Thiên Kim Giả Dựa Vào Huyền Học Bạo Hồng
Chương 1:
Tô Từ Lí
07/05/2024
Ai lại không phải là bát quái tinh V: Theo thông tin từ cư dân mạng, một tiểu hoa đang nổi tên Nguyễn Kiều đã bị ba mẹ nuôi giàu có bỏ rơi và khóc lóc đến ngất đi trước cửa nhà họ Nguyễn! Nghe nói nhà họ Nguyễn cũng đã mang về một cô thiên kim đại tiểu thư thật, mọi người nói xem ai có vẻ ngoài của một đại thiên kim hơn? [Hình ảnh] [Hình ảnh]
Những bức ảnh so sánh khác biệt giữa Nguyễn Kiều và thiên kim thật của nhà họ Nguyễn - Nguyễn Phỉ.
Công bằng mà nói, Nguyễn Phỉ dung mạo không tệ, đường nét trên khuôn mặt rất thanh tú, đôi mắt hình quả hạnh trông khá linh động. Nhưng ánh sáng của đom đóm xét cho cùng cũng không thể so sánh với sự rực rỡ của hào quang nhật nguyệt, trong bức ảnh, Nguyễn Kiều đang ngồi trên chiếc ghế liễu gai làm bằng tre và gỗ, bụi hoa hồng sau lưng đều kém hơn cô. Chỉ cần ngước mắt, cong môi, cô đã có thể dễ dàng thu hút sự chú ý của mọi người.
Nhưng... có lợi ích gì đâu?
Lâm Vũ Xuyên tựa cằm nhìn cô gái đang nằm trên giường bệnh, Nguyễn Kiều từ nhỏ sức khỏe đã kém, làn da trắng như sứ, bộ dáng yên tĩnh lúc hôn mê lại càng yếu nhược. Hàng mi dày như lông quạ đổ bóng râm nhè nhẹ, che đi đôi mắt xinh đẹp như những vì sao.
"Kiều Kiều, sau khi tỉnh lại chúng ta đừng đến nhà họ Nguyễn nữa, không đáng đâu." Lâm Vũ Xuyên thở dài, dùng ngón tay gạt đi phần tóc mái hơi rối bù trên trán cô gái, để lộ ra khuyết điểm duy nhất trên cơ thể Nguyễn Kiều.
Nguyễn Kiều có một vết thương ở mí mắt, nghe nói khi Nguyễn Kiều còn nhỏ, cô và bà Nguyễn đã bị bắt cóc, cô bé Nguyễn Kiều còn nhỏ đã dũng cảm đứng trước mặt bà Nguyễn khi bà Nguyễn sắp bị tên côn đồ đâm trúng, chỉ cần con dao tiến thêm mấy milimét, con mắt của Nguyễn Kiều sẽ bị phế đi rồi.
Có lẽ là do ông trời đang thương hại cô, cô chỉ bị cắt một vết lớn trên mí mắt, bà Nguyễn cũng không hề xảy ra chuyện gì.
Nhưng kể từ đó sức khỏe của Nguyễn Kiều không được tốt.
Bác sĩ nói là do vấn đề tâm lý, có lẽ lúc đó cô đã rất sợ hãi.
Khi Nguyễn Kiều dần dần tỉnh lại, tai cô ù đi, luôn có một giọng nói cứ lẩm bẩm không ngừng như âm thanh 3D cứ vây quanh bên tai cô. Sau khi chịu đựng hai ba phút, cuối cùng cô cũng mở mắt ra. Lúc này, tầm nhìn của cô vẫn còn khá mờ, cho đến khi một khuôn mặt phóng to đầy kinh ngạc thất thanh hét lên:
"Kiều Kiều cậu tỉnh lại rồi! Tớ đi tìm bác sĩ!"
Tiếng giày cao gót chạy loạn xạ trên mặt đất dần dần rõ ràng hơn, Nguyễn Kiều quay đầu nhìn về phía cửa, cửa phòng bệnh kêu vang với tốc độ dần dần chậm lại, cô mơ màng chớp chớp mắt, không tìm hiểu được tình hình.
Năm phút sau, sau khi khám xong, bác sĩ nói: “Bệnh nhân đã ổn, có thể xuất viện.”
Lâm Vũ Xuyên gần như đã khóc khi ôm Nguyễn Kiều: "May quá Kiều Kiều, cậu không sao!"
Nguyễn Kiều: “...”
Không, tôi nghĩ có thể có điều gì đó không ổn với tôi.
Tại sao trước đây tôi chưa từng gặp cô, nhưng cô hình như lại rất quen thuộc với tôi.
Nguyễn Kiều dùng cớ đi vệ sinh vội vàng thoát khỏi vòng tay của Lâm Vũ Xuyên, khi cô bước xuống khỏi giường, có lẽ là do cơ thể yếu đuối nên đôi chân của cô không thể kiểm soát được, khiến Lâm Vũ Xuyên sợ hãi suýt nữa lại hét lên. Nguyễn Kiều vội vàng xua tay biểu thị mình không sao, sau đó cắn răng chạy vào nhà vệ sinh đóng cửa lại.
Nhìn chằm chằm người trong gương suốt hai phút, Nguyễn Kiều mới nhận ra có lẽ có chuyện gì đó nghiêm trọng.
