Thiên Kim Giả Dựa Vào Huyền Học Bạo Hồng
Chương 9:
Tô Từ Lí
19/06/2024
Đầu tiên là trên đường gặp một cô gái trông đáng thương, kết quả là cô gái đó có vẻ giống như bị bệnh, không biết bây giờ đã trở về bệnh viện tâm thần chưa.
Kết quả là vừa ra khỏi quán net, nhà đã nổ tung?
Anh ta hít hai hơi thật sâu, vỗ vỗ vào trái tim đang đập thình thịch của mình: "Chờ đã chờ đã, cậu nói chậm thôi, nhà tớ sao lại cháy được!?"
Khải Khải giải thích mười mấy phút, Trương Ngật từ trạng thái mơ mơ màng màng mới hoàn hồn lại.
Nghe ý bạn mình nói thì vụ nổ bên cạnh đã ảnh hưởng đến nhà anh ta, nhà bên cạnh vừa khéo không có ai, nhưng bếp gas vẫn bật, nồi bị cháy đen.
Sau đó Trương Ngật mới nhận ra rằng bếp nhà bên cạnh vừa vặn sát với phòng ngủ của anh ta, anh ta đã rất nhiều lần than phiền rằng nửa đêm ngủ vẫn có thể nghe thấy tiếng đối phương lục đục bát đĩa và vặn công tắc trong bếp.
Trương Ngật: "..."
Anh ta cảm thán: "Vận may của tớ cũng tốt quá rồi chứ, tối nay vừa vặn không ở nhà."
Người bạn chơi game cùng anh ta cũng chấn động khi nghe tin nhà bạn mình bị cháy nhưng người thì không ở nhà, nghe vậy liền gật đầu ngay: "Đúng đúng, lúc đầu cậu còn định về nhà ngủ. May mà đổi ý kịp thời, không thì bây giờ có phải tớ sẽ đi đưa tiễn cậu không?"
Trương Ngật đập mạnh vào đầu anh ta, tức giận quát: "Đưa tiễn cậu đi đấy!"
Tuy nhiên, khi ngồi trên xe taxi, nhìn những mảng xanh lướt qua bên ngoài cửa sổ, anh ta lại không nhịn được nhớ đến lời cô gái mặc váy trắng nói với anh ta: “Tôi thấy tướng mạo anh có nạn đổ máu, miễn phí giúp anh giải nạn, anh nghĩ gì về tôi vậy? Tôi rất bình thường!”
Trương Ngật: "..."
Hơn nữa nếu anh ta nhớ không nhầm thì trước khi nói câu này, đối phương còn hỏi anh ta một câu là đêm dài định ở nhà ngủ hay ra ngoài chơi.
Trương Ngật hít một hơi thật sâu.
Đột nhiên anh ta đưa tay nắm lấy cánh tay người bạn bên cạnh, dưới ánh mắt nghi hoặc của đối phương, anh ta hạ giọng hỏi: "Anh bạn, cậu nói trên thế giới này có thật sự có cao nhân có thể nhìn ra người khác có nạn đổ máu rồi đưa ra cách giải trừ không?"
"Không có." Người bạn nghiêm mặt nói.
Trương Ngật có chút không tin: "Thật sự không có sao?"
Người bạn: "Cao nhân đó có lấy tiền không?"
Trương Ngật: "Không lấy?"
Hai đồng anh ta đưa là chắc không tính đâu? Chỉ mua được bốn cây kẹo que thôi mà.
Vì vậy, anh ta nghe thấy người bạn trả lời chắc nịch: "Thế thì chắc chắn là không có. Có thể nhìn ra cậu có nạn đổ máu rồi còn đưa ra cách giải trừ thì chắc chắn là muốn lừa tiền cậu."
Trương Ngật suy nghĩ câu nói này hồi lâu, cuối cùng cũng phản ứng lại được…
Cao nhân không lấy tiền thì chắc chắn là không có, cao nhân lấy tiền thì chắc chắn là lừa đảo.
Trương Ngật: "..."
Nhưng cô gái đó trông cũng không giống kẻ lừa đảo lắm.
Chẳng lẽ thật sự chỉ là trùng hợp sao?
