Thiên Kim Giả Là Bậc Thầy Huyền Học
Chương 36:
Nguyệt Bán Đinh
30/05/2023
Nghê Miểu không có tâm tư đi phỏng đoán tâm sự của anh ta, cô còn đang suy nghĩ về luồng sương đen và nữ quỷ vừa rồi.
Cô vỗ bả vai Trần Trừng đằng trước, nhỏ giọng hỏi: “Đêm qua các cậu thật sự không thu hoạch được gì à?”
Trần Trừng gật đầu: “Thật sự không thu hoạch được gì, ngoại trừ chủ nhiệm câu lạc bộ, một thành viên khác có mắt Âm Dương cũng không thấy được gì.”
Nghê Miểu nâng má, nhìn nước miếng của giảng viên trên bục bay tứ tung, suy nghĩ cũng theo đó bay thật xa.
Buổi tối, vừa mới về nhà, điện thoại cô bỗng vang lên, tiếp theo đó là một thanh âm quỷ khóc sói gào truyền đến: “Đại sư, cứu mạng với!”
Nửa giờ sau, Nghê Miểu đứng ở cổng một bệnh viện bỏ hoang lớn, nhìn luồng sương đen cuồn cuộn trên không xung quanh bệnh viện, cô lặng lẽ thở dài một hơi, bây giờ mấy người trẻ tuổi thích tìm đến đường chết vậy à.
Cửa sắt bệnh viện khép hờ, Nghê Miểu nhấc chân đi vào.
Bệnh viện bỏ hoang này thoạt nhìn cũng không lớn, lớp sơn tường với ngói đa phần đều bị bong tróc, mọc đầy dây đằng với rêu xanh, cũng ngăn cách sự lạnh lẽo trong này với bên ngoài, đèn đường ngay bên ngoài kia dường như cũng không thể chiếu sáng nơi này.
Nhìn từng mảng sương đen dày đặc, Nghê Miểu tự hỏi một nơi có linh khí loãng như thế này, sao lại có nhiều oán khí đến thế.
Mặt đất trong sân cũng mọc cỏ dại cao ngang người thường, Nghê Miểu mất vài phút mới đi đến được tòa nhà lớn phía trước, chỗ này là khu nội trú bệnh viện, tổng cộng có năm tầng, nghe A Kỳ bảo ở tầng thứ ba là phòng phẫu thuật.
Bước vào sảnh lớn tòa nhà, lập tức bên tai vang lên thanh âm ù ù, vừa giống như tiếng gió thổi qua hành lang, cũng giống như là tiếng khóc than.
Nếu nhát gan một tí, sợ là đã sớm bị dọa chạy mất dép.
Nghê Miểu đi từng bước một lên cầu thang hướng lên tầng trên, bởi vì cô cố ý kìm nén hơi thở nên thỉnh thoảng lại có một sợi sương đen vòng qua bên người cô, như có ý định động chạm thử.
Còn có sợi to gan hơn một tí, còn muốn tiến vào thân thể của cô, bị Nghê Miểu vung tay lên xua tan, lúc này đám sương đó mới nhận thấy người đến không phải người dễ chọc, nên nhanh chóng biến mất không thấy tăm.
Không có sương đen quấy rầy, Nghê Miểu nhanh chóng lên tới lầu ba, cuối hành lang có ba chữ to bằng máu đỏ - phòng phẫu thuật.
Lúc này cửa lớn đã đóng chặt, không nghe được chút tiếng vang nào.
Cô vỗ bả vai Trần Trừng đằng trước, nhỏ giọng hỏi: “Đêm qua các cậu thật sự không thu hoạch được gì à?”
Trần Trừng gật đầu: “Thật sự không thu hoạch được gì, ngoại trừ chủ nhiệm câu lạc bộ, một thành viên khác có mắt Âm Dương cũng không thấy được gì.”
Nghê Miểu nâng má, nhìn nước miếng của giảng viên trên bục bay tứ tung, suy nghĩ cũng theo đó bay thật xa.
Buổi tối, vừa mới về nhà, điện thoại cô bỗng vang lên, tiếp theo đó là một thanh âm quỷ khóc sói gào truyền đến: “Đại sư, cứu mạng với!”
Nửa giờ sau, Nghê Miểu đứng ở cổng một bệnh viện bỏ hoang lớn, nhìn luồng sương đen cuồn cuộn trên không xung quanh bệnh viện, cô lặng lẽ thở dài một hơi, bây giờ mấy người trẻ tuổi thích tìm đến đường chết vậy à.
Cửa sắt bệnh viện khép hờ, Nghê Miểu nhấc chân đi vào.
Bệnh viện bỏ hoang này thoạt nhìn cũng không lớn, lớp sơn tường với ngói đa phần đều bị bong tróc, mọc đầy dây đằng với rêu xanh, cũng ngăn cách sự lạnh lẽo trong này với bên ngoài, đèn đường ngay bên ngoài kia dường như cũng không thể chiếu sáng nơi này.
Nhìn từng mảng sương đen dày đặc, Nghê Miểu tự hỏi một nơi có linh khí loãng như thế này, sao lại có nhiều oán khí đến thế.
Mặt đất trong sân cũng mọc cỏ dại cao ngang người thường, Nghê Miểu mất vài phút mới đi đến được tòa nhà lớn phía trước, chỗ này là khu nội trú bệnh viện, tổng cộng có năm tầng, nghe A Kỳ bảo ở tầng thứ ba là phòng phẫu thuật.
Bước vào sảnh lớn tòa nhà, lập tức bên tai vang lên thanh âm ù ù, vừa giống như tiếng gió thổi qua hành lang, cũng giống như là tiếng khóc than.
Nếu nhát gan một tí, sợ là đã sớm bị dọa chạy mất dép.
Nghê Miểu đi từng bước một lên cầu thang hướng lên tầng trên, bởi vì cô cố ý kìm nén hơi thở nên thỉnh thoảng lại có một sợi sương đen vòng qua bên người cô, như có ý định động chạm thử.
Còn có sợi to gan hơn một tí, còn muốn tiến vào thân thể của cô, bị Nghê Miểu vung tay lên xua tan, lúc này đám sương đó mới nhận thấy người đến không phải người dễ chọc, nên nhanh chóng biến mất không thấy tăm.
Không có sương đen quấy rầy, Nghê Miểu nhanh chóng lên tới lầu ba, cuối hành lang có ba chữ to bằng máu đỏ - phòng phẫu thuật.
Lúc này cửa lớn đã đóng chặt, không nghe được chút tiếng vang nào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.