Nguyễn Kiều sắc mặt tái nhợt, mím môi đi về phòng bệnh, đối mặt với ánh mắt lo lắng của Lâm Vũ Xuyên, Nguyễn Kiều mở miệng nói: “Đầu tôi hơi choáng, hình như không nhớ được một số chuyện, cho hỏi cô là?”
Vẻ mặt của Lâm Vũ Xuyên đột nhiên thay đổi.
Những bức ảnh so sánh khác biệt giữa Nguyễn Kiều và thiên kim thật của nhà họ Nguyễn - Nguyễn Phỉ.
Công bằng mà nói, Nguyễn Phỉ dung mạo không tệ, đường nét trên khuôn mặt rất thanh tú, đôi mắt hình quả hạnh trông khá linh động. Nhưng ánh sáng của đom đóm xét cho cùng cũng không thể so sánh với sự rực rỡ của hào quang nhật nguyệt, trong bức ảnh, Nguyễn Kiều đang ngồi trên chiếc ghế liễu gai làm bằng tre và gỗ, bụi hoa hồng sau lưng đều kém hơn cô. Chỉ cần ngước mắt, cong môi, cô đã có thể dễ dàng thu hút sự chú ý của mọi người.
Nhưng... có lợi ích gì đâu?
Lâm Vũ Xuyên tựa cằm nhìn cô gái đang nằm trên giường bệnh, Nguyễn Kiều từ nhỏ sức khỏe đã kém, làn da trắng như sứ, bộ dáng yên tĩnh lúc hôn mê lại càng yếu nhược. Hàng mi dày như lông quạ đổ bóng râm nhè nhẹ, che đi đôi mắt xinh đẹp như những vì sao.
"Kiều Kiều, sau khi tỉnh lại chúng ta đừng đến nhà họ Nguyễn nữa, không đáng đâu." Lâm Vũ Xuyên thở dài, dùng ngón tay gạt đi phần tóc mái hơi rối bù trên trán cô gái, để lộ ra khuyết điểm duy nhất trên cơ thể Nguyễn Kiều.
Nguyễn Kiều có một vết thương ở mí mắt, nghe nói khi Nguyễn Kiều còn nhỏ, cô và bà Nguyễn đã bị bắt cóc, cô bé Nguyễn Kiều còn nhỏ đã dũng cảm đứng trước mặt bà Nguyễn khi bà Nguyễn sắp bị tên côn đồ đâm trúng, chỉ cần con dao tiến thêm mấy milimét, con mắt của Nguyễn Kiều sẽ bị phế đi rồi.
Có lẽ là do ông trời đang thương hại cô, cô chỉ bị cắt một vết lớn trên mí mắt, bà Nguyễn cũng không hề xảy ra chuyện gì.
Nhưng kể từ đó sức khỏe của Nguyễn Kiều không được tốt.
Bác sĩ nói là do vấn đề tâm lý, có lẽ lúc đó cô đã rất sợ hãi.
Khi Nguyễn Kiều dần dần tỉnh lại, tai cô ù đi, luôn có một giọng nói cứ lẩm bẩm không ngừng như âm thanh 3D cứ vây quanh bên tai cô. Sau khi chịu đựng hai ba phút, cuối cùng cô cũng mở mắt ra. Lúc này, tầm nhìn của cô vẫn còn khá mờ, cho đến khi một khuôn mặt phóng to đầy kinh ngạc thất thanh hét lên:
"Kiều Kiều cậu tỉnh lại rồi! Tớ đi tìm bác sĩ!"
Tiếng giày cao gót chạy loạn xạ trên mặt đất dần dần rõ ràng hơn, Nguyễn Kiều quay đầu nhìn về phía cửa, cửa phòng bệnh kêu vang với tốc độ dần dần chậm lại, cô mơ màng chớp chớp mắt, không tìm hiểu được tình hình.
Năm phút sau, sau khi khám xong, bác sĩ nói: “Bệnh nhân đã ổn, có thể xuất viện.”
Lâm Vũ Xuyên gần như đã khóc khi ôm Nguyễn Kiều: "May quá Kiều Kiều, cậu không sao!"
Nguyễn Kiều: “...”
Không, tôi nghĩ có thể có điều gì đó không ổn với tôi.
Tại sao trước đây tôi chưa từng gặp cô, nhưng cô hình như lại rất quen thuộc với tôi.
Nguyễn Kiều dùng cớ đi vệ sinh vội vàng thoát khỏi vòng tay của Lâm Vũ Xuyên, khi cô bước xuống khỏi giường, có lẽ là do cơ thể yếu đuối nên đôi chân của cô không thể kiểm soát được, khiến Lâm Vũ Xuyên sợ hãi suýt nữa lại hét lên. Nguyễn Kiều vội vàng xua tay biểu thị mình không sao, sau đó cắn răng chạy vào nhà vệ sinh đóng cửa lại.
Nhìn chằm chằm người trong gương suốt hai phút, Nguyễn Kiều mới nhận ra có lẽ có chuyện gì đó nghiêm trọng.
Nguyễn Kiều sắc mặt tái nhợt, mím môi đi về phòng bệnh, đối mặt với ánh mắt lo lắng của Lâm Vũ Xuyên, Nguyễn Kiều mở miệng nói: “Đầu tôi hơi choáng, hình như không nhớ được một số chuyện, cho hỏi cô là?”
Vẻ mặt của Lâm Vũ Xuyên đột nhiên thay đổi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.