm đồng rồi! Mỗi tháng kiếm hơn một vạn không còn là mơ nữa!
Bên cạnh có một tiểu võng hồng đang livestream cô.
“Cả nhà ơi! Mau nhìn kìa! Đây chính là thiên kim giả nhà họ Thời, Thời Linh đó, đúng rồi, chính là nhà họ Thời vừa đón học bá võng hồng Lạc Diên về ấy! Cha mẹ ruột của Thời Linh muốn cô ta được hưởng phúc nên đã hối lộ y tá, đánh tráo cô ta với Lạc Diên, hại Lạc Diên trở thành trẻ mồ côi. Bây giờ, Thời Linh đã bị đuổi khỏi nhà họ Thời rồi! Thật hả dạ mà!”
“Cám ơn [Nhóc đáng yêu của Lạc Diên] đã donate một vạn đồng! Nào, chúng ta tiếp tục đi xem Thời Linh bốc gạch thôi!”
Người đàn ông thời thượng mỉm cười với cô rồi nói: “Tiểu sư tổ, xin mời.”
Thời Linh bị cách gọi này làm cho sửng sốt, hỏi: “Các anh đến từ phía bắc nước Diện hả?”
Mắt người đàn ông thời thượng sáng lên, đáp: “Đúng vậy, tiểu sư tổ vẫn ‘thần cơ diệu toán’ như mọi khi.”
Thời Linh kinh hãi: “Các anh làm dịch vụ lừa bán đã trơ tráo đến mức tới tận nhà phục vụ rồi hả? Còn bắt đầu chơi trò tu chân nữa ư? May mà tôi nghe lời bác sĩ Cố tải ứng dụng chống lừa đảo, các anh không lừa được tôi đâu.”
Người đàn ông thời thượng: “... Không phải, tiểu sư tổ, người quên con rồi ư? Con là người theo chân trung thành của người, nhóc đáng yêu Sử Trinh Tương đây.”
Thời Linh không khỏi bật cười: “Người anh em, người đặt cho anh cái tên nước Hoa này thật là thất đức.”
Vẻ mặt của Sử Trinh Tương trở nên nghiêm túc: “Tiểu sư tổ đại nhân, con không cho phép người mắng mình như vậy.
“Anh nhận nhầm người rồi.”
Thời Linh lắc chiếc điện thoại di động, nói: “Đây là phố đi bộ, không được lái xe vào, tôi báo cáo anh với quản lý đô thị rồi, nhìn xem, quản lý đô thị đến dán phiếu phạt cho anh kìa.”
Sử Trinh Tương quay đầu, quả nhiên đã thấy trên con xe chói lóa của mình có thêm một tờ phiếu phạt bắt mắt, quản lý đô thị thúc giục anh ấy dời xe.
Sử Trịnh Tương rầu rĩ lái xe đi.
Anh ấy bấm một dãy số: “Tiên sinh, theo như ngài nói, tôi đã lái chiếc xe sang trọng nổi bật nhất, diện trang phục lộng lẫy, đến đón tiểu sư tổ về nhà vào lúc người túng thiếu nhất.”
Đầu dây bên kia vang lên giọng nói trong trẻo và dịu dàng của một người đàn ông: “Đón được chưa?”
Sử Trinh Tương ủ dột đáp: “Người nói tôi là lừa đảo. Hình như tiểu sư tổ không nhận ra tôi.”
Sau khi chiếc Rolls-Royce sặc sỡ rời đi, những người hóng hớt ở cửa phòng tiệc cũng đưa mắt nhìn nhau.
“Nhìn chiếc xe sang trọng và anh chàng đẹp trai kia, tôi còn tưởng Thời Linh là đại tiểu thư của nhà nào đó lưu lạc bên ngoài, sắp sửa vả mặt nhà họ Thời ngay tại chỗ chứ!”
“Đâu ra tình tiết sảng văn nhiều như vậy, chắc là chỉ hỏi đường thôi. Nếu Thời Linh thật sự là đại tiểu thư gì đấy, cha mẹ cô ta có cần phải đổi cô ta đến nhà họ Thời để hưởng phúc không?”
Thời Linh nhìn chiếc Rolls-Royce sặc sỡ của Sử Trinh Tương, ngửa mặt nhìn trời mà thở dài một tiếng. Đầu năm nay đến cả lừa đảo cũng bị cuốn vào, một thiên kim giả cái gì cũng không biết còn bị đuổi ra khỏi cửa như cô thì nên làm gì đây?
Lấy lòng cha mẹ nuôi, trở lại nhà họ Thời, dựa vào tình thân nhiều năm qua để cạnh tranh với thiên kim thật Lạc Diên, giành lại sự cưng chiều, giẫm đạp Lạc Diên dưới chân, làm thiên kim đại tiểu thư một lần nữa?
Ha ha ha ha ha!
Tiểu nhân trong đầu Thời Linh chống nạnh và bật ra tiếng cười của Ma Tiên Tiểu Nguyệt*.
(*) Là một nhân vật phản diện trong bộ phim Những Nàng Tiên Balala, có tính cách ganh đua tị nạnh với người khác.
Nhưng tiểu nhân lập tức bị cô hất bay.
Cô với nhà họ Thời chẳng có mống tình thân nào cả.
Vả lại, Lạc Diên là học bá, vừa nhìn đã biết rất thông minh, còn có một Tịch Cẩn lòng dạ độc ác giúp cô ấy, hơn nữa làm vậy là vô đạo đức, cô vẫn nên chọn buông bỏ thì hơn!
Cô có tay có chân, sức lực cũng lớn, đi công trường bốc gạch cũng có thể nuôi sống bản thân!
Thời Linh siết chặt nắm tay, quả quyết đến công trường bốc gạch.
Tháng tám nắng vàng rực rỡ, chân hấp hơi đất nóng hầm hập, lưng nung dưới mặt trời chói chang.
Thời Linh cần cù chuyển gạch trên công trường, mồ hôi đổ như mưa.
Sự thật chứng minh rằng bốc gạch không chỉ cần sức mà còn phải chịu đựng được cái nắng gay gắt này. Nhưng chỉ cần cô chuyển xong một vạn viên gạch này là có thể nhận được bốn trăm đồng rồi! Mỗi tháng kiếm hơn một vạn không còn là mơ nữa!
Bên cạnh có một tiểu võng hồng đang livestream cô.
“Cả nhà ơi! Mau nhìn kìa! Đây chính là thiên kim giả nhà họ Thời, Thời Linh đó, đúng rồi, chính là nhà họ Thời vừa đón học bá võng hồng Lạc Diên về ấy! Cha mẹ ruột của Thời Linh muốn cô ta được hưởng phúc nên đã hối lộ y tá, đánh tráo cô ta với Lạc Diên, hại Lạc Diên trở thành trẻ mồ côi. Bây giờ, Thời Linh đã bị đuổi khỏi nhà họ Thời rồi! Thật hả dạ mà!”
“Cám ơn [Nhóc đáng yêu của Lạc Diên] đã donate một vạn đồng! Nào, chúng ta tiếp tục đi xem Thời Linh bốc gạch thôi!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.