Thiên Kim Giả Không Muốn Trạch Đấu, Một Lòng Trầm Mê Huyền Học
Chương 15:
Đăng Trản Không Thanh
17/07/2024
Dường như anh ta đã bị dòng chảy xui xẻo liên tục làm cho kiệt quệ về mặt thể chất và tinh thần, sự đau khổ của anh ta dường như không có hồi kết, trông cực kỳ chán nản.
Là một người đàn ông trưởng thành vốn không nên nói dài dòng, ở nhà anh ta là trụ cột gia đình, ở công ty là người lãnh đạo, mọi người dựa dẫm vào anh ta, không cho phép anh ta yếu đuối nên có những nỗi khổ anh ta không thể kể.
Đàn ông cũng là người, cũng sẽ cảm thấy mệt mỏi, nỗi sợ hãi tưởng chừng như đã đi vào con đường chết vẫn còn ăn sâu trong xương cốt, lúc này đứng đối diện một đạo sĩ thần kỳ có thể hiểu được hoàn cảnh xui xẻo của mình, sợi dây trong lòng anh ta hơi buông lỏng, tâm trạng khó tránh khỏi rối bời.
Nguyễn Miên hơi rũ mắt nghe anh ta nói, không cắt ngang.
Trước đây sắc mặt của Phùng Thời rất không tốt, không chỉ là quầng thâm ở dưới mắt mà cả khuôn mặt đen khịt lại, dù không phải là thần cơ diệu toán cũng có thể nhận ra dạo gần đây anh ta đã trải qua những chuyện tồi tệ.
Đợi Phùng Thời nói hết những chuyện đã xảy ra dạo gần đây, Nguyễn Miên bình tĩnh mở miệng: "Xem tướng của anh, bản thân anh có mệnh phú quý. Tuổi trẻ trải qua nhiều thăng trầm, cuộc sống khó khăn, không mấy thân thiết với cha mẹ. Năm hai mươi ba tuổi gặp khó khăn, sau đó có quý nhân phù trợ, cuộc sống bắt đầu đi lên, cả chặng đường thuận buồm xuôi gió và có thể san sẻ may mắn cho người thân."
Cô ngước mắt lên nhìn, biểu cảm thay đổi hoàn toàn, đánh giá Phùng Thời từ trên xuống dưới một lượt rồi mới nói tiếp: "Nhưng bây giờ vận may của anh cực kỳ thấp, số phận gánh vác nhiều xui xẻo, thậm chí thu hút ma quỷ tà ác, nó không hợp với số mệnh của anh."
Trong lòng Phùng Thời hoảng hốt, mở miệng nhiều lần mới nói ra được: "Đại sư nói rất đúng, cha mẹ tôi qua đời từ lâu, khoảng thời gian trước đây không suôn sẻ, năm hai mươi ba tuổi tôi không cẩn thận gặp phải một tên tội phạm vượt ngục, bị đâm một nhát suýt chết."
"Tôi không có tiền, nhất quyết không chịu để người khác đưa tôi lên xe cứu thương, có quý nhân có lòng tốt trả tiền thuốc men giúp tôi, sau này tôi xây dựng sự nghiệp, người đó lại đầu tư cho tôi một khoản tiền, tôi mới có thể đi đến ngày hôm nay..."
"Nguyễn đại sư, cô có thể nhìn ra tình cảnh của tôi lúc này không phù hợp với số mệnh của tôi, vậy... Cô có thể tính ra vì sao lại xảy ra sai lầm hay không?"
Nguyễn Miên không có ấn tượng xấu về anh ta, cô sẵn sàng cho vài lời khuyên: "Số mệnh của anh rất tốt, bản thân anh không có lỗi lầm gì, tôi nghĩ có người nào đó liên lụy anh. Trên đời này anh còn người thân ruột thịt nào không?"
Phùng Thời siết chặt nắm đấm: "Có, tôi có một đứa em gái. Nhưng hai anh em chúng tôi từ nhỏ đã sống nương tựa vào nhau, tình cảm rất tốt, con bé sẽ không làm chuyện gì hại tôi đâu!"
Nguyễn Miên giơ tay lên ấn nhẹ xuống, cắt ngang câu nói tiếp theo của anh ta: "Yên tâm, anh đừng nóng vội, chưa chắc đã là em gái anh hại anh , cũng có thể ai đó đã lợi dụng quan hệ máu mủ của em gái anh, lấy em gái anh làm bắc cầu cướp đi số mệnh của anh."
"Bản thân anh có nhiều phước, nếu muốn cướp vận mệnh của anh không thể thực hiện trong một sớm một chiều, nếu anh không ngại hãy nghĩ xem trong khoảng hai năm gần đây có người nào xuất hiện bên cạnh em gái anh không, ví dụ như có thêm người nào đó chẳng hạn."
Sắc mặt của Phùng Thời hơi tái đi, suy nghĩ thật lâu rồi nói: "Về phần thân thiết với những người nào... Chỉ có em rể của tôi thôi."
Lúc em gái tôi đi học đại học có quen một thằng đàn ông cặn bã, con bé tức giận mãi không chịu kết hôn, mãi đến ba năm trước, em rể nhiệt tình theo đuổi em gái tôi, con bé mới có suy nghĩ muốn lập gia đình, tính ra bọn họ đã kết hôn được gần hai năm rồi."
"Nhưng em rể tôi đối xử với con bé tốt lắm, chắc... Không phải đâu đúng không?"
Nguyễn Miên gật đầu: "Có phải mấy năm nay sức khỏe của em gái anh không tốt lắm đúng không?"
