Thiên Kim Giả Không Muốn Trạch Đấu, Một Lòng Trầm Mê Huyền Học
Chương 8:
Đăng Trản Không Thanh
17/07/2024
Biết được đường về, Nguyễn Miên không còn gấp gáp nữa, cô chắp tay sau lưng, thong thả đi bộ về nhà.
Buổi đêm ở khu biệt thự rất yên tĩnh, người kia đi rồi, thực sự không còn một ai, chỉ có những chiếc đèn đường đứng lặng lẽ bên đường, chiếu sáng một góc nhỏ dưới chân.
Xa xa có một chiếc đèn có lẽ đã hỏng, tất cả đều là ánh sáng lạnh, riêng nó lại phát ra ánh sáng ấm áp, hơn nữa lại thấp hơn, độ sáng cũng không sáng bằng những đèn khác, trong số những đèn đường thì trông có chút đáng thương.
Nhưng khi đến gần, Nguyễn Miên mới phát hiện ra, vật phát sáng đó căn bản không phải đèn, mà là người!
Ừm, cũng không phải người, chính xác mà nói, là một sinh hồn.
Một sinh hồn rực rỡ công đức.
Hèn gì lại phát ra ánh sáng ấm áp.
Nguyễn Miên chớp chớp mắt, dừng bước.
Sinh hồn là nam thanh niên trẻ, mặc bộ đồ ngủ lụa đen, ngồi trên ghế dài bên đường, ngẩng đầu nhìn trời, nhìn qua trông có chút tủi thân.
Đôi mắt Nguyễn Miên sau khi gặp mèo yêu lại lần nữa sáng rực.
Vừa nói muốn làm người lương thiện, cơ hội làm việc tốt đến liền!
Sinh hồn là thân thể chưa chết, nhưng linh hồn lại vì các nguyên nhân khác nhau mà bị tách ra, sinh hồn này có ánh sáng công đức chứng tỏ kiếp trước hoặc kiếp trước nữa của anh là người tốt không ai sánh bằng.
Người như vậy, vốn dĩ phải phúc đức sâu dày, không bệnh tật tai họa, sao linh hồn lại rời ra ngoài?
Không cần biết tại sao anh bị như vậy, đưa anh về lại thân xác chính là một công đức!
Tâm trạng Nguyễn Miên rất tốt, cô tiến lên, giống sói xám lớn dụ dỗ cô bé quàng khăn đỏ, hỏi với ánh mắt đầy thiện ý: “Anh đây nửa đêm ở tại nơi này, phải chăng do không thể về lại thân xác?”
Vừa rồi ở xa, ánh sáng chói mắt không nhìn rõ, vừa lại gần, Nguyễn Miên ngạc nhiên phát hiện ra sinh hồn này hóa ra lại là một anh chàng đẹp trai.
Anh có lông mày hơi rậm, đôi mắt dài hẹp xếch nhẹ, sống mũi cao thẳng, môi mỏng mà đỏ tự nhiên, khi nghe cô nói liền nghiêng đầu nhìn qua, trong ánh mắt còn mang theo chút lười biếng chưa kịp tan đi.
Nói thực thì gần giống với vua Hồ tộc từng khiến cô ngẩn ngơ một thời ở kiếp trước.
Một gương mặt như vậy dưới ánh kim quang thật sự sắc sảo đến mức lay động lòng người.
Dung mạo này, dù trong tu giới, nơi mỹ nhân như mây cũng hiếm thấy.
Anh chàng đẹp trai mấp máy đôi môi đỏ, giọng nói trầm thấp và khàn khàn: “Em... Có thể nhìn thấy tôi?”
Nguyễn Miên tự nhận mình là người dung tục, dù đã làm Tôn Giả vẫn vậy, với người và vật xinh đẹp tự nhiên có thêm một chút kiên nhẫn.
Cô nhướn mày, mỉm cười nhẹ giọng nói: “Một chút tài mọn, không đáng kể. Gặp gỡ tức là có duyên, cần tôi giúp anh trở về thân xác không?”
Chàng trai lặng lẽ nhìn cô rất lâu, bỗng mỉm cười, từ trên ghế dài đứng dậy: “Vậy cảm ơn em.”
Người này khi ngồi không cảm thấy gì, nhưng khi đứng dậy...
Nguyễn Miên lặng lẽ ngẩng đầu, khóe miệng hơi co giật.
Người này ăn gì mà cao lớn thế?
Đoán chừng ít nhất cũng phải một mét chín.
Từ góc nhìn của cô, quá trình chàng ta đứng dậy như là núi cao từ mặt đất mọc lên, không ngẩng đầu lên thì không thể thấy được mặt.
Đôi chân dài kia, người khác tính từ nách trở xuống cũng không dài bằng, thật là kinh ngạc.
Anh mặc đồ ngủ rộng rãi nên không rõ dáng người, nhưng ít nhất có thể thấy vai rất rộng, nếu theo ký ức của nguyên chủ thì gọi là... Bờ vai Thái Bình Dương.
