Thiên Kim Giả Không Muốn Trạch Đấu, Một Lòng Trầm Mê Huyền Học
Chương 42:
Đăng Trản Không Thanh
25/07/2024
Vô Thường im lặng một hồi, sau đó mở miệng: "Tà sư gì cơ?"
Hàng mày của Nguyễn Miên nhíu chặt hơn: "Chuyện đã tới nước này, anh cần gì phải giả ngu? Anh nối giáo cho giặc, vì giúp loại tà sư tiểu nhân này mà dùng loại thuật pháp âm độc đoạt mạng người khác như chú Nhiếp Linh này, tâm tính ác độc, khiến người ta giận dữ, hôm nay bản tôn sẽ dạy cho anh biết hậu quả của việc làm nhiều chuyện bất nghĩa!"
Vô Thường mắt thấy cô chuẩn bị giơ tay, mở miệng trước một bước: "Tôi là quỷ sai, bị hấp dẫn bởi âm khí của đại quỷ xuất thế mà tới, không có liên quan gì với tà sư trong lời cô nói!"
Tay Nguyễn Miên khựng lại, nghiêng đầu nhìn Tịch Khiên đang đứng đằng sau cô. Tịch Khiên nhỏ giọng: "Quả thực là quỷ sai chính đạo, Tôn Giả hãy nhìn pháp khí của anh ta."
Lúc này Nguyễn Miên mới chú ý tới câu hồn trong tay Vô Thường: "Anh là quỷ sai, vậy bắt người của tôi làm gì?"
Vô Thường lặng lẽ thở dài: "Người của cô muốn đả thương tính mạng của người khác, tôi trùng hợp ở gần đó nên đến nhìn xem sao."
Nguyễn Miên lại nghiêng đầu nhìn thoáng qua Tịch Khiên.
Tịch Khiên lập tức gân cổ lên: "Người này lấy ác chú hãm hại người khác, năm lần bảy lượt có ý đồ đả thương người khác, tôi chẳng qua chỉ là thấy anh ta lén lén lút lút không biết lại có âm mưu gì, nên mới định hù dọa anh ta một phen, gọi là phạt ít ngăn nhiều! Anh không phân biệt xanh đỏ trắng đen mà đi lên đánh, rất khó để người ta tin tưởng vào lập trường của anh!"
Vô Thường cũng quay đầu lại nhìn người nằm trên mặt đất, nhíu mày: "Tôi không biết ân oán giữa các người, nhưng mà cậu…"
Lúc này Tịch Khiên đã có người chống lưng, vô cùng tự tin: "Đã không biết ân oán, tại sao lại còn ra tay lung tung? Anh là quỷ sai, không đi bắt con quỷ nô hại người, mà ngược lại còn ngăn trở tôn chủ nhà tôi bảo vệ khổ chủ, quả thật là trò cười lớn nhất thiên hạ!"
Nguyễn Miên khẽ gật đầu.
Vô Thường nhắm mắt lại, nói rõ từng chữ: "Tôi là quỷ sai, không phải là Thành Hoàng!"
Tịch Khiên cười lạnh: "Anh là quỷ sai, không phải Thành Hoàng, vậy anh bắt tôi làm gì? Một lão quỷ như tôi, không nằm trong danh sách hồn mới, từ lâu thế gian này đã không còn đường cho tôi luân hồi, không thuộc sự quản lý của anh!"
Vô Thường cắn răng: "Nếu cậu giết người sống này, tôi sẽ quản."
Tịch Khiên kiên quyết dù chết cũng không thừa nhận chuyện tính toán muốn lấy hồn của người ta trước đó: "A, người đó ngủ say đến mức không biết trời trăng mây gió, không giống như tôi, suýt nữa thì bị người ta đánh đến hồn bay phách lạc!"
Vô Thường: …
Hừ, điệu múa kiếm đó của cậu uy vũ sinh phong, trông chẳng giống như hồn bay phách lạc.