Phùng Thời vội nói: "Đúng vậy! Hai năm nay con bé gặp đủ loại bệnh từ nhẹ đến nặng, sức khỏe rất yếu, đã đến các bệnh viện lớn khám, thử rất nhiều phương thuốc cổ truyền mà không tốt lên, chẳng lẽ bệnh của con bé cũng liên quan đến chuyện này sao?”
Là một người đàn ông trưởng thành vốn không nên nói dài dòng, ở nhà anh ta là trụ cột gia đình, ở công ty là người lãnh đạo, mọi người dựa dẫm vào anh ta, không cho phép anh ta yếu đuối nên có những nỗi khổ anh ta không thể kể.
Đàn ông cũng là người, cũng sẽ cảm thấy mệt mỏi, nỗi sợ hãi tưởng chừng như đã đi vào con đường chết vẫn còn ăn sâu trong xương cốt, lúc này đứng đối diện một đạo sĩ thần kỳ có thể hiểu được hoàn cảnh xui xẻo của mình, sợi dây trong lòng anh ta hơi buông lỏng, tâm trạng khó tránh khỏi rối bời.
Nguyễn Miên hơi rũ mắt nghe anh ta nói, không cắt ngang.
Trước đây sắc mặt của Phùng Thời rất không tốt, không chỉ là quầng thâm ở dưới mắt mà cả khuôn mặt đen khịt lại, dù không phải là thần cơ diệu toán cũng có thể nhận ra dạo gần đây anh ta đã trải qua những chuyện tồi tệ.
Đợi Phùng Thời nói hết những chuyện đã xảy ra dạo gần đây, Nguyễn Miên bình tĩnh mở miệng: "Xem tướng của anh, bản thân anh có mệnh phú quý. Tuổi trẻ trải qua nhiều thăng trầm, cuộc sống khó khăn, không mấy thân thiết với cha mẹ. Năm hai mươi ba tuổi gặp khó khăn, sau đó có quý nhân phù trợ, cuộc sống bắt đầu đi lên, cả chặng đường thuận buồm xuôi gió và có thể san sẻ may mắn cho người thân."
Cô ngước mắt lên nhìn, biểu cảm thay đổi hoàn toàn, đánh giá Phùng Thời từ trên xuống dưới một lượt rồi mới nói tiếp: "Nhưng bây giờ vận may của anh cực kỳ thấp, số phận gánh vác nhiều xui xẻo, thậm chí thu hút ma quỷ tà ác, nó không hợp với số mệnh của anh."
Trong lòng Phùng Thời hoảng hốt, mở miệng nhiều lần mới nói ra được: "Đại sư nói rất đúng, cha mẹ tôi qua đời từ lâu, khoảng thời gian trước đây không suôn sẻ, năm hai mươi ba tuổi tôi không cẩn thận gặp phải một tên tội phạm vượt ngục, bị đâm một nhát suýt chết."
"Tôi không có tiền, nhất quyết không chịu để người khác đưa tôi lên xe cứu thương, có quý nhân có lòng tốt trả tiền thuốc men giúp tôi, sau này tôi xây dựng sự nghiệp, người đó lại đầu tư cho tôi một khoản tiền, tôi mới có thể đi đến ngày hôm nay..."
"Nguyễn đại sư, cô có thể nhìn ra tình cảnh của tôi lúc này không phù hợp với số mệnh của tôi, vậy... Cô có thể tính ra vì sao lại xảy ra sai lầm hay không?"
Nguyễn Miên không có ấn tượng xấu về anh ta, cô sẵn sàng cho vài lời khuyên: "Số mệnh của anh rất tốt, bản thân anh không có lỗi lầm gì, tôi nghĩ có người nào đó liên lụy anh. Trên đời này anh còn người thân ruột thịt nào không?"
Phùng Thời siết chặt nắm đấm: "Có, tôi có một đứa em gái. Nhưng hai anh em chúng tôi từ nhỏ đã sống nương tựa vào nhau, tình cảm rất tốt, con bé sẽ không làm chuyện gì hại tôi đâu!"
Nguyễn Miên giơ tay lên ấn nhẹ xuống, cắt ngang câu nói tiếp theo của anh ta: "Yên tâm, anh đừng nóng vội, chưa chắc đã là em gái anh hại anh , cũng có thể ai đó đã lợi dụng quan hệ máu mủ của em gái anh, lấy em gái anh làm bắc cầu cướp đi số mệnh của anh."
"Bản thân anh có nhiều phước, nếu muốn cướp vận mệnh của anh không thể thực hiện trong một sớm một chiều, nếu anh không ngại hãy nghĩ xem trong khoảng hai năm gần đây có người nào xuất hiện bên cạnh em gái anh không, ví dụ như có thêm người nào đó chẳng hạn."
Sắc mặt của Phùng Thời hơi tái đi, suy nghĩ thật lâu rồi nói: "Về phần thân thiết với những người nào... Chỉ có em rể của tôi thôi."
Lúc em gái tôi đi học đại học có quen một thằng đàn ông cặn bã, con bé tức giận mãi không chịu kết hôn, mãi đến ba năm trước, em rể nhiệt tình theo đuổi em gái tôi, con bé mới có suy nghĩ muốn lập gia đình, tính ra bọn họ đã kết hôn được gần hai năm rồi."
"Nhưng em rể tôi đối xử với con bé tốt lắm, chắc... Không phải đâu đúng không?"
Nguyễn Miên gật đầu: "Có phải mấy năm nay sức khỏe của em gái anh không tốt lắm đúng không?"
Phùng Thời vội nói: "Đúng vậy! Hai năm nay con bé gặp đủ loại bệnh từ nhẹ đến nặng, sức khỏe rất yếu, đã đến các bệnh viện lớn khám, thử rất nhiều phương thuốc cổ truyền mà không tốt lên, chẳng lẽ bệnh của con bé cũng liên quan đến chuyện này sao?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.