Thiên Kim Giả Dựa Vào Huyền Học Bạo Hồng
Chương 18:
Tô Từ Lí
19/06/2024
Thực ra trong giới của họ vẫn khá mê tín phong thủy.
Theo anh ta biết, không ít ngôi sao trong giới cũng hợp tác với một số "đại sư", hỏi về sự nghiệp, hỏi về vận đào hoa, đủ thứ.
Nhưng Kỷ Khinh Hoài là một cao tài sinh* tốt nghiệp trường danh tiếng, vẫn luôn coi thường những thứ này.
*高材生:/Cao tài sinh/: Là chỉ người thông qua sự nỗ lực ở những phương diện nào đó đạt được thành tích vượt trội. Đặc biệt là trong vấn đề học tập. “Cao tài sinh” không nhất định phải thông minh, không nhất định phải có thiên phú, nhưng chắc chắn phải trải qua sự cố gắng nỗ lực để đạt được thành tích. Có ý nghĩa đã trở thành “nhân tài”.
Lúc này…
Kỷ Khinh Hoài suy nghĩ hồi lâu, nhìn đôi mắt sáng hơn cả sao trời của Nguyễn Kiều, hỏi: "Cô chắc chắn là cô nghiêm túc chứ?"
Nguyễn Kiều xòe tay, đôi tay cô rất đẹp, năm ngón thon thả, da lại trắng, ánh nắng chiếu vào từ bên cạnh rơi trên tay cô như một đàn tinh linh ánh sáng đang nhảy múa. Ánh mắt Kỷ Khinh Hoài rời khỏi đôi tay, nhìn lại đôi mắt Nguyễn Kiều, thấy Nguyễn Kiều gật đầu.
Giọng cô có chút tùy ý: "Dù sao anh mang theo cũng không thiệt. Còn về cách bài trí đồ vật trong phòng làm việc, cũng không tốn bao nhiêu tiền, thà tin là có còn hơn không tin."
"Được."
Lần này, Kỷ Khinh Hoài trả lời rất nhanh.
…
Gần đến trưa, ánh nắng bên ngoài càng chói chang.
Mùa hè ở Yên Kinh nóng như lò hấp, hơi nóng bao trùm toàn thân khó chịu vô cùng.
Kỷ Khinh Hoài đưa Nguyễn Kiều ra khỏi tòa nhà văn phòng rồi trực tiếp lái xe đưa cô đến một nhà hàng gần đó để ăn cơm.
Nhà hàng được chọn là một nhà hàng tương đối cao cấp, với giá trị tài sản hiện tại của Nguyễn Kiều mà nói, nếu đem cô bán đi thì cũng không đủ tiền trả một bữa ăn ở nhà hàng này.
Kỷ Khinh Hoài liếc nhìn Nguyễn Kiều, biểu cảm của cô gái nhỏ vô cùng sinh động, ánh mắt liếc khắp nơi trong nhà hàng, trên mặt lộ rõ vẻ vui vẻ.
Mặc dù không còn nhà, nhưng Kỷ Khinh Hoài thấy Nguyễn Kiều như vậy càng giống một cô gái hai mươi tuổi hơn.
Rất tốt.
Nhưng Kỷ Khinh Hoài cũng không định an ủi Nguyễn Kiều, anh ta không phải kiểu người ôn hòa, không nói ra được lời hay, dứt khoát không nói, chỉ làm.
Kỷ Khinh Hoài đưa Nguyễn Kiều lên tầng hai, chân trước vừa bước vào cửa phòng riêng, anh ta đã nghe thấy một giọng nói quen thuộc truyền đến từ phía sau.
Nhưng không phải gọi anh ta, mà là gọi Nguyễn Kiều.
Một câu "Kiều Kiều" quen thuộc phát ra từ miệng người khác, Nguyễn Kiều vô thức quay đầu lại nhìn.
Một người đàn ông khoảng hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi mặc một bộ vest cao cấp màu xám khói, tôn lên dáng người cao lớn thon dài.
Khuôn mặt tuấn tú thoáng hiện vẻ kinh ngạc, Nguyễn Kiều nhìn anh ta chớp chớp mắt…
Người này là ai vậy?
Cô không có ký ức của nguyên chủ, vừa đến đây đã bị sự thật bi thảm là toàn bộ gia sản chỉ có 200 tệ kích thích đến mức chỉ muốn kiếm tiền điên cuồng, đến nỗi căn bản không có thời gian tìm hiểu về những người xung quanh Nguyễn Kiều.