Sau khi biết sự việc từ đầu đến cuối, Vô Thường nhìn người đang nằm trên mặt đất, hàng mày sau mặt nạ nhíu chặt lại.
Tịch Khiên hơi buồn rầu: "Tôn giả, chúng ta phải bắt anh ta lại, làm sao bây giờ? Hay là giết luôn đi, thả anh ta về không biết sau này lại làm ra loại chuyện gì."
Vô Thường: "..."
Hừ, không biết vừa rồi là ai nói chỉ hù dọa một phen.
Nguyễn Miên liếc mắt nhìn Tịch Khiên: "Tôi trời sinh mềm lòng, không nhìn được mấy việc sát sinh."
Tịch Khiên thật lòng tán thưởng: "Tôn Giả tốt bụng, Khiên thật sự kính nể."
Vô Thường nghe đối thoại của một người một quỷ, lộ ra ánh mắt khó tả.
Tịch Khiên tích cực giải ưu cho Nguyễn Miên: "Tôn giả không muốn nhìn thấy việc sát sinh, vậy chi bằng cho thuộc hạ tới đại lao."
Nguyễn Miên lại liếc cậu ta một cái: "Trên người cậu không có huyết quang, sau khi chết chưa từng giết người, người này không có nhân quả với cậu, nếu giết anh ta thì việc tu hành của cậu sẽ gặp bất lợi."
Dù sao thì Tịch Khiên cũng không phải là người, nhìn bộ dáng của cậu ta, hồn phách cũng có tổn thương, dù trước giờ cứ lơ lửng như vậy nhưng còn có thể giữ được bản tính. Một khi sát sinh, có khả năng sẽ kích khởi hung tính, do đó sẽ đánh mất bản tính, biến thành hung hồn lệ quỷ giết người.
Vô Thường ở dưới lớp mặt nạ cố gắng giữ vẻ nghiêm túc.
[Cho nên quan trọng không phải là người ta có chết hay không, mà là có bất lợi gì với thủ hạ của ngươi hay không.]
[Lương thiện, thật đúng là lương thiện.]
Hàng mày của Nguyễn Miên nhíu chặt hơn: "Chuyện đã tới nước này, anh cần gì phải giả ngu? Anh nối giáo cho giặc, vì giúp loại tà sư tiểu nhân này mà dùng loại thuật pháp âm độc đoạt mạng người khác như chú Nhiếp Linh này, tâm tính ác độc, khiến người ta giận dữ, hôm nay bản tôn sẽ dạy cho anh biết hậu quả của việc làm nhiều chuyện bất nghĩa!"
Vô Thường mắt thấy cô chuẩn bị giơ tay, mở miệng trước một bước: "Tôi là quỷ sai, bị hấp dẫn bởi âm khí của đại quỷ xuất thế mà tới, không có liên quan gì với tà sư trong lời cô nói!"
Tay Nguyễn Miên khựng lại, nghiêng đầu nhìn Tịch Khiên đang đứng đằng sau cô. Tịch Khiên nhỏ giọng: "Quả thực là quỷ sai chính đạo, Tôn Giả hãy nhìn pháp khí của anh ta."
Lúc này Nguyễn Miên mới chú ý tới câu hồn trong tay Vô Thường: "Anh là quỷ sai, vậy bắt người của tôi làm gì?"
Vô Thường lặng lẽ thở dài: "Người của cô muốn đả thương tính mạng của người khác, tôi trùng hợp ở gần đó nên đến nhìn xem sao."
Nguyễn Miên lại nghiêng đầu nhìn thoáng qua Tịch Khiên.
Tịch Khiên lập tức gân cổ lên: "Người này lấy ác chú hãm hại người khác, năm lần bảy lượt có ý đồ đả thương người khác, tôi chẳng qua chỉ là thấy anh ta lén lén lút lút không biết lại có âm mưu gì, nên mới định hù dọa anh ta một phen, gọi là phạt ít ngăn nhiều! Anh không phân biệt xanh đỏ trắng đen mà đi lên đánh, rất khó để người ta tin tưởng vào lập trường của anh!"