Nguyễn Kiều về nhà tiện tay nấu một bát mì rau, nước trong veo, ăn một miếng rồi liên tục thở dài.
Kết quả là vừa ra khỏi quán net, nhà đã nổ tung?
Anh ta hít hai hơi thật sâu, vỗ vỗ vào trái tim đang đập thình thịch của mình: "Chờ đã chờ đã, cậu nói chậm thôi, nhà tớ sao lại cháy được!?"
Khải Khải giải thích mười mấy phút, Trương Ngật từ trạng thái mơ mơ màng màng mới hoàn hồn lại.
Nghe ý bạn mình nói thì vụ nổ bên cạnh đã ảnh hưởng đến nhà anh ta, nhà bên cạnh vừa khéo không có ai, nhưng bếp gas vẫn bật, nồi bị cháy đen.
Sau đó Trương Ngật mới nhận ra rằng bếp nhà bên cạnh vừa vặn sát với phòng ngủ của anh ta, anh ta đã rất nhiều lần than phiền rằng nửa đêm ngủ vẫn có thể nghe thấy tiếng đối phương lục đục bát đĩa và vặn công tắc trong bếp.
Trương Ngật: "..."
Anh ta cảm thán: "Vận may của tớ cũng tốt quá rồi chứ, tối nay vừa vặn không ở nhà."
Người bạn chơi game cùng anh ta cũng chấn động khi nghe tin nhà bạn mình bị cháy nhưng người thì không ở nhà, nghe vậy liền gật đầu ngay: "Đúng đúng, lúc đầu cậu còn định về nhà ngủ. May mà đổi ý kịp thời, không thì bây giờ có phải tớ sẽ đi đưa tiễn cậu không?"
Trương Ngật đập mạnh vào đầu anh ta, tức giận quát: "Đưa tiễn cậu đi đấy!"
Tuy nhiên, khi ngồi trên xe taxi, nhìn những mảng xanh lướt qua bên ngoài cửa sổ, anh ta lại không nhịn được nhớ đến lời cô gái mặc váy trắng nói với anh ta: “Tôi thấy tướng mạo anh có nạn đổ máu, miễn phí giúp anh giải nạn, anh nghĩ gì về tôi vậy? Tôi rất bình thường!”
Trương Ngật: "..."
Hơn nữa nếu anh ta nhớ không nhầm thì trước khi nói câu này, đối phương còn hỏi anh ta một câu là đêm dài định ở nhà ngủ hay ra ngoài chơi.
Trương Ngật hít một hơi thật sâu.
Đột nhiên anh ta đưa tay nắm lấy cánh tay người bạn bên cạnh, dưới ánh mắt nghi hoặc của đối phương, anh ta hạ giọng hỏi: "Anh bạn, cậu nói trên thế giới này có thật sự có cao nhân có thể nhìn ra người khác có nạn đổ máu rồi đưa ra cách giải trừ không?"
"Không có." Người bạn nghiêm mặt nói.
Trương Ngật có chút không tin: "Thật sự không có sao?"
Người bạn: "Cao nhân đó có lấy tiền không?"
Trương Ngật: "Không lấy?"
Hai đồng anh ta đưa là chắc không tính đâu? Chỉ mua được bốn cây kẹo que thôi mà.
Vì vậy, anh ta nghe thấy người bạn trả lời chắc nịch: "Thế thì chắc chắn là không có. Có thể nhìn ra cậu có nạn đổ máu rồi còn đưa ra cách giải trừ thì chắc chắn là muốn lừa tiền cậu."
Trương Ngật suy nghĩ câu nói này hồi lâu, cuối cùng cũng phản ứng lại được…
Cao nhân không lấy tiền thì chắc chắn là không có, cao nhân lấy tiền thì chắc chắn là lừa đảo.
Trương Ngật: "..."
Nhưng cô gái đó trông cũng không giống kẻ lừa đảo lắm.
Chẳng lẽ thật sự chỉ là trùng hợp sao?
Nguyễn Kiều về nhà tiện tay nấu một bát mì rau, nước trong veo, ăn một miếng rồi liên tục thở dài.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.