Được rồi, vai rộng chân dài, vốn không phải là kẻ yếu ớt.
Buổi đêm ở khu biệt thự rất yên tĩnh, người kia đi rồi, thực sự không còn một ai, chỉ có những chiếc đèn đường đứng lặng lẽ bên đường, chiếu sáng một góc nhỏ dưới chân.
Xa xa có một chiếc đèn có lẽ đã hỏng, tất cả đều là ánh sáng lạnh, riêng nó lại phát ra ánh sáng ấm áp, hơn nữa lại thấp hơn, độ sáng cũng không sáng bằng những đèn khác, trong số những đèn đường thì trông có chút đáng thương.
Nhưng khi đến gần, Nguyễn Miên mới phát hiện ra, vật phát sáng đó căn bản không phải đèn, mà là người!
Ừm, cũng không phải người, chính xác mà nói, là một sinh hồn.
Một sinh hồn rực rỡ công đức.
Hèn gì lại phát ra ánh sáng ấm áp.
Nguyễn Miên chớp chớp mắt, dừng bước.
Sinh hồn là nam thanh niên trẻ, mặc bộ đồ ngủ lụa đen, ngồi trên ghế dài bên đường, ngẩng đầu nhìn trời, nhìn qua trông có chút tủi thân.
Đôi mắt Nguyễn Miên sau khi gặp mèo yêu lại lần nữa sáng rực.
Vừa nói muốn làm người lương thiện, cơ hội làm việc tốt đến liền!
Sinh hồn là thân thể chưa chết, nhưng linh hồn lại vì các nguyên nhân khác nhau mà bị tách ra, sinh hồn này có ánh sáng công đức chứng tỏ kiếp trước hoặc kiếp trước nữa của anh là người tốt không ai sánh bằng.
Người như vậy, vốn dĩ phải phúc đức sâu dày, không bệnh tật tai họa, sao linh hồn lại rời ra ngoài?
Không cần biết tại sao anh bị như vậy, đưa anh về lại thân xác chính là một công đức!
Tâm trạng Nguyễn Miên rất tốt, cô tiến lên, giống sói xám lớn dụ dỗ cô bé quàng khăn đỏ, hỏi với ánh mắt đầy thiện ý: “Anh đây nửa đêm ở tại nơi này, phải chăng do không thể về lại thân xác?”
Vừa rồi ở xa, ánh sáng chói mắt không nhìn rõ, vừa lại gần, Nguyễn Miên ngạc nhiên phát hiện ra sinh hồn này hóa ra lại là một anh chàng đẹp trai.
Anh có lông mày hơi rậm, đôi mắt dài hẹp xếch nhẹ, sống mũi cao thẳng, môi mỏng mà đỏ tự nhiên, khi nghe cô nói liền nghiêng đầu nhìn qua, trong ánh mắt còn mang theo chút lười biếng chưa kịp tan đi.
Nói thực thì gần giống với vua Hồ tộc từng khiến cô ngẩn ngơ một thời ở kiếp trước.
Một gương mặt như vậy dưới ánh kim quang thật sự sắc sảo đến mức lay động lòng người.
Dung mạo này, dù trong tu giới, nơi mỹ nhân như mây cũng hiếm thấy.
Anh chàng đẹp trai mấp máy đôi môi đỏ, giọng nói trầm thấp và khàn khàn: “Em... Có thể nhìn thấy tôi?”
Nguyễn Miên tự nhận mình là người dung tục, dù đã làm Tôn Giả vẫn vậy, với người và vật xinh đẹp tự nhiên có thêm một chút kiên nhẫn.
Cô nhướn mày, mỉm cười nhẹ giọng nói: “Một chút tài mọn, không đáng kể. Gặp gỡ tức là có duyên, cần tôi giúp anh trở về thân xác không?”
Chàng trai lặng lẽ nhìn cô rất lâu, bỗng mỉm cười, từ trên ghế dài đứng dậy: “Vậy cảm ơn em.”
Người này khi ngồi không cảm thấy gì, nhưng khi đứng dậy...
Nguyễn Miên lặng lẽ ngẩng đầu, khóe miệng hơi co giật.
Người này ăn gì mà cao lớn thế?
Đoán chừng ít nhất cũng phải một mét chín.
Từ góc nhìn của cô, quá trình chàng ta đứng dậy như là núi cao từ mặt đất mọc lên, không ngẩng đầu lên thì không thể thấy được mặt.
Đôi chân dài kia, người khác tính từ nách trở xuống cũng không dài bằng, thật là kinh ngạc.
Anh mặc đồ ngủ rộng rãi nên không rõ dáng người, nhưng ít nhất có thể thấy vai rất rộng, nếu theo ký ức của nguyên chủ thì gọi là... Bờ vai Thái Bình Dương.
Được rồi, vai rộng chân dài, vốn không phải là kẻ yếu ớt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.