Vô Thường cũng quay đầu lại nhìn người nằm trên mặt đất, nhíu mày: "Tôi không biết ân oán giữa các người, nhưng mà cậu…"
Lúc này Tịch Khiên đã có người chống lưng, vô cùng tự tin: "Đã không biết ân oán, tại sao lại còn ra tay lung tung? Anh là quỷ sai, không đi bắt con quỷ nô hại người, mà ngược lại còn ngăn trở tôn chủ nhà tôi bảo vệ khổ chủ, quả thật là trò cười lớn nhất thiên hạ!"
Nguyễn Miên khẽ gật đầu.
Vô Thường nhắm mắt lại, nói rõ từng chữ: "Tôi là quỷ sai, không phải là Thành Hoàng!"
Tịch Khiên cười lạnh: "Anh là quỷ sai, không phải Thành Hoàng, vậy anh bắt tôi làm gì? Một lão quỷ như tôi, không nằm trong danh sách hồn mới, từ lâu thế gian này đã không còn đường cho tôi luân hồi, không thuộc sự quản lý của anh!"
Vô Thường cắn răng: "Nếu cậu giết người sống này, tôi sẽ quản."
Tịch Khiên kiên quyết dù chết cũng không thừa nhận chuyện tính toán muốn lấy hồn của người ta trước đó: "A, người đó ngủ say đến mức không biết trời trăng mây gió, không giống như tôi, suýt nữa thì bị người ta đánh đến hồn bay phách lạc!"
Vô Thường: …
Hừ, điệu múa kiếm đó của cậu uy vũ sinh phong, trông chẳng giống như hồn bay phách lạc.
Sau khi biết sự việc từ đầu đến cuối, Vô Thường nhìn người đang nằm trên mặt đất, hàng mày sau mặt nạ nhíu chặt lại.
Tịch Khiên hơi buồn rầu: "Tôn giả, chúng ta phải bắt anh ta lại, làm sao bây giờ? Hay là giết luôn đi, thả anh ta về không biết sau này lại làm ra loại chuyện gì."
Vô Thường: "..."
Hừ, không biết vừa rồi là ai nói chỉ hù dọa một phen.
Nguyễn Miên liếc mắt nhìn Tịch Khiên: "Tôi trời sinh mềm lòng, không nhìn được mấy việc sát sinh."
Tịch Khiên thật lòng tán thưởng: "Tôn Giả tốt bụng, Khiên thật sự kính nể."
Vô Thường nghe đối thoại của một người một quỷ, lộ ra ánh mắt khó tả.
Tịch Khiên tích cực giải ưu cho Nguyễn Miên: "Tôn giả không muốn nhìn thấy việc sát sinh, vậy chi bằng cho thuộc hạ tới đại lao."
Nguyễn Miên lại liếc cậu ta một cái: "Trên người cậu không có huyết quang, sau khi chết chưa từng giết người, người này không có nhân quả với cậu, nếu giết anh ta thì việc tu hành của cậu sẽ gặp bất lợi."
Dù sao thì Tịch Khiên cũng không phải là người, nhìn bộ dáng của cậu ta, hồn phách cũng có tổn thương, dù trước giờ cứ lơ lửng như vậy nhưng còn có thể giữ được bản tính. Một khi sát sinh, có khả năng sẽ kích khởi hung tính, do đó sẽ đánh mất bản tính, biến thành hung hồn lệ quỷ giết người.
Vô Thường ở dưới lớp mặt nạ cố gắng giữ vẻ nghiêm túc.
[Cho nên quan trọng không phải là người ta có chết hay không, mà là có bất lợi gì với thủ hạ của ngươi hay không.]
[Lương thiện, thật đúng là lương thiện.]
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.