Theo anh ta biết, không ít ngôi sao trong giới cũng hợp tác với một số "đại sư", hỏi về sự nghiệp, hỏi về vận đào hoa, đủ thứ.
Nhưng Kỷ Khinh Hoài là một cao tài sinh* tốt nghiệp trường danh tiếng, vẫn luôn coi thường những thứ này.
*高材生:/Cao tài sinh/: Là chỉ người thông qua sự nỗ lực ở những phương diện nào đó đạt được thành tích vượt trội. Đặc biệt là trong vấn đề học tập. “Cao tài sinh” không nhất định phải thông minh, không nhất định phải có thiên phú, nhưng chắc chắn phải trải qua sự cố gắng nỗ lực để đạt được thành tích. Có ý nghĩa đã trở thành “nhân tài”.
Lúc này…
Kỷ Khinh Hoài suy nghĩ hồi lâu, nhìn đôi mắt sáng hơn cả sao trời của Nguyễn Kiều, hỏi: "Cô chắc chắn là cô nghiêm túc chứ?"
Nguyễn Kiều xòe tay, đôi tay cô rất đẹp, năm ngón thon thả, da lại trắng, ánh nắng chiếu vào từ bên cạnh rơi trên tay cô như một đàn tinh linh ánh sáng đang nhảy múa. Ánh mắt Kỷ Khinh Hoài rời khỏi đôi tay, nhìn lại đôi mắt Nguyễn Kiều, thấy Nguyễn Kiều gật đầu.
Giọng cô có chút tùy ý: "Dù sao anh mang theo cũng không thiệt. Còn về cách bài trí đồ vật trong phòng làm việc, cũng không tốn bao nhiêu tiền, thà tin là có còn hơn không tin."
"Được."
Lần này, Kỷ Khinh Hoài trả lời rất nhanh.
…
Gần đến trưa, ánh nắng bên ngoài càng chói chang.
Mùa hè ở Yên Kinh nóng như lò hấp, hơi nóng bao trùm toàn thân khó chịu vô cùng.
Kỷ Khinh Hoài đưa Nguyễn Kiều ra khỏi tòa nhà văn phòng rồi trực tiếp lái xe đưa cô đến một nhà hàng gần đó để ăn cơm.
Nhà hàng được chọn là một nhà hàng tương đối cao cấp, với giá trị tài sản hiện tại của Nguyễn Kiều mà nói, nếu đem cô bán đi thì cũng không đủ tiền trả một bữa ăn ở nhà hàng này.
Kỷ Khinh Hoài liếc nhìn Nguyễn Kiều, biểu cảm của cô gái nhỏ vô cùng sinh động, ánh mắt liếc khắp nơi trong nhà hàng, trên mặt lộ rõ vẻ vui vẻ.
Mặc dù không còn nhà, nhưng Kỷ Khinh Hoài thấy Nguyễn Kiều như vậy càng giống một cô gái hai mươi tuổi hơn.
Rất tốt.
Nhưng Kỷ Khinh Hoài cũng không định an ủi Nguyễn Kiều, anh ta không phải kiểu người ôn hòa, không nói ra được lời hay, dứt khoát không nói, chỉ làm.
Kỷ Khinh Hoài đưa Nguyễn Kiều lên tầng hai, chân trước vừa bước vào cửa phòng riêng, anh ta đã nghe thấy một giọng nói quen thuộc truyền đến từ phía sau.
Nhưng không phải gọi anh ta, mà là gọi Nguyễn Kiều.
Một câu "Kiều Kiều" quen thuộc phát ra từ miệng người khác, Nguyễn Kiều vô thức quay đầu lại nhìn.
Một người đàn ông khoảng hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi mặc một bộ vest cao cấp màu xám khói, tôn lên dáng người cao lớn thon dài.
Khuôn mặt tuấn tú thoáng hiện vẻ kinh ngạc, Nguyễn Kiều nhìn anh ta chớp chớp mắt…
Người này là ai vậy?
Cô không có ký ức của nguyên chủ, vừa đến đây đã bị sự thật bi thảm là toàn bộ gia sản chỉ có 200 tệ kích thích đến mức chỉ muốn kiếm tiền điên cuồng, đến nỗi căn bản không có thời gian tìm hiểu về những người xung quanh Nguyễn Kiều.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.